chap 16
Lâu Hướng Tịch đi bộ theo Kim Trân Ni một đoạn, muốn cùng nàng nói chuyện, nhưng vẫn không có cơ hội, vì trong viện có rất nhiều người đến tặng quà đưa tiễn Kim Trân Ni, đến cả Trương Chinh Khiêm cũng chạy đến giúp cô xách hành lý.
Mọi người, đều là bạn bè chơi chung từ nhỏ đến lớn a.
Nghi hoặc kéo Kim Trân Ni sang một bên hỏi cô đi thành phố C làm gì, nghe được đáp án là theo học Đại học Quân đội xong, Lâu Hướng Tịch có cảm giác mình muốn ngất.
Vì sao lại như vậy?
Kim Trân Ni, không phải là em nên đi Học Viện Hội Họa Trung Ương sao?
Lâu Hướng Tịch khẩn trương lấy điện thoại muốn gọi Phác Thái Anh đến đây, nhưng là gọi thật nhiều lần, cũng chỉ nghe được, "Thực xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau."
Thái Anh, cậu đang làm cái gì? Nếu còn không đến. Trân Ni sẽ đi a!
Lâu Hướng Tịch dừng lại vài giây, sau đó dứt khoát chạy khỏi nhà Kim Trân Ni quay về thành phố H.
Từ đây đến thành phố H sẽ mất một giờ, Thái Anh chỉ cần mười mấy phút là có thể đến được sân bay, như vậy là đủ rồi.
Bốn giờ, chắc là kịp.
Lâu Hướng Tịch ngồi trên xe tính toán thời gian gọi cho Phác Thái Anh, nhưng như cũ điện thoại vẫn truyền đến âm thanh lạnh như băng kia.
Mà trong viện, Kim Trân Ni lạnh lùng nhìn bóng lưng Lâu Hướng Tịch rời đi, trong ánh mắt lướt qua một tia đau đớn.
"Phác tiểu thư, mời xuống phòng hội nghị."
Trong công ty, Thư ký Tổng Giám Đốc bỗng nhiên chạy đến nói với Phác Thái Anh đang ngồi đó không yên lòng ngẩn người.
Phác Thái Anh phục hồi tinh thần, có chút không hiểu nhìn thư ký, nhíu mày, nghĩ không ra vì sao nàng phải đi phòng hội nghị.
Nàng chỉ là thực tập sinh a, cần đi đến phòng hội nghị làm cái gì?
Phác Thái Anh đi theo thư ký, đến phòng hội nghị ít người được vào kia mở cửa, nhưng không nhìn thấy Tổng Giám Đốc, chỉ nhìn thấy một nữ nhân lộ ra khí tức làm cho người ta sợ hãi ngồi cách đó không xa nhìn nàng.
Cau mày nhìn vẻ mặt nữ nhân kia đang nhìn mình chằm chằm, Phác Thái Anh tự hỏi lý do, nhưng cũng không có trả lời được.
"Phác Thái Anh?" Nữ nhân tỏ vẻ rất hài lòng nhìn nàng hỏi.
"Dạ vâng, xin hỏi ngài là?"
"Ta là Đạm Đài Dạ Vũ, con có thể gọi ta là Đạm Đài tổng tài, nhưng mà, ta càng hy vọng, con có thể gọi ta là cô cô."
Đạm Đài Dạ Vũ khoanh tay đi đến trước mặt Phác Thái Anh nói, trong lòng đối với người cháu gái trước giờ chưa từng gặp lại có thêm hảo cảm.
Anh hai, con gái của anh thật sự rất giống anh.
Phác Thái Anh có chút không thể chống cự được khí thế của Đạm Đài Dạ Vũ, theo bản năng lui về sau từng bước, nhưng vẫn như cũ không chịu yếu thế, ngẩng đầu nhìn Đạm Đài Dạ Vũ cường thế nghi hoặc, "Cô cô?"
"Đúng vậy, con là con gái của nhà Đạm Đài."
"Vì sao?"
Vì sao có thể xác định như vậy?
"Năm đó, anh hai của ta, cũng chính là ba ba của con, Đạm Đài Dạ Phong, cùng mẹ của con Giang Ngọc Huyên yêu nhau, nhưng là, ba ba của ta không đồng ý, kiên quyết muốn anh hai cùng một tiểu thư khác kết hôn, vì thế ba ba của con suốt đêm mang theo mẹ con bỏ trốn."
Đạm Đài Dạ Vũ xoay người nhìn ngoài cửa sổ, như trước vẫn duy trì tư thế ôm ngực, miệng cũng dùng ngữ khí bình thản miêu tả chuyện tình của anh hai mình, giống như là đang kể chuyện gia đình bình thường.
Đạm Đài Dạ Phong?
Phác Thái Anh bắt đầu có chút tin, bởi vì hàng năm ngoại trừ bái tế mẹ nuôi của nàng Phó Vân Trác, còn đi bái tế Đổng Dạ Phong và Trần Ngọc Huyên, đó là cha mẹ ruột của nàng.
Nhưng là, nàng chưa từng nghĩ đến, cha mẹ ruột của nàng lại là bỏ trốn, hơn nữa ba ba của nàng là người của Đạm Đài gia tộc, loại chuyện như vậy không phải chỉ phát sinh trong tiểu thuyết thôi sao?
"Anh hai và Ngọc Huyên tỷ bỏ trốn đến đây liền sửa họ định cư, sau đó sinh ra con, không bao lâu đã bị người sát hại."
Đạm Đài Dạ Vũ xoay người nhìn thấy Phác Thái Anh có chút khiếp sợ vẫn tiếp tục mở miệng nói, "Ta tìm con đã lâu, con nhà huyết mạch nhà Đạm Đài chúng ta, con, không phải gọi là Phác Thái Anh, mà nên gọi là Đạm Đài Thái Anh."
Đạm Đài Thái Anh. . .
Phác Thái Anh ngơ ngác nghĩ đến tên này, chính là, thực sự có cảm giác thật kỳ quái.
Nàng vẫn cho rằng mình không có thân nhân, bây giờ lại đột nhiên nhảy ra một cô cô, lại còn nói cho nàng biết nàng còn có cả một dòng tộc, thân phận thật sự quá thay đổi rồi.
Tập Đoàn Đạm Đài, nhân dân cả nước ai cũng biết, Đạm Đài Dạ Vũ, nhân dân cả nước cũng đều biết.
Nữ vương thương trường, kênh Tài chính, kênh Kinh tế, báo Tài Chính, báo Kinh tế, một thời gian dài đều đưa tin về nhân vật này. Hai năm trước, tiếp quản Tập đoàn từ tay cha mình, cũng làm cho người khác thấy năng lực thực không thể tưởng tượng được, trong vòng một năm, cải tổ cả Tập đoàn, đem Tập Đoàn đứng đầu toàn đất nước.
Đạm Đài Dạ Vũ nhìn thấy cháu gái đứng đó biểu cảm ngơ ngác cổ quái, không nói gì thêm mà chỉ để nàng tự suy nghĩ thông suốt.
Lần này, bất kể là như thế nào, ta cũng phải mang huyết mạch duy nhất của anh hai về.
Huống chi, đây không chỉ là con gái của anh hai, mà còn là con gái của Ngọc Huyên tỷ.
Trong phòng hội nghị hoàn toàn yên tĩnh, mà ngoài phòng hội nghị lại có người cãi nhau.
Lâu Hướng Tịch ngồi xe đến công ty xong muốn đi lên lầu tìm Phác Thái Anh, nhưng lại biết được Phác Thái Anh bị kêu đi đến phòng hội nghị.
Biết rõ Kim Trân Ni đối với Phác Thái Anh có bao nhiêu quan trọng, Lâu Hướng Tịch mới mặc kệ trong phòng hội nghị là nhân vật nào, muốn xông thẳng vào, lại bị một đám vệ sĩ ngăn lại ở cửa.
"Để cho tôi đi vào!" Lâu Hướng Tịch liều mạng giãy dụa muốn xông đi vào nhưng không có cách nào, chỉ có thể kêu to ở ngoài cửa, "Thái Anh, cậu mau ra đây, nếu còn không ra, Trân Ni của cậu sẽ không gặp..."
"Đem nàng đuổi đi đi, để Tổng tài nổi giận, chúng ta liền thảm."
Một người bỗng nhiên mở miệng nói, vì thế hai ba người bảo vệ đi đến, muốn đem Lâu Hướng Tịch đưa xuống dưới lầu.
"Các người buông ra!" Lâu Hướng Tịch liều mạng giãy dụa, hướng đến cửa phòng hội nghị kêu to như trước, "Phác Thái Anh, Kim Trân Ni của cậu muốn rời đi."
"Buông cô ấy ra!" Nam Hướng mới từ trong WC đi ra, nghi hoặc nhìn bọn vệ sĩ một cô gái hỗn loạn vô cùng, nghe đến Lâu Hướng Tịch kêu lên liền mở miệng ra lệnh.
Kim Trân Ni?
Lúc nhìn tư liệu điều tra đã xem qua tên này, là thanh mai trúc mã bạn tốt của nàng.
Sau vài giây đồng hồ tự hỏi, Nam Hướng mạo hiểm mở ra cửa phòng hội nghị, để Lâu Hướng Tịch đi vào.
"Thái Anh!" Lúc cửa phòng hội nghị vừa mở, Lâu Hướng Tịch nhanh chóng chạy vào, hoàn toàn coi thường ánh mắt sắc bén của Đạm Đài Dạ Vũ nhìn mình, quay về phía Phác Thái Anh kêu, "Cậu đi ra sân bay mau lên, nếu không sẽ không kịp a."
Trời ạ, đã 3h45', chuyến bay của Kim Trân Ni là 4h a!
"Hướng Tịch, cậu nói cái gì, ra sân bay làm gì?"
Phác Thái Anh nghi hoặc nhìn vẻ mặt sốt ruột của Lâu Hướng Tịch, trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an.
"Trân Ni, em ấy không có ghi danh Học Viện Hội Họa a, mà theo học Đại Học Quân Đội, chuyến bay 4 giờ, muốn đi thành phố C, cậu nhanh!"
Một câu nói làm Phác Thái Anh sững người, đứng bất động.
Đại Học Quân Đội?
Vì sao?
"Ai nha, cậu phát ngốc làm gì a, nhanh chạy đi đến đó a."
Đạm Đài Dạ Vũ có chút thú vị nhìn cô gái lôi kéo cháu gái của mình chạy đi, nhiều năm như vậy vẫn là lần đầu tiên bị người khác không để ý đến, còn là hoàn toàn coi thường.
"Các ngươi tránh ra đi!"
Mở miệng kêu đám bảo vệ tránh ra khỏi đường đi, Đạm Đài Dạ Vũ đi theo sau, nàng muốn biết chuyện gì xảy ra khiến cháu gái chín chắn của nàng thất thần như vậy.
Quay đầu lại liếc mắt nhìn Đạm Đài Dạ Vũ, Lâu Hướng Tịch hơi hơi tán thưởng hòa khí mỹ mạo của người kia, nhưng sau một giây vẫn là lôi kéo Phác Thái Anh chạy ra bên ngoài.
Đi xuống lầu muốn đón xe, cũng rất bất đắc dĩ phát hiện khoảng thời gian này thực sự rất khó để đón được xe, Lâu Hướng Tịch trong đầu chỉ muốn dắt Phác Thái Anh đi gặp Kim Trân Ni, vì thế xúc động kéo Phác Thái Anh lên xe Rolls-Royce đang mở sẵn cửa đậu trên phía trước.
"Sân bay, nhanh lên!"
Lâu Hướng Tịch lên xe xong cũng không thèm liếc mắt một cái, cầm lấy tay của Phác Thái Anh, cảm thụ được bất an và run rẩy, mở miệng nói, "Thái Anh, cậu phải bình tĩnh lại, tớ cảm thấy nhất định Trân Ni bị chuyện gì đó kích thích, nếu như cậu cũng không thể bình tĩnh, như vậy... tớ không biết các cậu sau này sẽ làm sao bây giờ."
Phác Thái Anh chăm chăm nhìn Lâu Hướng Tịch, dần dần bình phục lại tâm tình của chính mình, tim, cũng không ngừng đánh thình thịch.
Trân Ni, vì sao? Vì sao phải ghi danh trường Quân Đội? Vì sao phải rời đi?
Đạm Đài Dạ Vũ ở trên ghế lái xe chạy với tốc độ bão táp nhìn xuống kính chiếu hậu, thấy thấy cô gái đang an ủi cháu gái mình thực sự có chút hứng thú.
Cô gái này thật đúng là đặc biệt, vào văn phòng coi thường nàng, sau nhìn nàng một cái cũng như là nhìn người qua đường, sau đó còn tự nhiên lên xe, còn cư nhiên ra lệnh cho mình.
Trong sân bay, Kim Trân Ni đang nói chuyện điện thoại với Liên Cẩm Dung, "Mẹ, cần đi kiểm vé, dạ, con biết rồi, sẽ chăm sóc tốt bản thân, được rồi, mẹ cha cũng như vậy nha. Ở nhà cũng không được khi dễ ba ba nha. Biết rồi, con đến nơi sẽ gọi điện thoại cho mẹ. Dạ, tạm biệt mẹ..."
Cúp điện thoại, Kim Trân Ni lẳng lặng xoay người nhìn lại lối vào sân bay, sau đó có chút thất vọng quay đầu, kéo theo hành lý vào check-in.
Kim Trân Ni, mày còn đang chờ mong cái gì?
Không có khả năng không phải sao?
Lúc Phác Thái Anh chạy đến sân bay, Kim Trân Ni đã sớm ngồi trên máy bay chờ cất cánh, một đường chạy đến cổng check-in, Phác Thái Anh nước mắt bắt đầu chảy xuống, nhưng lại không có biện pháp gì.
Trân Ni, làm sao em có thể, sao có thể cứ như vậy không quan tâm tôi?
........................
Me: Chương sau sẽ là chuyện của 6 năm sau nha
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip