chap 7

Còn một khoảng nữa sẽ vào tới trường thi, Kim Trân Ni nắm chặt tay Phác Thái Anh lẳng lặng nhìn nàng, có thể cảm nhận được nội tâm nàng không yên tĩnh như trước.

Thái Anh mẫn cảm hơn so với những người khác rất nhiều, cho dù mình và mẹ có diễn trò như vậy, Trương Chinh Khiêm sau cùng cũng sửa miệng, nhưng là Thái Anh.... Vẫn là biết, vẫn là bất an đi.

Ai. . . Có vẻ như, đây là lần đầu tiên cô gạt Thái Anh, nhưng là, thực sự là bất đắc dĩ a.

"Uhm?"

"..." Phác Thái Anh nhìn Kim Trân Ni, rất dễ dàng nhìn được bất an và chột dạ trong mắt người nọ.

Trân Ni, em quả nhiên đang nói dối.

Ba ba thật sự đã xảy ra chuyện.

Trong đầu bỗng nhiên có cảm giác mê muội, Phác Thái Anh nhịn không được ôm lấy thân mình Kim Trân Ni, nước mắt thấm ướt áo thun trắng của cô.

"Thái. . . Thái Anh. . ."

Kim Trân Ni cảm giác ngực nóng ẩm, có chút bối rối ôm lấy người đang khóc trong ngực mình, muốn an ủi nàng, nhưng lời gì cũng không nói ra được.

Kim Trân Ni, mày thật sự thực quá ngu ngốc.

Lẳng lặng ôm Phác Thái Anh, để nước mắt nàng tùy ý thấm ướt áo của mình, Kim Trân Ni nhìn thời gian trôi qua, trong lòng càng dâng lên lo lắng.

Tiếp tục như vậy, đi thi sẽ bị ảnh hưởng mất.

Từng bước lui ra phía sau tạo khoảng cách với Phác Thái Anh, Kim Trân Ni đưa tay đặt lên hai vai của người trước mặt khóc đến bi thương "Thái Anh, bất kể như thế nào, em đều ở cùng chị."

"..."

"Thái Anh. . ."

"..."

"Thái Anh, xin chị, không để ảnh hưởng đến môn thi chiều nay được không, hãy lấy được thủ khoa, xin chị."

"..."

"Thái Anh. . ." Kim Trân Ni nhìn thấy Phác Thái Anh đối diện mình tròng mắt vô thần, trong lòng đau xót, nước mắt không chịu đựng được rốt cục đều rơi xuống.

Cho dù Phác Tùy bên ngoài có một mực uống rượu, để mặc Thái Anh như thế nào, nhưng mà, cô biết, Thái Anh thực sự rất yêu ba ba của nàng, đả kích lớn như vậy, ngay tại lúc thi vào trường đại học, là ai cũng không thể chịu nổi đi.

Đầu óc Phác Thái Anh trống rỗng, chỉ mơ hồ nhìn miệng Kim Trân Ni di chuyển lên xuống như nói cái gì, nhưng nàng không nghe được, đến khi nhìn thấy người luôn luôn kiên cường bất kể như thế nào cũng không khóc Kim Trân Ni rơi lệ, nàng mới ngạc nhiên ngẩng đầu lên, tay lau lau nước mắt.

"Trân Ni. . ."

"Thái Anh, em thật sự ....thực sự sẽ. . . luôn luôn cùng chị." Kim Trân Ni có chút nghẹn ngào lên tiếng, nước mắt rất nhanh từ trên mặt chảy xuống.

Thái Anh thật sự làm cho cô đau lòng.
Sao lại như vậy, sao lại luôn luôn đả kích Thái Anh như vậy.

"Trân Ni, đừng khóc được không? Tôi biết, tôi biết em sẽ luôn ở cùng tôi."

Nàng biết, Trân Ni thật sự sẽ luôn luôn ở cùng nàng, từ nhỏ đến lớn, đều là như thế.

"Vậy.... Trước hết chị đi vào thi được không, không cần nghĩ nhiều, chỉ cần nhớ rõ, em sẽ ở đây chờ chị thi xong, sẽ một mực ở bên cạnh chị, được không?"

"Uhm" Phác Thái Anh máy móc gật gật đầu, nàng không muốn nhìn thấy Kim Trân Ni vì mình mà tiếp tục khóc, nhận lấy túi xách, nàng liếc nhìn người không hiểu biết nhiều về chuyện thi cử kia.

Nhưng mà, trong lúc thi, nàng thực sự có thể không suy nghĩ nhiều sao?

Kim Trân Ni dựa vào cây liễu nhìn lên bầu trời, xuyên qua cành liễu này, bầu trời giống như đang trong xanh, bị mây mù che khuất, giống như lòng của nàng lúc này.

Thái Anh, chị, thật sự có thể không bị ảnh hưởng sao?

Bất kể như thế nào, em cũng đều luôn luôn ở cùng chị, cho dù, chị có ở nơi đâu.

Chợt nhớ đến Phác Thái Anh từng nói qua sẽ cùng mình đi thành phố B học, Kim Trân Ni trong lòng tê rần, nếu lần này Thái Anh bị ảnh hưởng thì sao?

Nếu như vậy. . .

Cha, mẹ, tha thứ cho con.

Trong trường thi, Phác Thái Anh nắm chặt bút trong tay, ánh mắt nhìn bài thi, một hàng chữ cái Anh ngữ, từng là bài làm dễ dàng bình thường đối với nàng, nhưng lúc này lại thực xa lạ.

Liều mạng tập trung tinh thần muốn giải đề, nhưng mà trong đầu nàng lại xoắn thành một đoàn.

Trân Ni, thực xin lỗi. . .

Sau một lúc cố chấp chống giữ, Phác Thái Anh rốt cục nhịn không được, gục xuống bàn khóc không tiếng động.

Tôi không thể cùng em đi thành phố B.

Tiếng chuông báo hiệu đến giờ nộp bài vang lên, Phác Thái Anh nhìn lại tờ giấy dính nước mắt của mình chỉ làm được một phần, nước mắt lại chảy xuống.

Thi đại học, cứ như vậy đã xong.

Kim Trân Ni đứng ở ngoài trường thi đợi thật lâu, thật lâu, đến khi mọi người đều đã đi hết, cũng không nhìn thấy bóng dáng Phác Thái Anh, trong lòng bất an ngày càng lớn, kích động chạy vào trường học, chạy vào phòng Phác Thái Anh thi, nhưng không nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia.

Mỗi một tầng lầu, mỗi một gian phòng, Kim Trân Ni đều liều lĩnh đi tìm.

Thái Anh, Thái Anh, Thái Anh. . .

Chị rốt cuộc ở đâu?

Trong lòng càng ngày càng sợ hãi, Kim Trân Ni cảm giác mình sắp điên mất, nước mắt cũng bắt đầu muốn trào ra.

Làm sao bây giờ?

Đến khi. . .

"Thái Anh!"

Lúc đến tầng lầu cao nhất, Kim Trân Ni nhìn thấy Phác Thái Anh đứng sát ban công không có rào chắn, tim trong lồng ngực muốn nhảy ra.

"Trân Ni. . ."

"Chị không nên đứng ở đó, quá nguy hiểm, ngoan, lại đây."

Trái tim đầy sợ hãi, Kim Trân Ni nhìn thấy Phác Thái Anh xoay người lại nhìn mình, ánh mắt kia vô cùng tuyệt vọng. Cô cố gắng nói thật chậm, sợ mình lo lắng sợ hãi càng khiến tinh thần Phác Thái Anh thêm loạn.

"Trân Ni, Trương Chinh Khiêm nói đúng, tôi chính là gia hỏa không ai muốn, em biết không? Tôi mới sinh ra không bao lâu, cha mẹ ruột của tôi đã bị người giết chết, lúc bốn tuổi, mẹ nuôi của tôi cũng chết, ba ba luôn luôn say rượu, chưa bao giờ chăm sóc tôi, chỉ có uống say mới về nhà ngủ, bây giờ, ngay cả ba cũng vậy...Trân Ni, thực sự không ai muốn tôi có đúng không?"

Phác Thái Anh mở miệng liền nói ra liên tiếp những lời tuyệt vọng, thân mình cũng không nhịn được run rẩy lên, thời gian lúc này đang là hoàng hôn, thân ảnh nàng càng thêm thê lương.

"Không phải, Thái Anh, chị còn có em, chị không phải là không ai muốn, thật sự, có rất nhiều người thương chị a, em, còn có, mẹ em, cha em, đúng rồi, Trương Chinh Khiêm, tên bát đản đó, hắn cũng thích chị, là thật..."

Cô sốt ruột giải thích, sợ Phác Thái Anh không chú ý sẽ ngã xuống, Kim Trân Ni thự sự muốn đi về phía trước, nhưng lại không dám.

"Em sẽ không cần tôi, tôi không thể cùng em đi thành phố B, tôi..."

Nước mắt từng giọt chảy xuống trên gương mặt của nàng, thân mình Phác Thái Anh run rẩy càng lợi hại hơn nữa, tóc dài nhẹ tung bay trong gió, giống như nháy mắt, cả người liền biến mất.

"Em không đi thành phố B, em chỉ muốn chị, được không, trước tiên chị lại đây, ngoan."

"Em sẽ không cần tôi."

"Cần, em chỉ cần chị."

"Sẽ không..."

"Chị có nhớ em từng nói gì hay không, em muốn là con trai, chờ lớn lên, em sẽ cưới chị, cả đời cùng chị ở chung một chỗ, cả đời bảo hộ chị."

"Nhưng là, em không phải con trai..."

"Không phải con trai em cũng sẽ cưới chị."

"Không có khả năng. . ."

Kim Trân Ni sắp điên mất, thân mình Phác Thái Anh ở gần ban công như vậy, cô sợ, thực sự sợ Thái Anh không cẩn thận, liền bỏ lại cô mà vĩnh viễn rời đi.

"Phác Thái Anh, chị nghe không, em yêu chị, em sẽ không rời bỏ chị, trừ phi chị không quan tâm em nữa."

Dùng hết khí lực toàn thân rống lên, sau đó vô lực quỳ xuống mặt đất khóc lên.

Thái Anh. . . làm sao chị có thể. . . như vậy. . .

Nước mắt một giọt một giọt rơi ở trên sàn, Mạc Tử Hàm cảm giác mình thật sự quá vô dụng, ngoài khóc ra không có biện pháp gì.

"Trân. . . Trân Ni. . ." Nhìn bộ dáng Kim Trân Ni, Phác Thái Anh rốt cục nhịn không được đau đớn trong lòng, chạy đến quỳ xuống ôm lấy người ở trước mặt nàng, Kim Trân Ni chưa bao giờ lộ ra một chút sợ hãi yếu ớt với nàng, lúc này lại giống như một đứa nhóc bất lực.

"Thái Anh, đừng. . . làm chuyện điên rồ. . . Được không?"

Gắt gao ôm lấy thân mình còn đang run rẩy kia, Kim Trân Ni nghẹn ngào nói lên từng tiếng, sợ hãi nói sai một chữ, Phác Thái Anh đều lựa chọn rời đi.

"Được. . . Được"

Dưới trời chiều, hai thân ảnh ôm cùng một chỗ, chặt chẽ như vậy, không thể chia lìa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip