Chương 32

Lúc Hoài Hạnh tỉnh dậy rồi vào phòng tắm soi gương, chỉ thấy đôi mắt hơi sưng lên. Tối qua rõ ràng cô đã cố gắng kiềm chế không để nước mắt rơi, thế nhưng không chịu nổi cảm giác nghẹt thở khi xem lại những kỷ niệm liên quan đến quá khứ giữa mình và Sở Vãn Đường.

Lúc chụp những bức ảnh ôm nhau mập mờ kia, Sở Vãn Đường đang nghĩ gì? Khi nói câu "Chị cũng rất nhớ em", Sở Vãn Đường lại đang nghĩ gì?

Và cái người lạnh nhạt từ chối cô vào tối qua, rốt cuộc là đang nghĩ gì?

Tất cả mọi thứ, Hoài Hạnh đều không sao hiểu được. Cô chỉ cảm thấy tim mình như bị ngâm trong axit, đau xót đến khó chịu. Cổ họng tựa như bị kim châm, mỗi lần nuốt xuống đều có cảm giác đau nhói.

Cô nhìn chính mình trong gương, chậm rãi cụp mi, cầm lấy tuýp kem đánh răng. Mùi bạc hà lan toả trong không khí, lại khơi dậy ký ức về những nụ hôn giữa hai người, cứ từng chút từng chút một lặp đi lặp lại trong đầu cô.

Vừa ra khỏi phòng tắm thì dì Trần cũng vừa vào nhà. Thấy sắc mặt cô tiều tụy, dì Trần lo lắng hỏi: "Hoài tiểu thư, mắt cô sao thế?"

"Tối qua ngủ không ngon ạ." Hoài Hạnh cười đáp, "Dì cũng biết mà, tụi con còn trẻ nên hay thức khuya lắm."

"Đúng vậy, người trẻ mấy đứa toàn thế, tôi nhắc con gái tôi bao nhiêu lần phải ngủ sớm, nó cũng chẳng chịu nghe..." Dì Trần vừa lẩm bẩm vừa đi vào bếp, nói đến đây lại quay đầu dặn thêm một câu, "Sở tiểu thư nói dạo này bận việc, nên bảo tôi chỉ nấu phần cơm cho một mình cô thôi."

Nghe vậy, Hoài Hạnh quay đầu nhìn về phía cửa phòng chính đang đóng chặt. Vài giây sau, cô hít sâu một hơi, rồi nở nụ cười dịu dàng với dì Trần: "Chị ấy bận lắm, làm phiền dì rồi."

"Không phiền không phiền, cô muốn ăn gì thì cứ nói tôi biết nhé."

......

Hai người cùng sống dưới một mái nhà thì chiến tranh lạnh kiểu gì? Trước đây Hoài Hạnh chưa có kinh nghiệm, vì lần chiến tranh lạnh vào tháng Ba với Sở Vãn Đường, cô đã dọn ra khách sạn ở hơn một tuần, như vậy cũng đâu tính là ở cùng nhau.

Nhưng giờ thì cô có kinh nghiệm rồi.

Rõ ràng người từng nói "Lần sau không được chiến tranh lạnh với chị nữa" là Sở Vãn Đường, vậy mà người khơi mào chiến tranh lạnh lần này... cũng là chị ấy.

Sở Vãn Đường sẽ dậy sớm hơn bình thường, đến lúc Hoài Hạnh tỉnh dậy thì chị đã ra khỏi nhà. Sở Vãn Đường cũng sẽ về muộn hơn bình thường, thường là sau khi Hoài Hạnh đã vào phòng chị mới về.

Đến kỳ nghỉ lễ 1/5, lại càng không thấy mặt đâu — sáng sớm hoặc là đi xem triển lãm, hoặc tham dự hội nghị thiết kế, không thì đánh golf với Mai Tổng.

Động thái trên mạng xã hội vẫn được cập nhật, trông cuộc sống vẫn phong phú thi vị, chỉ là không còn ảnh selfie nữa. Còn chiếc camera cạnh cây đèn trong phòng khách cũng bị chị tháo xuống, chẳng biết để ở đâu.

Hoài Hạnh nhìn phần mềm giám sát trống không, cảm giác trong tim cũng từng chút từng chút bị rút cạn.

Cô vô cùng chắc chắn — mình đã bị loại khỏi thế giới của Sở Vãn Đường.

Để phân tán sự chú ý, ngày thứ hai của kỳ nghỉ, Hoài Hạnh mang theo violin ra ngoài. Cô hỏi Đồ Triều Vũ với mấy người bạn có rảnh không, nếu có thì cùng nhau luyện bài, nhưng ai nấy đều tranh thủ kỳ nghỉ năm ngày để đi chơi, vậy là cô lên mạng tìm việc làm thêm dành cho người chơi violin, đến biểu diễn tại tiệc cưới hoặc nhà hàng cao cấp.

Theo kế hoạch ban đầu, cô nghĩ chỉ cần khiến bản thân bận rộn như con quay, thì sẽ không còn thời gian nghĩ đến Sở Vãn Đường nữa. Thế nhưng, chỉ cần ngừng bận, tất cả mọi ký ức và cảm xúc lại như thủy triều dâng lên, nhấn chìm cô trong chớp mắt.

Ngày cuối cùng trước khi hết kỳ nghỉ, Hoài Hạnh cuối cùng cũng chịu nới lỏng bản thân một chút, chỉ nhận một buổi biểu diễn violin tại nhà hàng cao cấp vào buổi tối. Chủ yếu là vì Văn Như Ngọc đến Kinh thành, Văn Thời Vi gọi cô qua nhà ăn cơm trưa, những dịp như vậy Hoài Hạnh không nỡ từ chối.

Phản xạ đầu tiên của cô là: cô không đi với riêng Văn Thời Vi, Sở Vãn Đường sẽ không giận. Chờ đến khi ý thức được mình đang nghĩ gì, khóe môi cô không khỏi cong lên tự giễu chính mình. Đến nước này rồi, Sở Vãn Đường còn để tâm đến chuyện đó nữa làm gì? Mà tại sao cô lại cứ phải tuân theo quy tắc do Sở Vãn Đường đặt ra?

Sở Vãn Đường đã chọn cách chiến tranh lạnh với cô, vậy thì cô phá vỡ những lời hứa trước kia có gì sai?

"Tiểu Hoài." Giọng của Văn Như Ngọc kéo Hoài Hạnh quay về hiện thực. "Đang nghĩ gì thế?"

Hoài Hạnh đảo đảo cơm trong bát, dạo gần đây cô ăn gì cũng chẳng thấy ngon. Nghe vậy liền gượng cười đáp: "Con hơi nhớ mẹ. Con nhớ có một năm vào dịp lễ 1/5, hai nhà mình cùng lái xe đi chơi ở Liễu Thành, sau đó gặp phải một vụ bạo lực gia đình ngay trên phố. Người phụ nữ đó nhờ mẹ giúp mà mới thoát được..."

"Mẹ con còn được người phụ nữ ấy tặng cờ tuyên dương nữa, sau này cô ấy còn đến dự tang lễ." Văn Như Ngọc cũng nhớ chuyện ấy, nhắc đến lại cảm thấy buồn, "A Chiêu thật sự là một người rất tốt..."

Lúc này Văn Thời Vi vỗ bàn một cái, cười bảo: "Thôi nào! Nói nữa là hai người lại khóc đến nơi. Mà nhà cũng sắp hết khăn giấy rồi, chịu không nổi đâu." Cô đưa tay vỗ vỗ vai Hoài Hạnh, rồi không khỏi sững người: "Hạnh Hạnh, em lại gầy nữa rồi hả?"

"Đâu có." Hoài Hạnh chớp mắt, "Vẫn cân nặng cũ mà." Thật ra dạo này cô cũng chưa cân lại.

Văn Như Ngọc cau mày: "Thời Vi nói đúng đấy, cằm con trông nhọn hơn lần trước gặp rồi, Tiểu Hoài, sao vậy?"

Văn Thời Vi đoán: "Sở Vãn Đường không cho em ăn cơm à?"

"Sao có chuyện đó được, chị Thời Vi, chị ấy đối với em rất tốt, còn thuê cả dì giúp việc đến nấu ăn mỗi ngày nữa." Hoài Hạnh cong cong mắt, tự tìm cho mình một cái cớ. "Chắc do trời hơi nóng nên em không muốn ăn lắm, thêm phần công việc cũng hơi mệt... yên tâm đi, lần sau gặp em nhất định sẽ tròn trịa hơn lần này, được không?"

Lúc này hai người mới yên tâm phần nào.

Hoài Hạnh từ chối lời đề nghị đưa về nhà của Văn Thời Vi. Đến khi rời khỏi nhà họ Văn, cô vừa chống ô che nắng vừa nhìn cái bóng của mình in xuống mặt đất, nụ cười dần biến mất.

Cô thở ra một hơi. Dự báo thời tiết nói bây giờ là 27 độ, nhưng cô nghĩ — chắc là dự báo sai rồi.

Không thì sao cô lại thấy lạnh thế này.

***

Buổi tối, tại một nhà hàng cao cấp ở Kinh thành.

Không gian nơi đây được bố trí rất tinh tế, tường treo nhiều tranh của các danh họa. Khăn trải bàn được ủi phẳng phiu, trên bàn đặt những chiếc bình pha lê cắm vài cành tulip đỏ rực, xinh đẹp như đang nhỏ từng giọt sương. Khách đến đây đều ăn mặc trang trọng, tiếng ly chạm ly vang lên xen lẫn tiếng trò chuyện rôm rả.

Sở Vãn Đường hẹn ăn tối với một nhà thiết kế nổi tiếng người nước ngoài, cùng đi còn có Tô Trừng. Danh tiếng siêu mẫu quốc tế của Vạn Y vẫn có trọng lượng nhất định, nhà thiết kế tên Alex này cũng vì nể mặt Vạn Y nên mới chịu gặp.

Bọn họ nói tiếng Anh, nét mặt tươi tắn, bàn luận sôi nổi xoay quanh thời trang. Giữa nhà hàng có một sân khấu nhỏ, đến khi sắc trời dần tối thì đã có ban nhạc jazz lên biểu diễn. Những nốt nhạc linh hoạt hòa quyện vào không gian, nhẹ nhàng len lỏi khắp nơi, cùng với tiếng nói chuyện trầm thấp của khách tạo thành một bức tranh ấm áp.

Giữa chừng bữa ăn, ban nhạc đổi người. Lần này lên sân khấu là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp chơi violin, đứng ngay chính giữa. Vừa xuất hiện, cô đã thu hút ánh nhìn của không ít người.

Sở Vãn Đường vốn ngồi quay lưng về phía sân khấu, chỉ chăm chú trò chuyện cùng Alex. Nhưng khi tiếng vĩ cầm ngân lên, Tô Trừng ngồi bên cạnh hơi sững người, khẽ liếc về phía Sở Vãn Đường ra hiệu.

Chị nhìn theo ánh mắt ấy, chỉ nửa giây chạm mắt với Hoài Hạnh, liền như chẳng có gì xảy ra mà thu lại ánh nhìn, nâng ly lên uống một ngụm nước.

Vị trí Hoài Hạnh đứng rất nổi bật, nên không thể không nhìn thấy Tô Trừng — và cả Sở Vãn Đường, người vừa quay đầu lại xong đã lập tức ngồi ngay ngắn như cũ.

Cô khép mắt, chuyên tâm tiếp tục kéo đàn, không dám để bản thân phân tâm.

Biểu diễn trong nhà hàng này, thường là chơi một tiếng đồng hồ, nghỉ hai mươi phút, rồi chơi tiếp một tiếng nữa mới kết thúc.

Khi Hoài Hạnh kéo xong tiếng đầu tiên, bàn ăn của Sở Vãn Đường đã đổi người. Hoài Hạnh chẳng bất ngờ gì, ngồi vào phòng nghỉ mà nhà hàng sắp xếp, ăn mấy món mà nhà hàng đưa tới.

Kinh thành chẳng phải rất rộng lớn sao? Mười ngày nay, ở nhà lẫn công ty đều không gặp được Sở Vãn Đường. Không ngờ tối nay lại nhìn thấy chị trong nhà hàng này.

Cô không kìm được mà nghĩ — có lẽ kỳ sinh lý của chị lại đến rồi. Không biết lần này, chị có bị đau bụng như lần trước không?

Một lúc lâu sau, Hoài Hạnh nở một nụ cười chua chát. Cô quan tâm chuyện đó để làm gì chứ? Cô và Sở Vãn Đường không biết đến khi nào mới kết thúc cuộc chiến tranh lạnh này.

Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, điện thoại của cô liền nhận được một tin nhắn thông báo nhận được chuyển khoản. Chiếc thẻ này là do Sở Vãn Đường cố ý làm riêng cho cô từ trước, những năm qua tiền chị gửi cho cô đều được chuyển vào tài khoản này.

Tin nhắn lần này báo rằng cô vừa nhận được năm vạn tệ.

Hoài Hạnh nhìn con số đó, hô hấp lại càng trở nên khó khăn hơn. Đây là ý gì? Là thấy cô kéo violin trong nhà hàng trông đáng thương quá sao? Nên lần này số tiền mới nhiều hơn trước?

Cuối cùng, Hoài Hạnh không trả lại năm vạn ấy. Sở Vãn Đường thấy cô đáng thương thì cứ thương đi. Cô bây giờ chẳng lẽ không đáng thương sao?

Cô từng nghĩ rằng chỉ cần đem tất cả tình cảm giấu kín dưới ham muốn thể xác thì có thể ở bên Sở Vãn Đường suốt quãng đời còn lại — nhưng rốt cuộc, đó cũng chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Hay là... vì món quà bất ngờ mà cô chuẩn bị tháng trước? Sở Vãn Đường đã biết hoa hải đường có ý nghĩa là "thầm yêu", nên mới nhận ra tình cảm của cô?

Vậy nên chị đang âm thầm từ chối cô... Là cô lại khiến chị khó xử rồi, đúng không?

Chỉ mới nghĩ đến đó, Hoài Hạnh đã có cảm giác như bị một gáo nước lạnh dội từ đầu đến chân. Cô sững người tại chỗ, đến cả việc hít thở cũng quên mất.

Lúc này, nhân viên nhà hàng đi đến nhắc: "Sắp hết giờ nghỉ rồi ạ, phiền cô chỉnh sửa lại hình ảnh chuẩn bị lên sân khấu." Cô nhân viên nhìn cô, hơi nghi hoặc: "Xin hỏi... có chuyện gì sao?"

"Không có gì đâu." Nước mắt ngân ngấn trong mắt Hoài Hạnh, từng giọt rơi xuống như hạt sương lăn khỏi lá sen buổi sớm, bị trọng lực kéo xuống đất. "Chỉ là... rất lâu rồi tôi chưa được ăn món nào ngon như vậy thôi."

Nhân viên nhà hàng hơi ngạc nhiên, rồi đưa khăn giấy qua: "Hoài tiểu thư, hy vọng sau này có thể thường xuyên hợp tác."

Hoài Hạnh lịch sự mỉm cười, lau nước mắt xong liền rời khỏi phòng nghỉ.

Ánh đèn sân khấu dịu dàng chiếu lên người cô, chẳng có gì che giấu được nữa. Cô gái chơi vĩ cầm vừa mới khóc, lông mi vẫn còn ướt, đầu mũi ửng đỏ, dấu lệ còn vương trên má, lại vô tình làm vẻ đẹp của cô tăng thêm vài phần rung động lòng người.

Quản lý nhà hàng nhìn thấy cảnh này, lập tức bảo người lấy thiết bị chuyên dụng ra ghi hình. Dù có là nhà hàng cao cấp đắt đỏ đến đâu, thời nay cũng không thể thoát khỏi việc quảng bá trên mạng.

Sở Vãn Đường đứng trên tầng hai, vịn lan can, rất nhanh đã nhìn thấy bài đăng của quản lý trên mạng xã hội. Chín tấm ảnh ghi lại không khí nhà hàng, trong đó có hai tấm là ảnh của Hoài Hạnh.

Sở Vãn Đường khẽ ngẩng mí mắt, ánh nhìn rơi vào bóng lưng của cô gái kia.

Ở góc này thì sẽ không bị phát hiện.

Tô Trừng vừa gọi điện thoại xong với Vạn Y, bước ra khỏi phòng riêng. Cô nhìn theo ánh mắt của Sở Vãn Đường rồi khẽ thở dài: "Vãn Đường, cậu không cảm thấy bây giờ cậu sống theo kiểu quá giằng co sao?"

"Giằng co chỗ nào?"

"Muốn gặp thì đi gặp đi, chẳng lẽ tôi cản được cậu à? Đợi Alex người ta đi rồi, cậu còn cố tình quay lại rồi ngồi chỗ khác." Tô Trừng ngáp một cái. "Còn nữa, đừng tưởng tôi không biết cái váy mà cậu lén thiết kế gần đây là định làm cho ai. Tôi không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, nhưng nếu cứ giằng co kiểu này thì cậu chết mệt."

Sở Vãn Đường lặng lẽ nghe tiếng violin, mí mắt rũ xuống.

Xảy ra chuyện gì ư...? Cô tuy hiểu rõ, nhưng không thể nói ra.

Một lúc lâu sau, Sở Vãn Đường gọi phục vụ, gọi thêm một chai champagne. Vừa uống, cô vừa đứng cạnh lan can tán gẫu đôi câu với Tô Trừng về công việc, cuộc gặp với Alex tối nay thực sự khiến cả hai thu hoạch không ít.

Bất tri bất giác, đồng hồ đã chỉ chín giờ. Bốn bề nhà hàng đều là cửa sổ sát đất, tầm nhìn rộng rãi, có thể thấy cảnh đêm rực rỡ mê hồn của Kinh thành.

Khi ly champagne trong tay cạn sạch, ánh mắt của Sở Vãn Đường lại một lần nữa dừng trên người Hoài Hạnh. Tiếng đàn violin trong nhà hàng đã kết thúc, các vị khách bên dưới vỗ tay tán thưởng, Hoài Hạnh cúi người chào mọi người.

Vừa bước xuống sân khấu, liền có một vị khách nam mặc vest tiến đến trước mặt Hoài Hạnh. Sở Vãn Đường sợ bị phát hiện, lặng lẽ lui về sau một chút.

Nhưng cách một lớp kính, Sở Vãn Đường vẫn có thể nhìn rất rõ nụ cười hiện lên trên gương mặt Hoài Hạnh, và động tác cô đưa điện thoại ra để kết bạn WeChat với người đàn ông kia.

Tô Trừng đã quay lại phòng riêng để gọi điện cho bên đối tác, chỉ còn Sở Vãn Đường đứng đó, một mình nhìn khung cảnh ấy.

Bàn tay đang cầm ly rượu bất giác siết chặt.

***

Kỳ nghỉ 1/5 cuối cùng cũng khép lại ở thời khắc bản nhạc kết thúc, Hoài Hạnh mang theo tâm tình nặng trĩu bước ra khỏi nhà hàng, định gọi xe về nhà thì điện thoại bỗng vang lên.

Nhìn thấy tên người gọi, cô thoáng ngẩn người, rồi bắt máy: "Alo? Chị Tô Trừng?"

"Hạnh Hạnh à." Tô Trừng ở đầu bên kia hỏi: "Em lên xe chưa?"

"Chưa ạ."

"Vậy giờ em tiện không?" Tô Trừng thở dài, "Chị với Vãn Đường uống có chút rượu, vốn định gọi tài xế thay, nhưng nghĩ đến em cũng về cùng đường nên mới gọi cho em."

Hoài Hạnh đứng sững tại chỗ, không lập tức đồng ý: "Tiện hay không... câu này, người nên được hỏi không phải là em đâu, chị Tô Trừng."

Nếu như Sở Vãn Đường cảm thấy khó khăn khi phải ở cùng một không gian với cô, thì cô sẽ không đồng ý.

"Không sao đâu."

Tô Trừng đáp: "Vậy đi cùng nhau về nhé?"

"...Vâng."

Vài phút sau, Hoài Hạnh mở cửa chiếc xe màu bạc quen thuộc, ngồi vào ghế lái.

Người ngồi ghế phụ là Tô Trừng, đang chống tay lên má, mỉm cười chào cô: "Hạnh Hạnh, lâu quá không gặp."

"Lâu quá không gặp, chị Tô Trừng." Nói câu này, Hoài Hạnh không liếc lên gương chiếu hậu để nhìn người đang ngồi sau.

Nhưng trong lòng lại lặng lẽ gọi...

Đã lâu không gặp, Sở Vãn Đường.

Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh, Hoài Hạnh tập trung lái xe, cô định đưa Tô Trừng về trước. Người ở ghế sau không phát ra tiếng động nào, Tô Trừng thì đang bận nhắn WeChat công việc ở ghế phụ, còn Hoài Hạnh vẫn nhìn thẳng về phía trước, sắc mặt bình thản.

Một lúc sau, Tô Trừng nhìn về phía Sở Vãn Đường, thông báo: "Vạn Y nói ngày mười lăm sẽ về nước, bảo chúng ta đến đón cậu ấy, nếu không đi thì cậu ấy sẽ cắt đứt quan hệ với bọn mình."

Lúc này Hoài Hạnh mới nghe thấy giọng của Sở Vãn Đường. Chỉ là một tiếng "Ừm" rất khẽ.

Tô Trừng lại chủ động hỏi Hoài Hạnh: "Hạnh Hạnh, đến lúc đó đi cùng luôn nhé?"

"Không được, chị Tô Trừng, hôm đó là sinh nhật bạn em, bọn em đã hẹn nhau rồi." Sinh nhật của Trác Hân sắp đến, nghĩ đến chuyện này lại khiến Hoài Hạnh nhớ đến chuyện xảy ra vào ngày cưới của Trác Hân.

Cũng chính trong chiếc xe này, Sở Vãn Đường từng nói họ là những người thân thiết nhất trên thế gian, còn nói cô ôm chưa đủ chặt...

Vậy mà giờ đây, ngay cả chỗ ngồi của họ cũng là một trước một sau. Từ lúc lên xe đến giờ hoàn toàn không có lấy một câu trò chuyện. Sự đối lập như vậy vô cùng rõ ràng, mỗi lần nhớ lại, trái tim lại như bị một lưỡi dao đâm vào, khiến cô đau đến mức phải đeo mặt nạ mới có thể tiếp tục sinh tồn.

Tô Trừng cũng không ép: "Vậy thôi."

"Vâng."

Không gian lại rơi vào tĩnh lặng, hơn hai mươi phút sau, Hoài Hạnh dừng xe ở ven đường khu nhà Tô Trừng ở. Phất tay tạm biệt, chưa đầy một phút sau lại tiếp tục lên đường.

Cả hai người ngồi trước sau đều giữ im lặng, chỉ có luồng không khí rít qua thân xe là vọng vào được một chút. Đèn đường xuyên qua cửa kính, phủ lên trong xe một lớp ánh sáng vàng nhạt, những bóng sáng không ngừng thay đổi ấy còn sinh động hơn cả họ.

Bầu không khí như vậy cứ kéo dài cho đến khi chiếc xe tiến vào tầng hầm quen thuộc, vẫn không hề thay đổi. Hoài Hạnh mím môi, tháo dây an toàn rồi xuống xe trước.

Ở huyền quan có chỗ để chìa khóa xe, nên cô không cần đối mặt với Sở Vãn Đường, tự mình cầm chìa khóa bước vào trong.

Sau lưng vang lên tiếng giày cao gót rõ ràng. Từng bước, từng bước, gõ thẳng vào tim cô.

Vận xui chưa hết, lại còn phải đợi thang máy. Hoài Hạnh đứng trước cửa thang máy, dáng đứng thẳng tắp, tư thế chuẩn chỉnh, ánh mắt không dao động.

Tiếng giày cao gót dừng lại ở vị trí bên cạnh cô.

Thì ra trong thời kỳ chiến tranh lạnh, ngay cả việc đợi thang máy cũng có thể trở thành một sự dày vò. Hoài Hạnh chăm chăm nhìn con số thang máy đang đi xuống. Cuối cùng, hơn hai mươi giây sau, con số hiện lên "-1", kèm theo một tiếng "ting", cửa thang máy mở ra, đúng lúc có mấy cư dân bước ra, vừa nói vừa cười đi ngang qua họ.

Bên trong thang máy trống không, Hoài Hạnh là người đầu tiên bước vào. Cô cúi đầu, ấn dãy số đã quen thuộc từ mấy năm nay. Trong tầm mắt chỉ thấy đôi chân dài của người phụ nữ mặc quần tây, nhưng cho đến khi cửa thang máy khép lại, Sở Vãn Đường vẫn không bước vào.

Hốc mắt Hoài Hạnh cay xè, lông mi nhanh chóng ướt đẫm. Thì ra tình cảm của cô khiến Sở Vãn Đường thậm chí không muốn cùng cô đi chung một chuyến thang máy. Vậy suốt quãng đường trở về đó, Sở Vãn Đường có thấy mệt mỏi không?

Khoảnh khắc này, trong khoang thang máy như có một đôi tay vô hình đang cầm thiết bị hút chân không, hút sạch từng ngụm oxy cô dùng để sinh tồn, khiến cô nghẹt thở.

Nước mắt rơi lã chã.

Ngay khi tầm mắt mờ đi vì nước mắt, cửa thang máy lại lần nữa mở ra. Cô được ôm vào một vòng tay quen thuộc mang hương gỗ.

Sở Vãn Đường hơi nghiêng đầu, khẽ hít lấy hương tóc của cô gái, giọng khàn khàn nói: "Uống rượu rồi, chị đứng không vững." Rồi lại không kìm được mà hỏi: "Khóc cái gì vậy?"

"......" Hoài Hạnh không trả lời được câu hỏi đó, cô còn đang xách đàn, chỉ có thể đưa một tay còn lại ôm lại đối phương. Nhưng chính lúc ôm lại, nước mắt của cô không những không ngừng mà còn vì uất ức mà càng tuôn dữ dội hơn. Thế nhưng cô không dám bật khóc thành tiếng, cũng không dám gọi một tiếng "Sở Vãn Đường".

Cửa thang máy lần nữa khép lại, bắt đầu chậm rãi đi lên.

Hồi còn đại học, rất nhiều lần Hoài Hạnh muốn về sớm để được gặp Sở Vãn Đường, nên từng cảm thấy căn nhà họ ở quá cao. Những lúc thấy thang máy chờ lâu, cô còn từng bấm giờ — hóa ra nếu không bị ai làm gián đoạn, chuyến thang máy đi thẳng lên trên phải mất đúng hai mươi giây. Cô còn từng kể với Sở Vãn Đường: "Chị à! Từ dưới lên đến nhà phải mất hai mươi giây."

Lúc đó, Sở Vãn Đường mỉm cười hỏi: "Sao lại nghĩ đến chuyện bấm giờ thế?"

Cô chỉ đành kiếm đại một cái cớ: "Tại rảnh rỗi quá."

Thế nhưng lần này, cô lại mong hai mươi giây ấy có thể kéo dài vô hạn. Nhưng thời gian giống như nước mắt của cô lúc này — không thể khống chế.

Nước mắt rơi xuống bờ vai mỏng manh của Sở Vãn Đường, thấm ướt dần. Cô cảm nhận rõ ràng dòng nước mắt nóng hổi đó, nhẹ nhàng cụp xuống hàng mi dài. Cô nhớ Hoài Hạnh từng nói, chuyến đi này mất hai mươi giây.

Cô hoàn toàn không say, nhưng lúc này lại buông thả bản thân đắm chìm trong hai mươi giây đó. Cô rất rõ mình không nên cùng Hoài Hạnh ở trong một thang máy. Càng rõ hơn khi nhìn thấy nước mắt Hoài Hạnh, phản ứng đầu tiên của cô lẽ ra không nên là xót xa — mà nên giống như trước kia, thấy hả hê mới phải.

Nhưng... tại sao...

Cô chẳng có thời gian để nghĩ ra câu trả lời, tầng cần đến đã hiện lên.

Một tiếng "ting" vang lên.

Như nhắc nhở cả hai rằng đã đến lúc phải tỉnh lại.

Vai Sở Vãn Đường đầy nước mắt của Hoài Hạnh, giống như lúc trước, cô buông tay không chút do dự, xoay người rời khỏi không gian khiến người ta ngột ngạt này.

Hơi ấm trong lòng biến mất trong khoảnh khắc, Hoài Hạnh muốn gọi một tiếng, nhưng cổ họng như bị bùn chặn lại, cô chỉ có thể nhấc từng bước chân nặng trịch, rồi lại đưa tay lên lau nước mắt bằng mu bàn tay theo thói quen.

Cánh cửa nơi từng được gọi là "nhà" này, vẫn để hé một khe hở. Hoài Hạnh bước vào, trước tiên đặt chìa khóa xe về chỗ cũ. Đèn phòng khách vẫn sáng, đôi giày cao gót đã thấy tối nay được đặt ngay ngắn ở tủ giày.

Nhưng chủ nhân của đôi giày ấy lại chẳng thấy đâu.

Hoài Hạnh hít sâu hai lần, mang đàn trở về phòng mình, cẩn thận treo lên. Cô ngồi xuống bàn học, gục đầu xuống, ngơ ngẩn nhìn vào khung ảnh chụp những lần biểu diễn trên sàn catwalk — đó đều là những bức ảnh mà Sở Vãn Đường đã cố ý tìm nhiếp ảnh gia xin về, lưu lại rồi in ra tặng cô.

Tất cả những điều đó, cô đều nhớ rõ. Chỉ là có vẻ như Sở Vãn Đường đã quên mất rồi.

Hoặc cũng có thể là — Sở Vãn Đường không muốn nhớ.

Tình cảm của cô đã phủ lên mối quan hệ của cả hai một lớp sương lạnh, khiến Sở Vãn Đường thấy không thoải mái.

Có phải cô cũng nên như lần trước, lựa chọn không ở nhà mới là điều tốt nhất?

Nghĩ thông được điểm đó, Hoài Hạnh bắt đầu thu dọn đồ đạc. Chỉ là lần này không biết thời hạn sẽ kéo dài bao lâu.

Cô lặng lẽ thu xếp, cho đến khi vali đã được nhét đầy. Không lâu sau, cô kéo vali bước ra khỏi phòng ngủ, tiếng bánh xe phát ra âm thanh nặng nề.

Cô không chắc người trong phòng ngủ chính có nghe thấy không, nhưng cô chắc chắn người đó đã chẳng còn để tâm nữa rồi.

Nhận thức ấy lại lần nữa khiến ngực cô nặng trĩu.

Hoài Hạnh đến huyền quan, im lặng thay giày. Chỉ muốn nhanh chóng rời đi, nhường lại khoảng không để Sở Vãn Đường được thở dễ dàng hơn. Chính vì quá tập trung mà cô chẳng hề nghe thấy tiếng bước chân của Sở Vãn Đường.

Cho đến khi, cách hai mét, giọng nói lạnh lẽo quen thuộc vang lên....

"Như nào."

"Lại muốn bỏ chị mà đến chỗ Văn Thời Vi ở à?"

Lời tác giả:
Ai đang giằng co vậy nhỉ, khó đoán ghê á.
Chương này là chương đặc biệt gộp đôi nhé~~

Faye: Cầu tác giả ngược Sở Vãn Đường lẹ lẹ.... Tâm lý của Hoài Hạnh ngoài chuyện yêu thầm còn là người đang ăn nhờ ở đậu nữa, khổ thân con bé...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip