Chương 24: Hồi Ức

Vũ Tử Nguyệt nằm trên nền tuyết đã nhuộm đầy máu, cố gắng rặn từng tiếng "Ngươi phải sống thật tốt, không được phản bội tỷ tỷ của ta"

Hà Cảnh Nghi không hiểu vì sao Vũ Tử Nguyệt lại đỡ cho cô nhát kiếm đó, cô thật sự thấy có lỗi với Vũ gia "Ngươi vì sao phải làm như vậy?"

Vũ Tử Nguyệt mỉm cười đưa bàn tay đặt lên gò má của Hà Cảnh Nghi "Không phải lỗi của ngươi, đừng tự trách, ta thật sự rất nhớ và yêu thích tiểu cô nương năm xưa đã chia cho ta một nửa màn thầu và đưa ta về nhà"

Hà Cảnh Nghi vô thức rơi nước mắt, trong đầu cô hiện lên một vài hình ảnh.

Nhiều năm về trước, Từ Dung muốn một lần nhìn thấy nữ nhi mặc trang phục của nữ, nên đã âm thầm dẫn Hà Cảnh Nghi xuất cung để đi thử trang phục rồi cùng nhau dạo phố.

Hà Cảnh Nghi đứng ở trước cửa tiệm ăn màn thầu trong lúc đợi Từ Dung trả tiền quần áo. Đang ăn thì Hà Cảnh Nghi nhìn thấy một tiểu cô nương bị lạc đường, vừa đi vừa khóc nhìn rất đáng thương nên đã chạy đến chia nửa chiếc màn thầu với nàng, nhằm dỗ nàng.

Vũ Tử Nguyệt lập tức không còn khóc nữa, vì quá đói nên đã nhận lấy chiếc màn thầu mà ăn ngấu nghiến.

Hà Cảnh Nghi thấy vậy thì bật cười, giúp Vũ Tử Nguyệt lau nước mắt "Đừng khóc, nhà ngươi ở đâu, ta đưa ngươi về"

Vũ Tử Nguyệt lắc đầu không nhớ, chỉ biết là nàng bị lạc từ bờ sông dưới kia cho đến đây.

Hà Cảnh Nghi nghe vậy liền nắm tay Vũ Tử Nguyệt đi ngược lại hướng đó. Cứ như vậy, trên con phố náo nhiệt, có hai tiểu mỹ nhân nắm tay nhau đi tới đi lui.

Chợt Vũ Tử Nguyệt vui mừng la lên, vì nàng nhìn thấy Vũ Tần Lam "Nhị tỷ"

Vũ Tần Lam cũng đang đi tìm Vũ Tử Nguyệt, nhìn thấy muội muội, liền vui mừng chạy về phía nàng "Tam muội"

Hà Cảnh Nghi nhìn thấy Vũ Tử Nguyệt đã tìm được người thân nên âm thầm rời đi, vì Từ Dung đã dặn Hà Cảnh Nghi không được để nhiều người nhìn thấy.

Cho đến khi Vũ Tử Nguyệt quay lại muốn giới thiệu ân nhân thì Hà Cảnh Nghi đã đi từ lúc nào.

Vài năm sau, Vũ Tử Nguyệt nhận ra Hà Cảnh Nghi là tiểu cô nương năm xưa, nhờ vào nét mặt của Hà Cảnh Nghi chưa từng thay đổi.

Cứ như vậy, một dòng ký ức mơ hồ xẹt ngang qua hồi ức của Hà Cảnh Nghi .. hình như ký ức của Hà Cảnh Nghi đang xuất hiện trong đầu cô ..

Nhớ lại vài chuyện, Hà Cảnh Nghi càng không kiềm được nước mắt, càng cảm thấy có lỗi với Vũ Tử Nguyệt "Xin lỗi, là ta không nhận ra ngươi"

Vũ Tử Nguyệt mỉm cười rồi đưa ánh nhìn sang Trịnh Hoa cũng đang khóc kế bên "Nếu có kiếp sau, chúng ta cùng đi ăn món mì mà ngươi vẫn thường nói được không?"

Trịnh Hoa bật khóc lớn hơn, cầm lấy tay Vũ Tử Nguyệt "Chắc chắn sẽ có kiếp sau"

Vũ Tử Nguyệt bật cười, giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống, Vũ Tử Nguyệt gục vào lòng Hà Cảnh Nghi.

Trịnh Hoa biết sẽ còn gặp lại Vũ Tử Nguyệt ở hiện đại, nghĩ đến dù sao đó cũng là kiếp sau của nàng, nhưng vẫn cảm thấy rất đau lòng. Có lẽ lúc này Trịnh Hoa chỉ muốn một Vũ Tử Nguyệt, chứ không phải một Lý Minh Hà.

Cả người Trịnh Hoa bất ngờ trở nên mờ ảo, cô lo lắng phải bỏ Hà Cảnh Nghi ở lại một mình "Cảnh Nghi .."

Hà Cảnh Nghi cũng nhận ra, Trịnh Hoa đang dần biến mất "Trịnh Hoa .."

Trịnh Hoa vội nói lời từ biệt "Cậu phải sống sót trở về hiện đại, chúng tôi đợi cậu", nói rồi lập tức biến mất.

Vũ Tùng cùng Hà Cảnh Bình và Minh Huân vừa đánh vừa đuổi đến một gian nhà khác trong phủ, phải mất rất lâu thì Vũ Tùng mới có thể hạ gục được Minh Huân.

Hà Cảnh Bình nhìn thấy Minh Huân đã bị Vũ Tùng giết, liền biết hắn không dễ dàng thoát được khỏi đây. Vào lúc túng quẫn, Hà Cảnh Bình vội chạy lại nơi Hà Cảnh Nghi đang ôm Vũ Tử Nguyệt, từ phía sau Hà Cảnh Nghi, hắn kề kiếm lên cổ cô "Đứng lên"

Vũ Tùng đuổi theo ngay khi Hà Cảnh Bình chạy đi, nhưng hắn vẫn để Hà Cảnh Nghi rơi vào tay Hà Cảnh Bình.

Song, Vũ Tùng nhận ra Vũ Tử Nguyệt nằm bất động giữa vũng máu, trong lòng là vô vàn đau đớn.

Vũ Tùng vừa rơi nước mắt, vừa chỉa kiếm về phía Hà Cảnh Bình "Mau thả Tuỳ Vương ra"

Hà Cảnh Bình dùng Hà Cảnh Nghi để đe doạ Vũ Tùng, muốn Vũ Tùng để yên cho hắn rời khỏi đây "Khi nào ta an toàn rời khỏi Kinh Thành, ta sẽ thả người. Biết điều thì để cho ta đi"

Hà Cảnh Nghi không muốn Hà Cảnh Bình trốn thoát nữa "Ngươi không cần lo cho ta, tuyệt đối đừng để hắn chạy lần nữa"

Vũ Tùng tức giận nắm chặt thanh kiếm trong tay, lo sợ Hà Cảnh Bình không giữ lời, hắn biết ăn nói làm sao với Hà Cảnh Quốc, Từ Dung và muội muội của hắn đây "Nếu ngươi không giữ lời, cho dù có chết, ta cũng phải bắt ngươi theo"

Nói rồi liền hạ kiếm, bất lực để Hà Cảnh Bình đem Hà Cảnh Nghi đi.

Hà Cảnh Bình đưa Hà Cảnh Nghi đến vực thẳm, lúc này hắn mới chịu thả Hà Cảnh Nghi ra.

Hà Cảnh Nghi e là cô phải bỏ mạng tại đây khi nhìn thấy Hà Cảnh Bình đang dồn cô về phía vách đá.

Hà Cảnh Bình cầm kiếm, chậm rãi đi về phía Hà Cảnh Nghi "Tam đệ, từ nhỏ đến lớn, ngươi muốn cái gì, ta cũng đều cho ngươi, ngay cả phụ hoàng và mẫu hậu có thương ngươi hơn, ta cũng không ghét ngươi. Ta chưa từng tranh giành điều gì với ngươi, nhưng vì sao ngươi cứ nhất quyết giành lấy nữ nhân mà ta yêu thích vậy? Từ nhỏ, ngươi đã biết Vũ Tần Lam là người khiến ta rung động mà?"

Năm đó, Hà Cảnh Bình ở trên phố đi tìm Hà Cảnh Nghi để cùng đi chơi vì hắn nghe nói Từ Dung đã đưa Hà Cảnh Nghi xuất cung. Nhưng khi đi đến bờ sông, hắn nhìn thấy Vũ Tần Lam đang cùng Vũ Tử Nguyệt đi lên thuyền.

Sự xinh đẹp, thuần khiết trên gương mặt Vũ Tần Lam, làm cho trái tim Hà Cảnh Bình đập loạn. Ngay từ ánh nhìn đầu tiên, Hà Cảnh Bình đã vô cùng yêu thích nữ nhân này. Vì vậy khi trở về hoàng cung, gặp được Hà Cảnh Nghi, Hà Cảnh Bình liền kể cho Hà Cảnh Nghi nghe sự việc ngày hôm đó.

Vài năm sau, Hà Cảnh Bình biết được nữ nhân hắn luôn mong nhớ là nữ nhi của thừa tướng, nên đã cùng Hà Cảnh Nghi đến phủ tặng quà cho Vũ Tần Lam. Tuy nhiên, Vũ Tần Lam chẳng những không đồng ý gặp mặt Hà Cảnh Bình, nàng còn nhờ Vũ Tịnh trả lại quà cho hắn.

Vừa đau khổ nói ra lời trong lòng, vừa luyến tiếc nhớ về quá khứ, Hà Cảnh Bình tiếp tục để cảm xúc chi phối, hắn một kiếm đâm về phía Hà Cảnh Nghi.

Hà Cảnh Nghi vốn đã ở ngay vách đá, cả người cũng rã rời vì những vết thương trên người. Căn bản không thể đảo ngược tình thế, còn bị một kiếm của Hà Cảnh Bình đâm vào ngực, vết thương cũ lẫn vết thương mới khiến cho Hà Cảnh Nghi toàn thân vô lực, lập tức ngã về phía sau khi Hà Cảnh Bình rút kiếm khỏi người cô.

"Tam đệ ..", Hà Cảnh Bình bị thù hận làm cho mất đi lý trí, nhưng giây phút nhìn thấy Hà Cảnh Nghi ngã người xuống vực, hắn liền vô thức chường người ra muốn giữ lấy tay Hà Cảnh Nghi .. nhưng lại không giữ kịp ..

Hà Cảnh Nghi rơi tự do trên không trung, cô mệt mỏi nhắm mắt, vừa đau vừa lạnh, lúc này cô chỉ muốn ngủ trong lòng Vũ Tần Lam.

Tại vách đá, Hà Cảnh Bình khuỵ xuống đất, bần thần nhìn đệ đệ của hắn rơi khỏi vách đá. Rõ ràng hắn muốn giết Hà Cảnh Nghi vì cô lấy đi tất cả của hắn, nhưng khi nhìn thấy Hà Cảnh Nghi rơi xuống vực, hắn đau lòng, hắn hối hận.

"Cảnh Nghi"

"Điện Hạ"

"Điện Hạ"

Lúc này, nhiều âm thanh vang lên, Vũ Tùng đưa người đến tìm Hà Cảnh Nghi, với hy vọng Hà Cảnh Bình giữ lời.

Hà Cảnh Thần phải bảo hộ ở hoàng cung, chỉ khi nghe Bạch Vũ Hoàng cho người về báo tin đã dẹp được phản quân, hắn mới tức tốc chạy vách đá.

Bạch Vũ Hoàng phải dẹp phản quân của Hà Cảnh Bình nên khi xong xuôi mọi chuyện, hắn giao lại phản quân cho Cao Dũng, còn bản thân không quản mệt mỏi, phi ngựa không ngừng nghỉ đi tìm Hà Cảnh Nghi.

Nhưng khi tất cả tìm được đến nơi, thì mọi chuyện đã không kịp nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip