Chương 2: Lời chúc sinh nhật muộn màng
Sau khi buổi tiệc chính thức bắt đầu, mọi việc diễn ra suôn sẻ theo đúng quy trình đã định. Chín giờ, cô cảm ơn giới truyền thông. Sau khi chụp ảnh tập thể, bữa tiệc kết thúc, nhưng Lạp Lệ Sa vẫn phải xã giao, vì vậy cô đã bảo tài xế đưa Phác Thái Anh về nhà trước.
Phác Thái Anh đóng vai một người vợ hoàn hảo trước mặt mọi người, thân mật nói với cô: "Nhớ uống ít một chút."
Lạp Lệ Sa nghe lời, dùng vẻ mặt ôn hòa thưởng thức nàng.
9:30, Phác Thái Anh về đến nhà. Sau khi tắm rửa và sấy tóc xong, nàng bước vào phòng làm việc như thường lệ để tiếp tục phân loại các tư liệu lịch sử cần thiết cho luận án.
Hiện tại nàng đang theo học Đại học Bắc
Thành, là nghiên cứu sinh tiến sĩ lịch sử trực tiếp tại Đại học Bắc Thành. Nàng đã xuất bản tạp chí C trong suốt thời gian học đại học và cũng đã xuất bản một số bài báo trên các tạp chí lớn hàng đầu trong suốt thời gian học thạc sĩ và tiến sĩ. Mọi người đều lạc quan cho rằng nàng sẽ vào Đại học
Bắc Thành để giảng dạy sau khi tốt nghiệp.
Giáo sư hướng dẫn cũng nói đùa với nàng rằng không cần phải 'lăn lộn' như vậy.
Nhưng Phác Thái Anh không hề buông thả. Đối với nàng mà nói, việc theo đuổi giá trị lịch sử không phải vì hiệu quả và lợi ích, mà còn là vì sở thích và sự nghiệp cả đời của nàng.
Nàng mải mê đến mức quên cả thời gian.
Không biết đã qua bao lâu, nàng mơ hồ nghe thấy tiếng mở khóa điện tử từ phòng khách. Nàng đoán rằng Lạp Lệ Sa đã trở về, liền đứng dậy, bước ra ngoài để nhìn xem.
Đúng là Lạp Lệ Sa đang đứng tại cửa.
Cô buông thõng mái tóc dài đến eo, mặc một chiếc áo vest trắng khoác ngoài chiếc váy dạ hội quyến rũ trong bữa tiệc. Cô dùng một tay vịn lấy cửa, phong thái vẫn rất đĩnh đạc và duyên dáng, nhưng sắc mặt lại tái nhợt, đỏ bừng.
Người trợ lý đứng cạnh cô có chút lúng túng, giống như muốn giúp đỡ nhưng không được cho phép.
"Em vẫn chưa ngủ sao?" Khi nhìn thấy Phác Thái Anh, vẻ mặt mệt mỏi của cô thoáng hiện lên ý cười, giọng nói hơi khàn khàn.
Phác Thái Anh gật đầu, tiến lên vài bước, tầm mắt rơi vào người trợ lý của cô.
Người trợ lý nhìn mặt đoán ý, vội vàng giải thích:" Phu nhân, hôm nay Lạp tổng gặp một chút rắc rối nên phải uống khá nhiều."
Nàng cảm ơn trợ lý giống hệt như một bà chủ bình thường:" Ừm, tôi hiểu rồi. Cô vất vả rồi, nhớ chú ý an toàn trên đường về nhé."
Trợ lý yên tâm rời đi.
Phòng khách rộng lớn chỉ còn lại hai người một cao một thấp dìu dắt nhau.
Phác Thái Anh tỏ ra quan tâm đến cô: "Chị có sao không?"
Sau khi chung sống cùng nhau lâu như thế, đây là lần đầu tiên nàng thấy Lạp Lệ Sa uống nhiều rượu đến mức sắc mặt trở nên khó coi như vậy.
Lạp Lệ Sa khẽ nói:" Vẫn ổn."
Giọng nói yếu ớt bộc lộ ra sự khó chịu trong cô.
Phác Thái Anh bỗng cảm thấy đồng cảm:" Em đỡ chị đến ghế sô pha ngồi được không?"
Lạp Lệ Sa đồng ý:" Ừm."
Phác Thái Anh dìu cô đến ghế sô pha. Lúc này, nàng mới nhận ra cô đã say đến mức không thể đi lại được, hai tay cũng rất nóng. Chỉ vừa đi khoảng vài chục bước, nhưng cô đã đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Phác Thái Anh lo lắng: "Có khó chịu ở đâu không? Có đau đầu lắm không?"
Lạp Lệ Sa không trả lời nàng. Cô nương theo từng động tác của Phác Thái Anh, tựa nửa người vào ghế sô pha và nhìn nàng. Vẻ mặt cô rất yên bình, như thể đã say khướt. Đôi mắt đen láy, trong veo và sâu thẳm chứa đựng một tầng sương mù mông lung và ẩm ướt.
Khiến nàng không thể nhận ra bất kỳ điều gì.
Phác Thái Anh bị cô nhìn chằm chằm đến mức thẫn thờ.
Nàng chưa bao giờ chăm sóc người say, cũng chưa bao giờ nhìn thấy một Lạp Lệ Sa như vậy. Trong ấn tượng hữu hạn của bản thân, Lạp Lệ Sa luôn là một người biết tiến biết lùi, bình tĩnh và thận trọng.
Nàng không biết phải làm gì, đành nói:" Em pha cho chị một tách trà giải rượu nhé?"
Lạp Lệ Sa vẫn không nói gì.
Phác Thái Anh đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Nhưng chưa kịp làm gì thì Lạp Lệ Sa đã vươn tay ôm lấy eo nàng, khiến nàng ngã lên người cô.
Hương thơm lạnh lẽo xộc vào mũi, hơi thở nóng bỏng lướt qua gò má, phả vào vành tai mẫn cảm của Phác Thái Anh.
"Em vẫn chưa chúc mừng sinh nhật tôi."
Phác Thái Anh nghe thấy tiếng thở dài của Lạp Lệ Sa trong nhịp tim đập thình thịch của bản thân.
Đèn tường tỏa ra ánh sáng mờ ảo trong màn đêm yên tĩnh. Nàng tựa vào vai Lạp Lệ Sa, bỗng ngẩn ra vài giây.
Lạp Lệ Sa đang nói về việc gì vậy? Cô đang làm gì thế?
Nàng không thể cho phép mình suy nghĩ thêm nữa. Nàng duỗi tay chống lấy cơ thể theo bản năng, sau đó thoát ra khỏi xiềng xích của Lạp Lệ Sa và tư thế đầy ái muội này.
Nàng đứng dậy, trịch thượng nhìn cô. Sau đó, nàng thoáng cau mày, lộ ra vẻ không hài lòng.
Lạp Lệ Sa cũng đang nhìn vào nàng. Làn da trắng như tuyết, chiếc cổ thiên nga trắng như ngọc, đôi mắt đen láy lấp lánh tinh tú dưới ánh đèn, vẫn điềm tĩnh và bình thản như trước đây.
Dưới ánh nhìn của cô, thậm chí Phác Thái Anh còn sinh ra ảo giác. Nhưng có lẽ, đó chỉ là ảo giác của riêng nàng.
Chỉ là, sức nóng nơi vành tai thực sự rất bất ổn.
Phác Thái Anh hé môi, muốn nói điều gì đó, nhưng Lạp Lệ Sa đã nhắm mắt lại, hô hấp dần yếu đi.
Phác Thái Anh: "..."
Thôi vậy. Phác Thái Anh bật cười, không nên so đo với người say xỉn.
Hơn nữa, nàng thực sự đã không chúc mừng sinh nhật Lạp Lệ Sa.
Không ai nói với nàng rằng ba ngày trước lễ Giáng sinh là sinh nhật của Lạp Lệ Sa. Nhưng trí nhớ của nàng rất tốt, nàng đã nhận ra điều này vào năm ký kết hợp đồng. Chỉ là, cả hai kết hôn vào tháng 9, còn sinh nhật của Lạp Lệ Sa lại rơi vào tháng 12. Trong ba tháng qua, cả hai không gặp nhau nhiều cho lắm, nên vào lúc Lạp Lệ Sa tổ chức sinh nhật lần đầu tiên sau khi kết hôn, Phác Thái Anh cảm thấy xấu hổ, nên cũng không nói những lời chúc gì với Lạp Lệ Sa. Sau gần một năm kết hôn, các nàng đã trở nên quen thuộc với nhau hơn. Lúc Phác Thái Anh tổ chức sinh nhật, Lạp Lệ Sa lại đi công tác. Thỉnh thoảng, cô em gái Lạp Dao sẽ tặng nàng hai món quà, nhưng Lạp Lệ Sa lại chẳng hề gửi một tin nhắn đến. Phác Thái Anh đoán rằng Lạp Lệ Sa thực sự không cần lời chúc ngoài luồng hợp đồng này.
Nàng không muốn Lạp Lệ Sa bị hiểu lầm bởi bất kỳ nghi ngờ vượt quá giới hạn nào, vì vậy khi Lạp Lệ Sa gửi tin nhắn chúc Giáng sinh an lành vào ngày hôm đó, nàng đã lưỡng lự không biết có nên gửi lời chúc mừng sinh nhật đến cô không. Cuối cùng, nàng ngập ngừng một chút, sau đó gửi bốn chữ 'Giáng sinh an lành' ngắn gọn đến.
Ánh mắt Phác Thái Anh khẽ dịu lại. Nàng bỗng cảm thấy người trước mặt không vạch rõ ranh giới như nàng vẫn tưởng, trông rất dễ gần, nhưng thực chất không phải lúc nào cũng tiếp cận được.
Nàng lay nhẹ bờ vai Lạp Lệ Sa:" Lạp tổng, về phòng ngủ đi, ở đây không thoải mái đâu."
Lạp Lệ Sa chỉ mở mắt nhìn nàng hai giây, sau đó nhẹ nhàng đáp lời nàng:"Không sao đâu."
Cô tiếp tục nhắm mắt lại, lần này mày nhíu chặt vào nhau hơn, trông có vẻ rất khó chịu.
Phác Thái Anh không nỡ làm phiền cô nữa. Vì vậy, nàng đành phải thỏa hiệp và nói:" Vậy để em giúp chị nằm xuống, sẽ cảm thấy thoải mái hơn."
Lạp Lệ Sa không trả lời, Phác Thái Anh bèn cho rằng cô đã đồng ý. Nàng quỳ một chân trên ghế sô pha, cúi đầu cẩn thận giúp Lạp Lệ Sa tháo chiếc khuyên tai mảnh mai mang trên vai xuống. Vì sợ làm Lạp Lệ Sa đau, nên nàng đã tiến lại gần và làm rất nhẹ.
Những ngọn tóc xõa qua xương quai xanh của cô khiến hơi thở quyện vào nhau. Trong chốc lát, đầu ngón tay đang đặt trên sô pha của Lạp Lệ Sa thoáng di chuyển, rồi dừng lại một cách đầy kiềm chế, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Phác Thái Anh không nhận ra điều này. Nàng tháo trang sức ra khỏi tai Lạp Lệ Sa một cách đầy thuận lợi.
Nàng không muốn bước vào phòng ngủ của Lạp Lệ Sa khi chưa được cho phép. Vì vậy, nàng chỉ dám bước đến phòng dành cho khách, lấy gối và một chiếc chăn mỏng ra ngoài. May mắn thay, nhiệt độ trong nhà khá ổn định. Lạp Lệ Sa không cảm thấy lạnh, phòng khách cũng được dọn dẹp thường xuyên, chăn gối lại rất sạch sẽ.
Nàng đỡ Lạp Lệ Sa nằm xuống, đắp chăn cho cô rồi vào phòng tắm lấy bông tẩy trang và khăn mặt ra, sau đó bước đến và tẩy trang giúp cô.
Dường như Lạp Lệ Sa đang ngủ. Cô trở nên an tĩnh, ngoan ngoãn, thậm chí còn có vài phần yếu đuối.
Phác Thái Anh nhìn vào gương mặt dịu dàng khi ngủ của cô. Trong cơn mê, dường như nàng lại nhớ về lần đầu tiên gặp gỡ Lạp Lệ Sa.
Nàng không biết Lạp Lệ Sa có còn nhớ hay không. Nhưng lần đầu tiên cả hai gặp nhau không phải trong tòa nhà cao ốc ở nước ngoài, mà là bên bờ hồ Lai Tê của Bắc Thành.
Khi đó, nàng chỉ vừa học năm ba. Cuối tuần, nàng thường đến thư viện quốc gia để tìm kiếm những tài liệu không có trong thư viện trường. Sau khi ra ngoài, sắc trời thay đổi đột ngột. Nàng sợ mưa nên đã đi đường tắt về trường, bỗng dưng nhìn thấy một người phụ nữ ngồi bên bờ kè thấp của hồ Lai Tê, nơi có rất ít người đến đây.
Người phụ nữ ấy mặc một chiếc váy dài trang nhã, làn da trắng như tuyết, tóc dài như thác. Làn gió khẽ thổi, khiến tóc cô bay phấp phới, lộ ra độ cong sườn mặt động lòng người.
Phác Thái Anh có thể đoán ra được cô là một người phụ nữ trẻ trung và xinh đẹp. Nói rằng cô đang ngồi thật ra cũng không đúng. Nếu nói chính xác hơn, cô đang ngồi trên xe lăn.
Bầu trời trở nên xám xịt, mưa rào sắp trút xuống. Cành lá khẽ đung đưa, khiến bóng dáng cô dần trở nên hư ảo trong làn gió, trông giống như tiên nữ.
Phác Thái Anh đứng lặng tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Người phụ nữ ấy lặng lẽ nhìn mặt hồ bao lâu, Phác Thái Anh cũng yên lặng nhìn vào cô bấy lâu.
Trông cô yếu ớt và đầy tuyệt vọng, nên Phác Thái Anh sợ rằng cô sẽ làm chuyện ngu ngốc gì đó.
May mắn thay, người phụ nữ này đã không làm vậy.
Trước khi mưa rào trút xuống, cô đã quay xe lăn lại, đi trên cung đường lát đá và rời khỏi hồ Lai Tê.
Bằng một cách thần kỳ nào đó, Phác Thái Anh cũng chạy lon ton trên cung đường bê tông song song với cô. Nàng chạy lướt qua bóng hình cô và đến một quán nước ven hồ Lai Tê.
Nàng mua một chiếc ô, bắt kịp khoảnh khắc đầu tiên khi mưa rơi rồi che chắn cho người phụ nữ bị chặn bên ngoài phòng trưng bày nghệ thuật.
Dòng mưa to trút xuống người nàng.
Người phụ nữ ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào gương mặt nàng.
Ánh mắt cả hai va vào nhau. Đây cũng là lần đầu tiên các nàng gặp gỡ.
Bốn năm sau, Phác Thái Anh học cao học tại nước A thông qua dự án đào tạo kết hợp. Thỉnh thoảng, nàng sẽ làm một số công việc bán thời gian để trang trải chi phí sinh hoạt. Lạp Lệ Sa cũng đến nước A để bàn bạc hợp đồng, vì vậy cô cần người phiên dịch tiếng Nhật tạm thời. Vì nhu cầu nghề nghiệp, Phác Thái Anh đã thi đậu bằng N1 tiếng Nhật trước khi tốt nghiệp đại học từ lâu.
Trùng hợp thay, nàng đã gặp lại Lạp Lệ Sa.
Chỉ là, lúc đấy, Lạp Lệ Sa khác xa với người phụ nữ dịu dàng đầy yếu đuối trong ký ức của nàng.
Cô không còn kẹt trên chiếc xe lăn nữa. Cô mặc một bộ âu phục màu xanh hoàng gia và quần tây, đứng bên cạnh bàn hội nghị.
Cô có dáng người cao gầy, đường nét gương mặt tinh xảo. Lúc cúi người xem xét tài liệu, cô thoáng lộ ra một loại khí chất mạnh mẽ, tao nhã và quý phái.
Lúc cô xoay người lại và nhìn thấy Phác Thái Anh được dẫn đến trước mặt mình. Cô bình tĩnh gật đầu cùng nàng, đồng thời vươn tay ra, bắt lấy tay nàng.
Lúc này, Phác Thái Anh mới nhận ra rằng Lạp Lệ Sa cao hơn mình.
"Xin chào, Lạp Lệ Sa." Cô tự giới thiệu mình một cách lịch sự và nhã nhặn, không hề đề cập đến cuộc gặp gỡ vài năm trước.
Phác Thái Anh cũng không hề tỏ ra ngạc nhiên khi gặp lại người bạn cũ tại nơi đất khách quê người. Nàng xem như đây là lần đầu tiên cả hai gặp gỡ nhau và hoàn thành phần công việc của mình theo phép công. Nàng đoán, có lẽ Lạp Lệ Sa thực sự không nhớ. Thật ra, ngoại trừ buổi chiều tà của ngày hôm ấy, cả hai cũng không gặp lại nhau lần nào. Nhưng cũng có lẽ, Lạp Lệ Sa không muốn nhớ lại.
Suy cho cùng, trong cuộc sống, sẽ có một vài thời điểm khó khăn. Tốt hơn hết, đừng nên nhớ về chúng.
Nàng tự hỏi, liệu ngày mai cô có nhớ gì về sự vô thức hôm nay của bản thân hay không. Phác Thái Anh nhẹ nhàng thoa kem dưỡng da giúp Lạp Lệ Sa, sau đó chỉnh chăn bông lại giúp cô.
"Ngủ ngon." Nàng khẽ cong cong khóe môi, nhỏ giọng bổ sung thêm:" Còn nữa, chúc mừng sinh nhật muộn."
--
Tác giả có lời muốn nói:
Lạp Dao khẽ nói nhỏ: Có khả năng hai món quà không phải do cùng một người tặng đóa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip