Chương 5: Sự tò mò dư thừa
Bốn giờ sáng, ánh trăng khuất sau rặng mây đen, vạn vật còn đang say giấc nồng. Tiếng chuông ngân liên hồi bắt đầu vang vọng giữa núi rừng, vừa hồn hậu, lại vừa sâu xa.
Những ngọn đèn đã tắt do cắt điện vào ban đêm tự động sáng lên khi chuông reo, tạo thành thứ ánh sáng trắng chói lóa. Phác Thái Anh bị đánh thức, nàng mơ màng dụi dụi mắt, phải mất vài giây mới có thể nhớ ra mình đang ở đâu.
Có lẽ đã đến giờ học buổi sáng rồi.
Nàng xoa xoa ấn đường rồi ngồi dậy, lớp vải trắng trên chăn bông nhanh chóng trượt dần xuống đất theo từng chuyển động của nàng. Phác Thái Anh bất tri bất giác vươn tay ra theo phản xạ có điều kiện và giữ lấy nó.
Xúc cảm truyền vào tay vừa mịn vừa nhẹ. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy đây là một chiếc áo gió màu trắng.
Phác Thái Anh ngẩn người một lúc, vô thức nhìn về phía Lạp Lệ Sa ở giường bên.
Không biết Lạp Lệ Sa đã thức dậy từ khi nào. Cô ngồi bên mép giường, khoác chiếc áo vest vào và nhìn toàn bộ động tác của nàng một cách đầy hài hước.
Dường như nhận ra sự nghi ngờ của nàng. Cô thoáng nhếch đôi môi đỏ mọng lên, nhẹ nhàng bâng quơ nói:" Nửa đêm thức giấc thấy em nằm co quắp lại, nên tôi đoán rằng em cảm thấy lạnh."
Phác Thái Anh thoáng đỏ mặt, tuy cảm thấy ấm áp, nhưng lại có chút ngượng ngùng:" Cảm ơn."
Nàng nhìn vào chiếc máy tính bảng với những biểu đồ đầy màu sắc trên tay Lạp Lệ Sa và hỏi:" Chị không ngủ sao?"
Lạp Lệ Sa lắc đầu: "Không phải, tôi chỉ thức sớm hơn em một chút, vừa vặn cũng phải giải quyết việc gấp của công ty."
Phác Thái Anh gật đầu. Vì phép lịch sự, nàng không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào khác. Nàng im lặng mặc áo khoác vào, liền nghe thấy tiếng đóng mở cửa cùng tiếng bước chân dồn dập vô tận, càng lúc càng lớn:" Chị có muốn đi cùng bọn em không?"
Lạp Lệ Sa trả lời:" Không, vất vả cho em và Tiểu Dao rồi, tôi sẽ ở đây chờ mọi người."
Phác Thái Anh không tỏ ý kiến:" Vâng."
Nàng không nói gì thêm, chỉ thay quần áo, lấy đồ vệ sinh cá nhân, sau đó chào cô rồi bước ra ngoài.
Ngoài thiền thất, tuyết đã ngừng rơi, nhưng gió vẫn lạnh như cũ.
Phác Thái Anh hoàn toàn bị gió thổi tỉnh. Nàng chịu đựng cái lạnh, bước đến sân sau để rửa mặt, sau đó bất tri bất giác nghĩ: Nếu Lạp Lệ Sa không muốn ăn chay cùng mọi người, vậy tại sao cô lại đến đây?
Nàng vốn tưởng Lạp Lệ Sa đến đây vì cô cảm thấy rằng nàng không phải là người nhà họ Lạp nên không đủ tư cách đại diện cho Lạp gia.
Nhưng...
Nàng còn chưa kịp nhận ra nguyên nhân thì đã có người kéo lấy tay áo nàng:" Chị dâu!"
Giọng nói mang theo vẻ khàn khàn và yếu ớt như vừa mới ngủ dậy.
Phác Thái Anh ngoảnh đầu lại. Là Lạp Dao, người vừa ngủ một giấc thẳng cằng nhưng trông còn bơ phờ hơn đêm hôm qua.
Nàng cong môi, nhẹ nhàng đáp:" Chào buổi sáng."
Lạp Dao sóng vai cùng nàng một cách đầy tự nhiên:" Chào buổi sáng. Trời lạnh quá, đây là buổi sáng trên núi sao? Em cảm thấy mình chưa trải qua cái lạnh giống như vậy trong hơn 20 năm nay đấy."
Phác Thái Anh khẽ mỉm cười, xem như đồng tình.
Lạp Dao cảm khái:" Cũng may đêm qua chị Liên tốt bụng, sẵn sàng ngủ cùng giường với em, nếu không em đã chết cóng rồi. Cơ thể chị ấy rất ấm áp."
Phác Thái Anh bỗng cảm thấy có mùi không ổn.
Quả nhiên, Lạp Dao lại tiếp tục hỏi:" Chị dâu, đêm qua hai người ngủ thế nào?"
Phác Thái Anh bình tĩnh hắng giọng, nói với giọng điệu bình thường nhất:" Khá tốt."
"Chị của em đâu rồi? Chị ấy dậy chưa?"
"Dậy rồi." Phác Thái Anh trả lời đúng sự thật:" Hình như có chuyện gì đó cần giải quyết, lúc chị thức giấc thì chị ấy đã dậy rồi."
Lạp Dao 'ồ' một tiếng rồi mím môi. Cô ấy im lặng vài giây, sau đó tự nhiên chuyển sang chủ đề khác.
Phác Thái Anh không nghĩ nhiều về việc này.
Sau khi cùng nhau vệ sinh cá nhân, cả hai trở về phòng để cất đồ đạc, sau đó đến thiên đường tối hôm qua để học khóa tu buổi sáng.
Trong thiền đường, đèn đuốc sáng trưng hòa cùng tiếng kinh Phạn trong trẻo. Dường như màn đêm đã làm loãng đi mùi hương khói ngoài sảnh, dần dần phai màu, chuyển thành thứ màu trắng tinh như bụng cá.
Lúc 7:30, Phác Thái Anh và Lạp Dao trở về thiền xá sau khi ăn sáng xong. Lạp Lệ Sa đã dậy từ lâu và đứng trước cửa sổ, ngắm nhìn tuyết rơi với vẻ mặt điềm tĩnh.
Xuyên qua lớp kính mờ ảo, ánh mắt cả hai va vào nhau. Lạp Lệ Sa khẽ mỉm cười, khóe mắt và đuôi lông mày ánh lên chút dịu dàng.
Lạp Dao đẩy cửa bước vào và hỏi han:" Chị, chị đã ăn chưa?"
Lạp Lệ Sa xoay người lại, nói:" Ừm, Uông Bình đã đến và mang đồ ăn chay đến cho chị và Liên Hân." Cô dừng lại một chút, sau đó nói thêm:" Uông Bình là tài xế đã đưa tôi đến đây vào ngày hôm qua."
Rõ ràng lời nói này đang giải thích cho Phác Thái Anh - người không quen thuộc với nhiều nhân viên xung quanh cô.
Phác Thái Anh nhận thấy rằng cô đã thay một đôi ủng Martin màu đen, có lẽ cũng là do Uông Bình mang đến.
Cô có vòng eo thon và đôi chân dài, trời sinh đã như giá áo di động. Hôm nay, cô không mặc áo vest, chỉ lười biếng khoác một chiếc áo lông vũ, làm lộ ra chiếc áo sơ mi mỏng manh nhưng đầy giản dị bên trong. Chiếc quần tây cũng được xắn lên một cách đầy khéo léo, lộ ra đôi chân dài miên man và thẳng tắp. Đêm qua, rõ ràng cô mặc một chiếc váy công sở, nhưng hôm nay cô lại ăn mặc như vậy, cũng chỉ khiến người khác cảm thấy cao quý, nhã nhặn, cách điệu một cách đầy giản dị, nhưng không hề phóng túng.
Phác Thái Anh nhìn chằm chằm vào cô trong vài giây, sau đó tự ý thức thu hồi tầm mắt.
Lạp Dao hỏi:" Chị, tiếp theo chị có kế hoạch gì không?"
Lạp Lệ Sa không trả lời, chỉ hỏi:" Mọi người thì sao?"
Lạp Dao trả lời:" Không có, kế tiếp là thời gian rảnh. Chỉ cần nhớ đến việc 10 giờ rưỡi phải trở về thiền là được rồi. Em về phòng rồi chợp mắt một lúc đây."
"Chị dâu thì sao?" Cô ấy hỏi Phác Thái Anh một cách đầy tự nhiên.
Phác Thái Anh nói:" Chị cũng không có gì để làm, có lẽ sẽ đi dạo quanh đên một lúc." Chùa Thừa Nguyên trên núi Thanh Sơn không chỉ là thánh địa Phật giáo nổi tiếng, mà còn là ngôi chùa cổ có bề dày lịch sử hàng ngàn năm. Bản thân nó đã là một di tích văn hóa vô cùng quý giá.
Mặc dù phân khu chuyên môn của Phác Thái Anh không nghiên cứu về những sự kiện và giai đoạn này, nhưng do kinh nghiệm hun đúc từ nhiều năm, nên nàng cảm thấy khá thích thú và tò mò về những dấu ấn mang đậm tính lịch sử này.
"Vậy em không thể đi cùng chị được rồi."
Lạp Dao tỏ ra tiếc nuối, sau đó như thể nhớ ra điều gì đó. Cô ấy lập tức quay sang Lạp Lệ Sa và nói:" Chị, chị thì sao?"
Ánh mắt Lạp Lệ Sa rơi vào Phác Thái Anh:" Chị cũng định ra ngoài đi dạo."
Phác Thái Anh giật mình, buộc phải mời cô cùng đi vì vở kịch:" Chúng ta đi cùng nhau nhé?"
Lạp Lệ Sa nở nụ cười đầy tự nhiên.
Lạp Dao trêu ghẹo:" Được rồi, vậy cũng tốt. Em đi ngủ đây, hai người có thể loại bỏ bóng đèn phiền phức là em rồi."
Phác Thái Anh nóng mặt, nhưng Lạp Lệ Sa không mặn không nhạt nói:" Nếu em muốn đi cùng, bọn chị có thể dang rộng vòng tay đón em đấy."
Lạp Dao sợ đến mức xua xua tay, cố tình ngáp dài ngáp ngắn hai cái rồi nhanh chóng chuồn đi.
Phác Thái Anh bật cười, Lạp Lệ Sa bỗng trở nên trầm tư:" Nếu em không tiện thì cứ nói, tôi có thể đi một mình."
Phác Thái Anh ngước mắt lên để phân biệt xem cô đang tỏ ra lịch sự hay đang uyển chuyển từ chối lời mời của nàng.
Lạp Lệ Sa nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt sáng trong và ôn hòa.
Phác Thái Anh bỗng yên lòng:" Nếu không cảm thấy bất tiện thì chúng ta đi thôi."
Ý cười của Lạp Lệ Sa ngày càng sâu hơn. Cô trả lời:" Ừm, nhưng..." Cô vừa nói vừa bước về phía giường, sau đó cầm hai chiếc bông bịt tai bằng lông đến.
"Uông Bình vừa mua, nhưng kiểu dáng không được đẹp cho lắm."
Phác Thái Anh ngạc nhiên, thoáng chạm vào tai theo bản năng. Sao cô có thể biết được việc nàng vẫn luôn rủa thầm trong lòng vì tai lạnh đến mức muốn đóng băng?
Nàng ngại việc thể hiện sự vui mừng của mình quá mức rõ ràng, nên chỉ lễ phép dùng hai tay nhận lấy và khen ngọi:" Không sao, rất đáng yêu, cảm ơn chị."
Nàng nóng lòng muốn mang chúng lên ngay.
Lạp Lệ Sa nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt thoáng gợn sóng, nhưng đã nhanh chóng bình tĩnh lại.
Lúc bước ra ngoài, cuối cùng Phác Thái Anh đã có thể tự nhiên mang bịt tai. Các nàng sánh vai đi về phía chính điện Thừa Nguyên.
Lúc bước đến ngọn núi, rõ ràng đã có nhiều khách du lịch hơn. Lạp Lệ Sa lằng lặng bước ra phía ngoài Phác Thái Anh.
Bầu không khí có chút buồn tẻ. Phác Thái Anh đang do dự không biết có nên chủ động tìm chuyện để nói không thì chợt nghe thấy một cặp nam nữ trước mặt hỏi đáp nhau.
Cô gái hỏi:" Đền Thừa Nguyên này có phải là ngôi chùa Thừa Nguyên nơi hoàng đế XX cạo đầu đi tu không?"
Chàng trái nói một cách chắc nịch:" Không phải, đó là đền Bạch Mã."
Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa:"..."
Các nàng nhìn nhau và thoáng thấy nụ cười trong mắt nhau.
Phác Thái Anh bước chậm lại, kéo ra khoảng cách và nhỏ giọng giải thích:" Cũng chính là nơi này, nhưng sau đó đã được đổi tên lại."
Lạp Lệ Sa mỉm cười và khẽ đáp:" Tôi biết."
Bầu không khí trở nên thoải mái đến mức không tài nào giải thích được.
Tiếp tục với chủ đề này, cả hai đã trò chuyện hết một vòng. Chủ đề càng ngày càng rộng, cuộc trò chuyện cũng ngày càng sâu hơn. Phác Thái Anh nhận ra rằng kinh nghiệm lịch sử và nhân văn của Lạp Lệ Sa tốt hơn nhiều so với những gì mà nàng từng tưởng tượng. Những bức phù điêu, những sảnh đường mà cả hai từng đi qua, những cuốn sách cổ về các nhà sư lỗi lạc, và những nhân vật lãng mạn được đề cập, chỉ cần nàng thoáng nhắc đến một chút, Lạp Lệ Sa có thể tiếp lời nàng một cách đầy tự nhiên, gợi mở thêm những dẫn chứng phong phú để chuyện trò cùng nhau.
Phác Thái Anh hiếm khi có thể trò chuyện suôn sẻ như vậy với những người không chuyên về lịch sử. Nàng vô thức nói như máy hát, buông bỏ mọi cảnh giác, tiến đến gần cô và trò chuyện thoải mái hơn.
"Có rất ít người biết chuyện này. Chị có nghiên cứu đặc biệt gì về văn hóa Phật giáo không?" Lúc dừng lại bên cạnh tác phẩm điêu khắc phù điêu cạnh Đại Hùng Bảo Diện Tu Di, đây là lần đầu tiên Phác Thái Anh cho phép bản thân tùy ý sinh ra sự tò mò dư thừa về Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa cười như không cười, hỏi một đằng, trả lời một nẻo:" Có phải em nghĩ rằng bức tường sách lớn trong nhà của chúng ta là do tôi làm không?"
Phác Thái Anh cảm thấy chột dạ.
Nhà của Lạp Lệ Sa có một bức tường sách lớn đến mức đáng kinh ngạc. Nói một cách chính xác hơn, là có một phòng làm việc không gian mở lớn đến choáng ngợp trong nhà của cô. Phòng làm việc dài 12 mét và bức tường sách chiếm hết 12 mét này. Khối lượng sách hoàn toàn giống với kích thước của một hiệu sách nhỏ.
Phác Thái Anh dùng chung phòng làm việc với cô. Vào những lúc rảnh rỗi, nàng cũng thường xem xét qua. Sách trên kệ có thể được chia thành hai loại, một là kinh tế và quản lý, hai là khoa học xã hội và nhân văn. Còn có nhiều sách chuyên môn đã hết hạn in ấn mà Phác Thái Anh không thể tìm thấy trong thư viện của trường, nhưng không ngờ nhà của Lạp Lệ Sa lại có chúng.
Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng Lạp Lệ Sa sưu tầm chúng chỉ để trang trí. Nhưng nàng cũng không tin Lạp Lệ Sa sẽ đọc hết những quyển sách này. Dù sao Lạp Lệ Sa cũng thực sự bận rộn. Hơn một năm nay, cô còn chẳng thường xuyên về nhà, chứ đừng nói là đến phòng làm việc.
Phác Thái Anh mỉm cười đầy ngượng ngùng và chuyển sang chủ đề khác:" Chị đã xem qua phim tài liệu< Cam Nam cổ đạo chưa? Trong đấy có một tập phim tên < Diệu pháp liên hoa đã đề cập đến nơi này. Nhưng bộ phim tài liệu đó chỉ chủ yếu nói về lịch sử văn hóa của khu vực Cam Nam. Nếu chị cảm thấy hứng thú, chị có thể xem thử, đây là một bộ phim tài liệu rất ấn tượng đấy."
Lúc nói về những chủ đề mà nàng thích thú, cơ thể nàng liền mềm nhũn ra, giống như một nàng ốc sên tạm thời quên đi chiếc vỏ mà mình đang mang.
Ánh mắt Lạp Lệ Sa tối sầm lại:" Em có sẵn lòng xem lại thể loại phim này lần thứ hai không?"
Phác Thái Anh khẳng định: "Em luôn nghĩ rằng nếu có cơ hội, em cũng muốn trải nghiệm thực địa một lần."
Lạp Lệ Sa thẳng thắn nói:" Tôi chưa xem qua < Cam Nam cổ đạo», nhưng tôi đã hẹn với Tiểu Dao từ trước rồi. Nếu có thời gian, bọn tôi sẽ cùng nhau du lịch tự túc đến Cam Nam trong nửa tháng."
Cô đưa ra lời đề nghị bằng giọng điệu rất đỗi bình thường:" Nếu em không bận, vậy chúng ta sắp xếp thời gian rồi cùng nhau đi nhé?"
--
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip