Chương 121 - Hai người (IV)

Thái Anh đứng ở cửa ngắm nhìn Lệ Sa, cong khóe môi mỉm cười. Nàng bước đến gần, vuốt đi sợi tóc trên gương mặt Lệ Sa, sờ sờ cái mũi của cô.

Lệ Sa không phát hiện chút nào, má lúm đồng tiền của cô giật giật, ngủ rất say.

Nụ cười trên gương mặt Thái Anh càng mở rộng, vuốt ve gương mặt của Lệ Sa.

Bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa: "Tiểu Sa, Tiểu Sa dậy thôi."

Phòng của Lệ Sa đối diện, xéo một chút với phòng của Thái Anh. Thái Anh đi tới cửa, liền nhìn thấy dì Tâm đang gõ cửa phòng Lệ Sa.

"Tiểu Anh, Tiểu Sa ngủ rồi sao?"

Thái Anh theo bản năng đứng chắn ngay cửa, bàn tay từ phía sau lưng đóng cửa lại, mở to mắt nhìn: "Chắc là vậy, hẳn là Sa Sa đang ngủ trong phòng rồi."

Dì Tâm "ừm" một tiếng: "Canh gà nấu xong rồi, dì muốn gọi con bé dậy uống một chén, uống xong rồi ngủ tiếp."

Thái Anh gọi dì Tâm lại: "Cứ để cho Sa Sa ngủ đi, bây giờ đối với em ấy là buổi tối."

Dì Tâm suy nghĩ một chút: "Cũng được."

Ngược lại dì nói với Thái Anh: "Con xuống giúp làm cơm chiều đi, nhân lúc bây giờ các bảo bối ngủ rồi."

Thái Anh im lặng một giây, không nghĩ ra lý do chối từ, chỉ đành phải gật đầu: "Được rồi. Chúng ta đi thôi."

Dì Tâm cảm thấy nàng có chút kỳ quái, lại không nói ra được là kỳ quái ở đâu, nghe xong những lời này, dì nói: "Đi thay quần áo đi, mặc đồ như vậy làm sao vào phòng bếp?"

Nàng là trực tiếp từ đài truyền hình trở về, vẫn là mặc trang phục đi làm, áo khoác, áo cao cổ và váy thẳng.

Thái Anh không nhận ra mà cứng đờ: "Dì xuống trước đi, lát nữa con xuống ngay."

Dì Tâm có chút không hiểu thấu: "Vậy dì đi xuống trước..."

Thái Anh nhìn dì Tâm xoay người đi xuống lầu mới hơi nhẹ nhàng thở ra, trở lại vào phòng. Thay một bộ quần áo ở nhà, lại đi đến bên giường. Lệ Sa không có bị ảnh hưởng đến, hàng lông mi tinh tế mềm mại khép lại, tiếng hô hấp nhè nhẹ.

Vuốt ve mái tóc mềm của người kia, Thái Anh lẩm bẩm nói: "Bây giờ cũng không thể để cho người khác phát hiện em đang ở trên giường của chị ..."

Nàng khựng lại, lời này hình như cũng không thể nói như vậy...

Nàng cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má Lệ Sa.

Lệ Sa ngủ một giấc liền tỉnh lại, đã đến giờ có thể dùng bữa tối, phòng khách dưới lầu đèn đuốc sáng trưng. Tiếng em bé khóc, tiếng dì Tâm dỗ dành, còn có thanh âm Tuấn Tuấn làm nũng với mẹ mình.

Vô cùng náo nhiệt.

Đây là động tĩnh mà chỉ có một đại gia đình mới có, làm cho người ta an tâm, cũng làm cho người ta có chút lo lắng, không muốn làm phá hỏng phần không khí chân thật hiếm có này.

Ở trên bàn cơm, Lệ Sa và Thái Anh chỉ có thể em nhìn chị, chị nhìn em, đuôi mày đáy mắt truyền lời muốn nói.

Đợi đến lúc cơm nước xong xuôi, rốt cuộc tìm được thời gian ở riêng -- rửa chén.

Má lúm đồng tiền của Lệ Sa lún xuống thật sâu, vừa rửa chén vừa cười.

Chỉ cần ở cùng với người kia, cho dù là không nói lời nào, cô cũng có thể bật cười.

"Buổi tối em có thể ngủ cùng chị không?" Lệ Sa thấp giọng hỏi nàng.

Thái Anh dừng lại một chút, do dự.

Lệ Sa nhạy cảm mà nắm bắt được một giây do dự này, cô chớp chớp mắt: "Không được sao?"

"Ừm... Ở đây vẫn là không nên." Thái Anh nói.

Lệ Sa ngẩn người, cô nhìn Thái Anh, từ trong câu nói này cảm nhận được sự kháng cự của người kia, cô cúi thấp mặt hơi môi nói: "Được rồi."

Thái Anh nhìn cô mấy giây, đến gần, nhỏ giọng nói: "Em đừng suy nghĩ nhiều."

Giọng điệu dỗ dành người khác, còn có chút ý tứ cẩn thận.

Lệ Sa ngước mắt nhìn nàng lộ ra mỉm cười: "Ừm."

Rửa bát đĩa xong, có lẽ là hai người chột dạ, có lẽ là Thái Anh cố ý vô ý tránh né, cả hai cũng không thể tìm được thời gian ở riêng.

Đêm tối mùa đông yên lặng, mọi người đi ngủ sớm.

Thái Anh ở trong phòng do dự một chút, cuối cùng vẫn là nhịn không được, đẩy mở cửa phòng của Lệ Sa.

Lệ Sa vùi mình trên giường đọc sách, vừa nhìn thấy nàng bước vào liền nâng lên khuôn mặt tươi cười, Thái Anh mặc một cái váy ngủ bằng vải bông, áo khoác len dài màu tím, đôi chân thon dài chậm rãi đi đến bên giường của Lệ Sa.

Trong phòng bật hệ thống sưởi, rất ấm áp.

Lệ Sa kéo chăn lên để cho nàng ngồi vào, nhét kín xuống nệm.

Hai người đều đã tắm xong, dễ chịu nhẹ nhàng khoan khoái mà dựa vào nhau, hương hoa quen thuộc quanh quẩn trong không khí.

Cánh tay Thái Anh lướt qua bờ vai của Lệ Sa đem cô ôm vào trong ngực, nói chuyện với cô: "Vừa rồi chị cũng không có ý gì khác..." Thái Anh đang tìm lời giải thích, Lệ Sa tựa vào bờ vai của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ngẩng lên, đôi mắt lẳng lặng vụt sáng, ngoan ngoãn chờ đợi Thái Anh nói chuyện.

Bỗng nhiên Thái Anh nói không ra lời, môi của nàng chạm vào khoé mắt Lệ Sa: "Cho chị một ít thời gian, em biết ông bà nội tuổi tác đã có chút lớn, chị phải từ từ nói cho bọn họ biết, cần một thời gian hòa hoãn."

"Em đều biết, không sao cả, chị yên tâm."

Lệ Sa về đến nhà liền nghe nói, Phác gia đã có sinh mệnh mới ra đời, nhất là nữ bảo bối mà mọi người đã chờ đợi rất lâu, chỉ là tim của ông nội vẫn luôn không tốt lắm, nghe thấy tin tức này cao hứng đến mức trái tim bỗng nhiên hụt nhịp, thiếu chút nữa đã ngất xỉu. Mà tinh thần của bà nội càng ngày càng không tốt, trí nhớ càng ngày càng kém, có khi đang nói chuyện liền sẽ ngủ quên mất.

Thái Anh cúi đầu than thở một tiếng: "Ngoan..."

"Em muốn ở cùng một chỗ với chị thật nhiều thời gian." Lệ Sa nhìn Thái Anh nói, trong ánh mắt cô có sự lưu luyến che giấu không được, má lúm đồng tiền thật sâu, làm cho người ta nhìn thấy, tâm tư như mềm nhũn ra.

"Chị biết." Thái Anh dựa sát vào cô, thân mật hôn lên má lúm đồng tiền của cô. Gương mặt Lệ Sa nóng lên, bàn tay lại kịp thời ôm lấy cổ Thái Anh, hôn lên môi người kia.

Thái Anh run rẩy, trên môi ấm áp, Lệ Sa ngượng ngùng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng mút lấy đôi môi nàng.

Nhiệt tình, ngượng ngùng, cẩn thận, dịu dàng, vẫn là trúc trắc không có kỹ xảo, nhưng mà Thái Anh đã không còn cách nào, nàng vuốt ve tóc mềm của người kia, hôn đáp lại.

Nàng ngậm lấy đôi môi của Lệ Sa, nhẹ nhàng vuốt ve, đặt giữa hàm răng, gương mặt Lệ Sa ửng đỏ lên, ăn ý mà vươn đầu lưỡi qua, đầu lưỡi của cả hai chạm vào nhau, quấn quanh, dần dần lửa nóng.

Thân thể Thái Anh nghiêng về phía trước, tự nhiên mà áp Lệ Sa ở trên chăn, cọ cọ, chậm rãi, mút lấy môi cô.

Ngón tay mềm nhỏ của Lệ Sa vô thức vuốt ve lên cổ Thái Anh, phất ra tóc mềm của nàng.

Qua một lúc, cũng không biết là thời gian dài bao lâu, trong phòng không còn thanh âm, chỉ còn tiếng hôn nhè nhẹ, tiếp theo là tiếng thở dốc.

Lệ Sa cũng không có chống đỡ được bao lâu liền vô lực phối hợp với Thái Anh, yếu đuối ngã trên chăn, toàn thân chóng mặt, bàn tay tuột xuống, nhưng vẫn đáng yêu mà níu lấy vạt áo của nàng.

Hàng lông mi mềm nhỏ của cô ướt đẫm, yếu ớt mà thở dốc: "Dì..."

Thái Anh hơi dùng sức mà mút lấy bờ môi của cô, hơi thở nóng bỏng: "...Không thể lại gọi chị như vậy..."

Xưng hô như vậy làm cho tâm lý nàng có gánh nặng, không thể thẳng thắn mà hôn Lệ Sa. Nhưng mà xưng hô như vậy mặt khác lại có một loại cảm giác che giấu, cấm kỵ... vui thích, cùng kích thích.

Suy nghĩ của Thái Anh cũng hỗn loạn không thôi, nhưng cảm nhận của thân thể lại vô cùng chân thật, lòng của nàng đang kinh hãi, trái tim của Lệ Sa cũng vậy. Hơn nữa hai khoả mềm mại trước ngực người kia nhẹ nhàng rung động, rất có cảm giác tồn tại, cũng rất tinh nghịch.

Mọi thứ đều là cảm thụ hoàn toàn mới mẻ.

Thì ra cơ thể giữa con gái có thể dùng phương thức như vậy để nghênh đón đối phương đụng chạm.

Thật vất vả mới buông nhau ra được, Lệ Sa mềm nhũn mà tựa vào khuỷu tay của Thái Anh, lông mi cũng không có khí lực để mở ra.

Gương mặt Thái Anh tựa vào gương mặt của Lệ Sa, chậm rãi thở hỗn hển.

Ánh mắt dừng lại trên đôi má phấn phấn, cái cổ trắng trắng của Lệ Sa, đồ ngủ của cô là một cái váy búp bê, cổ áo bán nguyệt, thấp ngực, hai khoả hình cầu trẻ trung mềm mại thập phần mê người.

Trước kia, Thái Anh biết rõ số đo của Lệ Sa, bây giờ nàng nghĩ có thể sẽ phải tăng cup lên, có thể đã lớn hơn một chút.

Trên mặt nàng hiện lên một chút phấn hồng ngượng ngùng, nàng ngăn chặn xúc động muốn chứng thực ở trong đầu, kéo chăn qua một chút phủ lên người Lệ Sa.

Chờ đến khi Lệ Sa mở mắt ra, cô có chút mơ hồ mà nhìn cái chăn trước ngực, không rõ mà mở to mắt nhìn.

Cổ họng Thái Anh trượt lên xuống, nghiêng mặt qua, trấn an mà vỗ vỗ cô.

Lệ Sa vừa muốn nói gì đó, xa xa ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc của em bé, đầu tiên là một tiếng khóc, sau đó một tiếng khóc khác cũng vang lên.

Vì để tránh làm ồn đến ông nội cùng bà nội ở lầu hai, phòng của em bé là cùng tầng ba với cô và nàng, ở một phía khác của phòng khách, nhưng mà cho dù là như vậy, tiếng khóc có thể xuyên thấu của trẻ con trong đêm tối yên tĩnh cũng là rất lớn.

Tiếp theo là tiếng dì Tâm dỗ dành, sau đó Tiêu Vũ Đồng cũng đang dỗ dành, đứa bé khóc liên tục, họ phải ôm đến phòng khách, cho nên thanh âm cách hai người tương đối gần hơn, qua một hồi lâu, là thanh âm hơi mệt mỏi của Dư Thắng Nam: "Còn muốn bú sữa sao?"

"Không sao, con đi ngủ đi, đi làm cả ngày rồi." Thanh âm của họ mơ hồ truyền đến.

Lệ Sa và Thái Anh đều im lặng, không nói tiếng nào.

Lệ Sa nhỏ giọng: "Em có cần đi ra ngoài giúp một chút không?"

Thái Anh sờ sờ lỗ tai của cô: "Em biết dỗ em bé sao? Quên đi."

Một lát sau, tiếng khóc của em bé vẫn chưa ngừng lại.

"Chị đi xem một chút đã." Thái Anh vừa định ngồi dậy, Lệ Sa kéo lấy nàng, nhỏ giọng nói: "Đây là phòng của em... Chị đi ra ngoài cũng sẽ bị nhìn thấy..."

Từ phòng khách có thể nhìn thấy người bước ra từ phòng Lệ Sa. Thân thể Thái Anh dừng lại, nhíu cái mũi.

Lệ Sa không hiểu lại cảm thấy có chút buồn cười.

Thái Anh bất đắc dĩ lại nằm xuống, xem ra đành phải ngồi chờ thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip