Chương 53: Kì Hiền


- Đó chỉ là một giấc mơ thôi!

Phác Thái Anh dối lòng nói, cô biết đó không phải là giấc mơ, mà là chuyện thật sự đã xảy ra! Mẹ cô tuổi thọ chưa hết sẽ không dễ dàng quy hồn địa phủ. Nhưng linh hồn của bà ấy lúc thân thể chưa chết bị quỷ sai mang về địa phủ, vì vậy bà ấy mới nhìn thấy.

Tuy vậy Phác Thái Anh chỉ có thể an ủi Bùi Trụ Hiền như thế. Hi vọng Bùi Trụ Hiền có thể thoát khỏi cái bóng của quá khứ, không phải vì ai đó mà phải tiếp tục đau khổ sống trên thế gian này.

- Có phải mơ hay không, không quan trọng. Quan trọng là chị ấy vĩnh viễn ở nơi này của dì...

Bùi Trụ Hiền chỉ vào tim mình, vừa nói nước mắt vừa chảy xuống. Phác Thái Anh biết yêu một người tận xương tủy mà lại âm dương cách biệt là chuyện đau khổ đến mức nào. Bởi vì kiếp trước cô đã từng bị loại đau khổ đọa đày này hành hạ suốt một đời.

- Dì có yêu Hi không?

Phác Thái Anh hỏi, Bùi Trụ Hiền nghe xong cười một tiếng, nụ cười kia quá lạnh quá tàn nhẫn.

- Ngoài trừ chị ấy dì không yêu ai hết. Huống chi, có yêu hay không quan trọng như vậy sao? Tắt đèn giải quyết nhu cầu sinh lý. Dì muốn khuôn mặt của cô ấy, cô ấy muốn con người và tiền của dì, giao dịch công bằng thôi.

Bùi Trụ Hiền vừa thờ ơ vừa khinh thường nói. Bà ấy không yêu Hi, cũng đã nói thẳng thắn với cô ấy, cho nên giữa bà ấy và Hi là công bằng không ai nợ ai.

- Vậy dì không thấy có lỗi với chính mình sao? Mẹ con muốn dì kết hôn sinh con, học cách yêu người khác là muốn tốt cho dì. Mà đây không phải là dì đang tự làm khổ mình sao! Dì!

Phác Thái Anh cảm thấy Bùi Trụ Hiền thật độc ác, đối với bản thân hay người khác đều độc ác!

- Vậy con muốn dì phải làm sao đây!

Bùi Trụ Hiền tức giận đứng lên hét lớn với Phác Thái Anh. Cô hận ông Phác, thật ra thì cũng đã từng hận Phác Thái Anh. Nếu như không phải vì sinh nó, bệnh tình của chị ấy cũng sẽ không chuyển biến xấu nhanh như vậy! Nhưng mà bà ấy đã đồng ý với chị thay chị ấy trông chừng Phác Thái Anh lớn lên, phải chăm sóc Phác Thái Anh!

- Dì...

Đây là lần đầu tiên Bùi Trụ Hiền lớn tiếng với cô. Phác Thái Anh đau lòng thở dài một cái, cầm một chai whisky mới khui ra, rót một ly cho Bùi Trụ Hiền.

- Con biết trong lòng dì khó chịu, con không nói nữa, con uống rượu với dì.

Nhất thời giữa Phác Thái Anh và Bùi Trụ Hiền xuất hiện niềm cảm thông sâu sắc. Bọn họ miễn cưỡng xem như cùng là những người bất hạnh. Khác nhau là mình đã khổ tận cam lai, đời này không ai có thể chia cách mình và Lạp Lệ Sa. Còn Bùi Trụ Hiền thì vẫn đang bị loại đau khổ này hành hạ.

Cuối cùng, Bùi Trụ Hiền đã uống say, bà ấy tựa vào vai Phác Thái Anh, nước mắt tuôn dòng, trong miệng lẩm bẩm gọi chị.

- Dì, con hứa với dì, con sẽ để cho dì và bà ấy vĩnh viễn bên nhau.

Phác Thái Anh vỗ vỗ vai Bùi Trụ Hiền. Kiếp này cô không có cách nào thay đổi được, nhưng mà trở về ma giới, chút chuyện này đối với cô không phải vấn đề lớn.

Phác Thái Anh không dám đưa Bùi Trụ Hiền về chỗ Hi, chỉ có thể đỡ bà ấy về phòng mình. Đồng thời tự mình đi giải thích rõ tình huống với Hi.
Suốt một đêm, Bùi Trụ Hiền luôn miệng gọi chị, cho dù ngủ, nước mắt cũng không ngừng chảy.

- Cho nên ông trời là đang cho hai người họ chơi một trò chơi lớn, để cho hai người họ yêu nhau nhưng lại sinh cùng một nhà...

Lạp Lệ Sa nghe Phác Thái Anh giải thích xong thở dài một cái. Nếu như hai người đó không phải chị em ruột thì tốt biết bao? Đang tiếc vận mệnh trêu ngươi, rõ ràng yêu nhau lại chỉ có thể chôn giấu trong sâu kín cõi lòng. Một người tiếp tục chơi trò chơi này một đời, một người lựa chọn kết hôn và sinh con với một người đàn ông.

- Nhưng mà, dì ấy như vậy... Em cảm thấy dì ấy càng không hạnh phúc.

Phác Thái Anh biết Bùi Trụ Hiền chỉ xem Hi là thế thân của mẹ cô. Mà đứa bé kia cũng bị Bùi Trụ Hiền xem là con của bà ấy và mẹ cô, không có quan hệ gì với Hi. Cho nên đứa bé mới họ Tiền, không phải theo họ Tiền của Bùi Trụ Hiền, mà là họ Tiền của Tiền Đồng.

- Người nằm trong chăn mới biết chăn có rận, có lẽ em không để cho bà ấy dày vò như vậy, thì ngay cả lý do để sống tiếp bà ấy cũng không tìm được.

- Hi vọng kiếp sau hai người họ có thể có kết quả tốt đẹp.

Phác Thái Anh cầm khăn lau nước mắt trên mặt Bùi Trụ Hiền.

- Bùi Trụ Hiền, tên này nghe thật buồn cười, nhưng mà đây là tên mẹ em đặt cho bà ấy, ngụ ý rất đơn giản, hi vọng bà ấy nhiều phúc nhiều thọ, càng phải có nhiều hạnh phúc vui vẻ.

Lúc còn nhỏ Phác Thái Anh nghe bà ngoại kể cái tên Bùi Trụ Hiền này từ đâu mà ra. Bởi vì do mẹ cô đặt, cho nên từ nhỏ đến lớn dù bị rất nhiều người cười nhạo nhưng Bùi Trụ Hiền vẫn tiếp tục sử dụng cái tên này.

- Dì, bà ấy thật sự rất si tình. Hi yêu dì cũng không biết là may mắn hay là bất hạnh đây.
Lạp Lệ Sa nhìn ra được, Hi thật sự yêu Bùi Trụ Hiền. Ánh mắt kia dịu dàng và tình cảm không thể nào giả được. Chỉ tiếc dịu dàng và tình cảm của cô ấy đã trao nhầm người rồi.

- Em muốn dì ấy có ý nghĩ và dự định của chính mình.

Phác Thái Anh nhìn Bùi Trụ Hiền, có lẽ bởi vì mẹ cô tương đối giống ông ngoại, Bùi Trụ Hiền thì giống bà ngoại, cho nên mặc dù mẹ cô và Bùi Trụ Hiền là chị em cùng cha mẹ sinh ra nhưng tướng mạo cũng không quá giống nhau.
Phác Thái Anh đi xuống sảnh đăng ký thuê thêm một căn phòng ở cách vách để cùng Lạp Lệ Sa nghỉ ngơi. Nhường phòng của mình cho Bùi Trụ Hiền nghỉ.

Bởi vì sự có mặt của Bùi Trụ Hiền, chuyến trăng mật lần này biến thành du lịch nhóm! Thế giới hai người biến thành một đoàn bốn người. Bất quá, Phác Thái Anh cũng không cảm thấy tiếc nuối, dẫu sao con người ngoại trừ tình yêu cũng cần có tình thân và tình bạn.
Chuyến du lịch kết thúc, Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa phải về thành phố B. Bùi Trụ Hiền đến sân bay tiễn hai người. Bởi vì còn một chút thời gian, Bùi Trụ Hiền và Phác Thái Anh đứng sang một bên nói vài câu.

- Con biết không? Mẹ con muốn đi nhất chính là chỗ này. Đáng tiếc, đến lúc chết chị ấy cũng không thể hoàn thành tâm nguyện.

Bùi Trụ Hiền nhìn ra cửa sổ một lúc lâu, tràn đầy nuối tiếc nói.

- Vậy ra lần này dì đến Tây Tạng mang theo Hi và đứa nhỏ là muốn hoàn thành tâm nguyện của mẹ con đúng không?

- Con lên máy bay đi... Có thời gian dì sẽ đến thành phố B thăm con.

Bùi Trụ Hiền không trả lời vấn đề của Phác Thái Anh, mà thúc giục Phác Thái Anh đi kiểm tra an ninh. Trước khi đi Phác Thái Anh ôm Bùi Trụ Hiền một cái từ giả. Lần tiếp theo gặp nhau không biết là khi nào.
--------
Trở lại thành phố B, Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa lại bắt đầu bận rộn. Phác Thái Anh bận bịu tuyên truyền phim. Lạp Lệ Sa bận bịu chuyện công ty. Hai người lại bắt đầu khoảng thời gian chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.
Trong giai đoạn tuyên truyền phim, nhà sản xuất có ý muốn Phác Thái Anh xào couple với Hứa Mặc. Nhưng mà người hâm mộ hình như không công nhận couple này . Trên mạng lại xôn xao, nhưng điều này cũng là có lợi cho quá trình quảng bá phim. (Chỉ thích CP bede!!!)
Phác Thái Anh cảm thấy mệt mỏi, đột nhiên có ý định rút khỏi làng giải trí. Nhưng mà cũng chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi. Có lẽ có thể âm thầm rút lui một nửa, giảm bớt một nửa lượng công việc. Có lẽ muốn sinh em bé cũng không tệ.

Phim điện ảnh của Phác Thái Anh công chiếu. Phác Thái Anh bao một rạp VIP, đưa Lạp Lệ Sa đi xem phim, nhưng hôm nay cô có dụng ý khác.

- Em bao hết rạp sao?

Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh ngồi trong rạp VIP, phim đã bắt đầu chiếu nhưng vẫn chưa có người đến. Cửa rạp cũng bị đóng lại.

- Đúng vậy, nếu không em sợ là chúng ta muốn yên ổn xem phim cũng không được.

Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa ngồi trên ghế đôi, phim bắt đầu chiếu. Từ khi Lạp Lệ Sa tham gia đóng phim [Phong thanh] thì nhân khí tăng vọt. Đi đến nơi nào cũng đều có người thét chói tai. Mặc dù Lạp Lệ Sa không có ý định tiếp tục đóng phim, nhưng mà cũng không ảnh hưởng đến nhân khí của cô chút nào. Thậm chí Phác Thái Anh cảm thấy Lạp Lệ Sa còn được hoan nghênh hơn mình! Điều này làm Phác Thái Anh vừa tự hào vừa bất lực. Tự hào là vì người phụ nữ hoàn mỹ này là của mình. Bất lực chính là người phụ nữ của mình thường xuyên bị người khác, có nam có nữ, đến xin chụp ảnh cùng!
(......) (Không ngờ hai chị làm trò này ở đây!!!)
2
- Vợ, chúng ta đi nước M sinh con nha?

Phác Thái Anh thừa dịp Lạp Lệ Sa đang cảm xúc dâng trào, thì thầm bên tai Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa theo bản năng gật đầu.

- Em vừa nói gì?

Lý trí Lạp Lệ Sa trở về, đẩy cái người đang nằm trườn qua trườn lại trên người mình ra.

- Em nói, chúng ta sinh em bé nha! Vợ, chị mới vừa đồng ý rồi, em sẽ là người sinh.

Phác Thái Anh đã sớm nghĩ xong. Nếu như các cô muốn sinh con, nhất định cô sẽ không để Lạp Lệ Sa sinh, chuyện gì khổ sở và nguy hiểm thì hãy để cô chịu hết.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip