Chương 62: Khóc
Lạp Lệ Sa giải thích nửa thật nửa giả. Phác Thái Anh đứng lên đi đến ghế salon bế Phác Thái An lên, ôm vào lòng. Phác Thái An vừa định kháng nghị rằng Lạp Lệ Sa nói dối, đã bị Phác Thái Anh che miệng lại. Phác Thái An chỉ có thể phát ra tiếng ư ư, cùng với ánh mắt phản đối im lặng.
Lạp Lệ Sa chào hỏi ông Phác vài câu tượng trưng sau đó cúp máy, đặt điện thoại ở chỗ Phác Thái An không lấy được, tiếp theo kéo Phác Thái Anh trở lại phòng ăn, ăn cơm, đối với sự khóc lóc ầm ĩ của Phác Thái An nhắm mắt làm ngơ.
Phác Thái An khóc một lúc, phát hiện ngay cả Phác Thái Anh cũng không phản ứng nên không khóc nữa, cầm đũa tập ăn của trẻ em lên tự ăn đồ ăn của mình.
- Con nên tự ngủ một mình rồi.
Sau khi Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh dỗ Phác Thái An ngủ, Lạp Lệ Sa nhìn thấy Phác Thái An ngủ trên giường nhỏ chau mày nói.
- Con mới ba tuổi, sợ là nó không dám ngủ một mình.
Phác Thái Anh có chút lo lắng.
- Vậy em chọn con hay là tôi!
Lạp Lệ Sa cho Phác Thái Anh hai lựa chọn, hoặc là Phác Thái An ngủ một mình, hoặc là cô đến phòng khách ngủ!
- Vợ, chị có cần phải ghen như vậy không?
Phác Thái Anh dở khóc dở cười nhìn Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa cũng không giải thích rõ với Phác Thái Anh, xoay người xuống giường đi đến phòng đối diện. Phác Thái Anh nghĩ Lạp Lệ Sa nguôi giận sẽ trở lại, mà cô đợi đến nửa đêm Lạp Lệ Sa cũng chưa trở lại.
Gần sáng, Phác Thái Anh nhìn thoáng qua Phác Thái An đang ngủ vô cùng say sưa, nhẹ nhàng đi sang phòng đối diện, mở cửa bật đèn lên, Phác Thái Anh bị dọa sợ, Lạp Lệ Sa vậy mà lại đang ngồi ở một góc trong phòng, hai tay ôm chặt đầu gối, đầu cũng vùi vào đầu gối của mình.
Giờ phút này trong lòng Phác Thái Anh đau nhói, đây... Vẫn là Sa của cô sao? Có phải mình chính là lý do khiến chị ấy chịu ấm ức như vậy không? Sa của cô không nên như thế này!
- Vợ......
Phác Thái Anh đi đến trước mặt Lạp Lệ Sa, ngồi xổm xuống kéo Lạp Lệ Sa vào lòng ôm thật chặt. Thật sự mình đã lạnh nhạt với chị ấy rất lâu rồi, có Phác Thái An rồi thì hai phần ba tinh lực của mình đều dành cho nó, phần dành cho Sa ngày càng ít. Mấy năm nay được Lạp Lệ Sa bao dung và bảo vệ khiến cô quên mất Lạp Lệ Sa mới là người nên được mình dỗ dành nâng niu trên lòng bàn tay.
Lạp Lệ Sa giãy giụa, đẩy Phác Thái Anh ra, không cho cô ấy ôm mình, mà Phác Thái Anh cuối cùng vẫn cố gắng hết sức ôm Lạp Lệ Sa.
- Em xin lỗi, vợ...... Em xin lỗi.
Vì một câu em xin lỗi của Phác Thái Anh mà Lạp Lệ Sa hoàn toàn sụp đổ, lấy tay đánh mạnh vào lưng Phác Thái Anh, vỡ òa khóc nức nở. Lạp Lệ Sa đánh rất đau, nhưng lòng Phác Thái Anh còn đau hơn. Là cô tự tay biến Sa thành như vậy, là cô làm cho chị ấy tủi thân như vậy! Lẽ ra chị ấy phải đang tỏa sáng trong thương trường, chính là vì mình và con mà chị ấy rời khỏi vị trí quản lý công ty, nhiều năm như vậy ở nhà cùng cô và đứa nhỏ, nhốt trong thế giới ngày càng bị thu hẹp.
Không, đây không phải Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa không nên mắc kẹt ở nhà chỉ quanh quẩn bên vợ con, thế giới của chị ấy là ở bên ngoài, cô nên để cho chị ấy có cuộc sống của chính mình.
- Phác Thái Anh, em khốn nạn!!
Lạp Lệ Sa hét nhỏ, vậy mà gần một đêm Phác Thái Anh mới nhớ đến việc phải dỗ cô! Lúc nào cũng nói trong lòng mỗi người thì đối phương là quan trọng nhất, thế nhưng từ khi sinh con Phác Thái Anh càng ngày càng yêu thương đứa nhỏ, tình cảm dành cho mình càng ngày càng ít. Cô cũng không muốn tranh giành tình cảm với một đứa trẻ, nhưng mà cô không giành thì sợ là Phác Thái Anh thật sự quên đi mình cũng cần được yêu thương.
- Đúng vậy, em khốn nạn! Vợ đừng khóc.
Phác Thái Anh một tay xoa đầu Lạp Lệ Sa, tay kia vuốt sau lưng Lạp Lệ Sa, xoa dịu nỗi buồn của Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa làm ầm ĩ một trận như vậy nên Phác Thái An thật sự đã bị Phác Thái Anh cho ngủ ở phòng khách. Bởi vì nhà mới sửa sang lại, cho nên Phác Thái Anh cũng không đặc biệt chỉnh sửa lại gì, chỉ đổi giường lớn thành giường trẻ em.
- Con không muốn ngủ một mình! Con muốn ngủ với mẹ con!
Phác Thái An bắt đầu giở trò cáu kỉnh, chết cũng không ngủ một mình.
- Phác Thái An, mẹ cho con hai lựa chọn, một là ngủ trên giường của mình, hai là đứng ở đây cho mẹ!
Lạp Lệ Sa nói xong đóng cửa phòng lại. Phác Thái An ôm con búp bê nhỏ của mình đứng ở đó không nhúc nhích. Không chỉ nó lớn lên giống Lạp Lệ Sa mà ngày cả tính khí ngang tàng kia cũng giống Lạp Lệ Sa.
- Hay là em qua dỗ con ngủ?
Phác Thái Anh bắt đầu đau lòng, núm ruột của mình, nói không đau lòng là gạt người.
- Bất cứ việc gì cũng cần có quá trình, nó nên học cách trưởng thành.
Lạp Lệ Sa nắm tay kéo Phác Thái Anh ngồi lên giường, sau đó đi tắm. Phác Thái Anh liên tục đi đi lại lại từ giường ra cửa, lưỡng lự. Cuối cùng Phác Thái Anh trở lại giường nhắm mắt lại không cho phép mình mềm lòng.
Phác Thái Anh nằm trên giường không ngủ được, nhưng mà không muốn cho Lạp Lệ Sa lo lắng nên rút vào lòng Lạp Lệ Sa, giả vờ ngủ. Lạp Lệ Sa nghĩ Phác Thái Anh đã ngủ, len lén đứng dậy đi ra cửa, cẩn thận khóa cửa phòng. Phác Thái An quá mệt nằm ngủ gục trên sàn nhà. Lạp Lệ Sa thở dài, cúi đầu bế Phác Thái An đi về phía phòng khách.
- Mommy....
Phác Thái An mơ mơ màng màng gọi Lạp Lệ Sa, trong lòng Lạp Lệ Sa dịu đi rất nhiều, thật cẩn thận đặt Phác Thái An trên giường nhỏ, giúp Phác Thái An đắp chăn, hôn lên trán Phác Thái An một cái.
- An An, cho dù con hận mẹ, mẹ cũng muốn cho con học cách trưởng thành, không ai có thể đi theo con cả đời, con phải tự mình bước đi trên mọi nẻo đường, cho nên, con phải học cách trưởng thành, một mình đối mặt với tất cả mọi thứ.
Lạp Lệ Sa nhỏ giọng nói, tuy rằng cô biết Phác Thái An đã ngủ say căn bản không nghe thấy gì. Lạp Lệ Sa đứng lên bước nhẹ nhàng ra khỏi phòng Phác Thái An, trở lại phòng mình.
- Người nào đó, chính là mạnh miệng mềm lòng.
Phác Thái Anh chờ Lạp Lệ Sa trở lại phòng thì cười trêu chọc. Lạp Lệ Sa xoay người đè Phác Thái Anh xuống.
- Tôi có mạnh miệng hay không, chắc em là người rõ nhất.
Lạp Lệ Sa hôn lên môi Phác Thái Anh, cuối cùng hai người có thể không kiêng nể gì mà thỏa sức làm chuyện mình yêu thích. (Em thấy hai chị cũng đâu có kiêng nể ai...)
Phác Thái An cũng rất bướng bỉnh, kiên trì đứng ở ngoài cửa ba ngày. Mỗi ngày đều kiên trì đến khi không chịu nổi nữa dựa vào tường ngủ, mỗi ngày đều được Lạp Lệ Sa bế trở về phòng.
- An An, tại sao con không chịu ngủ một mình?
Phác Thái Anh quyết định nói chuyện với Phác Thái An, đứa nhỏ này gây áp lực như vậy cũng không phải là cách.
- Con... Cũng không phải là con không chịu ngủ một mình.... Chỉ là con muốn mommy bế con thêm vài ngày nữa.....
Phác Thái An cúi đầu giống như một đứa trẻ làm sai điều gì đó. Phác Thái Anh nghe xong đau lòng sờ đầu Phác Thái An, dù có thông minh có trưởng thành đến đâu thì cũng chỉ là một đứa nhỏ ba tuổi.....
- Vợ, tôi trịnh trọng muốn nói với đồng chí hai việc.
Buổi tối, Lạp Lệ Sa tắm rửa xong đang vừa lau tóc vừa đi đến bên giường. Phác Thái Anh vô cùng nghiêm túc nhìn Lạp Lệ Sa.
- Ồ, em nói đi.
Lạp Lệ Sa ra vẻ chăm chú lắng nghe.
- Thứ nhất, hãy thể hiện tình cảm với An An nhiều một chút, để cho nó biết chị yêu thương nó như thế nào! Hôm nay em hỏi An An, tại sao nó không chịu ngủ một mình, An An nói là nó muốn chị bế nó thêm vài ngày.
Phác Thái Anh biết Lạp Lệ Sa cũng rất thương Phác Thái An, nhưng Lạp Lệ Sa thích thể hiện tình yêu của mình theo cách tinh tế, không bao giờ thể hiện ra bên ngoài.
- Tôi sẽ cố, việc thứ hai?
Phác Thái Anh cầm lấy khăn trên tay Lạp Lệ Sa, giúp Lạp Lệ Sa lau tóc.
- Thứ hai, chuyện này em đã nghĩ rất lâu..... chị trở lại công ty làm việc đi!
Phác Thái Anh thật sự đã đắn đo suy nghĩ rất lâu mới hạ quyết tâm để cho Lạp Lệ Sa quay trở lại lĩnh vực yêu thích thể hiện giá trị của chính mình.
- Em nói gì?
Lạp Lệ Sa cho là mình nghe nhầm, có chút kinh ngạc quay đầu nhìn Phác Thái Anh.
- Hãy là chính chị, là chị của ngày đầu mà em biết! Em không muốn nhìn chị chỉ ở nhà quanh quẩn bên em và con, đây không phải là điều chị nên làm. Phù thủy kinh doanh Lạp Lệ Sa, hẳn nên ở trên thương trường cạnh tranh cao thấp với người ta, trở lại đi! Em sẽ làm hậu phương vững chắc cho chị, em sẽ trông coi nhà cửa gọn gàng ngăn nắp. (có khi nào ngoài đời cũng dóng dị hg ta? Chắc chắn là như vậy rrrrrr)
---------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip