Chương 9: Lại Muốn Được Voi Đòi Tiên
- "Chẳng lẽ chị nghĩ những thứ này từ trên trời rơi xuống?" Phác Thái Anh ngồi đối diện Lạp Lệ Sa nói đùa.
Cô không biết Lạp Lệ Sa có thích ăn cay hay không cho nên cô làm một nồi lẩu uyên ương.
- "Cô thật sự không xem mình là người ngoài sao?"
Lạp Lệ Sa cầm đũa lên gắp một miếng thịt bò bỏ vào nồi.
So với vị chua cay nóng đỏ, cô thích vị nước hầm xương hơn.
- "Em vốn không xem mình là người ngoài."
Hôm nay Phác Thái Anh quyết định là sẽ phát huy tinh thần vô liêm sỉ đến cực điểm của mình.
Bất quá Lạp Lệ Sa chỉ có thể cười bất lực một tiếng cũng sẽ không cùng Phác Thái Anh cãi nhau.
Nếu có cãi nhau cô cũng sẽ không phải là đối thủ của Phác Thái Anh.
- "Sa tỷ, sau này chúng ta mỗi ngày đều ăn chung với nhau được không?"
Giữa bữa ăn, Phác Thái Anh bất chợt mở miệng nói.
Những lời này làm Lạp Lệ Sa thiếu chút nữa là bị sặc.
- "Cô vừa nói gì?"
Lạp Lệ Sa mặt đầy kinh ngạc nhìn người ngồi đối diện, một người nhỏ hơn mình năm tuổi - Phác Thái Anh.
- "Chị xem, chị sống một mình, em cũng sống một mình. Một mình ăn cơm không phải rất nhàm chán sao. Chi bằng sau này, chỉ cần em ở thành phố B, chúng ta sẽ ăn sáng cùng nhau rồi ăn tối cùng nhau luôn, có được hay không?"
Phác Thái Anh thề là, lời cô vừa nói ra này không hề có ý xấu, cô chỉ là muốn cùng Sa tỷ ăn cơm mà thôi.
Chẳng qua là Lạp Lệ Sa nghĩ sai.
- "Tôi không biết nấu ăn."
Lạp Lệ Sa cầm một bên khăn giấy lau miệng, từ chối đề nghị của Phác Thái Anh.
- "Em sẽ nấu, nguyên liệu em cũng sẽ mua, chị cùng em ăn cơm có được không?"
Phác Thái Anh mặt đầy mong đợi nhìn Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh, gương mặt mê người như vậy mà giờ phút này lại điềm đạm đáng yêu, làm cho Lạp Lệ Sa cũng không đành lòng từ chối.
- "Tôi làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật, không biết lúc nào thức dậy, buổi tối cũng không biết lúc nào về nhà."
Mặc dù gương mặt giả vờ đáng thương của Phác Thái Anh làm Lạp Lệ Sa có chút không đành lòng, nhưng mà phòng tuyến cuối cùng có thể giữ vẫn phải giữ.
- "Không vấn đề gì. Em có thể sắp xếp theo thời gian của chị."
Bất luận Lạp Lệ Sa nói gì, Phác Thái Anh đều có thể tìm ra lý lẽ phán bác.
- "Tôi không muốn có người tùy tiện ra vào nhà tôi."
- "Chị có thể sang nhà em ăn. Chút nữa ăn xong chúng ta qua nhà em thêm dấu vân tay của chị vào. Cứ quyết định như vậy nha, Sa tỷ."
Phác Thái Anh không cho Lạp Lệ Sa có thêm cơ hội từ chối.
Lạp Lệ Sa cũng không còn lý do gì để từ chối, chỉ có thể ngẩng đầu lên liếc nhìn người đối diện đang nói chuyện bất chấp đạo lý.
Sau khi ăn xong, Phác Thái Anh chủ động dọn dẹp bàn ăn và phòng bếp.
Phải biết là bất luận kiếp này hay kiếp trước, Phác Thái Anh đều là viên ngọc quý trong tay ba mình.
Từ nhỏ đến lớn đừng nói là làm việc nhà, ngay cả một cái chén cũng chưa từng rửa.
- "Sa tỷ, bên ngoài có tuyết rơi kìa, mau ra xem."
Phác Thái Anh dọn dẹp phòng bếp xong, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ phát hiện bên ngoài có tuyết rơi.
Bên ngoài tuyết rơi dày đặc phủ trắng xóa, đèn đường chiếu rọi, cảnh sắc đặc biệt đẹp.
Phác Thái Anh kéo cửa ra, đứng trên ban công nhìn tuyết rơi ngày càng nhiều.
Lúc cô đi là tháng chín, bây giờ đã là tháng mười hai.
Ở thành phố B cũng đã có nhiều lần tuyết rơi, nhưng mà Phác Thái Anh ở phương nam quay phim, đây là trận tuyết đầu tiên cô thấy trong năm nay.
Lạp Lệ Sa nghe Phác Thái Anh gọi, từ phòng làm việc đi ra.
Mới đi tới phòng khách đã nhìn thấy Phác Thái Anh chỉ mặc một cái áo len đứng ở ban công.
Ở thành phố B hôm nay nhiệt độ thấp nhất là âm hai mươi độ.
Lạp Lệ Sa đi đến phòng quần áo lấy một cái áo khoác, cũng may chiều cao và cân nặng của hai người cũng không chênh lệch nhiều.
- "Cô cũng không phải chưa từng thấy tuyết rơi, kích động như vậy làm gì?"
Lạp Lệ Sa đem áo khoác khoác lên người Phác Thái Anh, sau đó có chút trách cứ nói, nhưng mà khóe môi lại nở nụ cười, là tại sao đây?
- "Đây là trận tuyết đầu tiên em thấy trong năm nay, còn lớn như vậy và thật là đẹp nữa."
Phác Thái Anh kéo kéo áo khoác trên người mình, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Lạp Lệ Sa bị Phác Thái Anh ảnh hưởng cũng ngẩng đầu nhìn trời.
Tuyết vẫn rơi rối rít, Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa sóng vai đứng trên ban công thưởng thức.
Không ai lên tiếng, nhưng cũng không cảm thấy có chút nào không tự nhiên.
Cuối cùng, Lạp Lệ Sa với tình trạng cực kỳ không tình nguyện, bị Phác Thái Anh kéo đến cửa nhà mình lấy dấu vân tay.
- "Như vậy đi, sau này khi em làm cơm xong sẽ gởi Wechat cho chị, chị cứ sang đây ăn.
Nếu hôm sau chị muốn ngủ thêm một chút thì buổi tối nói với em, em sẽ nấu trễ hơn một chút."
Phác Thái Anh hài lòng nhìn điện thoại thông báo đã thêm khóa vân tay thành công, vừa nói.
Lạp Lệ Sa liếc Phác Thái Anh một cái.
Cơm cô ấy nấu, nguyên liệu cô ấy mua, chỉ vì muốn mình đến ăn cùng sao? Đầu óc con bé này chắc chắn là khác người bình thường.
- "Không có việc gì tôi về trước. Cô nghỉ ngơi sớm đi."
Lạp Lệ Sa xoay người mở cửa rời đi, nhưng bị Phác Thái Anh nắm lấy cổ tay.
- "Chị còn chưa hôn chúc ngủ ngon em?"
Phác Thái Anh tuyệt đối là nói đùa, chỉ là cô không muốn xa Lạp Lệ Sa sớm như vậy, muốn nói thêm vài câu.
Cho dù là cố ý chọc cô ấy giận mắng mình mấy câu, cô cũng sẽ vui vẻ.
- "Phác Thái Anh, cô thật sự là được voi đòi tiên. Buông ra."
Lạp Lệ Sa dừng bước, quay đầu lại lạnh lùng nhìn Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh bất mãn chu chu cái miệng nhỏ, sao đó ngoan ngoãn buông tay.
Lạp Lệ Sa xoay người đi về nhà mình.
Nhưng mà Phác Thái Anh không nhìn thấy, khóe miệng Lạp Lệ Sa đang mỉm cười.
Phác Thái Anh vào nhà, nằm trên ghế salon sờ sờ bụng mình, dường như lúc nảy ăn hơi nhiều.
Lúc này, điện thoại cá nhân của Phác Thái Anh reo lên.
Phác Thái Anh ngồi dậy, cầm điện thoại trên bàn trà lên, là ba cô, cuộc gọi video của Lão Phác.
- "Lão Phác."
Phác Thái Anh nghe máy, lười biếng nằm vùi trên ghế salon, chào hỏi người đàn ông đối diện trong video.
- "Scandal của con với tên nhóc kia rốt cuộc là chuyện gì?"
Ba của Phác Thái Anh kiếp này vẫn là Cố Thái Hanh.
Chẳng qua kiếp này ông không còn là gián điệp hai mang, cũng không phải thuyền vương nữa.
Mà chỉ là một giáo sư khảo cổ học, một năm thì hết ba trăm ngày ở bên ngoài khảo cổ.
Phác Thái Anh từ nhỏ chính là được "nuôi thả".
Nếu không có ký ức kiếp trước, Phác Thái Anh thật không biết kiếp này mình sẽ thành cái dạng gì?
- "Hắn muốn cọ nhiệt nên tạo scandal thôi. Con không thích đàn ông, ba cũng biết mà."
Năm mười lăm tuổi, Phác Thái Anh đã nói rất rõ ràng cho lão Cố rằng đời này cô sẽ không kết hôn sinh con.
Ông Cố ban đầu không có cách nào tiếp nhận, nhưng mà sau đó bởi vì yêu thương con gái ông cũng phải chấp nhận sự thật này.
- "Tên nhóc kia nhìn là biết không phải tốt lành gì rồi." Ông Cố mặt đầy chê bai.
Phác Thái Anh cười haha hai tiếng.
- "Ở trong mắt ba, ai đến gần con đều không phải người tốt."
Kiếp này ông Cố thật sự là chiều con gái lên tận trời, con gái nói cái gì thì là cái đó.
Hễ có người tiếp cận Phác Thái Anh, nhất là con trai, ông đều cảm thấy đối phương có động cơ không trong sáng, trăm phương ngàn kế đề phòng.
- "Lão Phác, ba đang ở đâu vậy?"
Phác Thái Anh phát hiện ra khung cảnh sau lưng ông Cố không phải là nhà của họ ở thành phố S, mà là một cái lều vải thật lớn.
- "Ba đang ở SX, ba phát hiện ở đây có một ngôi mộ cổ. Ba nói con nghe, ngôi mộ cổ này được bảo tồn hết sức nguyên vẹn..."
Vừa nhắc đến công việc của mình, trong mắt ông Cố liền sáng lên.
Phác Thái Anh trợn tròn mắt, vội vàng kiếm cớ cúp điện thoại.
Nếu không Lão Cố nhà cô có thể nói một ngày một đêm không hết.
Ngày hôm sau, Phác Thái Anh thức dậy thật sớm, bắt đầu làm đồ ăn sáng.
Món kiểu Trung hay kiểu Tây cô cũng có thể làm.
Nhưng cô không biết Lạp Lệ Sa thích ăn gì, chỉ có thể làm mỗi thứ một ít.
Chờ sau khi Lạp Lệ Sa đến ăn, tỉ mỉ quan sát một chút sẽ biết khẩu vị và sở thích của cô ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip