Chương 2: Lạp nhị tiểu thư
Lạp Lệ Sa xăm trên người đóa hoa hồng này, không trương dương không kiều diễm, lại giấu giếm mũi nhọn. Cô vĩnh viễn sẽ không quên, năm 18 tuổi ấy, cha cô Lạp Quốc Thao qua đời, sau đó ông nội đều chuyển tất cả oán khí lên người mẹ cô Dư Tâm Ngữ, vốn dĩ roi kia là dừng ở trên người của mẹ, là cô không màng tất cả tiến lên đỡ lấy.
Đó là một buổi tối mùa hè, bên ngoài mưa rơi. Áo sơ mi màu trắng của cô bị đập nát, làn da bị xé rách đau đớn khiến đời này cô khó mà quên. Sau này, vết roi kia trước sau không mất đi, giống vết sẹo ở trên eo, năm 20 tuổi ấy, cô đi xăm một đóa hoa hồng, che khuất vết sẹo, từ đó về sau, cô liền bước trên con đường "đoạt quyền"
Hoa hồng đỏ của Phác Thái Anh mềm mại tinh tế, chạm vào không có bất kỳ hoa văn gì, Lạp Lệ Sa vuốt ve eo nàng, đầu ngón tay qua lại nhẹ trượt. Cơ bụng dưới Phác Thái Anh hơi thu lại, cơ bụng đường cong càng rõ ràng, thân hình phập phồng quyến rũ ở trước tấm gương toàn thân, nhìn không sót một thứ gì.
"Em biết đóa hoa hồng này đối với tôi có ý nghĩa như thế nào không?" Lạp Lệ Sa tựa vào vai nàng, hơi thở ấm áp bên môi phả vào tai Phác Thái Anh, gò má nàng ửng đỏ, nỗ lực duy trì bình tĩnh, "Biết ~"
Lạp Lệ Sa kéo tay nàng đặt ở bên hông mình, eo nhỏ thon thả, một bàn tay cũng đủ ôm trọn, Phác Thái Anh nhẹ nuốt nước bọt, lòng bàn tay nhẹ nhàng hoạt động, chỗ hình xăm không bằng phẳng đó, đúng là vết voi năm đó Lạp Lệ Sa đã phải chịu.
Phác Thái Anh biết cô có bao nhiêu đau liền có bấy nhiêu hận, chỉ là sỉ với biểu đạt, mấy năm nay Lạp Lệ Sa lúc nào cũng cười vô hồn, lòng dạ thâm sâu người khác nhìn không thấu.
"Em xem em kìa ~" Lạp Lệ Sa nâng cằm nàng, trong gương Phác Thái Anh lại là tràn ngập đau lòng, Lạp Lệ Sa một bàn tay ôm lấy eo nàng, khóe môi mỉm cười, "Cái ánh mắt này của em, không thể xuất hiện ở trước mặt đại ca, ít nhất bây giờ là không được."
"Ánh mắt em làm sao?" Phác Thái Anh không biết bản thân là khi nào sinh ra bất đắc dĩ, chỉ là tình cảm không có cách nào tự nhiên khống chế, có chút cảm xúc sẽ trong lúc lơ đãng chảy xuôi ra.
"Em nhìn tôi."
Phác Thái Anh cùng cô bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt Lạp Lệ Sa khẽ nâng, lông mi thon dài tự nhiên thượng kiều, tất cả phong tình vòng đuôi lông mày, khóe môi cô nhẹ dương, cười trăm mị sinh, làm Phác Thái Anh tức khắc tâm sinh mênh mông, trong lòng gọi thẳng yêu nghiệt.
Nếu sinh ở thời cổ đại, Lạp Lệ Sa nhất định là họa thủy hại nước hại dân.
Phác Thái Anh biết ý của cô, bắt chước ánh mắt của cô, trong đôi mắt chứa đựng sự kiêu sa, nụ cười khéo léo và ánh mắt như thể là viên ngọc thô chưa được điêu khắc, luận về quyến rũ người khác, Phác Thái Anh không bằng Lạp Lệ Sa, luận về lực học tập, nàng bất luận thiên phú ở phương diện nào đều rất kinh người. Chính vào lúc này, dáng vẻ xinh đẹp như hoa của nàng khiến Lạp Lệ Sa cũng cảm thấy say mê.
Cô vừa lòng gật đầu, "Em quá đẹp, so với những nhất lưu, nhị lưu, tiểu minh tinh còn động lòng người hơn, ai cũng không thể bì được với em ~"
"Phải không.." Giống một câu độc thoại nhàn nhạt, không có vui vẻ, cũng không cảm thấy kiêu ngạo. Phác Thái Anh cười như không cười, lúc này, nàng chỉ có thể từ trong ánh mắt Lạp Lệ Sa nhìn được thưởng thức, cho dù trước mắt rực rỡ, cũng nhìn không ra tình ý dư thừa.
Lạp Lệ Sa buông nàng ra, tương dựa vào ấm áp bị tước bỏ, thế nhưng Phác Thái Anh cảm thấy có chút lạnh.
"Con người đại ca này của tôi, tự phụ kiêu ngạo, tự cao tự đại, làm việc chu đáo chặt chẽ rất cẩn thận, mấy năm gần đây tôi thử vài lần, đều không có bất kỳ cách nào đến gần anh ta, mà anh ta lại là chướng ngại vật lớn nhất trên con đường đoạt quyền thừa kế của tôi, tôi nhất định phải cài cắm người bên cạnh anh ta, nhưng mà, đại ca sẽ thích em sao?" Cô quay đầu nhìn Phác Thái Anh.
Im lặng một lát, Phác Thái Anh nhìn cô, khẽ cười một tiếng, "Em sẽ làm anh ta thích em."
"Tôi cũng tin, đáng tiếc ~" Lạp Lệ Sa coi nàng như báu vật, đáng tiếc, có lẽ là muốn lợi dụng Lạp Thương Bắc kia, chờ cô nắm được toàn bộ nhà họ Lạp, tự nhiên sẽ không bạc đãi Phác Thái Anh.
Nếu có thể, cô vẫn hy vọng Phác Thái Anh có thể bảo vệ tốt bản thân, cô cũng sẽ tận lực dùng thời gian ngắn nhất hoàn thành nghiệp lớn.
Phác Thái Anh đang đợi cô nói nửa câu sau, cuối cùng vẫn là không có thể nghe thấy. Đáng tiếc cái gì? Cô sẽ cảm thấy tiếc hận thậm chí đau lòng sao? Không thể nào, mấy năm nay cô ngoại trừ muốn đoạt vị, chỉ sợ trong lòng cuối cùng không dung thêm thứ gì khác.
"Em đi tắm ~" Phác Thái Anh nhàn nhạt nói một câu, khóe môi xẹt qua một nụ cười khổ, biết rõ đáp án, vẫn là nhịn không được chua xót.
Phòng xép phòng ngủ được thiết kế tinh xảo, Lạp Lệ Sa nằm ở trên giường, mơ hồ có thể ẩn ẩn nhìn thấy bóng dáng Phác Thái Anh tắm gội, trong phòng tắm rửa truyền đến tiếng nước ào ào, cô ghé vào trên giường, suy nghĩ dần trôi.
Bố trí tám năm, đại chiến chân chính cuối cùng cũng bắt đầu, Phác Thái Anh là vương bài cô bồi dưỡng rất lâu, hiện giờ chính thức bắt đầu dùng, chỉ mong kết quả sẽ không làm cô thất vọng. Nhìn tấm danh thiếp của Lạp Thương Bắc ở đầu giường kia, Lạp Lệ Sa không ý cười, chỉ là mặt hướng tới phương hướng phòng tắm, dần dần ngủ.
Bà chủ quán bar nổi tiếng trên mạng, nhân xưng "Hồng tỷ" Phác Thái Anh, có dáng người và vẻ đẹp được phụ nữ cực kỳ ngưỡng mộ, vì đó mà làm vô số công tử nhà giàu khuynh đảo, từ khi quán bar khai trương đến nay, nàng đã nhớ không rõ bản thân nhận được bao nhiêu bó hoa hồng và lời mời hẹn, ngay cả ca sĩ thường trú và nhân viên đều có ý đồ tỏ tình, cuối cùng đều bị nàng từ chối quyết liệt lạnh lẽo và cảm giác khoảng cách chùn bước.
Nàng hành sự không bám vào một khuôn mẫu, ngẫu nhiên ngầu đến làm người mê muội, mặc kệ đối mặt với người có thân phận gì đều cùng một thái độ, điều này cũng làm đắc tội không ít người, vì muốn nàng thỏa hiệp, quán bar không chỉ một lần bị người khác gây rối, cuối cùng đều nhẹ nhàng hóa giải.
Theo sau, mọi người đều lường trước Hồng tỷ có chống lưng cứng rắn, cũng không ai còn dám tìm nàng gây rối, nhưng vẫn không có gián đoạn vận đào hoa cả trai lẫn gái của nàng.
Đào hoa có nhiều, có như thế nào... Người nàng muốn, từ đầu chí cuối chỉ có một. Nhưng nhị đồ ngốc kia về yêu đương là ngốc nghếch điển hình, sợ là cả đời đều không phát hiện ra tấm lòng của nàng.
Nước lạnh cọ rửa ở trên người, đông lạnh đến xương, môi Phác Thái Anh tím tái, bị Lạp Lệ Sa trêu chọc, tâm loạn như ma, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Cảm xúc dư thừa, cũng nên dọn dẹp xong, mỗi lần nghĩ đến nỗi oan ức của Lạp Lệ Sa phải chịu, nàng liền âm thầm thề, trước tiên ẩn sâu tình cảm ở đáy lòng, dốc hết sức lực giúp cô nắm được tất cả.
Sấy tóc xong, bọc khăn tắm đi ra, Lạp Lệ Sa sớm đã ngủ, cô đang quay mặt về hướng phòng tắm, tóc dài theo mép giường mà rũ xuống, dây váy ngủ trượt xuống, dáng người gợi cảm như ẩn như hiện, Phác Thái Anh đi đến bên cạnh cô, ngồi xổm mép giường nhìn cô xuất thần.
Khuôn mặt yêu nghiệt này, từ khi nào câu đi trái tim mình vậy? Có lẽ là lần đầu tiên gặp mặt, có lẽ phát hiện cô cũng không phải máu lạnh vô tình như vẻ bề ngoài, hoặc có lẽ đã từng nhìn thấy cô khác hẳn với vẻ mong manh buồn bã thường ngày. Sau nhiều năm bên nhau, Lạp Lệ Sa đã sớm lấp đầy tim nàng, ở vô số tuế nguyệt, tất cả những gì nàng kỳ vọng, đều có liên quan đến Lạp Lệ Sa.
Đã từng sống không có trọng tâm, không có phương hướng, bởi vì gặp được Lạp Lệ Sa tất cả đều thay đổi.
"Chị luôn nói em có thể hấp dẫn người khác, nhưng đến khi nào em mới có thể hấp dẫn được chị?" Phác Thái Anh vén sợi tóc trên trán cô, nhìn tư thế cô bình yên kiên định, trong mắt toàn là cưng chiều, giờ khắc này thời gian dường như yên lặng, là ông trời tặng cho nàng, cũng chỉ có lúc này, Phác Thái Anh mới có thể xa xỉ mà nhìn cô thật lâu thật lâu, đáng tiếc, trong một năm số lần như vậy chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Cho dù nàng nở rộ mà lại đẹp, Lạp Lệ Sa không ở đây, cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì. Phác Thái Anh chống lại giữa trán cô, tham luyến mà hưởng thụ giờ khắc thân cận này, tận tình mà phóng thích nỗi nhớ và vướng bận của nàng.
Điều hòa gió thổi ở trên người, ấm áp. Ngoài cửa sổ một sợi ánh trăng sái lạc tiến vào, Phác Thái Anh cuộn ở mép giường, dựa vào Lạp Lệ Sa hồi lâu mới đứng dậy.
Nàng sửa tư thế ngủ của Lạp Lệ Sa lại cho đúng, bản thân cũng nằm qua. Lạp Lệ Sa trở mình, chui vào trong lòng nàng, ý thức và thói quen rất đáng sợ, Lạp Lệ Sa không biết bản thân sau khi ngủ, sẽ bản năng không muốn rời Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh ôm cô, đầu ngón tay chạm vào cánh tay thon dài của Lạp Lệ Sa, nhịn không được xoa xoa vài cái, mặc dù chỉ là một lát triền miên, nàng cũng có thể cảm nhận được hạnh phúc. Phác Thái Anh không có ý định ngủ, cứ như vậy cùng cô chặt chẽ gắn bó, đáy mắt ngắm đến đen nhánh ngoài cửa sổ, hy vọng đêm tối này có thể lâu một chút, hừng đông tới muộn một chút.
Ánh bình minh dẫm lên sáng sớm mà đến, Lạp Lệ Sa một đêm không mộng, ngủ một giấc yên ổn, cô trở mình, sờ đến bên cạnh đã không có bóng người. Cô còn buồn ngủ, lấy di động ra vừa thấy, thế mà đã 9 giờ.
"Hồng Tâm ~~" đây là "nghệ danh" cô đặt cho Phác Thái Anh, tối hôm qua nhất thời quyết định tới nơi này, sau đó rửa mặt mặc trên người đều là quần áo của Phác Thái Anh, bản thân không có mang bất kỳ quần áo nào để tắm rửa.
Hôm nay là thứ bảy ngày gia đình, cô nên trở về sắm vai cô gái ngoan ngoãn, bồi ông lão.
"Quần áo ở tủ quần áo, tự tìm đi." Ngoài cửa truyền đến tiếng của Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa ngồi dậy lảo đảo đi tới tủ quần áo, nằm ở trên giường đã rất hiếm thấy, ngược lại càng mệt mỏi.
Cô vỗ vỗ mặt, bắt đầu chọn quần áo. Tủ quần áo sạch sẽ có trật tự, quần áo xuân hạ thu đông cách tầng mà để, áo gió, đồ vest, áo khoác, váy toàn thân đều hợp quy tắc mà lượng, quần tây, chân váy những cái đó cũng phân loại rõ ràng, tủ giày đơn độc ở một bên, giày cao gót, giày thường, giày đế bằng, giày thời trang, nhìn cái hiểu ngay.
"Hôm nay mang giày thấp chút..." Cô chọn một chiếc áo gió tương đối giản dị, phối với quần jean giày trắng, để mặt mộc, về nhà cũng không thể chói mắt giống như ngày thường.
Đi ra khỏi phòng ngủ, đúng lúc Phác Thái Anh bưng bữa sáng ra khỏi phòng bếp, nàng kinh ngạc mà liếc mắt nhìn Lạp Lệ Sa một cái, lần đầu tiên nhìn thấy cô ăn mặc giản dị như vậy, cho dù trông có vẻ bình đạm không có trang phục gì lạ, mặc ở trên người cô cũng là một loại thời thượng.
Khí chất là trời sinh, Phác Thái Anh cười cười, không nói chuyện. Hai người dáng người xấp xỉ nhau, khi nàng mua quần áo, rất nhiều lúc đều sẽ chiếu theo thân hình Lạp Lệ Sa mà chọn lựa, cô ăn mặc đẹp, khả năng cũng sẽ thích bản thân mặc.
Trên bàn cơm, là bữa sáng nóng hôi hổi giữa món Trung và món Tây, Lạp Lệ Sa rửa mặt xong, cũng không ăn chút nào.
"Ăn chút cháo ~" Phác Thái Anh múc cháo kê cho cô, Lạp Lệ Sa làm việc và nghỉ ngơi ăn cơm đều không có quy luật, dạ dày vẫn luôn không được tốt, riêng Phác Thái Anh sớm thức dậy đi mua gạo kê về, nấu rất lâu mới xong.
Lạp Lệ Sa khuấy cái thìa, nghĩ xem hôm nay làm thế nào để hòa hợp với ông lão, nói gì làm gì, ở trong nhà bao lâu? Phải như thế nào dự phòng những người khác ngôn ngữ hãm giếng, dùng thái độ gì cùng người mấy phòng khác ở chung?
"Đừng nghĩ nữa!" Phác Thái Anh nhẹ gõ trán cô, kéo suy nghĩ của cô lại. Cô xoa cái trán, giả ý giận dữ: "Còn chưa thành chị dâu của tôi, mà dám đối với tôi như vậy?"
Ý cười Phác Thái Anh tức khắc chợt tắt, bận rộn cả buổi sáng, làm không biết mệt, sau khi nghe hai từ "chị dâu" , giống như bị
người ta tạt một gáo nước lạnh, trái tim lạnh buốt. Nàng không nói tiếp, chỉ là mặt vô cảm mà gặm miếng bánh mì.
Lạp Lệ Sa phát hiện nàng không vui, chỉ là không rõ mất mát chợt lóe qua, là cái gì?
Sốt ruột cho kịp thời gian, cô cũng không nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng uống mấy ngụm cháo, nói: "Tôi đi đây, hôm nay phải về Ngự Viên."
Phác Thái Anh vẫn im lặng, lo ăn bữa sáng của mình, giống như không nghe thấy.
Lạp Lệ Sa đi tới cửa, luôn cảm thấy thiếu cái gì đó, cô buồn bực mà dừng bước chân lại, quay đầu lại hỏi: "Tôi nói tôi đi đây?"
Phác Thái Anh vẫn không có phản ứng gì.
Lạp Lệ Sa vẻ mặt khó hiểu, tại sao lại cảm thấy như đang giận chính mình?
Đang lúc cô nghi hoặc, Phác Thái Anh nhàn nhạt nói: "Trên đường chú ý an toàn." Đầu nàng cũng không quay lại, nhìn như chuyên chú vào bữa sáng, thật ra sớm đã không có khẩu vị.
Mày Lạp Lệ Sa nhíu nhíu: "Được rồi ~ Hôm nay là thứ bảy, hôm nay đừng quá trễ."
Đến khi Lạp Lệ Sa đi ra ngoài, Phác Thái Anh mới tức giận mà ném bánh mì trong tay xuống. Ngồi ở trên bàn trầm khuôn mặt, cuối cùng vẫn là không nhịn được, đi đến bên cửa sổ quan sát, không nhiều lắm sẽ liền nhìn thấy một chiếc xe màu trắng lái ra, Phác Thái Anh nhìn hình ảnh xe Lạp Lệ Sa đi xa càng xa, cho đến khi biến mất.
Chị dâu... A...
Biệt thự Ngự Viên, cách khu đô thị 10 km, từ 20 căn biệt thự hình thành một khu biệt thự công viên, bên trong thiết kế sân golf, trường đua ngựa, sân bóng, sân tennis phương tiện chờ, ở nơi này không giàu cũng là quan.
Chủ tịch của Cổ phần Lạp Duệ, tức là Lạp Xương Khiếu, cũng chính là thái sơn bắc đẩu của gia tộc Lạp Thị liền sống ở nơi này. Nhà họ Lạp cùng tất cả bốn phòng, thứ bảy mỗi tuần là ngày gia đình, mỗi phòng ấn tự về nhà bồi ông lão, nhưng những anh chị em luôn bởi vì xã giao, bận rộn hoặc là không ở trong nước mà không thể chạy về. Chỉ có Lạp Lệ Sa thứ bảy mỗi tuần tất sẽ về nhà, đều không vắng mặt.
Ở một gia tộc trọng nam khinh nữ, cô chỉ là cô cháu gái nhị phòng không được yêu thương, danh nghĩa cũng chỉ có một công ty nhỏ là Giải trí Thiên Lạp so với tài phú vương quốc Cổ phần Lạp Duệ, Thiên Lạp chỉ là công ty con không đáng nhắc tới, càng không ở trong phạm vi khối tứ đại nghiệp vụ của tập đoàn.
Lạp Lệ Sa vẫn luôn sắm vai một người bình thường, đặc biệt là ở trước mặt Lạp Xương Khiếu, cô không thể dễ dàng để lộ bất luận mũi nhọn gì, mấy năm nay cô đã nhìn thấu ông nội, ông đã đến tuổi già, giống một vị hoàng đế chập tối, luôn lòng nghi ngờ hậu thế muốn mưu triều soán vị, ông có muốn nhường ngôi, nhưng vẫn luôn không có chọn ai kế thừa giang sơn ông đã chinh phục.
Còn chưa bước vào cửa nhà, Lạp Lệ Sa đã bị một cô gái bịt kín hai mắt từ phía sau! Bằng này bước chân cùng mùi nước hoa trên người, cô liền đoán được là ai, "Hôm nay có ngọn gió nào, thổi lục tiểu thư của chúng ta trở về vậy?"
"Ây da? Nhị tỷ, làm sao chị biết là em vậy?" Lạp Thương Âm buông tay ra, cảm thấy quá nhàm chán, đánh lén đều không thành công, cô nàng đó là tiểu thư của tứ phòng, đứng hàng thứ sáu, tuổi cũng nhỏ nhất.
Tròng mắt Lạp Thương Âm xoay chuyển, nói: "Em, là trở về bồi ông nội!"
Lạp Lệ Sa nhướng mày, bình tĩnh nói: "Nói đi, để ý anh chàng nào ở công ty chị, chị giới thiệu cho em."
Cô em gái này, đối với Lạp Lệ Sa không có bất kỳ uy hiếp gì, cô nàng chỉ là một thiên kim nhà giàu, cá tính đơn thuần, tiêu tiền như nước, thích trai đẹp, thay bạn trai như thay áo, không thiếu những sao nam ở công ty mập mờ với cô nàng.
"Ôi, nhị tỷ! Em có đào hoa như vậy sao! Dù sao ba tháng trước mới nhờ chị giúp em làm quen một người."
"À không phải? Vậy chị đi tìm ông nội trước."
"Này này này! Không đúng không đúng..." Lạp Thương Âm thường không xuất hiện, và khi cô nàng xuất hiện, nhất định phải có chuyện gì đó, về điểm này lại tâm địa gian xảo. Tuy rằng bị đoán trúng có chút ngượng ngùng, nhưng cô nàng vẫn là muốn nói rõ ý đồ ra, cô nàng nhìn bốn phía, xác định không ai bên cạnh, kéo Lạp Lệ Sa nói: "Nhị tỷ, lần này em là thật đó, em thích một người, siêu thật lòng luôn."
"Siêu thật lòng? Em có lúc nào là không nói như thế đâu."
"Lần này là thật đó, chị nghe em nói, anh ấy không phải minh tinh gì, anh ấy thật đúng chuẩn men luôn! Chị nhất định phải giúp em!"
Lạp Lệ Sa nheo hai mắt, ngồi ở trên băng ghế dài trong sân, đôi mắt đầy ý cười mà nhìn cô nàng, "Nói đi."
"Nhị tỷ là tốt nhất!" Lạp Thương Âm ngồi bên cạnh cô, thao thao bất tuyệt nói chính mình đã trải qua những gì, như thế nào cùng bàn kế bên nổi lên xung đột, như thế nào gặp được quản lý quán bar anh hùng cứu mỹ nhân, như thế nào lại đẹp trai đến điên đảo chúng sinh.
Lạp Lệ Sa trực tiếp lược qua những tân trang đó, hỏi: "Nói thẳng quán bar của ai là được rồi."
Lạp Thương Âm đỏ mặt, phấn khích mà không biết làm sao, lại vẫn có chút thẹn thùng, "Chính là quán bar Rose nổi tiếng trên mạng đó."
"Rose?" Lạp Lệ Sa sắc mặt khẽ biến, đây còn không phải là quán bar của Phác Thái Anh sao, chẳng lẽ người mà em gái để ý là Trương Tiểu Võ?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip