Chương 32: Ghen tuông lan tràn
Ban đêm sẽ phóng đại suy nghĩ, hạt giống hèn mọn lan tràn trong lòng.
Từ hội sở SPA Hoa Doanh đến Rose, Phác Thái Anh bị cảm xúc tiêu cực bao lấy, nàng chưa từng phát hiện sự tự ti của mình sâu sắc như vậy, cũng lần đầu tiên cảm nhận được khoảng cách giữa nàng và Lạp Lệ Sa
Kỳ Mộc Uyển xuất thân cao quý tựa như một con thiên nga, từ khi sinh ra đến khi bay lượn, lớn lên trong hào quang và ca ngợi. Mà nàng, cho dù được người người theo đuổi, được người ta tán thưởng, chẳng qua chỉ là một con vịt con xấu xí được Lạp Lệ Sa giúp đỡ trở mình.
Đi tới cửa Rose, gió lạnh lướt qua khuôn mặt, có chút lạnh. Nàng có chói mắt hơn nữa, có uy phong hơn nữa cũng chỉ có thể làm ổ trong quán bar nhỏ xíu này.
Chỉ cần bước vào, nàng liền trở thành tâm điểm, bị người vây quanh, cái gọi là quán bar nổi tiếng, chẳng qua chỉ là chốn tiêu khiển của người phàm trần. Những tài phiệt có địa vị và những người có năng lực chân chính, ngay cả liếc mắt cũng sẽ không nhìn loại nơi này.
Đây chính là hiện thực, đây chính là xuất thân của nàng, nữ bồi rượu...
Nàng nên trở lại vị trí của mình, đừng si tâm vọng tưởng nữa.
Phác Thái Anh nhìn bảng hiệu Rose, nụ cười u lãnh xẹt qua khóe miệng, mang theo một tia tuyệt vọng, nàng bước vào trong.
Đêm nay bầu không khí của Rose tăng vọt, Hồng tỷ tự mình đệm nhạc cho ca sĩ, thậm chí hợp xướng vài câu, bởi vì nàng xuất hiện bất ngờ, khiến chỗ của Rose từ 80% người ngồi rất nhanh biến thành 100%.
Có người đồng bộ đăng video hiện trường lên nền tảng video ngắn, sau đó có rất nhiều khách hàng tới, không có chỗ ngồi vẫn tình nguyện đứng. Hôm nay sàn nhảy cũng mở ra, Phác Thái Anh giơ ly rượu hòa mình với mọi người.
Ai cũng không biết hôm nay là ngày mấy, vì sao Hồng tỷ lạnh lùng lại hoà vào đám người, hơn nữa còn cùng mọi người chạm ly uống rượu. Sau khi nhảy Disco kết thúc, nàng mở ván xúc xắc, để mọi người lấy rượu làm lợi thế chơi một chút.
Có lúc nàng sẽ tham gia chơi vài ván, có lúc nàng sẽ đi tới quầy bar, ngồi ở góc uống một mình.
Nàng cầm một chai Whisky tự rót tự uống, một ly tiếp một ly, uống liên tục không để lại khe hở. Trương Tiểu Võ chưa từng thấy nàng như vậy, có chút lo lắng: "Hồng tỷ, chị không sao chứ?"
Phác Thái Anh giơ ly rượu lên, ánh đèn neon làm nổi bật khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng tuyệt tục của nàng, có lẽ là do rượu, sắc mặt nàng đỏ hồng, nở nụ cười nhợt nhạt, tựa như một đóa hoa hồng nở rộ, hết sức xinh đẹp.
"Tôi không sao, đi nói với những người đó, tiền rượu đêm nay, tôi trả." Dứt lời nàng lại uống một hơi cạn sạch, hiếm khi buông mình ra chơi như vậy, Phác Thái Anh muốn phóng túng bản thân một lần, cho tới nay quá mệt mỏi.
Mấy năm nay, nàng vòng đi vòng lại chờ đợi và tưởng tượng. Biến chờ đợi thành thói quen, biến tưởng tượng thành hy vọng xa vời, hiện giờ giấc mộng này đã tỉnh rồi.
Chỉ là, nàng vẫn không muốn buông, cũng không nỡ buông xuống phần vướng bận này.
Nàng vẫn muốn giữ tình yêu này trong lòng, để Lạp Lệ Sa làm phong cảnh duy nhất trong thế giới của nàng.
Trương Tiểu Võ rất kinh ngạc, hành động này tổn hại cho doanh thu, cả đêm mọi người đều làm không công, cậu cho rằng
Phác Thái Anh uống say, lo lắng hỏi lại lần nữa: "Thật sự muốn như vậy sao?"
Phác Thái Anh kiên định gật đầu.
Trương Tiểu Võ đành phải làm theo, cậu đi tới quầy bar cầm micro lên, trầm giọng nói một câu: "Tất cả rượu hôm nay, do Hồng tỷ thanh toán!"
"Uh hoo, Hồng tỷ vạn tuế!" Có người dẫn đầu kêu lên.
"Hồng tỷ vạn tuế! Kính Hồng tỷ!" Những người khác ồn ào theo, cuối cùng tất cả mọi người giơ ly rượu về phía Phác Thái Anh ở quầy bar, nàng cười giơ tay đáp lại nhiệt tình của mọi người.
Rose có một quy định chỉ nội bộ mới biết được, mặc kệ mỗi ngày tỷ lệ ghế ngồi cao bao nhiêu, lầu hai nhất định phải giữ lại một gian phòng bao, là giữ lại cho khách quý đột nhiên xuất hiện.
Nói là đề phòng ngộ nhỡ, thật ra là Phác Thái Anh giữ lại cho Lạp Lệ Sa, số lần cô tới có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng Phác Thái Anh vẫn giữ thói quen này. Về sau thói quen này liền biến thành phục vụ cho Lạp Thương Bắc, gần đây tần suất anh tới còn cao hơn tần suất Lạp Lệ Sa đến trong một năm.
Phác Thái Anh rất ít khi ở quán bar thật lâu, hôm nay đã là ngoại lệ, không ít người đều thấy rất lạ sao hôm nay nàng lại không giống bình thường, dẫn tới rất nhiều phỏng đoán.
Bao nhiêu người có ý nghĩ bậy bạ với nàng cũng không dám ra tay, nàng quá lạnh lùng, cho dù cùng nàng mặt đối mặt, cái loại lạnh lẽo này cũng sẽ bức người ta đi. Cảm giác khoảng cách không hiện ra xung quanh nàng, ngăn cách tất cả khả năng.
Phác Thái Anh có tiếng là ngàn ly không say, với cái nghề này nàng chưa từng say qua, có đôi khi nàng rất muốn say một lần.
"Mọi người hôm nay vui vẻ như vậy, có muốn chọn bài hát không?" Nữ ca sĩ Ngôn Mặc ở trên sân khấu cùng khách hàng tương tác, đây không phải là cố ý sắp xếp, là chính cô nàng chủ động khởi xướng hoạt động, "Miễn phí nha, hôm nay tất cả bài hát được chọn đều miễn phí." Nói xong cô nàng nhìn về phía Phác Thái Anh, Phác Thái Anh đúng lúc nhìn chằm chằm sân khấu, nhìn cô nàng cười một tiếng.
Người dưới sân khấu lại nhảy nhót, đều cảm thấy hôm nay rất may mắn, một lần hưởng được phúc lợi lớn như vậy.
Phác Thái Anh yên lặng uống rượu, chỉ nghe thấy có người chọn bài hát, cũng có giai điệu ở bên tai, lại không biết đang hát cái gì, tâm tư của nàng chưa bao giờ ở trên người người khác.
Nhân viên phục vụ quán bar chạy chậm đến quầy bar, nhìn Phác Thái Anh không dám quấy rầy, chạy đến bên tai Trương Tiểu Võ nói vài câu. Cậu kinh ngạc một lát, quyết định báo cáo Phác Thái Anh trước.
"Hồng tỷ~ "Trương Tiểu Võ ghé tai nói: "Nhị tiểu thư tới."
Tay Phác Thái Anh bưng ly rượu ngừng lại, tim nhanh chóng bang bang vài cái, mới khôi phục bình tĩnh.
"Dẫn theo một người phụ nữ rất đẹp phải không?" Nàng thản nhiên hỏi.
"Làm sao chị biết?"
Phác Thái Anh cười lạnh, nhấp một ngụm rượu: "Cậu đi tiếp đãi đến phòng bao được rồi, tôi đi về trước."' Dứt lời nàng nặng nề đặt ly rượu lên bàn, đi đến phòng nghỉ.
"Hồng..." Trương Tiểu Võ còn chưa kịp nói gì, Phác Thái Anh đã quả quyết rời đi.
Trước kia khi Lạp Lệ Sa tới, vẻ mừng rỡ của nàng tràn đầy đáy mắt, hôm nay lại lạnh lùng như vậy. Trương Tiểu Võ cảm thấy hôm nay Phác Thái Anh thật sự khác thường, nhưng lại không tiện hỏi nhiều.
Nhị tiểu thư bên kia chờ cũng không dám chậm trễ, cậu đành phải căng da đầu đi tiếp đãi.
Trong phòng bao lầu hai có quầy bar nhỏ độc lập, trong tủ rượu bày đủ loại rượu, khách hàng có thể tự mình điều chế rượu ở quầy bar, tùy ý uống, chỉ cần một lần trả đủ phí phòng bao, rượu chè chén.
Trương Tiểu Võ vốn là bartender còn kiêm DJ, sau đó bởi vì được Phác Thái Anh tin tưởng nên chủ doanh quản lý quán bar, rất ít khi pha chế rượu nữa. Hôm nay Phác Thái Anh không có ở đây, cậu đành phải "làm lại nghề cũ"
Cậu điều chế hai ly rượu tự mình bưng vào, cậu không biết khách quý Lạp Lệ Sa dẫn đến là ai, chỉ biết là có thể cùng một chỗ với cô, không giàu thì quý.
"Hai vị khách quý, đây là hai ly rượu điều chế cho hai vị, một ly Mojito, một ly Margaret, mời dùng thong thả." Trương Tiểu Võ dâng rượu lễ nghi kiểu phụng trà, vẫn khom người không dám ngẩng đầu, đáy mắt chỉ có thể liếc nhìn khách quý mặc sườn xám.
Kỳ Mộc Uyển nhìn hai ly rượu, bưng Mojito lên nhìn một chút, cười nói: "Mojito cho thêm sữa dừa sẽ không quá lạnh, thích hợp với mùa này, nhưng loại cocktail kiểu cũ này, mấy năm trước tôi đã không uống."
"Không biết quý khách muốn uống gì, trước tiên điều chế hai ly ôn hòa một chút đến đây, không biết quý khách thích uống gì?" Trương Tiểu Võ trước sau vẫn cúi đầu, không nhìn lên.
Kỳ Mộc Uyển chống cằm nhìn cậu, híp mắt nói: "Tôi muốn uống thứ trong thực đơn các người không có."
"Cái này..."
Rượu không có trong thực đơn chỉ có Phác Thái Anh biết điều chế, Phác Thái Anh biết điều chế rất nhiều loại, rất nhiều loại đều là ngẫu hứng phát huy, căn bản không đặt tên, chẳng lẽ cô ấy muốn uống rượu Cầu Vông.
Trương Tiểu Võ lộ vẻ khó xử, không trả lời, bà chủ rõ ràng tâm trạng không tốt, không muốn ứng phó với khách, nhưng người phụ nữ này dường như không dễ làm lắm, cậu chỉ có thể giương mắt nhìn Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa lười biếng dựa vào một bên, dặn dò: "Bảo Hồng tỷ tới điều chế cho Kỳ tổng một ly rượu Cầu Vồng."
"Hôm nay không có Hồng tỷ." Trương Tiểu Võ vừa định nói dối, nhưng mắt không nhịn được chớp không ngừng, đành phải ăn ngay nói thật: "Hồng tỷ đã về rồi."
"Đã về?" Lạp Lệ Sa khẽ nhướng mày, đôi mắt trông mong quyến rũ, "Lúc chúng tôi vừa tới còn thấy cô ấy ở dưới lầu."
Kỳ Mộc Uyển khẽ hở môi, khóe miệng khẽ nhếch: "Không phải cô ấy không muốn gặp chúng ta chứ?"
"Không đâu, đêm nay có thể là Hồng tỷ mệt mỏi, hay là....."
Lạp Lệ Sa ngắt lời cậu: "Không hay là gì cả, bảo cô ấy tới đây, nói tôi muốn gặp cô ấy." Trên mặt cô đã không còn ý cười, khí thế không giận mà uy, làm Trương Tiểu Võ khiếp sợ.
"Vâng vâng, tôi đi gọi điện thoại ngay." Cậu vội vàng rời khỏi phòng, khẩn cấp liên lạc với Phác Thái Anh.
Lạp Lệ Sa nhíu mày, gương mặt tinh xảo quét ra ưu sầu nhàn nhạt. Ở phòng xông hơi rõ ràng có cơ hội giải thích với mình nhưng không đến, hôm nay biết rõ mình đến còn muốn đi?
Có ý gì đây? Ngay cả giải thích cũng không muốn? Còn không muốn gặp mình nữa?
Lạp Lệ Sa gõ ngón tay lên đùi, tâm tư tràn đầy, không phát hiện Kỳ Mộc Uyển vẫn luôn nhìn mình.
"Cậu là đang..... tức giận?" Kỳ Mộc Uyển có chút không chắc chắn, Lạp Lệ Sa cô ấy quen biết rất ít hỉ nộ ái ố, có lẽ đã trải qua tử biệt bi thương nhất trên đời, cho dù lúc trước bất khuất đến xin vay tiền, cũng không hạ thấp bản thân, lúc trước đã bị dã tâm và cao ngạo của cô đả động.
Kỳ Mộc Uyển thích thật đặc biệt, cô ấy không thích sự vật không thay đổi, con người cũng vậy. Lạp Lệ Sa không giống với tất cả thiên kim hào môn khác, cô có câu chuyện, từng trải, có chiều sâu có tầm nhìn xa, tất cả thứ cô ấy thích, Lạp Lệ Sa đều có.
Cho nên, cô ấy thích Lạp Lệ Sa.
"Tôi là sầu thay cậu, sợ cậu không uống được rượu Cầu Vồng." Đôi mắt Lạp Lệ Sa đẹp đảo mắt, thường thường nhìn chằm chằm cửa, giống như đang chờ người nào đó xuất hiện.
"Vậy sao..." Kỳ Mộc Uyển rơi vào trầm tư, khi cô ấy đề xuất muốn tiếp tục "chơi", Lạp Lệ Sa từ chối, nhưng khi cô ấy nói nơi muốn đi là Rose, ánh mắt Lạp Lệ Sa sáng lên, dường như tất cả mệt mỏi sau khi nghe đến Rose đều tiêu tán.
Kỳ Mộc Uyển một lần nữa chứng minh "sức uy hiếp" của Phác Thái Anh lớn bao nhiêu, cô ấy cũng muốn đến diện kiến thử đối thủ này.
Có lẽ bản thân Lạp Lệ Sa không nhớ rõ, khi hai người ở cùng nhau, cố ý hay vô tình nhắc tới ba đóa kim hoa, Lạp Lệ Sa sẽ đặc biệt tán thưởng sự thông minh và giác ngộ của Phác Thái Anh.
Vô ý thức mới đáng sợ, trong lúc lơ đãng nhắc tới thậm chí vướng bận, trí mạng nhất.
Hai người đồng thời lâm vào an tĩnh, đều đang chờ đợi, chỉ là mục đích không giống.
Lạp Lệ Sa muốn gặp Phác Thái Anh, cho dù không phải vì nghe giải thích, còn muốn gặp lại nàng. Vội vàng từ biệt ở phòng xông hơi, các nàng một câu cũng không có nói.
Cô tin, Phác Thái Anh sẽ tới.
Phần chắc chắn và tự tin này Lạp Lệ Sa có, từ lúc cô tiến vào quán bar đã bắt đầu chú ý tới Phác Thái Anh, ánh mắt sẽ không tự chủ được mà tìm nàng.
Nàng của hôm nay, hình như không giống lắm.
Ước chừng mười phút sau, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.
"Vào đi." Kỳ Mộc Uyển đứng lên, ngóng nhìn cửa, cô ấy rất tôn trọng người khác, đứng lên đồng nghĩa với một loại nghi thức nghênh đón tình địch.
Phác Thái Anh đẩy cửa vào, trước mắt Kỳ Mộc Uyển khựng lại, đánh giá cô ấy từ trên xuống dưới. Phác Thái Anh trước mắt và lúc ở phòng xông hơi như hai người khác nhau, dáng người nàng cao gầy, quần áo đơn giản thời thượng, ánh mắt lãnh đạm nhìn lướt qua Kỳ Mộc Uyển, ánh mắt hàm chứa cứng cỏi và quật cường. Khí chất cả người hồn nhiên thiên thành, không thêm trang sức, đẹp mà không yêu, diễm mà không tầm thường.
Kỳ Mộc Uyển quan sát thưởng thức, làn sóng ánh sáng Phác Thái Anh chuyển tới người cô ấy.
Kỳ Mộc Uyển, người cũng như tên. Phác Thái Anh lần đầu tiên nhìn thấy một người phụ nữ đoan trang thanh nhã như vậy trong cuộc sống. Cô ấy mặc một bộ sườn xám màu đỏ tía, mặc dù dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, lại dịu dàng yểu điệu, ngũ quan đoan chính mà lộ vẻ thanh tú, rất có cảm giác "Thanh thủy xuất phù dung"
Phác Thái Anh nhìn cô ấy có chút chết lặng, Kỳ Mộc Uyển sẽ chỉ làm nàng nhớ tới xuất thân của mình, nhớ tới quá khứ không chịu nổi kia.
Nàng đẩy hết thảy xuống đáy lòng, cao ngạo đứng lặng.
"Không biết nhị tiểu thư gọi tôi tới đây có việc gì." Phác Thái Anh nhàn nhạt nói một câu.
Lạp Lệ Sa nhếch khóe mắt, môi đỏ hé mở: "Cô điều chế cho Mộc Uyển một ly rượu Cầu Vồng, cô ấy muốn uống."
"Nghe nói rượu Cầu Vồng là do Hồng tỷ sáng tạo ra, không nơi nào uống được, không biết hôm nay có thể thưởng thức được không?"
Mộc Uyển... gọi cũng thật thân thiết...
Khóe miệng Phác Thái Anh hơi cong lên, mang theo chút ý cười sầu bi, nói: "Điều chế rượu Cầu Vồng phải xem tâm trạng, xem hứng thú, thứ lỗi, hôm nay tôi không có tâm trạng."
Kỳ Mộc Uyển có chút bất ngờ, nhưng cô ấy cũng không tức giận, chỉ quay đầu nhìn Lạp Lệ Sa một cái, cô ấy không ngờ Phác Thái Anh lại từ chối quả cảm như vậy.
Một thân ngạo cốt này, thật đúng là không làm cho người ta chán ghét.
Lạp Lệ Sa cũng hơi bị kinh ngạc, Phác Thái Anh chưa từng từ chối ai trước mặt mình, nàng hẳn là biết như vậy sẽ bác bỏ thể diện của mình, huống chi lý do này lại nát như vậy.
"Tôi bảo cô làm, cô cũng không muốn?" Lạp Lệ Sa vẫn có chút không tin.
Phác Thái Anh lắc đầu, thái độ kiên quyết.
Kỳ Mộc Uyển ngồi trở về, không nói gì nữa, cô ấy có chút hứng thú nhìn hai người này, thật sự là rất thú vị người mình nuôi không nghe lời, chuyện mất mặt như vậy, Lạp Lệ Sa muốn kết thúc thế nào đây?
Lạp Lệ Sa đứng lên, đi tới bên cạnh Phác Thái Anh, liền ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt, khiến cho cô mê muội. Cô hít một hơi thật sâu, trên mặt hiện ra vẻ say mê, cô nở nụ cười dịu dàng, hỏi: "Vậy nếu là... tôi muốn uống rượu Cầu Vồng thì sao?"
Phác Thái Anh không dao động, lông mi khẽ run, trầm giọng trả lời: "Cũng không làm."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip