Chương 115

Phác Thái Anh không biết vì sao Lạp Lệ Sa lại gục đầu lên vai mình khóc, mơ hồ, hình như hiểu ra một cái gì đó.

Cô không có kiên nhẫn, không nóng vội mà đi hỏi, chỉ nhẹ nhàng mà vỗ vỗ lưng. Bạn nhỏ này chắc phải chịu đựng rất nhiều chuyện, bạn bè xung quanh lại không có chỗ dựa tinh thần cho cô, cho nên cô liền trút bỏ tâm tình mình ở đây.

Cái gì? Nhắc tới Lai Ảnh? Trong lòng Phác Thái Anh nghĩ, Lai Ảnh không đáng tin cậy, không đáng tin cậy bằng một vạn phần của cô.

Tóm lại là không có, khẳng định mình là người "duy nhất" được trút bày tâm tình, Phác đại ảnh hậu tâm tình đặc biệt tốt, thậm chí còn muốn cười ra tiếng. Nhưng nghĩ đến Lạp Lệ Sa ở trong lòng cô khóc như mưa thế kia mà cô lại cười vui vẻ, không đúng chút nào, vì thế liền căng mặt cho cứng đờ ra.

Nhuyễn ngọc ôn hương, người trong lòng nước mắt ngừng rơi, ngẩng mặt lên, dùng tay tùy tiện lau sạch, ánh mắt hồng hông hệt như con thỏ, nhỏ giọng nói xin lỗi.

Như vậy ai lại chịu nổi?

Dù sao Phác Thái Anh chịu không nổi, ngón cái sờ sờ mắt cô, tự mình lau khô nước mắt cho cô ấy, đi rót nước, liền uy cô uống từng ngụm một, hệt như dỗ dành "bảo bối" vậy.

Lạp Lệ Sa có chút ngượng ngùng, cô không thường khóc nhè, từ nhỏ đến lớn thì chuyện này đếm trên đầu ngón tay, nhưng vào đoàn phim đến nay thì khóc hai lần, Phác Thái Anh sẽ không thấy cô là quỷ thích khóc đi?

Thấy Lạp Lệ Sa quay mặt đi, Phác Thái Anh kỳ quái mà hồi tưởng lại biểu tình của mình, chẳng lẽ là biểu tình của cô quá đáng khinh tới nỗi dọa người ta? Không thể a, cô lớn lên xinh đẹp như vậy sao có thể nhìn như đáng khinh chứ.

Hai người mỗi người ngồi một bên, hồi lâu sau mới nhớ tới chuyện chính sự chưa nói xong.

Phác Thái Anh ho nhẹ một tiếng, Lạp Lệ Sa liền quay mặt qua, nhìn tư thế này không giống như đã đợi trước từ lâu!

Phác Thái Anh giả bộ như đang đeo kính, đẩy đẩy lên: "Về chuyện hợp đồng công ty, tôi còn có chuyện để nói, 1-9. Em là chín, công ty một."

Còn chưa chính thức theo đuổi được người ta, liền vì người ta mà bắt đầu tính toán rất chi li, có thể nói là rất xứng với danh hiệu người yêu tương lai.

Lạp Lệ Sa kinh ngạc mà mở to miệng, sau đó liền nhăn nhăn cái mũi lại, rất là đáng yêu.

Phác Thái Anh nhìn thấy biểu tình "chị thật đen tối!" trên đầy mặt cô thì bị chọc cười: "Tôi cũng là sếp mà, để tôi nói cho em biết, giá trị của một nghệ sĩ không nằm ở chỗ thù lao nhận được nhiều hay ít khi đóng phim, nhận được bao nhiêu tiền từ quảng cáo, và bao nhiêu tiền thật sự có thể đưa cho công ty. Chỉ là tên thương hiệu, em biết mà đúng không?"

Lạp Lệ Sa một điểm liền thông suốt, mắt sáng rực lên một chút.

Phác Thái Anh nhướng mày: "Đúng vậy, giống như em suy nghĩ. Công ty của em thường ký hợp đồng là 5 năm, hợp đồng mới nếu em ký trong vòng 3 năm, tiền sẽ được chia thành 1-9. Ba năm, ba năm của một nghệ sĩ độ hot cao hay là ba năm vô danh, nếu ba năm này em lấy được ảnh hậu thì sao? Bất kể có lấy được hay không, em phải nói là em nhất định lấy được."

Lạp Lệ Sa hiểu được, nói: "Này không phải là nói...."

Phác Thái Anh cắt ngang cô, trợn mắt lên, vẻ mặt không đồng tình: "Này như nào lại nói quá? Đây là sự tự tin đối với sự nghiệp nghệ thuật của em, đối với công ty còn có thể tạo ra sự tin tưởng từ giải ảnh hậu mà."

Lạp Lệ Sa: "......"

Cô ấy thật sự tin tưởng.

Phác Thái Anh: "Đến lúc đó em không chỉ là trụ cột kiếm tiền ở trong công ty mình, mà còn là người phát ngôn trong công ty nữa, còn nhận được một số lợi ích vô hình mà không phải lợi ích từ quảng cáo nào có thể sánh được, em có biết tại sao studio của tôi vì sao lại lớn như vậy không?"

Lạp Lệ Sa chớp mắt: "Bởi vì có tiền? Có người đại diện như Tiết Dao? Có nhân mạch?"

Phác Thái Anh giơ tay thưởng cho trán cô một cái, thật là tức chết mà: "Thưởng cho cái này.... Em thật là đầu gỗ mà, là bởi vì có tôi! Tôi là nhất, nên studio của tôi cũng phải vậy!"

Lạp Lệ Sa nghẹn cười: "Vâng vâng vâng, chị là nhất!"

Phác Thái Anh: "Em đừng cười, tôi không cùng em nói đùa, tôi cũng không phải là tự luyến."

Lạp Lệ Sa thầm nói: Chị như thế mà không gọi là tự luyến á? Trên thế giới này rất ít người lại không tự luyến a.

Phác Thái Anh như là có thuật đọc tâm vậy, liếc mắt một cái liền nhìn thấu Lạp Lệ Sa, lại thưởng một cái nữa, "Trong lòng là đang nói xấu tôi phải không?"

Lạp Lệ Sa: "Không không không."

"Em còn dám nói không có?"

"Không không không dám."

"Em khi nào thì nói lắp vậy?" Phác Thái Anh cười to, Lạp Lệ Sa cũng cười theo.

Phác Thái Anh cười xong, lại nói: "Công ty của em ngoại trừ em ra thì không có nghệ sĩ tuyến đầu nào, tôi chính là đang nói về độ nổi tiếng, ví như em là một tỷ ở trong công ty đi, một tỷ đi mất, dư lại nhiều lắm cũng chỉ là nghệ sĩ tuyến hai, tuyến ba thôi. Thật sự thiếu người quá nghiêm trọng, một tỷ đi mất thì cũng cần thời gian yêu cầu lại vận khí. Hiện tại em là người mua trên thị trường, em có quyền định đoạt, hơn nữa tôi thấy yêu cầu này cũng không quá đáng, có lợi dụng được mối quan hệ thì cứ dùng, em không phải là cùng ai kia có quan hệ mà đúng không? Đại khái là có thể trực tiếp bỏ qua vị trí ở phía trên công ty, trực tiếp cùng cô ấy thương lượng."

Ai kia? Lạp Lệ Sa nén cười không cố ý vạch trần cô.

Tay để trên đầu gối, nâng cầm lên, Phác Thái Anh tựa hồ lại suy xét tới một biện pháp mới, không chú để ý nói: "Nếu công ty của em không đồng ý......"

"Dạ?"

"Vậy em liền ký với studio của tôi." Con cáo cuối cùng cũng lộ đuôi.

Lạp Lệ Sa trịnh trọng suy xét nhìn cô: "Em sẽ suy nghĩ thật kỹ."

"Nếu em hoàn toàn tin tưởng được người đại diện của mình, có thể đem chuyện này nói với cô ấy, tôi không phải là người ở trong công ty em, không hiểu rõ như cô ấy."

"Vâng."

Bàn chính sự xong rồi, hai người nhìn mặt nhau, đều có chuyện muốn nói với đối phương, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng mắt to mắt nhỏ mà có chung sự đồng thuận: "Không gì thì ngủ?"

Tắt đèn, nằm ở trên giường.

Nghĩ đến đây là đêm cuối cùng, không muốn thời gian trôi qua vô ích như vậy.

"Phác lão sư." Lạp Lệ Sa nắm lấy góc chân, giọng nói lộ ra có chút cẩn thận.

"Ừm?"

"Chị hôm nay buổi sáng sao lại khóc?"

"Bởi vì phụ lòng một người mà tôi không muốn."

"Biểu tỷ của chị thích chị sao?"

"....Ừm."

"Chị không thích cô ấy?"

"Không nghĩ tới chuyện này, từ trước tới nay đều xem cô ấy như chị ruột vậy."

"Nếu cô ấy thổ lộ với chị sớm hơn một chút, chị sẽ đồng ý sao?"

"Không biết." Đêm tối có thể làm cho người ta cởi ra lớp ngụy trang, nghe theo âm thanh trong nội tâm mình, Phác Thái Anh nghiêm túc nghĩ đến, nói, "Thật không biết. Nếu tôi cùng cô ấy ở bên nhau, đại khái cả đời sẽ rất hạnh phúc."

"Ừm."

Phác Thái Anh quay đầu đi, hô hấp phả vào mặt Lạp Lệ Sa: "Em ừm cái gì?"

Lạp Lệ Sa "A" một tiếng, khẽ mím môi thở dài: "Em cũng cảm thấy vậy, biểu tỷ của chị nhất định là một người tốt."

"Vậy còn em?" Phác Thái Anh bỗng nhiên không hề báo trước mà hỏi.

"Em cái gì cơ?"

"Em chẳng lẽ không phải là một người rất tốt sao?" Phác Thái Anh nói thì dừng lại một chút.

"Em....." Lạp Lệ Sa mỉm cười, "Là một người tốt giống nhau vậy đi."

"Vậy tốt giống nhau."

"Phác lão sư em cho rằng chị sẽ khen em đặc biệt tốt."

"Em nghĩ rằng tôi sẽ theo kịch bản của em sao?" Trong tiếng cười của Phác Thái Anh lộ ra chút nghịch ngợm, "Quá ngây thơ."

"Phác lão sư ~" Lạp Lệ Sa xoay người ôm lấy cánh tay của cô.

"Làm nũng cũng vô dụng, em-----" Phác Thái Anh bỗng nhiên im lặng, hai người vốn ngủ cách nhau một khoảng, Lạp Lệ Sa lại nhích gần lại, dán sát vào người Phác Thái Anh, ngực của Lạp Lệ Sa trực tiếp áp lên cánh tay của Phác Thái Anh.

Nhận thức được mình là một Phác lão sư ngây ngô, có chút hoảng loạn, toàn bộ cánh tay đều cứng lại, Lạp Lệ Sa nhận thấy hành động của mình không ổn, chợt xem như không có việc gì mà buông ra: "Vậy chị nói làm gì thì mới dùng được?"

"Em hát cho tôi nghe một bài, tôi liền nói em đặc biệt tốt."

Lạp Lệ Sa ước chừng 5s không nói chuyện, lâu tới nỗi Phác Thái Anh cho mình là vừa rồi bản thân nói sai, vừa định nói không cần hát nữa thì một âm thanh trong trẻo nhẹ nhàng vang lên, giống như là những giọt mưa phùn nhẹ nhàng mà rơi trên lá cây, âm thanh của chuông gió nhẹ nhàng thanh thúy, lắc lư theo gió ở dưới mái hiên vậy.

"Bị hiện thực xô đẩy/ vọng tưởng thay đổi/ cố chấp khiến cho em mệt mỏi/ em chỉ cần nhìn thấy anh, liền hiểu được nét mặt của người/ khẽ mỉm cười/ lại lần nữa có thể bước tiếp." (là bài Ánh mắt – Tôn Yến Tư nha mọi người)

Lạp Lệ Sa lặng yên quay đầu lại, lẳng lặng nhìn hình dáng của Phác Thái Anh trong đêm tối, chậm rãi mở miệng:

"Có đôi khi yêu chỉ là một ánh mắt/ xóa đi mọi buồn phiền/ anh khiến em biết rằng em không hề đơn độc/ chỉ cần có anh mọi thứ đều thực hiện được/ vì sự tin tưởng lẫn nhau/ tình yêu thật sự chẳng cần chứng minh/ anh nắm tay em cùng đứng về ngược chiều gió thổi/ tiến đến giấc mơ ở phía trước~"

"Có đi khi yêu chỉ là một ánh mắt...." Thanh âm dần nhỏ đi, rồi biến mất.

Phác Thái Anh ngủ thϊếp đi trong giọng hát nhè nhẹ ấy, cơ thể tự giác mà cọ lại đây, dán vào bả vai Lạp Lệ Sa, tay Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng mà duỗi ra, vòng quanh cổ cô, đem toàn bộ người đó ôm vào trong lòng mình, nhắm mắt hôn lén trán cô một chút.

"Ngủ ngon."

Phác Thái Anh nhăn nhăn cái mũi, ở trong lòng cô ấy tự tìm một tư thế thoải mái, nằm yên.

Buổi sáng ngày hôm sau, hai người ăn ý tỉnh dậy cùng lúc, chuyến bay Lạp Lệ Sa so với Phác Thái Anh sớm hơn 2 tiếng, cô thu thập hành lý, Phác Thái Anh mở mắt nhìn cô từ 5g tới 5g30.

Lạp Lệ Sa kéo rương hành lý ra tới cửa, quay đầu lại nói: "Tạm biệt, Phác lão sư."

Phác Thái Anh nói: "Tạm biệt."

Cô ấy cái gì cũng chưa nói, Phác Thái Anh cũng vậy.

Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, Phác Thái Anh đưa tay sờ độ lạnh của một bên giường, rũ mắt trầm tư, lại nhắm mắt lần nữa.

Cách sân bay nửa giờ lái xe, Lạp Lệ Sa ngồi ở trong xe bảo mẫu, từ cửa sổ xe không ngừng nhìn phong cảnh lùi lại ở phía sau, bừng tỉnh cảm thấy như một giấc mơ, cô lấy ra một bộ phim điện ảnh của Phác Thái Anh đã lưu trong điện thoại, lại lần nữa mở ra, vẫn là động tâm như cũ, nhưng cảm giác không giống với cảm giác mà lúc cô ấy xuất hiện.

Lúc đó, Phác Thái Anh như là vầng thái dương vậy, cao cao tại thượng, lóa mắt, cô sùng bái và kính ngưỡng cô ấy, nhưng ánh sáng ấy lại lạnh lẽo vô cùng; hiện tại Phác Thái Anh lại sống động, chân thực hơn, duỗi tay liền có thể cảm nhận được sự ấm áp từ cô ấy.

......

Hai giờ sau, Lạp Lệ Sa ngồi ở khoang hạng nhất chờ đợi cất cánh, không đợi nhắc nhở, cô liền tính tính nguồn di động, ngón tay liền dừng lại ở ứng dụng WeChat, ma xui quỷ khiến sao mà mở ra, nhịn không được lại gửi tin nhắn cho Phác Thái Anh.

Lạp Lệ Sa ——【 Phác lão sư, em nhớ chị. 】

Cô ngơ ngác mà nhìn dòng chữ trên màn hình, 5s sau, cả người giật mình một cái, ấn vào tin nhắn, thu hồi về. Trái tim thiếu chút nữa là nhảy ra ngoài: Mình là đang làm gì?

Nhưng mà tình huống quỷ dị đã xảy ra.

Trong nháy mắt cô định thu hồi tin nhắn, thì giao diện hiện lên một tin nhắn mới.

Phác Thái Anh ——【 tôi cũng vậy. 】

Ngay lúc này, tâm tình Lạp Lệ Sa đặc biệt bình tĩnh trả lời tin nhắn ——【 Phác lão sư, em có một chuyện muốn hỏi chị. 】

Phác Thái Anh ——【 chuyện gì? 】

Lạp Lệ Sa hít sâu ——【 chị có thích em không? 】

Cô hỏi xong liền hối hận, cô như nào lại có thể đi hỏi như vậy, có thể hay không là cô quá tự luyến, không khéo lại biến thành vụng, có thể hay không mấy ngày nay cô nhận được tin hiệu đều là ảo giác của bản thân, có thể hay không......

Nhiều vấn đề có thể hay không như vậy, cô hiện tại lui cũng không kịp nữa rồi.

Phác Thái Anh nhắn tin trả lời, không có chính diện đáp lại ——【 em thì sao? 】

Lạp Lệ Sa rốt cuộc cũng xác nhận được ý tứ của đối phương một cách chính xác, giống như bây giờ cô đang ngồi đối diện Phác Thái Anh vậy, nặng nề mà gật gật đầu ——【Em thích chị, thích chị nhất!】

Phác Thái Anh ——【 thật tốt. 】

Trái tim của Lạp Lệ Sa đang ở cổ họng như muốn nhảy ra ngoài rồi.

Không để cô cuống quít, Phác Thái Anh liền nhắn qua hai tin nhắn.

Phương Hồi ngồi ở bên cạnh, bị tiếng hét bất thình lình làm cho giật mình. Lạp Lệ Sa đột nhiên nhảy dựng lên, đầu đập vào nóc máy bay, cô cũng không thèm xoa đầu, ngồi ở một chỗ ôm điện thoại vừa khóc vừa cười.

Phác Thái Anh ——【 tôi cũng vậy. 】

Phác Thái Anh ——【 chúng ta yêu đương đi, nhé? 】

......

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip