Chương 148

Lần sau có nói thẳng như này thì có thể nhắc nhở cô một tiếng được không? À thôi, đừng nhắc, để cô tận hưởng cảm giác hồi hộp như này đi.

Lạp Lệ Sa ngồi yên, chuẩn bị tâm lý tốt để đón nhận quả bóng khác bay vào mặt mình.

"Dạ...." Cô mím môi nói, "Em cũng nhớ chị."

"Aiz, ý của chị không phải vậy." Phác Thái Anh ở đầu dây bên kia xua xua tay.

"Chị không nhớ em?"

"Không phải."

Lạp Lệ Sa bị cô ấy giày vò sắp mệt chết: "Vậy là có nhớ?"

"Nhớ, không nhớ, nhưng chuyện gì cũng không tập trung làm được." Phác Thái Anh thở dài, rối rắm, lông mày khẽ nhíu lại, cô có chút hỗn loạn rồi đem mọi chuyện nói thẳng, "Tối hôm nay chị có một bữa tiệc rượu, là một người bạn mời, lúc trước đã nói qua với em. Ban đầu chị vẫn vui vẻ cùng em trò chuyện, nhưng từ khi em lên máy bay, chị không thể nào tập trung vào bữa tiệc rượu này, cứ lấy di động ra xem, đến nỗi bạn chị còn tưởng chị có chuyện gì đó quan trọng phải đi gấp. Sau khi về nhà, như mọi ngày thì chị hẳn nên đọc sách, nhưng nay ngay cả một trang đọc cũng không hết. Chị không muốn nhớ tới em thì lại càng nhớ nhiều hơn, em giống như cứ xuất hiện mãi trong đầu chị vậy. Chị, chị cũng không muốn như vậy, chị biết nhớ em là chuyện bình thường, nhưng chị lại sợ sự bình thường này.."

Lạp Lệ Sa từ trước tới nay chưa từng thấy Phác Thái Anh bối rối như vậy, cô thật sự hy vọng mình bây giờ có thể ở bên cạnh chị ấy, có thể cho chị ấy một cái ôm để trấn an.

"Phác lão sư." Lạp Lệ Sa ôn nhu nói.

Phác Thái Anh cúi đầu, ngực hơi phập phồng, vẫn còn tự trách mình, giống như là không nghe thấy tiếng Lạp Lệ Sa vậy.

"Phác lão sư?" Lạp Lệ Sa hơi cất cao giọng

Phác Thái Anh ngẩng đầu, mờ mịt nhìn cô.

"Đừng sợ." Lạp Lệ Sa túm lấy một cái gối đầu, ôm vào trong ngực, nói, "Lại đây, Lạp lão sư ôm một cái."

"Ôm một cái." Phác Thái Anh cũng lấy gối đầu ôm chặt.

Làm như vậy, hệt như hai người đang ôm nhau vậy, Phác Thái Anh cảm thấy gối đầu không có mềm như Lạp Lệ Sa, cũng không cảm thấy ấm áp như em ấy.

Phác Thái Anh thay đổi tư thế, đem Ipad đặt lên giường, ngồi xếp bằng, hai tay ôm gối, chậm rãi hé môi nói: "Từ khi chị còn nhỏ, bắt đầu hiểu chuyện, làm việc đã có kế hoạch cho riêng mình, không cần ba mẹ dạy dỗ, thích cái gì, muốn học cái gì, ngay cả chuyện 15 tuổi bắt đầu có ý định đi đóng phim, đó không phải là do chị nhất thời xúc động, mà là chị lựa chọn con đường này, chị hoàn toàn chịu trách nhiệm với lựa chọn của bản thân, vẫn luôn kiên trì với sự lựa chọn đó. Cho dù là sự nghiệp hay là... chuyện tình cảm, khi chị nói với em, hai chúng ta yêu đương đi, là chị đã suy nghĩ rất nhiều, hơn nữa, chị còn tin rằng, bản thân chị sẽ gánh vác được tương lai sau này của em, của chị, của chúng ta. Vì vậy chị quyết định nói: Chị muốn cùng em yêu đương."

Lạp Lệ Sa yên lặng lắng nghe, không có cắt ngang cô.

"Nhưng chuyện tình yêu quả thật là không giống như đạo lý, chị không biết bản thân mình sẽ thành như vậy." Suy nghĩ của Phác Thái Anh dần trở nên rõ ràng, cô nói không nhanh cũng không chậm, ánh mắt cũng dần thanh tỉnh, "Thay vì nói chị sợ bị giam cầm, không được tự do – chị thích em, chị xác định điều đó – không bằng là nói chị đang sợ chị không thể nào kiểm soát được cuộc sống thường ngày của mình, bởi vì từ nhỏ đến lớn, trong từ điển của chị không có mất hai chữ kiểm soát." Phác Thái Anh thở phào nhẹ nhõm, "Chị thấy không quen."

Cuối cùng cũng đem suy nghĩ trong lòng mình nói ra, Phác Thái Anh âm thầm nói.

Lạp Lệ Sa cũng thở phào nhẹ nhõm theo cô, cô hoàn toàn hiểu Phác Thái Anh, bởi vì chuyện này cô đã trải qua từ nhiều năm trước, tuy gia thế, bối cảnh trưởng thành của hai người đều khác nhau, nhưng với loại cảm giác đột nhiên thích một người, thương nhớ ngày đêm, khi cảm giác ngọt ngào qua đi, thì cảm giác trống rỗng lại vây quanh. Bất đồng ở một chỗ, chính là cô đã quen với chuyện này, nhưng còn Phác Thái Anh thì chỉ là mới bắt đầu.

Không sao, cả hai người còn thời gian rất dài để thích ứng, chỉ cần Phác Thái Anh thích cô, sớm hay muộn gì cô ấy cũng thích ứng chuyện này trong cuộc sống mình, hiện tại đừng để cô ấy hoảng loạn là được.

Phác Thái Anh xoa gối trong ngực mình, nhìn Lạp Lệ Sa bỗng nhiên bật cười, cô kỳ lạ, hỏi: "Em cười gì vậy?"

"Cười chị chưa từng yêu đương qua, Phác lão sư thật là ngây ngô nha." Lạp Lệ Sa cười nói.

Phác Thái Anh trợn mắt, liếc nhìn cô một cái: "Nói vậy làm như em đã từng yêu đương qua rồi vậy, chẳng lẽ chị không phải tình đầu của em sao."

"Tuy là em chưa từng yêu đương qua, nhưng là em thầm mến người ta nha." Lạp Lệ Sa đắc ý nói.

"Ai?" Phác Thái Anh ngồi thẳng người, trong đầu cô dần hiện lên một vài ký ức, luôn cảm thấy hình như Lạp Lệ Sa từng nhắc tới chuyện này, nhưng cụ thể thế nào thì cô không nhớ rõ.

"Là chị." Lạp Lệ Sa trả lời không hề do dự.

Trong lòng Phác lão sư liền xuất hiện cả một khu vườn đầy hoa, khẩu thị tâm phi nói: "Lời ngon tiếng ngọt mở miệng là liền nói, em cho rằng chị là con nít ba tuổi hay sao."

"Thật mà, em thầm mến chị..." Lạp Lệ Sa bắt đầu đếm ngón tay, "Một, hai, ba..." đếm sang đầu ngón tay ở bàn tay kia, "Tám năm lận á."

Phác Thái Anh nhớ tới số tuổi hiện tại của cô, khϊếp sợ nói: "Mười sáu tuổi?!"

"Chính xác mà nói thì là mười lăm tuổi cơ, tuổi âm là mười sáu." Lạp Lệ Sa sờ cằm, nghĩ nghĩ.

Phác Thái Anh nghẹn nửa ngày, nói: "Em yêu sớm a!"

Trọng điểm có thể nói là tương đối đúng chỗ, đúng là đức nghệ song hinh.

"Em dỗi, đi đây." Lạp Lệ Sa thật sự không nhịn được, lời lẽ tình cảm dễ nghe đến đâu cũng bị Phác Thái Anh phá hỏng, giống hệt như cô đè chị ấy lên giường rồi, bị chị ấy nói "Không" rồi bị đạp té xuống giường, "Phác lão sư của em! Chị có thể hay không lãng mạn một chút, em đang tâm sự cho chị nghe mà."

"Vậy em nói hết đi, chị nghe." Phác Thái Anh nhìn cô cười.

"Không nói nữa." Ánh mắt Lạp Lệ Sa như tràn ngập những ngôi sao lấp lánh, "Em chỉ cần nhìn thấy chị là tràn ngập hạnh phúc, những ngày tháng cực khổ khi đó không còn nhớ tới nữa."

"Chị còn có công năng vậy sao?" Phác Thái Anh nghiêng đầu nhìn cô.

"Có nha."

"Vậy mỗi ngày đều nhìn thấy chị là được rồi."

"Dạ."

Phác Thái Anh chậc chậc một tiếng: "Nhưng chị vẫn muốn nghe, em thầm mến chị như thế nào."

"Hở, sao lại muốn nghe?" Lạp Lệ Sa ngồi dậy.

"Muốn thỏa mãn một chút hư vinh." Phác Thái Anh cười nói.

"Phác lão sư thật thẳng thắn nha." Lạp Lệ Sa liếc nhìn cô một cái, cảm thấy buồn cười.

"Lạp lão sư, em cũng có thể tùy ý giống vậy nha."

"Hai mình có thể dùng ngữ khí nói chuyện bình thường được không?"

"Không được."

"Vậy em nói chuyện như vậy nha, chị không được ngắt lời em, chị mà ngắt lời thì chính là tiểu cẩu nha."

"Nói đi." Tay của Phác Thái Anh vỗ hai cái ở ngay tai của mình, "Trẫm chăm chú lắng nghe đây."

Lạp Lệ Sa làm ra vẻ tự hỏi, một giây sau, nghiêm mặt nói: "Năm mà em biết chị, bên ngoài tuyết rơi rất dày, người phương Nam như em chống rét chỉ có thể dựa vào sức kiên cường của cơ thể. Ngày đó, em đang chơi trò nhảy ô cùng những đứa trẻ khác để xua đi cái lạnh, viện trưởng dẫn em đi vào một căn bếp nhỏ, cả hai cùng nướng bánh và xem TV. Khi đó, điện thoại di động vẫn chưa phát triển như bây giờ, trên TV đều là những hạng mục giải trí, cũng chính ngày đó, em biết chị.. Nhân vật đầu tiên – Xảo Nhi trong ——《 thiên cuối 》"

Phác Thái Anh vội vàng giơ tay lên, ngượng ngùng che mặt mình lại: "À."

Lạp Lệ Sa cười cười, nói: "Lúc đó hình như mọi người đều xem cái này, thậm chí đi qua nhà hàng xóm, hay bạn cùng học trên lớp, đều hỏi: "Ở nhà làm gì?" "Xem TV." "Có phải là xem 《 thiên cuối 》đúng không?" "Đúng vậy." Nếu hỏi Xảo Nhi ở trong Thuỷ thôn là ai, thậm chí ngay cả ông lão tám mươi tuổi, cho đến trẻ con, ai cũng biết, không ai là không thích cả. Ai cũng muốn cưới chị về nhà làm vợ, làm con dâu, chậc, chị quả thật là tình nhân trong mộng của tất cả chàng trai trong lớp em nha."

Thật xấu hổ, tuy Phác Thái Anh không xem đây là lịch sử đen tối của mình, nhưng bị khen như vậy vẫn thấy nổi da gà.

"Biết rồi biết rồi, em mau nói tiếp." Phác Thái Anh vẫn che mặt, khoé miệng không khống chế được mà cong lên.

"Em lúc đó là mấy tuổi nhỉ." Lạp Lệ Sa nhíu mày, Phác Thái Anh không nhịn được, nhắc nhở, "Mười tuổi."

"Đúng vậy, mười tuổi." Lạp Lệ Sa nói, "Thật ra có nhiều chuyện em không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ rõ hôm đó tuyết rơi rất dày, rất lạnh, nhưng trong phòng rất ấm, khi em nhìn thấy chị xuất hiện trên TV, cả người liền cảm thấy rất ấm áp, ánh mắt cứ chăm chú mà nhìn chị, cứ như là định mệnh vậy."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó mỗi ngày em đều coi phim truyền hình, khi tan học, so với những nam sinh còn chạy nhanh hơn, tuy phim truyền hình thì 7g tối mới chiếu, nhưng em cũng không thể trì hoãn, em trở về còn phải ăn cơm, tắm rửa, giặt quần áo, còn phải chăm sóc những đứa trẻ khác, nhiều việc lắm, bận rộn xong rồi, sau đó mới có thể lén lút vào phòng của viện trưởng xem, cũng may là viện trưởng yêu thương em."

"Cô nhi viện không cho mọi người xem TV sao?"

"Cho xem, nhưng có nhiều người quá, chỉ là những đứa trẻ nhỏ tuổi hơn, sau khi xem Bản Tin Thời Sự thì liền không rời khỏi TV được, bọn trẻ cần phải ngủ sớm."

Phác Thái Anh phát hiện nghe Lạp Lệ Sa kể những chuyện này cảm thấy rất thú vị, giống như trước mắt đang xuất hiện bộ dáng nghịch ngợm của một cô nương mười mấy tuổi, cũng bật cười, hỏi: "Vậy những đứa trẻ lớn tuổi hơn muốn xem TV thì làm sao?"

Sự im lặng bất ngờ của Lạp Lệ Sa khiến Phác Thái Anh hoài nghi mình nói sai gì đó.

"Trong cô nhi viện đều là những đứa trẻ khuyết tật hoặc bị khuyết tật trí tuệ, cho nên mới bị vứt bỏ." Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng nói, "Những đứa trẻ giống như em... tương đối ít."

Thật sự trong cô nhi viện, hoàn cảnh rất khác nhau, những đứa trẻ bị bỏ rơi đều bị khuyết tật, có đứa thì không biết nói, có đứa thì bị điếc, hoặc bị mù, đều ở chung với nhau, đôi lúc có lạnh nhạt, có căm ghét, thậm chí có cãi vã, đánh nhau, bắt nạn, đều tồn tại.

"Tuy viện trưởng của em rất tốt, rất hiền từ, so với các cô nhi viện khác đều tốt hơn một chút – bởi vì sau khi em kiếm được tiền, em cũng hỗ trợ một ít cho cô nhi viện, cho nên có một chút đối lập so với viện khác – nhưng chỉ là một chút mà thôi, những đứa trẻ bình thường như em rất ít," Lạp Lệ Sa cười khổ nói, "Viện trưởng yêu thương em, cũng là cứu em, không muốn em rơi vào vũng bùn."

"Em là..." Phác Thái Anh muốn nói lại thôi, cô muốn hỏi, vậy em đến cô nhi viện như thế nào, em tốt như vậy làm sao mà...

"Sao chị không hỏi em?" Lạp Lệ Sa bỗng nhiên nói.

"Hửm?" Phác Thái Anh hỏi

Lạp Lệ Sa nhìn cô, dịu dàng nói: "Có phải chị muốn biết tại sao em lại vào cô nhi viện đúng không? Sao chị lại không hỏi em?"

Phác Thái Anh cúi đầu sờ sờ mũi, hỏi: "Em muốn nói không?"

Lạp Lệ Sa trả lời cô với ánh mắt kiên định: "Muốn nói, chị là người thứ hai biết ngoại trừ viện trưởng ra. Bởi vì bà ấy là mẹ em, còn chị là người yêu của em."

Người yêu – Phác Thái Anh chớp chớp mắt, khóe miệng cong lên một chút.

Lạp Lệ Sa rũ mắt xuống, mím môi, dường như đang sắp xếp từ ngữ ở trong đầu, sau đó lông mi dài chậm rãi cong lên, giống như một con bướm đen đang sải cánh bay lên vậy, đang chậm rãi phá bỏ cái kén của mình.

"Khi em năm tuổi, ba em lái xe đưa em và mẹ cùng nhau đi du ngoạn ở ngoại thành, trên đường đi thì bị một chiếc xe tải vượt đèn đỏ đâm trúng, em may mắn sống sót, còn ba mẹ em thì qua đời. Nghe nói là do tài xế uống rượu, say xỉn, người đó cũng tử vong ngay tại chỗ. Gia đình em.. Ông bà nội em cho rằng em đã gϊếŧ hại con trai của họ và đuổi em ra khỏi nhà. Em tự mình đi đến cô nhi viện, có phải em rất giỏi không?"

Lạp Lệ Sa cười cười, nói.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip