Chương 47

"Lạp lão sư?"

"Lạp lão sư?"

"Hả?"

"Về phòng thôi."

"Ừm." Lạp Lệ Sa đi được hai bước, quay đầu lại nhìn thang máy, như là Phác Thái Anh vẫn còn ở đó vậy.

Cô ấy không nhớ mình là ai, không sao, sau này sẽ nhớ thôi.

Lạp Lệ Sa tự phấn chấn tinh thần, nhanh chân về phòng tắm rửa.

Biểu cảm của cô đều biểu hiện rõ ra ngoài mặt, Phương Hồi cảm thấy từ ngày gia nhập đoàn phim Phá Tuyết này, Lạp Lệ Sa ngày càng hăng hái hơn, càng cởi mở hơn, cũng lạc quan hơn.

Cô theo Lạp Lệ Sa từ đầu năm ngoái, lúc trợ lý cũ bàn giao lại công việc có nói: "Bề ngoài Lạp lão sư có vẻ rất dễ gần, nhưng nội tâm thì có một chút...... nói sao nhỉ, mong manh dễ vỡ như trái tim thủy tinh vậy, nhưng lại không phải là trái tim thủy tinh. Cô ấy hay bị bi quan thất thường, em nên chú ý tâm trạng của cô ấy nhiều hơn, nhiều lúc lại rất bán mạng, hoàn toàn không màng gì đến sức khỏe cả, chú ý nhắc nhở cô ấy nghỉ ngơi."

Cô sau khi tiếp xúc trong thời gian dài thì thấy quả thật là như vậy. Bề ngoài của Lạp Lệ Sa rất cởi mở nhưng nội tâm thì bi quan, cái áp lực "sai một bước, đi cả dặm" cứ bao trùm lên người cô ấy, còn cái việc cô ấy bán mạng vì sự nghiệp thì hoàn toàn không giống người thường, như một cái máy hoạt động không ngừng vậy, dù sao cũng là cơ thể con người không phải làm từ máy móc, cho nên có lúc cũng làm cho Phương Hồi cảm thấy đáng sợ.

Cô ấy giống như một người máy, chạy bán mạng trong đêm tối dài vô tận, chỉ có một ngọn đèn yếu ớt lơ lửng từ xa, ngay cả trái phải đều không có phương hướng. Cô ấy cứ chạy không ngừng nghỉ, cho dù té ngã cũng không ngừng lại, như vậy mới có khả năng tiếp cận được ánh sáng đó.

Còn Lạp Lệ Sa của hiện tại, lại là một người chân thật hơn, do ánh sáng chỉ cách chỗ cô đứng một bước, cô có thể ngừng lại, nhìn rõ được hình dáng của ánh sáng đó, rồi học cách làm sao ôm lấy người đó.

Đây là một quá trình dài dẳng, vừa chua xót lại vừa ngọt ngào.

Yêu đơn phương là một chuyện đau khổ, nhưng đơn phương cũng là một chuyện vĩ đại. Khi chưa đơn phương qua một ai, thì bạn không thể biết rằng bạn có thể vì một ai đó mà trở nên ngày càng ưu tú hơn.

Dưới ánh đèn vàng mờ ảo ngay đầu giường, Lạp Lệ Sa nhìn sang cái đồng hồ đã chỉ 3h, kịch bản trong vòng nửa tháng ngắn ngủi mà đã bị lật tới cong queo, ngáp một hơi, đắp mặt nạ rồi nhắm mắt lại, cô tự nói với mình:

"Chúc ngủ ngon, Lệ Sa."

Gió đêm thổi qua mái tóc dài của Phác Thái Anh, Phác Thái Anh đóng cửa sổ lại, từ cửa sổ đi đến bên giường, Tiểu Tây đã chỉnh góc độ gối nằm theo thói quen của cô ấy, nói: "Chị gái nhỏ, nhiệt độ trong phòng đã chỉnh đến 24 độ rồi, giờ chị có đi tắm không?"

"Tắm."

"Em đi lấy đồ ngủ mới cho chị, mặc váy hay là quần."

"Quần đi."

"Vâng."

"Lấy đồ xong em đi ngủ trước đi, không còn sớm nữa."

"Vâng." Tiểu Tây ngờ vực trả lời, thường ngày Phác Thái Anh đều là tắm xong mới kêu cô rời khỏi, có lúc còn kêu cô đi làm những chuyện kỳ quái nữa.

Tiểu Tây chỉnh nhiệt độ lên 26, đóng cửa rời khỏi.

Phác Thái Anh quăng mình lên giường, lấy tay kéo chăn trùm qua đầu, không đến 1s, cô bị cái mùi trên người mình làm cho khó ngửi, liền nhảy xuống giường, tắm cái đã rồi nghĩ ngợi sau.

—— Vâng, nghèo, kiếm chút tiền sinh hoạt, nhân tiện xem có cơ hội gì không.

—— Đóng vai quần chúng hả?

—— Cũng không hẳn.

—— Còn có gì nữa?

Phác Thái Anh nhắm chặt mắt lại, nước nóng chảy xuống mặt cô, cô đột nhiên mở to mắt, kinh ngạc khi phát giác ra câu mình hỏi lại có thể mang ý nghĩa khác. Mình hỏi là ngoại trừ tìm cơ hội làm diễn viên thì còn có mục đích gì khác không, nhưng câu này cũng có thể hiểu là ngoài làm diễn viên quần chúng ra thì còn làm gì khác không, "Cũng không hẳn" có thể hiểu là không hẳn làm quần chúng, cũng có thể hiểu là không chỉ diễn qua quần chúng không thôi, chuyện Lạp Lệ Sa đẩy máy quay cô biết, còn chuyện làm qua thợ trang điểm hôm nay mới được nghe nói.

Cô ấy trả lời như vậy thì rốt cuộc là loại ý nghĩa nào?

Là cái mình nghĩ phải không? Nếu là cái đầu, vậy cái cơ hội tìm kiếm gì mà cô ấy làm đủ mọi chuyện trong phim trường như vậy?

......Có phải là mình không?

Phác Thái Anh bình tĩnh tự mình phủ nhận đáp án này, đồng thời cũng không kiềm chế được cái tâm trạng đang ngày càng hào hứng lên do sự suy đoán ấy.

Phác Thái Anh tắm xong đi ra, thoa kem dưỡng thể, lại nghĩ: Nhưng tại sao cô ấy lại không nói? Nếu là do mình thì cũng đâu phải là lý do gì khó mở miệng đâu, fan làm chuyện gì cho idol cũng đâu có kỳ lạ, nói không chừng mình còn cảm động ký tên tặng cô ấy nữa đó. Đúng rồi, cô ấy quen mình lâu vậy sao không thấy xin chữ ký của mình vậy ta.

Hay thật ra là cái nghĩa thứ 2, cô ấy không chỉ đóng vai quần chúng không thôi, còn làm qua những nghề không nói ra được, ví dụ như "thế vai lõa thể"....... Phác Thái Anh đối xử bình đẳng với những ai theo nghề điện ảnh, bao gồm cả thế vai như hành động, ánh sáng...... bọn họ ở đâu cũng có nhưng chỉ có thể làm cái bóng sau lưng minh tinh, vô danh tiểu tốt. Trong đó đặc thù nhất là thế vai lõa thể, đặc biệt là các minh tinh nổi tiếng, đều có người đóng thế chuyên dụng. Phác Thái Anh cũng có thế vai chuyên dụng, giúp cô đóng những cảnh để lộ quá nhiều da thịt, cô cũng rất tôn trọng đối phương. Nhưng khi nghĩ đến Lạp Lệ Sa có khả năng cũng làm qua thế thân đó, tự nhiên cô lại thấy khó chịu.

Lắc lắc đầu, xua đi cái suy đoán vô lý này, Phác Thái Anh đậy nắp kem dưỡng thể lại, mặc quần áo ngủ dài tay ra khỏi phòng tắm, vừa tiếp xúc với không gian có máy lạnh, rùng mình một cái, nhanh chóng chui vào chăn. Trong chăn cũng rất lạnh, Phác Thái Anh xoa cánh tay của mình, ánh mắt nhìn lên trần nhà.

Biết vậy lúc nãy hỏi cho rõ rồi, mà sao cô lại không hỏi tiếp nữa ta? Kỳ lạ.

Phác Thái Anh không hiểu sao bản thân cũng không nhớ được tâm trạng lúc đó, trong đầu đột nhiên như bị đơ tạm thời vậy, trực giác nói cô biết không nên hỏi tiếp nữa, hừm, là do cái trực giác khốn khϊếp này.

Đồng hồ ở đầu giường hiển thị 2:40, bên cạnh là một bình thủy tinh có thắt dây ruy băng màu xanh, Phác Thái Anh mới làm ấm tay, đưa tay về phía cái bình, giơ ra trước mặt, xem được một hồi thì ánh mắt càng mơ màng đi, cái bình biến thành 2 cái, 3 cái rồi 4 cái.

Cánh tay đang co lại duỗi thẳng ra, buông xuống cạnh giường, ngón tay đang nắm lại thì thả lỏng ra, cái bình lăn xuống ván gỗ cách đất không xa, phát ra tiếng động nhỏ, rồi lăn tiếp xuống dưới đáy tủ, nhè nhẹ chạm vào tường, không di chuyển nữa.

Dây ruy băng sạch sẽ dính một lớp bụi mỏng.

Hơi thở của Phác Thái Anh dần đều đặn, cô đã ngủ rồi, cánh tay để lộ ra ngoài chăn, ngón tay hơi động nhẹ, như muốn nắm bắt gì đó, nhưng cuối cùng lại không nắm được, rồi rụt lại vào trong cái chăn ấm áp, sau đó cô co ro người lại, cả người chui hết vào chăn, mãn nguyện "ân" một tiếng.

Vết sẹo trên lưng Lạp Lệ Sa thật đẹp mắt......

Phác Thái Anh ngủ không đến 3 tiếng thì bị đồng hồ báo thức kêu dậy, cô nằm ngửa trên giường, nhắm mắt lại nắm chặt ra giường, phát ra một tiếng bực bội, do quá dùng lực nên mém xíu nữa là nắm gãy móng tay mới mọc ra được một chút.

3 phút sau, cô gọi điện thoại cho Tiểu Tây, Tiểu Tây đứng chờ ngoài cửa đã lâu quẹt thẻ đi vào, việc đầu tiên cần làm là tắt máy lạnh, sau đó chuẩn bị quần áo hôm nay cho Phác Thái Anh, đánh răng rửa mặt thay đồ, trời vẫn chưa sáng, Phác Thái Anh mơ mơ màng màng đi vào phòng hóa trang.

Thợ hóa trang và trợ lý đang chuẩn bị đồ nghề, bắt đầu ra sức "cày" trên mặt cô ấy, suốt mười mấy năm làm việc dưới cường độ mạnh, Phác Thái Anh đã tu luyện được công phu vừa hóa trang vừa ngủ rồi, không những có thể ngủ ngồi mà còn có thể ngủ đứng nữa.

Cô giật mình tỉnh dậy từ trong giấc mộng, thợ hóa trang và Tiểu Tây đều hết cả hồn.

Tiểu Tây: "Sao vậy?"

Phác Thái Anh cau mày lại, nói: "Tôi hình như quên mất thứ gì đó."

"Là quên mang theo gì à? Em xem trong túi thử."

"Không biết, em thử tìm xem."

Tiểu Tây lục túi một hồi, nói: "Những gì cần đem đều đem hết rồi, không thiếu gì hết."

"Ồ, chắc tôi nhớ nhầm."Phác Thái Anh hỏi, "Mấy giờ rồi?"

"Mới 6h. Nghệ sĩ họ Lạp nào đó vẫn chưa đến."

"Tôi hỏi em rồi hả? Miệng mồm nhanh nhảu."

Tiểu Tây thè lưỡi, dù sao sớm muộn gì cô ấy cũng hỏi.

10 phút sau, Phác Thái Anh bắt đầu liên tục dùng khóe mắt liếc nhìn về phía cửa phòng hóa trang.

Tiểu Tây nói: "Em ra ngoài xem Lạp lão sư đến chưa?"

Phác Thái Anh nói: "Có học qua "Cái chết Dương Tu" trong sách giáo khoa tiểu học chưa? Em biết quá nhiều rồi đó."

Tiểu Tây quăng cho một câu "Chị cũng đâu phải là Tào Tháo", đi đến cửa lại nói tiếp: "Không đúng, đó rõ ràng là sách giáo khoa của lớp 9, không phải của tiểu học."

Phác Thái Anh không nhìn cô ấy, tiện tay vớ lấy một món đồ quăng qua đó.

Đứa nào đứa nấy sắp "leo lên đầu" cô rồi.

Tiểu Tây mở cửa đi vào, nói: "Tìm hết phim trường rồi, Lạp lão sư vẫn chưa đến."

"Bây giờ mấy giờ rồi." sắc mặt Phác Thái Anh trầm xuống.

"Sáu giờ rưỡi."

"Trang điểm xong chưa?"

"Vẫn chưa."

Phác Thái Anh hỏi: "Điện thoại tôi đâu?"

Tiểu Tây cung kính đưa qua: "Điện hạ." sau đó lập tức lui ra, biến mất khỏi tầm mắt cô ấy.

Phác Thái Anh mở wechat, thoát khỏi tài khoản đang dùng, đổi tài khoản khác, đăng nhập, add friend, dựa vào trí nhớ nhập một số wechat vào, cái bình ước nguyện quen thuộc xuất hiện trên màn hình.

Yêu cầu kết bạn: Tôi là phóng viên [Báo tuần giải trí], Mi Chít Chắc (Tên account nhây thía =))))

Phác Thái Anh: "Tiểu Tây, dùng wechat của em nhắn tin hỏi Lạp Lệ Sa tại sao vẫn chưa đến, cô ấy nếu hỏi tôi đang làm gì, cứ nói tôi đang ngủ trong phòng hóa trang."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip