Chương 55
Bốn người có mặt tại hiện trường đều lặng như tờ.
Ngày tiếp nhận cái bình đó thì Tiểu Tây cũng có mặt, nhưng việc cái bình bị rớt xuống dưới tủ thì cô lại không biết, cái bình nhỏ như vậy, cô không thấy trong phòng Phác Thái Anh nên chẳng không có lưu tâm. Cho dù là có để ý, không thấy được nó thì cũng không nghi ngờ bị mất chỉ nghĩ là Phác Thái Anh đã để ở chỗ nào khác thôi. Khi nhân viên phục vụ phòng nói dưới tủ có một cái bình nhỏ thì cô cũng sững sờ, hơn nữa cô cũng không thể chất vấn boss của mình, chỉ còn cách chôn vùi nghi vấn này vào lòng.
Phương Hồi biết tầm quan trọng của cái bình đối với Lạp Lệ Sa, cô đã theo cô ấy hai năm rồi, Lạp Lệ Sa đi đâu cũng mang theo nó, gần như đã trở thành thói quen. Cô không phải là người của Phác Thái Anh, tất nhiên là thể hiện hoàn toàn sự bất mãn của mình đối với Phác Thái Anh. Đồ vật người ta trân trọng tới như vậy, sao lại có thể vứt bỏ một cách không thương tiếc cơ chứ?
Từ cái ngày mà làm mất cái bình, vài lần Phác Thái Anh suýt nữa là nhớ ra, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà cứ luôn bị chuyện khác làm gián đoạn, cộng thêm chuyện Lạp Lệ Sa bị bệnh, bản thân lại bận đóng phim, không có thời gian để kiểm tra xem là thiếu thứ gì. Tuy vô ý, nhưng bản thân cô không thể phủ nhận cái sai của mình trong chuyện này.
Còn Lạp Lệ Sa thì sao?
Lạp Lệ Sa thì...... trên mặt vẫn duy trì nụ cười dịu dàng, ánh mắt thỉnh thoảng chú ý đến Phác Thái Anh đã biến mất, cô yên tĩnh chờ đợi, đợi cái "phán quyết" mà nhân viên phục vụ phòng sắp đem đến.
Phác Thái Anh đứng dậy khỏi sofa, đi đến bên cạnh cô ấy, chột dạ đứng đó, mắt nhìn vào thang máy.
Không đến hai phút, một bà dì mặc đồng phục ra khỏi thang máy, trong tay cầm một vật.
—— Có một cái bình nhỏ, miệng có cột dây ruy băng màu xanh, trong đó là các ngôi sao bằng giấy.
Khi tặng đi thì nó vẫn rất sạch sẽ, không chút bụi bặm, khi nhận về thì cái bình đã được lau sơ qua, nhưng không còn độ bóng sáng của thường ngày nữa, dây ruy băng cũng bám một lớp bụi không thể nào chùi sạch được.
Lạp Lệ Sa lấy tay phủi bụi bám trên đó, ngẩng đầu lên nói với tiếp tân: "Quả thật là của tôi, nó rất quan trọng đối với tôi, cám ơn các cô đã giúp tôi tìm lại." ngập ngừng một lát, cô lại nói, "Cám ơn."
Phác Thái Anh càng chột dạ hơn, đồng thời có một cảm giác bất an từ trước giờ chưa từng có ập đến.
Lạp Lệ Sa đưa cái bình cho Phương Hồi, dặn dò cô ấy cất vào túi đàng hoàng, Phương Hồi trả lời mạnh một câu, không biết là đang nói cho ai nghe: "Em sẽ bảo quản cẩn thận, nhất định sẽ không làm mất nữa!"
Phác Thái Anh nói: "Lạp Lệ Sa, tôi không phải——"
Lạp Lệ Sa lễ phép cắt ngang cô ấy: "Thời gian không còn sớm nữa, mau đến phim trường thôi, lúc nãy em vừa nói chuyện thấy hơi chóng mặt, xin lỗi Phác lão sư, em không có nghe rõ chị nói cái gì?"
Phác Thái Anh cẩn thận nhìn cô ấy: "Em giận hả?"
"Làm gì có? Em không có." Lạp Lệ Sa nhìn cô ấy, nụ cười thân thiết, trong lòng thì nghĩ: "Mình có tư cách gì để giận? Chẳng qua chỉ là một cái bình ước nguyện thôi, con nít ai chả biết xếp sao, hôm đó cô ấy thấy thú vị nên muốn có nó. Bây giờ thấy hết thú vị rồi nên vứt bỏ nó thôi."
Hai tay cô nắm chặt lại, tư thế đứng còn thẳng hơn thường ngày, ánh mắt không còn ý cười nữa, Phác Thái Anh có thể thấy được sự kháng cự. Tâm tư cô khẽ động, đi bắt lấy cánh tay cô ấy, Lạp Lệ Sa liền né tránh trong vô thức, Lạp Lệ Sa ngây người nhìn cái tay bắt hụt của Phác Thái Anh, dường như không thể tin được mình lại chủ động né tránh sự tiếp xúc của Phác Thái Anh.
Lần trước cô đột nhiên xa lánh Phác Thái Anh, là xuất phát từ lý trí của cô, nếu như lúc đó Phác Thái Anh chạm vào cô thì bọn họ chắc đã làm lành từ sớm rồi. Lần này thì lại khác, cơ thể của cô không có thông qua bộ não mà lựa chọn bài xích.
Bản năng cô bài xích Phác Thái Anh...... nếu xảy ra trước buổi sáng hôm nay, Lạp Lệ Sa nghe câu này chắc sẽ cảm thấy rất hoang đường. Nhưng hiện tại, ngay lúc này, nó đã xảy ra thật.
Bốn mắt nhìn nhau, Phác Thái Anh khẳng định nói: "Em đang giận thật."
Vậy thì sao? Ai không phải là người, ai mà chẳng có trái tim, em không có quyền giận à? Là chị làm mất cái bình, là chị làm sai chuyện, chị dựa vào cái gì mà vẫn cao cao tại thượng nói chuyện với em vậy?
Lạp Lệ Sa uất ức, hơn nữa lần này không phải là uất ức như hai ngày trước cô bị bệnh rồi bị Phác Thái Anh nạt đến phát khóc, mà là một loại uất ức chứa cả phẫn nộ và đau lòng trong đó, giống như một thanh kiếm hai lưỡi, khi ra khỏi vỏ kiếm là sẽ làm tổn thương mình và tổn thương người khác.
Lạp Lệ Sa rất phẫn uất, cô cúi đầu xuống, thở mạnh một hơi, thu kiếm lại.
"Không có thật mà, cái bình không phải đã tìm được rồi hả?" Lạp Lệ Sa ngẩng đầu lên cười, "Bên trong cũng không có gì quan trọng, em có gì mà phải giận? Với lại, có giận thì giận ai chứ cũng không giận chị đâu."
Phác Thái Anh nhìn chằm chằm cô ấy hồi lâu, không nắm chắc được cách nghĩ của cô ấy, vẫn giải thích: "Cái bình đó tôi vốn đặt ở cái tủ đầu giường, có một đêm trước khi ngủ cầm nó trong tay xem, chắc là ngủ quên mất, nó rơi xuống dưới tủ cũng không biết, tôi không phải cố ý làm mất đâu." cô nói, "Xin lỗi."
"Em chấp nhận." Lạp Lệ Sa trả lời rất nhanh, mỉm cười.
Phác Thái Anh vẫn thấy bất an.
Lạp Lệ Sa chủ động khoác tay cô ấy, hối thúc nói: "Trời sắp sáng rồi, Phác lão sư, nếu còn không đến phim trường hóa trang là không kịp đâu, đạo diễn Tần tuy không mắng chị nhưng lại mắng em đó."
Không giận thật hả?
Phác Thái Anh trên đường đi đến phim trường, cứ suy nghĩ cái vấn đề này.
Tiểu Tây đυ.ng cánh tay Phương Hồi một cái: "Ê, Phương Hồi, em có cảm thấy Lạp lão sư hôm nay hơi kỳ lạ không?"
Phương Hồi ghét bỏ nhìn cô ấy một cái, lập tức né ra một khoảng cách.
Tiểu Tây: "Ê......"
Ơ, cô có làm gì đâu, chủ nhân khó hiểu, trợ lý cũng khó hiểu theo. Cái thế giới này thật khó hiểu, phòng tình nhân có độc hả trời, ngủ xong hôm sau mọi người đều không bình thường hết.
Đến phim trường, hai người tự đi vào phòng hóa trang của mình.
Lạp Lệ Sa vừa rời khỏi tầm nhìn của Phác Thái Anh, thì nụ cười ngụy trang vụt tắt trong chớp mắt, sắc mặt lạnh như băng vào phòng hóa trang, thay quần áo.
Phương Hồi đặt nhẹ cái túi xách lên bàn, ngập ngừng nói: "Lạp lão sư......"
"Chị không sao." Lạp Lệ Sa giành đáp trước.
"Em giúp chị rửa cái bình nha." khi Phương Hồi đặt cái bình vào trong túi xách còn lấy khăn giấy bao lại nữa, khi lấy ra thì vẫn được gói rất kỹ.
"Được."
Phương Hồi thở phào, cứ sợ cô ấy sẽ bảo ném cái bình đi, "Vậy em đi ngay bây giờ."
"Đợi một lát."
"Hả?"
"Em đi mua cái bình mới, vứt cái này đi, dây ruy băng không cần nữa, cũng không cần mua cái mới."
Cái bình thủy tinh này rửa một lát là lại sạch như mới, không cần thiết phải mua cái mới, nhưng Lạp Lệ Sa đã nói như vậy rồi, Phương Hồi chỉ còn cách làm theo.
"Nhớ mua cái nào mà không giống cái này." Lạp Lệ Sa ngồi trên ghế quay lưng lại với cô, nhìn khuôn mặt người đó trong gương, ánh mắt dần chuyển sang u ám.
"Vâng."
Phương Hồi có chút lý giải, bình mới đựng rượu cũ, chắc có thể giả vờ là như chưa bị vứt bỏ qua.
Phương Hồi nắm chặt cái bình, cô cảm thấy không đáng cho Lạp Lệ Sa.
Vừa ra cửa thì đυ.ng ngay Tiểu Tây đang "lang bang" ở bên ngoài, cô đi qua đây, khi đối mặt với Phương Hồi thái độ cũng không tốt: "Phác lão sư nói phòng hóa trang của cô ấy lớn hơn, dù sao cũng diễn cảnh tay đôi, muốn mời Lạp lão sư đến chỗ cô ấy hóa trang."
Phương Hồi lạnh lùng nói: "Lạp lão sư đã bắt đầu hóa trang rồi, đồ đạc cũng đã chuẩn bị xong, không tiện thay đổi sang chỗ khác."
Tiểu Tây: "Ê, chị nói em sao hôm nay--"
Phương Hồi nhìn thẳng vào cô ấy, chủ nhân không phải người tốt, trợ lý càng không phải là người tốt, cô dùng hất tay Tiểu Tây ra, không khách sáo nói: "Lạp lão sư dặn dò tôi đi làm việc, chó khôn không cản đường."
Tiểu Tây đứng ở tại chỗ, giận quá hóa cười, cái quái gì thế này? Giây sau liền thấy trong tay Phương Hồi có ánh sách chiếu ra.
"Đứng lại."
Phương Hồi sao mà đứng lại được, càng đi nhanh hơn nữa.
Tiểu Tây chạy từng bước đuổi theo, nhìn rõ được rồi, là cái bình ước nguyện đó.
"Em cầm nó làm gì?"
"Chị không cảm thấy là chị nhiều chuyện lắm hả?"
"Chị hiếu kỳ không được hả?"
"Không ai có nghĩa vụ phải thỏa mãn lòng hiếu kỳ của chị."
"Nói ra có chết ai đâu."
"Chị mà còn đi theo thì đừng trách sao tôi không khách sáo."
"......"
Tiểu Tây quay về phòng hóa trang của Phác Thái Anh. Ánh mắt Phác Thái Anh nhìn ra phía sau cô, Tiểu Tây đóng cửa lại, nói: "Trợ lý cô ấy nói, Lạp lão sư đã bắt đầu hóa trang rồi."
"Vậy sao em đi lâu vậy?"
"Cãi nhau với trợ lý cô ấy vài câu."
"Em có gì mà cãi nhau với cô ấy?" Bình thường Phác Thái Anh sẽ không hỏi câu hỏi này đâu, hôm nay đột nhiên cực kỳ chú ý đến bất kỳ chuyện gì xảy ra xung quanh Lạp Lệ Sa, đến chuyện nhỏ cũng không dám bỏ qua.
Tiểu Tây cũng ngẩn người, cô không ngờ Phác Thái Anh lại hỏi tiếp, liền nói: "Em cũng không biết nữa, bình thường cô ấy cũng rất kính trọng em, mở miệng là chị này chị nọ, hôm nay đột nhiên như......" Tiểu Tây nhún vai, "......mối thù gϊếŧ cha, mối hận đoạt vợ, không đội trời chung."
"Còn gì nữa?"
"Còn nữa?" Tiểu Tây nhìn vào ánh mắt nhất quyết, phải hỏi cho ra lẽ của Phác Thái Anh, nghiêm mặt nói, "Em nhìn thấy trong tay Phương Hồi đang cầm cái bình ước nguyện đó, nói là Lạp Lệ Sa dặn dò cô ấy đi làm việc."
"Còn gì nữa?"
"Thợ hóa trang của Lạp lão sư chỉ mới đến thôi, cho nên cái câu đồ đạc đã chuẩn bị xong chỉ là cái cớ, cô ấy cố ý kiếm cớ không qua đây, rất có khả năng là Phương Hồi tự ý quyết định, do em vẫn chưa vào đó mà cô ấy đã đuổi em đi rồi."
"Còn gì nữa?"
"Báo cáo, hết rồi!"
"Vậy à......" Phác Thái Anh lẩm bẩm, lưng dựa lại vào ghế, xem ra đúng là giận thật rồi. Bất luận thế nào, chuyện này quả thật là do cô không đúng, đợi tối nay xong việc, chính thức đi xin lỗi cô ấy thôi.
Bất quá tối nay máy lạnh cho chỉnh 24 độ, cô đắp thêm một lớp chăn nữa là được chứ gì! Phác Thái Anh cắn răng suy nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip