Chương 227

Hai người mặc quần áo chỉnh tề, đứng trước gương nhìn ngắm đối phương.

Quần dày hơn, nhưng chất liệu tốt, mặc áo khoác, xoay người trước gương, giản dị, cộng thêm eo nhỏ chân dài, đẹp.

Cả hai khen lẫn nhau, cầm theo khăn quàng cổ và khẩu trang, sau khi nói vài lời với ba mẹ rồi ra khỏi cửa.

Họ không biết đám cẩu tử không đi làm vào ngày đầu năm mới, dù sao thì bên ngoài khu nhà Phác Thái Anh cũng không có cẩu tử, một là nơi này nhiều quan chức nhà nước và doanh nhân sinh sống, an ninh cực kỳ nghiêm ngặt, hai là cẩu tử không biết nơi này. Từ tối qua đến giữa trưa, mười mấy tiếng rồi chưa ăn cơm, còn vận động tiêu hao rất nhiều năng lượng, bây giờ bụng kêu như ban nhạc rock.

Mở nhạc trong xe, Phác Thái Anh chống tay vào vô lăng, cười không ngậm được: "Tiếng bụng em kêu sắp át tiếng nhạc luôn rồi."

Lạp Lệ Sa không cười, nghiêm túc nói: "Cười nữa là xuống xe bụng bể luôn đấy."

Phác Thái Anh lại gần, câu cổ Lạp Lệ Sa, đến khi trên mặt Lạp Lệ Sa toàn nước bọt, rồi mới chịu về ổn định vị trí: "Đi nào." Giẫm chân ga, gài số lùi, tay nắm vô lăng, giữa không gian yên tĩnh, xe từ từ ra khỏi gara.

Lạp Lệ Sa nhìn chằm chằm gò má cô, cảm thấy cô cái gì cũng giỏi, vô thức mê mẩn.

"Đi đâu đây?" Xe Phác Thái Anh chuẩn bị ra khỏi tiểu khu.

"Hả?" Lạp Lệ Sa đơ người.

"Chị hỏi, giờ em muốn đi ăn ở đâu?"

"Đâu cũng được."

"Chỉ cần đi cùng chị là được?" Phác Thái Anh nhanh chóng nghiêng đầu nhìn cô cười một cái.

Trước nay đối với những vấn đề như thế này Lạp Lệ Sa vốn luôn thẳng thắn: "Vâng, chỉ cần đi cùng chị là được."

Một tay Phác Thái Anh rời khỏi vô lăng, nắm tay tay Lạp Lệ Sa, sờ nắn đủ kiểu, còn cầm lên trước môi rồi hôn xuống một cái. Giống như cơn gió dịu dàng từ từ thổi qua, mang theo chút tê dại và ngứa ngáy.

Cô rất thích.

Tới cửa, Phác Thái Anh buông tay cô ra.

Cô bĩu môi có vẻ hơi thất vọng.

Phác Thái Anh hạ kính xe, trước xe có một tầng gác cổng, từ trong tiểu khu đi ra, quả nhiên đường phố bên ngoài vô cùng vắng vẻ, Phác Thái Anh gõ ngón tay lên vô lăng, chậc: "Đúng là chỉ Tết mới không tắc đường."

"Người bên ngoài đều về nhà ăn Tết rồi."

"Không, có những người không về nhà."

"Chị đang nói những người ở lại thủ đô làm việc sao?"

"Không phải," Phác Thái Anh giơ tay, cố ý lộ ra chiếc nhẫn trên tay, "Là những người địa phương thì không trở về."

Lạp Lệ Sa không đáp, ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ.

Cây cối bên đường trơ trụi, thật đẹp.

Mùng một đầu năm có rất ít tiệm mở cửa, đã vậy còn có những tiệm chỉ nhận đặt trước, hai người lượn một vòng trong thành phố mới tìm được một quán. Lạp Lệ Sa mở ví, kiểm tra lại chiếc nhẫn bên trong túi. Trước khi xuống xe cô đã tháo nhẫn ra, cầu thì cũng cầu rồi, nhưng chiếc nhẫn này chỉ có thể đeo ở nhà, tự mình biết là được.

"Không mất đâu, mất thì chị mua em cái khác." Phác Thái Anh nhấc ấm trà có hình dạng độc đáo, rót cho cô một chén trà nóng.

Phác Thái Anh quen nói đùa, Lạp Lệ Sa cũng chẳng để tâm lời này của cô. Không nói tới thì thôi, nhắc làm chi để Lạp Lệ Sa lại mở ví ra kiểm tra lại một lần, có đúng là vừa nãy cô bỏ vào ví rồi hay không, chắc không phải vung tay lung tung làm rơi nhẫn rồi chứ.

Phác Thái Anh quét QR code ở góc bàn, không chớp mắt: "Qua đây, em muốn ăn gì?"

Phác Thái Anh nhìn qua vài món, đều là đồ ăn nhẹ, "Ăn thịt nhé?" Chọn xong đồ ăn cô lại nghĩ, mình chẳng khác gì người già đang gìn giữ cuộc sống lành mạnh.

Lạp Lệ Sa không ngẩng đầu, cười với chiếc nhẫn còn dịu dàng hơn cười với Phác Thái Anh: "Gì cũng được."

Phác Thái Anh cau mày: "Hay là hầm chiếc nhẫn đi? Thịt kho tàu với chiếc nhẫn? Nhẫn hầm các vị?"

Lạp Lệ Sa chớp mắt, đặt ví sang một bên, kéo cái ghế ngồi sát với Phác Thái Anh, nhìn điện thoại trong tay cô, làm như không có chuyện gì: "Thịt bò, thịt dê, thêm chút cá, vậy đi."

Phác Thái Anh nhìn cô.

Lạp Lệ Sa: "Sao vậy?"

Phác Thái Anh giơ ngón tay cái lên: "Người trẻ tuổi, thịt cá."

Lạp Lệ Sa cười.

Phác Thái Anh: "Rất tốt."

Lạp Lệ Sa: "Cái gì tốt?"

Phác Thái Anh cảm thán: "Nhà chị vẫn còn có hi vọng."

Lạp Lệ Sa ngại điện thoại trên tay cô xem không tiện, nhận lấy điện thoại, vuốt menu xuống phía dưới, liếc nhìn, nhàn nhạt nói: "Ba tháng ăn kiêng chị có thể ăn thịt cá."

Năm ngoái để quay《Phá tuyết》mà Phác Thái Anh giữ mình nhịn ăn, kết thúc giai đoạn ăn kiêng thì ăn như một con trâu, tuy Lạp Lệ Sa không ăn cùng cô nhưng đã gánh trách nhiệm bưng trà rót nước chia đồ ăn cho cô, mỗi ngày đều dẫn cô đi ăn mấy món ngon ở gần khu vực quay phim. Phác Thái Anh nghe tưởng cô đang đùa mình, cười nói: "Em giỏi lắm, giờ gan to bằng trời rồi đấy."

Cô giả vờ tức giận rồi dùng tay cù Lạp Lệ Sa, tất nhiên Lạp Lệ Sa sẽ không để cô đạt được mục đích, ném điện thoại di động lên mặt bàn, nhanh chóng phản ứng, nhảy xuống ghế, lùi về phía sau vài ba bước, giương mắt khıêυ khí©h Phác Thái Anh: "Tới đây, có giỏi thì chị tới đây."

"Ái chà." Phác Thái Anh nào ngờ tới còn có loại chiêu thức này, vồ hụt, ngoài ý muốn, cau mày, "Xem ra em học được không ít thứ ở Thiếu Lâm tự nhỉ."

"Cũng tàm tạm, già đều đau khớp, nên phải chăm chỉ tập luyện để không chịu thua thiệt chứ." Lạp Lệ Sa vỗ vỗ chân mình, không ngần ngại nói đùa.

Cô cao hứng như vậy, tâm trạng Phác Thái Anh cũng vui vẻ theo. Cô đứng dậy khỏi ghế, xắn tay áo, lắc cổ, vặn khớp, răng rắc răng rắc: "Để chị xem rốt cuộc em học được những cái gì rồi."

Hai người trông như cao thủ võ lâm giao chiến, tinh thần ổn định, ánh mắt sắc bén nhìn đối phương, chăm chú quan sát nhất cử nhất động của người kia. Trà nóng trên bàn đang nguội dần, lá trà màu nâu nhạt lắng xuống đáy.

Đột nhiên, Phác Thái Anh cử động.

Chân trái tiến một bước dài, muốn tập kích phía trước, Lạp Lệ Sa nhìn chằm chằm chân cô, chuẩn bị từ trước, xoay người ba chân bốn cẳng chạy. Trong phòng ăn có cái bàn hình tròn, đường kính khá lớn, hai người em chạy chị đuổi, chơi đến quên trời đất.

Chắc chắn đây là hai đứa trẻ ba tuổi, không thể hơn được nữa.

Lạp Lệ Sa chạy trước, Phác Thái Anh đuổi phía sau, hai người vẫn duy trì một khoảng cách rất gần, rượt thế nào cũng không bắt được, cô chợt nảy ra một ý nghĩ, dốc toàn bộ sức lực đuổi theo, Lạp Lệ Sa còn cười, xem ra Phác Thái Anh sắp bắt được cô rồi, nhanh chóng tăng tốc.

Phác Thái Anh dụ địch thành công, ban đầu Phác Thái Anh đuổi phía sau với một khoảng cách tương đối gần, đột nhiên xoay người, đối mặt với Lạp Lệ Sa đang lao tới, Lạp Lệ Sa phanh gấp, cuối cùng vẫn là chạy không thoát, đòi Phác Thái Anh ôm một cái.

Phác Thái Anh thở hồng hộc: "Em đổi lại, chạy, chạy tiếp đi."

"Không chạy, lại chạy nữa, em, mệt chết mất." Lạp Lệ Sa không so đo với cô, toàn thân dựa lên người Phác Thái Anh.

"Em là em bé chưa lớn sao?" Lông mày và ánh mắt Phác Thái Anh đều là ý cười, vừa nói vừa tranh thủ hôn lên môi người kia một phát, giọng điệu tức giận, "Để chị cù một chút thì em mất miếng thịt nào sao?"

"Lớn rồi á." Lạp Lệ Sa cười tươi rạng rỡ, hôn lại, "Nhưng là em không muốn để chị toại nguyện, hê hê."

Hai người ngồi một chỗ ôm nhau, chụm đầu hôn nhau, không khí xung quanh cũng dần nóng, trong lòng ngứa ngáy, hôn một hồi rồi thay đổi vị trí, tay luồn vào trong áo, sờ loạn trên lưng.

Sau khi hôn, bình định cảm xúc, sửa soạn quần áo, với khăn ướt trên bàn lau vết son trên mặt đối phương, nhấn chuông trên bàn ăn, gọi phục vụ đưa đồ ăn vào.

Hai người gọi một bàn đồ ăn, đói muốn xỉu, ăn từ hai giờ tới bốn giờ, lại đấu khẩu tiếp, thế mà ăn gần hết.

Lạp Lệ Sa chụp ảnh bát đĩa bừa bộn trên bàn.

Phác Thái Anh ngồi cạnh xoa xoa bụng mình, tiêu cơm, như một con cún ăn no đang nằm phơi bụng dưới nắng, cầm chén trà nhấp một ngụm nhỏ, lười biếng mở miệng: "Em đang làm gì vậy?"

Lạp Lệ Sa nói: "Chụp ảnh làm kỷ niệm."

"Cái này có gì hay mà kỷ niệm?"

"Đã đáp ứng với chị là dùng DV quay lại những khoảnh khắc đời sống hằng ngày của chúng ta mà, giờ chị lại không cho em chụp bàn ăn? Nhìn đây." Điện thoại Lạp Lệ Sa nhắm ngay Phác Thái Anh, mắt Phác Thái Anh đang khép hờ, đột nhiên mở to, giơ tay chữ V, Lạp Lệ Sa quay lại, lưu giữ.

"Em vẫn chưa quay chiếc nhẫn đâu." Phác Thái Anh hạ tay xuống, trở lại dáng vẻ lười biếng, tiếc không thể nằm trên ghế ngủ luôn.

Lạp Lệ Sa lấy chiếc nhẫn ra khỏi ví, đặt lên khăn trải bàn đỏ nhung, chỉnh filter, căn góc thật đẹp. Phác Thái Anh nhìn đến đơ cả người, nhìn điện thoại, có lẽ nửa tiếng sau con người kia vẫn đang loay hoay với điện thoại và nhẫn.

Vui vẻ và thoải mái, Lạp Lệ Sa nói cô đeo nhẫn lên để chụp ảnh, cô cũng rất phối hợp.

4 giờ 30 phút, hai người ra tính tiền, thong thả về nhà, chạy xe tới một công viên nhỏ gần đó, nhìn quanh thì đến nửa bóng người cũng không có. Đeo khẩu trang và khăn quàng cổ, tay nắm tay, vai kề vai, chen lấn lẫn nhau, bốn cái tay đút trong ba cái túi, bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo.

Hai người chậm rãi bước từng bước, không có lịch trình, không có phim mới, thời gian như đứng lại. Không ai nói chuyện, có lẽ vì lười, cũng có lẽ do không muốn phá vỡ bầu không khí thanh tĩnh này.

Cứ vậy lại bước tới dưới cây đại thụ cạnh hồ nhân tạo, không có liễu rủ xuống, cũng không có lộc vừng, chỉ có mặt trời chưa kịp lặn hết, ánh hoàng hôn ấm áp. Phác Thái Anh dừng bước, cánh tay bị kéo lại, Lạp Lệ Sa cũng dừng bước. Phác Thái Anh nâng cằm, hơi nhướng mày, Lạp Lệ Sa hiểu ý, phối hợp nhón chân lên, cách lớp khẩu trang, dùng sức hôn lên môi cô, Phác Thái Anh bị cô cụng một cái nên đau răng, rồi lại cười tít mắt, cúi đầu cụng trả lại.

Phịch một tiếng, đầu óc hai người quay cuồng trong chốc lát, bật cười thành tiếng, nửa kéo nửa lê ngồi xuống ghế dài bên cạnh.

Ngồi cũng không yên, chân quấn chân, còn gác lên đùi đối phương, cuối cùng thành một tư thế ngồi quái dị, hai người cứ thế duy trì tư thế khó chịu như này.

Phác Thái Anh nhét tay trong túi, vuốt vuốt ngón tay cô, bỗng hỏi: "Ngày mai em có được nghỉ không?"

"Còn một ngày." Lạp Lệ Sa dùng bàn chân cọ lên bụng chân Phác Thái Anh, khóe mắt cũng tỏ vẻ hài lòng.

Phác Thái Anh: "Theo thông lệ, mai có mấy người họ hàng bên ngoại sẽ tới nhà chị ăn cơm."

Nụ cười trên môi Lạp Lệ Sa chợt cứng đờ, cảm thấy cả người đổ mồ hôi: "... Hay là em tránh vào trong một căn phòng?"

Phác Thái Anh nắm vai cô, ung dung nhìn cô: "Em nghĩ sao?"

Lạp Lệ Sa: ". . ."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip