Chương 230
Trưởng bối và thanh niên đều ai làm việc nấy, một nhóm năm người nói đủ chuyện trên trời dưới đất mãi cho tới giờ cơm, Lạp Lệ Sa vẫn chưa quen nên chủ yếu ngồi nghe, tạo nên hình tượng một vị khách nho nhã điềm tĩnh, Liễu Tranh hơi chút lại nói lớn, anh họ và chị họ sẽ cầm tay Lạp Lệ Sa rồi cười với cô: "Em nhìn đây, chị dâu em bằng tuổi em nhưng lại trưởng thành và điềm tĩnh hơn em nhiều. Em có thấy xấu hổ không?"
Liễu Tranh có xấu hổ hay không thì Lạp Lệ Sa không biết, nhưng Lạp Lệ Sa xấu hổ, xấu hổ không nói lên lời, Phác Thái Anh ngồi bên cạnh xem trò vui. Lạp Lệ Sa bực tức trong lòng, lén chọc vào eo Phác Thái Anh, cô mới "lạm quyền" nói vài câu giảng hòa, "Đừng trêu ẻm nữa, da mặt ẻm mỏng."
Nhìn xem, có khác gì bạn gái hàng fake không.
Sau bữa cơm, Liễu Tranh đề xuất trò chơi giải trí quốc dân phù hợp với mọi lứa tuổi – chơi mạt chược, nhưng ở đây có năm người nên sẽ dư một, không chờ mọi người bàn bạc, Lạp Lệ Sa đã đánh bài chuồn, giải thích rằng cô không giỏi chơi trò này, nên chỉ cần nhìn Phác Thái Anh chơi là được.
Phác Thái Anh nói: "Để chị dạy em chơi." Sau đó cưỡng chế ấn Lạp Lệ Sa ngồi vào chỗ, chống một tay lên mép bàn mạt chược, tay kia bao lấy Lạp Lệ Sa, tạo thành tư thế thân mật, ba người anh chị em họ kia phàn nàn không chấp nhận bát cơm chó này, Phác Thái Anh cười haha còn muốn bóp miệng bọn họ ra để nhét vào.
Cười tươi hớn hở đánh mạt chược suốt ba tiếng, mọi người đều nói người mới sẽ gặp may, quả nhiên ba anh em nhà kia thua bằng sạch, nhà Lạp Lệ Sa đại thắng, cả quá trình có tối thiểu mười lần Lạp Lệ Sa dụi mặt vào ngực Phác Thái Anh suy nghĩ, năm giờ chiều tiễn anh em nhà mẹ Phác về.
Đồng trang lứa hẹn Phác Thái Anh đêm đi KTV, Phác Thái Anh sảng khoái đồng ý, nói xong để bọn họ đi trước, cô còn phải đưa Lạp Lệ Sa ra sân bay, ekip 《Mai Thất》làm việc từ ngày mùng ba nên cô cần bay chuyến tối nay.
Hai người sắp xếp hành lý trong phòng, lúc tới đây Lạp Lệ Sa chỉ mang theo một chiếc vali nhỏ, giờ rời nhà lại thành một cái vali lớn, Phác Thái Anh kiểm tra lần thứ ba, xác nhận đã chuẩn bị băng đầu gối, thay cô kéo vali xuống tầng.
Lạp Lệ Sa muốn tự mình kéo nhưng Phác Thái Anh không cho.
Lạp Lệ Sa nhìn tay cô cầm chìa khóa xe đi tới gara, nghĩ một lát, chần chừ nói: "Hay là để em tự gọi taxi ra sân bay, chị đi chơi với bọn họ đi."
Phác Thái Anh đứng lại, dáng vẻ thâm trầm, sau đó nói: "Được, vậy em tự gọi xe đi."
Chỉ muốn tỏ vẻ mình là người tốt hiểu chuyện nhưng ai ngờ mọi thứ lại biến thành thế này, Lạp Lệ Sa đâm lao phải theo lao ". . ."
Vành tai cụp xuống, trông cực kỳ tủi thân: "Chị thật sự không đưa em đi à?"
"Câu chuyện này dạy chúng ta bài học gì đây?" Phác Thái Anh ném chìa khóa lên không trung, rồi khéo léo bắt lấy, cười cười, "Làm người, đừng có khẩu thị tâm phi. Lại đây, nói chị nghe trong lòng em muốn gì."
Lạp Lệ Sa thở dài: "Không muốn gọi xe, mau đưa em đi. Nếu chị không đưa em đi, em sẽ nổi giận."
"Ha cái mặt tính cách cáu kỉnh này của em, gần đây trưởng thành hơn rồi a, có tiền đồ." Phác Thái Anh cười duỗi đầu ngón tay chạm lên môi cô một cái, "Đứng đây đợi chị."
Lạp Lệ Sa ngẩn người, mình có cười mà, hay là nhớ nhầm? Tính cách càng ngày càng bạo, phỏng chừng sau này còn bạo nữa. Một câu không lọt tai liền phát bực, xem Phác Thái Anh có sợ hay không.
Phác Thái Anh phục vụ tận tình, lái xe tới đây, bước xuống từ ghế lái, mở cốp sau xe ra, xếp hành lý lên xe, nhìn về phía Lạp Lệ Sa, nói to: "Đứng im!"
Lạp Lệ Sa vươn tay đang tính mở cửa, tay dừng giữa không trung, Phác Thái Anh nghiêm túc lạ thường bước tới, không biết còn tưởng cô giấu bom hẹn giờ trong xe và Lạp Lệ Sa suýt chút nữa chạm vào chốt bom.
Sắc mặt cô lạnh lùng mở cửa xe ra, xoay người, như vệ sĩ kính cẩn nói: "Mời."
Lạp Lệ Sa: ". . ."
Phác Thái Anh càng nghiêm mặt: "Mời lên xe."
Lạp Lệ Sa nhìn khắp trong xe, nói: "Trong này liệu có lén giấu một nữ nhân khác không?"
Phác Thái Anh phì một tiếng, đẩy cô vào bên trong, chồm người lên người cô, thắt dây an toàn, ra vẻ tức giận: "Em không thể nói với chị một câu tử tế hơn sao? Ngoại trừ ba mẹ chị ra chưa có ai dám có cái thái độ vậy với chị đâu."
Lạp Lệ Sa nghiêng đầu hôn lên má cô một cái, rất kêu, hôn xong trên mặt Phác Thái Anh có một chất lỏng hơi lấp lánh.
Phác Thái Anh: "Cái này còn tạm được." Sau đó xoay mặt hôn một cái thật sâu.
Ba vị phụ huynh lén lút ra ngoài theo dõi, giờ lại giả mù pha mưa giơ tay che mắt lại, giữa ngón tay lại hở ra một kẽ đủ để nhìn hai người Phác Lạp.
Lạp Lệ Sa kéo cửa kính xe xuống, lễ phép vẫy tay tạm biệt ba vị trưởng bối.
Phác Thái Anh nghiêng đầu nhìn má cô, chậc một tiếng: "Ngoan thật."
Cố gắng lắm mới có thể quay đầu lại nhìn thấy ba vị trưởng bối, Lạp Lệ Sa dứt khoát kéo cửa sổ xe lên, vừa hay nghe thấy Phác Thái Anh nói lời này, bèn trả lời: "Bình thường em không ngoan sao?"
Ngoan là ngoan, nhưng ngoan khi ở trước mặt cô và ngoan trước mặt trưởng bối là hai cái khác nhau, hai kiểu đáng yêu. Phác Thái Anh cười mỉm: "Không ngoan, em cay."
"Hả?" Lạp Lệ Sa ngơ ngác, nghe không hiểu.
"Những lúc em không chỉ nói, còn vừa nói vừa nắm lấy chị đến chết cũng không buông, vậy là cay." Phác Thái Anh lại chậc một tiếng, dư vị nói, "Hăng quá cũng là một loại cay."
[Khúc này chơi chữ. Đại khái là từ "Cay" này có hai nghĩa: "vị cay" và "cay độc"; "Hăng" trong "mùi hăng" và "hăng hái" (nồng nhiệt), những món có vị cay xé sẽ có mùi hăng nồng.
Ban đầu Lạp hiểu nhầm Phác nói mình cay độc. Sau đó Phác giải thích ý mình là Lạp rất nhiệt tình.]
Mặt Lạp Lệ Sa biến sắc, giơ tay muốn đánh cô.
Phác Thái Anh vịn vào vô lăng, áp người lên cửa kính xe, nở nụ cười thèm đòn: "À chị lái xe đây... Sắp đi qua chỗ bảo vệ, em nhớ cẩn thận kẻo bị ảnh hưởng nha... Eo ơi thời thế thay đổi, con người biến chất... Bạo lực gia đình."
Lạp Lệ Sa đánh nhẹ hai cái tượng trưng, coi như là phạt cô rồi, không mạnh tay, nếu đánh đau thì người đau lòng chính là cô.
Suốt một tiếng hành trình, hai người cười nói vui vẻ không ngừng, Phác Thái Anh càng lúc càng thốt ra những lời khiến mặt Lạp Lệ Sa đỏ như cà chua, hận không thể lấy cuộn băng dính dán luôn mồm cô lại, nhưng khi nghe những lời đó nội tâm lại cảm thấy vô cùng gần gũi, thân mật. Càng xấu hổ lại càng muốn nghe, càng nghe lại càng thấy xấu hổ. Phác Thái Anh hiểu rõ tâm lý của cô, giữa đường chờ đèn đỏ, cô vươn tay sang để thực hiện hóa những lời mình nói.
Hai người nán lại ở nhà một hồi lâu, đến sân bay lập tức qua kiểm an. Không còn lưu luyến, Lạp Lệ Sa xuống xe đi lối VIP.
Ban đầu còn nghĩ sẽ mất một thời gian dài để quen với việc xa cách, nhưng khi nhìn bóng lưng Lạp Lệ Sa kéo vali đi, trong lòng Phác Thái Anh đã bớt khó chịu, bởi vì biết sẽ có ngày gặp lại, mỗi lần chia cách chính là khởi đầu cho cuộc hội ngộ tiếp theo, rời đi thể hiện cho sự mong chờ.
Phác Thái Anh hỏi rõ anh chị em họ địa chỉ KTV, không trở về nhà, trực tiếp lái xe tới KTV, trên đường nhìn thấy một tiệm bán hoa tươi, tấp xe vào đó, mua một bó hoa phối theo yêu cầu, trông khá đẹp, còn có ẩn ý, chính là "Gặp lại".
Đến phòng, dưới ánh nhìn kinh ngạc của mọi người, Liễu Tranh rút một bông tulip trắng ra, đưa lên mũi ngửi, cảm động nói: "Tình yêu thật là đặc biệt, thế mà biết mua hoa rồi, chị Thái Anh khúc gỗ thẳng nam của em, đúng là khác xưa rồi."
Phác Thái Anh bắt chân chữ ngũ ngồi xuống ghế sofa, nhún vai, từ chối cho ý kiến, nhìn là biết tâm trạng rất tốt.
Bài hát đã lên, Phác Thái Anh nghe ba người bọn họ, mỗi người hát một bài, mình đi tới máy tính kiểm tra, quay lại. Chờ đến khi khúc nhạc dạo đầu 《Cách cách》vang lên, Phác Thái Anh lấy micro từ trên tay Liễu Tranh.
Hát xong thì mọi người đi ăn đêm, chơi đến khi rạng sáng mới trở về nhà, Lạp Lệ Sa đã tắt máy, tới khách sạn nên ngủ trước rồi, sau khi Phác Thái Anh đánh răng rửa mặt xong mới gửi câu chúc ngủ ngon, bộ đồ ngủ Lạp Lệ Sa mặc lúc trước còn chưa giặt, cô cứ thế ôm nó vào trong lòng rồi ngủ thϊếp đi.
Trước khi ngủ còn suy nghĩ lung tung, lần sau có nên nói em ấy để lại vài bộ quần áo không? Hay là để đồ lót lại?
Cơ bản là Tết năm nào cũng giống nhau, ăn cơm, thăm người thân, ăn cơm, thăm người thân, Phác Thái Anh viện lí do tuổi tác có phần già rồi, không hợp để vui chơi với mấy đứa trẻ con, hơn nữa còn có công việc bận rộn, thành công thoát khỏi những buổi gặp mặt xã giao, mùng bốn tự mình lái xe tới bệnh viện tâm thần.
Không khí ăn Tết nơi đây đậm chất Tết, bởi vì có rất nhiều người, mang lại cảm giác một đại gia đình khi xưa, khi ăn cơm còn ngồi chung với nhau, cùng nhau xem phát lại các chương trình cuối năm, không thể so sánh với ở nhà, bởi vì tràn ngập bầu không khí này, Phác Thái Anh cứ thế say giấc, còn có tiếng cười vang lên.
Giường số hai vẫn luôn bỏ trống, dịp Tết này đã tiếp nhận một bệnh nhân mới, là một bé gái, Phác Thái Anh không biết cô ấy bị làm sao, nhưng có những lúc vô tình bắt gặp ánh mắt nàng, hai mắt nàng như hai quả cầu pha lê lạnh lẽo, con ngươi cũng ảm đạm. Hôm đó cô vẽ tranh trên giường, cô gái kia quay qua nhìn, Phác Thái Anh lịch sự mỉm cười với nàng một cái, đối phương đáp lại bằng một nụ cười lạnh: "Kha kha kha kha."
Phác Thái Anh rùng mình một cái.
Có đôi khi nàng sẽ ngồi tự nói chuyện một mình, nhưng kiểu độc thoại này không giống với độc thoại của giường số ba, kiểu của giường số ba là đắm chìm trong thế giới của riêng mình, bị ai phá đám thì nàng sẽ nổi điên lên. Còn bé gái giường số hai bên ngoài cười lạnh nhạt nhưng tính cách lại ôn hòa, ít khi nói chuyện, những lúc lẩm bẩm một mình cũng khá nhỏ nhẹ và dịu dàng, mặt ngoảnh sang một bên xem, miệng khép hờ, có đôi khi khuôn mặt còn hồng hồng, giống như là xấu hổ.
Sau này mới biết, bé gái ấy bị tâm thần phân liệt.
Phác Thái Anh vẽ cho nàng một bức tranh, một bé gái trên giường bệnh, phía trên phòng bệnh là một bé gái đang tung bay đôi cánh trắng, giống như thiên thần, thật ra Phác Thái Anh muốn vẽ một bé trai, nghĩ một lúc, lại đổi thành vẽ một bé gái.
Giường số hai nhận lấy bức vẽ rồi ôm trong lòng, lên tiếng cảm ơn rõ ràng.
Phác Thái Anh hỏi: "Bạn ấy đã nói gì với em?"
Bé gái lại lộ ra vẻ ngại ngùng, nhỏ tiếng: "Thích em."
Phác Thái Anh: "Bạn ấy nói thích em hả?"
Bé gái ngại ngùng gật đầu.
Phác Thái Anh cảm thấy mình có chút xấu xa, từ khi cách nhìn nhận thế giới này của cô thay đổi, cô đã không còn tin vào thứ gọi là tình chị em đơn thuần nữa rồi. Nàng chỉ là một bé gái, cô đang nghĩ cái quái gì vậy! Phác Thái Anh thầm phê phán mình, âm thầm niệm chú hai mươi tư chữ phú cường, dân chủ, văn minh, hài hòa, v.v...
Phác Thái Anh hỏi tiếp: "Còn nói gì nữa không?"
Bé gái thẹn thùng trượt xuống, trốn vào trong chăn, chỉ hé ra đôi mắt xinh đẹp, hàng mi dài như búp bê khẽ động, như hội tụ tất thảy ánh sáng rực rỡ nhất thế gian.
Phác Thái Anh mới phát hiện, đôi mắt trong như pha lê kia sẽ thay đổi trong lúc nói chuyện, toát ra thần thái, vô cùng sinh động, thật giống một thiên thần lạc xuống trần gian.
Tác giả có đôi lời muốn nói:
Thạch Lựu Lựu (ngón tay run rẩy): Cô, ngay cả trẻ con cũng không tha =o=
Bé gái (xấu hổ): Cậu ấy còn nói cậu ấy muốn gả cho em, nhưng mà em ngại.
Phác lão sư (nhún vai): Này không trách ta được, nhân sinh quan thay đổi thôi.
Nếu Phác lão sư ở lại đây lâu hơn, có khi cô trở thành bác sĩ trong bệnh viện tâm thần cũng nên.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip