Chương 235
Sau khi trao đổi, rốt cuộc Lạp Lệ Sa cũng hiểu ý Phác Thái Anh, là muốn nói hai đứa con.
Con?
Lạp Lệ Sa chưa từng nghĩ xa tới vậy, nhưng tự nhiên Phác Thái Anh nhắc tới chuyện này, nghe cũng vui tai, cô nghĩ một lúc: "Hai đứa đi, một đứa họ Phác, một đứa họ Lạp, một đứa giống chị, một đứa giống em."
Phác Thái Anh nói: "Giống em thì đặt họ Phác, giống chị thì đặt họ Lạp. Em là của chị, chị là của em, nghe lãng mạn nhỉ?"
Lãng mạn? Phác Thái Anh thấy lãng mạn thì cứ cho là lãng mạn đi, nhưng Lạp Lệ Sa cảm thấy như có điểm gì đó không ổn cho lắm: "Vừa chào đời thì sao biết ai giống ai?"
Phác Thái Anh chẳng bận tâm chuyện này: "Vậy đặt tên trước, họ để sau, sau này lớn lên tướng mạo giống ai thì đặt họ sau."
Lạp Lệ Sa mắt chữ A mồm chữ O: ". . ."
Người ta nhìn mặt đặt tên, đây là lần đầu tiên cô gặp được một người có ý tưởng nhìn mặt đặt họ, thật ngoài sức tưởng tượng, Phác Thái Anh đúng là kiểu người luôn khiến người khác bất ngờ đến ngơ ngác, không chuyện gì là chị ấy không thể. Cô tưởng tượng sau này hai đứa con gái của mình đứng soi gương, nhìn mặt mình rồi nghĩ mình lấy họ từ một người mẹ chẳng giống ai, con bé sẽ nghĩ trong đầu mẹ Phác có lỗ hay là mẹ Phác là người lãng mạn, chắc hẳn là vế trước rồi, nghĩ mà giật nảy mình.
Phác Thái Anh: "Sao người em run lên vậy?"
Lạp Lệ Sa phủ nhận: "Không có, em đâu có run."
Phác Thái Anh: "Vậy em thấy lãng mạn không?"
Lạp Lệ Sa đội vợ lên đầu, gật đầu lia lịa: "Cực kỳ cực kỳ lãng mạn luôn."
Phác Thái Anh trả lời với ánh mắt nghi ngờ: "Sao em lại run nữa?"
Lạp Lệ Sa sờ lên cánh tay đã nổi da gà: "Hơi lạnh nên người em tự nhiên run lên như vậy."
Phác Thái Anh cảm nhận hơi ấm trong phòng, điều hòa đang bật, cô mặc quần áo mỏng còn cảm thấy nóng, nhưng lại nghĩ Lạp Lệ Sa còn bị bệnh --- thấp khớp tuổi già --- nên chắc có lẽ chưa kịp thích ứng, cô liền hỏi: "Chân có lạnh không?"
Lạp Lệ Sa cố gắng nói: "Có... hơi hơi."
Phác Thái Anh cởi giày của mình, ôm chân cô vào trong lòng, chân Lạp Lệ Sa giật giật vài cái, trong lòng tràn đầy mật ngọt, mặc dù cô không hề thấy lạnh. Phác Thái Anh bắt đầu ra sức tưởng tượng viễn cảnh tương lai: "Chị muốn một cặp song sinh."
Vào lúc Phác Thái Anh trở thành một người cảm tính, Lạp Lệ Sa lại trở thành một người lý tính đến tàn khốc: "Ai sinh?"
Phác Thái Anh sinh? Năm nay chị ấy ba mươi rồi, cũng phải cỡ hai năm nữa mới có dự định sinh, như vậy đã qua tuổi sản phụ rồi, bản thân sinh cũng được, nhưng nghe nói mang thai vất vả, sinh đẻ đau đớn, mình lại không muốn nhận cái đống bệnh tật vất vả kia.
Phác Thái Anh nhìn cô với ánh mắt một lời khó nói hết: "Đồ ngốc."
"Ơ." Lạp Lệ Sa cười, cũng không biết mình ngốc chỗ nào, chờ Phác Thái Anh giải thích.
Phác Thái Anh kỳ lạ nói: "Tại sao muốn tự mình sinh? Đau thấy mồ. Chúng ta không thiếu tiền, ra nước ngoài tìm người mang thai hộ, một người cung cấp trứng, thời buổi khoa học công nghệ phát triển, hi hữu hai trứng kết hợp với nhau còn có thể sinh đôi, không thì tới ngân hàng tϊиɧ ŧяùиɠ ở nước ngoài, tìm tϊиɧ ŧяùиɠ của một tiểu ca đẹp trai nào đó, rồi đứa bé sẽ mang dòng máu lai, gen tốt, chắc chắn rất xinh xắn."
Lạp Lệ Sa "À" một tiếng, lần này là kích động.
Khi nãy, Phác Thái Anh nhắc tới chuyện sinh con, cô còn cảm thấy mơ màng, bây giờ đầu óc lại bị lấp đầy bởi những thuật ngữ ngân hàng tϊиɧ ŧяùиɠ, dòng máu lai, một mớ hỗn độn, trước mặt cô hiện ra cảnh tượng mờ mờ ảo ảo, hai đứa trẻ ngậm núm sữa giả, tóc vàng óng, mắt to tròn, tựa hồ đang gọi mẹ ơi, ôm ôm.
Trong phút chốc, hốc mắt nóng dần.
Phác Thái Anh trợn mắt: "... Em, không phải chứ, đứa trẻ còn chưa chào đời mà, sau này sinh con thật, em đừng có mà mỗi ngày thi khóc oa oa với bọn trẻ đấy nhá, một mình chị còn phải chăm sóc ba người các em, cái này cũng vất vả quá đi."
Lạp Lệ Sa giơ tay lên, Phác Thái Anh rụt cổ lại, vừa cười vừa tránh sang một bên: "Chị sai rồi, không khóc không khóc, là chị khóc, sau này em chăm sóc bảo bối tiểu Lạp và bảo bối tiểu Phác, em nhất định phải nhớ vẫn còn bảo bối đại Phác ở đây cần em chăm đấy, nếu không chị khóc thật đấy."
Lạp Lệ Sa giận dỗi: "Chị là bảo bối lão Phác thì có."
[Đối nghĩa của tiểu có tiểu>]
Phác Thái Anh cả giận lườm cô: "Em có chăm hay không nói một lời?"
Lạp Lệ Sa mở to mắt trừng lại, sau khoảng mười mấy giây, cười nhận thua: "Chăm chứ chăm chứ, mỗi ngày đều cho chị bú sữa trước, mớm chị ăn trước."
Phác Thái Anh nghe vậy, ánh mắt hướng xuống dưới: "Giờ chị muốn uống ngay, thế nào?"
Gân xanh hai bên huyệt thái dương của Lạp Lệ Sa giật giật, xấu hổ che ngực, đỏ mặt mặt: "Đồ lưu manh."
"Chúng ta đều đã cầu hôn rồi, là vợ chồng hợp pháp, làm chút chuyện vợ chồng thường tình sao lại gọi là lưu manh? Chị khi chưa lưu manh chẳng phải em còn mong chị trở nên lưu manh sao?" Phác Thái Anh cười nói.
". . ." Lạp Lệ Sa thề trước kia cô không biết con người Phác lão sư sẽ băng hỏng như hiện tại, nếu không, cô chắc chắn... chắc chắn sẽ ăn sạch sẽ xong mới quyết định theo đuổi cô! Như vậy liền có thể bổ sung khí lực!
[Lạp Lệ Sa nói "Băng hỏng" có 3 nghĩa: Tảng băng sụp đổ (băng hết lạnh) / Kem tan chảy (đồ ăn bị hỏng) / (Lục Ẩm) Băng hư hỏng, tha hóa. Đồ ăn nên ăn trước khi bị hỏng, vừa ngon miệng vừa tiếp thêm sức lực.]
Bàn tay Phác Thái Anh mò mẫm tới sau lưng cô, hai ba lần cố gắng cởi nội y, ra vẻ ngang nhiên khí thế: "Em nghĩ xem, sau này có con nhỏ rồi, chắc chắn chúng ta không thể thoải mái ân ái nữa, còn phải bế con nữa, bên ngoài cũng không tiện, chi bằng chúng ta tập luyện sớm một chút."
Lạp Lệ Sa: ". . ."
Nói hay lắm, đạo lý, ai nói lại?
Phác Thái Anh nhìn ánh mắt cô, lập tức hiểu ra: "Em xem, em cũng thấy vậy còn gì?"
Lạp Lệ Sa nhìn cô, cười bất đắc dĩ: ". . ."
Dù sao chị ấy nhìn ánh mắt mình liền hiểu, cô cũng chẳng nói nữa.
Phác Thái Anh đặt cô xuống giường, nhẹ nhàng hôn lên môi, Lạp Lệ Sa không nhắm mắt, cô rũ mắt, nhìn thấy lúc hôn, lông mi Phác Thái Anh khẽ rung, từ từ đưa tay, sờ nhẹ lên tai cô.
Phác Thái Anh đưa tay che miệng cô, trong lúc đó, môi Phác Thái Anh cũng từ từ di chuyển xuống, mυ"ŧ lấy xương quanh xanh cô, Lạp Lệ Sa suýt chút kêu lên thành tiếng, nhưng âm thanh ấy đã bị động tác sớm có chuẩn bị của Phác Thái Anh ngăn lại.
Giữa nụ hôn từ tốn, Phác Thái Anh không quên trêu chọc con người không thể rên thành tiếng: "Em nói xem có nên diễn tập trước không? Chị vừa hôn em đã chịu không nổi, nếu chị làm tới cùng, em đừng có mà bật nóc nhà đấy."
Lạp Lệ Sa giơ chân muốn đạp, hai chân lập tức bị Phác Thái Anh giữ chặt, miệng càng A...A...A... không thành tiếng, Phác Thái Anh để ý, tay he ra một khe hở cho cô nói chuyện.
Lạp Lệ Sa thở khẽ: "Người đứng nói chuyện sẽ không đau lưng, đổi lại, em ở trên."
Chị không chỉ gọi em, chị còn đạp em, còn cào em, đánh em, nghĩ tới dáng vẻ trên giường của Phác Thái Anh, thế mà còn dám cười cợt cô, Lạp Lệ Sa thấy mình như bị vũ nhục ở phương diện này.
Phác Thái Anh: "Chị đâu có đứng, chị nằm sấp mà."
Cuối cùng Lạp Lệ Sa trình ra tuyệt chiêu trên giường, buổi diễn tập không hồi kết. Giữa ban ngày ban mặt mà ân ân ái ái không phù hợp với tác phong đức nghệ song hinh của Phác Thái Anh, Phác Thái Anh đã nói vậy trong một lần đè trên người cô, nhưng căn bản Lạp Lệ Sa không tin lời nói đó.
Cởϊ qυầи nhưng không cởi hẳn, tới lúc tắm rửa, trong phòng không có phòng tắm, Lạp Lệ Sa lấy quần áo từ trong balo, ra ngoài tắm vòi hoa sen.
Vừa mở cửa ra liền thấy Vu Điềm đang ngồi bên bàn, tay bưng ấm trà, rót trà xuống, nhưng không có nước trà chảy ra.
Lạp Lệ Sa còn đang thấy kỳ lạ, Phác Thái Anh liền nói với Vu Điềm: "Cô Lạp ngồi xe cả đêm rồi, hiện tại muốn đi tắm, con đi đun chút nước rồi đặt ở đây."
Vu Điềm: "Vâng."
Phác Thái Anh dẫn Lạp Lệ Sa tới phòng tắm, không tới năm bước, Lạp Lệ Sa hỏi: "Vừa nãy con bé đứng ở cửa sao?"
Phác Thái Anh: "Chị cũng không biết, có lẽ vậy."
Lạp Lệ Sa: ". . ."
Đúng là không dễ dàng gì với ba mẹ nàng trước đây, sinh hoạt trong sợ hãi.
Lúc Lạp Lệ Sa tới đây là khoảng 9 giờ sáng, nói chuyện phiếm trong phòng, tắm rửa, đại khái hết khoảng nửa tiếng, 10 rưỡi, còn nửa tiếng nữa sẽ nấu cơm.
Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa đi chợ mua thức ăn, dặn Vu Điềm ở nhà trông nhà, có người gõ cửa cũng không được mở, cô cầm theo chìa khóa, hỏi nàng muốn ăn cái gì, có muốn ăn vặt không.
Từ lúc Vu Điềm tới đây thì bữa nay là bữa cơm thịnh soạn nhất, đang ăn, nàng không nhịn được, nhìn vể phía Phác Thái Anh hỏi: "Mẹ, nói thật đi, con là đứa con nuôi mẹ nhặt ở ngoài đường đúng không?"
Phác Thái Anh rất nghiêm túc thể hiện vẻ kinh ngạc: "Nào có, con là tài khoản tặng kèm lúc mua điện thoại."
Lạp Lệ Sa ngồi một bên cười hiền từ.
Cảm giác ấm áp của một gia đình ba người.
Buổi chiều Vu Điềm về phòng, tham gia buổi học online, Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa ngồi bên ngoài xem TV, một lúc sau, Phác Thái Anh lại ngứa tay: "Lúc này nên có hai cuộn bông len, vài cây kim, vợ đảm đang đan áo len cho chồng, vậy mới đúng chứ."
Lạp Lệ Sa: "Chị sẽ đan à?"
Phác Thái Anh trả lời: "Đương nhiên không, phải là em đan chứ?"
Lạp Lệ Sa: "Không hề."
Phác Thái Anh nói: "Hay gọi Vu Điềm? Nào học xong thì đan áo len với khăn quàng cổ cho ba mẹ?"
Lạp Lệ Sa bật cười, cô có thể tưởng tượng vẻ mặt đi từ thất vọng tới tuyệt vọng của nàng.
Cứ ngồi vậy, buổi chiều nhanh chóng trôi đi, Lạp Lệ Sa mới nhớ cần hỏi một chuyện: "Phác lão sư, sao chị biết nay em tới đây? Là ai đã bán em đi vậy? Lai Ảnh hay đạo diễn Tần?"
Phác Thái Anh nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: "Tiết mama."
Lạp Lệ Sa ngã vào lưng ghế sofa đằng sau, thiên tính vạn tính, vậy mà lại quên mất đại boss, Tiết Dao là người đại diện của cả hai người, là thủ hạ của Phác Thái Anh, đương nhiên sẽ cập nhật tình hình của cô liên tục rồi.
Phác Thái Anh nói: "Chiều hôm qua, em làm lễ đóng máy, Tiết Dao lập tức báo tin cho chị, chị còn ngờ vực, chị nói tại sao em lại không báo với chị một tiếng? Suy nghĩ một lát, mới ngộ ra em muốn tập kích. Chị nói Tiết Dao điều tra chuyến bay của em, rồi chị chỉ cần tới bắt tại trận là xong."
Bắt tại trận, từ này có hơi kỳ, Phác Thái Anh sửa lại: "Không phải, là ôm cây đợi thỏ."
Con thỏ bây giờ đang cảm thấy biết vậy đã không làm, lặn lộn trên sofa, thật đáng yêu, Phác Thái Anh vươn tay sang, ôm cô rồi hôn, Lạp Lệ Sa vội ngoảnh sang nhìn cửa phòng Vu Điềm vẫn đang đóng im, tim đập loạn xạ, thấp giọng: "Còn có trẻ nhỏ, cẩn thận một chút."
Phác Thái Anh cười phá lên.
Đêm tới, Lạp Lệ Sa đánh một giấc mộng dài.
Mơ thấy cặp song sinh mang dòng máu lai có ngoại hình giống hệt nhau, Phác Thái Anh đợi tới khi hai đứa trẻ lớn tới sáu bảy tuổi, kéo hai nhóc tới trước gương, dùng kính lúp soi từng chi tiết, vừa soi vừa hớn hở, "Ấy, bé này giống chị, vậy con họ Lạp nhé. Bé này giống Lạp lão sư, con họ Phác."
Hai đứa bé đáng thương giương mắt nhìn cô, thiếu điều muốn khóc: "Mẹ à, chúng ta cứ nhìn mặt đặt họ như vậy thật sao?"
Tác giả có đôi lời muốn nói: Hành động này của Phác lão sư thật khiến người ta hít thở không thông ﹁_﹁
Lạp Lệ Sa: Ta cũng đâu làm gì được? Bất lực.jpg
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip