Chương 239
Đôi mắt uể oải của Lạp Lệ Sa từ từ chuyển động, như một tia sinh mệnh ghé thăm vùng đất chết, vạn vật hồi xuân, cô bất chợt đứng dậy, bởi vì đột ngột mà đứng không vững, sau gáy đập vào tường bịch một tiếng.
Phương Hồi phản xạ nhanh đỡ lấy tay cô, chẳng may bên trong chấn thương não, bên ngoài cũng chấn động não thì hỏng.
Lạp Lệ Sa chờ máu lưu thông lên não, cánh cửa trước mắt vẫn im bặt như cũ, một lúc sau, bác sĩ phẫu thuật chính đeo khẩu trang đi ra, Lạp Lệ Sa là người đầu tiên xông tới, Tiết Dao theo sau.
"Bác sĩ, chị ấy sao rồi?"
Bác sĩ tháo khẩu trang: "Cơ bản đã ổn định, không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng tạm thời chưa thể về phòng bệnh ngày, cần ở phòng ICU quan sát một thời gian."
Lúc nói chuyện, các y tá đẩy giường Phác Thái Anh ra, Lạp Lệ Sa nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của Phác Thái Anh, chạy chậm theo xe. Tiết Dao kéo bác sĩ sang một bên, nhỏ giọng tỉ mẩn hỏi: "Có di chứng gì không?"
Bác sĩ dè dặt: "Cú ngã khá nghiêm trọng, có thể bị mất trí nhớ tạm thời, động tác chậm chạm, nhưng không chắc chắn, phải chờ cô ấy tỉnh lại mới biết."
Não bộ là một trong những cơ quan quan trọng nhất của cơ thể, một khối nhỏ như vậy phải điều khiển các chức quan trọng của cơ thể, đầu óc bị thương không thể so sánh với các bộ phận khác bị thương, tay chân nghỉ dưỡng một thời gian là lại khôi phục tốt, đôi khi não bộ xảy ra vấn đề, y học cũng chẳng có cách nào giải quyết, thậm chí y học còn chẳng thể kiểm tra ra.
Tiết Dao tiến một bước hỏi thăm: "Xác suất để lại di chứng có lớn không?"
Bác sĩ: "Cái này khó nói, ít nhiều cũng sẽ có, nhưng mà xác suất khôi phục cũng rất lớn."
Hỏi như không hỏi, đành phải trông vào số mệnh. Tiết Dao lịch sự tiễn bác sĩ, lấy bao thuốc lá ra khỏi tút, tới khu vực cho phép hút thuốc, nhìn xung quanh, nhà sản xuất cũng ở đây.
Điếu thuốc của nhà sản xuất đã cháy tới tận đáy, ngón tay kẹp điếu thuốc ở giữa, rít mạnh một hơi.
Nhà sản xuất: "Tiết tổng, tuy bây giờ chưa phải lúc thích hợp để nói chuyện này, nhưng Phác ảnh hậu gặp sự cố ngoài ý muốn, hợp đồng giữa chúng ta..."
Tiết Dao ngắt lời hắn, lạnh lùng nói: "Đỗ tổng, tôi còn chưa hỏi anh chuyện là như nào? Phác Thái Anh bị thương nặng như vậy, các anh có thể rũ bỏ trách nhiệm sao?"
Nhà sản xuất liên tục gật đầu nhận lỗi: "Cô yên tâm, chuyện này chúng tôi chắc chắn sẽ cho cô một câu trả lời thích đáng."
Tiết Dao: "Bây giờ tôi không muốn câu trả lời thích đáng, anh kể lại toàn bộ sự tình cho tôi." Tiết Dao có nghe Tiểu Tây nói qua, nhưng lúc ấy Tiểu Tây cách khá xa, chỉ thấy Phác Thái Anh cứ vậy ngã xuống, chi tiết ra sao cũng không biết.
Nhà sản xuất nghĩ lại: "Hình như là mưa to quá khiến cho cầu thang bị ẩm rồi bở ra, lúc đứng lên đó không còn chắc chắn, hoặc là do quá trơn nên trượt chân ngã xuống."
Tiết Dao nhìn hắn một cái: "Hình như? Hoặc là?"
Nhà sản xuất bày ra bộ dáng nuối tiếc và ân hận: "Haizz."
"Anh đang đùa với đứa trẻ ba tuổi đấy à?!" Tiết Dao đột nhiên hét lớn, "Mười tiếng sau khi sự cố phát sinh, mười tiếng, không đủ thời gian để điều tra nguyên nhân à? Đỗ Đằng, tôi không ép các anh gánh toàn bộ trách nhiệm, tôi cũng không thiếu tiền, anh điều tra rõ ràng cho tôi, người của tôi không thể bị thương vô cớ như vậy!"
Đầu nhà sản xuất đổ mồ hôi lạnh: "Vâng vâng vâng."
Tiết Dao dập thuốc lá xuống gạt tàn, lạnh mặt rời đi.
Nhà sản xuất lại hút thêm một điếu thuốc, thở dài một cái.
Ai biết sẽ xảy ra chuyện như vậy đâu? Ban đầu đó là một cảnh mưa, hôm nay, à không, hôm qua trời lại mưa như trút nước, chính là thời tiết thích hợp, đạo diễn hỏi Phác Thái Anh có thể quay không, Phác Thái Anh nói có thể, sau đó tới trường quay.
Bậc thang có phần cũ kĩ, nhưng trước khi quay bọn hắn có kiểm tra rồi, rất an toàn, ai biết khi quay phim lại xảy ra vấn đề nữa. Có lẽ do trời mưa to, nước mưa thấm vào những bậc thang gỗ lâu năm, khiến cho gỗ bị mục, Phác Thái Anh đi giày vải giẫm lên đó, cứ thế mà trượt ngã. Hắn chỉ có thể nghĩ đến khả năng này.
Chuyện này, trách nhiệm chính đâu phải của đoàn làm phim bọn hắn đâu.
Điều quan trọng nhất lúc này chính là, Phác Thái Anh bị thương, không thể tiếp tục quay phim, mà phim cũng đã khởi quay, giai đoạn trước đó tốn rất nhiều tiền, một ngày đình công đã tổn thất mấy chục vạn, nhất định phải nghĩ cách để đoàn làm phim tiếp tục công việc như bình thường, nhưng mà diễn viên chính thì sao? Đi đâu tìm bây giờ?"
Vừa nãy nhà sản xuất muốn thương lượng với Tiết Dao, Tiết Dao lại tức giận ngay lúc đó, may mà không xé xác bọn hắn, như vậy ai dám bàn tiếp chuyện hợp đồng chứ.
Nhà sản xuất dập điếu thuốc, thương lượng với đạo diễn và nhà đầu tư vừa chạy tới, hoặc là, tìm diễn viên thay thế Phác Thái Anh, hoặc là, giữa chừng phải tạm ngừng quay, giai đoạn tổn thất trước sau gần ngàn vạn coi như đổ sông đổ bể, còn có cát-xê cho diễn viên, a đợi đã, còn một đống nợ khó giải quyết, rối tung rối mù, đám người này vừa nghĩ tới đây liền cảm thấy đau đầu, tồi tệ hơn nữa là làm sao để tìm được người thay thế Phác Thái Anh, đã bỏ ra nửa năm để chuẩn bị cho nhân vật này, những người mới kỹ năng càng ngày càng kém, này sẽ trái với dự tính ban đầu của đạo diễn và biên kịch, chính là đoạt giải.
Vốn là định tấn công giải thưởng quốc tế, bây giờ đến cả giải trong nước cũng không dám ngó.
Đạo diễn và biên kịch là người theo đuổi nghệ thuật, không muốn tìm người thay thế, nhưng nhà đầu tư theo đuổi tiền, chắc chắn không cho phép giải tán đoàn phim, một nhóm người thảo luận thiếu điều thì đánh nhau, bị y tá đuổi ra khỏi hành lang: "Mấy người muốn cãi nhau thì ra ngoài mà cãi, ở đây làm ảnh hưởng tới việc bệnh nhân nghỉ ngơi hồi sức, ra ngoài kia mà cãi nhau rồi đánh nhau luôn cũng được!"
Cuối cùng, một chiến lược trung lập được đưa ra: Trước tiên đi tìm diễn viên và quay cảnh của những người khác trước.
Đạo diễn cười khổ, cả bộ phim này đều xoay quanh mẹ nuôi và con nuôi, cảnh quay đơn của người khác có bao nhiêu đâu, quay vài ngày là xong, còn lại đều là cảnh của mẹ nuôi.
Tức thì tức, hắn vẫn nên là về đoàn phim tiếp tục đạo diễn, bất quá có đổi diễn viên thì cũng chưa chắc diễn viên mới đã vượt qua buổi diễn thử của hắn, cùng lắm thì hắn không đạo diễn bộ này nữa, tìm đạo diễn thay thế luôn đi.
. . .
Phòng quan sát không cho vào, Lạp Lệ Sa và Tiểu Tây ngồi chờ bên ngoài.
Đêm qua, Phương Hồi đã sắp xếp lại những lời Tiểu Tây nói rồi thuật lại với Lạp Lệ Sa, dập xương cánh tay, não chấn thương, tràn dịch não thất, mỗi một từ lại khiến mặt Lạp Lệ Sa càng trắng bệch.
Phương Hồi ra ngoài mua suất cơm, Lạp Lệ Sa lắc đầu, nói bây giờ không có khẩu vị, em ăn đi.
Trong lúc chờ đợi, cô lên mạng tìm kiếm, những bệnh kia cô đã biết từ trước, chỉ có một cái có phần mơ hồ, khi tra được tràn dịch não thất, ngã quỵ, phàm là một bệnh, đối với Phác Thái Anh luôn kiêu hãnh thì đây là một đả kích lớn.
Tại sao người ngã xuống không phải là cô? Tại sao?
Lạp Lệ Sa cúi đầu, dùng tay che mắt, lặng lẽ khóc.
Tiết Dao quay lại, mở suất cơm Phương Hồi mua, đặt lên tay cô: "Giờ em mà đói là tụt huyết áp đấy, như vậy thì em sẽ không phải là người đầu tiên Phác Thái Anh nhìn thấy khi cô ấy tỉnh dậy nữa."
Lạp Lệ Sa sững sờ, lập tức cắm đầu ăn lấy ăn để, Tiết Dao day trán, cho rằng rốt cuộc cũng tỉnh táo, vừa thả lỏng tâm trạng, lại thấy Lạp Lệ Sa đặt phần cơm xuống, vọt tới bên thùng rác, nôn thốc nôn tháo.
Mặt cắt không giọt máu, nói nhỏ: "... Thật xin lỗi."
Tiết Dao vỗ vai cô, không ép, có lẽ cô sẽ chẳng ăn được gì cho đến khi Phác Thái Anh tỉnh dậy.
Tiểu Tây nhìn Tiết Dao, muốn nói lại thôi, Tiết Dao trao đổi ánh mắt với cô, thở dài, nói: "Tiểu Lạp, chị có chuyện muốn nói với em, liên quan đến Phác Thái Anh."
Lạp Lệ Sa ngẩng đầu, không chớp mắt, nhìn chằm chằm cô.
Tiết Dao: "Tiểu Tây nói, trước khi Phác Thái Anh bất tỉnh, có lẽ em ấy đã biết mình không thể tiếp tục quay bộ phim này, nên muốn em thay em ấy đóng tiếp nhân vật này."
Tiểu Tây đứng bên cạnh gật đầu.
Lạp Lệ Sa yên lặng nhìn cô một hồi, giống như mới nghe hiểu câu nói này, cô từ từ nói: "Thật xin lỗi, chuyện này, em muốn đợi Phác Thái Anh tỉnh dậy rồi nói tiếp.
Sau đó lại cúi đầu bất động, giống như khúc gỗ khô.
Tiết Dao gọi điện thoại cho mẹ Phác Thái Anh, cẩn thận, ra, không nguy hiểm đến tính mạng, cần tiếp tục quan sát, bà hãy bình tĩnh. Mẹ Phác nghe xong kém chút nữa thì ngất, ba Phác đang họp giữa chừng, nghe được điện thoại của vợ, ông sợ hết hồn, phải bình tĩnh an ủi vợ, cả hai đáp chuyến bay sớm nhất tới đây.
3 giờ chiều, Phác ba Phác mẹ đã tới, trước khi gặp con gái mình, họ nhìn thấy Lạp Lệ Sa như cái xác không hồn biết đi ngoài phòng quan sát, hai vị phụ huynh càng thêm đau lòng, gặp phải loại chuyện này, người đau khổ nhất không phải là bệnh nhân trong phòng bệnh, mà là người thân ở bên ngoài đứng ngồi không yên chờ tin tức, hai người khuyên Lạp Lệ Sa tới phòng khác nằm nghỉ một chút.
Ban đầu Lạp Lệ Sa nghĩ mình sẽ không ngủ được, kết quả là đánh một giấc tới giữa đêm.
Cô rửa mặt, buộc lại tóc, yên lặng ngồi bên ngoài phòng quan sát, ánh mắt dán chặt lên cánh cửa. Thời gian trôi qua rất lâu rồi, Phác Thái Anh vẫn chưa ra.
Lại thêm một buổi sáng, Phác Thái Anh được chuyển từ phòng quan sát tới phòng bệnh VIP, trên mặt đeo mặt nạ oxi, trong phòng vang lên tiếp bíp bíp của một đống dụng cụ vừa lạ vừa quen, bác sĩ nói đoán chừng giữa trưa sẽ tỉnh, không được ồn ào, để bệnh nhân nghỉ ngơi thật tốt.
Lạp Lệ Sa nằm trước giường bệnh, nắm lấy tay Phác Thái Anh, mu bàn tay vẫn ghim mũi tiêm, chăm chú nhìn khuôn mặt cô.
Phác ba Phác mẹ nằm ngủ ở giường bên cạnh, bọn họ có tuổi rồi, đêm qua lại thức trắng, cơ thể chịu không được.
Ước chừng lúc 12 giờ, Phác ba Phác mẹ đi ra ngoài mua cơm, chân Lạp Lệ Sa tê tê, đổi tư thế, cúi xuống nhìn lông mi Phác Thái Anh đang động đậy.
Cô bất động, nháy mắt hai cái rồi tiếp tục chăm chú quan sát. Ngay sau đó, bàn tay cô đang nắm cũng giật giật, đầu ngón tay được cắt tỉa cẩn thận đang cào cào vào lòng bàn tay cô, hốc mắt Lạp Lệ Sa lập tức đỏ bừng.
Phác Thái Anh từ từ mở mắt, trong con ngươi tĩnh lặng đều là hình bóng của cô.
Phác Thái Anh thở dài, trong mặt nạ oxi lập tức phủ một lớp hơi mờ.
"Chị đừng cử động." Lạp Lệ Sa chân tay luống cuống, rung chuông, y tá xông vào trong cửa, nhìn thấy Phác Thái Anh đã tỉnh, lại đi ra ngoài gọi bác sĩ.
Lạp Lệ Sa cúi người, dịu dàng hỏi: "Chị có thấy chỗ nào không thoải mái không?"
Phác Thái Anh đau đầu buồn nôn, nhưng vẫn khẽ lắc đầu, một giọng nói yếu ớt thoát ra khỏi mặt nạ oxy: "...Chị xin lỗi."
Lạp Lệ Sa toàn thân vô lực quỳ xuống mặt đất, vùi mặt vào trong tay cô, bật khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip