Chương 272

Khuôn mặt Phác Thái Anh dần trở nên lạnh lùng, Lạp Lệ Sa sợ hãi, một chút ý cười phảng phất trên khuôn mặt ấy mới khiến Lạp Lệ Sa thả lỏng.

Nhất cử nhất động của Phác Thái Anh có thể khiến cô vui buồn bất chợt, nhưng càng như vậy, Phác Thái Anh lại càng không muốn cô quá coi trọng mình, luôn có cảm giác được người ta bố thí sự thương hại. Phác Thái Anh hi vọng cô có thể đối xử với mình như trước kia, dành cho nhau khoảng không gian và thời gian tự do.

Lạp Lệ Sa hiểu điều này, nhưng trạng thái tâm lý của Phác Thái Anh hiện tại tất nhiên là không giống trước kia, cô sao có thể yên tâm để chị ấy một mình đây.

Tiến thoái lưỡng nan, cô vờ nhìn điện thoại, thật ra lông mày khẽ nhíu lại.

"Đến lúc nấu cơm rồi." Phác Thái Anh đóng kindle, đứng lên khỏi ghế sofa, vào phòng bếp.

Ma xui quỷ khiến Lạp Lệ Sa cầm lấy kindle của cô, nửa tiếng vừa rồi, tiến độ đọc của Phác Thái Anh từ 30.5% lên 31.5%.

Cải xào, thịt kho tàu, thịt xào xả ớt, canh sườn ngô, lượng cơm hai người ăn không nhiều, mỗi món chỉ ăn một nửa, ăn không hết và để thừa một nửa.

Một buổi tối tập thoại dưới ánh đèn.

Lạp Lệ Sa quan sát thấy Phác Thái Anh rất bình tĩnh, cô không còn cố chấp ghi nhớ lời thoại như vài ngày trước, cũng chẳng còn nổi nóng với những đoạn thoại mờ nhạt trong trí nhớ, giống như đối phó với một trách nhiệm phải làm, thuộc hai câu ngắn nhất.

Trong lòng Lạp Lệ Sa nơm nớp lo sợ, kiên nhẫn dõi theo bóng lưng cô.

Phác Thái Anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đề nghị đi ngủ.

27 tháng Chạp, trước khi nhắm mắt, Phác Thái Anh nói: "Ngày mai chúng ta về nhà, qua Tết."

"Vâng."

Sáng hôm sau, 28 tháng Chạp, hai người lái xe về Phác gia.

Phác ba Phác mẹ thuộc kiểu người sống ẩn dật, thông tin biết được còn ít hơn cả fan hâm mộ. Từ nhỏ Phác Thái Anh đã tự lập, chuyện công việc không nhọc phụ huynh lo lắng, cho dù là rời đoàn phim hay chuyện gì khác đều tự cô quyết định. Mà gần tới giao thừa, không nói chuyện công việc ở nhà, chuyện duy nhất mẹ Phác quan tâm là ốc vít trong cánh tay cô.

"Cái này sẽ lấy ra chứ? Chẳng phải bác sĩ nói năm nay sao?" Liễu Hân Mân dòm quanh cánh tay cô, "Xương dài đấy chứ."

Phác Thái Anh: "Còn khoảng tháng nữa, trước đó mấy ngày con có tới bệnh viện kiểm tra, tiến độ hồi phục rất tốt."

Liễu Hân Mẫn: "Vậy là tốt rồi, ba con nấu canh xương hầm cho con, ăn gì bổ nấy, để vào phòng bếp bưng ra."

Bầu không khí trong nhà khiến cô thả lỏng hơn nhiều, Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa, nét ngài tươi tỉnh: "Có phần của Lạp Lệ Sa không?"

Liễu Hân Mẫn: "Tất nhiên là có, nấu cả một nồi cơ mà. Ta và ba con có phải non trẻ gì đâu, cũng cần bù đắp bệnh loãng xương nữa."

Phác Thái Anh ngó trái ngó phải: "Mẹ nói ba con nấu canh, còn người đâu rồi?"

"Công ty có việc cần xử lý, tối mới về." Đang nói chuyện, Liễu Hân Mẫn đã tới phòng bếp, lót khăn tay, bê nồi đất ra, bịch một tiếng, hai ngón tay sờ lên tai mình, tê tê mát mát.

"Tay có sao không?" Phác Thái Anh cầm lấy tay Liễu Hân Mẫn, nhìn nhìn, đầu ngón tay đỏ hồng, nhẹ giọng trách cứ, "Mẹ nói mẹ kìa, lớn tuổi rồi mà làm việc không cẩn thận tí nào."

Liễu Hân Mẫn: "... Con còn biết ta là mẹ con sao?"

Phác Thái Anh: "Biết chứ, nhưng bây giờ mẹ đi xuống dốc, con gái mẹ là con lại đang trên đường lên dốc, sớm muộn gì con cũng sẽ đến chăm sóc mẹ."

Liễu Hân Mẫn: "Con gặp chuyện gì sao? Hay là bị linh hồn người khác nhập vào xác? Hay là con gái tôi có tâm tư rộng hơn rãnh Mariana?"

Phác Thái Anh: ". . ."

Liễu Hân Mẫn: "Khác thường thế này, là gặp chuyện gì đúng không?"

Phác Thái Anh buông tay bà ra: "... Bỏng thế cũng đáng, người tốt mà chẳng được báo đáp gì."

Hai mẹ con trừng mắt tỏ vẻ ghét bỏ đối phương, Lạp Lệ Sa đứng bên ngoài quan sát nãy giờ cười ha hả, kết quả ánh mắt như hai lưỡi đao phóng tới chỗ cô, Lạp Lệ Sa tắt cười, cầm bát cầm muôi --- múc cho hai vị lãnh đạo bát canh bồi bổ.

Làm sao Liễu Hân Mẫn có thể để khách làm việc được, cho dù Lạp Lệ Sa không tính là khách khứa, nhưng không có nhiều cơ hội gặp mặt, đến cùng vẫn chưa thể hoàn toàn coi như người trong nhà, tùy ý sai bảo, Liễu Hân Mẫn giành cái muôi trong tay cô, rồi lại đưa cho Phác Thái Anh: "Múc canh đi."

Phác Thái Anh cười cười, nhấc cánh tay "bệnh" lên từ từ múc canh cho mẹ và vị hôn thê của mình, múc xong Liễu Hân Mẫn mới giả vờ kinh ngạc nói: "Ấy..., quên mất trong tay còn còn có đinh vít."

Ánh mắt Phác Thái Anh như muốn phóng qua đầu: "Không sao, con dùng tay phải, tay này không bị thương đâu."

Liễu Hân Mẫn thoáng nhìn Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa lắc đầu một cái, trong lòng tự vấn sao mẹ Phác lại nhìn mình? Không phải như cô nghĩ đấy chứ? Chắc không đâu, mẹ Phác là thành phần trí thức cao cấp, sẽ không rảnh rỗi đi thăm dò những thứ đó.

Phác Thái Anh uống hai bát canh xương hầm, Lạp Lệ Sa nhanh tay nhanh mắt giành việc dọn dẹp trước Liễu Hân Mẫn, Liễu Hân Mẫn cũng không ngăn cô, hoàn toàn không có chút động tác nào thể hiện ý định ngăn cản, ngón tay kéo tay áo Phác Thái Anh, kéo cô sang một bên.

Phác Thái Anh nhíu mày nhìn bà.

Liễu Hân Mẫn nói: "Gần đây chuyện đó của các con vẫn tốt chứ?"

Phác Thái Anh nghi vấn: "Chuyện đó là chuyện gì?"

Liễu Hân Mẫn giơ tay làm biểu tượng "OK", một tay khác giơ ngón trỏ lên làm số "1", Phác Thái Anh: "Hả?"

"Nhất định phải nói thẳng ra sao." Liễu Hân Mẫn chọc ngón trỏ vào vòng tròn OK, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Con còn muốn nói rõ thêm nữa, chẳng lẽ con không biết xấu hổ luôn sao?"

Phác Thái Anh hiểu rồi, tức giận đến mức nhất phật xuất thế nhị phật thăng thiên: "Con không biết xấu hổ? Là ai không biết xấu hổ cơ, mẹ to đầu vô liêm sỉ thì có!"

Liễu Hân Mẫn nhỏ tiếng: "Nếu không phải sợ con đánh mất con dâu của ta, con tưởng ta muốn hỏi con lắm à? Tay phải có thể ăn cơm, có thể cầm đao, có thể chuyện kia, thật đúng là mất hết thể diện."

Phác Thái Anh: "Mẹ cần thể diện, mẹ cần thể diện nhất trên đười." Lạp Lệ Sa thả bát vào trong máy rửa bát, rửa xong lại lấy ra, Phác Thái Anh nhỏ tiếng cảnh cáo, "Cho dù cần thể diện cũng không được nói chuyện này trước mặt Lạp Lệ Sa."

Phác Thái Anh muốn vái lạy mấy cái, mẹ cô về hưu sớm rảnh rỗi không có việc gì làm lại muốn nhòm ngó cuộc sống riêng tư của cô! Thấy hai người kia đang nhìn mình, Lạp Lệ Sa đờ đẫn: "Hả?"

Phác Thái Anh nhỏ tiếng: "Đừng nói bừa đấy."

Liễu Hân Mẫn lẩm bẩm mấy câu, không biết nói cái gì.

Phác Thái Anh chỉnh lại quần áo, kéo Lạp Lệ Sa khỏi nơi này, tránh bị mẹ cô tiêm nhiễm mấy thứ tào lao. Lạp Lệ Sa đang bị bủa vây bởi mây mù, đột nhiên bị Phác Thái Anh kéo ra ngoài, còn ngờ nghệch hỏi thăm: "Chị và mẹ nói cái gì mà vui vẻ vậy?"

"Chị có vui sao?" Phác Thái Anh nói.

"Vui chứ, đến giờ chị vẫn đang cười kìa." Lạp Lệ Sa sờ lên khóe miệng vẫn còn cong của cô, không nói thêm một câu: Đó là loại vui vẻ không có bóng ma, còn vui vẻ hơn cả hai tháng trước.

"Haha, vậy cứ coi là vui đi." Phác Thái Anh cười nói, "Chị nói cho em nghe, mẹ chị lớn tuổi rồi mà chẳng đường hoàng chút nào."

"Sao mà lớn tuổi rồi mà chẳng đường hoàng thế?"

"Chuyện là..." Phác Thái Anh xua tay, "Ầy, suy tính lại thì không nên nói mấy chuyện không nghiêm chỉnh."

Lạp Lệ Sa: ". . ."

Em thấy chị cũng chẳng đường hoàng chút nào.

Phác Thái Anh dắt Lạp Lệ Sa ra ngoài phơi nắng, không đi ra ngoài vì bên ngoài có sương sớm, nên tới sát cửa sổ trong phòng khách, sát cửa sổ có đặt một cái ghế đủ cho hai người lớn nằm, bây giờ tu hú chiếm tổ chim khách, hai người coi nơi này như nhà riêng của mình.

Liễu Hân Mẫn đi dạo trong phòng khách, một vòng lại một vòng, nhưng mắt luôn dán lên người con gái và con dâu của mình, cực kỳ rảnh rỗi. Mặt Lạp Lệ Sa hướng về phía Liễu Hân Mẫn, bị tay Phác Thái Anh giữ lấy, cưỡng ép ngoảnh về phía mình: "Hết nhìn đông lại nhìn tây, sao em có thể phân tâm như vậy?"

Lạp Lệ Sa: "Nhưng đó là mẹ chị..."

Phác Thái Anh: "Mẹ chị quan trọng hay chị quan trọng?"

Lạp Lệ Sa: ". . ."

Chịu đựng ánh nhìn thăm dò từ phía sau, vùi mặt vào vai Phác Thái Anh.

Hai người nằm ngủ thϊếp trên ghế, lúc tỉnh dậy đã thấy một cái chăn đắp lên mình, không có ai trong phòng khách, Phác Thái Anh lật chăn đứng dậy, đi quanh hành lang, đẩy cửa phòng ngủ Liễu Hân Mẫn.

Trong phòng không bật đèn, ánh sáng le lói xuyên qua cửa chỉ đủ để nhìn thấy khuôn mặt đang say ngủ của Liễu Hân Mẫn, cô lấy điện thoại chụp một tấm hình, rồi đẩy lại bàn tay Liễu Hân Mẫn vào trong chăn.

Rón rét ra ngoài, đóng cửa lại, sau lưng chạm vào một cơ thể mềm mại, Phác Thái Anh đứng hình, Lạp Lệ Sa lên tiếng: "Phác lão sư, là em."

Phác Thái Anh suýt thì lên cơn đau tim tại chỗ, thì thầm: "Sao em đã tỉnh rồi? Còn tới đây nữa?"

Lạp Lệ Sa: "Chị vừa dậy em cũng dậy theo, nhìn thấy chị qua đây nên em cũng theo tới, chị vào trong thì em đứng chờ ngoài cửa, dọa chị rồi sao?"

"Không có, suýt thôi." Phác Thái Anh lắc đầu, lại kéo cô ra ghế nằm, ánh nắng chan hòa, hai người quay lưng về phía mặt trời, ngồi trên sàn nhà, "Chị vừa chụp mẹ chị một bức ảnh," Phác Thái Anh mở một bức ảnh trong điện thoại, "Bà ấy đang ngủ."

Lạp Lệ Sa ừm một tiếng, biểu thị không có ý gì, chờ câu nói tiếp theo của cô.

"Gia đình chị kết hôn trong quân đội. Ông nội, ba chị, chú chị đều là quân nhân, ban đầu ba chị định tiếp quản ban của ông nội, nếu như cứ đi tiếp theo con đường đó, chắc chắn bây giờ cũng sẽ trở thành nhân vật có vị thế hàng đầu trong quân đội. Nhưng từ khi ba chị gặp được mẹ chị, rồi còn có chị, hai người bọn họ người nam kẻ bắc, nhà ngoại chị làm trong giới chính trị, hai bên đều là gia tộc hiển hách, mẹ chị cũng là một người có tham vọng, nên sẽ không vì tình yêu mà từ bỏ sự nghiệp của mình ở thủ đô." Phác Thái Anh nói, "Tất cả mọi người đều cảm thấy ba chị hy sinh rất nhiều, từ bỏ binh nghiệp để bắt đầu thương nghiệp, là người tình cảm sâu đậm khiến cho người ta cảm động. Nhưng mấy năm đầu khi chị chào đời, đều là một tay mẹ chị nuôi lớn."

Ngón tay Phác Thái Anh vuốt ve ảnh chụp trên màn hình điện thoại, nói: "Từ trước đến giờ chị luôn nhớ kỹ, trong vô số đêm đó, mẹ chị đưa chị xem ảnh chụp chung của ba mẹ, chỉ vào người đàn ông mặc quân trang nghiêm chỉnh nói: Nhớ rõ, đây là ba con. Bà ấy kể cho chị nghe những chuyện về ba, kể rất nhiều, kể chuyện tình yêu của hai người, mỗi khi xúc động bà ấy sẽ hôn chị, nói chị là kết tinh tình yêu của bọn họ, khiến cho chị cảm nhận được bọn họ yêu chị rất nhiều. Vì vậy, cho dù tuổi thơ của chị thiếu vắng hình bóng của ba, nhưng chưa từng thiếu tình yêu thương của ba. Một mình bà ấy đã cho chị tình yêu gấp đôi. Còn sau khi ba chị về nhà, không có một chút ngăn cách nào, dễ dàng hòa nhập với cuộc sống của chị, tất thảy đều nhờ công sức của mẹ."

Lạp Lệ Sa nói: "Ba mẹ em... Ừm, là bạn học cấp ba, yêu nhau sớm? Dù sao họ cũng bị quản lý nghiêm, có rất nhiều ảnh chụp khi còn trẻ trong nhà, trong đó có bức giống như đang mặc đồng phục, từ cấp ba đến đại học, sau đó còn có một tấm ảnh cô dâu to đùng. Sau khi xảy ra chuyện, không biết có phải người nhà của ông ấy lấy đi hay không, nhưng tấm ảnh kia... không còn thấy nữa."

Nét mặt Phác Thái Anh hơi động, hơi híp mắt, giơ tay xoa vuốt tóc cô.

Lạp Lệ Sa lập tức trở nên vui vẻ: "Cơ mà em có lưu lại một tấm." Cô tìm được một bức ảnh cũ được lưu trên đám mây điện thoại. Trong bức ảnh, một nam sinh và một nữ sinh mặc đồng phục ôm nhau cười hạnh phúc, "Em đã trộm nó khi ba em ra khỏi nhà."

Phác Thái Anh chăm chú một lát, cười nói: "Dung mạo em rất giống mẹ em." Cô nói tiếp, "Ba mẹ, con sẽ chăm sóc con gái hai người thật tốt, xin hãy yên tâm."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip