Chương 292

Hai người đánh lộn, vật qua vật lại, cuộn thành một cục tròn vo, nếu như Phác Thái Anh không phải cạo đầu, hai người đều mặc quần áo ở nhà thì khá khó để phân biệt được ai với ai.

Lạp Lệ Sa vừa nghe được một tin chấn động nên không thể để hai người kia tiếp tục vật lộn nữa, nhắm chuẩn, kéo Phác Thái Anh đứng lên, nút áo của Lai Ảnh bị đứt gần hết, vuốt vội mái tóc loạn xạ, thở hổn hển: "Bớ người ta... Gϊếŧ người."

Phác Thái Anh vòng qua tay Lạp Lệ Sa, đòi lao về phía trước: "Tớ gϊếŧ chết cậu!"

Cô còn muốn xé miệng Lai Ảnh nữa, chỉ toàn nói mấy thứ ba lăng nhăng. Rõ ràng đã hứa sẽ giúp cô giữ bí mật, thế mà giờ chưa đánh đã khai, lời hứa của kẻ này đúng là chẳng đáng tin tẹo nào.

Lạp Lệ Sa bận rộn ôm lấy Phác Thái Anh, Lai Ảnh nhân dịp lùi về sau hai bước, sửa soạn lại đầu tóc. Hai người đứng cách hai phía của Lạp Lệ Sa, lời qua tiếng lại, vừa thở hồng hộc vừa đòi xông vào xâu xé nhau.

"Em muốn hỏi chút, chuyện chảy máu mũi và đòi xem nhiều phim heo hơn được chứ?" Lạp Lệ Sa yêu ớt nhấc tay.

Lai Ảnh: "Được."

Phác Thái Anh: "Không được."

Hai người đồng thanh, Phác Thái Anh trợn ngược mắt về phía Lai Ảnh: "Cậu dám!"

Đáng tiếc sự uy hϊếp này của Phác Thái Anh chẳng làm cho Lai Ảnh nửa phần sợ sệt: "Sao mà không dám, một hơi là xong. Lại đây, Lệ Sa, chị kể chi tiết cho em nghe."

Phác Thái Anh có sức khỏe tốt, hiếm khi chảy máu mũi, vì vậy trong ký ức của Lạp Lệ Sa, lần duy nhất Phác Thái Anh chảy máu mũi vẫn lưu lại dấu ấn khá rõ rệt. Là lúc quay 《Phá tuyết》, hai người ở chung phòng, một đêm nọ, Phác Thái Anh thần thần bí bí đi về, chạy vọt vào nhà vệ sinh, nhốt mình trong đó suốt nửa tiếng, Lạp Lệ Sa còn tưởng có chuyện gì xảy ra với cô, trực tiếp lao vào trong đó, kết quả phát hiện ra khăn thấm đầy máu mũi.

Lúc ấy Phác Thái Anh nói gì? Do nóng trong quá, nên mấy ngày sau chỉ ăn mấy đồ ăn thanh đạm để giảm nóng. Chẳng lẽ không phải sao? Phim? Phim gì? Heo gì cơ?

Lạp Lệ Sa: ". . ."

Hình tượng Phác Thái Anh trong lòng cô lại sụp đổ thêm lần nữa.

Lai Ảnh: "Trước khi nói tiếp, thì chị muốn giải thích với lão Phác một chút, theo lời một người bạn của tớ nói, những phim tài liệu mà cậu ấy cung cấp đều là những loại cao cấp bậc nhất, trẻ con không chịu nổi đâu, đều trách tại tớ không nói với cậu ấy rằng lão Phác mới chỉ là đứa trẻ hai mươi tám tuổi."

Mặt mũi Phác Thái Anh tối sầm: "Cảm ơn quý cô."

Lai Ảnh phất tay, như sói già vẫy đuôi: "Không cần khách sáo, không cần khách sáo."

Phác Thái Anh giơ tay muốn đấm nàng, Lạp Lệ Sa lại ôm vai cô, Phác Thái Anh hít thở thật mạnh, bước tới bên bàn, ngồi xuống, nhìn ngắm phong cảnh đằng xa.

Giọng nói Lai Ảnh không hề nhỏ lại, vẫn nói với ngữ điệu bình thường, như cố ý để cô nghe thấy: "Không ngờ lão Phác lại ngây thơ như này, chắc là trên đời này chẳng tìm thấy người thứ hai như vậy đâu. Có lần chị tới đoàn phim các em thăm ban đó, phát hiện ra giữa hai người các em có một sự mập mờ khó tả, nên muốn làm rõ xem sao, sau sự quan sát cẩn thận thì chị có thể khẳng định rằng em thích cậu ấy, nhưng với lão Phác thì chị không chắc. Có rất nhiều lần chị ám chỉ rằng cậu ấy thích em rồi, cậu ấy cong như cầu vồng, còn cậu ấy lại giả vờ giả vịt đóng vai kẻ hồ đồ ngu ngốc."

Phác Thái Anh nghe xong không vui, quay đầu qua: "Tớ không có giả vờ."

Lai Ảnh lại rất tự nhiên đáp lời: "Đúng, cậu không giả vờ, cậu ngu thật."

"Cút." Phác Thái Anh tức giận, nắm lấy đám cỏ ấn lên mặt Lai Ảnh.

Lạp Lệ Sa không nhịn được cười, tiếng cười rộn ràng. Phác Thái Anh nhìn thấy người trong lòng cười vui vẻ như vậy, miệng cũng bất giác cong theo. Từ khi cô bị bệnh tới giờ, áp lực Lạp Lệ Sa phải chịu cũng không ít hơn cô là mấy, em ấy chỉ có mình mình, chính mình là tất cả của em ấy, nhất định không được xảy ra chuyện gì.

Được rồi, Lạp Lệ Sa vui là được, vậy cứ để Lai Ảnh nói đi, vừa hay cũng để cô vận động lại ký ức một chút.

Lai Ảnh: "Cậu ấy hỏi chị dấu hiệu khi thích một người là như nào, chị nói thích là tự nhiên cảm thấy vui vẻ và hài lòng ngay tại khoảnh khắc nhìn thấy đối phương. Ngay tối hôm đó khi cậu ấy quay về, giữa đêm cậu ấy nhắn tin Wechat cho chị, em biết cậu ấy nói gì không?"

"Gì thế?" Lạp Lệ Sa tò mò.

"Kêu chị phác thảo lại cho cậu ấy một cái đề cương, chi tiết một chút, câu hỏi là: Thích một người là cảm giác gì. Còn nói chị giải thích quá sơ sài, cậu ấy nghe không hiểu. Buổi sáng chị đọc được, suýt thì hộc máu, cậu ấy coi đây là một cái đề toán, cần có điều kiện cần và điều kiện đủ mới có thể đi tới kết luận."

Phác Thái Anh xoay qua: "Chẳng lẽ tớ nói sai à?"

Lai Ảnh: "Có cái rắm, với cái chỉ số EQ này của cậu, lấy được một cô vợ trẻ như này đúc là phúc đức tu cả một kiếp mới được."

Lạp Lệ Sa lên tiếng thay Phác Thái Anh: "EQ Phác lão sư rất cao nha."

Phác Thái Anh vênh váo, ra dáng "Nghe chưa, vợ tớ khen tớ đấy, lời nhận xét của cậu có đáng là gì."

Lai Ảnh lăn thêm một vòng trên đất, nhổm người: "Lại bắt nạt người ta, vợ vợ mấy người bắt nạt cẩu độc thân tớ đây, đúng là không công bằng chút nào."

Lạp Lệ Sa: ". . ." Cô đi qua, muốn kéo Lai Ảnh.

Phác Thái Anh cười lạnh ngăn lại: "Khỏi kéo, để cậu ấy lăn lê bò toài chán chê đi, trên cỏ đầy mấy con côn trùng, lát nữa mấy con đó sẽ chui tọt vào trong quần áo cậu ấy, muốn rũ cũng không rũ được, mấy cục nhỏ nhỏ đen thui, mọc ra rất nhiều chân, bò qua bò lại, thỉnh thoảng cắn yêu mấy miếng, lưu lại mấy vết đỏ hồng xinh xắn trên da."

Lai Ảnh đang lăn thì hóa đá, nhảy dựng lên, phẫn nộ nói: "Cái tên họ Phác chết bầm kìa, sao cậu có thể phát ngôn buồn nôn đến vậy?" Hai người các cô vừa vật lộn đánh nhau trên cỏ, Lai Ảnh thừa biết có côn trùng hay không, nhưng nghe lời Phác Thái Anh nói vẫn cảm thấy buồn nôn.

Phác Thái Anh nghiêng đầu: "Mới biết hả? Nên làm quen đi."

Lai Ảnh phủi mông, cũng đi tới bàn, ngồi xuống, Lạp Lệ Sa nhìn hai người ngồi bên bàn, bản thân mình cũng bước tới, ba người chân đạp cỏ xanh, đầu đội trời xanh.

Lai Ảnh nói: "Nói tiếp chuyện khi nãy, chị gửi cho Phác Thái Anh cái đề cương, không biết cậu ấy có xem qua hay vận dụng nó không, dù sao thì mấy ngày sau đó,... Cậu ấy lần mò tới hỏi chị về mấy phim heo đó."

Lai Ảnh xoa bàn tay, cuối cùng cũng vào vấn đề chính.

Phác Thái Anh ho như muốn lao phổi.

Lai Ảnh: "Đúng đúng đúng, tiến độ rất nhanh, khoảng hai tuần sau, Phác Thái Anh tới tìm chị, nói là không có du͙© vọиɠ với em, chị mới giới thiệu người bạn kia của chị cho cậu ấy, là kiểu bạn đó đó, em hiểu chứ?"

Lạp Lệ Sa ngờ vực: "Kiểu bạn đó đó?"

Lai Ảnh: "Là bạn quen qua Wechat, bán phim khiêu da^ʍ."

Lạp Lệ Sa liếc qua Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh hung hăng trả lời: "Nhìn chị làm gì?"

Lạp Lệ Sa nghênh mặt: "Chị đẹp."

Phác Thái Anh quay mặt sang chỗ khác cười.

Lai Ảnh lại thấy đau răng, rõ ràng là đang nói chuyện với nàng, tại sao lại có cảm giác ở đây chỉ có hai người họ, còn hợp tác sản xuất cơm chó để nhét miệng mình. Nàng vừa cảm thấy vui thay hai người, lại vừa cảm thấy ủy khuất chính mình, nội tâm phức tạp.

Lai Ảnh: "Lão Phác tìm bạn chị muốn kiếm chút phim tài liệu, mười bộ, còn tặng kèm thêm một bộ điện ảnh, buổi tối ngày thứ hai thì cậu ấy nói với chị máu mũi cậu ấy chảy không ngừng, khiến cho chị với bạn chị ôm bụng cười cả ngày."

Lạp Lệ Sa: "Phác lão sư lại ngây ngô đáng yêu vậy sao?"

"Không! Chị là lão tài xế!" Phác Thái Anh quay lưng về phía cô, vừa hay để lộ đôi tai đỏ bừng bừng trong tầm mắt Lạp Lệ Sa.

Lai Ảnh vẫn cố cứu vớt cảm giác tồn tại: "Cậu là lão chết máy còn nghe được."

[Lão tài xế: Người từng trải, kinh nghiệm đầy mình.

Lai Ảnh: Đang trải thì chết máy.]

Phác Thái Anh lại hóa hổ đòi ăn tươi nuốt sống Lai Ảnh, hai người lại nhào thành một mớ hỗn độn. Lạp Lệ Sa chống cằm nhìn hai người, nghĩ có nên tìm vài bộ AV cho Phác Thái Anh xem không, may rủi có hiệu quả với quá trình điều trị tâm lý của Phác Thái Anh thì sao? Nhưng nếu có tác dụng phụ thì phải làm sao, ví dụ như chảy máu mũi chẳng hạn?

Chắc sẽ không đâu, hai người ở bên nhau lâu như vậy rồi, thực chiến không ít lần, cũng chưa có lần nào chảy máu mũi, xem 18+ một chút chắc không thành vấn đề.

Ờm...

Vậy thử chút xem sao...

Lạp Lệ Sa đẩy bàn, từ từ nằm xuống bãi cỏ, hai người kia đánh lộn chán rồi, xô xô đẩy đẩy nhau cùng nằm uống, Phác Thái Anh nắm chặt tay cô. Lai Ảnh không chịu yếu thế, cũng ôm chặt cánh tay còn lại của Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh vươn tay đánh nàng, Lai Ảnh nhanh nhẹn né tránh, đánh trúng bàn tay Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa kêu một tiếng.

Lại thấy hai người chuẩn bị đánh nhau, Lạp Lệ Sa vội vàng ngăn cản: "Đừng nghịch nữa."

Cả hai nghe lời không gây sự nữa, Phác Thái Anh giành lấy cả hai cánh tay Lạp Lệ Sa, Lai Ảnh bĩu môi, đau lòng tự ôm thân thể gầy gò của mình.

"Nhớ những ngày còn thơ bé." Lạp Lệ Sa giương mắt nhìn trời, nhẹ nhàng nói.

Lai Ảnh: "Cậu thì thích nói, còn tớ thích cười."

Phác Thái Anh: "Sánh vai ngồi dưới gốc đào."

Lạp Lệ Sa: "Gió thổi lao xao, chim hót líu lo."

Lai Ảnh: "Chúng ta vô thức thϊếp đi."

Phác Thái Anh nhìn đồng cỏ mềm mại, thân cỏ nhỏ bé mọc rễ, mạnh mẽ từ dưới đất vươn lên, một hương hoa không rõ tên truyền đến từ phương xa, tỏa khắp núi đồi, những bông hoa lớn bé đang đua nhau nở rộ, khóe miệng ẩn ẩn nụ cười, trong lòng thư thái, nhẹ nhõm đọc câu thơ cuối cùng: "Trong mộng cánh hoa rơi biết bao nhiêu."

Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh đang thả lỏng nằm cạnh mình, cảm nhận hơi thở của thiên nhiên, không khỏi mỉm cười, cô quay qua nhìn Lai Ảnh, ánh mắt nàng sáng ngời, trong chớp mắt lại biến mất, Lai Ảnh gật đầu với cô.

Hai người nhìn nhau cười thành tiếng.

Ngoài Lai Ảnh, còn có ba mẹ Phác Thái Anh, và cả Tiết Dao, mấy người bọn họ thay phiên nhau tới giúp đỡ Lạp Lệ Sa chăm sóc Phác Thái Anh, bệnh tình Phác Thái Anh chuyển biến tốt qua từng ngày, ban đầu lúc nào cũng trực chờ phát bệnh, giờ tần suất đã giảm, giảm đến mỗi đêm, giảm đến mấy tiếng, giảm còn vài ngày mới phát bệnh một lần. Chớp mắt đã tới tuần cuối của tháng năm, lấy đinh thép trong tay trái Phác Thái Anh ra, khôi phục trạng thái ban đầu, cây cối trong viện lúc nào cũng xanh tươi mơn mởn, cành lá um tùm, gió luồn khe lá.

Tiết Dao mặc một áo khoác mỏng, bước vào cửa thấy Lạp Lệ Sa đang đánh piano cho Phác Thái Anh nghe, Tiết Dao kiên nhẫn đợi cô đánh xong mới nói: "Lạp, em có hoạt động."

Lạp Lệ Sa tới ngồi lên sofa bên cạnh Phác Thái Anh, cau mày nói: "Hai ngày trước vừa có một cái rồi mà?" Sau khi bàn bạc kỹ với Tiết Dao, nửa tháng cô mới chạy một hoạt động, không quan trọng thì bỏ qua, sao giờ tự nhiên lại có.

Tiết Dao cầm tách trà trên bàn, nhấp một ngụm, khó xử nói: "Cái này không từ chối được."

Lạp Lệ Sa: "Huh?"

Tiết Dao: "Bộ 《Mai Thất》em quay năm ngoái, định hè năm nay sẽ phát sóng, em là diễn viên chính, nên tham gia tuyên truyền với Tần đạo diễn."

Lạp Lệ Sa nhìn về phía Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh cười cười, véo lòng bàn tay cô, nói: "Đi đi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip