76 - 80
Bảy mươi sáu ngôi sao
Lạc Phồn Tinh đứng dưới hiên nhà dài mà trống trải, lông mày hơi buông xuống, môi mím lại, đây là biểu hiện mỗi khi nàng buồn rầu.
"Ta đi qua nhìn một chút."
Nếu ngày đầu tiên đi học mà không đến trường, thì chắc là do ở nhà đã xảy ra chuyện gì đó.
Lạc Phồn Tinh không khỏi lo lắng, quay người bước ra khỏi trường học.
Buổi trưa, nắng càng gắt.
Hứa Nhất Nặc nhìn lên bầu trời, ánh mặt trời thiêu đốt và chói lóa, nàng lúc này gọi lớn.
"Lạc Phồn Tinh."
Chỉ có nàng mới gọi Lạc Phồn Tinh bằng cả họ và tên.
"Đợi một chút."
Lạc Phồn Tinh quay người lại, Hứa Nhất Nặc đi vào văn phòng phía sau lưng.
Chỉ trong chốc lát, trong tay nàng có thêm một chiếc dù tay cầm dài màu đen.
Bước đi vội vã đến nỗi quên mất cái nắng mùa hè gay gắt đến thế nào.
Hứa Nhất Nặc đưa chiếc dù ra, còn chưa kịp nói gì thì Tống Kỳ đột nhiên bước ra từ phía bên kia hành lang.
"Lạc lão sư?"
Tống Kỳ thay đồ từ áo ngắn tay sang áo dài tay, giấu hai cánh tay cháy nắng vào bên trong.
Lời nói của Hứa Nhất Nặc đến cổ họng, lại nuốt xuống.
Tống Kỳ duỗi tay phải đặt trước trán, từng bước một đi xuống hành lang, nhanh chóng đi đến chỗ hai người.
Lạc Phồn Tinh mở dù ra, bóng râm đồng thời che trên đầu ba người.
Chiếc dù có lớn đến đâu cũng chỉ có thể che được cơ thể của hai người phụ nữ trưởng thành.
Lạc Phồn Tinh luôn nghĩ cho người khác trước nên chiếc dù trong tay đương nhiên nghiêng về phía hai người còn lại.
"Lạc lão sư chuẩn bị đi chỗ nào? Không phải nói đi lấy thuốc sao?"
Tống Kỳ ngửa đầu, tóc buộc thành búi cao, trông có chút ngây ngô đáng yêu, thậm chí giọng nói cũng có vẻ hết sức trong trẻo.
Nhìn thấy phần lớn cơ thể của Phồn Tinh đang ở bên ngoài, nàng đẩy dù sang một bên để đối phương có thêm bóng mát.
Chỉ là, nàng mới đẩy dù qua, Lạc Phồn Tinh lại đẩy dù về.
"Thuốc ở chỗ hiệu trưởng. Hắn đã đến nhà học sinh, ta định đi xem thử."
"Ta cũng đi."
Tống Kỳ cơ hồ buột miệng thốt ra.
Ba chữ tương tự cứ quanh quẩn trong lòng Hứa Nhất Nặc, chỉ là chậm một bước, nàng liền trở thành người dư thừa ——
Có lẽ, nàng vốn là dư thừa.
"Dự án lần này không chỉ giúp đỡ học sinh mà còn giúp đỡ người nông dân. Ta vẫn luôn mong muốn tìm cơ hội đến thăm nhà thôn dân. Nếu họ thực sự gặp khó khăn, cũng có thể hỗ trợ càng sớm càng tốt."
Lạc Phồn Tinh vốn muốn Tống Kỳ ở trong phòng nghỉ ngơi, nhưng khi nghe được lời này, không khỏi do dự.
"Tay của ngươi —— "
"Không sao, ta lần này đổi áo tay dài."
Tống Kỳ dang tay ra và mỉm cười với Lạc Phồn Tinh.
Nhà Phương Hà cách trường học không xa, đi bộ tới đó ước chừng mười phút.
Lạc Phồn Tinh suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng gật đầu.
Hứa Nhất Nặc ở bên nhìn, từ đầu đến cuối không nói gì.
Rõ ràng là nắng như thiêu đốt, nhưng một luồng khí lạnh đột nhiên từ tứ chi tràn ra, theo mạch máu xuyên vào lồng ngực, khiến ngay cả hô hấp cũng lạnh lẽo.
Nàng bước lui khỏi chỗ dù che và từng bước quay trở lại hàng hiên dài nơi Lạc Phồn Tinh đã đứng.
Ở vị trí tương tự, nhìn Lạc Phồn Tinh và Tống Kỳ chen dưới một chiếc dù, bước đi về phía xa dưới ánh nắng vàng rực.
Chỉ còn năm phút nữa là kết thúc giờ học, tâm trí của học sinh trong phòng đã sớm bay ra khỏi phòng học.
Hứa Nhất Nặc đứng đó bất động, cho đến khi chuông reo mới chợt tỉnh táo trở lại.
Hai tầng lầu, cửa sáu lớp học đồng thời mở ra, hàng trăm học sinh lần lượt ùa ra ngoài, những học sinh ở gần thì về nhà, còn những học sinh ở xa thì đi về phía nhà ăn.
Không bao lâu, khuôn viên ồn ào ban đầu trở nên yên tĩnh.
Trống rỗng.
Giống như trái tim nàng, không còn gì cả.
***
Bởi vì rời đi sớm để quay phim nên thời gian dùng cơm của Lạc Phồn Tinh và Tống Kỳ đã bị hoãn lại ba tiếng.
Hứa Nhất Nặc ước chừng thời gian, đợi giáo viên trong trường dùng bữa xong, lặng lẽ một mình vào bếp nấu một nồi chè đậu xanh đường phèn, sau đó làm thêm bốn món và một món canh. Tuy đều là những món cơm nhà đơn giản nhưng cũng là món ăn ưa thích của Lạc Phồn Tinh, có trứng có cá, rất phong phú.
Đồ ăn đã làm sẵn, bày lên đĩa, không vội bưng ra, được hấp trong nồi, chỉ chờ Lạc Phồn Tinh là có thể ăn được đồ còn nóng.
Lúc này chè đậu xanh cũng đã nguội bớt nên lấy ra ba chén riêng, phần còn lại cũng đưa ra ngoài.
Người dì nấu ăn trong căng tin lấy một chén như thường lệ, vừa ăn vừa nhớ đến lần đầu tiên Hứa Nhất Nặc đến Bình Sơn sáu năm trước.
Không tránh khỏi, nàng liền cảm khái một câu.
"Hứa lão sư nhất định thường xuyên nấu cơm cho Lạc lão sư ăn nhỉ."
Trong ba tháng yêu đương mập mờ đó, đúng là thường xuyên nấu ăn cho Lạc Phồn Tinh.
Mặc dù mỗi lần đều mang theo mục đích và sự thù hận, và mỗi câu nói đều là lời nói dối được thiết kế cẩn thận, nhưng lúc này nghĩ về nó cũng không hoàn toàn là thống khổ.
Nếu như quên đi những hận thù và dối trá kia, đó cũng là quãng thời gian ngọt ngào và tươi đẹp.
Ví dụ như lúc này, Hứa Nhất Nặc liền quên ——
Nàng đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ trước bếp, trên tay cầm một chiếc bát sứ trắng xanh đựng nước đậu xanh. Những vụn đường phèn nổi lên phía trên như những viên kim cương nhỏ, tỏa ra thứ ánh sáng trắng nhàn nhạt, khi cắn vào miệng, sau khi vỡ tung ra vị ngọt của đường mía.
Một ngụm ngọt ngào tiến vào trong lòng, nàng không khỏi bật cười.
Trong sáu tháng ở Bình Sơn, nàng cũng thường xuyên mỉm cười, nhưng luôn kiềm chế, đôi khi chỉ là nụ cười trên má, đôi mắt lại lạnh lùng. Đôi khi đang mỉm cười, nhưng đột nhiên bị một loại đau đớn nào đó cắt ngang, nụ cười biến mất. Không có nụ cười nào có thể tự nhiên, sâu sắc và chân thực như khoảnh khắc này ——
Đây là một nụ cười chân chính, có thể thấy ở đôi mắt rạng rỡ, khóe miệng hơi nhếch lên.
"Chúng ta đã từng sống cùng nhau một thời gian, lúc đó ta đã nấu ăn cho nàng. Tài nấu nướng của nàng ——"
Không ai rành trình độ nấu ăn của Lạc Phồn Tinh hơn dì nấu ăn, không cần Hứa Nhất Nặc nói tiếp, nàng liền hiểu ý cười cười.
"Lạc lão sư lần đầu tiên luộc trứng ở căng tin, suýt chút nữa đốt cháy nhà bếp!"
Hứa Nhất Nặc tưởng tượng ra cảnh tượng đó, nụ cười trong mắt càng rõ ràng hơn.
"Ừm, nàng nấu nướng không giỏi lắm, cũng rất ít khi nấu nướng. Trước khi chúng ta chuyển đến ở cùng nhau, nàng luôn ăn ở căng tin của trường, hoặc là gọi đồ ăn trực tiếp từ nhà hàng."
Đấy thực sự là một quãng thời gian ngọt ngào và tuyệt vời ——
Nếu không có sự thù hận và dối trá.
Nhưng trên đời này không có nếu như.
Hứa Nhất Nặc đắm chìm trong ký ức, không thể nhớ được chuyện gì đã xảy ra tiếp theo.
Cho đến khi nàng nghe được những lời tiếp theo của dì nấu ăn.
"Hứa lão sư nấu ăn giỏi như vậy, sao Lạc lão sư lại không học được gì?"
Như một chậu nước lạnh dội thẳng vào người.
Hứa Nhất Nặc ngay lập tức tỉnh dậy khỏi giấc mơ ngọt ngào.
Lạc Phồn Tinh làm sao lại không muốn cùng nàng học nấu ăn chứ?
Vì nàng —— vì Trì Cẩm Tây, Lạc Phồn Tinh dọn hết sách mỹ thuật trong tủ đi, mua đủ loại thực đơn mà nàng cũng không có hứng thú, lấp đầy vào từng quyền một.
Lạc Phồn Tinh thực sự nghiêm túc muốn ở bên nàng, thực sự nghiêm túc muốn hiểu nàng và thực sự nghiêm túc muốn duy trì mối quan hệ này.
Những thù hận và dối trá đó, cùng một thời khắc tràn vào tâm trí.
Sự ngọt ngào của giây trước đã biến thành nỗi đau ở giây này.
Ngay cả đường phèn cũng không thể giấu được nỗi đau.
Hứa Nhất Nặc nhấp một ngụm chè đậu xanh, rồi lại nhấp một ngụm nữa.
Vị đắng trong miệng biến mất, nhưng vị đắng trong lòng càng ngày càng đậm.
"Nàng rất bận công việc và không có thời gian..."
Dì gật đầu đồng ý.
"Lạc lão sư rất nghiêm túc và có trách nhiệm trong công việc!"
Cảm xúc buồn bã dâng lên trong lòng, Hứa Nhất Nặc đứng dậy khỏi ghế, đặt chén xuống, đi đến bếp lò, mở nắp nồi nhìn rau và canh nóng hổi, thơm phức, trong lòng thấy bình tĩnh hơn một chút.
"Đã đến nên đi vẽ."
Bây giờ là hai giờ rưỡi chiều, trời đang nóng nực.
Dì nấu ăn không khỏi nhắc nhở nàng.
"Hứa lão sư, hay đợi đến bốn giờ đi. Trời đang nóng quá."
Hứa Nhất Nặc cũng không quan tâm, ở Bình Sơn nửa mùa hè, nàng đã sớm quen với thời tiết nóng nực ở đây.
"Tường ở sân chơi râm mát, ánh nắng không chiếu tới, cũng không nóng." Dì thấy vậy cũng không thuyết phục nữa, đành phải đặt thêm hai chai nước vào cho nàng mang đi.
Lúc này đang trong giờ học, sân chơi hoàn toàn im lặng, không có một bóng người nào.
Hứa Nhất Nặc đội một chiếc mũ rơm, mang lên một ít sơn, một mình đi về phía bức tường trắng dài.
Dù có bóng râm nhưng nắng vẫn chói chang, không khí oi bức, gió cũng nóng nực, gió nóng thổi vào tường nên tường cũng nóng dần lên.
Hứa Nhất Nặc đối diện mặt tường, cảm nhận được luồng hơi nóng thoát ra từ vết nứt trên tường, một lúc sau, mặt nàng liền đỏ bừng vì nóng.
Nắng nóng gay gắt khiến việc vẽ tranh trở nên khó khăn.
Một giờ trôi qua, chỉ vẽ được một chút xíu.
Ngồi xuống nghỉ ngơi, phía sau lưng dán tường, càng nóng lên.
Cởi mũ xuống, Hứa Nhất Nặc tìm một góc ngồi xuống, nghe thấy tiếng chuông từ hướng giảng đường xa xa vang lên, tính ra thì buổi chiều đã bắt đầu tiết học thứ hai.
Còn năm phút nữa là ba giờ.
Hứa Nhất Nặc có chút xuất thần.
Chẳng biết lúc nào, Phong Niên chạy bước nhỏ tới.
Chưa được sáu tuổi, nàng còn chưa thể đến trường, phải đợi thêm một năm nữa.
Đôi chân ngắn mà chạy khá nhanh, trong tay ôm một chiếc túi màu đỏ, chưa đầy một phút đã đến trước mặt Hứa Nhất Nặc.
"Chú từ huyện về mua chuối tiêu. Mẹ bảo ta lấy một ít cho dì tiểu Hứa."
Chuối tiêu cũng không phải là loại trái cây hiếm gặp nhưng đối với một gia đình như Phong Niên thì chắc chắn đây là một món quà vô cùng quý giá.
Hứa Nhất Nặc mỉm cười nhận lấy và hỏi.
"Chè đậu xanh hồi trưa có ngon không?"
Phong Niên gật đầu, nhớ đến vị ngọt của nước chè, vô thức chép lưỡi.
"Ăn ngon."
Nghe được câu trả lời này, Hứa Nhất Nặc mở túi ra, lấy ra một quả chuối, bẻ chính giữa, một nửa cho mình, một nửa đưa cho Phong Niên.
Hai người cùng nhau ăn chuối trong cơn gió hè oi bức.
Nhìn vỏ chuối trong túi, Hứa Nhất Nặc biết, trước khi tới đây Phong Niên đã đi tìm Lạc Phồn Tinh.
Phảng phất lơ đãng, nàng hỏi câu hỏi ấp ủ trong lòng.
"Niên Niên, lúc ngươi tới đây, có nhìn thấy Lạc lão sư không?"
Đã quá ba giờ rồi, làm gì cũng là lúc phải về.
Hứa Nhất Nặc nghĩ, lại nghe thấy một câu trả lời phủ định.
"Dì Tiểu Lạc không đến trường nên ta để chuối trước cửa phòng của nàng."
Vẫn chưa về à?
Hứa Nhất Nặc có chút ngạc nhiên, lại không nói gì.
Nắm tay Phong Niên, nàng đưa đối phương trở về nhà.
Trên đường trở về, lại cố ý đi phòng bếp nhìn thoáng qua.
Trong đồ ăn nồi quả nhiên cũng không có động.
Bốn giờ rưỡi, dì nấu ăn phải dùng phòng bếp.
Vẫn không thấy bóng dáng Lạc Phồn Tinh.
Tám giờ tối, đồ ăn đã nguội hẳn.
Không kìm được, nên đã gọi điện cho hiệu trưởng cũ.
". . ."
"Bà Phương bị sốt đột ngột, sáng sớm đưa tới bệnh viện, Lạc lão sư cùng Tống tiểu thư cũng tới."
"Ta sắp tới cổng thôn, buổi tối bọn họ sẽ không trở về."
"Tống tiểu thư sợ nóng, buổi tối ngủ không ngon."
"Lạc lão sư nói, mấy ngày nay theo nàng ở trong huyện."
". . ."
Hứa Nhất Nặc yên tĩnh nghe, nhẹ nhàng 'ừ' một tiếng.
Điện thoại cúp máy, tinh thần vẫn hoảng hốt.
Nàng lại đem đồ ăn hâm lên một lần.
Một người ngồi trước bàn cơm, lẻ loi trơ trọi ăn xong bữa cơm này.
Lão hiệu trưởng đi ngang qua phòng bếp nhìn thấy cảnh tượng này liền bước vào hỏi vài câu.
Hứa Nhất Nặc chỉ nói nửa đêm đói nên đứng dậy nấu bữa ăn.
Rõ ràng là không đúng sự thật.
Lão hiệu trưởng không hỏi nữa, lén lút hỏi thăm dì nấu ăn xem rốt cuộc là chuyện gì.
Một đêm này, Hứa Nhất Nặc ngủ cũng không ngon.
Nghĩ đến Lạc Phồn Tinh sẽ không quay lại trường học nữa, lòng của nàng vắng vẻ.
Ngày hôm sau trời vừa mới sáng, nàng liền rời giường.
Sau khi tắm rửa, liên lấy sơn và đi ra sân chơi, thậm chí còn không ăn sáng.
Thời tiết nóng quá nên vẽ tranh cũng chậm, chỉ tranh thủ lúc trời mát để vẽ thêm.
Cũng giống như Lạc Phồn Tinh và những người khác.
Gió buổi sáng thật mát mẻ và sảng khoái.
Hứa Nhất Nặc đắm chìm trong hội họa đến mức không hề nhận ra phía sau mình còn có một người khác.
Bất tri bất giác, nước sơn trên đầu cọ đã khô đi, nàng cúi xuống nhặt một cây cọ khác thấm màu, khi đứng lên lần nữa, mới phát hiện Lạc Phồn Tinh đang đứng cách đó không xa nhìn mình.
Khoảng cách hai ba mét, không quá xa cũng không quá gần.
Hứa Nhất Nặc sửng sốt, như thể không chắc người phụ nữ trước mặt có phải thật hay không.
Nàng trông thấy Lạc Phồn Tinh hướng mình đi tới ——
Nửa người lộ dưới ánh mặt trời, cánh tay mềm mại, sáng bóng, gầy gò, cổ tay thon thả, xương nhô lên rõ ràng, hướng xuống phía dưới là mu bàn tay trắng như ngọc.
Những ngón tay dài và thẳng, đầu ngón tay tròn, trắng hồng, đôi tay xinh đẹp như vậy, sống động, tươi tắn và rõ ràng chứ không phải ảo ảnh.
Thời gian sáu năm lắng đọng, sự ngượng ngùng và trẻ con ngây thơ đó đã phai nhạt, Lạc Phồn Tinh đã trở thành một người phụ nữ trưởng thành, ổn trọng và vô cùng quyến rũ.
Hứa Nhất Nặc cổ họng khẽ chuyển động, đè nén một loại dục vọng xa lạ nào đó.
Ngay cả âm thanh cũng như bị vướng vào rong biển, không thể vùng vẫy.
"Lạc Phồn Tinh —— "
======================
Bảy mươi bảy ngôi sao
Nắng sớm mờ mờ, nghiêng nghiêng rơi vào Lạc Phồn Tinh phía sau lưng.
Ánh sáng ban mai mờ nhạt, nghiêng nghiêng chiếu trên lưng Lạc Phồn Tinh.
Khuôn mặt nàng tan vào bóng râm của ánh sáng, đường nét mờ ảo nhưng mềm mại.
Từng bước một đến gần, khuôn mặt dần trở nên rõ ràng, đồng tử đen sâu thẳm bình tĩnh, giống như vực sâu vô tận, chỉ cần một cái nhìn có thể hút người vào đó.
"Thấy ngươi vẽ nhập tâm quá nên không gọi ngươi."
Giọng nói của Lạc Phồn Tinh vang lên trong gió, vẫn là giọng điệu vẫn bình tĩnh.
Hứa Nhất Nặc định thần lại, vội vàng rời mắt đi, không dám nhìn lại đôi tay thon dài xinh đẹp đó nữa.
"Trời chưa nóng nên ta muốn vẽ thêm một chút."
Đây là cơ hội hiếm có cùng nhau riêng tư, Lạc Phồn Tinh lại chủ động đến tìm mình, nói không khẩn trương là không thể nào.
Không đợi đối phương trả lời, nàng lại nói tiếp.
"Đến đây sớm thế, có chuyện gì vậy?"
Làn gió mát buổi sáng thổi qua, lạnh lẽo và tĩnh lặng, mang theo hơi thở trong lành đặc trưng của núi rừng.
Lạc Phồn Tinh buông lỏng môi, tựa hồ đang do dự cái gì, hai ba giây sau, giọng nói của nàng vang lên.
"Hiệu trưởng nói, ngươi đến đây vẽ mà không ăn gì cả."
"Khi từ huyện trở về, ta có mang thêm một phần bữa sáng."
"—— đưa cho ngươi."
Hứa Nhất Nặc sửng sốt một lúc, vẻ mặt hơi kinh ngạc.
Khoảnh khắc tiếp theo, quả thực có một hộp đồ ăn sáng trước mặt.
Nó có mùi thơm của bánh bao hấp và vị ngọt của sữa đậu nành, thơm ngon, hấp dẫn.
Quan trọng hơn, cái này được chính Lạc Phồn Tinh đưa tới.
Hứa Nhất Nặc cụp mắt, đưa tay ra cầm lấy hộp đồ ăn, cảm nhận được hơi ấm từ đáy hộp trong lòng bàn tay, khóe môi vô thức cong lên.
Nàng cúi đầu thấp giọng cảm ơn, sợ giọng nói quá nhỏ, lại ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt Lạc Phồn Tinh, nói lời cảm ơn lần nữa với giọng điệu trang trọng và nghiêm túc hơn.
"Cám ơn."
Niềm vui rõ ràng như vậy có thể thấy qua những động tác tinh tế ngay cả khi ấy không nói gì.
Hứa Nhất Nặc đặt cọ vẽ xuống.
Nàng ngồi xổm xuống, tìm một tờ giấy trắng làm đệm lót, đặt hộp trên bãi cỏ sạch sẽ một bên, rồi đơn giản rửa tay bằng nước mang theo. Sau khi làm xong tất cả những điều này, mới lấy đồ ăn trong hộp ra, đứng dậy và từ từ ăn hết.
Bánh baobán bên ngoài tuy thơm ngon nhưng không ngon bằng bánh tự mình làm, nhưng không hiểu sao nàng vẫn ăn hết.
Kỳ thật lúc này đã no rồi.
Nhưng Lạc Phồn Tinh không có ý định rời đi.
Hứa Nhất Nặc lại uống thêm một ngụm sữa đậu nành, vị rất ngọt, thậm chí còn lấn át cả vị của đậu.
Nó quá ngọt, dù có ngon đến đâu cũng trở nên khó uống.
Hứa Nhất Nặc không khỏi nghĩ rằng nó còn tệ hơn món chè đậu xanh đường phèn mình làm ngày hôm qua.
Khi nghĩ đến chè đậu xanh, liền nghĩ đến sự chờ đợi lãng phí đó, trên mặt không khỏi có chút mất mát, trong lòng có chút tiếc nuối.
Nàng vẫn hy vọng Lạc Phồn Tinh có thể nếm thử nó——
"Buổi trưa mấy giờ các ngươi về?"
Có lẽ bầu không khí quá tốt nên nàng quên giấu sự mong đợi trong lời nói, thậm chí trong mắt cũng tràn đầy hưng phấn.
"Hôm qua nấu chè đậu xanh, mọi người đều thích. Nếu ngươi muốn ăn ——"
Chỉ mới nói được nửa chừng liền bị cắt ngang không thương tiếc.
Lạc Phồn Tinh lắc đầu.
"Không cần."
"Bữa ăn của nhân viên tổ dự án sẽ có người chịu trách nhiệm. Nếu muốn ăn, có thể đặt trực tiếp ở khách sạn."
"Bữa sáng này là từ khách sạn mang về."
"Vì vậy, ngươi không cần phải cho rằng ta làm riêng vì ——"
Vị ngọt còn sót lại của sữa đậu nành trong miệng đột ngột biến mất.
Hứa Nhất Nặc sửng sốt một lúc, ý nghĩ còn chưa kịp định thần, nụ cười trên mặt đã hoàn toàn cứng đờ.
Hóa ra đây chính là lý do thực sự khiến Lạc Phồn Tinh xuất hiện ở đây.
Lạc Phồn Tinh không muốn nhận thêm bất kỳ nỗ lực nào từ nàng, dù chỉ là một bữa ăn.
Một chút cảm xúc khó chịu lan ra từ tận đáy lòng.
Vừa buồn vừa tủi.
Hứa Nhất Nặc mở miệng, nhưng không có âm thanh nào phát ra.
Sau một lúc im lặng, cho đến khi sữa đậu nành trong cốc nguội hẳn, nàng mới thì thầm xin lỗi.
"Về sau sẽ không làm nữa."
Mặt trời càng ngày càng lớn, không khí càng ngày càng nóng.
Không nhớ mình đã đứng dưới bức tường bao lâu, cũng không biết Lạc Phồn Tinh rời đi khi nào, chờ ý thức được trên bãi tập chỉ còn lại một mình mình, cây cọ vẽ trên mặt đất đã trở nên cứng ngắc.
Hứa Nhất Nặc cầm cây cọ lên, lập tức lại buông xuống, sau đó lấy ra một cây mới, chấm đầu cọ màu đỏ rồi bắt đầu vẽ lên tường.
Những đường nét mảnh màu đỏ uốn khúc dọc theo bức tường trắng, như con rắn đang trốn cạm bẫy.
Dù vẽ cẩn thận nhưng tay phải không thể kiềm chế được sự run rẩy, không cẩn thận, đường nét đã trật đi.
Nàng ngơ ngác đưa tay ra lau.
Nhưng càng lau, màu đỏ kỳ quặc càng nhiều.
Rõ ràng là muốn sửa lỗi.
Cây cọ chứa đầy sơn dừng lại trong không khí, đầu bút ướt đẫm, màu đỏ tươi mãnh liệt như lửa, như thể một giây sau sẽ bùng cháy.
Nàng đứng thẳng lên, nhìn xuống, đầu ngón tay dính đỏ, khô khốc, dính chặt vào da thịt, căng như sợi dây, kéo tới kéo lui trong lòng.
Chưa từng khó chịu như vậy.
***
Hứa Nhất Nặc không còn ra vào bếp thường xuyên nữa.
Khi trời mát, nàng ra sân chơi vẽ tranh tường, trời nóng bức lại về văn phòng vẽ truyện tranh, thỉnh thoảng còn đến lớp dạy mỹ thuật cho học sinh.
Nhìn qua, cuộc sống của nàng đã trở lại trạng thái trước khi Lạc Phồn Tinh đến Bình Sơn.
Thỉnh thoảng, hai người tình cờ gặp nhau ở trường, cũng không trao đổi được vài lời.
Bởi vì Tống Kỳ luôn cùng Lạc Phồn Tinh như hình với bóng.
Nói về lý tưởng, sở thích, gia đình, công việc và cuộc sống du học ——
Hoàn cảnh gia đình giống nhau khiến hai người có vô số điểm chung.
Bất quá, phần lớn là Tống Kỳ nói, Lạc Phồn Tinh nghe.
Sau khi làm việc liên tục bốn ngày, cuối cùng cũng có được một ngày nghỉ.
Đêm đó, hai người không về huyện mà ở lại trường.
Tám giờ tối, vẫn còn sớm, Tống Kỳ không ngủ được nên ngồi trên ghế đẩu trong sân ngắm trăng.
Đúng lúc gặp Lạc Phồn Tinh ra ngoài rót nước nên đi tới hàn huyên.
"Lạc lão sư, ngươi đã từng yêu chưa?"
Hai người nói rất nhiều chuyện nhưng chưa bao giờ nói tới tình cảm của mình.
Đối với Lạc Phồn Tinh, đây là một vấn đề nhạy cảm.
Nàng đang do dự có nên trả lời hay không, Tống Kỳ đã kể về trải nghiệm tình yêu của mình.
"Ta đã hẹn hò hai lần, một lần hồi đại học và một lần hồi học thạc sĩ, đều là còn không có tốt nghiệp liền bị ép chia tay."
"Ta thích, bọn họ đều không thích. Họ muốn ta tìm được người môn đăng hộ đối."
Bọn họ —— nói hẳn là trưởng bối trong nhà.
Dù có được sủng ái đến đâu thì cha mẹ vẫn là người đưa ra quyết định cuối cùng khi liên quan đến vấn đề hôn nhân.
Một tia thất vọng hiện lên trong mắt Tống Kỳ.
"Ta đã xem mắt vài lần, nhưng ngoài xuất thân tốt, ta dường như không tìm thấy ưu điểm nào khác ở những người đó."
Lạc Phồn Tinh vô cùng ngạc nhiên, không ngờ rằng Tống Kỳ, người tưởng chừng như có một gia đình hạnh phúc, lại gặp phải phiền não như vậy.
Đang định an ủi, chợt nhận ra người kia ngẩng đầu lên mỉm cười với mình.
"Không giống như Lạc lão sư, vừa có năng lực vừa có tâm."
Câu này hình như muốn ám chỉ điều gì.
Lạc Phồn Tinh chưa kịp suy nghĩ thì Tống Kỳ đã đứng dậy.
"Lạc lão sư, ngươi đã từng yêu chưa?"
Quay lại câu hỏi ban đầu.
Hai người đứng đối diện nhau, khoảng cách rất gần.
Lạc Phồn Tinh lùi lại một bước, vẻ mặt hơi luống cuống.
"Ừm."
Nàng vẫn thừa nhận về mối quan hệ duy nhất của mình.
Tống Kỳ chấp nhận câu trả lời, gật đầu và không hỏi thêm bất kỳ câu nào.
Nàng đổi chủ đề và lại bắt đầu nói về công việc.
Cảm giác kỳ quái trong lòng Lạc Phồn Tinh lập tức biến mất.
Ai cũng không có phát hiện, bên ngoài viện, Hứa Nhất Nặc đứng ở dưới ánh trăng, cầm trong tay một chồng vừa vẽ xong sơ đồ phác thảo, vừa vặn đem hai người đối thoại, hoàn hoàn chỉnh chỉnh nghe vào trong lỗ tai.
Không ai để ý rằng ngoài sân, Hứa Nhất Nặc đang đứng dưới ánh trăng, trên tay cầm một chồng bản phác thảo mới vẽ, vừa vặn nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người.
======================
Bảy mươi tám ngôi sao
Hứa Nhất Nặc mang theo bản vẽ đến, lại mang theo bản vẽ rời đi.
Đêm đó, cuối cùng vẫn không thể nói chuyện với Lạc Phồn Tinh.
Phương lão thái nằm viện năm ngày, dần dần bình phục, vì con trai và con dâu đều đi làm ở nơi khác nên bà lo cháu gái ở nhà một mình không có ai chăm sóc, liền muốn làm thủ tục xuất viện càng sớm càng tốt.
Lạc Phồn Tinh có tình cảm thân thiết với thôn dân, Phương hà lại là học sinh của nàng, sau khi biết chuyện này, nàng đề nghị đến huyện đưa Phương lão thái về nhà.
Sáng nay, Hứa Nhất Nặc vừa ra khỏi nhà Phong Niên, ngẩng đầu đã thấy Lạc Phồn Tinh cùng Tống Kỳ đang đứng trước cổng trường nói chuyện, chiếc xe màu đen mà họ thường lái đỗ ngay phía sau.
Không phải nghỉ ngơi sao? Tại sao lại muốn đi ra ngoài?
Hứa Nhất Nặc không hiểu, tiến về phía trước hai bước, trong tầm mắt chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng hai người phụ nữ càng ngày càng gần.
Lạc Phồn Tinh nhanh chóng lên xe, Tống Kỳ tựa hồ đang định đi theo, nhưng cửa xe đã đóng lại.
Thấy vậy, nàng đành phải dừng lại, lặng lẽ đứng sang một bên, mãi đến khi Lạc Phồn Tinh hạ cửa sổ xe xuống, nàng mới cúi người, đặt hai tay lên cửa sổ, nhẹ nhàng vẫy tay tạm biệt.
Một màn rất lãng mạn ——
Nó dễ khiến người ta liên tưởng đến cảnh cả hai tâm sự tâm sự dưới ánh trăng và sự thăm dò đầy thâm ý rằng Lạc Phồn Tinh đã từng yêu hay chưa.
Vậy rõ ràng là Tống Kỳ có tình cảm với Lạc Phồn Tinh.
Vậy còn Lạc Phồn Tinh thì sao?
Hứa Nhất Nặc mím môi, đột nhiên cảm thấy trong lòng bất lực ——
Vấn đề này, nàng sớm đã không có tư cách hỏi tới.
Chiếc xe màu đen khởi động chậm rãi, lái thẳng đến cổng thôn, vòng vèo xuống con đường núi quanh co và chỉ trong thời gian ngắn đã đến chân núi.
Sau khi giảng dạy ở Bình Sơn sáu năm, Lạc Phồn Tinh đã dạy rất nhiều học sinh, và Thụy Tuyết chắc chắn là người thông minh nhất và có tham vọng nhất trong số đó.
Vì không thể về trong kỳ nghỉ hè nên thầy trò hai người đã bỏ lỡ cơ hội hiếm hoi được gặp nhau.
Lạc Phồn Tinh trong lòng nhớ đến cô bé nên khởi hành sớm, vào thành phố trước rồi mới đi đón Phương lão thái.
Khời hành lúc tám giờ, chín giờ ba mươi thì đến thành phố.
Đang là giờ học nên Lạc Phồn Tinh không có quấy rầy, chỉ lặng lẽ đứng bên ngoài chờ đợi.
Mười phút sau, chuông reo, giáo viên bước ra khỏi lớp, học sinh trong lớp ra hành lang hít thở không khí trong lành, trong đó có Thụy Tuyết.
Hơn nửa năm không gặp, Thụy Tuyết đột nhiên nhìn thấy Lạc Phồn Tinh xuất hiện trước mắt, còn cho rằng đây là ảo giác của mình.
Sững sờ đi đến trước mặt người nọ, nàng không khỏi nhỏ giọng xác nhận.
"Lạc lão sư?"
Lạc Phồn Tinh nhếch môi và mỉm cười nhẹ nhàng.
"Ta về Bình Sơn công tác, vừa vặn tới đây thăm ngươi một chút."
Người phụ nữ trước mặt quả nhiên là Lạc Phồn Tinh, Thụy Tuyết cũng nở nụ cười.
"Lạc lão sư trở về khi nào?"
"Đã được vài ngày rồi."
"Mẹ ta có biết Lạc lão sư đến gặp ta không?"
"Ừm, nàng còn bảo ta mang cho ngươi ít trái cây ở trong xe."
Thời gian nghỉ giữa các tiết tương đối dài, trọn vẹn hai mươi phút.
Lạc Phồn Tinh nói rồi đưa Thụy Tuyết xuống lầu.
"Ngươi vẫn ở tòa nhà như trước đây phải không?"
Thụy Tuyết gật đầu, ngoan ngoãn đi theo.
Xe đậu ở dưới lầu, hai ba phút liền đến tòa nhà ký túc xá.
Năm cuối cấp ba là khoảng thời gian vất vả.
Lạc Phồn Tinh mang theo rất nhiều thứ, ngoài ngũ cốc trái cây, sữa bò và sữa chua, còn có rất nhiều sách bổ túc, đề mô phỏng, thậm chí cả những vật dụng cần thiết hàng ngày như đèn bàn, đồng hồ điện tử.
Cốp xe gần đầy luôn.
Thụy Tuyết có chút xấu hổ, muốn nói cái gì, nhưng Lạc Phồn Tinh đã nhét sách vở vào trong ngực nàng.
Hai người mỗi người mang một phần đồ lên lầu.
Trên đường đi, lại tiếp tục trò chuyện, chủ yếu là về những chủ đề hằng ngày.
Nhớ tới Phong Niên nhỏ nghịch ngợm, lời nói của Thụy Tuyết tràn đầy nhớ mong.
"Không biết Niên Niên ở nhà có nghe lời không."
"May mắn là còn có Hứa lão sư ở đây, nàng luôn thích theo sau Hứa lão sư."
Lơ đãng nghe được tên Hứa Nhất Nặc, cùng sống trong một nơi nhỏ bé, không thể tránh khỏi cảnh tượng như vậy.
Lạc Phồn Tinh mím môi và không có trả lời.
Thụy Tuyết tiếp tục nói.
"Hứa lão sư có bận không? Sao hôm nay nàng không đi cùng vậy?"
Sau hai tháng ở chung trong kỳ nghỉ hè, Thụy Tuyết và Hứa Nhất Nặc cũng trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
Vừa dứt lời, nàng quay đầu nhìn Lạc Phồn Tinh, hai mắt đột nhiên sáng lên.
"Lạc lão sư, người bạn mà ngươi nhắc đến lúc trước là Hứa lão sư phải không?"
Một số chuyện cũ đã cố tình lãng quên lại hiện lên trong tâm trí.
Lạc Phồn Tinh kinh ngạc thất thần, nhưng vẫn nghe rõ lời nói của Thụy Tuyết.
"Bây giờ ta cuối cùng cũng hiểu tại sao Lạc lão sư cứ nói Hứa lão sư rất ưu tú. Hóa ra nàng bị buộc phải nghỉ học sau khi rời đi cùng với cậu của mình. Nàng chỉ bắt đầu vẽ lại sau khi về nước vài năm trước, hơn nữa vẫn có thể vẽ rất tốt."
Không ai có thể phủ nhận tài năng và thiên phú của Hứa Nhất Nặc, nhưng những phẩm chất đáng khen ngợi của nàng còn vượt xa điều đó.
Mười sáu năm là thời gian đủ để ghi nhớ hết những điều tốt đẹp trong lòng.
Lạc Phồn Tinh hơi há môi, thốt ra một tiếng 'ừm' không thể nghe được
Bất giác, lại thấy chua chát đến thót tim.
"Nàng muốn giúp trường vẽ tranh tường, nên không đến."
Vừa dứt lời, cuối cùng cũng đã đến trước cửa ký túc xá.
Thụy Tuyết lấy chìa khóa và mở cửa.
Lúc này chỉ còn mười phút nữa là đến giờ học.
Vội vàng đặt đồ đạc xuống, không kịp ngồi xuống nghỉ ngơi lại phải rời đi.
Hai người lần lượt đi ra, đang định khóa cửa lại, Thụy Tuyết nghĩ tới điều gì đó, lại vào phòng lấy ra một tập sách màu xám.
"Cái này là cái gì?"
Lạc Phồn Tinh hiếu kì hỏi, nhưng không ngờ, Thụy Tuyết trực tiếp đưa cho nàng tập sách.
"Là thực đơn của Hứa lão sư. Nàng đã dạy ta nấu ăn hồi nghỉ hè. Ta quên trả lại cho nàng, không cẩn thận bị ta mang đến trường học."
Hứa Nhất Nặc vậy mà đã dạy Thụy Tuyết nấu ăn.
Lạc Phồn Tinh chỉ cảm thấy khó tin.
Dựa vào sự hiểu biết của nàng về Hứa Nhất Nặc, Hứa Nhất Nặc nhất định rất ghét thân phận đầu bếp của mình, làm sao một người như vậy có thể dạy người khác nấu ăn?
Nàng đưa tay cầm lấy tập sách, mở ra xem.
Đây quả thực là công thức nấu ăn, nhưng được Hứa Nhất Nặc viết tay và các bước thực hiện đều rất chi tiết. Không chỉ liệt kê nguyên liệu, gia vị cần thiết cho từng món ăn mà thời gian nấu cũng được ghi rõ ràng.
Kiểu chữ quen thuộc, giấy vẽ quen thuộc, bút bi đen quen thuộc, Lạc Phồn Tinh không khỏi nghĩ đến hai thực đơn mà Hứa Nhất Nặc viết tay cho chính mình khi ngồi dưới ngọn đèn trong phòng khách vào đêm khuya.
Ngay lập tức, nàng đóng tập sách lại.
"Ta sẽ giúp ngươi trả lại cho nàng."
Trên đường trở lại giảng đường, Lạc Phồn Tinh ngồi trong xe, không nhìn được, hỏi thăm điều hoang mang trong lòng.
"Làm sao đột nhiên muốn học nấu ăn?"
"Mẹ ta thích ăn những món do Hứa lão sư nấu nên ta muốn học cách nấu cho mẹ."
Mẹ của Thụy Tuyết đã ăn những món ăn do Hứa Nhất Nặc nấu.
Lạc Phồn Tinh nghe được điểm mấu chốt, càng ngạc nhiên hơn.
Liên quan tới cuộc sống của Hứa Nhất Nặc ở Bình Sơn, nàng hiểu cũng không nhiều.
Ngoài việc quyên góp đồ dùng cho trường, vẽ tranh tường và thỉnh thoảng mở lớp mỹ thuật cho học sinh, những chuyện khác đều biết rất ít.
Lạc Phồn Tinh mím môi, do dự một chút, tiếp tục hỏi.
"Nàng thường xuyên xuống bếp?"
Thụy Tuyết suy nghĩ một lúc, kể lại tất cả những gì mình biết ra ——
"Ừm, Hứa lão sư thường xuyên làm đồ ăn cho mọi người."
"Ta cũng nghe mẹ nói, lúc đầu Hứa lão sư tự làm cho mình ăn, nhưng nàng không ăn hết, thế là dứt khoát làm nhiều một ít."
"Mỗi lần mặc kệ làm cái gì, nàng cũng chỉ giữ lại cho mình một ít, phần còn lại đều tặng đi."
"Mọi người ăn đồ ăn của Hứa lão sư, cũng sẽ gửi nguyên liệu tươi cho Hứa lão sư. Hứa lão sư không muốn nhận nên đã nấu chín hết và gửi lại cho mọi người."
Hóa ra Hứa Nhất Nặc còn có mối quan hệ như vậy với thôn dân.
Chỉ có điều, trong ấn tượng, đây hoàn toàn không phải là chuyện mà Xu Yinuo sẽ làm ——
Hứa Nhất Nặc chưa bao giờ thích những mối quan hệ quá gần gũi với ai, cũng không thích 'lãng phí' thời gian cho các mối quan hệ người với người.
Lạc Phồn Tinh thậm chí không thể tưởng tượng được cảnh Hứa Nhất Nặc đưa đồ ăn cho thôn dân.
Cho đến khi đưa Thụy Tuyết đến lớp, nàng vẫn có chút hoảng hốt.
Rời trường lúc mười giờ rưỡi, đến trong huyện vừa khéo mười một giờ.
Sau khi hoàn tất thủ tục xuất viện, Phương lão thái nói muốn mua hai bộ quần áo cho cháu gái, thế là, Lạc Phồn Tinh đã đi cùng bà đến một cửa hàng quần áo.
Sự chậm trễ này là một tiếng đồng hồ.
Khi trở về thôn thì đã quá giờ ăn trưa.
Bởi vì đã nói trước với hiệu trưởng rằng sẽ quay lại trễ, nên dì nấu ăn ở căng tin đã đặc biệt để lại một phần thức ăn trong nồi.
Lạc Phồn Tinh đưa Phương lão thái về nhà, quay lại trường liền một mình đến nhà ăn.
Điều nàng không ngờ tới là Hứa Nhất Nặc cũng ở đó.
Bầu không khí có chút không tự nhiên.
Hứa Nhất Nặc đang đứng trước bếp lò, mặc một chiếc tạp dề cũ kỹ màu xanh đậm, tay phải cầm thìa, rõ ràng là đang nấu ăn.
Trong không khí tràn ngập một cỗ nhàn nhạt mùi thơm ngát, hòa với một điểm mê người ngọt, là cốc lương mềm nhu hương vị.
Trong không khí có một mùi hương nhẹ nhàng, xen lẫn một chút ngọt ngào mê người, là hương vị cốc lương mềm nhu.
Nhìn thấy Lạc Phồn Tinh xuất hiện, Hứa Nhất Nặc cũng sửng sốt giây lát, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo lại.
"Ngươi quay trở lại rồi."
"Mẹ Niên Niên nói, hôm nay ngươi tới gặp Thụy Tuyết, dạo này nàng thế nào rồi?"
Cổ họng Lạc Phồn Tinh giật giật, trầm mặc một lúc mới trả lời.
"Nàng rất tốt."
Nói xong, nàng nhìn về phía cái nồi lớn tản ra mùi cơm, nét mặt hơi thay đổi.
Có vẻ như đang nghĩ xem thức ăn trong nồi dành cho ai.
Mặc dù lần trước gặp mặt đã nói rõ ràng không cần thiên vị mình, nhưng giờ phút này, Lạc Phồn Tinh vẫn cảm thấy có chút khó tả, bối rối và căng thẳng.
"Ngươi tại sao lại ở chỗ này?"
Cuối cùng cũng hỏi ra.
Hứa Nhất Nặc nghe ra không đúng, nhanh chóng đoán được Lạc Phồn Tinh đã hiểu lầm điều gì.
"Phương lão thái vừa mới xuất viện, trong nhà không ai, không nấu cơm được, lại không ăn được đồ dầu mỡ, nên hiệu trưởng bảo ta nấu một ít cơm rồi gửi cho bà ấy. "
Lạc Phồn Tinh nghe tiếng ngạc nhiên, lúng túng không thôi.
Hứa Nhất Nặc làm như không chú ý đến, lặng lẽ mở một cái nồi khác và lấy thức ăn do dì nấu ăn để lại ra.
"Nó vẫn còn hơi nóng, có thể để một lúc rồi ăn."
Cơm là cơm trắng thông thường, đồ ăn là một mặn một chay, bao gồm ớt xanh xào thịt và rau xào.
Tất cả đều do dì làm, nhìn cũng khá ngon, tuy nhiên mùi thơm của cơm và thịt đều bị mùi thơm của Bát Bảo át đi.
Hứa Nhất Nặc đặt thức ăn lên bàn, sau đó quay lại bếp, tập trung nấu cháo gạo trong nồi.
Cuộc trò chuyện giữa hai người kết thúc ở đây, trong bầu không khí kỳ lạ này.
Hứa Nhất Nặc thực hiện lời hứa của nàng, sẽ không còn nấu cơm cho Lạc Phồn Tinh.
Một bữa cơm ăn vô thanh vô tức.
Lạc Phồn Tinh ăn cơm xong, đang muốn rửa chén, lại bị Hứa Nhất Nặc thuận tay nhận lấy bát đũa.
Luo Fanxing ăn xong và đang định rửa chén thì lại bị Hứa Nhất Nặc thuận tay nhận lấy.
"Để ta đi."
Một câu quen thuộc.
Khi hai người sống chung, Lạc Phồn Tinh muốn phụ việc bếp núc, Hứa Nhất Nặc luôn nói: "Để ta đi." Sau đó, như dỗ dành một đứa trẻ, để Lạc Phồn Tinh ngoan ngoãn ra phòng khách ngồi.
Lạc Phồn Tinh sững tại chỗ, đi cũng không phải, không đi cũng không phải.
Sau khi đem chén đĩa và đũa đã rửa tách riêng biệt, Hứa Nhất Nặc quay người lại thì phát hiện Lạc Phồn Tinh vẫn còn ở đó, không khỏi sửng sốt.
Cháo gạo trong nồi đã nấu xong.
Liên tục bị Lạc Phồn Tinh xa cách, tuy biết mình không nên dây dưa nữa, nhưng dù sao nhịn không được tham luyến càng nhiều.
Nàng cắn cắn môi, lấy dũng khí, lại một lần, thử thăm dò tới gần.
"Đã đến giờ đưa cơm cho lão thái thái rồi. Có muốn... cùng đi không?"
======================
Bảy mươi chín ngôi sao
Lời mời đột ngột đến khiến Lạc Phồn Tinh sửng sốt, nhất thời quên trả lời.
Không khí im lặng một lúc lâu, giống như một sự từ chối khéo léo nào đó.
Mặc dù đây là kết quả trong dự liệu nhưng Hứa Nhất Nặc vẫn không tránh khỏi cảm giác thất vọng.
"Không sao đâu. Nếu không tiện thì ta có thể đến đó một mình."
Nhìn bề ngoài thì có vẻ như đang nhường bậc thang cho Lạc Phồn Tinh, nhưng thực chất lại giống như đang nhường bậc thang cho chính mình hơn.
"Cùng đi thôi."
Bất ngờ, một giọng nữ nhẹ nhàng lọt vào tai.
Lạc Phồn Tinh vậy mà đồng ý.
Ngẩn ngơ nhìn người phụ nữ trước mặt, Hứa Nhất Nặc mím chặt môi, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và không thể tin.
Trên bếp có một cái chén thủy tinh đã được rửa sạch, nàng cúi đầu từng chút một đổ hết cháo gạo vào trong chén, vì quá khẩn trương cháo cứ tràn ra ngoài mép, vô tình chạm phải, ngón tay liền bị bỏng đến đỏ lên.
Chút đau này đơn giản là không đáng kể.
Lạc Phồn Tinh nhìn ở trong mắt, bất giác cau mày.
Cũng chỉ ngây người một lát, Hứa Nhất Nặc đậy nắp chén thủy tinh lại, để vào túi xách.
Nàng rõ ràng rất giỏi trong việc xử lý những sự cố khi nấu nướng.
Mặc dù vết bỏng do cháo gạo không đau nhiều nhưng trước khi đi, vẫn nhúng tay phải vào nước lạnh rồi rửa sạch.
Đó là một động tác rất điêu luyện, và có thể tưởng tượng rằng chắc hẳn đã trải qua những sự cố như vậy vô số lần.
Luo Fanxing vẫn im lặng, bỗng chợt nhớ đến không lâu sau khi hai người trùng phùng, mình từng chạm vào bàn tay đó —— Bàn tay của Trì Cẩm Tây, bàn tay hoàn hảo chỉ dùng để vẽ năm xưa, đã trở nên thô ráp và đầy sẹo.
Không hiểu vì lý do gì, trái tim nàng cảm thấy tắc nghẽn và ngột ngạt.
Đường trong thôn phần lớn là đường đất và đường đá, đường rất hẹp, chỉ có thể dựa vào đi bộ.
Hai người đi cạnh nhau mà không có bất kỳ giao lưu nào.
Đi được nửa đường, Hứa Nhất Nặc không muốn lãng phí khoảng thời gian ở riêng tư hiếm hoi này nên cuối cùng cũng lên tiếng, chủ động hỏi Lạc Phồn Tinh về chuyến đi đến thành phố hôm nay.
Khi nói đến Thụy Tuyết, chủ đề chung liền nhiều hơn.
Lúc này Lạc Phồn Tinh mới nhớ ra mình quên trả lại đồ vật cho đối phương.
"Thụy Tuyết đưa cho ta một tập sách, để ta mang đến cho ngươi."
"Tập sách?"
Hứa Nhất Nặc hơi nghi hoặc một chút, lại nhanh chóng phản ứng.
"Cuốn thực đơn đó thì ra là bị mang đến trường học, chẳng trách tìm rất lâu vẫn không tìm thấy. Thực ra không trả lại cũng không sao, trong đó đều chứa những món ăn Tống tỷ yêu thích, vốn dĩ là viết cho Thụy Tuyết."
Rõ ràng những gì Thụy Tuyết nói đều là thật, Hứa Nhất Nặc thực sự đã dạy nàng nấu ăn.
Lạc Phồn Tinh vẫn không thể tin được, nhưng sự thật đã ở trước mắt ——
Sáu năm trôi qua, Hứa Nhất Nặc dường như thực sự khác biệt.
***
Hứa Nhất Nặc đưa cơm cho Phương lão thái ba ngày.
Vì sự việc này mà nàng cùng Lạc Phồn Tinh lại có cuộc gặp gỡ mới, khi lại hòa hợp, hai người cũng không giống trước đó không có lời gì để nói.
Dù chỉ một chút ấm áp cũng đủ khiến người ta vui vẻ.
Đáng tiếc, niềm vui này kéo dài quá ngắn ngủi.
Buổi trưa ngày hôm đó, Hứa Nhất Nặc vừa từ nhà Phương lão thái trở về thì nghe được hiệu trưởng nói Lạc Phồn Tinh sắp rời đi.
Hóa ra năm nay là kỷ niệm 20 năm thành lập Thanh Trúc, với tư cách là nhân viên trung tâm, dù đến từ trụ sở chính hay chi nhánh đều phải đến Hải thị để tham dự bữa tiệc kỷ niệm này.
Mới tới Bình Sơn công tác, Lạc Phồn Tinh dự kiến sẽ hoàn thành việc quay phim từ bảy đến mười ngày, nhưng không ngờ rằng vì thời tiết nóng nực nên phải mất nửa tháng mới hoàn thành.
Tin tức đến đột ngột.
Nếu như hiệu trưởng không vô tình nhắc tới, có lẽ khi Lạc Phồn Tinh rời đi, Hứa Nhất Nặc cũng không biết nàng đã đi rồi.
Hiếm khi trùng phùng mà lại phải chia xa sớm như vậy, còn không biết khi nào mới gặp lại.
Từ phòng bếp đi ra, Hứa Nhất Nặc muốn đi tìm Lạc Phồn Tinh nói lời tạm biệt.
Nhưng nhớ lại lần trước hai người chia tay ở sân bay, đối phương thậm chí không muốn nói lời "tạm biệt" với mình, khó tránh khỏi cảm thấy có ý muốn rút lui.
Đúng lúc đang do dự thì dì nhà ăn từ bên ngoài bước tới.
"Hứa lão sư đưa cơm trở về."
Hứa Nhất Nặc đứng ở cửa, nhẹ giọng nói: "Ừm."
"Dì, dì có thấy Lạc lão sư không? Hiệu trưởng nói hôm nay nàng sẽ đi."
Trước mặt người ngoài, Hứa Nhất Nặc vẫn là bạn tốt của Lạc Phồn Tinh.
Khi bạn bè chia xa, đương nhiên là phải thật tốt nói từ biệt.
Không cần suy nghĩ, dì gật đầu.
"Lúc ta tới, Lạc lão sư còn đang thu dọn đồ đạc trong phòng làm việc, muốn nói chuyện với nàng thì phải đến đó sớm. Ta thấy Tống tiểu thư đang ở bên cạnh đợi nàng đâu."
Đi vội vã như vậy sao?
Sau khi cảm ơn dì, Hứa Nhất Nặc cuối cùng cũng tiến lên và rời khỏi bếp.
Tuy nhiên, nơi đến không phải là văn phòng mà là nhà của Thụy Tuyết.
Dù sao cũng là một đại tiểu thư chưa từng trải qua gian khổ, ở Bình Sơn nửa tháng, dù môi trường ở đây có tốt đến đâu, Tống Kỳ vẫn nhớ cuộc sống ở Hải thị.
Nghĩ đến việc có thể sớm về nhà, nụ cười trên môi nàng rạng rỡ hơn thường ngày rất nhiều.
"Lạc lão sư sau khi trở về Hải thị có tính toán gì không?"
Đối với dự án hỗ trợ học tập lần này, phần mà Lạc Phồn Tinh phụ trách đã được hoàn thành, về phần công việc tiếp theo sẽ được giao cho các đồng nghiệp khác trong trung tâm.
Theo lý mà nói, sau hơn hai tháng bận rộn, sau khi trở về làm gì cũng phải dành cho mình một kỳ nghỉ ngắn để nghỉ ngơi.
Không đợi Lạc Phồn Tinh trả lời, Tống Kỳ đã mời nàng.
"Một người bạn đã cho ta hai vé xem buổi hòa nhạc vào tuần tới. Lạc lão sư có muốn đi cùng không?"
Đã sớm hỏi những người ở trung tâm giáo dục về thời gian nghỉ ngơi của Lạc Phồn Tinh, vào ngày diễn ra buổi hòa nhạc, Lạc Phồn Tinh không phải đi làm.
Tống Kỳ biết rằng lần này mình sẽ không bị từ chối.
Dưới cái nắng như thiêu đốt, hai người sóng vai nhau đi về phía cổng trường.
Lạc Phồn Tinh dừng lại và bước chân chậm lại chút.
"Cuối tuần? Hẳn là có thời gian."
"Vậy... khi về ta sẽ đưa vé cho Lạc lão sư?"
"Được."
Hai người đang nói chuyện bất tri bất giác đã đến trước xe.
Lạc Phồn Tinh mở cửa xe, Tống Kỳ lên xe trước.
Vì lo lắng ánh nắng chói chang nên nàng không quên nhắc nhở đối phương đóng cửa sổ xe lại.
"Trời hơi nắng, đóng cửa sổ lại đi."
Tống Kỳ ngồi trong xe, ngẩng đầu mỉm cười với người phụ nữ ngoài xe.
"Lạc lão sư thật sự rất giỏi chăm sóc người ta."
Không hiểu sao được khen ngợi, Lạc Phồn Tinh cũng vô thức cong môi.
Đã lâu rồi không thấy Luo Fanxing cười như thế.
Hứa Nhất Nặc nhìn từ xa, hai tay buông thõng bên hông, đầu ngón tay khẽ run lên.
Ánh nắng thiêu đốt chiếu vào người nhưng tứ chi của nàng lại vô cùng lạnh lẽo.
Sau một lúc bối rối, người phụ nữ cách đó không xa đã mở cửa xe, lại nhiều một giây, liền muốn lên xe rời khỏi.
Vẫn không muốn từ bỏ cơ hội gặp mặt lần cuối, gọi ra tên đối phương.
"Lạc Phồn Tinh."
Lạc Phồn Tinh đứng bên cạnh xe, tay phải giữ cửa, quay người lại, liếc nhìn thấy Hứa Nhất Nặc đang đứng dưới ánh mặt trời.
Nàng vẫn mặc chiếc váy trắng ngắn tay đơn giản, mái tóc đen dài xõa tung, khi gió thổi, đuôi tóc nhẹ nhàng đung đưa. Không biết đã đứng dưới nắng bao lâu gương mặt bị phơi đến đỏ bừng. Nhìn kỹ hơn, trên chóp mũi có vài giọt mồ hôi tròn trịa, hơi thở nóng hổi, từ chiếc cổ thon trở xuống lộ ra một vùng da trắng hồng rộng lớn, xương quai xanh nhô cao rõ ràng ——
Năm ngoái gặp nhau ở nước ngoài, có vẻ như còn không gầy như bây giờ.
Cách vài bước, hai người đã đối mặt nhau.
Nụ cười trên mặt Lạc Phồn Tinh chẳng biết lúc nào biến mất, ngay cả lông mày cũng hơi nhíu lại.
"Sao ngươi lại tới đây?"
Rõ ràng, trong lịch trình của nàng không có nhiệm vụ phải nói lời tạm biệt với Hứa Nhất Nặc.
"Nghe nói ngươi sắp về Hải thị, ta có chuyện muốn cùng ngươi thương lượng."
Vẻ mặt Hứa Nhất Nặc có chút lúng túng, ánh mắt chỉ dừng lại trên mặt Lạc Phồn Tinh nửa giây liền thu hồi .
Không dám nhắc tới tạm biệt, nàng trực tiếp đưa bản vẽ mang đến cho đối phương.
"Ta thiết kế hai phiên bản tranh tường trên sân chơi, một phiên bản đơn giản và một phiên bản phức tạp hơn. Phiên bản đơn giản sẽ mất một tuần nữa để hoàn thành, còn phiên bản phức tạp có thể mất nửa tháng để hoàn thành. Ngươi có muốn xem qua xem phiên bản nào tốt hơn không."
Hóa ra là về những bức tranh tường.
Lạc Phồn Tinh nghe tiếng cụp mắt, ánh mắt rơi vào tờ giấy vẽ, nhưng vẫn không đưa tay ra nhận lấy.
"Không."
Không ngờ rằng sẽ nghe được câu trả lời này, cơ thể Hứa Nhất Nặc lập tức cứng đờ.
Nàng ngẩng đầu lên, tay phải cầm bức vẽ vẫn lơ lửng trên không, quẫn bách lại xấu hổ.
"Cái gì?"
Lạc Phồn Tinh nhếch môi, thanh âm vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng lời nói ra lại lạnh lùng hơn bao giờ hết.
"Cho dù là một tuần hay nửa tháng, đối với ta cũng không có gì khác biệt ——
Dù sao, ta sẽ không quay lại trong khoảng thời gian này."
--------------------
Người xếp chữ có lời muốn nói: A lô a lô ~ Không quan tâm người ta sao biết người ta gầy đi? @@
====================
Tám mươi ngôi sao
Làm sao lại có thể không hiểu ẩn ý trong lời nói của Lạc Phồn Tinh chứ?
Từ ngày gặp lại nhau, cả hai đã thỏa thuận rằng ngày bức tranh tường hoàn thành sẽ là ngày Hứa Nhất Nặc rời khỏi Bình Sơn.
Một tuần cùng nửa tháng, hoàn toàn chính xác không hề khác gì nhau.
Trước khi Hứa Nhất Nặc rời đi, Lạc Phồn Tinh sẽ không quay lại đây, hai người cũng không còn cơ hội gặp lại nhau.
"Bức tranh này có mất bao lâu nữa, ta nghĩ lần sau ta tới đây ngươi cũng sẽ không ở Bình Sơn nữa."
Giọng nữ truyền đến tai, lạnh lùng đến mức không thể nghe ra một chút cảm xúc.
Những lời này dường như là một lời nhắc nhở có chủ ý rằng hai người đã kết thúc tại đây.
Hiển nhiên, Lạc Phồn Tinh thật sự không muốn cùng mình tiếp xúc nữa.
Nói không rõ nguyên nhân, Hứa Nhất Nặc tim đau không chịu nổi, thậm chí không thở được.
"Thật xin lỗi."
Nàng nhẹ nhàng xin lỗi, rõ ràng đang cố gắng hết sức để giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng mắt vẫn nhanh chóng đỏ hoe.
Lạc Phồn Tinh dường như không nhìn thấy gì và bình tĩnh lắc đầu.
"Tiểu Tống còn đang đợi ta, nếu không còn chuyện gì nữa, ta phải đi."
Ánh nắng chói chang nghiêng chiếu xuống.
Hứa Nhất Nặc cúi đầu nhìn những bức vẽ mình mang đến, trong lòng đau đớn lan tràn, sửng sốt một lát mới thu tay lại.
Không muốn làm mình khó xử, càng không muốn để Lạc Phồn Tinh khó xử.
Lần này nàng cũng không nói 'tạm biệt'.
"Thượng lộ bình an."
Giọng nói nhỏ nhẹ, đầy sự run rẩy bị kiềm chế và đè nén, bay lên không trung và bị gió đập nát thành từng mảnh.
Giống như trái tim, tình yêu và tôn nghiêm của nàng, tất cả đều bị chôn vùi tại một cái chớp mắt này.
***
Lạc Phồn Tinh cũng không hối hận về những lời mình đã nói trước khi rời đi.
Rõ ràng, phần lớn lý do Hứa Nhất Nặc đến Bình Sơn là vì nàng.
Tuy nhiên, đã không có khả năng quay lại với nhau, cũng không định tiếp tục làm bạn, thì có cố gắng thế nào cũng sẽ vô ích.
Điều kiện ăn ở ở Bình Sơn không tốt, mới ở đó có nửa năm mà đã sụt cân nhiều như vậy, nếu ở lại đó mà sống vất vả, qua một thời gian cơ thể chắc chắn sẽ không thể chịu nổi.
Thay vì vậy, tốt hơn là nên rời đi sớm.
Trở lại Hải thị ngày thứ ba, Lạc Phồn Tinh lặng lẽ gọi điện cho hiệu trưởng, sau một hồi hàn huyên thông thường, mới vô ý hỏi về tranh tường.
"Hứa lão sư còn đang vẽ tường sân chơi, nói nửa tháng nữa sẽ xong."
Nửa tháng——
Cho nên, vẫn là chọn phiên bản phức tạp.
"Trong khoảng thời gian này trời vẫn còn nóng, ban ngày không thể đứng bên ngoài quá lâu."
"Hứa lão sư sợ vẽ không xong nên nhờ giáo viên trường cấp hai bên cạnh giúp đỡ lắp đèn ở sân chơi, có đôi khi ban đêm cũng qua vẽ."
"Ta đã khuyên nàng đừng gấp gáp và hãy vẽ từ từ, nhưng nàng dường như không nghe".
"Nàng giúp trường học nhiều như vậy, thật là một người tốt."
". . ."
Ở đầu bên kia điện thoại, hiệu trưởng già đang tự nói chuyện một mình.
Không khó để nhận ra hắn có ấn tượng rất tốt với Hứa Nhất Nặc.
Kỳ thực không chỉ có hắn, ở trường tiểu học Bình Sơn ai lại không thích Hứa lão sư vừa vẽ giỏi vừa nấu ăn ngon này?
Không hiểu sao, Lạc Phồn Tinh lại nghĩ đến người phụ nữ đứng dưới nắng đợi mình, nhớ tới xương quai xanh nhô ra như ngọc trắng và đôi mắt đỏ ngầu đó.
Không dám nghe hiệu trưởng nói về Hứa Nhất Nặc nữa, nàng vội vàng chuyển chủ đề.
"Chương trình hỗ trợ học sinh vẫn chưa kết thúc, mấy ngày nữa sẽ có đồng nghiệp đến trường khảo sát."
"Lạc lão sư, ngươi yên tâm, chúng ta nhất định hảo hảo phối hợp."
Đơn giản hàn huyên về công việc, nhưng không hiểu sao chủ đề lại quay lại tới Hứa Nhất Nặc.
"Hứa lão sư đã ở đây được nửa năm, không biết người nhà nàng có biết hay không. Ở chung lâu như vậy, ta cũng chưa từng nghe nàng nhắc đến chuyện gì trong nhà."
Người nhà?
Ngoài ông cậu ích kỷ kia ra, Hứa Nhất Nặc còn có người nhà nào nữa?
Lạc Phồn Tinh trong lòng trầm xuống, môi mím chặt hơn.
"Nếu nàng muốn ở lại trường, có phải là cũng có thể ứng tuyển vào vị trí giáo viên tình nguyện không? Trong trường hợp này, đãi ngộ sẽ tốt hơn bây giờ."
Hiệu trưởng thực sự là nghĩ cho Hứa Nhất Nặc.
Nghĩ lại, hắn cũng không biết đối phương sẽ sớm rời đi.
Lạc Phồn Tinh im lặng lắng nghe, trầm mặc một lát, mới đưa ra câu trả lời nước đôi.
"Ta không biết nhiều về hoàn cảnh gia đình nàng. Về phần chỉ tiêu giảng dạy tình nguyện, cần chính nàng đi nộp đơn."
"Vậy ta sẽ hỏi nàng trước xem nàng nghĩ thế nào."
Kỳ thật không cần hỏi cũng biết Hứa Nhất Nặc nhất định sẽ cự tuyệt lòng tốt của hiệu trưởng.
Cúp điện thoại xong, Lạc Phàm Hành buông điện thoại ra, vô cớ trong lòng có chút bực bội.
***
Nhân kỷ niệm 20 năm thành lập Trung tâm Giáo dục, bữa tiệc có sự tham dự của không chỉ các nhân viên mà còn có các lãnh đạo doanh nghiệp đã làm việc với trung tâm trong nhiều năm qua.
Với tư cách là chủ tịch của Lạc thị, Lạc Chân đã cho em gái mình đủ mặt mũi, đích thân tham dự bữa tiệc.
Tập đoàn Tống thị, đơn vị gần đây đã ủng hộ chương trình hỗ trợ học tập của trung tâm, cũng nhận được lời mời tham dự bữa tiệc.
Đã năm ngày kể từ khi từ Bình Sơn trở về, trong khoảng thời gian này, Tống Kỳ vẫn chưa liên lạc với Lạc Phồn Tinh.
Việc hai người ước hẹn cùng nhau đi xem hòa nhạc đương nhiên bị Lạc Phồn Tinh quên mất, mãi đến đêm trước yến tiệc nhận được tin nhắn của đối phương, nàng mới nhớ ra chuyện này.
[Lạc lão sư, ta mang vé buổi hòa nhạc tới đây. Hẹn gặp lại ở khách sạn sau.]
Tống Kỳ là một trong những người phụ trách dự án hỗ trợ học tập nên không có gì ngạc nhiên khi nàng thay mặt Tống thị đến tham dự bữa tiệc.
Lạc Phồn Tinh không suy nghĩ nhiều và nhanh chóng trả lời.
[Được.]
Một chữ 'được' đơn giản quả thực là phong cách nhất quán của Lạc Phồn Tinh.
Tống Kỳ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại và vô thức cong môi.
Đi qua ngã tư, tình cờ gặp đèn đỏ.
Tống Thành Hi đạp phanh và quay lại nhìn em gái mình ở ghế sau với giọng điệu rất khó hiểu.
"Trước kia không phải ngươi không thích tham dự những dịp như vậy sao? Tại sao lần này ngươi lại chủ động tới?"
"Dự án hợp tác giữa công ty và Trung tâm vẫn chưa kết thúc nên đương nhiên ta phải đến tham gia."
Sau khi thản nhiên nói chiếu lệ với chàng trai trẻ ngồi ở ghế lái, Tống Kỳ lấy từ trong túi xách ra một chiếc gương và nhìn vào, sau khi xác nhận rằng lớp trang điểm trên mặt không có vấn đề gì, mới cất gương đi.
Tống Thành Hi nhìn thấy cảnh tượng này, càng cảm thấy kỳ quái.
Có vẻ như em gái hắnđặc biệt quan tâm đến bữa tiệc tối nay.
"Mẹ nói dạo trước ngươi rất thân với nhị tiểu thư Lạc gia. Nàng hình như là người của Thanh Trúc?"
"Ừm."
Khi hai anh em đang nói chuyện thì đèn xanh cuối cùng cũng bật sáng.
Người thanh niên rời mắt khỏi ghế sau, nhịn không được cười.
"Cho nên, nàng đêm nay cũng sẽ tới?"
Tống Kỳ đang định gật đầu thì chợt nhận ra có điều gì đó không thích hợp, đôi lông mày mỏng đẹp đẽ chợt nhăn lại.
"Tứ ca, rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"
"Ta muốn nói, ngươi có phải là yêu nhị tiểu thư Lạc gia không?"
Tống Thành Hi trực tiếp hỏi, không đợi Tống Kỳ trả lời, hắn lại nói.
"Nếu như là người Lạc gia, ta nghĩ cha hẳn là sẽ không phản đối."
Cha của Tống Kỳ, Tống Viễn Sơn, là một người đàn ông có quan niệm dòng dõi rất mạnh, khi còn đi học, Tống Kỳ đã từng yêu nhưng lần nào cũng buộc phải chia tay theo yêu cầu của Tống Viễn Sơ.
Về phần nguyên nhân thì rất đơn giản, chỉ là hắn cảm thấy lý lịch của đối phương không đủ tốt.
Nếu chỉ nói về hoàn cảnh gia đình thì Lạc Phồn Tinh và Tống Kỳ quả thực rất xứng đôi.
Ý của Tống Thành Hi rất rõ ràng, ít nhất xét về mặt xuất thân thì nhị tiểu thư Lạc gia cũng xứng đôi với em gái mình.
Tống Kỳ làm sao có thể không hiểu lời nói của anh trai mình, gò má đột nhiên ửng hồng.
Nàng đưa tay vuốt tóc bên má, đầu ngón tay lạnh ngắt chạm vào má, hơi nóng đỏ bừng trên mặt cũng tiêu tan đi một chút.
"Ta và nàng chỉ là bạn bè thôi. Sau này gặp được nàng, xin đừng nói lung tung."
Vì công việc nên mới thường xuyên liên lạc trong hai tháng hè, vì đi công tác nên mới cùng nhau ở Bình Sơn nửa tháng, Tống Kỳ đã hiểu biết Lạc Phồn Tinh ở một mức độ nhất định.
Không phải chưa nghĩ đến việc theo đuổi, nhưng không phải ai cũng thích cách thể hiện tình yêu thẳng thắn như vậy.
Lạc Phồn Tinh liền không thích hợp.
Lạc Phồn Tinh quá trì độn, đến mức người ta còn thắc mắc liệu nàng có bao giờ nghĩ đến việc yêu đương hay không.
Độc thân sáu năm, trong lúc đó chưa có mối tình lãng mạn nào khác, nếu tiêu chuẩn chọn bạn đời không quá cao thì rất có thể đã có người mình thích rồi.
Nhớ lại cuộc trò chuyện dưới ánh trăng đêm đó, không khó để đoán ra người đó rất có thể là người yêu cũ đã chia tay.
Trong lòng Tống Kỳ biết rằng những người như Lạc Phồn Tinh chỉ thích hợp nước ấm nấu ếch xanh ——
Trước tiên, phải là bạn bè, mới có thể trở thành người yêu.
***
Sau khi Lạc Phồn Tinh trở về Hải thị, căn phòng của nàng liền trống không, mà Hứa Nhất Nặc cũng chuyển về trường từ nhà Thụy Tuyết.
Mười giờ khuya, gió đêm mang theo chút se lạnh, khiến màn đêm càng thêm tịch lạnh.
Xu Yinuo tắt đèn tường, bưng thùng sơn ra sân chơi, từ xa nhìn thấy một bóng người run rẩy đi về phía mình.
"Hứa lão sư."
Là giọng của hiệu trưởng.
Một ông già sáu mươi tuổi đã làm việc chăm chỉ cả đời vì trường học và học sinh, bước đi đã kém linh hoạt hơn trước rất nhiều.
Hứa Nhất Nặc cảm thấy xúc động, bước nhanh hơn, hai ba bước đến gần đem người đỡ lấy.
"Làm sao vẽ muộn như vậy mà không về? Ta còn tưởng ngươi đã xảy ra chuyện gì đó."
Giọng nói già nua hơi khàn khàn đầy lo lắng.
Từ nhỏ cùng mẫu thân sống nương tựa lẫn nhau, hiếm khi nhận được sự quan tâm như thân nhân như vậy, Hứa Nhất Nặc cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng trong lòng dần dần ấm áp.
"Ta thấy tối nay trời có gió và trăng cũng ra nên chỉ muốn vẽ thêm hơn một chút."
"Mặc dù trong trường không có người xấu, nhưng vẽ tranh một mình ở sân chơi, nếu có chuyện gì xảy ra..."
"Không có lần sau."
". . . "
Dọc đường đi, lão hiệu trưởng suốt đường trò chuyện, lo lắng như một ông bố già lo lắng cho con gái mình.
". . ."
Hứa Nhất Nặc kiên nhẫn lắng nghe mà không hề cảm thấy nhàm chán, thỉnh thoảng sẽ đáp lại với ý cười dịu dàng trong mắt.
Nàng chưa từng trải qua hương vị tình yêu của cha, lúc này trong lòng mới hoàn toàn bình tĩnh lại.
Bất giác đã đến trước cửa phòng.
Cánh cửa gỗ đỏ kêu cọt kẹt và mở ra một khe hở.
Hứa Nhất Nặc đang định bước vào phòng thì bị hiệu trưởng già phía sau gọi lại.
"Hứa lão sư, ngươi nghĩ thế nào về chuyện hai ngày trước thương lượng với ngươi?"
Đèn trong hành lang bật sáng, ánh sáng trắng rơi xuống, phản ánh sự chờ đợi nồng nhiệt trong mắt ông lão.
Hứa Nhất Nặc quay lại, nhìn vào đôi mắt đục ngầu đó, không đành lòng nói lời từ chối.
Chỉ là, hiện tại không nói, sớm muộn cũng phải nói.
Sau khi do dự một lúc, cuối cùng nàng cũng buông môi ra và nói rằng mình sẽ rời đi ——
"Xin lỗi, lần này ta không xin chỉ tiêu giáo viên tình nguyện."
"Sau khi vẽ xong tranh tường, ta sẽ rời Bình Sơn."
-------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Dạo này luôn luôn nghe « không còn liên lạc », luôn không nhịn được nghĩ lên Nặc Nặc, đề cử mọi người đi nghe! Chim cánh cụt cùng lưới ức mây đều có! Nam bản nữ sinh đều rất êm tai! Cảm giác ca từ tương đối khế hợp nhất cái thoải mái buông tay Nặc Nặc!
Gần đây đang nghe "Không còn liên lạc", luôn không nhịn được nghĩ đến Nặc Nặc, đề cử mọi người đi nghe! Nó có sẵn trên QQ và NetEase Cloud Music!
Cả phiên bản nam và nữ đều rất hay, cảm thấy lời bài hát phù hợp hơn với một Nặc Nặc đang buông tay!
"Ta sẽ không liên lạc với ngươi nữa
Hi vọng ngươi bỏ qua cho
Muốn trách thì trách lúc trước không có bên nhau
Mà ngươi tương đối hài lòng với hiện tại
Cho nên ta ở lại cũng không có ý nghĩa gì
Ta cắt đứt liên lạc với ngươi
Không có nghĩa là ta không nhớ ngươi
Dù có đi đâu vẫn sẽ nhớ thương
Mà ta cũng bắt đầu thử quên đi
Xóa đi chúng ta qua từ bỏ tất cả gặp nhau
Xóa đi tất cả các giao điểm mà chúng ta bỏ qua trong quá khứ
—— sẽ không liên lạc lại
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip