91 - 96

Chín mươi mốt ngôi sao

Chuyện xảy ra năm đó giống như một cái gai, không chỉ chôn giấu trong lòng Lạc Phồn Tinh mà còn trong lòng mỗi thành viên Lạc gia.

Bữa tiệc sinh nhật không thể hoàn thành đó, những món quà được chuẩn bị kỹ càng đến tận bây giờ, Lạc Bạch Nguyệt vẫn cảm thấy tiếc cho chị gái mình.

Dưới cái nhìn của nàng, cuộc trả thù nhỏ vừa rồi chẳng thấm vào đâu so với những gì Lạc Phồn Tinh phải chịu đựng.

Phòng triển lãm rộng lớn yên tĩnh, ngoại trừ tiếng kêu của máy sưởi, không có âm thanh nào khác.

Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng ở phía xa, khoảng cách vài mét vẫn không quên trừng mắt liếc người ta.

"Đồng Tiếu, đi thôi."

Đột nhiên nghe thấy tên mình, Đồng Tiếu sửng sốt một giây rồi mới phản ứng.

Chưa kịp trả lời thì cô gái đã khoác tay nàng rời đi mà không thèm ngoảnh lại.

Cửa sổ hai đầu hành lang hé mở, có cơn gió lạnh thổi vào.

Hai người đứng trước thang máy, không ai nói gì.

Mãi đến khi điện thoại trong túi rung lên, Lạc Bạch Nguyệt mới lên tiếng cảnh cáo.

"Không được nói cho chị ta biết chuyện vừa xảy ra."

Rõ ràng là đang yêu cầu giúp đỡ, nhưng lại mạnh mồm như vậy.

Đồng Tiếu cũng lười phản ứng.

Lạc Bạch Nguyệt cầm điện thoại lên, liếc nhìn cái tên, một giây trước còn như con mèo xù lông, giây tiếp theo đã biến thành một con chim cút nhỏ ngoan ngoãn.

"Sau Tết nguyên tiêu phải đi làm? Ồ, biết rồi."

"Không thể thay đổi vị trí? Được rồi."

"Ta sẽ đúng giờ trở về, ta cam đoan."

Không cần nghĩ cũng biết cuộc gọi là của Lạc Chân.

Trong toàn bộ Lạc gia, nàng là người duy nhất có thể khiến Lạc Bạch Nguyệt sợ hãi như vậy.

Không biết nhớ tới cái gì, Đồng Tiếu chợt mỉm cười.

"Vẫn là đi cửa hàng làm chào hàng? Có muốn ta qua ủng hộ không? Ta nghe dì Thẩm nói rằng nghiệp vụ của ngươi chưa bao giờ đạt tiêu chuẩn."

Vốn dĩ đã không thích công việc bán hàng này, bây giờ bị trêu chọc, lông khắp người Lạc Bạch Nguyệt lại bắt đầu nổ tung.

"Mắc mớ gì tới ngươi?"

"Hình như ngươi đang nhờ ta giúp đỡ chuyện gì đó."

Hàm ý là nên có thái độ tốt hơn một chút.

Lạc Bạch Nguyệt nghe hiểu ám chỉ, lông mày trong nháy mắt nhéo nhéo.

"Ngươi cũng có phần."

"Người không biết vô tội."

Dường như mỗi khi cãi vã thì không bao giờ có thể nói lại Đồng Tiếu.

Bất đắc dĩ nhượng bộ. Mặc dù lời nói dễ nghe hơn nhưng giọng điệu của đại tiểu thư vẫn lạnh lùng và cứng rắn.

"Làm ơn đừng kể chuyện vừa rồi cho chị ta ——"

"Không phục? Điều bộ khi lợi dụng ta để diễn kịch hồi nãy nhìn thuận mắt hơn bây giờ nhiều."

Đồng Tiếu cũng không hài lòng.

Lạc Bạch Nguyệt tức giận muốn mắng người, hết lần này tới lần khác chỉ có thể nén giận.

"Van cầu ngươi?"

Giọng của nàng trời sinh mềm mại, là điển hình một cô gái ngọt ngào trong veo, bây giờ cố ý hạ giọng, lại càng ngọt như đường.

Đồng Tiếu giật mình, sau đó buông môi, giọng cũng ôn hòa hơn.

"Chuyện này ta sẽ không nói cho Lạc lão sư, ta biết ngươi muốn vì nàng trút giận, nhưng đây từ đầu đến cuối là chuyện của hai người bọn họ, người ngoài tốt nhất không nên can thiệp quá nhiều."

Người ngoài? Em gái sao có thể tính người ngoài?

Đối câu này nhắc nhở, Lạc Bạch Nguyệt chẳng thèm ngó tới.

"Ít làm ra vẻ thành thục tới dạy ta."

"Ngươi thật sự cho rằng ta đang dạy bảo ngươi?"

Cửa thang máy mở ra, một nhóm du khách khác bước vào.

Đoán rằng Lạc Bạch Nguyệt không nghe mình, Đồng Tiếu bước vào thang máy, kể cho nàng nghe chuyện xảy ra ở vũ hội Giáng sinh ở nước M.

". . . "

"Ngươi biết rõ hơn ta tính cách của Lạc lão sư tốt như thế nào. Ngày đó là lần đầu tiên ta thấy nàng phát cáu."

"Nàng nói với ta qua điện thoại rằng nàng sẽ tự mình giải quyết chuyện tình cảm riêng tư, không cần người ngoài can thiệp. Cho dù người này có là người Lạc gia thì nàng cũng sẽ nói như vậy."

"Ngươi có từng nghĩ tới hay không? Lạc tiểu thư cùng Lạc lão sư quan hệ tốt như vậy, tại sao lại dễ dàng buông tha người làm tổn thương em gái của nàng? Với năng lực của nàng, đối phó Hứa Nhất Nặc một chút cũng không có gì khó khăn."

Tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng Đồng Tiếu nói cũng có lý.

Lạc Chân, Giám đốc điều hành của Lạc thị tập đoàn, người vốn lạnh lùng, xa cách kiệm lời trước người ngoài, thực chất lại là một người rất coi trọng gia đình và quan tâm đến những người thân yêu của mình.

Với tính cách của nàng, sao có thể trơ mắt nhìn em gái mình bị đùa bỡn lừa gạt mà không làm gì được?

Lý do duy nhất sẽ chỉ là Lạc Phồn Tinh không cho phép.

Lạc Bạch Nguyệt mím môi, vẻ mặt buồn rầu.

"Sao chị vẫn bênh vực người phụ nữ đó vậy chứ?"

"Đó không phải là bênh vực, ta đoán, nàng chỉ muốn say goodbye với mối quan hệ đó, nên không muốn chúng ta làm điều đó —— Nếu sớm biết Hứa Nhất Nặc cũng có mặt ở triển lãm, ta sẽ không bao giờ cùng ngươi đóng bộ kịch vừa rồi."

Nói tới đây, Lạc Bạch Nguyệt có chút ngượng ngùng, trầm mặc một lát, nàng thấp giọng hỏi ra vấn đề cuối cùng.

"Nếu ngươi biết rõ tỷ tỷ như vậy, vì sao lại nói cho nàng biết Hứa Nhất Nặc tới ký túc xá tìm ngươi?"

Hiểu rõ Lạc Phồn Tinh?

Tuyệt không.

Đồng Tiếu nháy mắt mấy cái, đáy mắt thất lạc chợt lóe lên.

"Đại khái coi là làm như vậy có thể để Lạc lão sư vui vẻ đi."

***

Vào ngày đầu tiên sau Tết nguyên tiêu, Hứa Nhất Nặc lên tàu đến Bình Sơn.

Cảnh chia tay bao giờ cũng có chút sướt mướt.

Lệnh Vi cứ huyên thuyên suốt quãng đường, đến ga xe lửa vẫn chưa nói xong.

"Bác sĩ Lục đang đi công tác, lần này không thể gặp hắn tái khám. Nếu lần sau quyết định đi thì nhớ báo cho ta, ta sẽ đi cùng ngươi đến gặp hắn."

"Ừm, ta biết rồi."

Hứa Nhất Nặc gật đầu, đưa tay ra và nhẹ nhàng ôm lấy bạn tốt.

Một cái ôm đẹp làm cho cuộc chia tay bớt buồn hơn.

Lệnh Vi buông tay ra, còn chưa kịp nói lời tạm biệt, một giọng nói lạnh lùng trong trẻo đã truyền vào tai.

"Ta đã gia hạn hợp đồng với công ty. Hợp đồng mới sẽ được gửi đến email của ngươi trong hai ngày tới. Nhớ kiểm tra nhé."

Trong sáu năm, Hứa Nhất Nặc sớm đã hoàn thành ước hện mười cuốn sách năm đó.

Với danh tiếng và địa vị hiện tại của nàng, trở thành một họa sĩ truyện tranh độc lập là lựa chọn tốt nhất, không cần thiết phải gia hạn hợp đồng với công ty.

Lệnh Vi sửng sốt.

"Tại sao?"

Hứa Nhất Nặc cong cong môi.

"Muốn tiếp tục là đồng nghiệp của ngươi."

Là bạn bè, không nên tính toán chi li, nhưng cũng không nên chỉ để một bên trả giá.

Ở lại nhóm biên tập của Lệnh Vi là hồi đáp lớn nhất mà nàng có thể làm được.

"Được rồi, ta lên tàu đây, đến Bình Sơn ta sẽ liên lạc với ngươi."

Nói không rõ là cảm giác gì, có chút cảm động, lại có chút hổ thẹn.

Đôi mắt của Lệnh Vi đỏ hoe, không thể nói ra lời từ biệt ấp ủ đã lâu.

Cuối cùng, vẫn là Hứa Nhất Nặc nói lời tạm biệt trước.

***

Còn ba ngày nữa là tới khai giảng.

Hứa Nhất Nặc tưởng rằng mình là người đến đầu tiên nhưng không ngờ Chu Oánh lại đến sớm hơn nữa.

"Lạc lão sư nói năm ngoái ta biểu hiện rất tốt, nhân viên ở trung tâm đã chuẩn bị một phần thưởng và nhờ nàng mang đến cho ta trước khai giảng. Dù sao ở nhà cũng không có việc gì nên ta đến sớm một chút."

"Lạc lão sư sắp tới sao?"

"Ừ, ta hỏi thì nàng nói sẽ đến, nhưng không chắc chắn ngày cụ thể."

Lạc Phồn Tinh thực sự sẽ đến.

Nghĩ đến cuộc trò chuyện ngày hôm đó ở bảo tàng mỹ thuật, sắc mặt Hứa Nhất Nặc hơi thay đổi.

Dù biết chuyện này không liên quan gì đến mình nhưng bốn chữ "Lạc Tống liên hôn" vẫn ngay lập tức hiện lên trong đầu.

Quá mức lo lắng khiến quá trình chờ đợi kéo dài dằng dặc.

Đến nỗi khoảnh khắc thực sự nhìn thấy người kia xuất hiện trước mặt mình, nàng thậm chí còn quên chào hỏi.

May mắn thay, nàng không phải là người duy nhất ở văn phòng này.

Năm mới qua đi, Lạc Phồn Tinh không quên món quà năm mới mà mình nhận được từ năm trước, lần này đến đây nàng cũng mang theo quà cho mọi người.

Hộp quà được đóng gói tinh xảo, ruy băng và giấy gói đều có màu hồng nhạt giống nhau, trông rất dễ thương.

Hứa Nhất Nặc đứng ở một bên, nhìn thấy Lạc Phồn Tinh sắp bắt đầu phát quà liền vô thức muốn rời đi.

Chỉ là, còn chưa kịp quay đi, đối phương đã đến trước mặt nàng.

"Hứa lão sư, đây là của ngươi."

Không phải đáp lễ à, sao mình cũng có?

Hứa Nhất Nặc do dự một lát, cũng không có động tác tiếp theo.

Thấy vậy, Lạc Phồn Tinh lại đưa hộp quà về phía trước.

"Quà năm mới, mọi người đều có."

Hứa Nhất Nặc mím môi, biết Lạc Phồn Tinh không muốn làm mình xấu hổ nên mới chuẩn bị thêm một phần.

"Cám ơn."

Nàng nhẹ nhàng cảm ơn và nhận lấy món quà.

Đó là một chiếc hộp nhỏ, hình vuông, cỡ bằng lòng bàn tay, khi cầm lên thì không nặng chút nào, không biết bên trong có gì.

Nó có thể là gì?

Nàng có chút xuất thần.

Mãi đến khi về đến ký túc xá, mới cẩn thận mở giấy gói ra.

Thì ra món quà Lạc Phồn Tinh chuẩn bị cho nàng chính là một lon trà.

Tại sao lại là trà mà không phải thứ gì khác? Là tiện tay bỏ vào, hay là ——

Hứa Nhất Nặc chưa bao giờ cảm thấy mình có nhiều thắc mắc như ngày hôm nay.

Đang lúc suy nghĩ thì có tiếng gõ cửa phòng.

Là Chu Oánh đến đưa tài liệu.

"Hứa lão sư, đây là thư tuyển dụng và chứng chỉ giáo viên mà ngươi xin làm trợ giảng. Lạc lão sư nhờ ta đưa cho ngươi."

Vị trí giảng dạy ứng tuyển năm trước, giờ đã được chấp thuận.

Đầu học kỳ mới, nàng sẽ chính thức trở thành một thành viên của trường.

"Hứa lão sư, chúng ta đều sợ ngươi sẽ rời đi, nhưng bây giờ thì không cần lo lắng nữa."

Ở chung được một năm, tình cảm của họ đều rất tốt.

Hứa Nhất Nặc nghe tiếng đã bật cười, khó được mở lời nói đùa.

"Có phải là thèm ăn rồi?"

Chu Oánh có chút xấu hổ, ánh mắt lại phát sáng lên.

"Ngày mai Lạc lão sư sẽ đưa Vu gia gia vào thành phố khám bác sĩ, cùng đi không? Lúc trước ngươi nói dao làm bếp khó dùng, mà trung tâm có tặng ta phiếu quà tặng siêu thị, chúng ta thuận tiện mua một bộ dao mới đi."

Có thể thấy được, đúng là thèm đến mức thậm chí sẵn sàng dùng phiếu quà tặng của riêng mình để mua đồ dùng mới cho nhà bếp.

Hứa Nhất Nặc đang định nói đồng ý, nhưng đột nhiên nhớ lại những gì mình đã hứa với Lạc Phồn Tinh trước đó, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên có chút khó xử.

"Việc này, Lạc lão sư——"

"Lạc lão sư đã biết rồi, nàng nói không sao đâu."

Không đợi nàng nói hết lời, Chu Oánh đã đưa ra một câu trả lời khẳng định.

Lần này, ngay cả lý do cự tuyệt cũng không có.

Lạc Phồn Tinh đều đồng ý, còn có gì đáng lo đâu?

Đến lúc mua dao mới, không tránh khỏi sẽ phải nấu một bữa ăn cho mọi người, ăn hay không ăn liền không phải việc của mình.

Hứa Nhất Nặc mấp máy môi, một lúc sau, vẫn là nói từ 'được'.

-----------------

Tác giả có lời muốn nói:

Đồng Tiếu: một mối tình thầm mến còn chưa có bắt đầu đã kết thúc

Trong chương này, ta bất ngờ phát hiện ra cảm giác cp của nàng với Nguyệt Nguyệt.

======================

Chín mươi hai ngôi sao

Buổi tối, Hứa Nhất Nặc nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được.

Trong phòng rèm cửa hé mở, ánh trăng xuyên qua khe hở cửa sổ chiếu vào trong, mang theo chút ánh sáng trắng yếu ớt.

Trên bàn, lọ lá trà Lạc Phồn Tinh tặng đứng lặng yên, vẫn còn mới nguyên, chưa mở đóng gói.

Nàng nhìn chiếc lọ xanh nhạt kia, nhớ lại cảnh ban ngày nhận được món quà này. Trong đầu thế mà hiện lên một khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng với nụ cười nhàn nhạt.

Lạc Phồn Tinh luôn tốt như vậy.

Mặc kệ lúc nào, kiểu gì cũng sẽ luôn quan tâm đến cảm xúc của người khác.

Nàng dường như không bao giờ nói không, luôn dịu dàng, từ lúc quen biết đến nay, lần duy nhất thấy nàng mất bình tĩnh có lẽ là khi gặp nhau ở Viên Hương trong kỳ nghỉ hè năm lớp mười một.

Tuy nhiên, đó cũng là giả vờ.

Bởi vì Lạc Phồn Tinh chưa bao giờ thích Chử Ninh, càng sẽ không vì Chử Ninh mà kiếm chuyện với một cô gái khác.

Kỷ niệm lần đầu quen nhau khi còn nhỏ, nhiều năm sau nhớ lại, vẫn có thể cảm nhận được sự ngọt ngào đặc trưng của sự hồn nhiên, tuổi trẻ.

Có lẽ, ngay cả Lạc Phồn Tinh cũng không biết mình hấp dẫn đến mức nào.

Đồng Tiếu thích nàng, Tống Kỳ cũng thích nàng.

Hứa Nhất Nặc lật người, một tia ánh trăng chiếu vào mắt, suy nghĩ càng rõ ràng hơn.

Suy cho cùng, vẫn là rất để ý đến cuộc liên hôn của Lạc Tống.

Ngủ không được, không chỉ vì ngày mai phải vào thành phố với Lạc Phồn Tinh, mà còn vì điều đó.

Trong phòng trưng bày nghệ thuật, nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Lạc Bạch Nguyệt và Đồng Tiếu, bề ngoài không có lộ ra điều gì bất thường, trên thực tế, căn bản không có gan đi xác minh tin tức này.

Không chỉ sợ Lạc Phồn Tinh đích thân thừa nhận quan hệ của mình với Tống Kỳ mà còn sợ hơn khi nghe tin tức về cuộc hôn nhân của họ.

Điện thoại di động bên cạnh gối vốn còn tối đen đột nhiên sáng lên.

Hứa Nhất Nặc bấm mở màn hình và phát hiện đó là tin nhắn tag tên.

Trong nhóm WeChat, Chu Oán và những người khác vẫn đang tán gẫu.

Các cô gái trẻ kể đủ thứ chuyện, sau khi trò chuyện về kỳ nghỉ đông, mỗi người lại chia sẻ những món quà nhận được ngày hôm nay.

Nàng không tham gia vào cuộc thảo luận, cho nên mọi người trong nhóm đã tag nàng ——

[Hứa lão sư, Lạc lão sư đã chuẩn bị quà gì cho ngươi vậy? Tò mò. jpg]

Bên dưới tin nhắn này, đã có nhiều phản hồi [+1] nối tiếp nhau.

Bị ảnh hưởng bởi không khí vui vẻ trong nhóm, tâm trạng của nàng không còn buồn tẻ, chán nản như trước nữa.

Đầu ngón tay nhấn lên màn hình, gõ chữ hai chữ "lá trà".

Lá trà ——

Thế mà không phải là thứ liên quan đến hội họa.

Sau đó, nội dung trò chuyện liền biến thành tặng trà có ý nghĩa gì đặc biệt hay không.

Rõ ràng đây là một câu hỏi vô nghĩa.

Bởi vì Lạc Phồn Tinh sẽ không tặng nàng một món quà có ý nghĩa đặc biệt.

Nàng không trả lời, đang muốn tắt điện thoại, nhưng giây tiếp theo, tay phải liền không kiểm soát được mà ấn mở trình duyệt.

Về cuộc liên hôn của Lạc Tống , từ đầu đến cuối luôn muốn biết kết quả sau cùng.

Sau khi nhập tên Lạc Phồn Tinh vào ô tìm kiếm, trên màn hình điện thoại ngay lập tức xuất hiện hàng chục tin tức liên quan.

Không có ngoại lệ, tất cả đều liên quan đến Tống Kỳ.

Bức ảnh cầm ô mập mờ cùng tiêu đề mang tính suy đoán mập mờ phảng phất như cuộc hôn nhân giữa hai gia đình đã chắc chắn.

Hứa Nhất Nặc bấm vào tin có số lượt xem cao nhất và cuối cùng cũng biết rõ chuyện gì đang xảy ra.

Hóa ra lúc sau tết, Tống Kỳ đến Lạc gia và bị mấy tay săn ảnh chụp lại.

Trời mưa nhẹ, hai người phụ nữ cùng che ô, trên môi nở nụ cười, nhìn thế nào cũng thấy họ rất xứng đôi.

Không thể nói là không có cảm giác.

Nàng nhìn chằm chằm vào bức ảnh một lúc lâu, cho đến khi mắt bắt đầu khô khốc, mới lặng lẽ thoát khỏi trang web.

Trên giao diện tìm kiếm, các từ liên quan đến tin tức mới nhất không chỉ có Tống Kỳ mà còn có cả Lạc Chân, tiêu đề là tin tức nóng hổi mới nhất về kế hoạch phát triển đô thị.

Lạc Phồn Tinh chưa bao giờ tham gia vào công việc kinh doanh của gia đình, những cuộc phỏng vấn như thế này từ trước đến nay không có quan hệ gì với nàng.

Hứa Nhất do dự một lúc, sau đó vẫn nhấp vào liên kết.

Cuộc phỏng vấn kéo dài nửa giờ, phần lớn thời gian là nói về dự án phát triển đô thị hợp tác với nhà họ Tống, cuối cùng mới đề cập đến chuyện của Lạc Phồn Tinh.

Người dẫn chương trình hỏi một câu rất xảo trá, trực tiếp hỏi có phải vì mối quan hệ giữa Lạc Phồn Tinh và Tống Kỳ mới được tạo điều kiện cho sự hợp tác giữa Lạc gia và Tống gia hay không.

Lạc Chân muốn làm sáng tỏ cho em gái mình nhưng lại không thể thẳng thừng vứt thể diện của đối tác, nên trước hết đã khen ngợi Tống Kỳ, sau đó lại nói hai người họ là bạn tốt, cuộc hôn nhân chỉ là hiểu lầm.

Đến đây, lẽ ra chương trình có thể kết thúc nhưng đáng tiếc người dẫn chương trình không có ý định bỏ qua chủ đề bùng nổ này mà còn hỏi thêm một câu hỏi.

[Xem ra Lạc tổng cũng có ấn tượng rất tốt với Tống tiểu thư, nếu sau này nàng thật sự tiến tới cùng nhị tiểu thư, Lạc tổng nhất định sẽ ủng hộ đúng không?]

[Ta sẽ không trả lời những câu hỏi mang tính giả định, nhưng không ai có thể nói chắc chắn điều gì sẽ xảy ra trong tương lai.]

Không ai có thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra trong tương lai.

Khi nói điều này, Lạc Chân mỉm cười trước ống kính.

Hứa Nhất Nặc nhìn nụ cười kia, lời nói của Lạc Bạch Nguyệt trong bảo tàng mỹ thuật lại vang lên bên tai ——

Con người sẽ thay đổi, trước đây không thích không có nghĩa là hiện tại cũng không thích.

Rõ ràng là một tin tức làm sáng tỏ scandal nhưng đọc xong lại càng thấy khó chịu hơn.

***

Một đêm không ngủ, trạng thái vào ngày hôm sau liền tồi tệ hơn nhiều.

Lúc đầu Hứa Nhất Nặc cũng muốn vào thành phố, nhưng khi chuẩn bị lên xe, đã bị Lạc Phồn Tinh chặn lại vì một câu thăm hỏi của Chu Oánh.

"Hứa lão sư, tối qua ngươi ngủ không ngon sao? Quầng thâm dưới mắt đậm quá."

Khi ngày tựu trường đến gần, nhà trường cần mua sắm rất nhiều thứ.

Hôm nay vào thành phố, ngoài việc đưa hiệu trưởng đi bệnh viện, còn phải đi nhiều nơi nữa, nếu không có tinh thần thì không thể làm được gì.

"Tiểu Miêu sẽ đi cùng chúng ta, ngươi có thể trở về ký túc xá nghỉ ngơi."

Mặc dù vẫn chưa chính thức đi làm nhưng chuyến đi này cũng có thể nói là một phần công việc.

Khi nói chuyện chính sự, giọng điệu của Lạc Phồn Tinh nghe có vẻ cứng rắn, hoàn toàn khác với sự dịu dàng thường ngày.

Hứa Nhất Nặc đang sửng sốt, đột nhiên cảm thấy người phụ nữ trước mặt có chút lạ lẫm, nhưng cũng có chút sắc bén động lòng người.

Miêu Hiểu là giáo viên nam duy nhất trong trường, có hắn hỗ trợ, dù ít người cũng không sao.

Nàng mím mím môi, còn muốn tranh thủ một chút nhưng lời vừa đến cổ họng đã bị lời nói tiếp theo của người phụ nữ chặn lại.

"Tiểu Chu đã nhớ mong đồ ăn của ngươi lâu lắm rồi."

Khi nấu ăn là không thể phân tâm, nếu tinh thần không tốt thì đồ ăn nấu ra sẽ không ngon.

Hứa Nhất Nặc gật đầu, nhìn cả nhóm lên xe, mãi đến khi xe khởi động, mới nhớ ra có điều mình quên chưa nói.

"Tiểu Chu —— "

Lạc Phồn Tinh đang ngồi ở ghế lái, nghe thấy tiếng gọi rất nhỏ từ cửa sổ.

Nàng quay đầu lại và nhìn thấy Hứa Nhất Nặc đang nói gì đó.

Cửa kính ô tô hạ xuống, giọng nói của người phụ nữ vang lên theo cơn gió lạnh.

"Đừng mua dao nhãn hiệu JY, không dễ sử dụng."

Câu nói này rõ ràng là nói với Chu Oánh, không ngờ Lạc Phồn Tinh lại đột nhiên kéo cửa kính xe.

Hứa Nhất Nặc thấy hơi xấu hổ và nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.

Đúng lúc trong xe vang lên một tiếng 'ok' vang dội, đó là câu trả lời của Chu Oánh.

Nàng ngước mắt lên thì thấy cửa sổ ghế lái đang từ từ kéo lên, lúc cửa sổ đóng lại, người phụ nữ bên trong tựa hồ, khẽ cười một cái.

***

Bao gồm cả Lạc Phồn Tinh thì bữa tối hôm đó có tổng cộng tám người.

Ngoại trừ Miêu Hiểu ăn nhiều, những người khác đều không ăn không có bao nhiêu.

Tám món mặn và một món canh là đủ rồi.

Hứa Nhất Nặc nhìn thực đơn Chu Oánh đưa tới, ánh mắt rơi vào cột của Lạc Phồn Tinh, hồi lâu không nói gì.

"Hứa lão sư, sao vậy? Những món ăn này khó làm lắm à? Có muốn ta lấy về để họ đổi lại không?"

Tám người, mỗi người đều có thể gọi một món mình thích.

Lạc Phồn Tinh chọn là món tôm luộc.

Đúng là Lạc Phồn Tinh thích ăn tôm, chữ viết trên giấy cũng đúng là của nàng.

Hứa Nhất Nặc ngẩn người, vẫn cảm thấy hoảng hốt.

"Hứa lão sư?"

"Không cần sửa lại, đều là đồ ăn thường ngày, rất nhanh liền có thể làm xong."

Chu Oánh nghe được lời này, sắc mặt thả lỏng.

"Vậy cũng tốt, bọn họ đều đang ở trong nhà kho sắp xếp sách giáo khoa mới, ta ở lại đây giúp ngươi đi."

"Ngươi đi giúp họ đi, ta có thể tự làm được."

Thời gian trôi qua, những thứ từng ghét nhất giờ đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống.

Tám món mặn và một canh nghe có vẻ nhiều nhưng hầu hết đều chỉ là món xào đơn giản, chỉ nửa giờ liền có thể hoàn thành.

Trong kho, toàn bộ sách giáo khoa mới của các lớp đã được đóng gói, tới khai giảng, phụ huynh đóng phí xong thì chỉ việc chờ lấy sách mới.

Sau khi hoàn thành công việc, các giáo viên lần lượt trở về ký túc xá nghỉ ngơi, cuối cùng chỉ còn lại Lạc Phồn Tinh và Chu Oánh.

Trường có ít giáo viên mà còn đều là đảm nhiệm chức vụ giảng dạy. Trước đây Lạc Phồn Tinh sẽ đảm nhận một ít công tác hậu cần, sau khi nàng được điều về Hải Thị, người phụ trách những việc này trở thành hiệu trưởng.

Học kỳ trước hắn nằm viện nên phần công việc này đã bị trì hoãn lại.

Năm ngoái, trung tâm tặng cho trường một lô dụng cụ thể thao nhưng không ai quản lý, đến nay đồ đạc chất đống trong kho. Cộng thêm những thứ cũ tích lũy trong quá khứ, căn phòng nhỏ này đã gần như đầy ắp.

Nhân lúc vẫn còn thời gian, Lạc Phồn Tinh muốn kiểm kê vật phẩm trong kho trước khi học kỳ bắt đầu.

Chu Oánh từ trước đến nay đều siêng năng nên lần này đã chủ động ở lại giúp đỡ.

Hai người vừa làm việc vừa trò chuyện, nói nói, nàng đột nhiên hạ giọng.

"Lạc lão sư, sáng nay ta đi ngang qua quầy sách, thì thấy ngươi trên tạp chí——"

Không cần nghĩ cũng biết, nhất định là những tạp chí lá cải kia.

Thành phố Bình Sơn cách thành phố Hải thị rất xa, nhưng không ngờ những tạp chí đó vẫn được truyền đến đây.

Lạc Phồn Tinh có chút bất đắc dĩ.

"Có phải là về ta và Tiểu Tống không?"

"Trên đó nói rằng ngươi sắp kết hôn, có đúng không?"

Nhiều chuyện là bản tính của con người.

Chu Oánh nhịn suốt cả ngày, không dám chia sẻ những gì mình nhìn thấy trên tạp chí cho người khác. Lúc này chỉ có mình với Lạc Phồn Tinh, vẫn là không nhịn được tò mò hỏi thăm một phen.

Bên ngoài nhà kho, Hứa Nhất Nặc đứng ở cửa, đang định mời hai người vào căng tin dùng bữa thì loáng thoáng truyền nghe thấy tiếng bàn luận về tạp chí bên trong.

Vô thức, bàn tay phải gõ cửa liền thả lỏng.

Dù cách một cánh cửa nhưng lời nói của người phụ nữ vẫn có thể nghe rõ.

"Đó là một sự hiểu lầm--"

"Hôm đó trong nhà có tổ chức tiệc mừng, Tiểu Tống nhận được thiệp mời nên mới đến chơi."

"Chuyện kết hôn đã được giải thích rõ trên bản tin ngày hôm qua."

Lạc Phồn Tinh ngữ khí rất bình tĩnh, nghĩ tới, nàng ở Hải thị cũng đã có rất nhiều người hỏi vấn đề này.

Chu Oánh sờ sờ đầu, vẻ mặt có chút quẫn bách.

"Những tạp chí đó vẫn luôn như vậy, chỉ tung tin đồn, làm ngơ trước những tin tức làm sáng tỏ. Thực xin lỗi, Lạc lão sư, ta nhiều chuyện quá."

"Không sao."

Sự tình giải thích rõ ràng, hai người không có lại tiếp tục đề tài này.

Tiếng trò chuyện trong phòng lắng xuống và dần dần chìm vào im lặng.

Mãi cho đến khi không còn nghe được tiếng nói nào nữa, Hứa Nhất Nặc mới giơ tay gõ cửa lần nữa.

Bảy giờ, trời đã tối hẳn.

Đèn ở hành lang đã sử dụng nhiều năm nên ánh sáng không được sáng cho lắm.

Nàng đứng trong bóng tối với ánh sáng sau lưng, khiến người ta khó nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt.

Lạc Phồn Tinh cầm túi tài liệu lên và cùng Chu Oánh bước ra ngoài.

"Chúng ta đã kiểm tra xong đồ đạc trong kho. Có một lô sách ngoại khóa cất giữ quá lâu đã bị mốc không đọc được. Ngày mai a sẽ mang chúng theo đi. Về những thứ khác, nhờ ngươi giúp sắp xếp làm sao để học sinh có thể sử dụng. Các đồng nghiệp ở trung tâm nói, mấy ngày trước thành phố đã quyết định ứng cử viên hiệu trưởng mới, sẽ sớm nhận chức, chờ hắn tới, ngươi sẽ không phải làm những việc này."

Có lẽ vì cuộc trò chuyện vừa nghe mà Hứa Nhất Nặc có chút lơ đãng, sửng sốt hai giây mới đưa tay cầm lấy danh sách do người phụ nữ đưa ra.

"Ừ, ta hiểu rồi."

Sau khi giải quyết xong chuyện ở nhà kho, Lạc Phồn Tinh còn phải quay lại văn phòng.

Hứa Nhất Nặc và Chu Oánh quay lại căng tin trước, những người khác cũng lần lượt đến.

Trước khi bữa ăn bắt đầu, một nhóm thanh niên ngồi lại với nhau, không tránh khỏi muốn trò chuyện gì đó.

Chức vụ hiệu trưởng của trường đã bị bỏ trống nửa năm, điều mà mọi người lo lắng nhất là khi nào thì hiệu trưởng mới sẽ nhậm chức.

Chu Oánh nóng lòng muốn chia sẻ tin vui vừa được Lạc Phồn Tinh tiết lộ.

"Lạc lão sư nói ứng viên hiệu trưởng mới đã được quyết định, sẽ sớm tới đây."

"..."

"Không biết là ai, tính cách như thế nào. Nếu khó hòa hợp, chẳng phải chúng ta sẽ thảm sao?"

"Nếu có thể tốt bằng một nửa hiệu trưởng cũ ta liền đủ hài lòng."

"Với điều kiện của Bình Sơn mà còn bằng lòng đến, điều này ít nhất chứng tỏ hắn sẵn sàng chịu khổ. Ta nghĩ nhất định không phải là người kém cỏi."

Trong không khí thanh âm líu ríu, ở bên ngoài đều có thể nghe được.

Lạc Phồn Tinh mở cửa bước vào. Còn chưa kịp ngồi xuống đã bị mấy cô gái vây quanh.

"Lạc lão sư, có thể cho chúng ta biết một số thông tin về hiệu trưởng mới được không?"

Thông tin về hiệu trưởng mới?

Nàng lắc đầu.

"Người được chọn là do thành phố đề cử, trung tâm không có thông tin cụ thể".

"Tuy nhiên, có một điều chắc chắn là hắn chắc chắn sẽ nhậm chức trước cuối tháng."

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Lạc Chân: Không ai có thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra trong tương lai.

Lạc Bạch Nguyệt: Con người đều sẽ thay đổi, trước đây không thích không có nghĩa là bây giờ không thích.

Hộ muội hộ tỷ cuồng ma thực sự rất mạnh mẽ.

======================

Chín mươi ba ngôi sao

Đầu học kỳ, mọi người đều bề bộn nhiều việc, mãi đến cuối tháng hiệu trưởng mới nhậm chức, tình hình mới khá hơn.

Lạc Phồn Tinh vẫn quan tâm đến Bình Sơn như trước, trước đây khi muốn biết chuyện ở trường, đều liên lạc với lão hiệu trưởng, hiện tại hiệu trưởng đã nghỉ hưu, mà lại không quen biết hiệu trưởng mới, thế là, người kết nối đã trở thành Chu Oánh.

Một tháng yên bình trôi qua.

Lúc đầu, còn thường nghe Chu Oánh khen ngợi hiệu trưởng mới, dần dần lời khen ít đi, lời phàn nàn nhiều hơn.

Chu Oánh tính tình hoạt bát sáng sủa, hòa đồng với mọi người, nếu không đến mức không chịu nổi, nàng nhất định sẽ không nói thị phi sau lưng người khác.

Lạc Phồn Tinh có chút lo lắng, do dự một phen, vẫn là tìm người điều tra tin tức về hiệu trưởng mới ——

Đồ Khánh, 42 tuổi, sau khi tốt nghiệp đại học thì gia nhập ngành giáo dục, đã làm trong ngành được 20 năm. Không chỉ có kinh nghiệm giảng dạy phong phú mà còn có trình độ quản lý cao, trước khi được chuyển đến thôn Bình Sơn, đã là phó hiệu trưởng một trường tiểu học công lập ở thành phố Bình Sơn.

Chỉ cần nhìn vào tư liệu, người này gần như có thể gọi là ứng cử viên hoàn hảo cho chức hiệu trưởng.

Lạc Phồn Tinh cúi đầu xem qua tài liệu, điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên.

Khi nhìn tới thì thấy là cuộc gọi từ Chu Oánh.

So với những lần trước, lần này, sự bất mãn của nàng đối với hiệu trưởng mới có thể nói là đã lên một tầm cao mới.

Tuy nhiên, lần này không phải vì chính nàng, mà là vì Hứa Nhất Nặc.

Sau Tết nguyên tiêu, Lạc Phồn Tinh đến trường một chuyến và tặng quà năm mới cho mọi người.

Thứ Hứa Nhất Nặc nhận được là một lon trà.

Trà làm dịu họng, nghĩ đến các giáo viên lên lớp nói nhiều nên nàng để trà trong phòng làm việc, cũng để mọi người hình thành thói quen uống trà.

Đây vốn là chuyện tốt, nhưng không ngờ hôm nay đi dạy về, bình trà bỗng nhiên trống rỗng.

Hỏi thăm mới biết, hồi chiều thành phố cử người đến trường kiểm tra công việc, Đồ Khánh cầm trà trong văn phòng đến chiêu đãi các lãnh đạo. Thấy vị lãnh đạo thích uống trà, hắn liền mượn hoa hiến Phật, tặng trà đi mất.

Nghĩ cho thể diện của hiệu trưởng, Hứa Nhất Nặc lúc đó không nói gì, nhưng mọi người đều có thể thấy tâm trạng của nàng khó chịu đến mức nào.

Chu Oánh không khỏi thở dài.

"Lon trà đó, bản thân chị Nặc Nặc thường không nỡ uống, nhưng giờ đã hết mất trơn."

"Ta vốn tưởng rằng hiệu trưởng mới là người tốt, nhưng càng quen biết với hắn, ta càng cảm thấy hắn rất qua loa với chuyện ở trường học."

"Lúc mới đến còn hứa chắc nịch là mỗi tuần sẽ lên kế hoạch giảng dạy cho mọi người, nhưng chưa đầy nửa tháng thì lại giao nhiệm vụ này cho Tiểu Miêu, bản thân hắn thì rảnh rang."

Một phó hiệu trưởng trường tiểu học ở thành thị bất ngờ được điều động lên miền núi đảm nhiệm, cân nhắc kỹ lưỡng cuối cùng chỉ có thể là một nguyên nhân.

Đồ Khánh này, khả năng cao là muốn thăng chức.

Chuyến đi Bình Sơn này có lẽ chỉ để làm đẹp sơ yếu lý lịch hơn.

Lạc Phồn Tinh mím môi, trong lòng buồn rầu.

"Chờ hắn đi, ta sẽ tìm cách đề cử một giáo viên phù hợp hơn vào trường làm hiệu trưởng."

Thỉnh thần dễ dàng đưa thần khó.

Dù sao hắn cũng là người được thành phố phân công, muốn điều động hắn lần nữa cũng không phải chuyện dễ dàng.

Trong thâm tâm Chu Oánh cũng biết cách duy nhất để đối phó với một hiệu trưởng vô trách nhiệm như Đồ Khánh chính là đợi hắn rời đi.

Những gì cần nói đều đã nói xong, nàng đang định cúp máy, đầu bên kia điện thoại, người phụ nữ đột nhiên ho nhẹ.

"Tiểu Chu."

Lạc Phồn Tinh tựa hồ còn có lời muốn nói.

Chu Oánh ngẩn người.

"Lạc lão sư còn có chuyện gì sao?"

"Hứa lão sư... Nàng còn ổn chứ?"

Hoá ra là muốn hỏi thăm Hứa Nhất Nặc.

Chu Oánh cười một tiếng, nhanh chóng trả lời.

"Chị Nặc Nặc bây giờ ổn rồi ~ Chị ấy nói rằng lần sau vào thành phố sẽ xem có bán loại trà tương tự hay không."

Bình trà đưa cho Hứa Nhất Nặc không hề rẻ.

Ở những thành phố nhỏ như Bình Sơn, có lẽ không có kênh mua hàng.

Lạc Phồn Tinh nghe tiếng im lặng, một lúc sau mới nhẹ nhàng nói 'ừm'.

Điện thoại cúp máy, đã quá giờ tan sở.

Mở ngăn kéo ra, nàng định bỏ tư liệu của hiệu trưởng mới vào đó. Trong lúc đóng tài liệu lại, ánh mắt rơi vào tên của người kia, trong lòng chợt có cảm giác quen thuộc.

Đồ Khánh ——

Họ Đồ không phổ biến lắm, làm sao cứ nghĩ là mình đã gặp ở đâu rồi nhỉ?

Trong đầu suy tư nửa ngày, đáng tiếc là cuối cùng cũng không nghĩ ra được điều gì.

Dự án bất động sản do công ty hai nhà Lạc Tống hợp tác đang tiến triển thuận lợi, tối nay hai bên sẽ cùng nhau tổ chức tiệc mừng.

Là người của Lạc gia, Lạc Phồn Tinh đương nhiên là phải tham dự.

Khi bước ra khỏi văn phòng, tất cả nhân viên ở trung tâm đã rời đi, trong tầng tối u, chỉ còn đèn trong phòng tiếp tân là vẫn sáng.

Lạc Phồn Tinh tưởng rằng đồng nghiệp nào đó đã quên tắt đèn, nhưng khi đến gần hơn, mới nhận ra có người ở bên trong.

Giữa tháng ba, nhiệt độ vẫn chưa phục hồi sau mùa đông lạnh giá, trong không khí có chút se lạnh.

Trong phòng không bật máy sưởi, cô gái đứng trước cửa sổ, quay lưng về phía cửa, chỉ mặc một chiếc váy màu hồng mỏng, hai tay buông thõng ở eo trắng bệch vì lạnh.

Lạc Phồn Tinh đẩy cửa ra, không đợi cô gái quay đầu, liền gọi tên của đối phương.

"Tiểu Tống?"

Cách đây không lâu, Tống Kỳ đi công tác, không có mặt ở trong nước.

Tính ra, hai người đã hơn nửa tháng không gặp nhau.

Lạc Phồn Tinh có chút kinh ngạc.

"Không phải đã nói tháng sau mới trở về sao?"

Tống Kỳ cong môi, trong mắt hiện lên ý cười.

"Vừa xuống máy bay hai tiếng trước. Cha nói bữa tiệc tối nay rất quan trọng nên cho phép ta về sớm."

Hôn nhân đại sự của con cái đều được thế hệ trước quan tâm.

Tống Viễn Sơn biết con gái út của mình coi trọng Lạc Phồn Tinh, lại thấy hai bên môn đăng hộ đối, liền bắt đầu nghĩ đến việc kéo hai đứa đến với nhau. Chuyến này biết Lạc Phồn Tinh sẽ tham dự bữa tiệc tối nay, hắn liền gọi Tống Kỳ về nước trước.

Trên thực tế, làm sao chỉ có Tống Viễn Sơn muốn hai người ở bên nhau?

Tống Kỳ xoay người, cầm lấy hộp quà màu đen tinh xảo trên ghế sofa.

"Ta vừa đi đưa đầu đĩa than cho dì Mi. Dì nói ngươi tan làm muộn, sợ không về nhà kịp nên bảo ta mang cho ngươi bộ quần áo cần thay cho tối nay."

"Đầu đĩa than?"

"Ừ, anh hai của ta từ nước ngoài mua cho mẹ ta. Mẹ ta biết dì Mi thích nghe nhạc nên nhờ ta mua thêm một bộ cho dì."

Bởi vì chuyện hợp tác kinh doanh, trong thời gian này gia đình Lạc và Tống đã trở nên thân thiết hơn.

Thẩm Như Mi cùng Tống phu nhân cũng bởi vậy có liên lạc với nhau.

Bạn bè tặng quà cho nhau là chuyện bình thường.

Nhưng lần này người Tống gia ra mặt tặng quà, không phải là Tống phu nhân mà là Tống Kỳ.

Thế là, làm thế nào để báo đáp lễ nghĩa này đương nhiên trở thành vấn đề mà Lạc Phồn Tinh phải cân nhắc.

Không thể tránh khỏi, dù là ở chuyện công hay tư, quan hệ của nàng và Tống Kỳ lại thân thiết hơn trước một ít.

***

Một ngày sau cuộc điện thoại với Chu Oánh, Lạc Phồn Tinh nhìn thấy ảnh chụp chung của hiệu trưởng mới và lãnh đạo thành phố trên báo.

Trong ảnh, hai người đàn ông trung niên mặc vest đeo cà vạt đứng dưới lá cờ tổ quốc với nụ cười trên môi, phía trước là con đường núi hiểm trở và lầy lội, phía sau là tòa nhà dạy học đơn sơ, giản dị.

Dù nhìn thế nào thì cũng giống như một màn trình diễn có chủ ý.

Ở Bình Sơn được năm năm, ngoại trừ một số dự án do chính phủ tài trợ quy mô lớn, rất ít lãnh đạo thành phố đến trường kiểm tra. Cho dù có đến thì cũng không được đưa tin trên những tiêu đề báo chí nổi tiếng như vậy.

Lạc Phồn Tinh liếc qua nội dung đưa tin, càng đọc, lông mày càng nhíu chặt.

Tháng ba là thời điểm bận rộn cho việc gieo trồng vụ xuân.

Mỗi lần vào thời điểm này, sẽ nhiều học sinh xin nghỉ phép, không đến lớp, nói rằng mình không được khỏe, thực chất là ra đồng để phụ giúp cha mẹ công việc đồng áng.

Nếu kéo dài hơn, có thể cả nửa tháng cũng sẽ không quay lại trường.

Thôn miền núi biệt lập, tin tức lạc hậu, luôn có một số phụ huynh cho rằng việc học là vô ích, thà để con mình làm ruộng cả đời còn hơn cho chúng đi học.

Vì giải quyết vấn đề này, hàng năm nhà trường đều tổ chức về thăm nhà để làm công tác tư tưởng cho các phụ huynh này. Chuyện này trước đây do lão hiệu trưởng chịu trách nhiệm, bây giờ hắn đã nghỉ hưu, nhiệm vụ đương nhiên rơi vào tay hiệu trưởng mới.

Bài báo chủ yếu đưa tin về vụ việc này.

Làm việc không mệt mỏi để tổ chức các hội thảo chuyên đề và thuyết phục tận nhà để mọi trẻ em đều có cơ hội đến trường bình thường...

Chỉ cần nhìn vào những dòng mô tả này, không thể tin được người đàn ông trong bài viết chính là hiệu trưởng vô trách nhiệm và hay khoác lác trong lời của Chu Oánh đã nói.

Lạc Phồn Tinh càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ.

Các thôn miền núi bận rộn làm ruộng nên gia đình càng có nhiều lao động thì càng tốt.

Ở thôn Bình Sơn, chỉ có một số ít phụ huynh ủng hộ việc học của con, dù vậy, họ cũng sẽ không bỏ công việc đồng áng để đi họp phụ huynh.

Nếu các bậc phụ huynh hỗ trợ con đi học như thế này thì làm sao những phụ huynh thích giữ con ở nhà làm ruộng lại sẵn sàng tham gia hội đàm?

Nhưng xét theo bài báo, có vẻ như Đồ Khánh thực sự đã làm được.

Lạc Phồn Tinh luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Sau khi nghĩ kỹ, nàng quyết định gọi điện cho Chu Oánh.

Đúng như dự đoán, mọi chuyện quả nhiên có ẩn tình.

Vừa nghe đến từ 'hội đàm', Chu Oánh tức giận đến mức chửi ầm lên ——

"Thật không biết xấu hổ!"

"Hội đàm á hả?! Liên quan gì đến hắn chứ! Rõ ràng là chị Nặc Nặc tổ chức cho mọi người!!"

======================

Chín mươi bốn ngôi sao

Có thể để cho một người tốt tính như vậy lớn tiếng chửi bới, chắc hẳn, đằng sau cuộc hội đàm còn ẩn chứa nhiều bí mật hơn.

Lạc Phồn Tinh chưa kịp hỏi thì Chu Oánh đã kể lại toàn bộ câu chuyện.

Tháng ba làm ruộng bận rộn, số học sinh xin nghỉ phép ngày càng nhiều, các giáo viên trong trường lo lắng nên đã báo cáo tình hình cho Đồ Khánh ba lần nhưng mỗi lần đều không nhận được câu trả lời rõ ràng.

Thời gian trôi qua, mọi người đều có thể thấy rằng hắn căn bản không có ý định quan tâm đến chuyện này chút nào.

Nếu cấp trên không hành động thì chính cấp dưới là người gặp rắc rối.

Theo thông lệ những năm trước, muốn học sinh quay lại lớp thì trước tiên phải có người đến làm công tác tư tưởng cho phụ huynh.

Đồ Khánh thờ ơ, các giáo viên khác cũng chưa có kinh nghiệm thăm hỏi, cuối cùng vẫn là Hứa Nhất Nặc đưa ra một đề nghị thực tế ——

Hiệu quả của việc đến thăm từng nhà quá thấp, tốt hơn hết là tập hợp mọi người lại và tổ chức hội đàm để giải quyết vấn đề ngay một lần.

Ở Bình Sơn, có rất nhiều phụ huynh không ủng hộ việc học của con, mời một hai người đến trường họp có thể không khó, nhưng thuyết phục được hàng chục người cùng lúc là điều gần như không thể.

Theo tin tức, có tổng cộng 38 phụ huynh đã tham gia cuộc hội đàm này.

Làm sao mà làm được vậy?

Lạc Phồn Tinh không khỏi ngạc nhiên.

". . ."

"Lúc đầu, không ai muốn đến."

"Chị Nặc Nặc thấy chúng ta không gọi được cho ai nên đã đi nói chuyện riêng với phụ huynh đó."

"Chỉ mất ba ngày, họ đều thay đổi suy nghĩ."

"Những vị phụ huynh đó đều không phải người trong thôn, đường đi trong núi lại không dễ đi..."

Nói đến nơi đây, Chu Oánh đột nhiên dừng lại.

Trong lúc nhất thời, lòng Lạc Phồn Tinh co thắt lại.

Trong ba ngày mà có tới ba mươi tám hộ, có nghĩa là mỗi ngày phải đến thăm hơn chục nhà.

Theo điều kiện đường xá ở vùng núi, e sợ chân cũng sẽ bị phồng rộp...

Sự im lặng tiếp tục lan rộng, một lúc sau, cô gái trẻ mới khẽ thở dài, giọng điệu đầy bất đắc dĩ và tiếc hận.

"Chị Nặc Nặc nghỉ ngơi mấy ngày mới khỏe lại."

"Vất vả lâu như vậy, tất cả công lao đều bị Đồ Khánh cướp mất."

"Gặp phải một kẻ vô liêm sỉ như vậy, thật xui xẻo."

Đầu tiên là trà bị lấy đi cho người, sau đó lại bị cướp công lao vô cớ, ngay cả một người ngoài cuộc như Chu Oánh cũng rất tức giận, bản thân Hứa Nhất Nặc sẽ cảm thấy thế nào khi đối mặt với những bất công này?

Lạc Phồn Tinh mím môi, suy nghĩ dần trôi về thời cấp hai, khuôn mặt lạnh lùng, kiêu ngạo và luôn thờ ơ nọ lại xuất hiện trong đầu.

Hứa Nhất Nặc năm mười sáu tuổi sẽ không chọn chịu đựng khi bị bắt nạt.

Chỉ sợ đã muốn trở mặt ngay lúc biết Đồ Khánh lấy mất trà của mình rồi.

Nói không rõ nguyên nhân, tâm trạng Lạc Phồn Tinh rất phức tạp.

Lời thăm hỏi ấp ủ trong lòng đã lâu nhưng vẫn nghẹn ở cổ họng, không nói ra được.

Ở đầu bên kia điện thoại, cô gái vẫn đang lẩm bẩm một mình, trong lời nói tràn đầy khen ngợi và ngưỡng mộ Hứa Nhất Nặc.

"Chị Nặc Nặc thực sự rất lợi hại."

"Cũng không biết làm thế nào nàng có thể thuyết phục được những người dân đó."

"Chưa có khi nào có nhiều người đến dự họp phụ huynh đến vậy..."

Lạc Phồn Tinh im lặng lắng nghe, lấy lại tinh thần, khẽ cau mày.

"Các ngươi cũng không biết nàng đã gọi kêu gọi phụ huynh đến trường bằng cách nào à?"

"Ừ, không ai biết cả. Ta đã hỏi riêng nàng, nhưng nàng nói đó là bí mật."

Bí mật ——

Có điều gì phải giấu giếm về chuyện này chứ?

Càng không chịu nói, càng làm cho người ta hiếu kì.

Cho đến khi cúp điện thoại, Lạc Phồn Tinh vẫn không nghĩ thông Hứa Nhất Nặc đã nói gì với mấy phụ huynh kia.

Quanh đi quẩn lại nhiều năm, đến bây giờ, mặc dù ngoài mặt hai người vẫn là bạn bè nhưng trong riêng tư, họ thậm chí còn không có phương thức liên lạc cá nhân của nhau.

Lạc Phồn Tinh mở WeChat và nhấp vào nhóm công tác của Trường Tiểu học Bình Sơn.

Hứa Nhất Nặc cũng có trong nhóm.

Muốn thêm bạn sao?

Có vẻ như có thêm thì cũng không có gì để nói.

Hứa Nhất Nặc bị cướp công trong chuyện hội đàm, nhưng các đồng nghiệp ở trường đã an ủi nàng rồi, dường như không cần mình phải lo lắng về điều gì nữa.

Về phần trà, ngược lại là có thể mua thêm và gửi qua đó.

Sau khi do dự hồi lâu, cuối cùng nàng cũng thoát khỏi giao diện trò chuyện nhóm mà không hề nhấp vào hình đại diện màu xám kia.

Phảng phất đã giải quyết được một nan đề, Lạc Phồn Tinh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm rồi tắt điện thoại.

Thời gian qua đi quá lâu, lâu đến mức nàng cũng không phát giác cảnh tượng này quen thuộc đến nhường nào ——

Giống như đã quay trở lại thời thiếu niên bị Hứa Nhất Nặc chiếm cứ suốt ba năm kia, thời mà nàng lưu luyến nhất và cũng chưa bao giờ thực sự quên đi.

***

Thẩm Như Mi và Hoắc Phỉ trở thành bạn tốt, một phần vì tuổi tác tương đương, có chung chủ đề, nửa còn lại là để gắn kết hai đứa nhỏ trong nhà với nhau.

Hoắc Phỉ tặng một máy nghe nhạc, Thẩm Như Mi mời nàng đi ăn tối, không quên nhắc nàng kêu thêm Tống Kỳ.

Mọi người trong Tống gia đều nhìn ra tâm tư của Tống Kỳ đối với Lạc Phồn Tinh.

Hoắc Phỉ hiểu ý, tự nhiên vui vẻ nhận lời.

Vì vậy, vào buổi trưa cuối tuần, mỗi người gọi điện cho con gái mình và cùng nhau đến nhà hàng đã hẹn.

Chiếc máy nghe nhạc có giá trị rất lớn, một bữa ăn cũng không đủ để đáp lễ.

Lạc Phồn Tinh lại bỏ ra giá cao để mua một bộ đĩa hát cổ mà Hoắc Phỉ thích, coi như quà trả lễ.

Trên bàn cơm bầu không khí rất tốt.

Hoắc Phỉ càng nhìn Lạc Phồn Tinh càng hài lòng, thái độ so lúc trước càng nhiệt tình hơn.

"Công việc của Phồn Tinh gần đây thế nào? Ta đọc tin tức nghe nói trung tâm các ngươi năm nay đã tài trợ cho rất nhiều học sinh. Nếu như cần hỗ trợ tài chính —— "

Tống Kỳ ngồi ở một bên, mặt đỏ hồng bất thường, vội ngắt lời mẹ trước khi bà kịp nói xong.

"Mẹ, lúc ăn cơm, cũng đừng bàn công việc."

Những người đang yêu thầm luôn thận trọng.

Sợ nếu không cẩn thận sẽ bại lộ tình cảm của mình.

Vẻ mặt Hoắc Phỉ nhìn đau lòng lại có chút bất đắc dĩ, đang lúc không biết nên nói gì thì giọng của Lạc Phồn Tinh đúng lúc vang lên. Nàng ngẩng đầu, tình cờ nhìn thấy trong mắt đối phương hiện lên nụ cười ôn hòa, trong nháy mắt liền hiểu được rung động của con gái mình đến từ đâu.

"Không sao đâu, dì chỉ tốt bụng hỏi thăm thôi."

Lạc Phồn Tinh đang an ủi Tống Kỳ.

Như một người bạn đáng tin cậy, lại như một người chị trưởng thành và kiên định.

Kiểu bao dung dịu dàng và kiên nhẫn như thế này, không thể nghi ngờ là cực kỳ hấp dẫn.

Chưa kể, bản thân Lạc Phồn Tinh cũng là một người rất xuất sắc.

Tuy nhiên, tình yêu luôn là vấn đề giữa hai người, nếu chỉ một bên động tâm thì sẽ không thể đi đến hồi kết.

Nghĩ như vậy, Hoắc Phỉ không khỏi lo lắng cho con gái mình.

Mượn danh đi vệ sinh, nàng gọi Tống Kỳ ra ngoài.

"Kỳ Kỳ, không phải mẹ thúc giục con đâu. Nếu con thực sự thích, sao con không nói cho Phồn Tinh cảm xúc của mình đi?"

Tỏ tình thì dễ, nhưng nếu thất bại ——

Tống Kỳ cắn môi với vẻ mặt do dự.

"Ta không muốn nói sớm như vậy."

Không chỉ là 'không muốn nói', mà rõ ràng là 'không dám nói'.

Quen nhau lâu như vậy, Tống Kỳ nào không biết Lạc Phồn Tinh luôn có một người giấu kín trong lòng.

Người này không chỉ là điều cấm kỵ đối với Lạc Phồn Tinh, mà còn đối với toàn bộ Lạc gia.

Ngay cả Lạc Bạch Nguyệt là người hoạt bát và hướng ngoại nhất, cũng không đề cập đến một lời nào về những chuyện trong quá khứ.

"Chuyện này con cứ tự suy xét đi. Mẹ sợ nếu kéo dài quá lâu, sau này thật sự chỉ có thể là bạn bè mà thôi. Dù thế nào đi chăng nữa, khi đến lúc phải tranh thủ vì chính mình, thì vẫn phải tranh thủ, được không?"

Dù không biết con gái mình đang lo lắng điều gì nhưng Hoắc Phỉ vẫn đưa ra đề xuất của riêng mình dưới góc độ của một người mẹ.

Tống Kỳ không phải là người thiếu dũng khí, nhưng trong trải nghiệm tình yêu thầm mến này, nàng quả thực không tự tin như mình tưởng tượng.

Có lẽ bị ảnh hưởng bởi lời nói của mẹ, sau bữa trưa và tiễn hai người lớn ra xe, nàng còn gửi lời mời đi chơi đến người trong lòng.

"Lạc lão sư có thời gian không? Anh hai của ta vừa mua một chiếc du thuyền, bảo ta đưa bạn bè đi chơi. Nếu buổi chiều ngươi không có kế hoạch gì khác thì có thể đi cùng ta không?"

Du thuyền sang trọng, gió biển mát lạnh, biển cả mênh mông, đến buổi tối có lẽ còn có thể cùng nhau thưởng thức một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến.

Tống Kỳ ngẩng đầu lên nửa chừng, trong mắt hiện rõ sự mong đợi.

Lạc Phồn Tinh không thích từ chối ai.

Chưa kể việc từ chối một người bạn đang dùng giọng điệu nài nỉ và ánh mắt tràn đầy hy vọng như thế.

"Có thể chứ?"

Nàng hỏi lại một lần trước khi nhận được câu trả lời.

Nàng nghĩ mình sẽ không bị từ chối.

Nhưng kết quả lại không hoàn hảo như mong đợi.

"Xin lỗi, ta có hẹn với ông chủ nông trại trà, chiều nay phải đi gặp hắn, không thể đi cùng ngươi được."

"Nông trại trà?"

"Ừm, mấy ngày trước ta đã đặt mua một mẻ trà, hôm nay mới có."

Tống Kỳ có chút ngạc nhiên.

Trong ấn tượng của nàng, Lạc Phồn Tinh dường như không có thói quen uống trà.

Nghĩ nghĩ, nàng cũng kiếm cớ đề nghị đến nông trại cùng với đối phương.

Lần này, cuối cùng không có bị cự tuyệt.

"Ta cũng muốn mua một ít trà để trong phòng làm việc. Nếu Lạc lão sư không ngại, có thể mang theo ta được không?"

"Được."

***

Lạc Phồn Tinh không uống trà, mua trà chủ yếu là để tặng.

Khi tặng một thứ gì đó làm quà, giá cả cũng không thể quá thấp.

Ví dụ như bộ đĩa nhạc kia, có giá ít nhất là năm con số.

Mặc dù đã đoán được trà mà Lạc Phồn Tinh mua sẽ không hề rẻ, nhưng khi nhìn thấy giá, Tống Kỳ vẫn vô thức biểu hiện giật mình.

Một lon nhỏ như vậy xem chừng cũng chỉ cỡ một lạng, mà giá niêm yết lại tới bốn số không.

Rõ ràng đây là loại trà cực kỳ cao cấp.

Nhìn đóng gói, còn không chỉ mua một lon.

Lạc gia rất giàu có nhưng Lạc Phồn Tinh chưa bao giờ tiêu pha phô trương.

Rốt cuộc là mua trà này cho ai?

Tống Kỳ càng ngày càng tò mò.

Sau khi rời khỏi nông trại trà, cả hai cùng nhau lên xe.

Sau một hồi xoắn xuýt, trước khi về đến nhà, cuối cùng nàng không kìm được và đã hỏi ra hoang mang trong lòng.

"Lạc lão sư cũng bắt đầu uống trà à?"

Đúng như dự đoán, Lạc Phồn Tinh lắc đầu.

"Mua làm quà."

Tống Kỳ tiếp tục truy vấn.

"Trà đắt tiền như vậy, là tặng cho khách hàng sao?"

Nếu là khách hàng thì không có gì phải lo lắng cả.

Tống Kỳ không hiểu sao lại khẩn trương, nhưng đáng tiếc, suy đoán này nhanh chóng bị phủ nhận.

"Không phải."

"Vậy thì tặng cho ai?"

Câu hỏi này dường như làm Lạc Phồn Tinh bối rối.

Trong xe im lặng một lúc, sau nửa phút, nàng mới đáp.

"Một người bạn."

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Trà là Lạc Chân đưa cho Phồn Tinh, với tính cách của Phồn Tinh, sẽ không chủ động tiêu pha những thứ đắt tiền như vậy ~

======================

Chín mươi lăm ngôi sao

Lạc Phồn Tinh không có nhiều bạn bè, trong ấn tượng của Tống Kỳ, chỉ có hai người có thể kể tên.

Một người là Ứng Tiểu Viên, giáo viên tình nguyện tại trung tâm, hiện đang giảng dạy tại cơ sở Sơn Mông; người kia là Hứa Nhất Nặc, người đã gặp ở Hứa Nhất Nặc hồi hè.

Nghe nói, là bạn học hồi trung học của Lạc Phồn Tinh, nói là bạn bè, nhưng khi ở chung, họ rất xa lạ và thậm chí còn không nói chuyện nhiều.

Có vẻ như cả hai đều không phải là đối tượng thích hợp để tặng quà.

Nếu không phải họ thì sẽ là ai?

Có lẽ nào là một người bạn mới?

Trung tâm luôn bận rộn nhiều việc, Lạc Phồn Tinh thường xuyên làm thêm giờ, thỉnh thoảng nghỉ phép, nếu không phải đi Bình Sơn thăm học sinh thì cũng trở lại nhà cũ để dành thời gian cho gia đình.

Người như vậy sao có thời gian để kết giao bạn mới?

Tống Kỳ lẩm bẩm trong lòng, muốn hỏi thêm thông tin nhưng lại sợ vượt quá giới hạn, khơi dậy nghi ngờ.

Chiếc xe phóng nhanh trên đường, chẳng mấy chốc đã đến Tống gia.

Nghĩ đến kế hoạch du ngoạn bị từ chối trước đó, nàng không bỏ cuộc mà lại hỏi một lần.

"Cuối tuần sau Lạc lão sư có hẹn không?"

"Vẫn là muốn ta đi du thuyền cùng ngươi?"

Tống Kỳ hiếm khi kiên trì vào một chuyện như vậy, đặc biệt là chuyện vui đùa.

Có vẻ như nàng rất mong chờ chuyến đi biển này.

Điều này khiến Lạc Phồn Tinh nhớ đến Lạc Bạch Nguyệt.

Lạc Bạch Nguyệt rất ham chơi, còn quấn chặt hơn Tống Kỳ nhiều.

Lạc Phồn Tinh bất giác cười khẽ, sau đó gật đầu.

"Cuối tuần có thời gian."

Hai người lúc này còn không có xuống xe.

Tống Kỳ ngồi ở ghế phụ, cửa sổ trước và sau đóng kín, trong phút chốc bừng tỉnh, thứ duy nhất còn đọng lại bên tai chính là nụ cười nhẹ nhàng dịu dàng đó.

Mờ mịt và thoáng qua.

Giống như một cơn gió hơi ẩm ướt, ôm chặt lấy trái tim nàng.

Nàng lại một lần nữa trải qua cảm giác được Lạc Phồn Tinh chăm sóc, chiều chuộng.

Chỉ là một sự thỏa hiệp nhỏ thôi nhưng cũng đủ khiến nàng hạnh phúc.

Tống Kỳ xuống xe, còn chưa vào nhà đã quay lại lần nữa.

Lạc Phồn Tinh vẫn đứng ở bên xe, trong mắt có ý cười, dịu dàng nhìn nàng về nhà.

Không hiểu vì lý do gì, nàng lại bắt đầu khẩn trương, lúc nói chuyện giọng cũng nhỏ hơn nhiều.

"Lạc lão sư, vậy cuối tuần gặp lại."

***

Sau khi rời khỏi Tống gia, Lạc Phồn Tinh không quay về nhà cũ mà đi đến cơ sở đào tạo giáo viên của Trung tâm.

Là trung tâm phúc lợi giáo dục công cộng lớn nhất cả nước, Thanh Trúc nhận được hàng tỷ đồng quyên góp từ thiện mỗi năm. Khi nói đến tiền bạc, những điều đơn giản cũng có thể trở nên phức tạp, chưa kể, ngay từ đầu một số người đã không có ý tốt.

Nhóm nhân viên tham nhũng bị sa thải 6 năm trước, là lời cảnh báo rõ ràng nhất.

Còn bao lâu nữa mới có thể về Bình Sơn đây?

So với công việc văn phòng nhàm chán, điều nàng hoài niệm nhất luôn là những ngày dạy học trên núi.

Mùa tốt nghiệp đang đến gần, lại là cuối tuần nên có không ít học viên đến đào tạo.

Lạc Phồn Tinh đứng ở cửa phòng học không khỏi thở dài, nghĩ đến hiệu trưởng mới không làm gì, cũng không quan tâm đến bất cứ điều gì, lại càng lo lắng hơn.

Trở lại nhà cũ, trời đã tối đen.

Thẩm Như Mi thấy người về muộn, đương nhiên lại hiểu lầm.

Chỉ vui vẻ được ba giây, Lạc Phồn Tinh trực tiếp phá tan sự mong đợi của nàng.

"Hồi chiều có đến trung tâm một chuyến nên bây giờ mới về."

Ẩn ý rất rõ ràng, cho thấy mình cùng Tống Kỳ không có mối quan hệ nào ngoài tình bạn.

Thẩm Như Mi nghe hiểu ý, lập tức cau mày.

"Mẹ còn chưa lên tiếng đâu."

Nếu tiếp tục nói, đoán chừng sẽ lại cãi vã lên.

Lạc Phồn Tinh không muốn thảo luận về vấn đề này nữa, đang định mang trà trở về phòng thì tình cờ gặp Lạc Chân từ tầng hai đi xuống.

Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Thẩm Như Mi ho nhẹ.

"Nhu Nhu các nàng đi Viên Châu. Lạc Chân về bên này ở hai ngày."

Hai mẹ con tình cảm thân thiết, chung quy là không nỡ cãi vã.

Thẩm Như Mi chủ động chuyển chủ đề, nhượng bộ trước.

Lạc Phồn Tinh cũng dừng bước, xoay người ngồi lại trên sofa.

Lạc Chân đi xuống cầu thang, chẳng mấy chốc đoán được chuyện vừa xảy ra.

Mãi đến khi Thẩm Như Mi rời đi, mới tò mò hỏi thăm một câu.

"Lại là chuyện về Tống tiểu thư à?"

Lạc Phồn Tinh mím môi, chấp nhận câu trả lời này.

Việc thúc cưới không phải đúng là điều dễ chịu.

Lạc Chân có thể hiểu được, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được lời nào an ủi.

"Dì Mi có thể đã thấy hai người thân nhau hơn ——"

"Ta đã nói rất nhiều lần, ta và Tiểu Tống chỉ là bạn bè, bảo nàng đừng suy nghĩ nhiều, nhưng nàng dường như không nghe."

Sau nhiều năm bị thúc giục kết hôn, đây có lẽ là lần Lạc Phồn Tinh tức giận nhất từ ​​trước đến nay.

Lạc Chân không khỏi cảm thấy khó hiểu.

"Không phải đã nói sẽ cân nhắc về Tống tiểu thư sao?"

Hàm ý là không cần thiết phải quan tâm nhiều đến những gì Thẩm Như Mi nói.

Không ngờ Lạc Chân vẫn nhớ tới lời mình đã nói từ lâu, Lạc Phồn Tinh lập tức sửng sốt.

Thật khó để nói rằng câu 'sẽ suy nghĩ một chút' lúc đó chỉ là thuận miệng qua loa, không còn cách nào khác nàng đành giữ im lặng.

Lạc Chân thấy thế cũng không hỏi thêm câu nào nữa.

Ánh mắt nàng rơi vào hộp trà được gói đẹp mắt trên bàn cà phê, cứ cảm thấy nó trông quen quen.

"Tại sao cái này trông giống trà ta tặng cho ngươi trước đây vậy?"

Lạc Chân thích trà, nhưng Lạc Phồn Tinh lại không thích nó lắm.

Trà nhận được từ Lạc Chân mỗi năm đều bị nàng để ở văn phòng phân phát cho đồng nghiệp.

Hộp mang đến Bình Sơn năm nay thực ra cũng là của Lạc Chân tặng.

Lúc đó phải chuẩn bị quà cho tất cả các thầy cô, không tiện bỏ qua phần của Hứa Nhất Nặc nên đã lấy trà vừa nhận được mang đi.

Thấy Lạc Chân nhận ra, nàng cũng không phủ nhận.

Cùng nhãn hiệu, cùng bao bì, nhưng phần này rõ ràng là mới.

Dựa theo tần suất uống trà của Lạc Phồn Tinh, chắc chắn trà nàng tặng lần trước vẫn chưa uống hết.

Nhanh như vậy lại mua một hộp, hơn phân nửa không phải mua cho mình.

Lạc Chân nhìn ra manh mối, vẻ mặt hơi thay đổi không thể nhận ra.

"Tặng người?"

Lạc Phồn Tinh không nói gì, cảm thấy có chút chột dạ vô cớ.

Lạc gia không ai muốn nàng lui tới với Hứa Nhất Nặc nữa, nếu biết hộp trà này là đưa cho Hứa Nhất Nặc, còn không biết sẽ nói cái gì.

Hiếm khi nói dối với người nhà, lại phá lệ bởi vì Hứa Nhất Nặc.

"Không phải, hộp ngươi tặng ta để ở công ty, ta mua thêm để ở nhà."

Lạc Chân không khỏi thở dài trong lòng.

Gần như đã chứng kiến ​​Lạc Phồn Tinh lớn lên, sao nàng lại không nhận ra đối phương đang nói dối được?

Mà đang nói dối vì ai?

Ngoại trừ người phụ nữ ở Bình Sơn đó, không còn có ai khác.

Lạc Chân chợt cảm thấy chán nản xưa nay hiếm có ——

Bởi vì những tổn thương mà Lạc Phồn Tinh phải chịu đựng năm đó, cũng như vì Lạc Phồn Tinh không thể buông tay ở lúc này.

======================

Chín mươi sáu ngôi sao

Khi nói đến những thứ như tình cảm lứa đôi, người bên ngoài không bao giờ dễ dàng can thiệp quá nhiều.

Lạc Chân hơi há mồm, điều muốn nói lại bị nghẹn trong cổ họng, một chữ cũng không nói được.

Sáu năm sau, vẫn là không thể buông bỏ.

Rõ ràng đã hứa sẽ tiến về phía trước, nhưng chỉ sau một mùa hè đi Bình Sơn, gặp lại Hứa Nhất Nặc, thì đã quên mất sạch lời hứa với gia đình trước đây.

Ở trước mặt người phụ nữ đó, mọi nguyên tắc đều dễ bị lung lay vậy sao?

Lạc Chân có chút thất thần.

Không biết nghĩ đến điều gì, nhưng một nỗi đau vừa quen thuộc vừa xa lạ chợt dâng lên trong lòng, những suy nghĩ thoáng qua cũng bỗng chốc rõ ràng ngay lúc này.

Thật ra nàng có tư cách gì mà chỉ trích Lạc Phồn Tinh không buông bỏ được chứ?

Nàng cũng đã từng trải qua cảm giác muốn quên lại không quên được cơ mà.

"Phồn Tinh —— "

"Ta về phòng trước."

Lạc Chân còn chưa nói xong, Lạc Phồn Tinh đã đứng dậy.

Trong phòng khách vang lên loạt tiếng đi lại xột xoạt.

Thẩm Như Mi từ bếp lặng lẽ đi ra nhìn, thấy trên ghế sofa còn có mỗi Lạc Chân.

Có vẻ như cuộc trò chuyện vừa rồi của hai chị em không hề dễ chịu.

"Gần đây Phồn Tinh có gặp rắc rối gì à?"

Thẩm Như Mi bước lại gần với vẻ lo lắng, cố tình hạ giọng hỏi.

Ngay cả nàng cũng có thể nhìn thấy sự bất thường của Lạc Phồn Tinh gần đây.

Sắc mặt Lạc Chân hơi thay đổi, khi ngẩng đầu lên, lại nghe thấy một tiếng thở dài.

"Trước đây ta nói với nàng những điều này, nàng sẽ không thực sự tức giận với ta."

Khi đó không tức giận, là vẫn có khả năng thỏa hiệp, bây giờ Hứa Nhất Nặc trở lại, chẳng phải mọi chuyện sẽ khác sao?

Lạc Chân cũng buồn rầu, nhưng không thể nói những lời này với Thẩm Như Mi, sau khi suy nghĩ một lúc, chỉ có thể tìm một lý do khác để an ủi nàng.

"Có lẽ là do áp lực công việc nặng nề. Về chuyện của nàng cùng Tống tiểu thư, ta sẽ tìm thời gian tâm sự với nàng lần nữa. Ngoài đó ra, không cần hỏi thêm gì nhiều nữa."

Thẩm Như Mi vui vẻ chấp nhận lời đề nghị này. Theo quan điểm của nàng, Lạc Chân luôn đứng về phía nàng trong việc lôi kéo Lạc Phồn Tinh và Tống Kỳ đến với nhau. Lạc Chân nói sẽ 'tâm sự' với Lạc Phồn Tinh một lần nữa, có nghĩa là thực thi nghĩa vụ của một người chị, thuyết phục em gái lập gia đình càng sớm càng tốt.

"Có lời này của ngươi, dì Mi yên tâm rồi."

Thẩm Như Mi gật gật đầu, cười về lại phòng bếp.

Lạc Chân dựa vào sa lon, nhịn không được thở dài.

Nàng cũng không biết phải nói gì với Lạc Phồn Tinh nữa. Nếu lần này Hứa Nhất Nặc trở về nước thực sự có liên quan đến Lạc Phồn Tinh thì việc giải quyết mối quan hệ giữa hai người như thế nào sẽ trở thành một nan đề.

Càng nghĩ, lông mày càng nhíu chặt hơn, cuối cùng vẫn là lấy điện thoại ra gọi cho Ninh Nhu cầu cứu.

***

Mua rất nhiều trà nhưng lại không có lý do chính đáng để tặng đi, một tháng trôi qua, nó vẫn nằm im lìm ở một góc.

Xem nó mỗi ngày, nỗi lo về Bình Sơn càng nhiều hơn.

Trong lúc Lạc Phồn Tinh còn đang phiền não về mấy hộp trà thì ở trường tiểu học Bình Sơn đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Khi lão hiệu trưởng bị thương ở chân phải nhập viện, Hứa Nhất Nặc không chỉ phải đến bệnh viện chăm sóc mà còn phải đi dạy học. Để tiết kiệm thời gian, nàng đã mua một chiếc ô tô, sau này khi nghĩ mình sắp ra đi, nàng đã quyên tặng chiếc xe đó cho trường học.

Có ô tô, các giáo viên vào thành phố làm việc cũng thuận tiện hơn rất nhiều.

Sau khi Đồ Khánh biết trường có ô tô công, thì đã không còn lái xe riêng nữa.

Điều đáng xấu hổ hơn nữa là cứ ba ngày hai bữa hắn lại lái chiếc xe này về nhà mình trong thành phố, lời giải thích mà hắn đưa ra là sức khỏe không tốt, thường xuyên phải quay lại thành phố để khám bệnh.

Về nhà thì về nhà thôi, cứ phải nói sức khỏe không tốt.

Nếu thật sự có bệnh phải vào bệnh viện hai ba ngày lúc trước cũng sẽ không bị điều động về vùng núi xa xôi này làm hiệu trưởng.

Điều kiện của các trường học ở vùng núi không tốt, quỹ trợ cấp trước tiên sẽ được sử dụng để cải thiện cơ sở vật chất giảng dạy. Về phần môi trường sống của giáo viên cũng không phải là điều quan trọng, sau bao nhiêu năm, ký túc xá giáo viên của trường về cơ bản không có gì thay đổi, vẫn mang bộ dáng tồi tàn, đơn sơ như nhiều năm trước.

Những người đã quen sống ở thành phố, khi mới đến đây có thể sẽ không quen.

Lúc mới đến Đồ Khánh đã thường xuyên về nhà, lúc đó mọi người đều có thể hiểu được. Nhưng đã hai tháng trôi qua, thay vì thích nghi với cuộc sống trên núi, hắn lại lại cứ liên tục chạy đi chạy về thành phố, quả thực có thể nói là lơ là nhiệm vụ.

Thực ra rất nhiều người bất mãn với chuyện này, nhưng vì thân phận của hắn nên không ai dám lên tiếng.

Người duy nhất dám lên tiếng cũng đã nhịn xuống vì lời khuyên can của Chu Oánh.

"Ta không biết khi nào hắn sẽ bị điều đi. Chị Nặc Nặc, ta nghĩ tốt hơn hết đừng đắc tội hắn."

Chọc giận cấp trên, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ khó khăn.

Đạo lý đó không phải Hứa Nhất Nặc không hiểu, nên sau khi bị Chu Oánh ngăn cản, nàng cũng quyết định không gây thêm rắc rối cho mình.

Lúc đầu mọi việc đều bình an vô sự, nhưng đến cuối tháng, Đồ Khánh lại làm một việc cực kỳ quá đáng.

Hắn sử dụng xe công vụ cho mục đích cá nhân thì cũng thôi đi, vậy mà lại ghi số tiền xăng đi lại vào chi phí của trường với danh nghĩa 'đi công tác'.

Các trường tiểu học ở miền núi không có nguồn tài chính, khó kiếm từng xu, giáo viên thường tiết kiệm tối đa tiền văn phòng phẩm. Tờ hóa đơn tiền xăng dày cộm này thậm chí có thể trang trải chi phí giấy bút của văn phòng ít nhất trong một năm.

Chưa kể, có lần đầu thì nhất định sẽ có lần thứ hai, khi tích lũy lên thì cũng sẽ là một khoản chi phí lớn.

Lần này Chu Oánh có khuyên nhủ thế nào thì Hứa Nhất Nặc cũng không nhịn nổi nữa.

May mắn thay, nàng chưa tức giận hoàn toàn, vẫn còn chút lý trí, khi bước vào phòng hiệu trưởng cũng không làm ầm ĩ mà chỉ khéo léo chỉ ra rằng có sai sót trong việc hoàn trả chi phí.

Hạng tinh ranh như Đồ Khánh đương nhiên sẽ hiểu được ý tứ trong những lời này.

Nói qua nói lại, cuối cùng khoản chi này vẫn không thể báo cáo thành công.

Khi Chu Oánh nhìn thấy Hứa Nhất Nặc nổi giận đùng đùng xông vào văn phòng, còn tưởng nàng sẽ cãi nhau với Đồ Khánh, nhưng không ngờ sự việc lại được giải quyết dễ dàng như vậy, trong lúc nhất thời càng bội phục không thôi.

Trong cuộc trò chuyện không lâu sau đó, nàng đã dùng giọng điệu đầy ngưỡng mộ kể cho Lạc Phồn Tinh đang ở Hải thị xa xôi nghe.

". . . "

"Chị Nặc Nặc ngày đó rất tức giận, ta thậm chí còn sợ rằng nàng sẽ mắng Đồ Khánh trước mặt mọi người."

"Không ngờ nàng chỉ nói vài câu là giải quyết được chuyện rồi."

"Nàng cũng thật là lợi hại!"

Lạc Phồn Tinh đã nghe rất nhiều hành vi kỳ quặc của hiệu trưởng mới, nhưng mỗi lần nghe, nàng dường như lại được mở mang thêm.

Gặp một cấp trên như vậy ở nơi làm việc quả thực là một cực hình.

Lạc Phồn Tinh vô thức tự hỏi, nếu bây giờ mình đang ở Bình Sơn và là một trong những giáo viên của trường, liệu mình có hợp tác với Hứa Nhất Nặc để tìm ra cách đối phó với những thủ đoạn vô liêm sỉ của Đồ Khánh hay không.

Câu chuyện được Chu Oánh kể sống động đến mức ngay cả người nghe như nàng cũng bất giác trở thành một thành viên trong đó.

"Chị Nặc Nặc lần này không có cho hắn thành công hoàn trả tiền xăng, không biết có bị ghi thù không nữa."

Kể xong câu chuyện, Chu Oánh thở dài, bày tỏ sự lo lắng của mình.

Lạc Phồn Tinh cũng có chút lo lắng về điều này.

Mặc dù Hứa Nhất Nặc đối xử rất ôn hòa, đủ giữ thể diện cho Đồ Khánh, nhưng xét theo những gì xảy ra trong khoảng thời gian này, người này rõ ràng là một kẻ nhỏ mọn.

Nàng chỉ có thể căn dặn Chu Oánh chú ý nhiều hơn, đừng để hai người xung đột nữa.

Đáng tiếc nàng quên mất một điều rất quan trọng, Hứa Nhất Nặc chưa bao giờ là người sẵn sàng nhượng bộ.

-------------------------------------------

Người xếp chữ có lời muốn nói: Bằng tiến độ của tác giả rồi nha cả nhà~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip