Chương 152: Mở biển rồi!
Chương 152: Mở biển rồi!
Ngày sáu tháng Sáu, trời nắng.
Toàn bộ Phong Nhạc, cho đến toàn bộ bờ biển phía đông, phía nam của Đại Diễm đều phấn chấn, cấm biển tám năm, cuối cùng lại nghênh đón ngày khai hải này, ngư dân ven biển bất giác nước mắt già nua tuôn tràn.
Dân chúng các huyện cũng đổ về Phong Nhạc trong ngày này, mong được tham gia vào đại lễ trọng đại này.
Nha môn Phong Nhạc từ lâu đã chuẩn bị cho sự kiện lớn này, bao gồm dựng đàn tế lễ, thiết lập khu vực quan lễ cho bá tánh, dọc theo tuyến đường từ nội địa đổ về còn dựng thêm hai khu chợ, một khu chuyên dành cho thương gia bày bán hàng hoá tạm thời, một khu còn lại để dân thường tự do bày sạp bán các loại đặc sản khô tự sản tự tiêu.
Trong phút chốc, toàn bộ bến cảng trở nên vô cùng náo nhiệt.
"Phong Nhạc tuy là nơi khổ cực, nhưng rốt cuộc cũng đón được Thu đại nhân về. Giờ thì mở biển rồi, lại có thêm đường mưu sinh, ngày tháng cũng sẽ không khổ mãi đâu."
"Không thể không nói, Thu đại nhân và Tô cô nương thật có mắt nhìn, đoán trước sẽ có ngày mở biển nên từ sớm đã cho tu sửa bến cảng và bờ đê. Không nói đến thuyền bè qua lại giao thương thu được thuế quan, chỉ riêng tiền thuê sạp trên bến cảng thôi cũng đã thu được không ít."
"Người thu thuế từ hộ phòng có nói, số thuế thu được, ngoài một phần cố định phải nộp lên quốc khố, phần còn lại đều để lại địa phương cải thiện cuộc sống dân chúng. Gọi là... lấy cái gì của dân dùng cái gì của dân..."
"Là 'lấy của dân, dùng cho dân'!"
"Phải phải phải, chính là ý đó!"
...
Vừa qua giờ Mão, mặt trời đã chiếu rọi khắp mặt biển, ánh bình minh rực rỡ tuyệt đẹp.
Trên đàn tế cao ngất bày đầy hoa tươi, trái cây và hương nến, các bô lão đức cao vọng trọng được mời đến dự lễ, từ sớm đã có mặt trên đàn, cẩn thận chuẩn bị nghi thức tế lễ.
Một tràng tiếng pháo nổ vang xé toạc bầu không khí yên tĩnh, tiếng trống chiêng vang lên không ngớt, mặt đất như cũng rung chuyển theo.
Thu Mộng Kỳ cũng xuất hiện đúng lúc trên đài cao, chỉ thấy cô mặc quan phục màu đỏ sẫm, đầu đội mũ quan đen, dây mũ vểnh cao, hoa văn vàng kim lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Gió sớm thổi tung áo choàng rộng của cô, càng tôn thêm dáng vẻ cao ráo thanh tú.
So với hơn một năm trước khi mới tới Phong Nhạc, cô đã bớt đi vài phần non nớt, thêm vào vài phần chín chắn, khi không cười, trên người cô toát ra một vẻ nghiêm nghị khiến người khác không dám khinh nhờn.
Không biết trong đám người là ai đã hô to một tiếng: "Thu đại nhân, ngài lớn lên cũng thật đẹp --" (Editor: =]]])
Tiếng này vừa vang lên, bầu không khí vốn đang náo nhiệt lập tức yên lặng như tờ, mọi người hoảng hốt quay đầu nhìn xung quanh, âm thầm mắng mỏ không biết là nữ nhân nào lại to gan đến thế.
Từ trước đã nghe nói Thu đại nhân vì dung mạo quá đẹp nên từng bị làm khó trong yến tiệc hoàng gia, phải cởi đồ kiểm tra, sao giờ vẫn có người không biết chừng mực, cứ đem lời trong lòng nói toạc ra như thế.
Huống hồ, hiện tại thiên hạ vẫn lấy nam nhân cường tráng mạnh mẽ làm chuẩn mực cái đẹp, nói Thu đại nhân đẹp, chẳng phải là đang giễu cợt ngài ấy như nữ nhân sao?
Ngay lúc mọi người đều im phăng phắc, chỉ thấy vị quận thủ trẻ tuổi trên đài cao lại nở một nụ cười, lộ ra hàm răng trắng sáng chói mắt.
Nụ cười này của cô, khiến không khí vừa trầm lắng lại lập tức bừng sáng trở lại.
"Thu đại nhân thật là người tốt tính."
"Chứ còn gì, trước kia là huyện lệnh, gần gũi với chúng ta dân thường cũng không có gì lạ, nay đã lên làm quận thủ, vậy mà vẫn không hề xa cách với chúng ta."
"Các người nhìn kìa, đại nhân đang nhìn bên kia kìa-"
"Bên nào bên nào?"
"Chính là hàng ghế bên trái phía trên."
"Ái chà, chẳng phải là Tô cô nương đó sao, bảo sao đại nhân cười mà mặt rạng rỡ như thế."
"Gặp ai có vị hôn thê vừa xinh đẹp vừa tài giỏi như vậy, không cười đến nỗi như đại nhân mới lạ, á á á á, không nhìn thì không biết, vừa nhìn qua cả một hàng đều là thiếu nữ tuổi xuân, ai nấy cũng đều xinh đẹp."
Mọi người nghe vậy đều nhìn về hàng đầu trên cùng của lễ đài, lập tức mắt sáng lên, sau lan can quả nhiên đứng một hàng mỹ nhân, ai nấy dung nhan như hoa, răng trắng mắt sáng, xinh đẹp như tranh vẽ, dùng từ 'ngàn dáng vạn vẻ' để miêu tả cũng không quá.
Mỹ sắc như vậy khiến cảnh tượng vốn đã rực rỡ muôn màu bỗng chốc trở nên lu mờ.
"Phong Nhạc khi nào lại có nhiều cô nương xinh đẹp đến thế?"
"Đẹp quá, nhìn không xuể."
Các công tử thế gia cũng chỉ trỏ bàn tán, mắt không ngừng liếc lên trên, "Bên trái mấy người đó dáng vẻ thướt tha, yếu ớt đáng thương, bên phải mấy người kia thì như nụ hoa chớm nở, cười lên duyên dáng, hôm nay đúng là đáng công đến."
"Này này này, quá đáng rồi, mấy người đó đi cùng với vị hôn thê của quận thủ đại nhân, đều là tiểu thư khuê các đàng hoàng, sao có thể để các ngươi bình phẩm lung tung thế được."
"Hứ, ngươi biết gì, đây gọi là thưởng thức, dung mạo xinh đẹp như thế thì nên để mọi người cùng chiêm ngưỡng, cho đã mắt chứ."
"Đúng đó, Thu đại nhân là nam nhân, hắn soái khí, các ngươi còn không biết xấu hổ mà khen ngợi nhan sắc của người ta, sao đến lượt chúng ta khen mấy cô nương thì lại không được?"
Hàng thiếu nữ đang bị bàn tán xôn xao đó chính là nhóm người của Tô Vận.
Bắt đầu từ bên trái là Chung Thục Nương, Triệu Nhuế và Trương Yên, ở giữa là Tô Vận, bên phải lần lượt là Đới Yến, Trương Nhiễm, Triệu Trúc và Tô Khanh Lâm, tiện thể phía sau còn có cả Tô Trường Bình, Tô Trường Ninh cùng Hứa Tĩnh Trung và Lý Tịnh Đồng, người Tô gia đều ngồi hàng sau, nhưng ánh mắt mọi người gần như đều bị tám cô nương phía trước hút chặt, chẳng ai còn chú ý tới người khác.
Thu Mộng Kỳ kìm nén ánh mắt đang định nhìn loạn, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng để chỉnh lại giọng, cầm lấy ống khuếch âm do Tô Vận làm riêng cho cô, nói: "Chư vị, hôm nay là ngày khai biển, bản quan phụng mệnh đặc biệt tổ chức nghi lễ trang trọng này-"
Vừa nói vừa mời ra thánh chỉ mở biển của triều đình, đọc lại một lượt, rồi trang trọng mời ra Lịch Châu Thứ sử Lý Thái.
Đại lễ khai biển trọng đại như vậy, đương nhiên Lý Thái cũng có mặt, nhìn thấy cảnh tượng long trọng trước mắt, ông vui vẻ bước lên lễ đài.
Hai vị đại nhân phát biểu xong, lễ quan cao giọng tuyên: "Dâng hương- tế lễ-"
"Hôm nay mở biển tế lễ, là để cầu mong thần biển phù hộ, ngư dân thuận buồm xuôi gió, ra khơi bình an, trở về đầy thuyền cá. Nguyện thần biển ban phúc, trời yên biển lặng, đánh bắt bội thu. Chúng ta lấy đây làm khởi đầu, cùng cầu phúc lành, cùng hưởng ân trạch từ biển cả."
Pháo nổ vang trời, trống chiêng rền rĩ, những điệu múa rồng linh hoạt và múa lân oai hùng chen lẫn trong đám đông, toàn bộ khung cảnh sôi động náo nhiệt đến cực điểm.
Theo tiếng chiêng đồng vang vọng tận mây xanh, lễ quan cao giọng hô: "Mở hải--"
Hàng trăm con thuyền tụ họp nơi cửa biển, nghe thấy tiếng pháo hiệu liền bắt đầu rục rịch, mười chiếc thuyền tuần phòng của quan phủ dẫn đầu lao ra trước tiên, những chiếc còn lại cũng lần lượt theo sau, hàng ngũ chỉnh tề, từng đợt sóng bị thuyền rẽ nước tung lên cuồn cuộn, như đang tuyên bố một thời đại mới đã bắt đầu.
Tiếng hoan hô chúc mừng vang dậy khắp bờ, cánh hoa cùng pháo hoa ngũ sắc bay lượn giữa không trung.
Lý Thái nhìn cảnh tượng náo nhiệt sống động trước mắt, cũng không nhịn được mà vuốt râu cười lớn.
"Mộng Kỳ a, những việc như vậy ngươi luôn làm rất tốt, nếu đổi lại là thúc chuẩn bị, chắc chắn không bằng ngươi."
"Thúc phụ quá lời, tất cả đều nhờ các đồng liêu đồng lòng, dân chúng hết lòng ủng hộ, những việc Mộng Kỳ làm chẳng đáng gì."
"Ngươi đó, còn khiêm tốn hơn cả ta. Được rồi, lần này thúc đến cũng không thể ở lại lâu, để đề phòng bè đảng của Cam Đức Thọ phản công, đợi gặp xong Trung Nhi, Đồng Nhi và Sâm Nhi rồi thúc phải rời đi."
"Vâng, thúc phụ đi đường cẩn thận. Tĩnh Trung và mọi người đang ở trên đài quan lễ, ta đưa thúc qua đó."
"Hôm nay là đại lễ mở hải, ngươi không cần đi cùng thúc, cứ lo việc của ngươi đi."
Thu Mộng Kỳ đành phải gọi Vương Tiểu Bảo, bảo hắn dẫn Lý Thái đi gặp Hứa Tĩnh Trung và Lý Tịnh Đồng, sau đó liếc nhìn Quý Hô, nói: "Phần trên bờ giao cho ngươi."
Quý Hô hiểu ý cô, gật đầu đáp: "Thuộc hạ nhất định không phụ sự ủy thác của đại nhân."
Thu Mộng Kỳ lúc này mới quay sang vẫy tay về phía Tô Vận. Tô Vận vốn không muốn phô trương, nhưng nay các cô nương trẻ tuổi tụ tập một chỗ, muốn kín đáo cũng không được, dưới ánh mắt trêu chọc của mọi người, nàng đành phải đáp lại bằng một nụ cười đoan trang, đồng thời liên tục dùng ánh mắt ra hiệu cô mau chóng rời đi.
Thu Mộng Kỳ thấy vậy, đành nén lại ý muốn khoe khoang tình cảm, quay sang gọi Đới Yến: "Xuống đây, đi thôi."
Đới Yến tuy còn muốn nán lại thêm một lúc với Triệu Nhuế, nhưng việc quan trọng trước mắt, đành nhặt cây trường thương bên cạnh, mượn bệ đá gần đó, dồn lực rồi lao về phía Thu Mộng Kỳ.
Đúng lúc đội múa lân đi ngang qua, nàng lợi dụng cơ hội, mũi chân khẽ điểm, thân hình nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, đạp lên hai cái đầu lân rồi tung người lộn một vòng, hạ xuống bên cạnh Thu Mộng Kỳ.
Một màn võ nghệ phóng khoáng này lập tức nhận được tràng pháo tay vang dội của dân chúng. Đới Yến vốn không phải người kín tiếng, cười híp mắt cầm thương xoay một vòng, phô diễn một chiêu hoa thương đẹp mắt ngay tại chỗ.
Thu Mộng Kỳ cười nói: "Dù có võ công cao cường đến đâu thì cũng là để bảo vệ nước nhà, bảo vệ dân chúng. Hôm nay mở hải, ngư dân là trên hết, bản quan cũng sẽ xuống biển tuần tra, thay dân chúng Phong Nhạc canh giữ vùng biển phía đông này, bảo đảm an toàn cho ngư dân."
Không nghi ngờ gì, lời nói và hành động này lại một lần nữa giúp cô chiếm được cảm tình của dân chúng.
Thu Mộng Kỳ mỉm cười chắp tay về bốn phía, sau đó dẫn theo Đới Yến cùng vài dân tráng đi về phía điểm lên thuyền ở cửa biển.
Trên đài quan lễ, các thiếu nữ nhìn theo bóng dáng cô, không nhịn được trêu chọc Tô Vận một phen.
Triệu Trúc thẳng tính nhất, trực tiếp nói ra điều trong lòng: "Ánh mắt của Thu đại nhân kéo chỉ rồi đấy--"
Trương Nhiễm: "Lang tình thiếp ý, thật khiến người khác ganh tỵ."
Vừa dứt lời liền cảm nhận được ánh mắt bên cạnh, quay đầu nhìn lại, thấy Tô Trường Bình đang giả vờ nhìn sang chỗ khác, khóe miệng nàng lập tức cong lên không kìm được.
Chung Thục Nương: "Trên đời này sao lại có người nam nhân si tình như Thu đại nhân--"
Tô Vận nghe đám thiếu nữ trêu ghẹo, khuôn mặt cũng nóng bừng cả lên, nhưng trong lòng nàng thật muốn phản bác một câu: Thu đại nhân thật chẳng phải nam nhân si tình gì đâu, nàng giống như bao thiếu nữ ngồi đây, cũng là một nữ nhi đích thực đó.
Đối với chuyện nam nhân, trong số này thì Trương Yên và Chung Thục Nương là có tiếng nói nhất. Tuy nói không tiện bàn chuyện tình cảm của cấp trên, nhưng lúc này không khí đã tới, Trương Yên cũng không nhịn được mà trêu ghẹo: "Đại nhân và muội muội Vận Nhi ngày trước tình cảm rất thuần túy, thật không thể dùng tình cảm nam nữ mà hình dung, ngược lại giống như đã nhận định một người, không liên quan thân phận, giới tính hay tuổi tác."
"Yên tỷ quả không hổ là tài nữ, lời nói ra thật trúng tim đen." Tô Khanh Lâm tiếp lời.
Nàng cũng muốn trêu thêm vài câu, nhưng dù sao Thu Mộng Kỳ cũng là tỷ phu của mình, đành phải cố gắng nén lại cái tính hay hóng hớt.
Mà ở bên cạnh, Triệu Nhuế vẫn luôn im lặng, nghe xong lời của Trương Yên thì lông mày khẽ run, nhưng không nói gì.
Chung Thục Nương liếc nhìn lão hữu, ngụ ý sâu xa nói: "Yên nói vậy là có lý, có lúc nhìn Thu đại nhân, tuy tính tình có hơi kiêu căng, lại có vẻ nóng nảy, nhưng đối với muội muội Vận Nhi thì tâm tư lại rất tinh tế, không hề thua kém chúng ta là nữ nhân. Theo ta thấy, cho dù Thu đại nhân và muội muội Vận Nhi đều là nam hay đều là nữ, thì cũng không có gì không hợp."
Tô Vận nghe càng lúc càng thấy không ổn, nói: "Sao tự nhiên lại bàn tới chuyện riêng tư của ta, mà còn nói tới tận đâu đâu, có phải vì nàng ấy xinh đẹp nên các ngươi đều mặc định nàng ấy thuộc phe tỷ muội chúng ta!"
"Cũng không phải không được," Chung Thục Nương cười nói, "Nếu trong đám tỷ muội chúng ta có người nào giống như Thu đại nhân, trước mặt thì bảo vệ ta, sau lưng lại như cún con nhỏ hết lòng dỗ dành làm ta vui, thì ta cũng nguyện ý qua lại với người ấy một phen."
Trương Nhiễm cười hì hì nói: "Chung tỷ, tỷ nhìn ta xem, lúc cần cứng thì cứng, lúc cần mềm thì mềm, có được không?"
Chung Thục Nương phối hợp đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lượt, nói: "Cũng được, trẻ trung lại xinh đẹp, chỉ là dù ngươi có nguyện ý, thì có người chưa chắc đã đồng ý."
Vừa nói vừa liếc mắt về phía Tô Trường Bình.
Tâm tư của Trương Nhiễm bị nhìn thấu, mặt lập tức đỏ bừng, nhưng lại bị Triệu Trúc chen ngang: "Nhiễm Nhi quá dịu dàng mềm mại, vẫn là Yến Nhi loại có chút bản lĩnh thật sự, vừa đáng yêu lại soái khí, có thể được thương như tiểu muội muội, cũng có thể dựa vào như vệ sĩ, lúc mấu chốt có thể che chở toàn vẹn, cảm giác an toàn tràn đầy."
Triệu Nhuế không ngờ muội ruột mình cũng góp vui, nghe nàng nhắc đến Đới Yến, không nhịn được liếc nhìn thêm một cái.
Trương Nhiễm lúc này nhiệt độ trên mặt mới hạ xuống đôi chút, phản bác lại: "Nói như vậy thì nếu ma kính mà hợp pháp, ngươi có phải sẽ đi tìm người như Đới Yến không?"
*"Ma kính" (磨镜) là một cách nói ẩn dụ, dùng trong văn chương hoặc lời nói hài hước/dân gian để chỉ quan hệ tình cảm hoặc quan hệ thể xác giữa hai người phụ nữ - tức là ám chỉ quan hệ đồng tính nữ (bách hợp). (Editor: chắc cũng giống cụm "cắt kéo" đồ đó =]]])
Triệu Trúc lắc đầu: "Nàng ấy quá náo nhiệt, ta không trấn được nàng ấy, ta vẫn nên tìm một mỹ nam lạnh lùng yên tĩnh, vừa đẹp mắt lại không ồn ào."
Trương Nhiễm còn muốn nói thêm, nhưng vừa rồi nàng lỡ miệng nói ra hai chữ"ma kính" đã lọt vào tai Trương Yên, người kia đã quay đầu nhìn sang, khiến Trương Nhiễm lập tức cảm thấy như bị ánh mắt tử thần bao phủ, vội vàng ngậm miệng, trốn ra phía sau Tô Khanh Lâm.
Tô Vận cuối cùng cũng cắt ngang màn trêu chọc không có điểm dừng này, nói: "Càng nói càng loạn, thôi được rồi, bên bờ có thuyền đang neo, có thể lên đó chơi ngắm cảnh, các ngươi có muốn đi không?"
Mấy người nữ nhân đang ríu rít không ngừng liền im bặt, nhao nhao tỏ ý muốn lên thuyền chơi một phen.
Triệu Nhuế cuối cùng cũng lên tiếng: "Ta sẽ bảo người đưa thuyền Đại Phúc lại đây, như vậy có thể ra xa ngắm cảnh một chút, chỉ quanh quẩn ở cửa biển mãi cũng chán."
"Thế thì tốt quá, đi đi đi, chúng ta qua đó lên thuyền thôi."
Tô Vận cũng vội vã đi tìm Vương Tiểu Bảo, bảo hắn sắp xếp để Hứa Tĩnh Trung, Lý Tịnh Đồng và người Tô gia cùng nhau lên thuyền du ngoạn.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn các tiểu thiên sứ đã tặng phiếu bá vương hoặc tưới dinh dưỡng trong khoảng thời gian từ 2023-08-24 16:42:02 đến 2023-08-25 18:10:13 nhé\~
Cảm ơn các tiểu thiên sứ đã tặng mìn: Lục Ngô, Kai - mỗi người 1 quả;
Cảm ơn các tiểu thiên sứ đã tưới dinh dưỡng: Vãn Thất 50 chai; A 20 chai; A Tinh, Đứa trẻ ngoan nhà Tín Trường, Hồi niệm thời thơ ấu, 26550270, nhamtieu - mỗi người 10 chai; 41523901 - 6 chai; Dịch Dịch, Cá Hồi Vượt Long Môn, 27968822 - mỗi người 5 chai; Thất Tam i, Cửu Tuyệt - mỗi người 2 chai; Tiểu Dữ, Moraynia, Vị Ương feiyu - mỗi người 1 chai;
Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, ta sẽ tiếp tục cố gắng!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip