Chương 159: Hiếu tử danh hiền

Chương 159: Hiếu tử danh hiền

Sắp xếp xong chuyện kho báu và trừ giặc, Trương Yên liền lui xuống.

Thu Mộng Kỳ nhìn Tô Vận, cẩn thận dè dặt nói: "Ta lại đưa Lưu Nguyệt Như về rồi..."

Tô Vận trên mặt không có biểu cảm gì quá rõ rệt, đáp: "Hai tấm bản đồ kho báu này đều nhờ nàng ta mà lấy được, có thể mang về nhiều của cải đến vậy, thưởng bao nhiêu cũng không quá, hơn nữa dù gì cũng là người đến từ thời đại mới, mà để quay về thì không phải uổng phí nhân tài sao."

Thu Mộng Kỳ ngạc nhiên nói: "Nàng thật nghĩ vậy sao?"

Tô Vận nói: "Chuyện trước đây ta không muốn nhắc đi nhắc lại, lần này nàng ta giữ được bản đồ kho báu, xem như lập công chuộc tội. Chỉ cần sau này nàng ta biết an phận, ta cũng không rảnh rỗi đến mức phải tính toán với nàng ta từng chuyện."

Thu Mộng Kỳ nói: "Ta sẽ trông chừng nàng ấy cho tốt."

Trong sảnh ngoài, Lưu Nguyệt Như đang ngồi dưới mái hiên ngẩn người, nghe thấy sau lưng vang lên tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn, là Đới Yến.

Đới Yến vốn là người khá dễ gần, trong nha môn ngoài Tô Vận và Trương Yên ra thì không còn cô nương nào khác, nhưng hai người đó ngày thường đều say mê công việc không dứt ra được, nàng rất khó hòa nhập. Nay hiếm khi thấy được một cô nương cùng tuổi, liền đi tới ngồi phịch xuống cạnh cô nói: "Ngươi giỏi thật đấy, vậy mà có thể lặng lẽ đánh tráo bản đồ."

Lưu Nguyệt Như cười cười, "Chỉ là một vài thủ đoạn đánh lừa người ta."

Vừa nói, cô đột nhiên nhận ra cô nương trước mặt chính là nạn nhân từng uống nhầm bát thuốc hôm đó. Xác nhận được điểm này, Lưu Nguyệt Như lập tức trở nên bất an.

Cũng không biết khi ấy nàng đã giải độc như thế nào, nhất là trong thời đại coi trọng trinh tiết như sinh mạng này, liệu có gây ra phiền toái gì cho cuộc sống của nàng không.

Tuy nói thuốc không phải do cô hạ, nhưng lại là muội muội của cô làm theo chỉ thị của phụ thân, mà chính cô là người đưa muội ấy vào nha môn, mới tạo ra cơ hội. Việc này dù thế nào cô cũng khó thoát khỏi liên đới.

Lưu Nguyệt Như khẽ thở dài, cô đã chịu đủ cái cảm giác bẽ bàng khi sự thật bị bóc trần, chi bằng thẳng thắn nhận lỗi trước từ bây giờ, còn hơn để sau này đối phương biết được rồi trở mặt, không bằng giờ nói rõ, cho dù nàng giận cũng là điều cô nên chịu.

Không ngờ Đới Yến nghe xong lại tỏ vẻ không để tâm, nói: "Thuốc đâu phải ngươi hạ, xin lỗi gì chứ, ngươi là ngươi, nàng ta là nàng ta, ngươi không cần gánh tội thay nàng ấy."

Lưu Nguyệt Như nghe vậy, trong lòng khẽ rung động.

"Ngươi cũng thích Thu Thực sao?" Đới Yến hỏi.

Lưu Nguyệt Như nghe xong thì ngẩn người, tiếp đó là một trận lúng túng lại trào dâng.

Ký ức của Thu Mộng Kỳ đã khôi phục, lại còn trải qua cuộc đối đầu giữa ba người họ, hiện giờ cô đã chẳng còn mặt mũi nào để đối mặt với tình cảm ấy, thậm chí đến cả việc có người hỏi cũng không dám thừa nhận.

Đới Yến khẽ hừ một tiếng, nói: "Chuyện này có gì mà ngại nói? Thu Thực vốn dĩ dung mạo đã đẹp, là nữ nhân thì ai mà không thích, ta lúc mới gặp cũng từng động lòng."

Lưu Nguyệt Như không ngờ đối phương lại dám thẳng thắn thừa nhận như vậy, trong lòng âm thầm bội phục sự thản nhiên và dũng khí đó, không nhịn được hỏi: "...Ngươi đã buông bỏ người ấy như thế nào?"

"Há, ban đầu đều là bị vẻ ngoài mê hoặc, ở chung lâu rồi mới phát hiện người này diện mạo và nội tâm cách nhau quá xa, huống chi bên cạnh còn có một nữ nhân xuất sắc như thế, căn bản không có chỗ cho người khác chen chân, lâu dần cảm thấy không thú vị... Thật ra đợi khi ngươi gặp được người mình thật sự quan tâm, sẽ hiểu được trước đây mình đã nông cạn đến mức nào."

Lưu Nguyệt Như không nói gì, tình cảnh của cô hoàn toàn khác với Đới Yến. Tình cảm của cô đối với Thu Mộng Kỳ là từ rung động ban đầu đến tích tụ theo năm tháng, nhưng không thể phủ nhận, có Tô Vận ở đó, Thu Mộng Kỳ căn bản không nỡ dành chút ánh mắt nào cho ai khác. Dù những năm đó cô hao tổn tâm cơ đẩy Tô Vận ra khỏi thế giới của cô ấy, thì cuối cùng cô cũng chẳng được gì. Không yêu chính là không yêu, có dùng thủ đoạn gì cũng vô ích.

Lưu Nguyệt Như ngẩng đầu, nhìn chiếc đèn lồng dưới mái hiên lay động trong gió, bay lên rồi lại hạ xuống, vẽ nên hình dáng của gió. Cô đưa tay ra, cảm nhận cơn gió lướt qua kẽ tay, cuối cùng cũng không chọn nắm chặt lại để cố níu giữ gió.

...

Thu Mộng Kỳ được nghỉ, Đới Yến cũng nghỉ theo. Cha nàng đang làm công cho Tô Vận ở xưởng thủy tinh, nàng rảnh rỗi chẳng có việc gì làm liền đi tìm Triệu Trúc chơi.

Không phải nàng thích tìm Triệu Trúc, người trong mắt chỉ có mỗi trân châu mà là vì nàng muốn tìm Triệu Nhuế, nhưng người kia lại càng bận. Dù cả hai thật sự cùng ở một chỗ thì phần lớn thời gian cũng là Đới Yến nói liên hồi, còn đối phương không đáp một lời, cứ tiếp tục bận việc của mình, khiến nàng nản lòng hết sức.

Ít ra thì Triệu Trúc còn chịu ứng phó đôi chút.

"Nhà các ngươi có phải đều giống nhau không? Đại tỷ ngươi đối với người khác thì nửa lời cũng chẳng buồn đáp, ngươi cũng thế, nhị tỷ ngươi trước đây cũng có tính như vậy sao?"

Triệu Trúc nghe vậy, dừng tay lại nói: "Ngươi nhắc tới nhị tỷ ta trước mặt ta thì không sao, nhưng tốt nhất đừng nhắc đến trước mặt đại tỷ."

Triệu Hinh năm đó cấu kết với Vương gia bắt cóc Triệu Minh, muốn thay thế Triệu Nhuế, sau đó bị lưu đày năm nghìn dặm, sống chết chưa rõ. Nhưng dù gì cũng là tỷ muội cùng mẹ sinh ra, Triệu Hinh đi lầm đường, còn Triệu Nhuế là đại tỷ, một mình gánh vác nuôi dạy mấy đệ muội lớn lên, trong lòng chắc chắn sẽ mang nỗi đau ấy cả đời.

Đới Yến nghe xong, tim khẽ nhói, không nhịn được mà thấy xót xa cho nữ nhân thanh lãnh mà xuất chúng kia.

Lúc còn nhỏ, phụ mẫu ra khơi gặp nạn, tổ phụ bệnh nặng không lo được chuyện trong tộc, mọi gánh nặng trong nhà đều đè lên vai nàng, vừa phải quản sản nghiệp, vừa phải nuôi nấng mấy đệ muội, những năm trước còn phải giúp nha môn thu thuế, luôn nghĩ cho dân chúng. Nàng ấy đã vượt qua những tháng ngày ấy ra sao?

Nghĩ đến chuyện từng gây khó dễ vì bát thuốc lúc trước, Đới Yến cúi đầu, bứt rứt nghịch ngón tay.

Nàng biết người ấy vô tội, cũng biết nếu không nhờ người ấy, thì bản thân nàng hoặc là đã chết bất đắc kỳ tử, hoặc là mất sạch danh tiết vào tay một tên nam nhân chẳng rõ nhân phẩm và dung mạo. Hậu quả khó mà tưởng tượng.

"Đại tỷ ngươi thật không dễ dàng." Nàng thì thào.

Triệu Trúc gật đầu, "Đúng thế, năm xưa tỷ ấy từng muốn xuất giá, nhưng tổ phụ sợ chúng ta gánh không nổi, lại lo phu gia tham tài sản nhà ta nên giữ tỷ ấy ở lại. Nay tỷ ấy đã hai mươi sáu, bình thường hiếm có nhà tốt nào chịu cưới một cô nương lớn tuổi như vậy, tỷ ấy dường như cũng đã chấp nhận sẽ không gả đi."

Triệu Trúc nói đến đây khẽ dừng lại, mà lòng Đới Yến thì bỗng nhiên thắt lại, một dự cảm không lành cuộn trào trong tim.

"Nhưng ai mà ngờ được, thật sự lại có một nhà tốt đến cầu hôn. Chúng ta tuy không nỡ, nhưng nghĩ đến việc tỷ ấy sau này có thể nương tựa, không còn phải cực khổ, ai nấy đều thấy mừng cho tỷ ấy."

Lời này vừa dứt, Đới Yến như bị sét đánh ngang tai, ngây người tại chỗ.

Một lúc lâu mới khó khăn lắm mới thốt ra được một câu:

"...Nàng ấy... sắp xuất giá sao?"

Cổ họng khô khốc, giọng nói cũng run lên.

Triệu Trúc hơi khó hiểu liếc nhìn nàng một cái, "Là có người tới cầu hôn thật, tổ phụ ta xem qua rồi cũng đã đồng ý?"

"...Là người nam nhân thế nào mà lại nguyện ý cưới một nữ tử lớn tuổi như vậy, chẳng phải nam nhân đều thích mấy cô nương trẻ trung non nớt sao?" Đới Yến không muốn tin lời Triệu Trúc nói là sự thật.

"Này, ý ngươi là gì, chẳng lẽ ngươi đang chê đại tỷ ta già nua sắc phai? Tốt cho ngươi Đới Yến, ta còn xem ngươi là bằng hữu, mà ngươi lại dám nói xấu đại tỷ ta như thế-"

"Không không không, ta không có ý đó, ý ta là nam nhân xưa nay đều như vậy, chỉ yêu thích mấy cô nương trẻ trung... Ta chỉ lo hắn không thật lòng thích đại tỷ ngươi, nàng ấy... nàng ấy sau này sẽ không được hạnh phúc."

Nếu không phải Triệu Trúc từ lâu đã quen với kiểu ăn nói như vậy của Đới Yến, thì thật sự nàng đã nghi ngờ Đới Yến có thành kiến với đại tỷ mình, không trông mong tỷ ấy được sống tốt.

"Nam cưới nữ gả chẳng phải đều là như vậy sao, sống cùng nhau qua ngày, quản gì yêu hay không yêu, đại tỷ ta là người như vậy, lạnh lùng xa cách, e rằng cả đời này không ai thật lòng yêu nổi."

Một câu này khiến Đới Yến như bị đâm thẳng vào tim.

Chỉ nghe Triệu Trúc nói tiếp: "Nghe nói thân phận nam nhân kia không tệ, là đích trưởng tử của Giao Châu thứ sử, lại còn là một người con chí hiếu tiếng tăm xa gần, sáu năm trước mẫu thân qua đời, hắn dựng lều bên mộ, mặc áo tang thủ hiếu ba năm, sau đó đến lượt tổ phụ qua đời, hắn lại tiếp tục để tang thêm ba năm, hiện tại vừa đúng bằng tuổi đại tỷ, sau khi cưới sẽ là chính thất, không thể không nói là duyên trời định."

"Nghe nói người cũng đẹp, mày kiếm mắt sáng, phong thái tuấn tú. Nếu không phải vì hắn để tang suốt sáu năm, thì e rằng bây giờ đến lượt cũng không tới."

Đầu óc Đới Yến ong ong cả lên, "Vậy... đại tỷ ngươi nói sao? Nàng ấy có đồng ý không?"

Triệu Trúc bị phản ứng của nàng làm cho ngơ ngác, đáp: "Hôn sự xưa nay vốn là do phụ mẫu định đoạt, đại tỷ ta trông vậy chắc sẽ không từ chối, huống chi điều kiện bên phía nam nhân cũng không tồi, bỏ lỡ lần này thì chẳng còn cơ hội. Cả nhà ta đều đồng tình ủng hộ."

Đới Yến hất tay nàng ra, nói: "Nam nhân đều cùng một giuộc, ta mới không tin lại có người nam nhân hoàn mỹ như vậy, thủ hiếu sáu năm không cưới không gả, biết đâu sau lưng lại có tật xấu gì không ai biết."

Triệu Trúc nhìn nàng với vẻ không thể tin nổi: "Yến Nhi, hôm nay ngươi sao vậy, bình thường cũng không thấy ngươi cực đoan thế này, sao hôm nay lại gắt gỏng như thế? Ngươi không tin nam nhân trong thiên hạ, nhưng cũng nên tin cha ngươi. Cha ngươi từ sau khi mẫu thân ngươi qua đời vẫn chưa từng tục huyền, luôn một lòng nuôi ngươi khôn lớn, chuyện này ai ai cũng thấy rõ."

Đới Yến nhất thời cứng họng.

Nhưng nàng vẫn không thể tin, không tin ngoài cha ra còn có người nam nhân tốt như vậy, lại càng không tin Triệu Nhuế thật sự cam lòng gả cho một nam nhân mà bản thân còn không quen thuộc.

Huống hồ nàng còn trêu chọc nàng ấy, sao có thể cứ thế mà vẫy tay áo rời đi rồi đi xuất giá!

Đới Yến càng nghĩ càng tức, dậm chân, mắt đỏ hoe lao ra ngoài.

Phía sau, Triệu Trúc nhìn bóng dáng nàng chạy đi, ngơ ngác hồi lâu, dường như chợt nghĩ ra điều gì đó, ngạc nhiên đến há to miệng. (Editor: vẫn chậm trễ nhe bé)

...

Phủ Giao Châu Thứ sử.

Một nam tử vóc dáng cao ráo đứng giữa sảnh đường, trước mặt là một đôi nam nữ, một ngồi một đứng.

"Ngươi nói xem ngươi rốt cuộc là có ý gì, thủ hiếu thì thủ hiếu sáu năm, mà mấy tháng này lại không nhịn được? Ngươi bảo ta phải ăn nói thế nào với Triệu lão gia đây!"

Người lên tiếng là phụ nhân ngồi bên trái, là Đặng thị dì ruột của Bùi Vĩnh Thọ, vong thê tỷ tỷ của Bùi thứ sử. Chính bà là người đứng ra làm mối cho hôn sự giữa Bùi gia và Triệu gia.

"Thọ đã là một nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, đã hứa với Triệu cô nương thì không thể thất hứa với nữ tử yếu đuối."

"Nhưng ngươi để Triệu cô nương vào cửa rồi phát hiện phu quân đã có thiếp, mà thiếp còn đang mang thai, Triệu gia sao có thể nuốt trôi cơn giận này!"

Bùi Vĩnh Thọ nghe đến đó, sắc mặt thoáng hiện vẻ không vui: "Ta dù sao cũng là đích trưởng tử của phủ thứ sử, nam nhân vốn tầm thê tứ thiếp hầu là chuyện thường, sớm muộn gì cũng phải nạp thiếp, nếu Triệu gia không bằng lòng, thì từ hôn là được, ta cũng không nhất thiết phải cưới nàng."

Bùi thứ sử nghe vậy liền mắng: "Nói năng hồ đồ, ngươi không nhìn xem nhà chúng ta giờ là tình cảnh gì sao? Ngươi thủ hiếu sáu năm cũng đúng là kiếm được chút tiếng thơm, nhưng ngươi nghĩ chỉ dựa vào cái danh đó là có thể thăng tiến? Hiện tại ai ai mà không nhìn xem ngươi có chịu chi bạc hay không, giờ cái nhà vừa có thực lực vừa dễ kiểm soát, chỉ có mỗi Triệu gia. Hơn nữa nghe nói cô nương đó là thiên tài trong việc kinh doanh, xưởng đóng thuyền ở Đài Sơn chính là sản nghiệp nhà họ, bây giờ biển mở cửa, ai mà không đến đặt thuyền nhà nàng, mỗi ngày kiếm bạc như nước ngươi có biết không? Người ta còn nói nàng thân thiết với tiền huyện lệnh Phong Nhạc Thu Thực, giờ có bao nhiêu người đang muốn lôi kéo Thu Thực ngươi có biết không? Ngươi thì hay rồi, không biết điều, ta sao lại sinh ra cái thứ ngu xuẩn như ngươi!"

Bùi Vĩnh Thọ vẫn đứng đó, không hề giải thích, chỉ cúi đầu im lặng.

Nhìn qua, lại ra dáng thanh cao lãnh đạm.

Đặng thị nhìn cháu mình, trong lòng lạnh toát, "Giờ ngươi vẫn cứ khăng khăng muốn đưa cái ả tiểu yêu kia vào cửa, ngươi bảo người ta nhìn vào sẽ nghĩ sao?"

Thủ hiếu sáu năm, vừa mới hết tang chưa được bao lâu, chưa cưới chính thê đã câu dẫn thiếp thất, còn mang thai bốn tháng, chuyện này mà lộ ra, còn đâu là danh tiếng hiền lành hiếu tử?

"Ta Bùi Vĩnh Thọ cưới thê tử còn phải xem sắc mặt người khác sao?"

"Chúng ta không nói ra thì ai biết!"

"Ta nghĩ rằng, thân là công tử phủ thứ sử, cưới một nữ thương nhân mà cho nàng vị trí chính thê đã là nhân từ, còn người ngoài nghĩ gì, ta chưa từng để tâm cũng chẳng thèm quan tâm."

Khi nói những lời này, vẻ mặt Bùi Vĩnh Thọ đầy lãnh đạm.

Bùi thứ sử vốn đã hiểu tính nhi tử mình, thấy hai người lại sắp tranh cãi, liền khoát tay nói: "Thôi thôi, cứ để thiếp thất kia tạm thời ở bên ngoài, chờ sau khi thành thân rồi mới đưa vào phủ, trước mắt đừng để người Triệu gia biết, tránh phát sinh biến cố."

___

Editor sau khi đọc xong truyện: các cp phụ cũng trải qua sóng gió lớn mới đến được với nhau, có thể sẽ vài cp phụ có hoàn cảnh mà một số độc giả không thích nhưng hy vọng các bạn giữ cảm xúc cho riêng mình đừng cmt chê bai gì nhé, không thích cp nào thì có thể đọc lướt.

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn các thiên sứ đã tặng phiếu bá vương hoặc tưới dinh dưỡng cho tôi trong khoảng thời gian từ 2023-08-31 16:16:45 \~ 2023-09-01 09:24:31 nhé\~

Cảm ơn các thiên sứ đã ném mìn: 宝宝巴士、独自漫游 - mỗi người 1 quả;

Cảm ơn các thiên sứ đã tưới dinh dưỡng: 玄绯 - 30 chai; Thoughts, 步流浪 - mỗi người 10 chai; 玖彦, 阿星 - mỗi người 5 chai; 烦啊 - 3 chai; 司徒逸 - 2 chai; 小小桐, Moraynia, 小与, 50479772, hihihia, 九绝, х, 等一个你 - mỗi người 1 chai;

Chân thành cảm ơn mọi người đã ủng hộ, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip