Chương 16: Đại Phúc biết lỗi
Chương 16: Đại Phúc biết lỗi
Thấy Tô phụ bị áp giải rời đi, Thu Mộng Kỳ rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, không ngờ bên cạnh vẫn còn mấy tên sai dịch trẻ tuổi đứng vây quanh, chau mày nhướng mắt nhìn cô đầy ẩn ý.
Mấy ngày nay đám tiểu tử kia cũng đã quen thân với cô, đã không còn sợ cô. Kẻ cầm đầu tên là Vương Đại Thụ, chuyên trông coi đám nữ quyến Tô gia, là một trong số người từng được chữa khỏi chứng hoại huyết, lại còn là kẻ nhiều lời.
Vương Đại Thụ cứ chăm chăm dán mắt vào chỗ bị phỏng nơi khóe miệng Thu Mộng Kỳ, ánh mắt láu lỉnh đảo qua đảo lại. Thấy cô đã ngồi vào trong xe ngựa, hắn liền cách rèm cười hì hì nói: "Đại nhân, Tô tiểu thư chắc hẳn cũng không phải cố ý làm ngài bị phỏng đâu. Huống hồ nàng còn hiểu y lý, để nàng xem giúp một chút, biết đâu lửa giận của ngài cũng sớm tiêu tan."
Thu Mộng Kỳ trừng mắt liếc hắn một cái: "Đi đi đi, cút sang một bên!"
Đám sai dịch xung quanh lập tức hùa theo, cười ầm lên: "Vương Đại Thụ, ngươi bày ra cái chủ ý quỷ quái gì thế? Lửa giận của đại nhân nếu để người khác dập còn đỡ, chứ lại để đại tiểu thư Tô gia dập giúp, e là càng chữa càng sưng!"
"Hahaha, mọi người đừng nói nữa, đại nhân da mặt mỏng, đỏ cả lên rồi kìa!"
Thu Mộng Kỳ đỏ mặt đâu phải vì thẹn thùng, mà là vì giận dữ. Suốt dọc đường đi, cô vẫn luôn đường đường chính chính, đến cả chỗ nữ quyến cũng hiếm khi lui tới, dù có đến thì cũng mắt nhìn thẳng, chẳng hề lơ là. Nếu thật sự có gì với nữ tử họ Tô kia thì cũng đành, đằng này đến một sợi tóc của nàng cô cũng chưa từng chạm qua, vậy mà lại vô cớ trở thành trò cười trong miệng đám người kia.
Đuổi đám sai dịch đứng xem náo nhiệt kia đi xong, cô định nghỉ ngơi một lúc trong xe ngựa, chờ khi đoàn người lên đường rồi sẽ đuổi theo sau.
Không ngờ vừa mới tựa vào vách xe lim dim chưa tới mười phút, bên ngoài đã có người gọi cô. Cô vén rèm nhìn ra, lại thấy đó là một tên sai dịch tên Diệp Thất, bên cạnh còn có một phụ nhân lạ mặt đi cùng.
Xuân Đào nói: "Là đại phu nhân Lưu gia, nói là có việc muốn gặp đại nhân, đã nhờ vị sai dịch kia cầu xin mới được đến đây."
Thu Mộng Kỳ đầu óc vẫn còn mơ hồ vì buồn ngủ, nhưng người đã tới trước mặt, cô đành phải chui ra khỏi xe ngựa.
Trong lòng cô thấp thoáng chút bất an. Trước đó đã bàn với Vương Già, chỉ theo đường áp giải chứ không được ảnh hưởng đến việc công của bọn họ. Thế nhưng suốt quãng đường này, hai lần ra tay cứu giúp trưởng nữ Tô gia đã đắc tội với Mạnh Nguyên Châu cùng Hà Lão Cửu, lại còn ngăn cản chuyện Ngô Thông-Lý Đạt ép buộc Lưu Nguyệt Như, thêm cả trận rối loạn vừa rồi của Tô Học Lâm... Cô dần nhận ra bản thân hình như đã có phần vượt quá giới hạn.
Mà lúc này, vị đại phu nhân Lưu gia trước mặt đây, nếu không có gì bất ngờ, hẳn là có việc cầu xin cô.
Còn việc cụ thể là gì, chẳng qua là chuyện bị lưu đày mà thôi.
Chuyện hôm qua cô đã đồng ý điều người Tô gia sang địa giới huyện mình quản lý vẫn chưa có kết quả, giờ lại thêm một Lưu gia. Chưa bàn đến việc hai nhà này có bị oan hay không, nếu thật sự phạm tội, thì những gì cô đang ngấm ngầm sắp đặt đây chẳng phải chính là giúp tội nhân trốn tránh trừng phạt hay sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng Thu Mộng Kỳ không khỏi bực bội.
Thấy cô đã bước xuống xe ngựa, Diệp Thất liền đá một cú vào Lưu Triệu thị, phụ nhân ấy kêu lên một tiếng rồi quỳ sụp xuống trước mặt Thu Mộng Kỳ.
Tội nhân gặp quan, nào có lý không quỳ? Lưu Triệu thị mấy năm qua nhờ trượng phu giữ chức cao mà cũng được hưởng không ít phú quý an nhàn, nay đã thành kẻ tù tội suốt hai tháng mà vẫn cứ chậm chạp, không hiểu lễ nghĩa. Cũng chẳng trách nổi Lưu Ngạc sủng thiếp diệt thê, để mặc cho đám tiểu thiếp kia lấn át đến mức không ngẩng đầu lên nổi.
Thu Mộng Kỳ đứng trước xe ngựa, hai tay đặt sau lưng, nhìn Lưu Triệu thị đang phủ phục dưới đất, cất giọng hỏi: "Phu nhân tìm bản quan, là vì việc gì?"
"Tội phụ nghe nói đại nhân có bản lĩnh thông thiên, có thể đưa phạm nhân về huyện do ngài quản để đi khai khẩn, không cần phải vào chốn thanh lâu... vì vậy đặc biệt đến cầu xin đại nhân giúp đỡ..." Lưu Triệu thị xưa nay vốn sống trong nhung lụa, chỉ tiếc rằng hai tháng qua phải chịu khổ như địa ngục, sắc mặt tiều tụy đến thảm hại.
Thu Mộng Kỳ vừa nghe mấy lời ấy, sắc mặt lập tức sa sầm xuống. Là ai đã truyền ra chuyện này? Thông thiên thủ đoạn cái gì? Cô thì có thông thiên thủ đoạn gì chứ!
Giờ đám phạm nhân này chẳng lẽ đều cho rằng chỉ cần quỳ một cái, cầu xin một câu, là cô sẽ vung tay, mọi sự liền được giải quyết êm xuôi?
"Ngươi nghe ai nói?"
Thấy sắc mặt Thu Mộng Kỳ không mấy tốt lành, Lưu Triệu thị thoáng chột dạ, dè dặt nói: "Mọi người... đều đang truyền nhau... còn nói đêm qua Tô cô nương đã vào phòng của đại nhân..."
Một ngọn lửa giận trong lòng Thu Mộng Kỳ lại bùng lên dữ dội.
"Đại nhân, nếu ngài đã bằng lòng đáp ứng thỉnh cầu của Tô cô nương, thì xin người hãy tiện tay kéo Lưu gia một cái, cũng xin thương lấy nhà chúng ta... Tội phụ nguyện dâng nữ nhi Nguyệt Như lên, làm nô làm tỳ, nguyện làm trâu làm ngựa hầu hạ đại nhân..."
Thu Mộng Kỳ rốt cuộc không thể nhẫn nhịn thêm, quát lớn: "Bản quan không có bản lĩnh thông thiên gì cả, phu nhân e là đã nhầm rồi."
Chuyện Lưu Ngạc tham ô ngân lượng gần như đã là chứng cứ rõ ràng không thể chối cãi, mà người nhà của lão cũng đã từng hưởng thụ những lợi lộc vốn không thuộc về mình. Giờ đây hết thảy mọi chuyện, chẳng qua là nhân quả, là sự chuộc tội, cũng là cái giá phải trả.
Cô không phải đấng cứu thế, cũng chẳng có ý định gánh vác hết thảy công đạo trên đời. Thế nhưng đến lúc này, cô lại trở thành con đường tiện lợi để kẻ khác né tránh trừng phạt.
Là thứ gì đã khiến mọi chuyện thành ra thế này?
Còn người phụ nhân kia, vì vinh hoa mà bán cả nữ nhi, thật sự đáng ghê tởm.
"Đại nhân, nếu ngài không thích Nguyệt Như, Lưu gia vẫn còn những thứ nữ khác-"
"Diệp Thất, còn không mau dẫn phạm nhân này lui xuống cho ta!" Thu Mộng Kỳ giận dữ quát.
Sai dịch Diệp Thất sững người một thoáng, cảm thấy bản thân nịnh hót không đúng chỗ. Khi nãy giữa chốn đông người, Thu đại nhân nói rằng đêm qua Tô gia đại tiểu thư đến cầu xin giúp đỡ, nhưng lại không nói rõ là đã cự tuyệt. Hắn cứ ngỡ đại nhân ngầm đồng ý loại giao dịch quyền - sắc ấy. Dù sao Lưu gia nhị tiểu thư cũng đâu kém cạnh, so với Tô cô nương cũng xem như kẻ tám lạng người nửa cân, há lại có chuyện Thu đại nhân không vừa mắt với Lưu nhị tiểu thư được?
Nhưng cũng có thể nhìn ra, lúc này Thu Mộng Kỳ đã rõ ràng nổi giận, hắn lập tức cụp đuôi cúi đầu, vội vàng dẫn Lưu Triệu thị lui xuống.
Thu Mộng Kỳ giờ đây cũng chẳng còn tâm trí nào mà nghỉ ngơi, liền xoay người lại, nhìn chằm chằm Đại Phúc, trên gương mặt mang theo chút giận.
Đại Phúc dù có ngu ngốc đến đâu cũng biết bản thân vừa rồi lỡ miệng làm hỏng chuyện, đem chuyện giữa chủ tử và Tô cô nương nói toạc ra trước mặt bao người. Lúc này trong lòng hắn cứ thấp thỏm không yên, muốn giải thích đôi lời với chủ tử nhưng lại không biết mở miệng thế nào, gấp đến mức mồ hôi đổ đầy đầu. Nay thấy chủ tử cứ thế nhìn chằm chằm mình, hắn sợ đến mức hai chân mềm nhũn, "bịch" một tiếng quỳ rạp xuống đất.
Thu Mộng Kỳ mặt vẫn lạnh như sương, không nói một lời. Xuân Đào biết đệ đệ mình tuy có lòng nhưng làm hỏng chuyện, cũng liền quỳ xuống trước mặt chủ tử, nói: "Đại nhân, Đại Phúc tuổi còn nhỏ, đầu óc lại ngốc nghếch, nhất thời sơ ý mới bị kẻ ngoài moi được lời. Là nô tỳ không trông giữ cẩn thận, xin đại nhân trách phạt."
Đại Phúc cúi gằm đầu, nước mắt to như hạt đậu lập tức trào ra, rồi liên tục dập đầu xuống đất, mỗi lần đều mạnh hơn lần trước, trán va xuống con đường đất cứng rắn vang lên những tiếng bộp bộp bộp nặng nề.
"Đại nhân, Đại Phúc biết sai rồi, Đại Phúc sẽ không dám nói lung tung chuyện của đại nhân nữa... Đại nhân, xin người cứ phạt ta đi..."
Thu Mộng Kỳ khẽ thở dài. Trước kia cô cũng chưa từng nghiêm túc dạy bảo Đại Phúc quy củ, lại thêm cái lão già Tô Học Lâm kia bụng dạ đầy mưu mô thâm độc, Đại Phúc chỉ là tiểu hài tử, đầu óc đơn giản, bị người ta dụ dỗ moi lời cũng không phải chuyện gì lạ.
Nhưng đem chuyện của chủ tử tiết lộ cho người ngoài, đó là điều tuyệt đối không thể dung thứ. Lần này nếu không nghiêm khắc dạy dỗ, về sau sao biết giữ quy củ.
"Chính ngươi nói đi, nên phạt thế nào?"
Xuân Đào theo hầu chủ tử đã lâu, chưa từng nghe cô nặng lời với mình hay Đại Phúc lấy một câu. Nhưng chuyện hôm nay quả thật là lỗi của Đại Phúc, tuy trong lòng xót xa, nàng cũng không dám che chở thiên vị.
Đại Phúc nhìn về phía đám sai dịch đang cầm roi nơi xa, rồi nói: "Đại nhân, xin người đánh Đại Phúc bằng roi đi. Đại Phúc đã làm sai, nguyện chịu roi phạt để chuộc lỗi."
"Vậy ngươi nói xem, bao nhiêu roi thì thích đáng?"
"Đại Phúc nguyện chịu ba mươi roi trừng phạt."
Xuân Đào vừa nghe xong liền thất thanh kêu lên, nếu thật sự chịu ba mươi roi, vậy thì còn mạng mà sống sao?
Ngày thường trong ngục, kẻ phạm tội chỉ năm roi mười roi là đã chịu không nổi, nay đại nhân để hắn tự chọn, rõ ràng là có ý nới tay, vậy mà Đại Phúc lại tự miệng nói ra ba mươi roi. Sao trên đời lại có đệ đệ ngốc nghếch như thế chứ? Xuân Đào chỉ hận không thể khóc mà cũng khóc không ra.
Nàng chỉ đành ấm ức nhìn Thu Mộng Kỳ, nhẹ giọng gọi một tiếng: "Đại nhân..."
Thu Mộng Kỳ liếc nhìn Đại Phúc vẫn đang rơi nước mắt, hồi lâu mới chậm rãi nói: "Giảm một nửa, đánh mười lăm roi. Xuân Đào, ngươi thi hành."
Nói rồi, cô quay người bước lên xe ngựa, không hề ngoái đầu lại.
Thế nhưng đối với Xuân Đào mà nói, đây lại là lựa chọn đau đớn nhất. Nàng không nỡ ra tay đánh Đại Phúc, nhưng lại càng không thể chịu nổi cảnh để người khác động thủ với hắn. Nàng chỉ hận không thể để những roi ấy quất xuống thân mình.
Đại Phúc chạy đi mượn roi từ đám sai dịch, nhét vào tay Xuân Đào, rồi nằm sấp lên một tảng đá lớn bên cạnh, nói: "A tỉ, tỷ đánh đi, đánh mạnh vào, là Đại Phúc sai rồi, đáng bị đánh."
Xuân Đào đau lòng đến cực điểm, giơ roi lên rồi mà vẫn không thể hạ xuống được.
Đám người xung quanh lại lần nữa bu lại xem náo nhiệt.
Có tên sai dịch còn lên tiếng trêu ghẹo: "Xuân Đào cô nương, nếu ngươi không nỡ ra tay, để ta làm thay cho!"
Xuân Đào vội vàng kêu lên: "Không cần, ta tự đánh!"
Nếu thật sự để sai dịch ra tay, Đại Phúc e rằng sẽ bị đánh đến nỗi da tróc thịt bong mất. Xuân Đào không kìm được mà bật khóc. Đến lúc này nàng mới thật sự hiểu được nỗi khổ tâm của đại nhân, vừa là để giảm bớt đau đớn cho Đại Phúc, cũng là để trừng phạt nàng vì đã không dạy bảo đệ đệ cho nghiêm.
Roi cuối cùng cũng rơi xuống, quất thẳng vào lưng Đại Phúc.
Không nhẹ, nhưng cũng không quá nặng.
Vài roi liên tiếp quất xuống, lớp áo sau lưng rốt cuộc vẫn bị đánh toạc, để lộ ra từng vệt máu hằn rõ trên da thịt.
Đại Phúc đau đến mức không ngừng rên rỉ, nhưng miệng vẫn không ngừng kêu lên: "A tỷ, đánh mạnh một chút, Đại Phúc không sợ đau! Đại Phúc làm sai, Đại Phúc đáng bị đánh-"
Xuân Đào nước mắt ròng ròng, vừa khóc vừa giơ roi đánh xuống từng cú thật mạnh...
Phía xa, Tô phụ nhìn thấy cảnh tượng trước xe ngựa ấy, trong lòng ngổn ngang trăm mối, cuối cùng chỉ đành cúi đầu, không nói một lời.
Cố thị ôm ngực lau nước mắt, vừa khóc vừa trách mắng: "Ngươi làm gì phải đi moi lời một hài tử? Hắn có chọc giận gì ngươi sao? Đại Phúc là hài tử thuần hậu lương thiện, giờ thì hay rồi, chỉ vì ngươi chẳng phân phải trái mà đi chỉ trích Thu huyện lệnh, rốt cuộc lại khiến hắn bị vạ lây! Ngươi nói xem, đã đến bước này, vì sao tính khí ngươi vẫn không chịu đổi?"
Tô phụ bực bội bất an, nói: "Đại Phúc chẳng qua chỉ nói thật, là cái kẻ họ Thu kia thẹn quá hóa giận, mới ra tay dùng tư hình đánh hạ nhân, chuyện này rõ ràng là hắn sai."
"Người ta xử trí hạ nhân của mình, có lý có cớ, đến miệng ngươi lại thành dùng tư hình. Tô Học Lâm a Tô Học Lâm, Thu đại nhân căn bản không hề làm gì Vận nhi, vậy mà ngươi cứ khăng khăng đòi đến chất vấn Thu đại nhân, giờ thì hay rồi, đắc tội với người ta. Ta hỏi lúc tới Lịch Châu, ngươi tính làm sao? Tri phủ Cam Đức Thọ ở Lịch Châu là hạng người gì, trong bụng ngươi rõ ràng như gương. Ngươi phải đợi đến khi nữ quyến trong nhà bị hành hạ đến chết, mới chịu tỉnh ra sao, hử?"
Cố thị vừa nói, vừa nghĩ đến cảnh ngộ hiện tại cùng tương lai mịt mờ phía trước, không kìm được bật khóc nức nở: "Cũng chỉ tại cái tính cố chấp, cái thói nóng nảy của ngươi, mới khiến cả nhà bị ngươi liên lụy mà bị đày tới Lĩnh Nam! Ngươi tự ngẫm lại xem, từ lúc bị hạ ngục đến nay, chúng ta có ai oán trách ngươi một lời nào chưa? Trái lại là Vận nhi, vì bị kẻ thù của ngươi liên lụy mà bị cuốn vào, lỡ gửi đi bức thư ấy, trong lòng day dứt không yên, khắp nơi chạy vạy lo toan. Thế mà ngươi thì sao? Chỉ vì chút thể diện rẻ mạt mà không chịu cúi đầu cầu xin, khiến cả nhà phải cùng ngươi chịu khổ! Nếu mai sau mẫu tử, thẩm điệt nữ, nữ nhi trong nhà ta bị đưa vào quân doanh, làm kỹ, làm tỳ... đến lúc ấy ngươi còn có thể ngủ yên được nữa hay không-"
Tô phụ nghe Cố thị một tràng mắng chửi, lại nghe từng tiếng kêu thảm thiết của Đại Phúc vọng đến từ đằng xa, ngẩng đầu nhìn nữ nhi cùng điệt nữ vốn nhu thuận khả ái, trong lòng như có tiếng ong ong ong vang vọng, chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn, liền đưa tay ôm đầu, ngã ngồi xuống đất.
Ông quay đầu nhìn nữ nhi bên cạnh, mở miệng hỏi: "Vận nhi, ngay cả ngươi cũng cho rằng là phụ thân sai rồi, phải không?"
Tô Vận cúi đầu, không nói lời nào.
Tô Học Lâm lẩm bẩm nói: "Tô gia ta thanh bạch mấy đời, người là nữ nhi chưa gả, nửa đêm vào phòng một nam tử, vốn dĩ đã là chuyện thất thố!"
"Ái nữ của Tô Học Lâm ta, sao có lý nào lại chủ động đi tìm ngoại nam? Nhất định là tên đó bức ép ngươi!"
"Huống chi nếu hắn thật lòng muốn ra tay giúp đỡ, cũng phải do ta thân đích sắp đặt, sao lại cần âm thầm gặp riêng ngươi, khiến người khác hiểu lầm?"
Nghe phụ thân biện giải có phần lộn xộn, Tô Vận thầm thở dài trong lòng, khẽ nói: "Cha, người hiểu lầm, Thu đại nhân vốn chẳng có ý muốn giúp đỡ, nay là chúng ta cầu người, người không có nghĩa vụ phải ra tay tương trợ. Cha nghỉ ngơi cho tốt, buổi chiều còn phải lên đường."
Tô Học Lâm trông theo bóng lưng nữ nhi quay đi, hé miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không thể thốt ra được lời nào.
___
Tác giả có chuyện nói:
Bảo tử nhóm, ta muốn cẩu một chút bảng đơn, cho nên ngày mai sẽ không, liền không quải giấy xin phép nghỉ, hậu thiên lại đuổi kịp ha. _(:з" ∠)_.
Cảm tạ các thiên sứ nhỏ đã tặng phiếu bá vương hoặc tưới dưỡng chất cho ta trong khoảng thời gian từ 2023-04-17 20:20:52 đến 2023-04-18 20:47:46~
Cảm tạ thiên sứ nhỏ đã tặng pháo phản lực: Úc Phi 1 cái
Cảm tạ thiên sứ nhỏ đã tặng mìn đất: Bảo Bảo Ba Sư, Sa Thụ mỗi người 1 cái
Cảm tạ thiên sứ nhỏ đã tưới dưỡng chất: Đại Ca Mèo Hướng Biển, Miêu Thích Ăn Bánh Bao Dầu 15 bình; 777 13 bình; Tùng Gian Tuyền 12 bình; Nhân Tố Đáng Yêu 1/n, Sa Thụ 10 bình; Mộng Nguyện · Tinh Thần 8 bình; Thỏ Xém Ngoài Nhà Trồng Hoa 6 bình; Slowly, Dương Dương A, Khách Qua Đường, Tô Trần Nhi của Hoa Dĩ Mặc, Nhật Nguyệt Thành mỗi người 1 bình
Vô cùng cảm tạ sự ủng hộ của mọi người, ta nhất định sẽ tiếp tục cố gắng!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip