Chương 165: Khai quật kho báu
Chương 165: Khai quật kho báu
Từ ngày mùng sáu tháng Sáu khi lệnh mở biển được ban hành, trên đảo Thánh Quang và những đảo phụ cận thường xuyên xuất hiện một số bóng người thần bí. Những kẻ này vốn không tin bản đồ kho báu đã thực sự bị hủy, đặc biệt sau khi Tân Tể xác định tấm bản đồ trong tay Lưu Ngạc là đồ giả, cộng thêm việc tấm bản đồ vốn nằm trong tay hắn cũng đột nhiên biến mất, hắn càng tin rằng trong chuyện này chắc chắn có điều mờ ám.
Không ngoài dự đoán, tấm bản đồ thật khả năng cao đang nằm trong tay Thu Thực.
Nhưng hiện giờ hắn chỉ là một thường dân áo vải, muốn đường đường chính chính đến đòi thì không thể nào, chỉ có thể đánh úp trong bóng tối.
Tuy đại dương mênh mông, nhưng dựa vào nửa tấm bản đồ từng có, hắn tin rằng nơi chôn giấu kho báu thật sự nhất định không cách xa đảo Thánh Quang, thế là hắn cho người phục sẵn tại các đảo phụ cận, chỉ cần Thu Thực đi tìm kho báu thì nhất định sẽ đi qua khu vực đó, đến khi ấy liền trực tiếp phái người cướp lấy.
Chỉ là, hôm ấy sau khi Thu Thực và những người đi cùng rời đảo Thánh Quang thì mãi không quay lại hướng này, người của Tân Tể chờ suốt hơn hai mươi ngày cũng không đợi được gì.
"Nghe nói chưa, tên họ Thu đó ngày mai thành thân."
"Thế thì chúng ta còn ở đây đợi cái gì, ở trên đảo hai mươi mấy ngày, lão tử đây sắp mốc meo đến nơi, ta thấy mấy hôm nay khỏi cần canh, có ai đời tân lang lại ra biển đào kho báu trước đêm tân hôn với ngày cưới."
"Phải đấy, nghe bảo Thu Thực cưng chiều thê tử, lúc này chắc chắn không đời nào bỏ nàng mà ra ngoài."
"Ta thấy có khi bản đồ kho báu đã thật sự bị hủy, tấm ở trong bụng Mạnh Nguyên Châu mới là bản thật, kho báu coi như không thể tìm ra được nữa."
"Vậy chẳng phải chúng ta chờ mấy hôm nay là công cốc sao?"
"Ài, chủ công vẫn chưa hết hy vọng, bọn ta chỉ là thuộc hạ, đành nghe lệnh thôi."
"Lão đại, dù sao hai hôm tới Thu Thực cũng không thể ra biển, chúng ta rút về đi, đợi đến ngày mốt-à không, ngày kia đi, tân hôn mặn nồng, tân lang nào nỡ rời nhà, đến lúc đó ta vào thành ăn uống no nê nghỉ ngơi hai ngày rồi quay lại làm bộ làm tịch, chủ công đâu có biết..."
Tên cầm đầu nghe thuộc hạ nói vậy cũng thấy ngứa ngáy trong lòng. Nói thật, mỗi ngày chui rúc trên cái đảo rách nát này, không có gì hết, đến nước ngọt cũng phải dè sẻn, mấy thứ ăn uống thì ăn đến ngán tận cổ, đến nữ nhân cũng không có.
"Đi thôi, nhưng sáng sớm ngày kia phải quay lại canh."
"Rõ, lão đại, ngày kia về-ngày kia về-" tên tiểu tốt tươi cười rạng rỡ, quay người đi chèo thuyền.
Mà họ đâu biết rằng, khi thuyền họ rẽ về hướng bến tàu Phong Nhạc, năm chiếc thuyền cỡ trung của Thu Mộng Kỳ đã từ xưởng ngọc trai Triệu gia trực tiếp hạ thủy, lặng lẽ lướt qua đảo Thánh Quang, thẳng tiến đảo Mặt Trăng.
Tổng cộng có hai trăm người theo thuyền, ai nấy đều mặc giáp sắt, tay cầm đao thép, ngoài ra còn có năm mươi cung thủ.
Những người này ẩn mình trong khoang giữa của thuyền, còn trên boong ngoài thì là một nhóm dân tráng cải trang thành ngư dân.
Nếu quan sát kỹ, sẽ phát hiện ra, trong đám người ấy, kẻ ở góc trông như thủy thủ sa cơ thất thế chính là tên mặt sẹo từng ở sau nhà kho huyện nha; người đang ngồi trên boong vá lưới cá lại là viên quan mặt lạnh nghiêm túc không nói cười; còn kẻ đang chỉnh dây thừng và buồm, lại là tân lang lẽ ra giờ này phải đang chuẩn bị cưới hỏi ở nhà.
Ba mươi vạn lượng bạc trắng, đây là một kho báu có thể sánh ngang với quốc khố, ai mà không thèm thuồng? Thu Mộng Kỳ gần như đã điều hết tất cả tinh anh đến nơi này.
Tựa như không ai ngờ được vị đại nhân quận thủ lại ra ngoài tìm kho báu ngay trước ngày thành thân, mọi việc đều vô cùng suôn sẻ.
Khi đến nơi, họ lên bờ, đổ bộ lên đảo, đi về phía nam đảo tìm ngọn núi đá cao thứ hai, rồi lại tìm được hang động nằm dưới chân ngọn núi đó.
Nhìn cánh cửa đá rắn chắc chắn chắn của hang động, Thu Mộng Kỳ tin rằng nếu không có cơ quan dẫn động, e là phải dùng đến vài tấn thuốc nổ mới có thể phá vỡ được khối đá khổng lồ này.
Bên trái cửa hang là một vực sâu khoét thẳng xuống dưới, bên trong đầy nước biển, bằng mắt thường căn bản không thể nhìn ra độ sâu.
Nơi này hẳn chính là địa điểm cơ quan Đoạn Long Thạch mà Tân Tể từng nói đến, muốn dời được tảng đá lớn chắn trước hang động, bắt buộc phải lặn xuống vực sâu kia rút Đoạn Long Thạch ra để kích hoạt cơ quan.
Lúc này, các thủy thủ lặn đã chuẩn bị sẵn sàng, bốn người mặc đồ lặn làm từ da hải giao và cá mập, mỗi người thắt dây thừng quanh eo, đầu đội mũ làm từ kính và da thuộc, nối với mũ là một ống dài, đây là thiết bị do Tô Vận đặc biệt cấp tốc chế tạo.
"Đi hai người một lượt, nếu có tình huống bất thường thì lập tức lên ngay."
Thủy thủ đáp lệnh, lần lượt lặn xuống nước.
Ống nối theo từng tấc kéo dài xuống đáy, người trên bờ cũng đang tính toán vị trí của Đoạn Long Thạch.
Ước chừng một khắc sau, dây thừng và ống nối ngừng di chuyển.
Mấy người trên bờ chăm chú nhìn chằm chằm vào mặt nước, không ai dám mở miệng, sợ lỡ mất bất kỳ động tĩnh nào.
Thu Mộng Kỳ suy đoán, cơ quan không thể nào nằm ở chỗ quá sâu như vậy, chắc hẳn sau khi lặn xuống một đoạn sẽ có một đường hầm khác rẽ theo phương ngang, quanh co khúc khuỷu nên mới phải tốn nhiều thời gian như thế dưới nước.
Theo như Tân Tể nói lúc trước, Trương Nguyên Vũ chính là vì có thể nhịn thở lặn dưới nước được một khắc đồng hồ nên mới được chọn, là kỳ nhân lặn nước nổi danh đương thời. Với người bình thường mà nói, căn bản không thể nào nín thở lâu như vậy, chỉ nhờ vào bộ thiết bị của Tô Vận, mấy người thợ lặn này mới có thể ở dưới nước lâu đến thế.
Ước chừng lại qua nửa khắc, đúng lúc Thu Mộng Kỳ bắt đầu mất kiên nhẫn muốn thay lượt khác xuống thì đột nhiên nghe thấy một trận rung động từ dưới lòng đất, kế đó cả mặt đất bắt đầu chuyển động.
Rầm rầm rầm-
Vách đá trước mắt nứt ra một khe hở to lớn.
Tiếng nổ tiếp tục vang lên, vết nứt càng lúc càng rộng, hai cánh vách đá dần rút vào hai bên, để lộ một lối vào to lớn phía trong.
"Thành công rồi-"
Trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ mừng rỡ.
"Đội ba, canh giữ bên ngoài, chú ý những người xuống nước, đảm bảo họ an toàn lên bờ; đội một tiên phong, đội hai cảnh giới, tiến vào hang-"
...
Đêm đó, năm chiếc thuyền âm thầm lặng lẽ băng qua xưởng mò ngọc của Triệu gia, cập bến vào bờ, kế đó từng chiếc rương lớn nặng đến năm sáu chục cân được khuân xuống, chất lên xe ngựa đã chờ sẵn ven bờ.
Đoàn xe do hơn trăm con ngựa kéo, thừa lúc đêm khuya lăn bánh rời đi, hướng đến điểm tập kết đã định.
...
Mãi đến canh hai rạng sáng, Thu Mộng Kỳ mới trở về căn nhà treo đầy đèn lồng đỏ.
Kho báu đã được mang về, tảng đá trong lòng Thu Mộng Kỳ cuối cùng cũng được dỡ xuống, cho dù mệt mỏi rã rời toàn thân, cô vẫn cảm thấy vô cùng vui sướng, bởi ngày mai còn có chuyện khiến cô vui hơn cả kho báu.
Tắm rửa xong, cô chìm vào giấc ngủ sâu.
Sáng sớm hôm sau, bị Xuân Đào gọi dậy khỏi giường, trang điểm nhẹ nhàng một chút rồi khoác lên bộ hỷ phục đỏ thắm.
Người xưa cưới hỏi thường "sáng rước chiều cưới", sáng sớm đến rước dâu, chiều tối mới hoàn thành lễ thành hôn.
Chủ yếu là vì giao thông xưa không thuận tiện, đường xa phải mất nhiều thời gian, nhưng Tô gia lại cách tân phòng không xa, nên hai bên đã sớm bàn bạc không cần đưa kiệu đi quá sớm, như vậy tân nương cũng không phải dậy từ khi trời chưa sáng để trang điểm chuẩn bị.
Khi Thu Mộng Kỳ ra khỏi cửa, đã là giờ Tỵ.
Bá tánh đều biết hôm nay quận thủ đại nhân thành thân, từ sớm đã chen chúc hai bên đường mong được tận mắt thấy phong thái, ánh mắt rạo rực đầy hân hoan, như thể hôm nay nhà ai nấy cũng có chuyện vui.
Thu Mộng Kỳ cưỡi ngựa cao to, thần thái rạng rỡ, trong lòng trào dâng muôn vàn cảm xúc.
Khi cô mới đến huyện nhỏ này, rác rưởi khắp nơi, ruồi nhặng bay loạn, mùi hôi cống bốc lên nồng nặc, cảnh tượng tiêu điều thê lương. Vậy mà nay đường phố Phong Nhạc đã sạch sẽ sầm uất, người qua kẻ lại nô nức, trên mặt mỗi người đều ngập tràn tiếng cười rạng rỡ.
Nghe thấy dân chúng hô vang tên cô, cảm kích cô đã thay đổi Phong Nhạc.
Nhưng cô nào dám nhận hết công lao, đâu phải cô thành tựu Phong Nhạc, mà chính Phong Nhạc đã thành tựu cô. Dĩ nhiên, sau lưng mọi việc không thể thiếu đại công thần kia. Cũng may, hôm nay cuối cùng cô có thể cưới vị đại công thần ấy về nhà.
Xuống ngựa, vào cửa, nhìn thấy đệ đệ cõng nàng ra tiễn vào kiệu hoa, dọc đường tiếng chiêng trống vang trời, pháo nổ liên hồi, cô cuối cùng cũng rước nàng về nhà của họ.
Bái đường, lễ thành.
Tân phòng đông nghịt người, nào là Trương Yên, Trương Nhiễm, Triệu Trúc, còn có Hòa Cảnh Hoán, nữ nhi của Lâu Khúc là Phù Nhi, phu nhân của Lý Thái là La thị và nữ nhi Sâm Nhi, người quen người lạ, ai nấy đều tươi cười rạng rỡ như hoa.
Cắt tóc, uống rượu hợp cẩn.
Đến khi trời tối, khách khứa lần lượt cáo lui, tiếng huyên náo trước viện dần lắng xuống, Thu Mộng Kỳ cuối cùng cũng được trở lại phòng.
Tô Vận từ lâu đã được Xuân Đào hầu hạ ăn uống và tắm rửa xong, lúc này đang tựa nghiêng trên giường, tay cầm một cuốn sách, dáng vẻ lười nhác mà thanh nhã.
Tháng Sáu, tiết trời oi ả, đúng độ nóng bức nhất trong năm.
Làm băng là kỹ năng tất yếu của nhân sĩ xuyên không ngành lý công nghệ khoa học, Tô Vận tự nhiên không ngoại lệ, huống chi người bên gối chính là một tiểu cô nương tự mang hơi nóng, Thu Mộng Kỳ sợ nóng, nàng khó tránh khỏi phải bỏ thêm tâm tư về phương diện này. (Editor: ỏ)
Hôm nay là ngày đại hỉ, trong tân phòng tất nhiên không thể thiếu khối băng.
Trong phòng lúc này mát lạnh, vô cùng dễ chịu.
Thấy Thu Mộng Kỳ đẩy cửa bước vào, nàng đặt cuốn sách sang một bên, hơi ngồi thẳng người dậy.
Thu Mộng Kỳ vừa vào đã thấy luồng khí mát trong phòng khiến người thư thái, biết trên người mình toàn mùi rượu, không dám ngồi lên giường, chỉ quỳ ngồi bên cạnh, chống khuỷu tay lên giường, hai tay chống cằm, khuôn mặt ửng đỏ nhìn Tô Vận, miệng lẩm bẩm: "Cảm giác như đang mơ vậy."
Tô Vận khẽ dùng sức véo má cô một cái, nói: "Đau không? Vậy là không phải mơ. Hôm nay nàng rạng sáng mới về nhà, ngủ chưa được bao lâu lại dậy đi rước dâu, giờ cũng đã khuya, mau đi rửa mặt nghỉ sớm."
Thu Mộng Kỳ cũng cảm thấy người dính dáp, so với sự thanh mát của Tô Vận lúc này, bản thân đúng là luộm thuộm.
Nghĩ đến tối nay là đêm tân hôn của hai người, cô lập tức tỉnh táo, từ dưới đất bò dậy nói: "Ta đi tắm, nàng nhất định phải chờ ta."
Nói rồi liền vội vàng lục tìm y phục trong tủ rồi nhanh chóng chạy vào phòng tắm.
Tô Vận nhìn bóng lưng cô, không nhịn được bật cười.
Không bao lâu sau khi tiếng nước vang lên, chưa đầy nửa canh giờ, Thu Mộng Kỳ mang theo hơi nước trở lại bên giường.
Tóc cô xõa xuống, khuôn mặt không còn lớp trang điểm thường ngày, trông hệt như một thiếu nữ xinh xắn đáng yêu.
Tô Vận đương nhiên thích dáng vẻ như vậy của cô, chỉ tiếc rằng ngày thường rất hiếm thấy, nhưng nay hai người đã thành thân, từ nay về sau, trong phòng khuê các này, không phải muốn nhìn là có thể nhìn sao?
Thấy tóc cô vẫn còn đang nhỏ nước, nàng định đi tìm khăn lau cho cô.
Không ngờ mới bước ra vài bước đã bị cánh tay mảnh khảnh từ phía sau siết lấy vòng eo mềm mại.
"Tóc nàng vẫn đang nhỏ nước." Tô Vận khẽ nói, định giãy ra.
Ai ngờ Thu Mộng Kỳ như không nghe thấy lời nàng, vòng tay ôm chặt lấy nàng vào lòng.
"Muốn ôm..."
Hương thơm thiếu nữ quen thuộc khiến Tô Vận không nỡ đẩy cô ra.
Mặc cho những giọt nước nhỏ từ tóc cô chảy xuống, cuối cùng lăn vào cổ áo mình, nhanh chóng thấm ướt một mảng lớn trước ngực.
Thu Mộng Kỳ xoay người nàng lại, đập vào mắt là cổ áo khẽ mở cùng phần y phục ướt đẫm làm lộ ra đầu nhũ mềm mại như chồi sen, ánh mắt cô lập tức trở nên sâu thẳm.
Tô Vận thấy cô cứ nhìn chằm chằm, vừa thẹn vừa giận nói: "Nhìn cái gì đó, tóc không lau, nước nhỏ cả lên người ta rồi."
Thu Mộng Kỳ không buồn để ý, bất ngờ cúi đầu xuống, cách lớp vải mà nhẹ nhàng cắn một cái.
Tô Vận đau khẽ rên một tiếng, không nhịn được đấm cô một cái, nhưng lực quá nhẹ khiến Thu Mộng Kỳ không thèm để tâm. Có điều lúc này cô lại chợt nhớ ra rằng Tô Vận có lẽ không quá thích chuyện này, liền hơi kiềm chế lại, buông tay nói: "Nàng nằm yên đó, để ta tự đi lấy."
Nói rồi xoay người đi lấy khăn, lau qua loa vài cái, thấy tóc không còn nhỏ nước nữa mới quay lại giường.
"Nàng có buồn ngủ không?" Tô Vận hỏi.
Nghe vậy, Thu Mộng Kỳ hơi cau mày. Vừa nãy bắt cô đi tắm cũng vì sợ hai hôm nay ngủ không đủ, giờ lại hỏi có buồn ngủ không... chẳng lẽ thật sự muốn ngủ?
Nhưng lúc này cô thật sự không buồn ngủ, trong mắt trong lòng đều chỉ có một mình Tô Vận.
"Ta tắt đèn trước."
Tô Vận nghe vậy thì khẽ ừ một tiếng, nhích vào bên trong nhường chỗ cho cô.
Thu Mộng Kỳ phẩy tay dập tắt nến rồi chui vào màn.
Nằm yên, hai tay nghiêm chỉnh đặt trên bụng.
Tô Vận bên cạnh bị hành động của cô làm cho bối rối, với tính cách của người này, vừa rồi còn như thế kia, giờ lẽ nào lại... (Editor: mẻ bị overlinhtinh đấy)
Chẳng lẽ là vì hôm qua vận chuyển kho báu mệt quá, giờ cơn buồn ngủ ập đến?
Tô Vận không khỏi có chút thất vọng.
Nhưng đêm tân hô, nàng thật không muốn chỉ nằm bên một người đang ngủ say.
Chỉ một cái hôn thôi cũng được.
Nghĩ vậy, nàng xoay người lại.
Thu Mộng Kỳ cảm nhận được hơi thở ấm áp bên tai, trong lòng như có sóng lớn cuồn cuộn, nhưng bàn tay đang cựa quậy lại cố kiềm chế.
Đúng lúc đó, dưới chăn truyền đến một động tĩnh nhỏ, một bàn tay khẽ khàng, nhẹ nhàng móc lấy ngón út của cô.
Thu Mộng Kỳ không nhịn nổi nữa, cũng không muốn nhịn, lập tức nắm lấy những ngón tay thon dài kia.
Xoay người lại, ôm chặt lấy Tô Vận vào lòng.
Tô Vận cảm nhận được sự chủ động của cô thì khẽ thở phào. Chuyện này nàng chủ động cũng không sao, nhưng Thu Mộng Kỳ dù gì cũng là "công", nàng có thể kéo tay cô đặt lên eo mình, nhưng những việc tiếp theo... chẳng phải nên do cô chủ động sao?
Cảm giác được bàn tay kia đã vén áo trước ngực mình ra, Tô Vận khẽ cắn môi, nhắm mắt lại.
...
Trong lòng Thu Mộng Kỳ ít nhiều cũng có chút vui mừng, dù sao vừa rồi cũng là Tô Vận chủ động đưa ra tín hiệu ân ái trước, chứng tỏ nàng cũng có mong muốn, không phải chỉ một mình cô đơn phương mong đợi.
Cô nhớ đến những gì mình đã nghiền ngẫm từ trước, chẳng hạn như việc dạo đầu.
Vì thế cô ngẩng đầu lên, tìm bắt lấy đôi môi của Tô Vận.
Ngọt như kẹo, mềm như kẹo bông gòn.
Rồi lại cúi đầu xuống, tìm đến nụ hoa nhỏ xíu vừa bị tóc ướt thấm qua...
Tô Vận hơi nghẹn thở.
Chuyện này, lần trước cũng từng có, thật ra cảm giác cũng không tệ, nàng siết chặt lấy vai Thu Mộng Kỳ, ngửa đầu lên, chiếc cổ dài thon trong bóng tối vẽ nên một đường cong mỹ lệ.
Nhưng khi Thu Mộng Kỳ tiếp tục tiến xuống, tim nàng khẽ giật, thẹn thùng vô cùng, vội nắm lấy tay cô không cho tiếp tục.
Thế nhưng người trên thân đã nếm được hương vị say mê, sao còn dễ dừng lại vì lời can ngăn.
Nàng không thể phủ nhận, trong lòng mình cũng có một phần mong chờ, miệng thì khẽ khàng từ chối, nhưng những ngón tay dài lại luồn vào mái tóc cô, không rõ là muốn kéo ra hay muốn ép cô lại gần.
"Thu Mộng Kỳ..." Nàng thì thầm gọi tên cô, âm thanh lăn trên đầu lưỡi, pha lẫn tình ý mơ hồ và quyến luyến.
Hôm đó trên sân thượng, nàng chưa từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay, càng không ngờ đối phương lại đối xử với nàng như vậy...
Phải rồi, ai mà ngờ được.
Có lẽ nhiều người cũng không hiểu, hai người từng gay gắt đối đầu, cuối cùng lại trở thành mối dây gắn kết sâu đậm nhất của nhau.
Cho đến khi một luồng lạnh lẽo lan đến, Tô Vận cảm nhận được sự chạm vào của cô, thân thể khẽ run lên, nhưng cơn khoái cảm cuốn trào làm cả đầu óc nàng như trống rỗng. Cảm giác phản ứng của bản thân khiến nàng xấu hổ, nhưng cơ thể thì lại không thể kháng cự, lần nữa chủ động dâng bản thân mình đến bên môi Thu Mộng Kỳ.
Nàng vẫn nhớ lần đầu tiên, thật sự không tính là tốt đẹp, thậm chí nàng từng nghĩ có lẽ mọi chuyện chỉ đến thế, một nụ hôn còn đáng nhớ hơn thế kia.
Nhưng lần này thì khác, Thu Mộng Kỳ đã mang đến cho nàng một cảm giác hoàn toàn mới mẻ.
Nàng chưa bao giờ biết cơ thể mình lại nhiều nước đến vậy, giờ đây chỉ bị cô trêu chọc một chút thôi mà đã như quả dưa nứt vỏ, ứa ra từng đợt từng đợt.
Thu Mộng Kỳ đương nhiên không phải ngốc, từ phản ứng của đối phương, cô có thể cảm nhận được khoái cảm nơi nàng.
Tỉ như cách nàng bám chặt lấy vai mình, hay tiếng rên khe khẽ tựa mèo con...
"Thích không?" Cô hơi thở gấp gáp, khẽ hỏi.
Trong bóng tối, cô không nhìn thấy nét mặt của Tô Vận, nhưng lại cảm nhận được lúc nghe câu ấy, nàng dừng lại một thoáng, rồi khẽ cắn vai cô một cái, như thẹn quá hóa giận.
Tim Thu Mộng Kỳ khẽ rung lên, nàng gập một đầu gối lại, đầu gối vừa vặn chạm vào một vùng ẩm ướt mát lạnh trên ga giường, cô biết đó là gì, chỉ không biết là của mình hay của Tô Vận.
Đêm đã khuya, tình ý vẫn chưa dứt.
___
Editor: độc giả mình cứ dừng tại đây thôi nhé hẹ hẹ =]]]
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm tạ các tiểu thiên sứ đã ném phiếu bá vương hoặc tưới dung dịch dinh dưỡng cho ta trong khoảng thời gian từ 2023-09-02 16:56:28 đến 2023-09-03 17:04:13.
Cảm tạ tiểu thiên sứ đã ném hỏa tiễn: 25979887 1 cái;
Cảm tạ tiểu thiên sứ đã ném lựu đạn: Kéo 2 cái; Nham Tiêu, Lục Ngô, mỗi người 1 cái;
Cảm tạ tiểu thiên sứ đã ném địa lôi: Kai, Nguyên Tử Nhóc Con, mỗi người 3 cái; Nhàn Tới Không Có Việc Gì Không Thong Dong, Thỉnh Tôn Trọng Tác Giả Lao Động Thành Quả, 27968822, Thuần, Tiểu Gia, mỗi người 1 cái;
Cảm tạ tiểu thiên sứ đã tưới dung dịch dinh dưỡng: Khang Khang 196 bình; Szhen2009 58 bình; Zhao, Lỗ Lỗ Mộc Hải, KingKong, mỗi người 30 bình; Hoài Niệm Khi Còn Nhỏ, Đại Vương, Đặt Tên Phế Cẩu, Bán Hạ Có Độc, mỗi người 20 bình; Tuyệt Giao Một Phút 18 bình; A Tinh, Kéo, mỗi người 15 bình; Đệ Tam Cực 13 bình; Tế Khiết, Tokuisuzuko, 25979887, Dưa Hấu, Đường Già La, mỗi người 10 bình; "Ta Là Hi Hơi" 8 bình; Đậu Hủ Quân 6 bình; 50023340, Mộ Mộ, Bước Lưu Lạc, Tiểu Đơn Giản Hay Không, Biên, Vân Trung Y, mỗi người 5 bình; Moraynia 4 bình; Không Thông, Vị Ương Feiyu, mỗi người 3 bình; Nho Nhỏ Đồng, Cửu Tuyệt, Tiểu Cùng, 50479772, mỗi người 2 bình; Hihihia, Thỉnh Tôn Trọng Tác Giả Lao Động Thành Quả, Màu Xám Cùng Thanh, Huyễn Dạ, mỗi người 1 bình;
Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, ta sẽ tiếp tục cố gắng!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip