Chương 18: Giải quyết lưu dân
Chương 18: Giải quyết lưu dân
Do ba mũi tên ban đầu của Thu Mộng Kỳ, tất thảy đều theo bản năng mà muốn tránh khỏi tầm mắt của cô, nhưng lại cảm thấy chốn nào cũng không an toàn, nhất thời ôm đầu bỏ chạy, hỗn loạn thành một đoàn.
Vương Già nghệ cao gan lớn, tuy khi nãy suýt nữa bị Thu Mộng Kỳ tiễn về chầu trời, nhưng lúc này lưu dân tứ tán chính là thời cơ ra tay tốt nhất. Hắn nắm chuẩn thời cơ, chém liền mấy đao, xé toạc một lỗ hổng giữa đám người đang vây quanh, sĩ khí bên phía đối phương bởi vậy mà tiêu tan quá nửa, áp lực của quan binh tiền phương lập tức giảm hẳn.
Thế nhưng mấy tên giặc phía sau lại chẳng nỡ buông miếng thịt sắp tới miệng, lại có kẻ lớn tiếng hô: "Tên cẩu quan này là đồ vô dụng, hắn bắn không trúng đâu! Mẹ kiếp, mọi người theo lão tử xông lên-"
Thu Mộng Kỳ khẽ nheo mắt, tay buông lỏng một cái.
"Vút-"
Mũi tên xé gió lao đi, trừ Vương Già vẫn còn đang liều mạng chém giết, gần như tất cả mọi người đều trừng lớn hai mắt, dồn ánh nhìn về phía mà mũi tên đang lao đến.
Dưới con mắt của bao người, mũi tên không lệch một ly, lao thẳng về phía kẻ vừa hô to, xuyên thẳng qua cái miệng đang há ra của hắn. Người nọ lập tức đổ gục xuống đất, đến cuối cùng mới phun ra được một chữ: "-lên."
Hơn hai mươi kẻ đánh lén phía sau hoảng hốt, theo bản năng liền muốn lui lại.
Thu Mộng Kỳ tiếp tục giương cung, nhưng mấy lần sau lại không chuẩn như trước, vài mũi bắn trượt, có lúc còn suýt bắn trúng người mình, cuối cùng chỉ làm bị thương mấy tên lâu la tép riu.
Đến khi cô đưa tay mò tìm tên lần nữa, lại phát hiện ống tên đã trống không.
Lũ ác tặc vốn đã sinh lòng e ngại, nay thấy cô mò tên không ra, lập tức mừng rỡ, reo lên: "Cẩu quan hết tên rồi! Mọi người đừng sợ, xông lên, xông lên! Mau bắt mấy ả nữ nhân kia lại, mấy ả này đem bán hẳn được giá lắm-"
Đám nữ quyến thấy bọn giặc vốn đã thoái lui nay lại xông ngược trở lại, sợ hãi đến mức không ngừng hét chói tai.
Người hai phe lập tức lao vào giao chiến hỗn loạn, Thu Mộng Kỳ ở trên ngựa đã không còn chiếm được thế thượng phong, liền nhanh chóng phóng người xuống ngựa, không chút do dự mà lao thẳng về phía Tô Vận.
Trong mắt đối phương ánh lên vẻ lo lắng, khiến Thu Mộng Kỳ nhất thời cũng không phân rõ được là lo cho cô hay lo cho bản thân mình. Nghĩ đến những hành vi tệ hại trước đó của nữ nhân này, đầu óc cô chợt nóng lên, liền ghé sát tai nàng, hạ giọng nói: "Ngươi yên tâm, dù sao ngươi cũng là nữ nhân của ta, ta sẽ không để kẻ khác bắt mất ngươi đâu."
Tô Vận nhất thời nhìn cô bằng ánh mắt cứ như đang nhìn một kẻ ngốc nghếch, cuối cùng chỉ gượng ép thốt ra một câu: "Ngươi tự lo cho mình trước đi."
Đúng lúc ấy, bên cạnh vang lên tiếng thét chói tai của một nữ nhân, hai người lập tức quay đầu nhìn lại, liền thấy hai tên giặc từ khe hở phía sau chen vào, một tay túm chặt lấy cánh tay của Lưu Nguyệt Như kéo giật ra sau, toan lôi cô ra khỏi vòng vây.
Thu Mộng Kỳ trông thấy cảnh đó, lập tức vứt cung, rút kiếm xông tới.
Tô Vận không biết cô có biết võ, thấy cô lấy một địch hai thì trong lòng lo lắng, vội vã nhặt đại một cành gỗ rồi đuổi theo.
"Ngươi quay về, đừng đi theo ta." Thu Mộng Kỳ quay đầu quát lớn.
Cái nữ nhân ngốc này, chạy lên đây vướng tay vướng chân làm gì.
Tô Vận không nói một lời, nhưng cũng không chịu lui bước, ánh mắt chăm chăm nhìn về phía trước: "Hai người bọn chúng, ta vẫn còn chút sức, hai đánh hai có lẽ còn có thêm phần thắng."
Thu Mộng Kỳ bất đắc dĩ, thấy Lưu Nguyệt Như sắp bị lôi ra ngoài, cũng chẳng kịp nghĩ gì thêm, lập tức sải bước lao thẳng lên phía trước.
Hai tên giặc thấy sắp sửa bắt được người, trong lòng mừng rỡ điên cuồng, lại có thêm ba tên nữa xông lên tiếp ứng, muốn chặn đường Thu Mộng Kỳ. Mấy kẻ ấy gào thét lao vào hỗn chiến cùng nhau.
Tô Vận trong lòng nóng như lửa đốt, nhưng nàng biết lúc này mà xông lên chẳng khác nào ném bánh bao cho chó, may mà Thu Mộng Kỳ lại linh hoạt như con lươn, luồn lách giữa mấy tên giặc mà không hề sứt mẻ. Nàng không dám gây rối cho cô, liền xoay người kéo lấy Lưu Nguyệt Như, định kéo người trở lại để có thể cùng nhau rút lui.
Đao kiếm vô tình, tất cả đều tay chân luống cuống.
Đám giặc sợ làm tổn thương mấy mỹ nhân mảnh mai yếu ớt, nên ra tay cũng kiêng dè.
Thu Mộng Kỳ thì sợ lộ thân phận, không dám ra đòn thật, vác kiếm đập loạn khắp nơi, đánh nhau rối beng thành một đống.
Đám giặc muốn tốc chiến tốc thắng, ra tay càng lúc càng tàn độc. Tên cầm đầu bắt được Lưu Nguyệt Như, muốn kéo cô rút lui trước, nhưng chân Lưu Nguyệt Như lại bị Tô Vận níu chặt không buông, nhất thời giằng co thành thế kéo co hai đầu.
Thấy đám sai dịch bên Vương Già sắp vòng sang, tên giặc kéo người cũng cuống lên. Hai kẻ này cứ giằng co mãi không lôi đi được, gã đành phải ra tay giải quyết kẻ đang níu chân trước đã. Không còn tâm trí mà thương hương tiếc ngọc, một tên trong bọn liền nhặt lấy tảng đá lớn, giơ cao lên định đập xuống đầu Tô Vận. Thu Mộng Kỳ vừa vặn quay đầu lại bắt gặp cảnh ấy, hồn vía lập tức bay mất.
Cô không thích Tô Vận nhưng cũng chưa từng nghĩ muốn nàng chết, cô còn chưa kịp tính sổ với nàng cho đàng hoàng đâu!
Không kịp nghĩ gì thêm, cô dốc toàn bộ sức lực húc bay mấy kẻ trước mặt, thân ảnh tựa báo săn lao vọt tới, húc ngã tên giặc định ra tay ám hại xuống đất, rồi lập tức lăn người về sau, trở tay vung kiếm, động tác được rèn luyện vô số lần, nhanh, chuẩn, và tàn độc.
"Phập!"
Thanh đoản kiếm lóe lên hàn quang, cứ thế đâm thẳng xuyên qua bụng kẻ kia.
Máu tươi lập tức tuôn xối xả.
Tên giặc còn lại thấy vậy, sợ đến hồn bay phách lạc, liền bị Đại Phúc vừa kịp chạy tới vung gậy đập một cú ngất xỉu tại chỗ. Những kẻ còn lại thấy đầu lĩnh đã chết, lập tức mất hết ý chí chiến đấu, ùa nhau bỏ chạy tán loạn, đến cả ngựa cũng không kịp kéo theo.
Khác hẳn với hai mũi tên vừa rồi, hai mũi ấy ở quá xa, người cũng ngã xuống gọn gàng dứt khoát, đối với Thu Mộng Kỳ mà nói hoàn toàn không có cảm giác gì.
Nhưng nhát kiếm trước mắt này lại đâm thẳng vào người, máu của đối phương còn bắn cả lên mặt cô, dòng chất lỏng đỏ thẫm ấy khiến cô choáng váng trong thoáng chốc.
"Ngươi không sao chứ?"
Thu Mộng Kỳ quay đầu lại, nhìn gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt, thần sắc thoáng chốc trở nên mơ hồ.
Âm thanh chém giết vẫn vang lên không ngớt, cô ngẩn người một lúc rồi chợt bừng tỉnh, ra sức chớp mắt cho đến khi trước mắt trở nên rõ ràng, lắc đầu nói: "Ta không sao, chỉ là hơi choáng máu, ta đi nghỉ một chút."
Vừa nói xong, cô loạng choạng bước đi, định tìm lại xe ngựa của mình.
Tô Vận không yên tâm, liền đưa tay chộp lấy tay cô.
Thu Mộng Kỳ cảm nhận được hơi ấm nơi bàn tay, liền quay đầu nhìn nàng. Trong mắt đối phương là sự lo lắng không hề che giấu. Ngay sau đó, cô cảm thấy thân mình bị xoay lại, một bàn tay khác khẽ đặt lên má, nhẹ nhàng lau đi vết máu còn vương trên khuôn mặt cô.
Thu Mộng Kỳ nhất thời chợt cảm thấy tim đập mạnh lạ thường, nhưng cũng ý thức được xung quanh đã có không ít ánh mắt đang dồn về phía hai người, liền vội vàng vùng vẫy, muốn rút tay khỏi tay nàng.
Tô Vận mím môi, lặng lẽ nhìn cô một lúc rồi thu tay về: "Vậy ngươi nghỉ đi, ta đi xem nương ta thế nào."
Thu Mộng Kỳ nhìn bóng lưng gầy gò của nàng rảo bước về phía bên kia xe ngựa, trong lòng không hiểu sao bỗng trở nên trống vắng lạ thường.
Vương Già dù sao cũng là người từng xông pha chiến trường, dưới sự chỉ huy của hắn, đám người còn lại cũng nhanh chóng bị trấn áp. Lưu dân sợ hãi binh khí trong tay bọn họ cùng thủ đoạn sắt đá của Vương Già, thấy không chiếm được lợi, đành phải từ bỏ miếng xương khó gặm này, quay người tứ tán bỏ chạy.
Vài tên giang dương đại đạo trong đội ngũ muốn thừa cơ bỏ trốn, Vương Già lập tức hạ lệnh: kẻ nào đào tẩu, giết không tha. Hắn lại chém thêm mấy tên, lúc này mọi người mới chịu ngoan ngoãn nghe theo.
Sau trận đại chiến, quan binh, phạm nhân và lưu dân đều có thương vong, mấy chục thi thể nằm ngổn ngang khắp đất. Vương Già sai người cưỡi ngựa đến mời quan lại nha môn gần đó tới xử lý hiện trường, lập đủ giấy tờ, rồi để quan viên địa phương cấp văn thư liên quan, có như vậy đến nơi lưu đày mới dễ bề bàn giao.
May mà nha môn gần đó vẫn chưa bị đám lưu dân chiếm giữ, bằng không lại phải vất vả một phen.
Cứ thế, đội ngũ ban đầu hơn trăm người, vì chuyện bệnh hoại huyết mà Vương Già chém một sai dịch, ba người bỏ trốn. Lại vì biến cố lưu dân lần này mà năm sai dịch bị thương, sáu phạm nhân bị chém. Đến khi chỉnh đốn lại đội hình lên đường, chỉ còn lại chín mươi ba người.
Nhưng cho dù như vậy, so với những lần trước, tỷ lệ sống sót của phạm nhân lần này vẫn được xem là rất đáng kể.
Vương Già còn nhớ, trước đây từng có một vị tham quân khác phụ trách áp giải, năm mươi mấy phạm nhân vậy mà không một ai sống sót đến được Lĩnh Nam. Vị tham quân ấy tuy sau khi hồi kinh không bị trách phạt, nhưng các đồng liêu đều không muốn qua lại, sau lưng râm ran lời đồn, nói kẻ ấy tàn độc hung ác, ra tay diệt sạch phạm nhân, trên tay nắm giữ mấy chục mạng người, tuyệt đối không thể giao du sâu. Có thể tưởng tượng, vị tham quân ấy từ đó cũng không còn được phía trên yêu thích, con đường làm quan lại càng khỏi phải nói.
Vương Già cũng không sợ người khác nói, xưa nay hắn làm việc luôn lấy vương pháp làm chuẩn, kẻ đáng chết thì tuyệt đối không nương tay. Với hắn mà nói, tỷ lệ sống sót như lần này đã được xem là xuất sắc.
Có điều hắn cũng hiểu rõ, mọi chuyện lần này, phần lớn là nhờ vào vị tiểu huyện lệnh đồng hành suốt dọc đường. Nếu không có cô, e rằng đến được Lịch Châu, số người sống sót còn được một nửa đã là may mắn.
Vì vậy, khi đến trạm dịch kế tiếp, hắn cố ý làm hai món ăn đơn giản, mời riêng Thu Mộng Kỳ sang uống rượu, xem như tỏ lòng cảm tạ.
Trải qua sự việc với lưu dân lần này, một ít nguyên liệu nấu ăn trong đội ngũ đã bị giẫm nát, trạm dịch cũng chẳng còn thừa lại gì nhiều. Một miếng thịt khô nhỏ xào cùng với rau dại, thêm một bầu rượu nhỏ, đó đã là những nguyên liệu tốt nhất có trước mặt họ lúc bấy giờ.
Thu Mộng Kỳ dĩ nhiên không chê bai, may thay xe ngựa của cô không bị lôi đi, chỗ cất giữ lương thực thường ngày lại khó tìm, nên vẫn bảo toàn nguyên vẹn. Nghe nói vị tham quân đại nhân muốn mời rượu, cô liền bảo Xuân Đào rán hai chiếc bánh, lại mang thêm món chân gà ngâm tỏi do bọn họ tự tay muối sẵn đem theo.
Vương Già thấy cô tới còn tự mang theo đồ ăn, liền gượng cười một tiếng: "Nói là ta mời cơm, vậy mà lại để ngươi mang món tới, thật khiến ta áy náy."
"Tham quân đại nhân khách khí, chỉ là mấy cái chân gà chẳng đáng gì, gặm lấy hương vị thôi, không tính là món ngon."
"Ngươi đừng nói vậy, mấy cái chân gà này, nhắm rượu thì vừa khéo."
Hai người vừa nhắm chân gà vừa uống rượu, lại trải qua một phen hoạn nạn cùng nhau, nhìn đối phương cũng thấy thuận mắt hơn nhiều, không bao lâu đã huynh huynh đệ đệ, trò chuyện cởi mở thân thiết.
Tửu lượng của Thu Mộng Kỳ vốn chỉ ở mức thường, Vương Già cũng không ép rượu, say lơ mơ như vậy là vừa đẹp.
"Thu lão đệ chuyến này đi rồi, e là khó mà quay lại được nữa a."
"Vương huynh sao lại nói vậy? Chẳng phải nói ba năm mãn hạn sẽ quay về hồi chức, nếu có công trạng thì vẫn có cơ hội trở về Trung Nguyên đó sao?"
"Nói thì là vậy, nhưng nếu không lo liệu được quan hệ, muốn quay về đâu dễ. Huống hồ đất Lĩnh Nam hiểm trở, là nơi rừng thiêng nước độc, núi cao sông dữ, điêu dân Bách Việt lại ngang ngược khó trị, muốn lập được công trạng ở đó, chỉ e là khó càng thêm khó."
Thu Mộng Kỳ đang gặm chân gà, không lên tiếng.
Vương Già lại nói: "Hiện nay vị ở trên kia vì muốn xây Cửu Trọng Đài mà vét sạch quốc khố, thậm chí không tiếc bán quan thu của. Hễ ai có chút bạc là có thể bỏ ra mua chức, những nơi tốt đều đã bị người ta mua hết, còn đâu tới lượt ngươi với ta."
Thu Mộng Kỳ khẽ cười, không mấy bận tâm, bởi trong hậu thế, vùng Lĩnh Nam Lịch Châu lại chính là khu vực duyên hải phát triển nhất, mức độ và tốc độ phát triển kinh tế đều vượt xa vùng Trung-Tây. Dù sau này phải ở lại Lĩnh Nam mãi, cô cũng không thấy tiếc nuối.
Chỉ là chuyện của Hòa gia thì cần phải tính toán riêng.
Có điều vẫn còn thời gian, cũng không cần vội trong một sớm một chiều.
"Vương huynh, chuyện ngày sau thì để ngày sau hãy lo, trước tiên cứ sống cho tốt những ngày trước mắt đã, cần gì phải sợ tương lai không có đất dụng võ?"
Vương Già thấy cô nhìn đời thấu suốt, cũng bật cười ha hả: "Huynh đây lo xa quá rồi. Thu lão đệ còn chưa đến tuổi đội mũ, đã có tài có trí, dù là ở Lĩnh Nam cũng chẳng lo không làm nên việc."
"Vương huynh quá lời. Nay thế đạo loạn lạc, các thế lực biến hóa khôn lường, chi bằng lấy bất biến ứng vạn biến, trước cứ an thân ổn định, rồi sau hãy từ từ tính kế lâu dài."
"Thu đệ nói chí phải, huynh đây lĩnh giáo, nào, uống rượu."
Hai người ngươi một chén, ta một chén, chẳng mấy chốc vò rượu đã cạn sạch, khuôn mặt nhỏ của Thu Mộng Kỳ cũng ửng đỏ bừng bừng.
Vương Già thấy cô lúc này như vậy, lại cảm thấy dáng vẻ ấy càng giống tiểu nhi mười tuổi trong nhà mình, nào có nửa phần phong thái của một vị phụ mẫu chi dân*. Nghĩ đến việc cô sắp tới Phong Nhạc, vừa mới bước chân vào quan trường, lại phải một mình đối mặt với những lão cáo già xảo quyệt, trận chiến ấy e là không dễ đánh, trong lòng hắn cũng không khỏi dâng lên đôi phần thương cảm.
*"phụ mẫu chi dân" (父母之民) là cách gọi kính trọng trong văn hoá và văn chương cổ, dùng để chỉ quan viên cai trị một vùng, được ví như cha mẹ của dân.
"Thu đệ, chuyến này ngươi tới Phong Nhạc, bọn huyện thừa tiểu lại ở đó e sẽ ỷ vào ngươi tuổi trẻ non nớt mà ức hiếp. Theo huynh thấy, chi bằng hãy mời một vị sư gia đến giúp một tay, cũng để khỏi rơi vào cảnh mù tịt mọi việc, khó bề ứng phó."
Thu Mộng Kỳ cảm thấy đề nghị của Vương Già cũng không tệ, nhưng nghĩ ngợi một lúc liền thở dài nói: "Nếu ở Kinh Đô tìm một vị sư gia cùng đi, đồng lòng hiệp lực thì còn dễ liệu, nay đã đến Chử Châu, đi thêm chút nữa là Lịch Châu, dọc đường khó tìm người thích hợp, mà đợi đến nơi rồi mới tìm thì lại sợ lòng dạ chẳng đồng."
Vương Già nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng có lý, không biết nghĩ tới chuyện gì lại bật cười nói: "Ngay chỗ ta đây có một người rất thích hợp."
"Là ai?" Thu Mộng Kỳ nghi hoặc hỏi.
Vương Già ghé sát lại, hạ giọng nói: "Người này gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời, chính là tiền Thái Phó Tô Học Lâm đại nhân."
Thu Mộng Kỳ nheo mắt, mỉm cười nói: "Vương huynh nói đùa, Tô tiên sinh vốn là một tội nhân, sao có thể làm sư gia cho ta được."
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm tạ những tiểu thiên sứ đã tặng phiếu bá vương hoặc tưới dinh dưỡng cho ta trong khoảng thời gian từ 2023-04-20 20:29:29 ~ 2023-04-21 20:00:41 nhé~
Cảm tạ tiểu thiên sứ đã tặng pháo phản lực: 郁非 1 cái;
Cảm tạ tiểu thiên sứ đã tặng lựu đạn: LittleKate, Lương Băng 1 cái;
Cảm tạ tiểu thiên sứ đã tặng mìn: Tiểu Gia 1 cái;
Cảm tạ tiểu thiên sứ đã tưới dinh dưỡng:
OLDYouth 30 chai;
Chỉ ship CP quan phối, sủng nhau song phương cùng hướng tới 9 chai;
Mộng Nguyện·Tinh Thần 8 chai;
Qua Khách 2 chai;
Hoa Dĩ Mặc của Tô Trần Nhi 1 chai;
Vô cùng cảm tạ sự ủng hộ của mọi người, ta sẽ tiếp tục cố gắng!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip