Chương 197: Thuyền lật trong mương tối

Chương 197: Thuyền lật trong mương tối

Bốn quận phía tây, trăm việc chờ khởi sắc.

So với việc hành quân đánh trận, thì trấn an dân chúng và khôi phục sản xuất lại phức tạp hơn rất nhiều.

Bước đầu tiên chính là đăng ký hộ khẩu và nhân khẩu.

Thời cổ đại, các đại tộc không ưa chia hộ, để duy trì sức mạnh của đại gia tộc, nhưng điều đó cũng sinh ra đủ loại vấn đề.

Tô Vận đề xuất: ủng hộ dân chúng phân hộ, đăng ký dưới dạng tiểu hộ.

Hiện nay mọi loại thuế má đều không còn đánh theo hộ khẩu, nên với dân mà nói, phân hay không phân hộ cũng không quan trọng. Chỉ là rất nhiều người theo tư tưởng nho gia, cho rằng khi phụ mẫu còn sống thì không nên chia nhà.

Hơn nữa, dựa lưng vào đại tộc, nếu trong tộc có người đỗ đạt làm quan, thì những người còn lại cũng được thơm lây không ít.

Tô Vận đưa ra một phương án đơn giản mà hiệu quả.

Trước tiên chia đất theo đầu người, bình quân ba mẫu một người, thêm hai mẫu cho mỗi hộ khẩu.

Nhà mười người có thể được chia hai mươi hai mẫu đất.

Nếu phân hộ, ít nhất cũng được thêm bốn đến sáu mẫu.

Vì mấy mẫu đất tăng thêm này, quả nhiên dân chúng xếp hàng đến nha môn đăng ký phân hộ tách khẩu.

Nha môn nhân lực không đủ, liền điều người từ quân doanh đến giúp.

Những binh sĩ này hầu hết đều là con cháu nhà nghèo, nay biết trên thật sự giữ lời hứa chia đất cho gia đình, liền nhiệt tình ghi danh tham gia hỗ trợ.

Để tránh tình trạng đất đai sau này lại bị thâu tóm, nhóm của Tô Vận đặc biệt ban hành Luật Đất, quy định không được mua bán đất tư, đối với đất tự khai khẩn, cộng với đất đã được chia, tổng diện tích không được vượt quá mười mẫu.

Cả hệ thống quan lại ở bốn quân phía tây được thay máu toàn diện, toàn bộ thay thành người phe mình, mọi chính lệnh được thi hành rất thuận lợi. Ngược lại, phía năm quận phái đông, ngoại trừ Tân Hội quân vốn là người của Thu Mộng Kỳ, còn lại các quận Đông Quan, Nam Hải, Cao Lương và Tấn Khang đều là quan viên cũ.

Sau khi Lịch Châu đổi chủ, chờ đến khi những người này nhận được thông báo thì quân chính quy đã đóng trại quanh các quận. Trong đó, có hai quận biết thời thế, lập tức quy thuận Thu Mộng Kỳ.

Hai quận còn lại thì lớn tiếng mắng chửi Thu Mộng Kỳ cùng đồng bọn là nghịch thần tặc tử.

Thu Mộng Kỳ cũng không giết họ, mà chỉ giam lại, đợi đến khi chính thức khai chiến với triều đình thì sẽ trục xuất họ khỏi Lịch Châu.

Sau khi xử lý như vậy, hai quận còn lại cũng được thay thế bằng người phe mình.

Tính đến hiện tại, toàn bộ chín quận của Lịch Châu, rốt cuộc đã hoàn toàn nằm trong tay Tô Vận và những người đồng hành.

Lúc này, cả Lịch Châu đang trong giai đoạn trăm việc bỏ ngỏ, nhiều chức vụ còn khuyết, nhưng không thể tùy tiện dùng người, phải đồng thời kiểm tra phẩm hạnh lẫn năng lực, không thể thiếu một trong hai.

Lúc này chính quyền mới vừa được thành lập, càng không thể sơ sài đối đãi, các ban ngành và tổ chức cần thiết cũng phải được sắp xếp ổn thỏa.

Hiện tại Tô Vận vững vàng ngồi ở vị trí cao nhất, bên dưới cũng thiết lập sáu bộ tương ứng, các bộ đều đang để trống, chờ chọn người từ dưới bổ sung lên.

Lần này Tô Vận mời Trương lão đến Lịch Châu, chủ yếu là để bàn chuyện tuyển chọn quan viên, ủy thác ông cùng tham gia vào việc lựa chọn và đánh giá, chọn ra nhân tài đủ năng lực để bổ sung vào các chức vụ khác nhau.

May mà trong thời gian qua, nhờ nỗ lực của Lý Thái, toàn bộ các phòng ban tại châu phủ Lịch Châu vừa mới thay một lớp người mới, năng lực các mặt đều không tệ, tạm thời có thể giao phó trọng trách.

Toàn bộ công việc được tiến hành một cách đâu vào đấy.

Tuy nhiên, sau khi Thu Mộng Kỳ và những người khác chuyển nơi làm việc về Lịch Châu, Triệu Nhuế và Chung Thục Nương ở lại Phong Nhạc lại cảm thấy vắng vẻ không ít, đám tiểu cô nương trước kia ríu rít tới quán của nàng cũng không thấy bóng dáng, giờ chẳng có việc gì, nàng chỉ còn biết tìm lão hữu tán gẫu giết thời gian.

Từ sau khi biết chuyện Triệu Nhuế và Đới Yến qua lại với nhau, Chung Thục Nương liền không nhịn được hiếu kỳ, ba ngày hai bữa bóng gió dò hỏi chuyện đó.

Triệu Nhuế bắt đầu thấy phiền. Vốn dĩ nàng luôn giữ tâm thanh ý tĩnh, chẳng để ý mấy chuyện tình cảm, nhưng từ khi Đới Yến bước vào lòng mình, liền bắt đầu nảy sinh đủ thứ cảm xúc kỳ quái. Tỉ như Đới Yến đi theo ra chiến trường, nàng sẽ không kìm được mà lo lắng sợ hãi. Lại như bây giờ, Đới Yến đã rời khỏi một tháng trời, nàng cảm thấy dường như đã rất lâu không gặp nàng ấy, không khỏi tâm tâm niệm niệm.

Còn cái người quả phụ này thì suốt ngày ở bên tai nàng líu lo hỏi chuyện kia.

Nàng biết thế nào được, nàng đâu có từng trải qua.

Tuy lần trước đúng là cũng có, nhưng khi ấy là vì cứu người, nàng vốn không mang tình cảm mà làm, vậy thì tính là gì? Tuy giờ thỉnh thoảng nhớ lại vẫn có đôi chút...

Nhưng Chung Thục Nương hỏi là đã từng "nếm" chưa, nếu là ý đó thì đúng là chưa từng.

Mà nàng sao có thể để Chung Thục Nương biết được mình chưa từng, thế là mắt không chớp miệng không run mà bịa ra một đống, khiến người kia nghe đến ngẩn ra, cuối cùng còn liếm môi nói: "Tiểu cô nương thật sự có vị ngon đến thế sao?"

"Ngươi đừng có ra cái vẻ thèm khát ấy, ngươi cũng từng thành thân, còn mơ mộng gì tiểu cô nương."

Chung Thục Nương cười đầy mờ ám: "Ai nói thành thân rồi là không thể nhớ thương tiểu cô nương, huống hồ ta còn là quả phụ, ta có ăn trộm ai đâu. Ngươi có thể tìm tiểu cô nương, ta vì sao không thể?"

Triệu Nhuế liếc nàng một cái: "Đại tiểu thư, người ta tiểu cô nương là hướng tới một đời một kiếp một đôi người mà đến, ngươi còn mang theo con, có thể cho người ta được gì, đừng rảnh lại đi hại người."

"Ngươi nói thế là quá đáng, chẳng lẽ quả phụ như ta lại không thể mong cầu một đời một kiếp một đôi người? Đây là kỳ thị quả phụ. Hơn nữa, cũng có tiểu cô nương không cần tình cảm, chỉ cần tìm vui."

"Ta thấy ngươi là dựa vào mình có chút tiền, nên đi hại tiểu cô nương người ta thì có."

"Có tiền không phải lỗi của ta, hơn nữa ta không giống mấy lão nam nhân kia, ta là ngươi tình ta nguyện, cầu là thân tâm khoái hoạt."

Triệu Nhuế cạn lời, chỉ đành bất đắc dĩ nói: "Vậy chúc ngươi tìm được một tiểu cô nương chỉ cầu vui mà không cầu tình cảm."

Tưởng chỉ nói miệng cho qua, ai ngờ Chung Thục Nương thật sự để tâm đến chuyện này.

Chỉ là mấy ngày nay nàng bận đi Lịch Châu khảo sát.

Chung Thục Nương cũng mở tửu lâu ở Lịch Châu, nghĩ bụng giờ ai nấy đều đổ về đó, nơi ấy buôn bán chắc chắn phát đạt, liền tính toán mở rộng quy mô tửu lâu.

Thu Mộng Kỳ và bọn họ mới đến Lịch Châu, chỗ ở vẫn chưa xây xong, chỉ đành ở tạm khách điếm và tửu lâu, mà khách điếm của Chung Thục Nương chính là được Thu Mộng Kỳ và Tô Vận chỉ đạo xây dựng, chỉ có tiêu chuẩn như vậy mới đáp ứng được yêu cầu của họ.

Thế là tửu lâu Chung gia bị Thu Mộng Kỳ bọn họ bao trọn.

Bao gồm cả Trương Yên và Lưu Nguyệt Như hiện tại cũng trực tiếp ở luôn trong tửu lâu Chung gia.

Mỗi ngày Chung Thục Nương ngoài khảo sát cơ hội làm ăn, thì chính là đi khảo sát xem có tiểu cô nương nào tâm đầu ý hợp không, chỉ tiếc là, mấy tiểu cô nương này dường như chẳng mấy hứng thú với một mỹ phụ nhân mang theo con như nàng, cũng chẳng hiểu nổi mấy ám chỉ của nàng, nhất thời không tìm được đối tượng thích hợp, khiến nàng đang lúc hiếm hoi muốn buông thả lại đâm ra chán nản.

Mãi cho đến tối hôm đó, khi trở về tửu lâu thì gặp ngay Lưu Nguyệt Như vừa mới từ trong phòng bước ra đổ rác. (Editor: ủa ủa ủa, tác giả ơi???? =]]] ???)

Nhìn tiểu cô nương vừa tắm xong, như hoa sen mới hé khỏi mặt nước, mắt Chung Thục Nương lập tức sáng lên, đây chẳng phải là một người sẵn có đó sao?

Ngày ngày ở chung với Đới Yến, biết đâu lại có cùng sở thích.

Nàng yểu điệu bước tới, tựa vào khung cửa nhìn Lưu Nguyệt Như đang chuẩn bị đóng cửa, khẽ hỏi: "Một mình?"

Lưu Nguyệt Như có chút ngỡ ngàng ngẩng đầu nhìn nữ nhân quyến rũ động lòng trước mặt, chớp chớp mắt hỏi: "Lão bản nương nửa đêm còn chưa ngủ sao?"

Chung Thục Nương khoanh tay nói: "Trời lạnh, ngủ một mình, chân lạnh, khó mà chợp mắt."

Lưu Nguyệt Như ở cùng Đới Yến tại Tiêu Tương Quán, thường xuyên trò chuyện trao đổi tin tức, tự nhiên biết rõ nữ nhân trước mặt từng sớm tang phu, lại còn mang theo một nam hài.

Nhưng người xưa trưởng thành sớm, kết hôn sớm, mà Chung Thục Nương trước mặt cũng mới chỉ hai mươi tư tuổi, tính ra, cái lõi bên trong của bản thân cô còn lớn tuổi hơn nàng.

"Chân lạnh thì ôm lấy cái ấm chân mà ngủ, chẳng lẽ còn định tìm người sưởi chân cho mình?"

"Không được sao?" Chung Thục Nương chăm chú nhìn cô, ánh mắt mang theo vài phần trêu ghẹo.

Nếu lúc này Lưu Nguyệt Như còn không hiểu ý của Chung Thục Nương thì cô quả là sống uổng bao nhiêu năm, huống hồ bản thân cô vốn dĩ đã thích nữ tử, nên "ra-đa" phương diện này càng nhạy bén hơn người.

Cô theo bản năng muốn từ chối, nhưng nhìn nữ nhân trước mắt thân hình đầy đặn như một trái đào mọng nước chực trào ra, trái tim vốn nhạt nhẽo bỗng bị một cọng lông vũ khẽ lướt qua, lập tức ngứa ngáy cả người.

Ai mà chẳng đang độc thân, thư giãn một chút thì đã sao, cớ gì ngày nào cũng phải nhìn họ Thu họ Tô lượn lờ trước mặt khoe khoang tình cảm? Mình cũng là người bình thường, cũng có ham muốn.

Huống chi, bản thân là người hiện đại, chẳng lẽ còn thua mấy người cổ đại ngàn năm trước?

Nghĩ vậy, khóe môi cô khẽ cong lên, nhẹ nhàng kéo cửa ra, nói: "Vào đi."

Ban đầu Chung Thục Nương chỉ là thử dò xét, không ngờ đối phương lại đồng ý thật, lúc này nàng mới ý thức được mình vừa làm cái gì.

Nhưng đến nước này mà lui bước thì lại giống như mình nhát gan, huống hồ bản thân vốn dĩ đã có tâm tư ấy, bỏ chạy lúc lâm trận vốn chẳng phải phong cách của nàng.

Thế là nàng nghiêng người bước vào phòng.

Bên ngoài trời đã tối, trong phòng chỉ thắp một ngọn nến, gió từ cửa sổ thổi vào khiến ánh lửa lập lòe, lúc sáng lúc tối.

Phòng trong tửu lâu về cơ bản đều giống nhau, mà với tư cách là lão bản nương có trách nhiệm, mỗi gian phòng khi xây dựng Chung Thục Nương đều đích thân giám sát, nàng quen thuộc từng món bày biện bên trong.

Chỉ là việc dụ dỗ người khác thì lại là lần đầu tiên, vào phòng rồi liền có phần luống cuống.

Dù vậy nàng vốn gan to, lại giỏi tạo không khí và gợi chuyện, liền mỉm cười nói: "Dạo này bận lắm phải không?"

Câu hỏi này vừa khéo đánh trúng tâm sự của Lưu Nguyệt Như. Vì xuất thân chuyên ngành tài chính, nên bất cứ việc gì liên quan đến tiền bạc, sổ sách, Tô Vận đều giao hết cho cô, suốt gần một tháng nay cô quay cuồng không nghỉ, mở mắt ra là làm việc, ban đêm còn phải thắp đèn làm thêm, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi.

Điều khiến cô phiền lòng hơn cả, là chuyện bên Lưu gia.

Nếu chỉ là Lưu Ngạc với một đám di nương thì cũng thôi đi, cô còn có thể mặc kệ.

Nhưng nguyên thân này có mẫu thân, lại giống hệt mẫu thân ở kiếp trước của cô, nhu nhược bảo thủ, không có chủ kiến, luôn bị đám di nương dắt mũi.

Rõ ràng là nữ nhi giờ đã có địa vị như thế, lẽ ra có thể ngẩng cao đầu sống, vậy mà người mẫu thân ấy lại chiều theo ý đám di nương, đến năn nỉ cô giúp đỡ đủ loại chuyện, khiến cô phiền không chịu nổi.

Miệng thì nói đã đoạn tuyệt với Lưu gia, nhưng riêng mẫu thân cùng muội muội, cô không thể thật sự mặc kệ hoàn toàn.

Cô thật sự vừa ghen tị vừa hâm mộ Thu Mộng Kỳ và Tô Vận, không hiểu họ xử lý thế nào với phần "lõi" bên trong và mối quan hệ với gia đình nguyên thân, sao lúc nào cũng có vẻ ung dung tự tại như vậy.

Mới ngay vừa rồi, nương cô biết cô đang làm việc ở Lịch Châu, lại sai người đến xin tiền.

Cô không thiếu tiền, trước đó Tô Vận cho cô một vạn lượng bạc cô còn chẳng có chỗ để tiêu, mỗi tháng bổng lộc cũng không ít, ăn ở lại được bao cấp, không tốn kém gì, nhưng cô cũng chẳng muốn dùng tiền này để nuôi đám người vong ân bội nghĩa kia.

Nghĩ càng thêm bực.

Trong lòng một cơn hỏa khí chẳng có chỗ phát tiết.

Ra ngoài đổ rác thì lại gặp ngay nữ nhân uốn éo quyến rũ này. (Editor: sao lại nói bạn tình như v =]])

Trong lòng cô không khỏi lạnh lùng cười một tiếng, mở cửa đón nàng vào phòng mình.

Thấy Lưu Nguyệt Như như vậy, Chung Thục Nương càng tin chắc mình đoán đúng tâm tư đối phương, nhoẻn miệng cười, nói: "Ngươi nằm xuống đi, ta xoa bóp cho."

Lưu Nguyệt Như ánh mắt đen láy nhìn nàng, đầu ngón tay dừng lại nơi thắt lưng áo mình, hỏi: "Có cần cởi đồ không?"

Nhìn chằm chằm vào phần ngực mơ hồ lộ ra của cô, cổ họng Chung Thục Nương đột nhiên khô khốc, khẽ gật đầu: "Cần."

Lưu Nguyệt Như mỉm cười như hiểu rõ, trực tiếp kéo phăng chiếc áo duy nhất trên người, ném lên ghế bên cạnh, hỏi: "Vậy làm thế nào?"

Thân thể thon thả quyến rũ lập tức phô bày trước mắt.

Chung Thục Nương hoàn toàn không ngờ đối phương lại thẳng thắn đến thế, nàng trước đây... toàn là tắt đèn xong mới làm thôi, bản năng khiến mắt nàng liếc sang chỗ khác.

Lưu Nguyệt Như thấy vậy liền bật cười khẽ, bước tới gần nàng, kéo lấy vạt áo trước ngực, từng chút từng chút kéo nàng về phía giường, vừa đi vừa nói: "Sao thế, lúc nãy chủ động lắm mà, giờ lại không dám nhìn?"

Chung Thục Nương sao chịu thua, khẽ hừ một tiếng: "Sao có thể."

Ai ngờ câu tiếp theo của Lưu Nguyệt Như lại là: "Ngươi cũng cởi đồ ra đi."

Chung Thục Nương nghe thấy giọng điệu có phần áp chế của cô, không hiểu sao trong lòng lại có chút run rẩy, hơi nóng dâng lên.

Thấy nàng không có động tĩnh, Lưu Nguyệt Như liền đưa tay kéo lấy cổ áo nàng.

Trong lúc giằng kéo, chỉ nghe "xoẹt" một tiếng, vạt áo trước bị xé toạc một mảng lớn, để lộ làn da trắng như tuyết. (Editor: bình tĩnh đi chị ơi, người ta là cổ nhân đó)

Chung Thục Nương hít sâu một hơi, không khỏi lùi ra sau cả một vòng eo.

Ánh mắt của Lưu Nguyệt Như lại càng trở nên thâm trầm, nhân đà đẩy nàng ngã xuống giường.

Cảm nhận thân thể mềm mại của cô áp lên mình, Chung Thục Nương thở gấp nói: "Ta thật sự chỉ là tới tìm người sưởi chân ..."

Lưu Nguyệt Như đưa tay xuống dưới, Chung Thục Nương lập tức cứng đờ cả người trên giường.

Chỉ nghe thiếu nữ bên tai hạ giọng nói: "Vừa vào cửa đã ướt, ngươi nghĩ ta sẽ tin ngươi sao?"

Editor: chời ơi =]] top nhún gặp boss khắc chế cứng

___

Tác giả có lời muốn nói:

Nghĩ tình tiết mệt quá, lôi Chung Thục Nương ra đếm số thôi (:з」∠)

Cảm ơn các thiên sứ nhỏ đã tặng phiếu bá vương và tưới dinh dưỡng trong khoảng thời gian từ 2023-09-15 20:07:30 đến 2023-09-16 20:55:15 ~

Cảm ơn các thiên sứ nhỏ đã tặng [hỏa tiễn]: 醉酒参禅, Kai mỗi người 1 cái;

Cảm ơn các thiên sứ nhỏ đã tặng [lựu đạn]: nhamtieu 1 cái;

Cảm ơn các thiên sứ nhỏ đã tặng [mìn]: 原子小不点 2 cái; 剪刀, Kai, 绝交一分钟, 没心没肺, 夜幻 mỗi người 1 cái;

Cảm ơn các thiên sứ nhỏ đã tưới [dinh dưỡng]: 一只小滑稽~ 52 bình; 君卿墨 50 bình; 随心所欲 30 bình; 夜幻, 早澄想吃水果 mỗi người 20 bình; 星海泛舟 15 bình; 槿颜 10 bình; 俞不可及 8 bình; "我是希微", 50023340 mỗi người 5 bình; 灼 4 bình; 48256999, @璇乂 mỗi người 3 bình; 53000629 2 bình; 灰色与青, 未央feiyu, 幻夜, happy, 50479772, 麋鹿, 请尊重作者的劳动成果, 步流浪, 小小桐 mỗi người 1 bình.

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ! Mình sẽ tiếp tục cố gắng!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip