Chương 7: Táng tâm bệnh cuồng

Chương 7: Táng tâm bệnh cuồng

Chuyện tốt của Mạnh Nguyên Châu bị Thu Mộng Kỳ phá hỏng, cuối cùng chỉ còn cách nhờ Hà Lão Cửu chuyển một lời đến Tô Vận, bảo nàng suy nghĩ kỹ. Tối mai, gã sẽ đến trạm dịch kế tiếp đợi nàng.

Chỉ cần nàng gật đầu, gã liền tìm cách đưa nàng ra ngoài.

Đến tối hôm sau, khi Tô Vận lại được Hà Lão Cửu dắt ra, trong lòng nàng cũng đã sớm chuẩn bị.

Tô Trường Bình cũng nghiêm mặt, đi theo một bên, dường như chỉ cần ai bất kính với đại tỷ của hắn, thiếu niên kia sẽ không tiếc mọi giá sẵn sàng lao tới bất cứ lúc nào.

Nhưng Mạnh Nguyên Châu đã sớm phiền hắn vướng tay vướng chân, liền bảo Hà Lão Cửu dùng chút thủ đoạn để gạt người đi, khi ấy mới có được không gian riêng để ở cùng Tô Vận.

Nhưng khi Tô Vận lại một lần nữa từ chối đề nghị cùng gã rời đi, điều này khiến Mạnh Nguyên Châu, người tưởng rằng đã nắm chắc điểm yếu của nàng, cảm thấy rất kinh ngạc.

Tô Vận vốn dĩ thật sự muốn từ gã đây tìm được cơ hội, nhưng kể từ khi gặp Thu huyện lệnh, người này đã không còn là lựa chọn tốt nhất của nàng. (Editor: vợ là số 1)

Mạnh Nguyên Châu liên tiếp bị từ chối, ánh sáng trong mắt dần dần tan biến, trên mặt cũng không thể giấu được: "Không đi nữa sao, cơ hội tốt như vậy làm sao có thể không muốn đi..."

"Ta thật không hiểu , ngươi thà bị lưu đày cũng không muốn đi cùng ta......"

Lúc đầu chỉ là lẩm bẩm một mình, nhưng dần dần, hơi thở trở nên càng ngày càng gấp gáp, lời nói cũng trở nên càng ngày càng độc ác.

Gã nhìn chằm chằm nàng, hàm răng nghiến chặt bên má thoáng hiện: "Tô Khanh Vận, ngươi có biết không, những nữ nhân xinh đẹp như ngươi, khi đến Lĩnh Nam sẽ bị lưu đày đến trạm vệ làm quân kỹ! Ngươi hãy nghĩ xem, tất cả tướng sĩ trấn biên đều có thể nhục mạ ngươi, ngươi chẳng lẽ nguyện ý trở thành một ả kỹ nữ bị vạn người cưỡi, còn hơn là đi theo ta sao-"

Không còn cần thiết để giả vờ nữa, gã gần như gầm thét hét ra lời này.

Chỉ tiếc rằng, thần nữ trước mắt với phong thái vẫn như xưa, khi nghe gã thốt ra lời nói bỉ ổi như vậy, cũng chỉ bình thản nhìn gã, như nhìn một kẻ đáng thương.

Mà phản ứng như thế này trong mắt Mạnh Nguyên Châu lại cực kỳ chói mắt, sắc mặt gã cuối cùng cũng trở nên méo mó

"Ta thấy ngươi không biết mình hiện tại đang ở tình cảnh nào. Nếu đã muốn làm kỹ nữ như vậy thì ta toại nguyện cho ngươi--" Gã nói, một tay nắm chặt cánh tay Tô Vận, đẩy nàng về phía Hà Lão Cửu: "Hà Lão Cửu, nàng là của ngươi."

Gã muốn cho nữ nhân này một bài học, để nàng biết thế nào là thế gian hiểm ác, để nàng biết nếu không có gã, nàng sẽ đối mặt với hoàn cảnh tàn nhẫn ra sao. Gã muốn xem khi nàng bị nam nhân khác đè dưới thân, liệu trên mặt nàng còn giữ được thái độ thanh cao và khinh bỉ như vậy không.

Hà Lão Cửu từ lâu đã thèm muốn nhan sắc của Tô Vận, nhưng nữ nhân này được Mạnh gia nhị công tử che chở; hắn có lòng mà nhát gan, không dám đụng tới. Nay đối phương lại đưa ra mệnh lệnh như vậy, hắn như bị bánh nhân từ trên trời rơi xuống làm cho choáng nửa người, mãi nửa ngày mới hồi thần lại.

Khi hắn thật sự tỉnh lại, thái độ đê tiện lộ rõ không che giấu, thèm khát sốt ruột, hắn túm lấy cánh tay Tô Vận, định kéo về phía sau bức tường.

Tô Vận từng nghĩ Mạnh Nguyên Châu sẽ nổi giận, nhưng không ngờ đối phương lại mất hết lý trí đến mức này. Nàng vùng vẫy hết sức muốn thoát khỏi xiềng trói của Hà Lão Tam, nhưng bị một bàn tay to bịt miệng, chỉ có thể phát ra tiếng ô ô.

Hà Lão Cửu cố gắng kéo người về góc tường, nhưng thấy Mạnh Nguyên Châu với sắc mặt hung dữ đi theo phía sau hắn, ngơ ngác thở hổn hển nói: "Nhị công tử, ngươi--ngươi cũng định cùng sao?"

Sắc mặt Mạnh Nguyên Châu tái mét, gã đương nhiên không muốn nữ nhân gã yêu quý bị người khác nhục mạ, chỉ muốn cảnh cáo nàng một chút, để đối phương sợ hãi, từ đó khuất phục trước gã.

Chỉ nhìn nữ nhân này với biểu cảm ngoan cường và hận ý, gã không kìm nổi, nảy sinh một ý nghĩ biến thái.

Nhưng chưa kịp để gã nghĩ nhiều, một hồi tiếng chó sủa truyền từ phía bên kia bức tường, sủa điên cuồng không ngừng.

"Gâu gâu gâu - gâu gâu gâu - gâu gâu gâu!"

Mạnh Nguyên Châu cảnh giác đứng thẳng người, nhìn quanh bốn phía.

Cùng với một tiếng thở dài, giọng nói trẻ tuổi cũng theo gió bay đến: "Hóa ra trên đời thật sự có người thích đội mũ xanh."

*đội mũ xanh trong ngữ cảnh này là nghĩa bóng chỉ người đàn ông bị vợ hoặc bạn gái cắm sừng (tức bị phản bội trong tình cảm, đặc biệt là quan hệ thể xác).

Sắc mặt Mạnh Nguyên Châu tối sầm, giọng nói này là giọng gã ghét nhất, không có gì khác sánh bằng.

Gã không biết 'kẻ thích đội mũ xanh' là gì, nhưng người này như ruồi bọ, bất cứ lúc nào cũng xuất hiện, phá hỏng việc tốt của gã. Thật sự đáng chém nghìn dao ném xuống nồi dầu sôi, cũng không thể xua đi cơn giận trong lòng gã.

Gã nhìn quanh bốn phía, muốn tìm thấy tiểu Huyện lệnh hách dịch đó để xé tan hắn, nhưng không ngờ con chó to màu vàng hôm qua đột nhiên lao ra, lộ răng nanh, vẻ mặt hung dữ hướng về gã.

Còn lúc này, Tô Vận bị giữ chặt hai cánh tay, ép quỳ xuống đất. Ngay khoảnh khắc nghe thấy tiếng ấy, toàn thân nàng cuối cùng không còn căng cứng, thả lỏng sức lực mềm nhũn ngã xuống đất. (Editor: nếu nghe tới câu 'đội nón xanh' thì Tô Vận hẳn phải nhận ra là TMK cũng bị xuyên tới đây chứ ha)

Hà Lão Cửu bị phá kế hoạch, giận dữ vô cùng, nhưng người đến là tiểu Huyện lệnh, dù trong lòng cực kỳ không bằng lòng, cũng không dám làm bừa trước mặt hắn, đành phải buông cánh tay Tô Vận ra.

Vậy mà vẫn chưa chịu bỏ cuộc, quỳ xuống đất, vênh mặt nói: "Thu huyện lệnh, đây là Mạnh nhị công tử ban thưởng cho tiểu nhân, xin ngài nương tay. Nếu Thu huyện lệnh ngài thích, tiểu nhân trước sẽ cho đại nhân thử mùi trước, tiểu nhân sau đó sẽ--"

Thu Mộng Kỳ nghe thấy những lời nhục nhã này, lại nhìn nữ nhân bên cạnh với dáng vẻ chật vật và đôi mắt đỏ hoe, thật sự không thể chịu nổi, đá hắn một cú bay đi hai ba trượng.

Hà Lão Cửu đau đến nỗi nhăn mặt, nhưng lại không dám chống cự, chỉ có thể đẩy trách nhiệm lên Mạnh Nguyên Châu: "Tiểu nhân là theo lệnh Mạnh nhị công tử, tiểu nhân... tiểu nhân cũng không dám không tuân lệnh..."

Vừa nói xong, hắn lại e dè ngẩng đầu nhìn Mạnh Nguyên Châu.

"Ý của Hà Lão Cửu là công tử nhà thủ phụ ra lệnh để ngươi □□ tội phụ, lời này có đúng thật không?"

Mạnh Nguyên Châu tức đến mức mũi cũng méo, lời này mà lan ra, gã còn làm người được nữa hay sao.

"Thu Thực, bản công tử muốn làm gì, không đến lượt ngươi ra lệnh."

"Như vậy sao được, ta đường đường là mệnh quan triều đình, hưởng bổng lộc của vua để thay vua phân ưu, gặp chuyện bất công, làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn."

"Thật là càn quấy, những người này đều là tội nhân, bản công tử muốn phạt thế nào thì phạt thế đó, ngươi can thiệp được sao?"

"Ngươi không có quan chức, không có quyền xử lý tù nhân!"

"Đã như thế, ngươi cũng không phải quan phụ trách vụ tham ô của Tô-Lưu, càng không có quyền quản chuyện này."

"Vậy ngươi đừng quên, những tội nhân này chính là lao động xây dựng và trấn giữ Lĩnh Nam, cũng coi là bách tính của đất nước; ta thân là mệnh quan triều đình, lao động bị tổn hại, bách tính gặp nạn, sao có thể khoanh tay đứng nhìn!"

Mạnh Nguyên Châu không ngờ đồ ẻo lả này lại cứng rắn đến mức này, rõ ràng biết thân phận của gã mà còn dám chống đối, cứng đầu đến mức dầu muối không thấm, ngược lại khiến gã không biết phải bắt đầu xử lý từ đâu.

Thu Mộng Kỳ thấy bộ dạng Mạnh công tử bị thất bại, trong lòng cực kỳ sảng khoái: "Mạnh công tử đã không quản việc áp giải, lại cũng không phải đi công vụ, sao cứ cách vài ngày lại đi quanh quẩn theo sau lưng chúng ta, chẳng lẽ là muốn... cướp ngục?"

Việc cướp ngục kiểu này có thể nói ra thành lời sao? Chuyện này thật sự là tội đáng chết. Dù Mạnh Nguyên Châu có thể dùng thủ đoạn đưa người ra, nhưng cũng vẫn phải do các bên lén lút thu xếp tiến hành, sao có thể để gã ở đây mà khoe khoang nói lớn.

Ngay lúc này, từ cửa trạm dịch vang lên tiếng động.

Mọi người nhìn ra, thì ra Vương Già đã tới.

Chuyện việc dính líu đến con cháu thế gia, Vương Già ngày trước không chịu khuất phục nên từng chịu thiệt. Vài năm gần đây, mỗi lần gặp chuyện kiểu này liền thu mình không ra mặt, nào ngờ tối nay lại xuất hiện.

Mặc dù Mạnh Nguyên Châu có Mạnh gia chống lưng, nhưng quan viên trong triều kiềm chế lẫn nhau, người khác cũng để mắt đến Mạnh gia, mong nắm lấy sơ hở nhỏ. Nếu chuyện của gã bị lộ ra ngoài, ngày mai phụ thân gã trên triều đường chắc chắn sẽ bị ngự sử đài tâu lên một bản, bệ hạ tâm tính khó đoán, chưa biết sẽ tính kế gì với Mạnh gia.

Hiện nay đã vướng phải một gã cứng đầu ngoan cố, nếu lại làm khó viên tham quân trước mắt, thật sự không cần thiết.

Vậy là gã oán hận liếc một cái về phía Hà Lão Cửu đang quỳ trên đất để cảnh cáo, rồi nhanh chóng rút lui trước khi Vương Già đến.

Vương Già trong lòng sáng như gương, thong thả chờ đến khi người đi hết hắn mới chậm rãi tới.

Nhìn Hà Lão Cửu quỳ trên đất, mặt hiện vẻ không vui: "Chuyện gì vậy? Không có việc gì mà lại lôi phạm nhân ra làm gì, người chạy trốn, ngươi chịu trách nhiệm nổi không?"

Hà Lão Cửu miệng mấp máy, một lúc không biết nói gì cho phải, chỉ đành khấu đầu cười gượng, nói vài lời làm vừa lòng, rồi lén lút đưa cho Vương Già chút bạc.

Vương Già mới giơ tay ra hiệu cho gã đưa người trở về lao.

Trước khi bị dẫn đi, Tô Vận không nhịn được ngoảnh lại nhìn, ánh mắt dường như chứa ngàn lời muốn nói hướng về Thu Mộng Kỳ.

Tiếc thay, Thu Mộng Kỳ đang quay sang nói chuyện với Vương Già, không hề thấy ánh mắt ngoảnh lại nhiều lần của nàng.

Hà Lão Cửu nhìn Tô Vận đi vài bước lại quay đầu nhìn, không nhịn được cất lời chế nhạo: "Ngươi đừng tưởng kẻ họ Thu vừa tình cờ giúp ngươi một lần là thật lòng để ý ngươi đâu, phì, đừng mơ tưởng viển vông."

Tô Vận nghe lời châm chọc bên tai, nhớ lại lúc gã kéo nàng ra sau bức tường, càng thêm ghét bỏ con người này, huống chi còn phải nói chuyện với gã, liền quay mặt đi thẳng, không để lại một chút ánh mắt nào.

Hà Lão Cửu thấy nàng nhìn gã với vẻ khinh bỉ như vậy, giận đến mức răng ngứa ngáy.

Một tên tội nhân dưới gông xiềng mà dám tỏ vẻ kiêu căng với gã.

Gã liền cười nhạt: "Đồ nữ nhân hôi hám, nhớ kỹ đi, kẻ họ Thu không thể lúc nào cũng quấn lấy ngươi, rồi ngươi sẽ có lúc đơn độc."

Đúng lúc đó, Tô Trường Bình cũng vừa kịp đến.

Sau khi bị vài tên sai dịch dẫn đi, hắn mới biết sự việc không như ý.

Bây giờ thấy Tô Vận không có chuyện gì, hắn thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng không nhịn được lạnh mặt phản bác: "Quan gia cũng nên nhớ kỹ, xưa nay bị đày đến Ninh Cổ Tháp hay Lĩnh Nam, quan viên lẫn hoàng tộc không đếm xuể, nhưng cuối cùng được triệu hồi cũng chẳng ít, triều này đã có vài trường hợp điển hình. Việc Tô gia tham ô ngân khố hoàn toàn bịa đặt, bằng chứng là đến giờ quan binh vẫn không tìm ra bạc, nếu một ngày nào đó đại thúc ta được phục chức, lúc ấy ta sẽ là người đầu tiên chém ngươi."

Thiếu niên mười lăm tuổi, dữ tợn nói ra những lời như vậy, trông chẳng khác nào một con sói hung tợn, sẵn sàng lao tới xé nát người.(Editor: bản lĩnh hơn thằng cha Mạnh gì đó r)

Dù cho lão già như Hà Lão Cửu, bị uy hiếp như vậy, trái tim gã vẫn không kìm được mà đập mạnh một cái.

Lời của Tô Trường Bình nói, quả đúng là sự thật. Quan lại bị giáng vào đại lao, có khi chỉ là chuyện một lời nói của hoàng đế. Lỡ như một ngày kia hoàng đế tâm tình tốt, mừng thọ cho thái hậu cùng hoàng hậu, trực tiếp đại xá thiên hạ, đám phạm nhân này tức thì khôi phục thân phận tự do. Đến lúc đó, khó tránh khỏi không trả thù những kẻ đã hãm hại mình.

Hà Lão Cửu dù sao cũng là tay lão luyện, gã ha ha cười gượng hai tiếng: "Ta chỉ là làm theo lệnh, ngươi chém ta làm gì?"

"Ngươi tự biết ta nói gì." Tô Trường Bình hừ một tiếng.

Hai bên chẳng vui vẻ gì mà tan.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip