Mùa xuân đến, những cành cây khô cằn bắt đầu đâm chồi nảy lộc, không khí trong lành hơn sau những ngày đông lạnh giá. Nhưng trong căn phòng nhỏ, không gian như đông đặc lại. Tân Chỉ Lôi nằm trên giường, hơi thở yếu ớt, cơ thể mỏng manh như có thể tan biến bất cứ lúc nào
Tần Lam ngồi bên cạnh cô, đôi mắt sưng đỏ vì những đêm dài không ngủ. Cô đã rơi vào hôn mê sâu từ vài ngày trước, không còn phản ứng trước bất kỳ âm thanh hay ánh sáng nào. Nàng không dám rời cô nửa bước vì sợ, nỗi sợ hãi tột cùng nhớ về những chuyện quá khức. Nếu rời xa cô, thì nàng sẽ hối hận mất
A Ly cũng có mặt, không khí trong phòng tràn ngập nỗi buồn và sự lo lắng
-"Tần Lam, cô đã ăn gì chưa? Đừng để bản thân suy sụp"_ Bạn thân cô nhẹ giọng nhắc, đặt tay lên vai nàng
Nàng lắc đầu, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt cô
-"Tôi không đói... Tôi chỉ muốn ở đây với em ấy"
A Ly thở dài, hiểu rằng nàng không muốn rời xa cô dù chỉ một giây
-"Cô cần nghỉ ngơi. Nếu cô ngã gục, ai sẽ chăm sóc cho cô ấy?"
-"Chỉ Lôi mà biết, cô sống như vậy? Cô ấy có vui không?"
Nàng không đáp, chỉ nắm chặt tay cô, cảm nhận hơi ấm yếu ớt còn sót lại
-"Chỉ Lôi từng nói muốn sống đến mùa xuân... Bây giờ đã là mùa xuân rồi, nhưng em ấy không tỉnh lại để nhìn thấy nó"
Ngoài trời rất đẹp, khung cảnh thiên nhiên đơm bông kết trái đón chào một năm mới đầy thịnh vượng. Đẹp quá...Chỉ Lôi tỉnh dậy nào! Năm mới sắp đến rồi
A Ly không biết phải nói gì hơn. Cô nhìn hai người, lòng tràn ngập sự đau xót nhưng cũng bất lực
Bên ngoài cửa sổ, những bông hoa đầu tiên đang nở rộ, khoe sắc dưới ánh mặt trời. Nhưng trong lòng nàng, tất cả đều trở nên nhạt nhòa
-"Em ơi..."_Nàng khẽ gọi, giọng run rẩy
-"Hãy tỉnh lại đi. Mùa xuân đã đến rồi, như em từng mong muốn. Chúng ta còn rất nhiều điều chưa làm cùng nhau mà"
Nhưng cô vẫn im lặng, chìm sâu trong thế giới của riêng mình. Nàng cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt, nhưng vẫn cố gắng mạnh mẽ
-"Em hãy nghe tôi, dù có chuyện gì, tôi sẽ ở đây, bên em. Chỉ cần em không bỏ tôi lại..."
Những giọt nước mắt rơi xuống bàn tay cô, như thể muốn truyền thêm chút hơi ấm, chút hi vọng mong manh. Nhưng thời gian vẫn lặng lẽ trôi, mang theo sự tàn nhẫn của định mệnh
Tần Lam chạm tay vào đôi môi khô khốc, bong tróc của Chỉ Lôi, nàng xót xa vô cùng. Ước gì, nàng có thể gánh vác một phần nỗi đau mà Tân Chỉ Lôi phải chịu đứng. Thế giới của nàng sắp biến mất rồi!
Bàn tay lấy ra một lọ son dường, dùng tay quệt một lớp mỏng thoa lên đôi môi tái nhợt, như một mảnh đất cô cằn nhưng trong lòng đất vẫn còn một sức sống mãnh liệt đang âm thầm cố gắng sống. Tần Lam miết đôi môi của cô, nàng hôn nhẹ lên chúng. Nước mắt trực trào
-"Tôi yêu em lắm, tôi sắp điên rồi. Em còn không mau tỉnh dậy đi"
●●●
Một buổi chiều muộn, khi nàng đang ngồi bên giường của cô, ánh mắt dõi theo từng hơi thở yếu ớt, điện thoại bất ngờ đổ chuông. Nàng liếc nhìn màn hình, đôi mày khẽ nhíu lại khi thấy tên người gọi hiện lên
Đó là một cái tên mà nàng đã giấu kín từ rất lâu – mối tình đầu của nàng
Do dự một lúc, nàng cuối cùng vẫn bấm nhận cuộc gọi, giọng điệu bình tĩnh nhưng xa cách:
-"A lô?"
Đầu dây bên kia, một giọng nam quen thuộc vang lên, mang theo sự ngập ngừng:
-"Là tôi... Tôi về nước rồi. Tôi muốn gặp em. Có thể không?"
Nàng nắm chặt điện thoại, hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh:
-"Chúng ta không còn gì để nói nữa. Tôi nghĩ chuyện giữa chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi."
Giọng anh ta trở nên gấp gáp hơn
-"Tôi biết, nhưng có những điều tôi chưa từng nói rõ với em. Chỉ một lần thôi, gặp tôi nhé. Tôi sẽ không làm phiền em nữa"
Nàng im lặng, lòng dậy sóng với những cảm xúc xưa cũ, nhưng khi quay sang nhìn cô đang nằm đó, tất cả những gì nàng cảm nhận được chỉ còn là sự kiên định
-"Tôi không chắc mình có thể. Tôi đang chăm sóc một người rất quan trọng. Người đó cần tôi."
-"Người đó... là ai?"_Anh ta hỏi, giọng đầy tò mò
Nàng ngừng lại một chút, rồi đáp ngắn gọn:
-"Là người tôi yêu hơn bất kỳ ai. Chuyện cũ giữa tôi và anh, hãy để nó ngủ yên đi"
Anh ta lặng đi trong vài giây, cuối cùng thở dài:
-"Tôi hiểu rồi. Nhưng nếu em đổi ý, em biết tôi ở đâu mà."
Cuộc gọi kết thúc, nàng đặt điện thoại xuống bàn, trái tim vẫn đập rộn ràng với những ký ức và cảm xúc lẫn lộn. Nhưng khi ánh mắt nàng trở lại với cô, tất cả những gì nàng nghĩ đến chỉ là người đang nằm đây, người đã cho nàng một tình yêu chân thành và trọn vẹn nhất.
Nàng khẽ nắm lấy tay cô, thì thầm
-"Em yên tâm, tôi sẽ không rời xa em. Người đó không còn quan trọng nữa, em mới là tất cả với tôi"
Dù cô vẫn chìm trong cơn hôn mê, nàng tin rằng cô có thể nghe thấy, và lòng nàng chưa bao giờ chắc chắn như lúc này
"Tần Lam"
●●●
Đêm muộn, căn phòng nhỏ chìm trong bóng tối yên tĩnh, chỉ có tiếng thở yếu ớt của cô và âm thanh kim đồng hồ tích tắc. Nàng đang ngồi bên cạnh giường, cầm tay cô như mọi khi, ánh mắt mệt mỏi nhưng vẫn kiên nhẫn trông chừng cô từng phút. Nàng khó khăn lắm mới ngủ được, vậy mà ai lại phá tan giấc ngủ của nàng chứ?
Điện thoại cứ reo mãi
Điện thoại trên bàn rung lên, màn hình sáng rực giữa bóng đêm. Nàng liếc nhìn, và lại là cái tên ấy - Nhất Viễn
Nàng do dự một lúc rồi cầm lấy điện thoại, đi ra góc phòng, giữ giọng nói thấp nhất để không làm ảnh hưởng đến cô. Trước khi đi, nàng còn đắp chăn cẩn thận, đặt nụ hôn lên khóe mắt của đối phương
-"Anh còn muốn gì nữa?"_Giọng nàng lạnh lùng nhưng không giấu được chút mệt mỏi.
Đầu dây bên kia, giọng anh ta mang theo chút nghẹn ngào
-"Anh xin lỗi vì gọi muộn như thế này, nhưng anh không thể chờ được nữa. Anh phải nói với em... về những gì đã xảy ra năm đó..."
Nàng im lặng, lòng dậy sóng với những ký ức không mấy dễ chịu.
-"Nói đi. Nhưng sau cuộc gọi này, tôi không muốn nghe gì thêm từ anh nữa. Tôi không rãnh đâu"
Anh ta thở dài, rồi chậm rãi lên tiếng
-"Năm đó... anh không lấy người khác vì tình yêu. Đó là một cuộc hôn nhân sắp đặt, vì gia đình anh ép buộc. Anh không có lựa chọn nào khác. Anh đã muốn giải thích với em, nhưng anh sợ làm tổn thương em thêm. Anh hèn nhát, anh biết....sai rồi. Tần Lam"
Giọng nói của anh ta dần nghẹn lại, như thể những năm tháng ấy cũng để lại vết thương không thể lành.
Nàng nhắm mắt, cố giữ bình tĩnh:
-"Anh nghĩ bây giờ nói những điều này thì có ý nghĩa gì? Anh đã rời đi, đã chọn con đường khác, còn tôi thì đã học cách buông bỏ và trân trọng người xứng đáng"
-"Anh biết anh đã sai. Nhưng anh không thể ngừng nghĩ về em. Khi biết em đã tìm được người khác, anh vừa đau lòng, vừa thấy nhẹ nhõm vì em không còn đau khổ vì anh nữa"
Nàng siết chặt điện thoại, giọng nói lạnh lùng:
-"Đúng, tôi đã tìm được người quan trọng hơn anh rất nhiều. Người đó là tất cả với tôi. Anh không còn chỗ trong trái tim tôi nữa"
Anh ta im lặng, chỉ có tiếng thở dài từ đầu dây bên kia:
-"Anh hiểu rồi. Anh chỉ muốn em biết... anh không ngừng yêu em dù mọi chuyện đã muộn màng. Mong em sống hạnh phúc."
Nàng khẽ cười, một nụ cười vừa chua xót vừa giải thoát
-"Hạnh phúc của tôi không còn liên quan đến anh nữa. Anh hãy sống tốt, và đừng làm phiền tôi thêm lần nào nữa. Tạm biệt nha"
Nàng cúp máy, đặt điện thoại xuống bàn, đôi mắt trống rỗng nhưng lòng lại nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Nàng quay lại bên giường, nắm lấy tay cô, thì thầm
-"Tôi không cần gì ngoài em. Tôi chỉ mong em tỉnh lại, để tôi có thể nói rằng mình yêu em thêm một lần nữa"
Bên ngoài cửa sổ, đêm vẫn lạnh lẽo, nhưng trong lòng nàng, mọi thứ đã khép lại để nhường chỗ cho duy nhất một người
●●●
Vài tuần sau, cô vẫn nằm đó, bất động và yếu ớt, nhưng hơi thở vẫn đều đặn, như thể đang chống chọi lại từng giây phút của số phận. Nàng và cô bạn thân luôn thay phiên nhau chăm sóc cô, từ từng bữa ăn, từng giấc ngủ, đến cả những hy vọng mong manh nhất.
Một ngày nọ, bác sĩ đến thăm khám định kỳ. Vừa bước vào phòng, ông lộ rõ vẻ ái ngại và không thoải mái. Sau khi kiểm tra các chỉ số, bác sĩ đặt ống nghe xuống, cúi đầu thật thấp:
-"Tôi... tôi thật sự xin lỗi."
Nàng nhíu mày, ánh mắt thoáng lên sự nghi ngờ:
-"Xin lỗi? Ý ông là sao?"
Bác sĩ lúng túng, giọng ông run rẩy:
-"Chúng tôi đã cố gắng hết sức...cô ấy sẽ không sống được. Nhưng theo như tôi biết nếu có thể giúp được hai người, tôi sẽ đồng ý liên hệ với bác sĩ nước ngoài. Tiến hành điều trị cho cô ấy"
Những lời này như sét đánh ngang tai. Nàng đứng bật dậy, ánh mắt không tin nổi
-"Ông nói sao? Cô ấy... ung thư máu giai đoạn cuối vẫn có thể chữa được sao"
Bác sĩ cúi gằm mặt, vẻ hối lỗi khôn nguôi
-"Đúng vậy. Nhưng chi phí rất đắt đỏ, đòi hỏi người nhà phải có kinh tế vững chắc"
Nàng ngã phịch xuống ghế, toàn thân run rẩy. Những giọt nước mắt cứ thế trào ra, không rõ là do vui mừng hay đau khổ vì những gì cô đã phải chịu đựng.
Bác sĩ tiếp tục cúi đầu, lặp đi lặp lại lời xin lỗi
-"Chúng tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm. Và tôi hứa sẽ làm hết sức để giúp cô ấy hồi phục"
Cô bạn thân đứng bên cạnh cũng sững sờ, không nói nên lời. Nhưng khi thấy nàng như muốn gục ngã, cô vội đỡ lấy nàng, thì thầm
-"Lam, bình tĩnh lại. Đây là tin tốt mà, phải không? Cô ấy vẫn còn cơ hội..."
Nàng gật đầu, nước mắt vẫn chảy dài. Ánh mắt nàng hướng về phía cô, lòng tràn đầy hy vọng mới
-"Đúng, em ấy sẽ sống. Tôi nhất định không để em ấy rời xa tôi nữa"
Bác sĩ hứa hẹn sẽ lên phác đồ điều trị mới, nhưng với nàng, điều quan trọng nhất bây giờ là cô vẫn còn ở đây, vẫn còn hy vọng để họ có thể tiếp tục bên nhau
***
Toi thất tình r các mommm....haizzz
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip