Chương 9: Giả dối

Sau lần bị từ chối, cô vẫn không từ bỏ. Trái tim cô như ngọn lửa nhỏ, âm ỉ nhưng không bao giờ tắt. Cô quyết định làm một việc táo bạo: giả làm một chàng trai để tiếp cận và bảo vệ Tần Lam theo một cách khác. Chỉ có như vậy, Tân Chỉ Lôi mới có thể ở bên Tần Lam mà thôi

Cô cắt tóc ngắn, thay đổi phong cách ăn mặc. Từ cô gái dịu dàng, nhỏ nhắn, cô biến thành một chàng trai trông có phần mạnh mẽ, phong trần. Cô lấy một cái tên mới – Lâm Phong – và bắt đầu xuất hiện trong cuộc sống của chị với một vai trò hoàn toàn khác

Tân Chỉ Lôi tiếp cận Tần Lam thông qua mạng xã hội, thường xuyên bình luận ở bài viết của nàng. Chỉ trong vài tuần, họ đã bắt đầu tìm hiểu nhau...

Lần đầu gặp lại trong hình dáng mới, nàng không nhận ra cô. Lâm Phong mỉm cười, giọng nói đã thay đổi đôi chút:

-"Chào chị! Tôi mới chuyển đến đây, rất vui được làm quen."

Nàng nhìn Lâm Phong, ánh mắt tò mò nhưng không mảy may nghi ngờ. Sự lạnh lùng ngày nào dường như không còn nữa, bởi trong mắt chị, Lâm Phong là một người xa lạ, không liên quan đến quá khứ đầy tổn thương kia

Lâm Phong luôn xuất hiện đúng lúc khi nàng cần. Những buổi tối muộn, khi chị tan làm, Lâm Phong âm thầm chờ trước cửa tiệm, đưa chị về nhà với lý do

-"Đường tối, chị đi một mình nguy hiểm lắm. Tôi đi cùng cho yên tâm"

Những lần nàng bị áp lực công việc, cô mời chị đi ăn, lắng nghe nàng tâm sự, và đôi khi đưa ra những lời khuyên đầy chín chắn

-"Cuộc sống đôi khi khắc nghiệt, nhưng chị không phải đối mặt một mình đâu"

Nàng dần quen với sự hiện diện của Lâm Phong. Nụ cười của nàng nhiều hơn, ánh mắt bớt u buồn. Trong lòng nàng, Lâm Phong như một chỗ dựa vững chắc, một người bạn đồng hành tin cậy. Cảm xúc nàng dần thay đổi, chỉ mấy thàng nàng đã có chút rung động với người tên Lâm Phong

Cô xuyên suốt như thế, chiếm được tình cảm của Tần Lam

Một buổi tối, khi cả hai cùng ngồi trên băng ghế công viên, chị khẽ nói

-"Phong này... Tôi không biết tại sao, nhưng ở bên cậu, tôi thấy an tâm hơn rất nhiều"

Lâm Phong nhìn nàng, trái tim đau nhói vì những lời chưa thể nói ra. Cô khẽ cười

-"Đó là vì tôi luôn muốn bảo vệ chị. Chỉ cần chị hạnh phúc, với tôi là đủ rồi"

Nàng nhìn Phong, ánh mắt thoáng chút bối rối. Dường như, trong lòng nàng đã nảy sinh một cảm xúc đặc biệt, nhưng nàng không dám thừa nhận

Một ngày nọ, nàng vô tình thấy Phong bị thương khi cố gắng giúp mình tránh khỏi một tai nạn nhỏ. Khi băng bó vết thương cho Phong, nàng bất ngờ nhận ra vết sẹo quen thuộc trên tay – vết sẹo mà Tân Chỉ Lôi từng kể với chị ngày xưa

Tần Lam sững sờ:

— "Em... cậu... là..."

Cô im lặng, không thể giấu được nữa. Cô cầm tay nàng, giọng trầm ấm, nước mắt khẽ tuôn rơi

-"Em xin lỗi... Em đã giả làm một người khác, chỉ để được ở bên chị, bảo vệ chị theo cách chị không còn phòng thủ"

-"Tại sao em phải làm như vậy? Tại sao lại lừa dối chị?"

Cô nhìn sâu vào mắt nàng, giọng nói đầy xúc động

-"Vì em yêu chị. Em chấp nhận làm tất cả, dù phải trở thành ai đi nữa, chỉ cần chị cảm thấy an toàn, chỉ cần chị hạnh phúc."

Nhưng Tần Lam đã cho cô một cái tát và chỉ tay thẳng mặt cô

-"Đừng bao giờ gặp chị nữa, sau này không cần làm ở tiệm hoa nữa đâu. Lương tháng này của em chị sẽ gửi sau"

-"Tần Lam! Sao chị không chấp nhận em chứ...làm sao chị mới chấp nhận em?"

-"Tôi không yêu phụ nữ...chị thích nam..."

Tần Lam rời đi, cô chỉ biết ô mặt mình rồi đi lang thang ở ngoài đường, trở về nhà. Tân Chỉ Lôi đang khóc nấc lên, từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má chảy dài xuống chiếc giường nhỏ của Tân Chỉ Lôi...

●●●

Buổi chiều mưa hôm ấy

Sau khi sự thật được hé lộ, Lâm Phong đứng trước mặt nàng, ánh mắt đong đầy hy vọng, chờ đợi một lời hồi đáp. Nhưng Tần Lam không nói gì, đôi mắt đầy bối rối xen lẫn đau đớn. Cuối cùng, nàng thở dài, giọng lạnh lùng hơn bao giờ hết:

-"Tại sao em lại làm như vậy? Em nghĩ giả làm người khác để lừa dối tôi là cách tốt nhất ư?"

Tân Chỉ Lôi lặng người, giọng cô run run:

-"Em... em không có ý định lừa dối chị. Em chỉ muốn được ở bên chị, giúp chị vượt qua nỗi đau..."

Nàng lắc đầu, ánh mắt đầy tổn thương

-"Không, em đã vượt qua giới hạn. Em đã xâm nhập vào cuộc sống của tôi bằng sự dối trá. Điều tôi sợ nhất chính là bị tổn thương và lừa dối... vậy mà em lại làm điều đó với tôi."

Tân Chỉ Lôi bước tới, cố gắng giải thích

-"Em chỉ muốn bảo vệ chị! Em làm tất cả vì em yêu chị!"

Nàng lùi lại, giọng lạnh nhạt:

-"Đừng nói nữa. Tình yêu của em khiến tôi cảm thấy ghê tởm... Tôi không cần nó"

Những lời nói ấy như lưỡi dao sắc bén cắt sâu vào trái tim Tân Chỉ Lôi. Cô đứng lặng giữa cơn mưa, nước mưa hòa lẫn nước mắt. Cô cố gắng tìm kiếm chút ấm áp trong ánh mắt nàng, nhưng tất cả chỉ là sự lạnh lùng, xa cách

Nàng ném cho cô số tiền lương tháng nay còn thêm một chút

Tần Lam quay lưng bước đi, bỏ lại đứng trơ trọi giữa cơn mưa. Trước khi đi, nàng nói lời cuối cùng:

-"Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Tất cả kết thúc rồi."

Những ngày cô đơn, cô thường uống rượu sau đó lại thử hút thuốc, nó khiến cô thoải mái hơn. Hoài mình vào làn khói của thuốc lá, cô bất giác cười lớn

Sau ngày hôm đó, Tân Chỉ Lôi không còn xuất hiện trước mặt nàng nữa. Cô không còn đứng chờ trước cổng, không còn những bữa cơm lặng lẽ hay những lời quan tâm ấm áp. Cô biến mất hoàn toàn, như chưa từng tồn tại trong cuộc sống của Tần Lam

Nàng thở phào nhẹ nhõm

Nhưng trong lòng Tân Chỉ Lôi, nỗi đau vẫn còn đó. Mỗi ngày, cô đi qua những con đường quen thuộc, nhìn vào cửa tiệm hoa cũ, lòng quặn thắt. Cô nhớ nàng, nhớ từng nụ cười, ánh mắt, dù là những khoảnh khắc nhỏ nhất. Nhưng cô biết, tình cảm chân thành đôi khi không đủ để giữ một người ở lại

Chỉ một tháng, cô đã bước vào con đường nghiện thuốc lá, có lần cô còn nhìn thấy mẹ sau khi uống liền 12 chai bia, Tân Chỉ Lôi ngồi trong lòng mẹ, bàn tay mềm mại ấy vuốt ve cô an ủi cô. Dù thế nào cũng phải tiếp tục sống, cô là hy vọng của mẹ

Cô vẫn dõi theo từ xa

Dù bị tổn thương, Cô vẫn âm thầm dõi theo Tần Lam. Cô không còn xuất hiện trực tiếp, nhưng vẫn lặng lẽ quan tâm. Khi biết nàng bị ốm, cô gửi thuốc qua người giao hàng. Khi thấy nàng gặp khó khăn trong công việc, cô âm thầm giúp đỡ

Tình yêu của mình giờ đây chỉ có thể là một thứ tình cảm thầm lặng. Nhưng cô chấp nhận điều đó. Dù bị từ chối, cô vẫn không ngừng yêu thương và bảo vệ nàng theo cách của riêng mình

---

Liệu thời gian có thể xóa nhòa khoảng cách?

Giữa hai người giờ đây là một khoảng cách không thể chạm tới. Nhưng liệu thời gian có thể hàn gắn? Liệu nàng có nhận ra rằng, dù dưới bất kỳ hình dạng nào, tình yêu của Tân Chỉ Lôi vẫn chưa bao giờ thay đổi?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip