Chương 7:

Sài Gòn được mệnh danh là thành phố hoa lệ, nhưng là hoa cho người giàu và lệ dành cho người nghèo..

Cái nghèo đeo bám dai dẳng đã cướp mất đi sinh mệnh của những con người yếu lòng. Nào là sóng gió bao giờ cũng chực chờ ập thẳng vào người, cuộc sống bế tắc còn chuyện tình cảm thì rơi vào ngõ cụt đã dần dà tiếp tay đẩy bọn họ rơi vào vực thẳm. Mà cách tốt nhất để giải quyết đó chính là tự sát.

Có muôn vàn cách để tự tử, trong đó nhảy sông quả thật là một lựa chọn không tồi.

Trên đoạn sông Sài Gòn dài chưa đến năm km giáp ranh giữa địa phận hai quận Thủ Đức và quận Bình Thạnh lâu lâu người dân xung quanh bờ liên tục phát hiện những thi thể trôi lập lờ trên sông. Sự việc diễn ra với mật độ dày đặc đến nỗi người dân địa phương đều đồng lòng gọi nơi đây là khúc sông bị ma ám.

Chẳng hiểu vì lí do gì mà những cái xác chết trôi đa phần đều trôi tới đây rồi dừng, không trôi đi nơi khác nữa, dường như thi thể bị một thứ sức mạnh bí ẩn nào đó kéo lại mặc dù dưới sông không có bất kì vật cản nào.

Là ranh giới hình thành tự nhiên giữa hai quận nên có rất nhiều cây cầu được bắc lên nhằm mục đích nối liền thông thương của hai bờ như cầu Bình Lợi cũ là cây cầu trọng điểm trong giao thông đường sắt, cầu Bình Lợi mới và cầu Sài Gòn…vv. Đoạn sông đi qua địa bàn hai quận này đảm nhận trên người vị trí giao thông đường thủy huyết mạch nên ngành dịch vụ nơi đây tương đối phát triển, mà cụ thể là quán cóc bờ kè.

Sông Sài Gòn có tầm nhìn đẹp lại kèm theo gió chiều thổi lồng lộng thành ra dưới cái nắng nóng oi bức giữa lòng thành phố thì khí hậu những nơi gần sông phải nói là vô cùng mát mẻ. Rãnh rỗi ngồi nhâm nhi cốc cà phê hay trà đá ở mấy chỗ thế này thật sự mang lại cảm giác rất thoải mái thú vị. Dân thành thị nắm bắt cực tốt điểm ấy, chính vì thế mà những quán nước cũng theo đó mà nổi lên như nấm mọc sau mưa.

Ai xui dữ lắm mới gặp phải trường hợp đi bờ kè uống nước rồi nhìn thấy xác chết lững lờ trôi ngang.

Nhiều ý kiến khác nhau cho rằng đoạn sông này vì có quá nhiều người chết oan khuất nên rất linh thiêng. Người ở khu vực này ít khi ra sông còn người ở khu khác vì mê số đề nên đêm đêm vẫn lặn lội ra đấy cầu cơ. Không biết hiệu nghiệm ra sao nhưng khi thấy họ đêm hôm khuya khoắt ra sát bờ sông ngồi thu lu thì ai cũng ái ngại. Ngộ nhỡ họ không biết bơi hay bị trượt chân ngã xuống sông thì lại có thêm một cái chết oan uổng.

Theo lời nói từ những con người am hiểu, thực tế thì việc những người dân ở khu vực né tránh và hạn chế ra đoạn sông này vào ban đêm không phải chỉ vì các lý do kỳ bí mà còn một vài nguyên nhân sâu xa khác. Có thể vì họ không muốn bản thân hoặc con cháu của mình chứng kiến những cảnh tượng quá đỗi bi thương, ám ảnh nên họ mới hạn chế việc ra sông.

Và đó không phải là nỗi sợ mà đó chỉ như một việc kiêng cữ bình thường.

Cộng đồng người Việt xưa nay đâu có sợ thứ gì. Những vụ ẩu đả có súng, có bom bắng đùng đùng họ còn chẳng thèm sợ, trái lại còn kéo bạn bè hàng xóm cùng nhau tụ tập xem đông hơn mới ghê. Xưa nay là vậy, lòng hiếu kì luôn lấn át mất phần sợ hãi trong từng tế bào của người Việt Nam.

Lúc cả bọn ra đến bờ kè đã thấy một đám đông đứng bàn tán xung quanh hiện trường được đội công an thành phố chăng dây. Những bà thím bà dì tay chân cứ chỉ chỉ trỏ trỏ vào cái xác, cảm thấy chưa đủ họ còn chụm đầu vào nhau bàn tán đủ thứ chuyện trên đời, những thanh thiếu niên thì cầm trên tay chiếc điện thoại hả hê livestream kéo tương tác. Đấy thử nhìn mà xem, nói người Việt nhiều chuyện có sai miếng nào đâu ?

Chen chúc qua đám đông náo nhiệt để lên phía trên nhìn cho rõ, Khánh Vân thở phào nhẹ nhõm khi thấy được bóng dáng thướt tha của Phương Thùy đang đi tới đi lui bên cạnh thi thể người đàn ông xấu số, thi thoảng nâng máy ảnh chụp lấy một số chi tiết quan trọng.

Khác với dáng vẻ yêu nghiệt  lúc gặp chị trong nhà bảo tàng, giờ đây Phương Thùy bật chế độ lạnh lùng nghiêm túc. Mái tóc xoăn dài được bới củ tỏi cho thuận tiện khi làm việc, vài cọng lả lơi buông xuống phất phơ trong gió trông vô cùng cuống hút. Cổ chị ta đeo máy ảnh trùng nhãn hiệu với cái mà Vân đang có, mỗi động tác chụp hình hay ghi thông tin đều toát ra nét chuyên nghiệp lão làng.

"Ê Vân, tao nghe máy bà cô ở đây nói cái xác bị thiếu mất trái tim." Nhã Quỳnh vỗ vai Khánh Vân một cái rõ đau. Thấy nhỏ bạn cứ đờ đẫn nhìn vào trong đó khiến cô cảm thấy rất lạ. Cái xác trương lên trông kinh khủng muốn chết, có gì thú vị đâu mà con điên này thích nhìn hoài.

" Chắc bị cá ăn." Vân quay sang liếc Quỳnh, hờ hững nói một câu xem như trả lời rồi lại tiếp tục dán mắt vào bên trong hiện trường.

Bé Quỳnh tò mò dán mắt nhìn theo đúng cái hướng mà Vân đang nhìn, thấy rõ thứ cần tìm Quỳnh liền bĩu môi tỏ vẻ khinh bỉ.

" Xời ơi tưởng ra đây tìm tư liệu học tập, ai dè ra đây tìm người thương. Có cần phải thiếu liêm sỉ đến thế không trời."

" Ờ thì ra tới đây tao mới thấy chị ấy đang ở chỗ này, chứ ai biết bả chỗ nào mà đi theo." Khánh Vân bối rối tìm cách chống chế. Nhỏ này biết lí do rồi thì im cái miệng lại đi, ai đời nói oang oang như vả cái chát vào mặt cô dị đó. Người ta là con gái, người ta cũng biết ngại chứ bộ.

Minh Trường cầm hai ly nước giơ lên khỏi đầu vì sợ đổ, cảm thấy ổn thỏa anh chàng mới bắt chước người xung quanh lách cái thân mình độ sộ chen chúc vào vị trí của hai cô nàng cùng lớp. Cái đầu vàng lọt thỏm giữa đám đông trông khá là tức cười.

"Không phải đâu Vân, ban nãy mình đi mua nước mía cho hai bạn có nghe người ta đồn là trên cái xác có vết rạch rất ngọt, không phải là mấy cái vết thương nham nhở do cá rỉa đâu." Nói rồi anh ta chìa tay đưa hai ly nước mía mát lạnh cho Vân và Quỳnh.

Sáng nay cô vừa nhận được một trái tim thối rữa, có khi nào chủ nhân của thứ kinh tởm ấy là khối thi thể chết trôi này không nhỉ.

"Nếu thứ đó thật sự là của anh thì anh sống khôn thác thiêng tối có về thì làm ơn ra bãi rác mà đòi, tôi quẳng đi rồi đừng có đến đập cửa nhà tôi." Khánh Vân sợ xanh cả mặt, nói lớn thì sợ công an tóm lên phường, không khấn thì sợ bị ma tới đòi nợ, thế là cô chỉ đành âm thầm khấn vái trong đầu. Khấn sơ sài vậy không biết "họ" có nghe được không nữa.

"Mấy người kia đâu hết rồi Trường ? Lúc nãy thấy mấy ổng có đi theo tụi mình mà." Nhã Quỳnh đón lấy ly nước uống một ngụm, ánh mắt ngó lại phía sau xem còn ai tới nữa không.

"Không biết nữa, nãy giờ chưa đụng phải đứa nào hết trơn.....  Ủa cái chị lúc chiều kìa, bả làm gì ở trỏng vậy ta? Bọn mình có duyên với bả ghê ha.." Minh Trường nhìn dáo dác xung quanh tìm bóng dáng hội bạn, lúc nhìn phớt qua hiện trường bất chợt cậu nhìn thấy chị gái kia cũng đang đưa mắt ngó lại phía này.

"Đúng là có duyên có phận mới được gặp lại người ta đó nha". Ánh mắt bé Quỳnh híp lại thành một đường, giọng điệu mười phần châm chọc.

"........." Khánh Vân đỏ mặt cúi đầu uống nước cho đỡ ngượng. Cái gì mà duyên với chả phận, không lẽ giờ nói huỵch toẹt ra là do cô mặt dày bám theo người ta đến tận chỗ này à, mà nói ra thì mặt mũi cô biết để đâu bây giờ?

"Mấy em làm gì ở đây vậy ? Không xem triển lãm nữa hay sao mà lại chạy ra đây.?" Phương Thùy chẳng biết tiến lại chỗ này từ bao giờ, lúc cô cất giọng xém chút nữa là làm cho Khánh Vân bị sặc.

" Trái đất tròn ghê, tụi em đi hóng gió vậy mà cũng gặp được chị..." Nhã Quỳnh miệng mồm liếng thoắng không ngừng, cánh tay thì luồng lại phía sau vỗ mông Khánh Vân mấy cái.

"D..ạ.. tại tại mấy đứa bạn trong lớp rủ đi xem án mạng nên em đi theo."

"Ủa Vân là người rủ bọn mình mà, sao giờ lại..." Minh Trường ngây ngô nói leo vào, chỉ là nói chưa được trọn câu thì anh chàng trông thấy ánh mắt Khánh Vân nhìn mình ghê quá nên lại thôi. Mình có làm gì đâu, nói sự thật thôi mà sao khuôn mặt của Vân trông gượng gạo thế này ?

"Bộ mình nói gì sai hả..". Anh chàng quay sang hỏi nhỏ Nhã Quỳnh, nhưng đáp lại anh ta chỉ là một nụ cười nham nhở.

Ủa gì dậy trời ? Một mình con nhỏ Quỳnh nhiều chuyện thì thôi đi, bây giờ còn kéo theo cả Minh Trường. Rút kinh nghiệm sau này có đi chung phải đem hờ theo mấy chục cái quần để khúc nào quê quá lấy ra đội cho nó đỡ nhục.

Biết thế tôi cóc thèm đi chung với mấy người.

"Thôi ở đây riết không tốt lắm đâu, chờ chị chút xíu rồi mình đi tìm chỗ nào đó uống nước nha mấy đứa." Phương Thùy nheo mắt nhìn lên bầu trời để xác định thời gian theo phong cách cổ xưa, nắng chiều rực rỡ theo đó chiếu sáng gương mặt thanh tú, chải chuốt cho nhan sắc diễm lệ ấy càng thêm yêu mị.

"Dạ chị cứ làm cho xong công việc đi ạ, tụi em ở đây chờ chị." Khánh Vân giờ đây cư xử hệt như mấy cô vợ nhỏ hay ngại ngùng trên phim ảnh, cúi thấp đầu xuống lí nhí đáp.

"Vậy bé Vân đi dạo xung quanh đây đi, lát nữa chị sẽ đi tìm em".

Phương Thùy gật đầu, trước khi trở vào trong cô còn vui vẻ xoa đầu Khánh Vân xem như là một lời khen ngợi thái độ ngoan ngoãn của con bé.

Ngô Phương Thùy trở lại hiện trường, tiếp tục ghi nhận thông tin phía bộ công an cung cấp. Cô chỉ ghi qua loa cho có lệ, hơn ai hết cô biết rõ cái xác này chết như thế nào và tại sao nó chết. Vậy thì ghi chép để làm cái gì ?

Cái xác phiền phức này, lúc thả xuống sông đã buộc đá vào chân vậy mà vẫn ráng nổi lên cho bằng được. Mà thôi kệ đi, có điều tra kĩ đếm mấy cũng không tra được thủ phạm đứng đằng sau rốt cuộc là ai đâu. Dựa vào nó viết ra được một bài báo giật gân cũng xem như là đã có lời.

" Công việc làm tới đây là được rồi, tranh thủ thời gian đi uống trà sữa với bé yêu thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip