Tình và Tiền (Futa) [11]
Tần Lam nhận được sự chăm sóc tận tình của cô, chỉ mấy tuần đã đỡ nghén hẳn có thể ăn uống một cách bình thường được rồi. Tân Chỉ Lôi xin cho nàng xuất viện vì nàng nói ở đây rất ngột ngạt không muốn làm gì hết, muốn về nhà cho thoải mái
Cô đỡ nàng lên taxi, rồi xếp hành lí vào cóp xe sau đó rời khỏi bệnh viện nơi ngột ngạt này
-"Chỉ Lôi, vào nhà đi, em định đi đâu"
-"À ừ, chắc em mướn chỗ ở gần đây!"
-"Mấy người định bỏ tui hả? Mấy người để tui bầu bì vậy đó sao? Để tui mình ở đây...hức..."
-"A không có!"
Tân Chỉ Lôi bị nàng kéo vào nhà, mặt nàng mếu máu như muốn khóc. Cô hốt hoảng, xoa xoa đầu nàng, Tần Lam thật sự chỉ là đang giả vờ mà thôi, bởi nàng muốn cô ở đây với mình. Không muốn cô đi đâu hết, nhà này cũng rộng, thiếu gì phòng mà ngủ. Ra ngoài mướn khách sạn rất mắc
-"Dì đói rồi! Em nấu cơm đi"
-"Dì muốn ăn cái gì?"
-"Ăn cái gì cũng được! Có ăn được rồi"
-"Dạ"
Căn nhà nhỏ trở nên ấm cúng hơn bao giờ hết khi ánh nắng buổi chiều nhẹ nhàng xuyên qua khung cửa sổ. Nàng gái ngồi trên chiếc ghế sofa, một tay khẽ xoa bụng, mắt dõi theo bóng dáng cô đang loay hoay trong bếp.
-"Làm được không nhỉ? Có khi nào cháy bếp không?"
Tiếng xoong chảo lách cách vang lên, mùi thơm của cơm trắng, canh rau củ và món thịt kho lan tỏa khắp không gian. Cô với chiếc tạp dề hơi lệch, đôi tay vụng về. Luốn cuống mãi chưa xong nên nàng đỡ bụng mà bước vào trong bếp
-"Ổn không đó?"
-"Ổn mà"
-"Dì cứ yên tâm, em lo được mà"
Nàng mỉm cười nhẹ, trong lòng cảm thấy ấm áp lạ thường
-"Đừng làm cháy nồi là được."
Cô lắc đầu
-"Dì không tin tay nghề của em à? Em sẽ cho dì thấy không chỉ biết làm phiền mà còn rất biết chăm sóc"
-"Em thì giỏi rồi"
Khoảng nửa giờ sau, cô bê ra bàn một mâm cơm đơn giản nhưng trông đầy đủ và hấp dẫn. -"Tạm thời vậy, sau này em sẽ nấu nhiều món ngon hơn, bồi bổ cho mẹ con dì"
Nàng nhìn cô, ánh mắt lấp lánh. "Không cần phải cầu kỳ, thế này là đủ rồi"
Cô kéo ghế ngồi đối diện, đặt chén cơm vào tay nàng, giọng nhẹ nhàng:
-"Ăn nhiều vào nhé. Con và dì đều cần sức khỏe"
-"Biết rồi~"
Nàng cầm đũa, nếm thử miếng đầu tiên, rồi nhìn cô đầy bất ngờ
-"Không tệ chút nào. Em học ở đâu vậy?"
-"Qua mạng thôi, ăn ngon là được. Vì dì và con em đã học nấu ăn đấy"
Lời nói chân thành của cô khiến nàng không khỏi xúc động. Những giận hờn và tổn thương trước đây dường như tan biến hết, chỉ còn lại cảm giác ấm áp khi thấy cô nỗ lực vì mình và đứa con trong bụng
-"A..."
-"Sao vậy? Dì lại đau bụng nữa hả"
-"Không, con nghe thấy tiếng em nên đạp! Chắc nó nhớ em"
Cô cười khẽ, giọng nói mềm mại hơn
-"Đứa bé này quậy quá rồi đấy"
Bữa cơm ấy, dù đơn giản, nhưng chất chứa biết bao tình cảm. Với nàng, đó không chỉ là những món ăn, mà còn là sự yêu thương và bảo vệ mà cô dành cho hai mẹ con mình. Trong lòng, nàng thầm cảm ơn số phận đã đưa Tân Chỉ Lôi trở về bên mình
●●●
Tân Chỉ Lôi chăm sóc nàng rất cẩn thận, bà bầu thường hay đau lưng. Cô luôn ở bên cạnh đấm lưng cho nàng, còn pha nước ấm để nàng ngâm chân. Tìm hiểu các loại mỹ phẩm dành cho bà bầu, giúp nàng luôn luôn xinh đẹp
Buổi chiều, cô thường dẫn nàng đi dạo quanh công viên trong xóm, luôn dành cho nàng những cái ôm ấm áp. Tần Lam cũng dần tha thứ cho cô nhưng trái tim nàng vẫn còn sợ, vẫn còn nỗi ám ảnh năm ấy. Cô bỏ nàng đi mất
Nàng luôn thức dậy trước cô...luôn để ý từng hành động của đối phương. Tân Chỉ Lôi biết nàng rất nhạy cảm trong thời kì mang thai, bởi vậy cô lúc nào cũng sẽ tạo cho nàng cảm giác an toàn. Về sau nàng cũng ít suy nghĩ nhiều nữa
-"Dì nhỏ của em ngoan nhá, không có suy nghĩ nhiều nữa nha. Em yêu dì và con nhất, có chuyện gì cứ quát mắng em. Đừng làm tổn thương bản thân biết chưa?"
-"Biết rồi! Dì cũng thương em lắm, đừng có bỏ dì đi nha"
.....
Nàng giờ đây đã mang thai được 6 tháng, vòng bụng tròn trịa khiến từng bước đi của nành chậm rãi và cẩn thận hơn. Mỗi buổi sáng, cô luôn giúp nàng ngồi dậy, mỗi sáng đều là một nụ hôn lên bụng, chào đón ngày mới
Tân Chỉ Lôi dồn hết vào nàng, còn giúp nàng san sẻ công việc. Công ty rất ổn định, mỗi ngày cô đều làm việc để kiếm thêm thu nhập lo cho gia đình nhỏ. Mới đầu Tân Chỉ Lôi tự tìm công việc riêng, thấy thế nàng mới đưa cho cô công việc hiện tại của mình. Công ty có sẵn thì cứ làm, hà cớ ra ngoài làm chi
-"Con hôm nay có đạp nhiều không?"_Cô hỏi, ánh mắt lấp lánh niềm hạnh phúc
Nàng mỉm cười, tay nhẹ vuốt ve bụng
-"Con ngoan lắm, chỉ hay đạp khi nghe tiếng em nói thôi."
Cô bật cười, ghé sát tai vào bụng cô, thì thầm
-"Mẹ nhỏ ở đây, con nghe thấy mẹ nhỏ không?"
Những cử chỉ nhỏ nhặt ấy trở thành thói quen, một phần không thể thiếu trong cuộc sống hàng ngày của cả hai
Buổi chiều hôm đó, khi nàng ngồi nghỉ trên sofa, tay cầm cuốn sách về chăm sóc thai kỳ, cô đứng trong bếp chuẩn bị bữa ăn. Thỉnh thoảng, cô quay đầu lại, nhìn nàng với ánh mắt đầy yêu thương
-"Dì muốn ăn thêm gì không? Em có thể làm món canh bí mà dì thích"
Nàng lắc đầu, cười nhẹ
-"Thế này là đủ rồi. Em cứ làm đi, đừng lo cho dì quá"
Nhưng cô không ngừng quan tâm, luôn hỏi han nàng từng chút một
-"Chân dì có bị sưng không? Hay em lấy gối kê thêm nhé? Dì uống đủ nước chưa?"
Nàng biết, từ khi biết tin mình mang thai, cô đã thay đổi rất nhiều. Từ một người đôi khi bốc đồng, giờ đây cô trở thành một người trưởng thành, luôn sẵn sàng làm mọi thứ vì gia đình nhỏ bé của mình
-"Đủ rồi! Em cứ khéo lo"
-"Vợ em thì em lo, chứ không ai đó giận dỗi"
-"Không có nha"
Tối đến, khi nằm trên giường, Tân Chỉ Lôi thường đặt tay lên bụng Tần Lam, lắng nghe từng chuyển động của con nhỏ
-"Con lớn nhanh thật"
-"Đúng ha, vài tháng nữa gặp con rồi"
Tần Lam quay sang nhìn cô, ánh mắt dịu dàng
-"Em có hồi hộp không?"
-"Hồi hộp chứ. Nhưng nhiều hơn là háo hức. Em muốn làm mọi thứ để con có một cuộc sống tốt nhất, và dì cũng vậy"
Trong lòng cô, niềm hạnh phúc như lớn dần lên từng ngày, cùng với sự trưởng thành của đứa bé trong bụng. Những khó khăn đã qua, giờ đây, họ cùng nhau hướng đến một tương lai tươi sáng hơn, với tình yêu và hy vọng dành cho gia đình nhỏ của mình
-"Mẹ nhỏ yêu con nhiều lắm"
-"Vậy còn dì, em có yêu không?"
-"Có, em yêu dì"
....
Bước sang tháng thứ bảy của thai kỳ, nàng cảm nhận rõ rệt sự thay đổi trong cơ thể mình. Bụng ngày càng lớn, mỗi bước đi đều phải cẩn thận hơn, và những cơn đau lưng hay mỏi mệt cũng xuất hiện thường xuyên hơn
Buổi sáng, nàng thức dậy chậm rãi, bàn tay vô thức xoa bụng, cảm nhận sự sống đang lớn dần bên trong. Cô từ bếp bước vào, tay cầm ly sữa ấm
-"Dậy rồi à? Uống sữa trước rồi em làm bữa sáng"
Cô cười, nhận lấy ly sữa từ tay cô
-"Em dạo này càng ngày càng giống… bảo mẫu của dì vậy."
Côcười lớn hơn
-"Không phải bảo mẫu, là người chăm sóc cho hai mẹ con dì, là chồng của dì"_Cô đưa tay lên bụng nàng, khẽ chạm vào như thể đang trò chuyện với con -"Con hôm nay thế nào? Đêm qua có quậy mẹ lớn không?"
Nàng gật đầu, cười mỉm
-"Con đạp suốt. Chắc giống tính em, chẳng chịu yên bao giờ"
Cô giả vờ nhăn mặt
-"Vậy là con năng động, không phải nghịch đâu"
....
Ngày qua ngày, cô luôn cố gắng ở bên nàng, không để nàng phải làm bất kỳ việc gì nặng nhọc. Dù làm việc có muộn đến mấy, vẫn không quên kiểm tra mọi thứ: từ bữa ăn, giấc ngủ cho đến những bài tập nhẹ mà bác sĩ dặn cô tập để dễ sinh hơn
-"Dì ơi, đã ngủ chưa?"
-"Chưa!"
Nàng chợt cảm nhận một cú đạp mạnh từ bụng
-"Em! Con đạp mạnh lắm!"
Cô vội vàng cúi xuống, đặt tay lên bụng nàng, ánh mắt sáng bừng
-"Em cảm nhận được! Con của chúng ta khỏe mạnh thật"
-"Em muốn con gái hay con trai"
-"Con nào cũng là con, gái hay trai đều được"
Khoảnh khắc ấy khiến cả hai như quên hết mệt nhọc. Cô nhìn nừng, ánh mắt tràn đầy yêu thương và sự cảm kích
-"Cảm ơn dì, vì đã mạnh mẽ như vậy. Em biết mang thai không dễ dàng, nhưng dì đã làm rất tốt."
Nàng xúc động, mỉm cười dịu dàng
-"Chỉ cần em ở bên, dì có thể làm được mọi thứ"
Những tháng cuối cùng của thai kỳ, dù có khó khăn hơn, nhưng với sự chăm sóc tận tâm của cô, nàng cảm thấy mọi thứ trở nên nhẹ nhàng hơn. Họ cùng nhau đếm ngược từng ngày để chờ đón khoảnh khắc thiêng liêng: ngày con của họ chào đời
●●●
Đó là một buổi tối tĩnh lặng, trời bất chợt đổ mưa rào. Nàng ngồi trên sofa, tay xoa bụng, đôi mắt lơ đãng nhìn qua khung cửa sổ. Nàng cảm nhận đứa bé trong bụng mình khẽ động, nhưng không ngờ cơn đau bất chợt kéo đến, dữ dội và không ngừng.
-"Em… em ơi!"_Nàng yếu ớt gọi, giọng lẫn vào cơn đau quặn thắt.
Cô từ bếp chạy vào, mặt tái đi khi thấy nàng ôm bụng, mồ hôi túa ra trên trán
-"Dì sao vậy? Đau lắm à?"
-"Đau… Con… Hình như có chuyện không ổn!"_Nàng thở hổn hển, ánh mắt đầy hoảng loạn
-"Đừng khóc, ngoan! Đợi em một chút"_Cô chạy lên phòng lấy một ít đồ
Không chút do dự, cô bế nàng lên, lao ra khỏi nhà dưới cơn mưa tầm tã. Chiếc xe chạy như xé màn đêm, lòng cô rối bời, chỉ biết lặp đi lặp lại
-"Dì chịu đựng chút nữa thôi, em sẽ đưa dì đến bệnh viện ngay!"
Tại bệnh viện, các bác sĩ lập tức đưa cô vào phòng cấp cứu. Cô đứng bên ngoài, tay run rẩy, lòng như lửa đốt
-"Làm ơn, hãy cứu cả hai mẹ con…"_Cô thì thầm, đôi mắt đỏ hoe nhìn cánh cửa khép chặt
Trong phòng sinh, không gian căng thẳng bao trùm, chỉ có ánh sáng trắng lạnh lẽo từ đèn phẫu thuật và tiếng thiết bị y tế phát ra từng nhịp đều đặn. Nàng nằm trên bàn sinh, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, gương mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt ánh lên sự quyết tâm mãnh liệt
-"Đau..."
-"Thả lỏng nào, hít thở sâu!" Giọng nữ hộ sinh dịu dàng vang lên, hướng dẫn cô từng nhịp thở
-"Aaa..."
Những cơn co thắt đau đớn như từng đợt sóng đánh vào cơ thể, mạnh mẽ và không dứt. Nàng cắn chặt răng, nước mắt trào ra vì đau đớn và sợ hãi. Nhưng trong tâm trí, nàng chỉ nghĩ đến đứa con bé bỏng đang chờ được chào đời
"Con ơi...ra đi nào"
Bên trong, bác sĩ hô lớn
-"Cơn co đã mạnh, mẹ đẩy thêm một chút nữa! Em bé sắp ra rồi!"
Nàng gồng mình, tay siết chặt lấy tấm khăn trải bàn, toàn thân như cạn kiệt sức lực hoàn toàn nhắm mắt
Bên trong phòng sinh lần nữa náo động, phải chuyển nàng sang sinh mổ mới có thể cứu được cả mẹ lẫn con
....
Sau vài giờ căng thẳng, một bác sĩ bước ra
-"Cô ấy bị động thai, chúng tôi buộc phải mổ để cứu em bé. May mắn là tình hình đã được kiểm soát, nhưng em bé sinh non, cần theo dõi trong lồng kính một thời gian"
-"Bệnh nhân tuổi khá cao cho nên chỉ có thể sinh một lần này...nếu sau này có sinh lần nữa thì rất nguy hiểm!"
Cô gật đầu, nước mắt lăn dài trên má
-"Cảm ơn bác sĩ… Cảm ơn..."
Khi được phép vào thăm cô, anh thấy cô nằm trên giường bệnh, gương mặt nhợt nhạt. Vẫn ngủ say
-"Con ổn rồi, đang được các bác sĩ chăm sóc. Dì giỏi lắm, mẹ con đều an toàn rồi"_Nàng nói, giọng nghẹn lại
Kính Đình cũng đã đến, nhưng Tần Lam đã ngủ. Hai người đành ra ngoài để nàng có không gian yên tĩnh để nghỉ ngơi
-"Là con trai hay gái?"
-"Trai!"
-"Gen tốt đó ha! Con trai luôn đó"
Những ngày sau đó, cô gần như không rời khỏi bệnh viện. Cô chăm sóc nàng từng chút một, và mỗi ngày đều dành thời gian nhìn qua lồng kính, nơi đứa bé nhỏ xíu đang chiến đấu để lớn lên
-"Oaaaa...con giỏi quá"
Tần Lam tỉnh dậy trong căn phòng bệnh trắng toát, ánh sáng dịu nhẹ từ khung cửa sổ lọt vào tầm mắt. Mọi thứ dường như mờ mịt trong chốc lát, cho đến khi nàng chạm tay lên bụng mình – nơi giờ đây trống rỗng, nhẹ nhõm. Nỗi lo sợ ập đến, nàng quay sang tìm cô, người đang ngồi cạnh giường, ánh mắt mệt mỏi
-"Con… con sao rồi em?"_Giọng nàng yếu ớt, run rẩy
-"Con đang được chăm sóc trong lồng kính. Con hơi yếu vì sinh non, nhưng bác sĩ nói con sẽ ổn. Dì đừng quá lo"
Dù cố gắng trấn an nàng, cô không giấu được ánh mắt lo âu. Những ngày qua, mỗi giây phút nhìn đứa bé nhỏ xíu, mong manh nằm trong lồng kính, tim cô như thắt lại
Nàng nén nước mắt, cầm lấy tay cô
-"Dì muốn gặp con."
Cô giúp nàng ngồi vào xe lăn, cùng nhau đến khu chăm sóc đặc biệt. Qua lớp kính dày, nàng nhìn thấy đứa bé bé nhỏ nằm giữa những thiết bị y tế phức tạp. Đôi mắt cô nhòa đi trong nước mắt
-"Con nhỏ quá... Dì đã khiến con khổ rồi…"
-"Con chúng ta mạnh mẽ lắm! Sẽ vượt qua được thôi"
-"Nhưng dì sợ"
-"Không sao. Con là một chiến binh mạnh mẽ, giống như dì vậy. Cả ba chúng ta ở đây để cùng con vượt qua tất cả"
Từng ngày trôi qua, nàng và cô thay phiên nhau ở bên cạnh con. Dù chỉ được chạm vào con qua găng tay y tế, mỗi lần thấy con phản ứng, dù là nhỏ nhất, cả hai đều cảm thấy hạnh phúc tràn ngập
-"Dễ thương quá! Chúng ta đặt tên cho con đi"
-"Lấy họ dì!"
-"Tần Tiểu Kỳ được không? "
-"Được! "
●●●
Đôi lúc, khi nàng nhìn con với ánh mắt ân hận, cô đã nhẹ nhàng nói: -"Dì đừng tự trách mình. Dì đã làm tất cả những gì có thể. Nhìn con mà xem, con đã thừa hưởng sức mạnh từ dì đấy"
-"Là của em mới đúng!"
....
Sau nhiều tuần theo dõi, sức khỏe của đứa trẻ dần cải thiện. Ngày bác sĩ báo tin con có thể ra khỏi lồng kính, cả hai ôm lấy nhau, nước mắt rơi vì hạnh phúc.
Lần đầu tiên được ôm con vào lòng, nàng áp sát mặt mình vào gương mặt nhỏ nhắn ấy, cảm nhận hơi thở yếu ớt của con. -"Chào con, chiến binh của mẹ. Cảm ơn con đã mạnh mẽ như vậy"
-"Dễ thương quá! Nhìn giống Chỉ Lôi quá"_Kính Đình nhìn đứa bé với ánh mắt lấp lánh
Cô đứng bên cạnh, vòng tay ôm lấy cả hai mẹ con. Trong giây phút đó, không còn những nỗi sợ hay đau đớn, chỉ còn lại tình yêu và niềm tin mãnh liệt. Gia đình nhỏ của họ đã vượt qua một thử thách lớn, và từ đây, họ sẽ cùng nhau viết tiếp những chương mới
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip