39. Sự thật về Khải Nguyệt Hữu Vũ

Lâm Gia Vân kinh ngạc khi biết được một sự thật này, vốn dĩ cứ nghĩ đây chẳng qua chỉ là một hậu nhân của Am gia, suy nghĩ một chút vậy thì người mà bọn họ truy sát từ nhỏ cũng không phải Am Kha chẳng phải bọn họ đã làm sai sao, chợt nhớ đến từ đường của Lĩnh gia có một linh vị của "Tử Kha", đây chắc không phải là người thật chứ.

"Phu quân vậy còn linh vị kia!"

"Sau khi biết được sự thật, nương đã cho người đến chỗ đó đào lên và mang đến chôn bên cạnh cha, linh vị cũng là do nương tự mình khắc lên, ta lúc đó thực sự rất sợ nương không nhận ta nhưng nương dù không nhìn thấy cũng có thể nhận ra được sự thay đổi rõ rệt của nhi tử mình"

"Chuyện này thực sự có một nguyên do sâu xa nào đó, nhất định không đơn giản, chuyện diệt cả một gia tộc"

"Ta biết ..."

Lúc này tiếng bước chân vang lên, hơn nữa còn vọng lên rất rõ ràng, tên bổ đầu đó đang hạ mình trước một ai đó, Am Kha khẳng định chắc chắn là kẻ mà bản thân muốn trông thấy, Khải Nguyệt Hữu Vũ.

"Thiếu gia, người đã bắt lại rồi tuy rằng để hai nữ nhân kia chạy thoát nhưng người thiếu gia yêu cầu chính là không thoát được"

"Làm tốt lắm"

"Còn một chuyện nữa, vị Lâm tiểu thư đó luôn được một người bảo vệ, võ công của tên đó rất quái dị"

"Ta không nghĩ của hắn, trên người nàng ta có tiên tằm quý hiếm các ngươi không thể đánh nàng ta được"

"Không không, chúng tôi không tấn công Lâm tiểu thư mà là hộ vệ bên cạnh nàng ta, người này tuy rằng không có hành động tấn công nhưng cũng không thể đánh thắng"

"Người của Nghịch Môn không phải hư danh, các ngươi không đánh thắng hắn là đúng rồi, nhưng hắn không đánh trả e rằng có điều gì đó mờ ám"

"Thiếu gia anh minh"

"Đương nhiên, ta được gia gia truyền thụ sao các ngươi có thể so bì được"

"Vâng, vâng"

Đứng trước phòng giam, Khải Nguyệt Hữu Vũ đã được thấy rõ ràng thuần khiết thiếu nữ đồn đại, tuy rằng đang trong đại lao nhưng ở đây chỉ tôn lên vẻ đẹp của nàng mà thôi, đôi mắt, nụ cười, cơ thể được che bởi hộ vệ lúc ẩn lúc hiện, hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ nhưng khoảng cách của hai người khiến cho hắn không vui chút nào.

"Mở phòng giam ra"

Cửa phòng giam vừa mở, bên ngoài Minh Phi và Tam Liễu tấn công vào, Am Kha bên trong thi triển Trọng ấn chi pháp đầu tiên, bởi vì dựa vào nội công hơn người nên không có tác dụng ngược, cho dù Khải Nguyệt Hữu Vũ có gào thét đi chăng nữa thì cũng không có ai đến ứng cứu.

Tam Liễu khống chế bổ đầu, thẳng thừng từng chút một chặt đứt 10 ngón tay của hắn, nhìn thấy thuộc hạ một mực nghe lời mình chịu thống khổ, hắn cũng không lạnh mà run, dùng mọi cách để gọi cứu viện nhưng sử dụng bao nhiêu sức mạnh cũng không thể cử động được tay chân.

Minh Phi mang đến trước cửa phòng giam kẻ đã ra tay đánh lén phía sau, hỏi.

"Thiếu chủ, còn kẻ này thì sao?"

"Nam nhân hào kiệt lại là bổ khoái của nha môn, hành động ngu xuẩn đó đừng giết chết nhưng khiến hắn sống không bằng chết là được"

"Xin đại nhân tha mạng, là tiểu nhân có mắt nhưng không có tròng không nhìn thấy được đại nhân, trên còn thân nương già yếu, dưới con hài nhi cần nuôi dưỡng, phu nhân còn đang mang thai, xin đại nhân rộng lượng từ vì bỏ qua cho tiểu nhân. Tiểu nhân, tiểu nhân chẳng qua là làm theo chức trách bổn phận của mình mà thôi, nếu như không làm theo e rằng sẽ bị phạt nặng"

Minh Phi lôi hắn đi không để hắn nói thêm nữa, Am Kha cũng không quản đến chuyện của hắn, đối với Khải Nguyệt Hữu Vũ này còn phải dùng để uy hiếp quốc sư đương triều, con chốt này phải sử dụng thật tốt.

"Khải Nguyệt thiếu gia, chúng ta cùng đi ra ngoài thôi, đừng nói gì hết nếu không cả người nổ tung không nhận diện được, đến lúc đó ta không những thoát tội mà ngược lại biết đâu sẽ chiếm lấy tài nguyên Khải Nguyệt"

"Ngươi ... nếu ta có xảy ra bất cứ chuyện gì thì gia gia cũng sẽ không tha cho ngươi, sẽ lột da ngươi, chặt xương ngươi, băm ngươi ra thành trăm mảnh"

"Ta thực muốn chờ xem gia gia ngươi có cứu được ngươi hay không? Dù sao để một người có võ công bên cạnh rất nguy hiểm, ta sẽ giúp thiếu gia phế nó đi"

"Ngươi dám ..."

Tiếng la hét từ trong đại lao vang lên, những người có mặt ở đó có thể làm chứng, vị ác bá một phương ở Kinh đô Khải Nguyệt Hữu Vũ đang tự mình phế đi võ công một thời khiến hắn vô cùng tự hào, tự la hét như có ai đó đang khiến hắn làm vậy những chẳng có ai, tiếng hét của hắn cũng khiến cho Lâm Gia Vân tỉnh thức khỏi mê mị, thấy hắn đang quằn quại đau đớn vì bị phế đi võ công, nàng không hiểu mới hỏi.

"Phu quân, hắn làm sao vậy?"

"Không có gì đâu? Đi thôi nào, hắn đến thả chúng ta ra, nàng biết rõ chúng ta bị oan mà"

"Vâng"

Am Kha dẫn nàng ra khỏi đại lao, bên ngoài quả nhiên có thuộc hạ của Khải Nguyệt gia được phái đến bảo vệ, bọn họ thấy người bước ra không phải thiếu gia cũng không phải người của nha môn thì vô cùng cảnh giác.

"Các ngươi là ai? Thiếu gia đâu!"

Minh Phi phủi phủi tay đi ra cùng với Tam Liễu dẫn người ra, bọn họ thấy người cũng an tâm.

"Thiếu gia không sao chứ?"

Khải Nguyệt Hữu Vũ nhìn đến hai người mà sợ hãi, liền muốn rời khỏi đây ngay, không nói gì quay người rời đi, bọn chúng cũng về theo không ai dám rời khỏi thiếu gia nửa bước bởi đây là lệnh được ban ra.

Khải Nguyệt Hàn Cơ dù sao cũng là quốc sư, lập tức dừng mọi công việc đến thăm.

"Hữu An không sao chứ?"

Đẩy cửa xông vào lúc này trước mặt là một kẻ đang cuộn mình trong chăn run lên cầm cập, tham chiến nhiều năm đương nhiên lão già liền nhận ra đây là thủ pháp gì, Thu hồn thuật, loại thuật này thu đi hồn phách con người, mà tôn tử này đã bị thu đi một linh phách, run rẩy như vậy không còn chí khí hay sự ngoan cường phách lối lúc trước.

"Khương Hùng"

Một thân thủ xuất hiện, quỳ trên mặt đất.

"Quốc sư"

"Ngươi theo thiếu gia đã đi những đâu? Thu hồn thuật này là ai hạ?"

"Là hộ vệ của Lâm Gia Vân, nữ nhân của trưởng môn Nghịch môn, thiếu gia đã không suy tính thiệt hơn bắt người nha mộ đem bọn họ giam vào đại lao, hơn nữa đích thân một mình đi vào bên trong, đại lao được quốc sư bố trí trận pháp, vào thì dễ ra thì khó nếu không có người dẫn đường e rằng sẽ bị lạc.

Thuộc hạ bất tại đến không kịp, đến khi phát hiện còn bị điểm huyệt không cử động được, trách bị phát hiện nên không ra tay cứu thiếu chủ được. Nhưng bọn họ chỉ lấy đi một linh phách rồi thả trở về, hơn nữa lần này thuộc hạ chắc chắn hộ vệ nam bên cạnh Lâm Gia Vân là hậu nhân chúng ta đang tìm kiếm"

"Ngươi dám khẳng định điều đó"

"Đúng vậy quốc sư, ánh mắt đó chỉ có người Khải Nguyệt gia mới có, nốt ruồi son trong lòng bàn tay chứng mắt thuộc hạ trông thấy, con ấn quả thực rất rõ rệt"

"Không thể là tôn tử được, năm đó chúng ta thương lượng chỉ cho phép lấy đi một tôn nữ, hắn lại cướp nhầm thành tôn tử, chuyện này không thể nào"

"Sao quốc sư không đến hỏi trực tiếp lão đó?"

"Không được đánh rắn động cỏ, huy động người tìm ra lão ta"

"Còn về thiếu gia?"

"Nếu xác nhận được đó là tôn tử thì cũng không cần đứa che mắt này nữa, chỉ cần là hậu nhân thật sự đã có thể mở ra bảo tàng cổ xưa, thống lĩnh thiên hạ không sớm thì muộn cũng thuộc về tay của ta"

"Chúc mừng quốc sư, thuộc hạ lập tức phái người làm ngay"

"Hắn với danh nghĩa của Khải Nguyệt gia đã làm xấu danh dự của ta không biết bao nhiêu lần, nếu như tôn tử của ta đã muốn thì đem hắn qua đó, nói quà của gia gia tặng.

Đại sự năm xưa bị cản trở thì giờ sắp đã thuộc về ta, haha"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip