45. Chạy trốn (5)
Am kha nhún vai như bản thân vô can, nói.
"Các vị có thể ở lại nghe và xem, cũng có thể rời đi như không biết gì? Thảo dân xử lý chuyện nhà của mình", nói rồi quay sang Khương Hùng, "Có lẽ ngươi sẽ không tin đâu, nhưng bản thân ta nhớ rất rõ khuôn mặt của kẻ chém chết từng mạng người ở nơi đó, ta đã rất thường xuyên mơ về cảnh đó, còn ngươi ở đây làm con chó cho kẻ phản lại gia tộc mình"
Tất cả những người ở đó kinh hoàng khi nghe được những lời nói đó, Am Kha để hắn nói chuyện, Khương Hùng dự định phát ra tín hiệu nhưng hắn không làm được, lần này hắn kinh sợ thật sự.
"Thiếu gia và Am Kha thật sự là một"
"Hehe, phải nói sao nhỉ, chuyện này ngươi sẽ được diêm vương trả lời cặn kẽ mà thôi, chuyện mà ta cần biết chính là cơ quan mật thất mà ngươi cất công xây được đặt ở đâu"
"Thiếu gia đã quá đề cao thuộc hạ rồi"
"Ta không đề cao năng lực của ngươi nhưng ta đề cao sự ngu trung của ngươi, rõ ràng là ngươi biết chuyện đó xấu, không những không ngăn cản ngược lại chấp nhận đích thân ra tay, ta đoán rằng hắn đã không chôn xác tử tế đâu nhỉ, hơn nữa còn là ở Minh Quốc chứ không phải ở đây, lấy cái linh đường và mộ tự của ai đó ra làm điều kiện trao đổi với ta sao"
"Thiếu gia quả nhiên thông minh hơn người, nhưng nếu thuộc hạ chết ở đây thì quốc sư cũng sẽ biết lúc đó thiếu gia cũng không thể thoát được, mà Trọng ấn chi pháp chỉ dùng được một ngày một lần và nó đang dần yếu đi rồi, tại sao thiếu gia còn muốn kéo dài thời gian để truy hỏi?"
"Cái ta muốn chính là không để ngươi chết dễ dàng, ta không những luyện được đến tầng cao nhất, còn tự tạo ra một thứ khác, ta có thể gọi là linh ấn, bất quá ta không muốn phạm vào đại kỵ nên chưa từng dùng đến nó, nhìn thấy ngươi không quay đầu hối cải ta muốn dùng nó lên ngươi"
"Linh ấn, haha xem ra là thuộc hạ đã quá xem thường thiếu gia rồi, kỳ tài trong thiên hạ đều là hậu nhân của Khải Nguyệt gia, thuộc hạ thật sự đã quá tự tin vào mình"
Am Kha lấy ra một một đoạn dây nếu không phản chiếu ánh sáng nhất định sẽ không biết, nó có ở đó, ép buộc Khương Hùng quỳ rạp xuống, cột sợi dây vào cổ, ngay khi một sợi dây bị đứt lập tức đặt tay lên đầu hắn, hắn trợn tròn mắt ngay cả con ngươi cũng không hề nhìn thấy nữa, cả người ngã rạp xuống mặt đất, sợi dây tiến thẳng siết vào cổ hắn giết đi linh hồn của hắn, dùng ý niệm của bản thân điều khiển cơ thể, lính ấn chính là huỷ hoại linh hồn của người khác nhưng đây là điều đại kỵ, phạm vào đại kỵ nhất định sẽ có đại họa theo phía sau.
Am Kha thấy ấn đã hiện lên thì nói.
"Đứng lên đi"
Lập tức Khương Hùng đanh nằm ở đó đứng dậy, bên ngoài hoàn toàn bình thường, ngữ điệu, bá khí đều không khác gì lúc nãy, nhưng Am Kha biết chắc chắn bên trong đã không còn Khương Hùng ngu trung kia nữa.
Tần Diệu An thử xem phản ứng.
"Khương Hùng, ngươi nói xem ngươi có phải là người của Tây vực không?"
"Được quốc sư thu nhận, cần gì đến thân phận, tiểu thư cũng đừng nghĩ nhiều nữa"
Am Kha nói.
"Ngoài chuyện thân phận Am Kha của ta thì ngươi cứ như bình thường, phục vụ cho đến lúc ta ra lệnh"
"Vâng"
Vừa ra lệnh xong, Am Kha hộc máu, bởi vì mang mặt nạ nên không ai để ý, trừ một người công chúa Linh Ái, nữ nhân nhiều năm đấu đá vô cùng tinh thường, câu nói này quả thực không sai, nàng ta chủ động mở lời.
"Muội muốn nghỉ ngơi một chút"
Thế tử Huy Long liền dẫn đường đến một quang cảnh đẹp, cho người dọn thức ăn lên, Am Kha ra hậu viện ở một góc khuất đứng cởi mặt nạ, dùng khăn mà Lâm Gia Vân đã đưa, lau đi máu của mình, công chúa Linh Ái để ý nên đã chọn đúng thời điểm cố ý tỏ ra chút tình cảm không ngờ lại nhìn thấy được nữa khuôn mặt, nhìn thôi trái tim của công chúa đã lỡ một nhịp vì người này thực sự quá tuấn tú, cái khiến công chúa mê mẩn chính là cách mà Am Kha trân trọng chiếc khăn tay, vừa biết là của nương tử đưa.
Am Kha đeo lại mặt nạ của mình, hỏi.
"Công chúa đã nhìn đủ chưa?"
Câu nói đó khiến nàng hiểu nhầm Am Kha cũng có ý với nàng, cho phép được nhìn thấy, làm cho công chúa lần đầu vì một người khác thân nhân, làm thâm tâm nàng đứng ngồi không yên, Am Kha quay trở lại chỗ bọn họ tận hưởng một chút không gian yên bình, sau đó cùng cưỡi ngựa đi săn thú ở khu rừng khá gần biệt viện.
Theo như những gì đã được nghe từ trí nhớ của Khương Hùng thì Khải Nguyệt Hàn Cơ thực chất là tế tử trong gia tộc, và những việc mà hắn làm liên quan đến tấm bản đồ cất giấu bảo tàng của những người khai hoang đầu tiên, do các bộ tộc phân chia nhau, sau này trở thành đại gia tộc nắm giữ từng mảnh và chỉ có máu người trong gia tộc mới có thể mở ra tấm bản đồ cũng như cơ quan bên trong đó. Hắn ban đầu chỉ là một đại phu may mắn cứu được gia chủ, được mời ở lại sau đó ra sức tiếp cận từng người trong gia tộc xây dựng niềm tin, và rồi khi đã chuẩn bị đầy đủ binh lực thì trở mặt huỷ diệt toàn bộ gia tộc và chỉ giữ lại đúng một hậu nhân để giúp hắn mở cửa, Tần gia cũng là một phần của chìa khoá vậy nên hắn đã ra tay nhưng để không bị phản kích hắn đã ra sức nắm quyền lực và kiểm soát những ý định, chỉ giữ lại mỗi Tần Diệu An, lấy thân phận nghĩa phụ nuôi dưỡng.
Hơn nữa còn biết được có cả một đội quân được nuôi dưỡng mỗi ngày, rèn dũa từng ngày, đều là những cô nhi vào phủ có tiềm lực hơn người, đã lên kế hoạch diệt trừ Am Bảo bởi vì người này đã phát giác ra âm mưu nuôi binh, vậy nên hắn đã dựng lên một đại ma đầu Am Bảo sát hại trẻ nhỏ vô tội vạ để luyện tà môn, mà tất cả đều là dàn dựng của hắn.
Mãi suy nghĩ đến Am Kha cho ngựa dạo bước quanh khu rừng, lạc cả nhóm người cao hứng đuổi theo thú săn, một vài người đang có vẻ như nghỉ ngơi ở gần đó nhưng khi Am Kha tiến lại gần thì không phải, bọn họ đang phi tang xác chết.
Phát hiện có người đến, bọn chúng nhanh chóng lao đến.
"Bắt hắn lại"
Am Kha quay ngựa nhanh chóng rời đi, đến cả những người mà Khương Hùng bảo đi theo hình như biết đến bọn họ bởi vì một người đã nói rằng.
"Các ngươi còn ở đó, chặn đường hắn lại, nếu làm lỡ chuyện của chủ công, các ngươi lãnh đủ đấy"
"Đây là hậu nhân của Khải Nguyệt gia, không thể giết"
"Không giết thì cũng phải bắt hắn được, tuyệt đối không được để nhân chứng chạy thoát"
Bọn họ đều là những cao thủ, Am Kha hiện chưa thể lộ thực lực chỉ có thể ra sức chạy trốn, chạy bằng ngựa thì bọn chúng ra tay giết ngựa, một chiêu làm chân ngựa phân làm hai, cả người lẫn ngựa ngã nhào ra phía trước.
"Hắn còn mang cả mặt nạ được, tháo ra"
Mặt nạ vừa tháo ra thì tất cả khựng lại, Am Kha nhân cơ hội chạy trốn.
"Còn đợi gì nữa, bắt sống hắn đem về cho chủ công, nhất định sẽ được trọng thượng"
"Đúng đúng, mỹ nam như thế này, chủ công nhất định sẽ rất thích"
Tiếp tục truy nhưng Am Kha đâu dễ để bọn họ bắt được, ra sức chạy vào những góc đường khó khăn, nếu không phải bẫy thú cũng sẽ gặp thú độc.
"Khốn kiếp, hắn làm sao biết được những chỗ này có bẫy thú chứ! Hại người của ta bị thương hơn phân nửa rồi"
"Truy nữa không?"
"Hắn mà đứng ra làm chúng, chủ công nhất định sẽ không tha cho chúng ta, đừng có dừng lại, truy, phải tiếp tục truy cho ta"
Am Kha ẩn nấp ở một cái hang thỏ dưới gốc cây quan sát động tĩnh bên ngoài, phía bên trên bọn chúng tiến đến gần, Khương Hùng có mối liên kết với Am Kha cảm nhận được khí thức loạn xạ, lập tức phi ngựa đến, nhìn thấy đám người ở đó cũng phán đoán được vài phần.
"Các ngươi làm gì ở đây?"
Bọn họ đồng loạt quỳ xuống.
"Đại nhân, chúng thuộc hạ đang truy nhân chứng, hắn nhìn thấy chúng tôi phi tang mục tiêu, theo quy định giết không tha"
"Các ngươi biết người đang truy là ai không?"
"Là tôn tử của quốc sư"
"Đã bắt được chưa"
"Vẫn chưa"
"Vậy lúc nãy đã giao chiến với thiếu gia chưa?"
"Vừa gặp đã chạy đi mất, tuy rằng rất thông minh nhưng sức lực có hạn nhất định là trốn ở gần đây"
"Các ngươi trở về trước đi, ta mang người về phủ quốc sư, sau khi xác nhận là người của mình sẽ đem đến gặp chủ công. Nếu chủ công muốn ta đương nhiên sẽ nói công lao của các ngươi"
"Đa tạ đại nhân"
Khương Hùng là cao thủ đương nhiên cảm nhận được hơi thở bất thường trong hang thỏ, bọn chúng quay người đi thì nghe động tĩnh lớn phía sau Khương Hùng nắm cổ của Am Kha.
"Thiếu gia ... cũng nên về rồi"
Nói rồi đặt xuống đất, Am Kha đã từng biết đến cảm giác nên ra sức diễn, vừa ngã xuống đất lập tức chạy đi, Khương Hùng đâu thể mất mặt, đánh vào gáy cho người bất tỉnh đi, sau đó vác lên vai.
"Đại nhân uy vũ"
Am Kha nói.
"Giết hết bọn chúng, không để lại người nào nhìn thấy khuôn mặt của ta mà sống sót"
Khương Hùng vác người trên vai lao vào, từng người từng người bị giết, bọn chúng cho đến khi chết không biết tại sao lại bị giết oan, xác chất đống.
Am Kha đổ một chất dịch màu trắng đục sau đó những tiếng xèo như ăn mòn, chưa đến nửa giờ người đã không thấy nữa. Sau đó tiến lại chỗ cái xác mà bọn chúng muốn phi tang, Am Kha không biết đó là ai.
"Kẻ này là ai?"
"Bình Nhân, đại trung thần của Tây vực, nhiều năm luôn đối nghịch với quốc sư, có lẽ đã điều tra đến chủ công nên bị giết rồi phi tang ở đây"
"Ngươi thuyết phục hắn đem ta dâng lên cho chủ công"
"Vâng"
Trở về phủ, Am Kha nhận được ký hiệu của Minh Phí thông báo đã thành công thuyết phục được Thất Đầu Sát về môn. Am Kha quay lại hỏi Khương Bình.
"Lão Thất Đầu Sát có vị trí gì?"
"Giống ta là một trong thập đại ác, cũng có thể coi là thống soái của một đại quân"
"Nguy to, hắn muốn trà trộn vào Nghịch môn"
"Sớm đã trà trộn vào được, chẳng qua không thấy có vấn đề nên đã không còn để tâm đến nữa"
"Không được, chuyện này quá nguy hiểm"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip