46. Chạy trốn (6)
Am Kha vừa về đến phủ liền đi gặp Tần Diệu An, Khương Hùng như mỗi ngày đều biến mất ẩn mình dưới mật thất trong phủ.
"Ngươi có chuyện gì vội vàng tìm đến đây!"
"Thuận Kiều đang ở đâu?"
"Ta không biết, trước giờ toàn là huynh ấy tìm đến ta"
"Không được rồi, từ đây về Trấn Đào Thạch ít nhất cũng phải mất một ngày, nhất định lão Thất Đầu Sát đã phụng lệnh trà trộn vào trong Nghịch môn"
"Chẳng qua chỉ là môn phái nhỏ ngươi lo lắng điều gì chứ! Đừng có làm quá vấn đề lên như vậy, nếu như ngươi có được thân tín hoàn toàn trung thành với ngươi thì ngươi lo sợ gì, hơn nữa ngoài Gia Vân ra thì ai cũng là cao thủ cơ mà"
Câu nói của Tần Diệu An mở ra lối thoát cuối cùng của Am Kha, mặc dù sẽ lộ đi thân phận trưởng môn Nghịch môn nhưng cũng có thể lợi dụng thời điểm này thanh lọc môn phái, tuy rằng có nhiều rủi ro nhưng lại là một cách tốt nhất, hơn nữa có thể lấy lại thanh danh cho Am Bảo, đệ nương không phải chịu mang tiếng hơn nữa còn khiến cho Minh Quốc hiểu rõ ai mới địch, nâng cao cảnh giác.
Không lưu ở chỗ Tần Diệu An quá lâu, không dám tin tưởng hoàn toàn ai hết, chỉ có trưởng môn mới biết được Huyết tuyệt kiếm ở đâu, cũng là thanh kiếm mà Am Bảo đã liều mạng để lấy đi, cũng có thể khẳng định tại sao bọn chúng chưa ra tay bởi vì thanh kiếm này chính là chìa khóa mở ra bảo tàng. Am Kha trở về phòng mình để lên một ký hiệu, ám chỉ là phòng thủ tuyệt đối, thanh lọc môn.
Như dự định ban đầu, bị Khải Nguyệt Hàn Cơ không mất quá nhiều thời gian đưa ra quyết định, sai người gọi đến phòng.
"Vũ nhi, gia gia đã hết lòng chăm sóc, cố gắng hết sức bù đắp lại những gì thiếu thốn trước đây, gia gia biết đó không là gì hết so với những gì đã trải qua, nhưng gia gia xin một điều, cùng gia gia đến gặp một người, sau đó mọi thứ gia gia đều sẽ đáp ứng, kể cả việc hộ tống về Minh Quốc"
Am Kha tỏ vẻ đắng đó, nhưng bản thân biết rõ câu trả lời của mình.
"Thảo dân muốn một lệnh bài có thể tự do ra vào ở bất cứ đâu Tây vực, đại nhân có chứ!"
"Đương nhiên là có"
Am Kha tiếp nhận lệnh bài, kiểm tra thật kỹ rồi cất đi, rồi nói.
"Được, khi nào xuất phát"
"Ngay bây giờ, cùng với Khương Hùng và gia gia"
Quả nhiên là đi bằng con đường địa đạo mật thất, cơ quan thật sự rất phức tạp, nếu như không phải người thông thuộc nhất định sẽ bị giết, cứ một đoạn sẽ có một chốt canh, hơn nữa võ công không thua bản thân bao nhiêu, đều là những cao thủ, nhưng có một điểm để khẳng định, bọn họ đều là con rối canh, chỉ cần tìm ra người tạo ra biết được cơ cấu thì có thể điều khiển được chúng, áp chế bằng Trọng ấn chi pháp cũng được nhưng số lượng lớn như vậy chưa kịp thoát ra nhất định sẽ chết vì mất quá nhiều sức.
Đi sâu vào trong, thì ở đó trang hoàng không khác gì một cung điện đâu đâu cũng là vàng, một rèm lớn, bên trong là một ai đó, rất nhiều nữ cao thủ phục vụ người này, đều là những mỹ nhân xinh đẹp, so với công chúa Linh Ái hay Lâm Gia Vân bọn họ đều sẽ là những người khiến cho nam nhân thèm muốn.
Khải Nguyệt Hàn Cơ cúi người nói.
"Thuộc hạ mang tôn tử, Khải Nguyệt Hữu Vũ ra mắt chủ công"
Am Kha lập tức kinh ngạc, lui lại phía sau dự định chạy trốn thì lập tức bị vài người áp chế đè lên sàn.
"Khải Nguyệt Hàn Cơ ngay cả tôn tử của ngươi mà ngươi cũng bán sao, có phải cái chết của Khải Nguyệt gia cũng là do người bán đứng, ta giết chết ngươi, đồ lòng lang dạ sói, khốn kiếp"
Chủ công nghe náo động lớn thì lên tiếng, một tiếng nói trong trẻo ma mị.
"Xem ra nam nhân sức khỏe hơn người, đã vậy thực sự khiến bổn vương mở mang tầm mắt"
Khải Nguyệt Hàn Cơ vui mừng giọng nói cũng thay đổi hẳn, thưa.
"Được chủ công chú ý đến là diễm phúc của tôn nhi, bất quá tiểu tử này khó trị mong rằng chủ công cho thêm thời gian, thuộc hạ sẽ khiến hắn ngoan ngoãn dâng mình lên"
"Không cần đâu, nếu nghe lời quá khác gì bọn rối ở đây đâu chứ"
"Vâng, chủ công anh minh, tôn nhi lưu lạc ở Minh Quốc được Nghịch môn thu nhận, bản thân cũng có võ công"
"Ồ"
Am Kha cảm giác như khí huyết bị bóp nghẽn lại, ở xa như vậy còn có thể tác động được, không thể bị khóa nhưng cũng không thể chống đỡ lại hoàn toàn, đều là Trọng ấn chi pháp nhưng vì khoảng cách nên chắc rằng chủ công sẽ không cảm nhận rõ ràng được. Sau khi thi triển phong ấn toàn mạch xong, liền thản nhiên như không hỏi tiếp.
"Đã tìm được đầy đủ những người cần thiết chưa?"
"Vâng, vẫn còn 2 người chưa tìm ra được nhưng đã có được manh mối, hơn nữa bên phía Tần gia, nha đầu đã biết được chân tướng thuộc hạ khó lòng thuyết phục tận tâm phục vụ chủ công"
"Không vội, kiếm cho nàng ta nam nhân thượng hạng, sau đó khống chế tình lang của nàng ta, bổn vương tin chắc phải chấp nhận thôi, nếu chỉ là đến đưa người thì ngươi trở về phủ cố gắng tìm đủ người, đừng hao phí tài lực của bổn vương, nếu như như để bổn vương biết được thì ngươi cũng nên chuẩn bị trước đi"
"Vâng"
Khải Nguyệt Hàn Cơ ranh mãnh nhìn đến người đang bị áp chế kia, đây là lần thứ hai Am Kha nhìn thấy nụ cười đắc thắng đó, khuôn mặt thật sự của hắn, Am Kha muốn ra tay giết chết hắn ngay tại chỗ này, chủ công kia cho người lui ra hết, dự định muốn vui vẻ một chút, tự mình đi xuống tháo ra mặt nạ kia, cả khuôn mặt lộ diện.
"Thật sự rất tuấn tú, hiếm có được mỹ nam, ngươi gọi là gì? Trưởng môn nhân Am Kha hay hậu nhân Khải Nguyệt Vũ"
Am Kha đoán được lão Thất Đầu Sát kia chắc chắn đã khai báo rõ ràng với chủ công, một chiếu đem đám người khống chế đánh ra ngoài.
"Chà chà thực sự mạnh mẽ, nhưng mà cái mà ngươi được Am Dương dạy chỉ là nửa quyền đầu, luyện không đến nơi đến chốn như vậy", chủ công búng tay một cái, "Sẽ dễ tẩu hoả lắm đây!"
Am Kha cảm khí huyết sôi lên, những mạch máu phình to ra, cả cơ thể như sắp nổ banh xác đến nơi, thì lần nữa nghe tiếng búng tay, cơ thể lập tức trở về bình thường, nhưng kinh mạch bị tác động lực lớn là điều không thể lập tức mà khỏi được, đây chính là trọng thương. Cả cơ thể đau nhức đến đứng cũng rất khó khăn, máu chảy không đều, Am Kha phải điều hoà lại mới miễn cưỡng không chế lại cơ thể, miệng và mũi đã ngừng chảy máu.
Lau đi máu của mình, Am Kha hỏi.
"Ngươi muốn gì?"
"Hihi, đương nhiên ta muốn ngươi rồi, một thiên tài như ngươi sao có thể bỏ qua được, đây là lần thứ 3 chúng ta gặp nhau rồi, ngươi có thể không nhớ nhưng ta thì lại nhớ rất rõ, chuyện hắn muốn thống nhất thiên hạ dùng lực lượng của ta, đương nhiên là ta biết, nhưng lòng tham của hắn lại chính là thứ khiến hắn bị ta điều khiển làm việc cho ta"
"Vậy tại sao ngươi để hắn giết nhiều người như vậy?"
"Vậy ngươi nghĩ đám người canh chừng nơi này từ đâu mà có, nhân lực xây dựng nơi này từ đâu mà ra. Hắn muốn giết, đương nhiên ta cho phép, nhưng ta đâu có nói sẽ giúp hắn, cũng có thể coi là một nhân tài hiếm có nếu như năm đó không bị cướp ngôi thì hắn đã trở thành hoàng đế của Minh Quốc rồi"
"Ngươi cũng không khác gì hắn cả"
"Không ta khác chứ, thứ ta muốn chính là kiểm soát bọn chúng, để bọn chúng ngoan ngoãn phục vụ ta và đương nhiên khiến cho bọn chúng chứ kịp quay đầu lại cắn ta thì đầu đã đứt khỏi cổ rồi. Như vậy không phải rất thú vị sao, lúc hắn dự định có tất cả thì ta khiến hắn không còn gì hết, cảm giác giày vò hắn, nhìn hắn bất lực, hắn đã thua. Vừa nghĩ thôi thật sự đã thấy rất tuyệt rồi.
Nếu ngươi còn muốn quay lại để gặp nương tử của mình, ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn phục vụ sau đó ta cho hai phu thê các ngươi cùng nhau ở đây, hơn nữa sẽ không bị ai quấy rầy"
"Thật đáng kinh tởm, đương nhiên ta sẽ quay lại gặp nương tử của mình, hơn nữa đường đường chính chính mà quay lại"
"Ý chí tốt lắm, nếu ngươi có thể thoát khỏi đây được nên nhớ sau nửa giờ ta sẽ truy tìm người đến lúc đó, ngươi không muốn cũng sẽ phải phục vụ ta mà thôi. Bây giờ chạy đi con chuột bé nhỏ, chẳng ai dám ngăn cản ngươi đâu, chạy đi nào"
Am Kha hiểu rõ bản thân không thể trong nửa giờ chạy thoát khỏi đây, nhưng nếu đã làm chuột thì phải chạy, kiếm được đường ra thì càng tốt, nếu không được đành phải dùng người. Chân bắt đầu chạy, chạy đến đâu thì bức tường đến đó, tất cả ngã rẽ dường như là ngã cụt không lối thoát, cũng có bắt gặp người canh gác nhưng bọn chúng cứ để cửa mở để Am Kha nhanh chân trốn thoát, không cản trở, tự hỏi làm sao bọn chúng biết được mệnh lệnh, trừ phi người điểu khiển những con rối này chính là chủ công.
Đang chạy thì thấy được sợi dây của mình ở một góc khuất, quay người chạy thật nhanh đến con đường cũ, vừa đặt chân đến đúng hướng chân bước vài bước thì trên vai truyền đến một cánh tay cùng mùi hương và tiếng nói ma mị.
"Xuất sắc, quả nhiên là hậu nhân của những thiên tài, ngươi chỉ mất nửa giờ để tìm lại được con đường cũ, không hổ danh là người của Khải Nguyệt gia, bọn họ cũng là người đã tạo ra cơ quan ở đây đấy, nếu như ngươi thể hiện tốt biết đầu ta cho ngươi gặp lại cụ tổ của ngươi"
"Ngươi làm cách nào mà nhanh như vậy ...", tất cả đều tối đen Am Kha không còn biết được gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip