52. Đã đến lúc rời đi

Lâm Gia vân không muốn nghe thêm tự mình rời đi trước, Am Kha thanh toán rồi đi theo im lặng đi ở phía sau, Minh Phi cùng Tam Liễu cũng ở đó, vừa nhìn thấy người vóc dáng giống hệt chủ tử nhưng nhìn lại khuôn mặt không vui, không vội quyết định vẫn là bảo vệ an toàn của trưởng môn phu nhân. Am Kha thấy hai người cũng dừng bước quay người rời đi, không phải về thanh lâu mà là hướng ra con đường ngoài thành giữa trời về tối này, đám người theo dõi dự định hành động cũng cảm thấy thời cơ đã đến rồi, không thể không có hành động.

Đến một bãi đất hoang vu, Am Kha nói.

"Ra đi, đã cùng với ta đi cùng nhau cả ngày hôm nay rồi, không tính về sớm báo cáo sao"

Một khoảng lặng khiến người khác vô cùng lo ngại, rồi cũng có những kẻ thiếu kiên nhẫn xuất hiện.

"Công chúa Linh Ái có lời mời"

"Lục gia có lời mời"

"Trần thái y có lời mời"

"Ngô gia có lời mời"

"Bàng gia có lời mời"

Am gia nhìn nhóm người bọn họ, ai cũng là cao thủ không lường trước được thực lực, chỉ đứng đó nói.

"Nhiều lời mời như vậy, ta không biết phải chọn nên đi theo ai, hay là các ngươi chọn thay ta đi, thế lực ở Tây vực này có lẻ công chúa vẫn là lựa chọn tốt nhất"

"Công chúa cho tiểu thư thứ gì, Trần thái y cũng có thể cho, hơn nữa còn bảo vệ an toàn tiểu thư trước hoàng thất, kể cả vương gia quý tộc, hay là quốc sư"

"Ngô / Bàng / Lục gia không hề kém cạnh"

Am Kha đắc ý nhìn bọn họ nói.

"Hay các ngươi bảo bọn họ đến đây một lượt, ai có thể thuyết phục được thì ta theo, bên nào muốn cái mạng của ta thì ở lại chơi với ta, còn bên nào muốn ta thì vui lòng mời chủ nhân của các ngươi đến đây"

Hơn phân nửa liền rời đi, bọn họ chính là theo dõi rồi mời người về phủ, nhưng còn một nửa còn lại chính là muốn mạng của người này, Thuận Kiều đương nhiên biết rất rõ lập tức xuất hiện bảo vệ trưởng môn của mình.

"Trưởng môn"

"Suy nghĩ kỹ chưa? Với thực lực hiện tại của huynh ở bất cứ đâu đều sẽ được trọng dụng, ở bên cạnh ta không những là đau lòng mà còn có thể bỏ mạng nửa, địch thì đông chỉ có ta và huynh muốn chạy cũng khó mà chạy được"

Nghe đến đây Thuần Kiều quỳ rạp xuống dưới chân trưởng môn nhân mà mình tôn thờ, cũng là nữ nhân đã chiếm trọn trái tim, nói.

"Thuộc hạ nguyện ý chết vì trưởng môn"

"Vậy trước mắt có đám người khiến ngươi giải phóng được cơn giận trong người, ta cho phép, giết hết chúng đi, đừng để kẻ nào sống sót, từ nay ngươi sẽ là trưởng môn Nghịch môn, hãy sống sót và chứng minh thực lực của mình"

Thuận Kiều xông đến đang đến, gặp người giết người, hơn nữa còn bảo vệ an toàn tuyệt đối người đang đứng đó, Lam sát kiếm sau lưng Am Kha rung lên phấn khích vì có máu, giết được hơn mười người thì kiếm gãy bản thân phải lui lại vài bước, rồi lại lao vào tay không giết người, càng giết càng hăng nhưng thương tích đầy người.

Trước đây Am Kha cũng vậy cũng từng bị Am Dương tính kế quăng vào địa ngục những người ở đây không giống bọn chúng, chỉ là một thân luyện võ thấy địch mạnh sẽ quay đầu bỏ chạy, đây là truyền thống của Nghịch Môn chỉ có tay nhuộm đầy máu mới có thể khiến có thiên hạ sợ hãi, chỉ khi giết hàng ngàn ngươi sát khí mới được sinh ra, từng người từng người sẽ nằm rạp dưới cái ghế trưởng môn, chiếc ghế đó chỉ có thể vững trên thi thể mà thôi.

Đến khi đám người chạy về thông báo chủ nhân có vài người đến nhìn đến nam nhân tay không giết người xung quanh toàn là thi thể, đều là trúng sát chiêu mà chết, hoảng, quay người trở lại.

Am Kha đứng đó đợi đến khi Thuận Kiều giết xong cũng đã là ban sáng, một thân đầy sát khí trưởng môn Nghịch môn tín vật không phải mặt nạ mà là sát khí, bởi vì không giết sát thủ hơn nữa bọn họ sát tính quá ít, thay vào đó do Thuận Kiều đã tích góp thời gian đi làm nhiệm vụ, giết vô số kẻ cản đường vô vàng sát thủ, lần này chẳng qua chỉ là một cái cớ để luyện chúng, Am Kha đứng đó quan sát tìm cách khiến kẻ thù vùng vẫy mãnh liệt, sát khí tăng cao, thu thập càng nhiều càng tốt.

Ngay khi người cuối cùng nằm xuống, Am Kha lao đến để xác nhận Thuận Kiều còn ý thức không, tay vừa đến cổ Thuận Kiều vẫn đứng đó ánh mắt ngoan cường, sát khí mãnh liệt, Am Kha nói.

"Thu hết lại, siết chúng thật chặt để chúng không điều khiển được ngươi, ngươi là trưởng môn Nghịch môn, bọn chúng chẳng qua là thảm lót đường cho ngươi"

Thuận Kiều nghe lời làm theo ngay lúc này bộ pháp chỉ có trưởng môn mới biết được thi triển, điểm vào 7 huyệt đạo, gia tăng nội lực, có một luồng khí thiết lập rào chắn ở trái tim, chỉ cần trưởng lão cảm nhận được ắt hẳn sẽ biết người này chân chính trưởng môn của mình.

"Làm tốt lắm, tập quen với nó đi"

Am Kha lúc này cho Lam sát kiếm ra ngoài hấp thụ lượng lớn máu ở đây, Huyết sát kiếm được sinh ra, cả thanh kiếm đều là màu đỏ, bọn chúng bắt đầu cắn nuốt ý chí của người cầm kiếm, gợi lại những ký ức đen tối nếu thành công sẽ trở thành con rối đi giết người, nếu thất bại vĩnh viễn phục vụ chủ nhân.

Am Kha nhìn thấy cảnh những người thân yêu của mình chết cháy, Khải Nguyệt gia một đêm chìm trong biển lửa, mảnh bản đồ được tìm thấy ở trong hộp gỗ nơi thư phòng của gia gia, những tiếng gào thét muốn giết người, bị Thất Sát Đầu mang đi trong đêm tối nhìn thấy Khải Nguyệt Hàn Cơ đứng đó vui vẻ cười lớn, tiếng cười vang vọng.

Tiếp đó, nhìn thấy Tử Kha chết không có mồ chôn tử tế, đám nhân sĩ truy đuổi phỉ nhổ không quan tâm còn phỉ báng rời đi.

Kế đó, bản thân lúc này đã lấy thân phận Am Kha bị tra tấn đến chết đi sống lại hơn ngàn lần, những nỗi đau đó vẫn khắc trong tim của Am Kha nhưng không sinh ra oán hận..

Tiếp theo, những trận đòn dở sống dở chết của chủ công trong đại lao hay cái nhìn của Đại Kình và Thuận Kiều, nó giống nhau chính là cưỡng đoạt.

Cuối cùng, Lâm Gia Vân biết được sự thật, muốn tự vẫn mà thoát khỏi ô nhục này, thân nương gì cái chết kỳ lạ và sự thật của mình mà sức khoẻ suy nhược.

Lúc này Huyết tuyệt kiếm xuất hiện một đường kiếm đánh bay Huyết sát kiếm, sau một loạt giao chiến, Am Kha hồi tỉnh trong ác mộng luân hồi tay phải cầm Huyết tuyệt kiếm, tay trái cầm Huyết sát kiếm uy động tất cả sức mạnh trấn áp, cả hai thanh kiếm rung lên không phục, đến cả xác người cũng bị thổi bay tứ phương, phong ấn mở hết phải đến khi thật sự dùng hết sức mạnh của mình, hai thanh kiếm mới quy phục chủ nhân.

Tất cả hướng đến mi tâm nhập vào, nó giống như hai vệt dài màu đỏ, một thứ đồ trang trí mà thôi. Sử dụng hết sức mạnh nên Am Kha rất nhanh kiệt sức, vẫn cố sức đến xem Thuận Kiều, đúng là thể chất dị thường nhanh như vậy đã có thể bảo vệ được trái tim rồi, nằm phịch bên cạnh những cơn gió sau trận chiến khiến bản thân buồn ngủ và rồi ngủ lúc nào không hay.

Sách Tôn thấy người trong đêm không quay lại ngày hôm sau liền cho người tìm kiếm, thấy một người đang thiền đình luyện công, còn bên cạnh là người đang tìm kiếm, khuôn mặt chỉ ngủ thôi cũng khiến nam nhân khó cưỡng lại thật may mắn là Sách Tôn đã quá quen với mị lực khủng bố của các hoa khôi thanh lâu nên không bị hấp dẫn.

"Ngươi hại ta tìm ngươi cả ngày hôm nay"

Am Kha nghe tiếng tỉnh dậy, vươn vai yêu kiều ngồi dậy, nhìn đến người đến mà nói.

"Chuyện trong môn đã giải quyết rồi, đây là trưởng môn mới của Nghịch môn, ta muốn giải quyết nên buộc phải giải quyết ngay trong đêm không về thanh lâu được"

"Nhìn dáng vẻ của ngươi, ngươi thực sự biến thành nữ nhân rồi đấy"

"Được rồi, ta đói có gì ăn không?"

"Đợi chút ta sai người đi mua cho ngươi"

"Mua nhiều một chút, ta thực sự rất đói"

"Được được, nhưng ở đây tanh nồng như vậy lại không thấy xác của con vật nào, ngươi lại giết người nữa đúng không?"

"Bọn họ đều muốn giết ta, tại sao ta lại để bọn chúng sống sót?"

"Xác người đâu?"

"Đi tứ tung rồi"

"Ngươi ... ngươi ... nếu như bị người khác phát hiện xác chính là liên hoàn án mạng ở khắp nơi đấy"

"Thủ tháp của ta đương nhiên sao có thể dễ dàng bị người khác bắt được, lúc đó không phải bọn họ lại đến nhờ cậy ngươi, tìm ra tung tích ngươi chỉ nhận nhưng đừng khẳng định sẽ phá được là được, hơn nữa vài ngày nữa đám bọn chúng cũng sẽ có người đến nhận xác mà không truy cứu thôi"

"Mỹ nữ của ngươi đâu rồi?"

"Về với hai hộ pháp rồi"

"Chấp nhận để nàng ta đi với bọn họ sao"

"Nếu không chấp nhận thì ta làm được gì, bắt cóc nàng ta đi luôn à"

"Có chuyện nữa đấy, quốc sư tự nhiên trong đêm rời đi không rõ là có chuyện gì?"

"Đương nhiên chuyện tiếp theo của ta chính là rời khỏi đây, đi đến Kinh đô, tuy rằng không quá xa nhưng không thể đi đi về về thường xuyên được"

Thuận Kiều sau khi ổn định lại, nhìn đến Am Kha cảm nhận được sức mạnh yếu đi, trong lòng muốn được ở lại chăm sóc, nhưng lúc này trên vai là sự sống còn của những người trong môn, hơn nữa còn có thân nương, nương tự của hai tiền trưởng môn, nếu như không trở về ổn định tình hình e rằng sẽ là nơi bị đám người gọi mình chánh phái thu thập.

"Trưởng môn"

"Bây giờ ngươi mới là trưởng môn, đừng gọi như vậy, gọi một tiếng lão đệ, vị trí này vốn dĩ của huynh, chẳng qua là vật hồi chủ mà thôi"

"Nhưng ..."

"Trở về đi, sự an toàn của thân nương tạm thời giao lại cho huynh, thân thế của huynh vẫn là ẩn số hay là lúc này về làm một cuộc điều tra xem, rốt cuộc huynh là từ đâu mà xuất hiện trong Nghịch môn"

"Được rồi, ta nghe lời đệ, nhất định sẽ chấn hưng Nghịch môn"

"huynh xin nhớ một chút, chút ta là nửa tà nửa chánh, đừng để lời nói của đám nhóc chưa hiểu gì gây khó dễ huynh"

"Ta biết rồi, nhưng còn hộ pháp thì sao?"

"Huynh phải tự tìm hộ pháp cho mình đây cũng là truyền thống, vậy nên hai tỷ ấy phải ở đây với đệ, sau khi giải quyết chuyện bảo tàng xong, đệ sẽ trở về nhận lỗi với nương, và nói rõ những chuyện mà nương muốn biết, trở về rồi huynh nên chú ý hơn những người bên cạnh mình"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip