Chương 93 - Đòi hỏi

Về tới nhà, Lạp Lệ Sa liền "hít hà" liền phả ra khí lạnh, đi vào phòng kiếm thuốc.

"Làm sao vậy?" Phác Thái Anh ít khi thấy Lạp Lệ Sa như vậy.

"Chị đau bụng." Lạp Lệ Sa nói xong thì đã tìm thấy thuốc giảm đau.

Trong lòng Phác Thái Anh cũng tính toán một chút, hiểu rõ mấy ngày nay Lạp Lệ Sa không thoải mái. Nàng lấy thuốc giảm đau lại bỏ vào trong hộp thuốc. "Uống thuốc này không tốt. Để em đi nấu một chén nước gừng cho chị."

Lạp Lệ Sa không muốn nàng lại cực khổ, kết quả bị Phác Thái Anh trừng mắt liền quay lại.

"Lên giường nằm đi, đắp chăn kín vào." Vẻ mặt Phác Thái Anh nghiêm túc lên.

Lạp Lệ Sa ngoan ngoãn leo lên giường nằm, bụng thì rất đau. Cũng do cô làm ra, bình thường sẽ không đau bụng, mấy ngày nay ăn uống toàn đồ lạnh, cho nên mới bị như vậy.

Một lát sau, Phác Thái Anh đem chén canh gừng nóng vào. Còn mang theo một ít đường đỏ. "Chị mau uống lúc còn nóng đi." Phác Thái Anh đưa chén canh gừng cho Lạp Lệ Sa, sau đó ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào cô.

Lạp Lệ Sa uống canh gừng không quen, mỗi lần nhìn Phác Thái Anh uống đến bình thản như vậy cô không thể hiểu được. Cô uống ngay một hơi, vị cay của gừng khiến cho cô khó mà nuốt xuống được. Thế nhưng, nhìn ánh mắt Phác Thái Anh sáng như thế, cô thật không dám bỏ chén canh xuống nói, "Không uống."

Miễn cưỡng uống cho xong, cô lè lưỡi hít hà. "Cay chết chị rồi."

"Chị đó, cứ ăn đồ ướp lạnh, biết bản thân sắp tới tháng cũng không chịu chú ý. Sau này, mỗi ngày em sẽ cho chị uống một chén nước gừng, chị nên chăm sóc mình tốt đi." Phác Thái Anh nói xong hoàn toàn không cho Lạp Lệ Sa cơ hội cự tuyệt, quay người ra ngoài rửa chén.

"Ai! Chị..." Lạp Lệ Sa há miệng, nghĩ đến sau này mỗi ngày đều phải uống nước gừng, cuộc sống vô cùng u ám.

Phác Thái Anh đi vào lần nữa, Lạp Lệ Sa nằm ở trong chăn đàng hoàng. Thấy nàng đi đến, Lạp Lệ Sa bắt đầu giả bộ đáng thương.

"Thái Anh, chị đau bụng, em xoa bụng cho chị có được không?"

Phác Thái Anh nhịn cười không được. Lên giường đưa tay giúp cô xoa bụng. Cho dù là uống nước gừng ngay, tay Phác Thái Anh vẫn sờ được khắp người toàn lạnh lẽo.

"Sao chị lại lạnh như vậy?" Phác Thái Anh nhíu mày lại. "Về sau, cấm không được ăn đồ lạnh nữa."

"Ờ." Lạp Lệ Sa không dám có dị nghị. Vả lại bây giờ Phác Thái Anh đang chăm sóc như thế này, toàn thân đều ngây ngất, cực kỳ thoải mái.

"Vừa rồi trên đường chị có đau không?" Phác Thái Anh nghĩ lúc nãy trên đường Lạp Lệ Sa cũng không có biểu hiện ra chỗ nào khó chịu.

"Không có. Vừa xuống xe thì liền đau. Chị cảm thấy chắc lúc chị thắng xe lại bị đụng trúng." Bây giờ Lạp Lệ Sa mới cảm thấy nước gừng có tác dụng, trong dạ dày bắt đầu nóng lên.

Phác Thái Anh xoa bụng một lát, thở dài. Đứng dậy đi lấy túi chờm nóng để lên bụng Lạp Lệ Sa, "Như vậy sẽ dễ chịu hơn một chút."

Nàng rút tay của mình về, bị Lạp Lệ Sa giữ chặt. "Sao vậy?" Nàng hỏi.

"Thái Anh, có em bên cạnh chị thật tốt." Lạp Lệ Sa xúc động nói. Lúc trước cũng có những chuyện như vậy, chỉ do bản thân cô tự chăm sóc mình.

Phác Thái Anh cười sờ trán của cô. "Lệ Sa, có thể chăm sóc cho chị, hầu hạ chị, là bổn phận của người vợ. Trước đây chị luôn chăm sóc cho em, ít khi thấy chị cần em chăm sóc." Luôn nghĩ về một việc làm, không oán không hối.

"Thái Anh, chị yêu em." Lạp Lệ Sa bĩu môi, làm tư thế hôn.

Phác Thái Anh nhìn thấy, lúc này đem ngón tay đặt ở trên môi cô. "Không nghiêm chỉnh gì hết."

Cuộc sống của hai người vô cùng ngọt ngào êm ái. Trong trường, cô Ngô vẫn như cũ giày vò, động một chút là đi lại hiệu trưởng tố cáo. Trải qua mấy ngày, Vương hiệu trưởng cũng trở thành người kể khổ.

"Tiểu Ngô, em vừa mới về còn chưa tiếp thu được tốc độ làm việc nhanh của trường. Nếu không như vậy đi, em về nhà nghỉ ngơi mấy ngày đi. Sau khi nghỉ ngơi xong thì quay lại." Hiệu trưởng từ từ khuyên nhủ.

Cô Ngô vẫn một lòng mong nhớ trường học. Lúc này lắc đầu tỏ vẻ: "Hiệu trưởng, em không sao. Em chính là nghỉ ngơi sau khi sinh xong mới trở về. thái độ làm việc của mọi người có thay đổi rất lớn. Như vậy làm cho em cảm thấy rất đau lòng."

Hiệu trưởng nhìn cô Ngô có thái độ như vậy, trong lòng có chút dao động, nghĩ tới dù sao cũng là giáo viên chuyên nghiệp, bất quá chỉ do bị bệnh. Trước mắt, đang gặp một số khó khăn, mình nên giúp đỡ. "Tiểu Ngô, các đồng nghiệp thực sự đối với em rất tốt. Em, đứa nhỏ này, mỗi ngày cùng mọi người làm việc đều không giống nhau, tôi nhìn thấy cô Trương cùng các giáo viên khác luôn bao dung em. Còn có một số việc nhỏ, em không cần phải để ý. Hiện tại em đang có trọng trách, ở nhà chăm sóc con em, tới trường học còn phải làm việc. Nghĩ thoáng một chút, không phải cái gì cũng đã trải qua rồi sao?"

Cô Ngô mím môi. "Hiệu trưởng, lúc trước em mang thai mọi người đều chăm sóc em. Em biết bây giờ em sinh đứa nhỏ không giống nhau, nhưng trước kia mọi người luôn đối với em tốt như vậy, tại sao bây giờ lại không thể? Em luôn coi mọi người trước đó luôn thật lòng, thì ra không phải vậy."

Hiệu trưởng bắt đầu đau đầu. "Tiểu Ngô, em không nên yêu cầu mọi người đối xử tốt với em, em vì mọi người làm được cái gì rồi? Phải nên quan tâm và hỗ trợ lẫn nhau đúng không?"

"Em đang chăm sóc con của em, các chị ấy thì không cần chăm sóc con." Cô Ngô nói đến lý lẽ hùng hồn.

Hiệu trưởng lắc đầu. Không có dũng khí tiếp tục khuyên nhủ nữa kêu lui xuống.

Chiều thứ hai, tất cả mọi người đều soạn bài. Mặc dù, Phác Thái Anh không ở trong tổ ngữ văn, nhưng lúc soạn bài vẫn đi tới. Bây giờ, nàng ngồi bên cạnh cô Trương, cùng mọi người thảo luận về chương trình của lịch dạy học.

Mọi người nhất trí chuẩn bị soạn bài hạng nhất để làm nhiệm vụ. Mọi người đều có tiến độ như nhau, phát hiện chỉ có cô Ngô dạy học năm nay bị chậm lại.

"Tiểu Ngô, tốc độ của em rất chậm. Suy nghĩ đi rồi về." Cô Trương cũng không muốn nói nhiều. Bất quá, cô là tổ trưởng thì nhất định phải nhắc nhở.

Cô Ngô nhíu mày. "Có thể do giờ dạy học của em bị ít lại đó. Tiến độ chậm do trước đó các giáo viên bị chậm."

Cô ta tiếp nhận chính là lớp một năm thứ hai của cô Trương. Rõ ràng lời này nói cho cô Vương nghe. Cô Vương nghe xong nhìn cô ta, cũng không nói gì. Chỉ là dời đề tài đi nói, "Chị Trương, bài văn này làm sao giảng cho học sinh hiểu đây?"

Hai người ở một bên nghiên cứu bài văn, các giáo viên khác thì tranh thủ thời gian làm việc. Phác Thái Anh thấy như vậy, cũng không muốn cùng cô Ngô nói nhiều. Đương nhiên nàng sẽ không chủ động để nói chuyện, cúi đầu ghi chép bài văn của mình.

Cả tuần này mọi người đang ghi chép giáo án do cô Ngô viết, bây giờ cô ta lật qua thì nhìn thoáng qua người trước mặt, hơi kinh ngạc nói: "Tiểu Phác chữ này viết thật tốt à!"

Nghe cô ta nhắc tới nàng, Phác Thái Anh ngẩng đầu cười cười, "Cám ơn khen ngợi."

Thật ra, làm giáo viên môn ngữ văn, chữ của mọi người đều không tệ. Chỉ là, chữ của Phác Thái Anh đã luyện qua vô cùng nghiêm chỉnh.

"Tương lai con gái của tôi có thể viết được chữ như thế thì tốt rồi." Cô Ngô vẫn nhìn nàng nói.

Mọi người nghe cô ta nói vài câu cũng cảm thấy xuôi tai, đều cảm thấy hiếu kỳ. Chẳng lẽ bệnh đã khỏi rồi sao.

"Tiểu Phác, em giúp chị Ngô một chuyện đi, viết một bức chữ cho con gái của chị. Chị để bên cạnh của bé, sau khi lớn lên nhất định sẽ là một thư pháp có tiếng." Cô Ngô cười chân thành nói.

Ánh mắt Phác Thái Anh nháy một cái. Một nụ cười hiện ra trên miệng, "Chị Ngô, làm sao chị biết tôi biết thư pháp?"

Trong phòng, tất cả mọi người đều không có phản ứng nhanh như Phác Thái Anh, lúc này hình như cũng thấy rõ. Thì ra tiểu Ngô vòng vo từ nãy giờ là muốn đồ của người ta mà.

Trên mặt cô Ngô liền biểu hiện cứng đờ, "Em nhìn chữ em này, có chữ có hình, vừa nhìn là biết có luyện qua. Chỉ một bức chữ thôi, em không thể nể mặt chị Ngô sao?"

Trong phòng làm việc những đồng nghiệp khác từ cô Cố, biết được một bức chữ của Phác Thái Anh bán được giá tiền không rẻ đâu, cho nên mọi người cũng không có ý định này. Việc này giống như đòi tiền người ta trực tiếp, cũng không có ai dám làm như vậy? Không nghĩ tới hôm nay lại gặp được một người như vậy.

"Tiểu Ngô, chữ của tiểu Phác giá cả không ít. Không phải em muốn trực tiếp lấy như vậy chứ." Cô Trương đúng là người ngay thẳng.

Cô Ngô nghe xong sắc mặt liền trầm xuống. "Em nghe nói có thể bán được một ít tiền. Vậy xem như em mê lợi ích đi? Chỉ là một bức chữ thôi, không tới hai phút liền viết xong, cần gì phải tính toán như vậy? Không cho thì thôi, chẳng lẽ tìm không thấy có người còn biết viết chữ hơn cô ta sao? Thật là, dù sao cũng nên lấy mình làm gương. Còn trẻ mà viết chữ bán kiếm tiền, cũng không biết là người nào nói nữa."

Cô ta nói càng ngày càng khó nghe. Mắt Phác Thái Anh nhìn, một câu cũng chưa nói. Đợi cô ta nói xong, Phác Thái Anh nhìn thời gian, "Chị Trương, đã tới giờ, em đi xuống trước."

Cô Trương gật đầu, tiễn Phác Thái Anh ra ngoài. "Tiểu Phác, lời nói của tiểu Ngô em đừng để trong lòng. Em coi như em ấy là bệnh nhân đi, đừng chấp nhất với em ấy."

"Em hiểu rõ. Vất vả cho mọi người rồi." Phác Thái Anh quan tâm nói.

Cô Trương nghe vậy thở dài, vỗ vai của nàng rồi trở về phòng.

Bên này, Lạp Lệ Sa ở tổ thể dục cũng đang soạn bài, cô thấy thời gian sắp tới rồi liền nhìn qua cửa ra vào.

Cô Bạch cười nói, "Này này, Tiểu Lạp em nghiêm chỉnh chút được không? Chúng ta đang thảo luận về kỹ thuật động tác đấy."

Lạp Lệ Sa gật đầu, "Chị Bạch, em đang nghe."

"Em nghe được cái gì rồi? Linh hồn nhỏ bé đều bay theo Tiểu Phác." Cô Bạch nhổ nước bọt nói.

Đang nói chuyện, thì Phác Thái Anh đẩy cửa đi vào. Cô Đoàn kêu lên, "Ai! Tiểu Lạp hồn bay trở về đi."

Phác Thái Anh nghe một câu không đầu không đuôi như vậy, không hiểu rõ được tình hình. Lạp Lệ Sa thì không để ý tới, đứng dậy kéo Phác Thái Anh qua bên người mình.

"Tất cả mọi người đều soạn bài xong rồi sao?" Phác Thái Anh hỏi.

Đáng lẽ mọi người còn đang thảo luận kỹ thuật động tác, còn muốn duy trì thêm một chút. Lạp Lệ Sa không những không quan tâm tới chuyện đó, vội vàng nói, "Xong rồi."

Ba người nhìn dáng vẻ như thế, lắc đầu nói: "Đúng vậy, mọi người soạn xong rồi, chúng ta cũng kết thúc đi."

Phác Thái Anh kể lại chuyện vừa rồi cho Lạp Lệ Sa nghe, Lạp Lệ Sa nghe xong liền bùng nổ. Cũng may Phác Thái Anh đã sớm chuẩn bị, còn không ngừng vuốt lưng Lạp Lệ Sa, mới khiến cô bình tĩnh ngồi xuống ghế.

"Hai người các em đang nói nhỏ cái gì đó?" Cô Đoàn hiếu kỳ hỏi.

Lạp Lệ Sa đem sự việc nói lại một lần đơn giản, cô Bạch nói: "Em ấy ỷ mình vừa sinh xong em bé, tình hình thì đặc biệt như thế còn cố sức làm. Sau khi sinh thì có bệnh trầm cảm. Có bệnh mà còn lên lớp? Đi làm cả ngày thì bắt chúng ta dỗ dành em ấy? Em ấy dựa vào cái gì chứ? Tiểu Phác tôi nói cho em biết, sau này em đừng nên quan tâm tật xấu này của em ấy. Cái gì nên nói thì nói, tổ ngữ văn các em thì đối với em ấy quá tốt. Cái đức tính tốt như vậy tổ thể dục chúng ta không nên thử, tôi làm gì phải nuông chiều em ấy chứ."

Tổ thể dục mười người, phần lớn lòng dạ ngay thẳng. Nhưng mà, thành thật thông suốt, ở chung vô cùng tốt.

Phác Thái Anh gật đầu, "Em đã biết, cám ơn chị, chị Bạch."

-----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip