Rời bỏ
Châu Nhã được đưa ra từ phòng bệnh chuyển qua phòng cấp cứu với đội ngũ y bác sĩ kề cập đi theo, vừa đúng là hai người mới đến. Lão Diệp khóc lóc vừa khóc vừa chạy theo luôn miệng gọi vợ ơi, người nằm đó thì chẳng thể nghe được gì. Hải Lan chỉ biết đứng chôn chân ở đó nhìn theo, đến khi cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại, ánh đèn bên trên sáng lên ánh đỏ, lão Diệp bị y tá ngăn lại không cho vào trong.
Ông như gục ngã, miệng không thôi cầu trời khẩn phật, hai tay chấp vào nhau mà xá lạy trước cửa. Cảnh tượng này lặp lại giống 4 năm trước, cô cũng vừa đi học về nghe hay tin mẹ đang nguy cấp mà chạy ngay đến bệnh viện.
"Mẹ ơi! Mẹ đừng bỏ con huhu! Đừng bỏ con mà! Mẹ ơi tỉnh lại đi mà mẹ! Con xin mẹ!"
"Mẹ nó chết rồi Mặc Đình còn định mang nó về nhà nội đấy."
"Không có chỗ chứa đâu nhé."
"Tình hình của vợ anh không khả quan lắm, do phát hiện trễ nên chúng tôi cũng cố đến đây thôi, mong anh và gia đình chuẩn bị tinh thần."
"Em muốn chứng kiến cảnh "mẹ" em ra đi một lần nữa sao Hải Lan?"
Từng lời nói, từng cảnh tượng năm đó hiện rõ trong đầu Hải Lan. Chúng dồn dập đến khiến cô muốn điên đầu, như hối thúc cô phải mau chóng đưa ra quyết định.
_____
Sau ngày đầu tiên làm việc, Như Ý cảm thấy đây quả là việc làm lý tưởng. Môi trường làm việc lành mạnh, đồng nghiệp thì rất hoà đồng, các bạn học viên cũng rất hợp tác. Nàng còn đang vui vẻ định về khoe ngày đầu tiên với Hải Lan, nhưng khi vừa ra khỏi thang máy nàng lại trông thấy Tương Nhậm đang đứng trước cửa nhà mình. Hai chân Như Ý như muốn nhũn ra, không phải vì sợ mà vì thắc mắc sao cô ta có thể tìm được chỗ này.
- Chào chị.
- Sao cô tới được đây?
- Là Hải Lan nói cho tôi biết.
Nàng nắm chặt túi xách, vẫn một mặt kiêu hãnh với tiểu tam.
- Đúng là người hay nói dối, chỉ cần mở miệng ra thì đã nói dối được rồi.
- Chị-... Tôi tới đây không phải để đôi co với chị, tôi tới để lấy đồ của Hải Lan thôi.
- Cô mà cũng có quyền đụng vào đồ của em ấy sao?
Như Ý đanh thép đáp trả khiến Tương Nhậm phải lãnh một phen đơ người nhưng sau đó vẫn hơn thua với nàng tiếp tục.
- Hải Lan chưa nói với chị sao? Chúng tôi sắp kết hôn rồi, em ấy bảo tôi đến đây để mang đồ của em ấy đi.
- Cái gì chứ?
Nàng nheo mắt nhìn Tương Nhậm với vẻ đầy nghi hoặc, giọng cố nén sự run rẩy mà hỏi lại cô ta. Trong thấy có người ra vào ở hành lang, Như Ý buộc phải mở cửa rồi cùng cô ta vào trong giải quyết.
- Chị nói xem, Hải Lan đối với chị như thế nào?
Vừa vào cửa thì Tương Nhậm đã nhìn thấy ảnh chụp của cả hai để ở trên kệ, trong ảnh là Hải Lan đang ôm lấy nàng từ phía sau và hôn má nàng. Trông hạnh phúc biết bao, cô ta vừa thấy thì đã ngứa hết cả mắt.
- Em ấy đối với tôi thế nào đi nữa tôi cũng không có nghĩa vụ phải nói cho cô biết.
- Đừng tưởng tôi không chuyện của hai người. Tưởng cao thượng thế nào, chẳng qua cũng là thứ tình cảm loạn luân vô đạo đức, còn có tư cách để xem thường chồng cũ của mình.
Cô ta chễnh chệ ngồi vào ghế dù chưa có sự cho phép của Như Ý, nàng cũng không biết làm sao ả hồ ly này có thể biết được chuyện của nàng và Hải Lan.
- Rốt cuộc cô tới đây là vì mục đích gì?
Tương Nhậm đắc ý vì thấy thái độ nàng có hơi né tránh, nhoẻn miệng cười vì đã nói trúng tim đen của nàng.
- Tôi đã nói rồi, Hải Lan có việc nên em ấy nhờ tôi tới đây chuyển lời với chị với lại là mang đồ của em ấy đi. Em ấy nói là suốt thời gian qua Hải Lan chưa hề có tình cảm với chị, những gì em ấy đã làm với chị chỉ là để thoã mãn bản thân em ấy và chơi đùa tình cảm của chị thôi, lý do mà Hải Lan theo chị tới đây cũng là vì em ấy muốn có người lo việc ăn uống hằng ngày thôi.
Dù không phải từ miệng Hải Lan nói ra, cũng chưa chắc là có phải cô chuyển lời thật không hay những điều này toàn là do Tương Nhậm bịa đặt nhưng Như Ý nghe từng câu từng chữ đó cũng đủ khiến tim nàng như bị hàng ngàn mũi dao đâm sâu vào, nước mắt nàng chực chờ muốn rơi, tay bấu chặt lấy thành ghế, nghiến răng nghiến lợi, lửa giận đang hừng hực từ bên trong nàng.
- Nếu Hải Lan lừa dối tôi, thì chắc gì em ấy đã cho phép cô ở bên cạnh em ấy?
Đến giây phút này nàng vẫn cố tin đây không phải sự thật, cứng rắn mà chất vấn tiểu tam dù giọng nàng đã khàn đi. Tương Nhậm phì cười như đang nhạo báng Như Ý, bộ dạng chảnh choẹ, đáng ghét đó khiến nàng ngứa hết ruột gan. Cô ta lấy điện thoại ra đưa tới trước mặt nàng, là bức hình chụp Hải Lan đang dùng cơm hộp nhưng rõ đây không phải của nàng làm cho cô.
- Đây là cơm hộp tôi mang đến cho Hải Lan, chị xem không phải em ấy ăn rất ngon lành sao? Còn đây, là cơm hộp của chị nè. Hải Lan tiễn vào thùng rác rồi.
Tương Nhậm lướt qua thì là ảnh chụp hộp cơm quen thuộc của mình nằm chung với mớ rác trong thùng. Lúc này Như Ý như muốn ngã gục xuống sàn, khoé mắt cay nồng không thể kiềm chế được nước mắt đang rơi.
- Chẳng qua là ban đầu không có ai biết chuyện này nên không nói cho chị biết sớm hơn, chị nên cám ơn tôi mới phải. Chị nghĩ Hải Lan yêu chị thật sao? Em ấy chỉ thương hại cho chị thôi, làm sao em ấy lại phí hoài thanh xuân của mình với một bà thím già như chị? Hai người đi bên cạnh nhau có khác gì mẹ con không? Vả lại nếu có ai đó khác biết chuyện của hai người, người ta cũng chỉ nghĩ chị là người câu dẫn, lừa gạt thiếu niên để làm mấy chuyện vô đạo đức này. Thật kinh tởm!
Tương Nhậm chất vấn nàng từng câu từng chữ, những điều mà trước đây nàng từng nghĩ tới nhưng cũng vì yêu nên nàng không muốn để chúng tiêu cực bản thân thêm. Bây giờ cô ta đến nhắc lại những nỗi lo của nàng thêm một lần nữa với một cách nói tồi tệ hơn, nhưng nó thực tế đến vậy đến nàng cũng không thể chối bỏ.
_____
Hải Lan đứng trước cửa bệnh viện gọi cho nàng nhưng không thấy nghe máy rồi lại thuê bao, cả ngày nay đã không gặp được rồi bây giờ một cuộc điện thoại cũng chả gọi được. Cô chỉ muốn nói là tối nay cô sẽ về nhà muộn bảo Như Ý ăn cơm trước.
_____
Nàng xếp xong xuôi đồ của Hải Lan vào vali, những đồ vặt vảnh hay giày dép gì đó Như Ý cũng đã để gọn vào túi hết thẩy.
- Đây, Hải Lan nhờ tôi đưa cho chị. Đây là tiền tiết kiệm của cả hai phải không? Em ấy bảo tôi đưa lại cho chị.
Tương Nhậm đưa cọc tiền trước mặt nàng, là cô trước đó đã đưa cho lão Diệp để đóng viện phí nhưng ông ta đưa ngược lại cho cô ta. Như Ý vừa nhìn là đã biết ngay là tiền của mình, nhưng trước giờ tiền tiết kiệm này không phải luôn là nàng giữ sao? Giờ Tương Nhậm lại nói là Hải Lan đưa lại cho nàng. Còn định hỏi thêm nhưng cứ cho rằng cô mang tiền này để đem cho cô ta nên cũng thôi đi.
- Tất cả không phải là của tôi, tôi sẽ lấy một ít đúng số tiền của mình. Còn lại thì phiền cô mang trả cho Hải Lan.
- Phải rồi, vẫn chưa đủ tháng tiền thuê chung cư phải không? Tôi để lại một ít coi như lấp vào phần trống sau khi Hải Lan không còn ở đây.
- Không cần, mọi thứ trong nhà này đều là của cô ta. Tôi không có gì cả, người rời đi là tôi mới đúng, tôi sẽ thương lượng với quản lí về tiền thuê.
Tương Nhậm nghe vậy rồi cũng rút lại mớ tiền đó vào túi, tự mình kéo hết vali túi xách của Hải Lan đi ra cửa. Như Ý từ từ chùn xuống, nàng tựa vào cửa phòng ngủ mà khóc không thành tiếng, hai chân thu lại, tự ôm lấy đầu gối mà chỉ biết khóc.
Suốt một năm qua, mọi hiểu lầm giữa cả hai đều được làm rõ. Nhưng đến lần này khiến nàng phải nghĩ lại những chuyện trước đây có liên quan tới Tương Nhậm đều không phải là hiểu lầm nữa, rốt cuộc ra chỉ có mình Như Ý nàng là ngộ nhận tình cảm này thật sự dành cho mình.
"Rốt cuộc là kiếp trước tôi đã gây ra lỗi lầm gì mà kiếp này phải trả nghiệp cho nhà họ Diệp các người? Hết lần này đến lần khác, từng người từng người một đều hành hạ, giày xéo tôi như thế?"
Nàng cũng lôi hết đồ đạc của mình ra bỏ vào vali mà không kịp xếp gọn lại, trút giận lên hết đống đồ vô tri, ảnh chụp, quà cáp mỗi dịp lễ đều bị Như Ý vứt vào thùng rác. Kể cả luống hoa ngoài ban công, không thể nở rộ trong tiết trời đầy bão tố này cũng đều bị nàng đập vỡ hết từng chậu.
Khi Như Ý kéo vali ra khỏi chung cư thì cũng là lúc trời đổ mưa lớn, chiếc ô mà Hải Lan đã mua cho nàng cũng bị nàng lãnh đạm ném qua một bên, mang đầu trần ra mưa mặc kệ có nhiễm bệnh hay không.
Bây giờ nàng có đi cũng không biết mình sẽ đi về đâu, không có chỗ để ngủ qua đêm nay, cũng không có chỗ để ở. Đứng giữa trời mưa nặng hạt, nàng ngước mặt lên trời mà nước mắt không ngừng tuông cùng hoà vào nước mưa lạnh buốt.
- Ông trời ơi, rốt cuộc con đã làm sai ở chỗ nào vậy?
Vì đói, vì lạnh mà Như Ý không thể đi được nữa mà choáng váng té ngã xuống đất. Nằm trên vùng nước lạnh lẽo mặc xác bản thân mình rồi ngất đi.
_____
Hải Lan lúc này cũng sốt sắn chạy về, cả người cô cũng ướt nhẹp vì đội mưa. Gấp gáp mở cửa ra tìm người thì không thấy nàng đâu, cả phòng tối om.
- Như Ý?! Như Ý? Chị đâu rồi?
Cô bỏ giày ra mà chạy vào nhà vừa tìm mọi phòng ốc vừa gọi tên nàng nhưng không thấy ai. Cô hối hận vì trước đó không xin số điện thoại của Tô Lục Quân để bây giờ phải bất lực thế này, trong lúc còn đang hoang mang thì Hải Lan trong thấy mớ hỗn độn ngoài ban công, những chậu hoa mà nàng yêu thích nhất, ngày ngày bón phân tưới nước bây giờ đã tan nát hết. Cô còn đang lo là có ai đó đột nhập vào nhà rồi làm hại Như Ý, nhưng không. Cho đến khi cô vào phòng ngủ, nó trống trải hơn thường ngày, tủ đồ thì trống trơn cả quần áo của nàng và quần áo của cô đều biến mất.
- Không! Không không không!
Càng sốc hơn khi Hải Lan nhìn những khung hình của cả hai và những món quà mà cô tặng nàng đều đã bị vứt trong thùng rác, cô cúi xuống nhặt chúng lên thì cũng không còn nguyên vẹn nữa mà đã hu hỏng đi một phần.
- Như Ý...
Hải Lan quỳ hẳn trên sàn, tay bóp chặt khung hình trong lòng mà gào khóc.
- Đừng... Đừng bỏ rơi em mà... Chị đâu rồi? Hic... Như Ý !!!!
_____
mn oii nói nghe nè đừng sợ ngược mà bỏ au nha trời 🥲 khóc tiếng mẹ đẻ thiệc áaa 😭 chap ròi chưa có gì mà flop quá chừng luôn kìa :((( mn thấy tên chap mn rén hã 🥺 hoy mò trước sau gì mình cũng nên đồng hành với đôi chẻ bước qua sóng gió đi ạ... Hứa danh dự cho HE luôn 😭
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip