Gặp em là một loại may mắn

Minatozaki Sana là con thứ của một gia đình thuộc tầng lớp quý tộc ở đất nước Pháp. Vốn là một tiểu thư cao quý nhưng thay vì thích làm đẹp như những vị tiểu thư khác thì cô lại thích đấu kiếm, cưỡi ngựa và tập võ

Trang phục của cô cũng khác "người" không phải những chiếc váy rườm rà, xập xệ, cô luôn khoác lên người một cái áo tay dài màu trắng và cái quần ống túm dài qua gối

Mái tóc màu nâu được buộc hờ ở sau, nhìn cô không thua gì các vị công tử khác

Trong vào rừng săn bắt thú, không hiểu vì sao con ngựa của cô lại giở chứng, chạy sâu vào trong rừng mặc kệ sự kìm hãm của cô

Vì tóc độ quá nhanh, những cành cây trong rừng liên tục quẹt vào cơ thể nào, áo trắng từ lâu đã nhuốm màu đỏ

Kết quả vì không thể chịu được cô đành buông xuôi, cả cơ thể liền ngã khỏi ngựa

Cứ ngỡ đã bỏ mạng vào ngày hôm đó rồi nhưng thật sự rất may khi cô tỉnh dậy thì đang nằm trên giường của một căn nhà gỗ

Quên đi vết thương chống cả cơ thể ngồi dậy, cô khẽ rên rỉ một tiếng vì đau

" Cô không nên cử động "

Theo phản xạ cô đưa ánh mắt nhìn con người vừa mới lên tiếng. Oh chúa ơi, một cô gái cực kì xinh đẹp với mái tóc vàng sáng óng ả

Vốn ở tầng lớp quý tộc, gặp biết bao tiểu thư quyền quý xinh đẹp nhưng chẳng ai có thể gây được ấn tượng gì với cô nhưng hiện tại Sana chính là bị nhan sắc "thường dân" này mê hoặc

" Tôi thấy cô nằm bất động giữa rừng, trên người đầy thương tích nên đã đưa cô về đây "

Thấy cô vẫn còn ngơ ngác nên nàng cũng từ tốn giải thích và đặt chén cháo vừa mới nấu xong đặt lên chiếc bàn gỗ trong phòng

" A...cho tôi hỏi tiểu thư đây họ tên là gì ? "

" Myoui Mina "

" Còn tôi là Minatozaki Sana "

Nàng có vẻ không chút nào quan tâm chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái và không nói gì cả

" Cảm ơn..Myoui tiểu thư "

" Không có gì, cháo này cô ăn đi"

" Tôi thực sự rất đau không thể cử động nổi "

Mặt cô mếu máo nhìn nàng, lần này là cô nói thật chứ không hề nhõng nhẽo với cô nàng xinh đẹp này đâu

" Thôi được rồi..tôi sẽ giúp cô "

Nhìn mặt Sana như vậy Mina có chút buồn cười, nhìn mặt của cô chắc tuổi cũng đã lớn nhưng sao lại có thể như con nít thế nhỉ

Mina nhẹ nhàng ngồi bên mép giường, đút từng muỗng cháo cho cái con người nọ

Sau khi ăn xong nàng còn cẩn thận lau miệng cho cô, rồi đem tô cháo ra khỏi phòng để lại cô một mình bay bổng trong phòng

Đó chỉ là một món cháo trắng bình thường không hơn không kém nhưng sao hôm nay cô lại thấy ngon lạ thường, chắc là do bị thương chăng ?

---------------------------------

Cũng đã hai ngày trôi qua, nhờ sự chăm sóc của nàng nên vết thương của cô cũng đã khép lại

Trong hai ngày đó cô biết được rằng nàng không ở một mình mà còn ở cùng một người bố nhưng do ông ta cần phải đi làm nên rất ít khi về nhà

Nàng đó giờ vẫn vậy hằng ngày chỉ quanh quẩn ở căn nhà và vườn hoa ở sau nhà

Cô tự hỏi cuộc sống ở đây nhàm chán như vậy mà nàng có thể chịu được sao ?

Hôm nay là ngày thứ ba, cô tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài và như thường lệ cô sẽ đi vệ sinh cá nhân và tìm kiếm hình bóng của nàng

Đi khắp nhà nhưng lại không thấy nàng ở đâu nên cô đã đi ra ngoài vườn hoa và quyết định đó thật đúng đắn

Mina đang mặc một bộ đầm trắng, mái tóc vàng óng tùy ý xả dài, từng tia nắng cứ thế chiếu vào người nàng

Đây là một vườn hoa đấy nhưng trong mắt cô những bông hoa đó chỉ để phụ họa cho vẻ tuyệt sắc của nàng

Tim cô cứ thế mà đã đập trượt một nhịp

" Sana, buổi sáng vui vẻ "

Mina đang tưới cây thì quay sang hướng cửa thì thấy dáng vẻ ngẩn ngơ như mới từ trên trời rơi xuống của cô, không nhịn được đã cười một tiếng và cất giọng đánh thức cô

" A..buổi sáng vui vẻ "

Cô ngượng ngùng sờ gáy, nở nụ cười si ngốc nhìn nàng. Cô phải công nhận một điều gần gunny smile của Mina thật sự có sức công phá đối với tường thành trong tim cô

" Vết thương đã đỡ hơn chưa ? "

" Đỡ hơn đôi chút "

Không biết từ khi nào Sana đã đứng ở sau lưng nàng, còn nàng vẫn thế vẫn chăm chú chăm sóc cho từng nhành hoa

Hương thơm từ tóc nàng cứ thế bay thẳng vào mũi cô, nó cứ như cần sa vậy khiến cô trở nên đê mê vì nó

Nhẹ nhàng dùng vòng tay ôm trọn nàng vào trong người, tham lam hít lấy hương thơm từ tóc của nàng

" Sana ? "

" Tôi muốn như thế này một chút nữa, được không em ? "

Nàng ngại ngùng gật đầu một cái, ở trong vòng tay của người này khiến nàng cảm thấy yên bình quá đỗi, đây là lần đầu tiên nàng khát khao một thứ gì đó...vòng tay ấm áp của cô

Không hiểu sao ý nghĩ muốn biến Myoui tiểu thư thành người của cô hiện tại lại lớn như vậy

Trong vô thức cô đã xiết chặt vòng tay của mình một chút và khiến khoảng cách của cả hai trở nên gần hơn

Mina có thể cảm nhận được cả nhịp tim gấp gáp của cô

Cả hai cứ như thế một hồi Sana mới luyến tiếc buông thả vòng tay của mình

" Cảm ơn em "

Tại sao khi cô buông trong tim nàng lại cảm thấy có chút gì đó hụt hẫng thế này

Nàng muốn thêm một chút nữa Minatozaki

" Vào trong ăn sáng thôi "

Để phá tan bầu không khí ngượng nghịu này nàng đã phải rời đi trước không để cho cô thấy được khuôn mặt đang đỏ ửng này của nàng

Nhìn nàng gấp gáp như vậy cô cũng ngơ ngác đi theo ở phía sau nàng

Nhưng Myoui tiểu thư của chúng ta có vẻ đã sai rồi, bầu không khí cứ thế trở nên ngượng ngùng hơn khi cả hai cùng ngồi dùng bữa với nhau

Một người chỉ dám cuối đầu dùng bữa, còn người lại thì nhìn người ta say đắm quên chớp cả mắt

" Mina... "

Nghe người ta gọi tên ôn nhu như vậy thật sự khiến khuôn mặt của nàng đỏ thêm vài phần

" Em nghe "

Minatozaki Sana này quyết định rồi, nhất định sẽ nói ra cảm giác của mình đối với nàng mấy ngày qua, nếu hôm nay không mở lời nhất định sau này sẽ không còn cơ hội

Mặc kệ nàng sẽ xa lánh hay chối bỏ, cô nhất định sẽ chấp nhận hết thảy

" 3 ngày qua ở bên em, tôi cảm thấy thật sự rất lạ, trái tim của tôi luôn đập không kiểm soát khi ở gần bên em, trong đầu tôi luôn có mong muốn bảo hộ em cả đời, bảo vệ nụ cười và ánh mắt của em và không muốn ai có thể làm thương tổn đến nó và giờ tình cảm của tôi dành cho em..tôi thật sự không thể kìm chế được nó. Thật sự điên rồ khi cả em và tôi đều là nữ phải không ? "

Sana thở phào vì có thể nói hết tư tình của mình, chỉ cần như thế thôi nếu nàng muốn cô rời đi thì cô sẽ rời

Những lời nói của cô, nàng thấy nó thật sự chân thành không thể tìm lấy nửa điểm giả dối

Chính nàng cũng biết nàng cũng có cảm giác với người nọ nhưng còn bố nàng thì sao, ông ấy rất khó

Sana thấy nàng có vẻ lưỡng lự nghĩ gần nàng đang khó xử không biết chối từ tình cảm này bằng cách nào

" Em không cần trả lời thứ tình cảm vớ vẩn này đâu, tôi sẽ rời đi, cảm ơn em vì suốt ngày qua đã chăm sóc cho tôi "

Tim cô thật sự rất đau, mặc dù không muốn những vẫn phải rời đi thôi, cô đã làm phiền nàng quá nhiều rồi không thể cứ thế mặt dày ở cạnh nàng

Nãy giờ nàng chỉ lo chìm đắm trong suy nghĩ sẽ nên làm như thế nào với người bố đáng kính của mình thì người nọ lại hiểu lầm nàng từ chối nên muốn rời đi

" Kh-không phải em không có tình cảm với Sana mà là vì bố của em, ông ấy sẽ rất khó mà chấp nhận! "

Thề với chúa, lúc đó Sana đã muốn hét lên thật lớn vì hạnh phúc khi được nàng chấp nhận thứ tình cảm này

" Em nói thật chứ ? Em có tình cảm với tôi sao Mina ? "

" Em yêu Sana "

Cái con người này tại sao lại có thể hỏi thẳng ra như vậy chứ ngại chết nàng rồi

" Yeah, em không cần lo đâu, tôi nhất định thuyết phục được bố em và đưa em vào thị trấn "

Sana mừng rỡ ôm Mina vào lòng và một lời nói như khẳng định sẽ cưới nàng về làm vợ

" Cảm ơn em vì đã xuất hiện trong cuộc đời của tôi. Sana yêu em "

Giọng nói của cô thì thầm bên tai nàng cứ như mật ngọt, làm lòng nào dâng lên một cỗ ấm áp không ngừng

" Em cũng yêu Sana.. "

-------------------------------------

Minatozaki Sana một lời đã định nên ra sức thuyết phục bố của nàng mặc dù cô bị ông hành cho lên bờ xuống ruộng nhưng vẫn không bỏ cuộc

Mấy tuần ròng rã cuối cùng cô cũng đã có thể được Myoui tiểu thư về làm phu nhân nhà họ Minatozaki

Còn bố mẹ cô thì không hề cảm thấy khó chịu về mối tình phi lý này ngược lại còn cưng Mina hơn cả cô

Cuộc đời của nhị tiểu thư nhà Minatozaki khổ bắt đầu từ đây










Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip