Chương 52: Vé vào cửa

Phác Thái Anh đứng ở ngoài cửa xe, cùng Lạp Lệ Sa bên trong bốn mắt nhìn nhau, nàng khóe môi ngập ngừng, phía sau truyền đến âm thanh: "Anh Anh?"

Nàng quay đầu, nhìn nhóm người của Kỷ Tử Bạc đi tới, chào hỏi: "Kỷ lão sư."

"Đứng đây làm gì vậy?" Kỷ Tử Bạc: "Lạnh chết đi được, có phải cô muốn trở về với Lạp lão sư không?"

Phác Thái Anh gật đầu cười: "Ừm, chuẩn bị trở về."

Kỷ Tử Bạc đi đến bên cạnh nàng, kéo cửa xe ra nói: "Vậy thì về sớm một chút, trời lạnh, cũng đừng đứng ngoài đây nữa."

Phác Thái Anh ngồi trên xe, Kỷ Tử Bạc vẫy tay với hai người: "Vậy chúng tôi đi quán trà sữa đây."

Lạp Lệ Sa xa xa liếc nhìn cô ấy một cái, hai người gật gật đầu, Lạp Lệ Sa mở động cơ, xe thoáng cái lái đi thật xa, Phác Thái Anh ngồi trên xe, cúi đầu nhìn ngón tay của mình, hai tay nắm lại với nhau, giống như học sinh tùy thời sẽ bị kêu, thân thể căng thẳng, tinh thần tập trung, hơn nửa ngày, người bên cạnh kêu: "Anh Anh."

Phác Thái Anh nhanh chóng quay đầu, biểu tình nghiêm túc chờ đợi mệnh lệnh, Lạp Lệ Sa nói: "Giúp tôi lấy điện thoại."

Phác Thái Anh đồng ý: "Được."

Nàng quay đầu cầm lấy túi xách để ở phía sau xe của Lạp Lệ Sa, từ bên trong lấy ra điện thoại, vẫn luôn chấn động, bị âm nhạc trên xe vùi lấp, nàng vừa rồi cũng không chú ý, Lạp Lệ Sa bật Bluetooth, tiếp điện thoại.

Là mẹ cô, Phác Thái Anh ngồi thẳng người, ngữ khí của Lạp Lệ Sa bình tĩnh: "Mẹ."

"Ừm, chúng ta mấy ngày nay chưa thể trở về."

Lạp Lệ Sa hỏi: "Là bởi vì tuyết rơi sao?"

Đầu bên kia của mẹ cô có chút ồn ào, tựa hồ bên cạnh có rất nhiều người, Phác Thái Anh nghe Lạp Lệ Sa nói qua, ba mẹ cô rất thích đi du lịch, cũng thích náo nhiệt, vốn là mua vé máy bay định ngày mai trở về, hiện tại đột nhiên hoãn lại, không trở về nữa, Phác Thái Anh không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm.

Lạp Lệ Sa liếc nhìn thần sắc biến hoá của nàng, nắm chặt vô lăng, ngón tay cái cọ xát bên cạnh, nghe được mẹ cô nói: "Tuyết quá lớn, mấy ngày gần đây không cho bay."

"Vậy thì trở về muộn một chút." Lạp Lệ Sa nói: "Không vội."

"Mẹ sốt ruột." Mẹ cô nói: "Mẹ muốn lập tức nhìn thấy đối tượng của con."

Phác Thái Anh ho khan một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sườn mặt nóng hổi, Lạp Lệ Sa: "Được rồi, trở về lại nói."

Bên kia lại có âm thanh của nam nhân, đại khái là ba và mẹ cô đang nói gì đó, bối cảnh ồn ào, tiếng nói chuyện rất mơ hồ, Lạp Lệ Sa mở miệng: "Cứ vậy đi, con đang lái xe, cúp máy trước."

Mẹ cô đành phải nói: "Cúp máy đi, về mẹ lại gọi cho con, bên công ty con có qua không?"

Lạp Lệ Sa nói: "Gần đây không rảnh."

"Cuối năm, phải đi......" Mẹ cô lại nói: "Chúng ta về bên đó, con không rảnh thì cũng sắp xếp một chút."

Lạp Lệ Sa vâng một tiếng, cúp điện thoại.

Phác Thái Anh dư quang ngắm Lạp Lệ Sa, hai tay nắm chặt, trong xe ngoại trừ âm nhạc, còn có sự xấu hổ vô hình, Phác Thái Anh cho rằng Lạp Lệ Sa sẽ nói cái gì đó, cho nên tinh thần vẫn luôn căng thẳng, nhưng cho đến khi xe ngừng ở gara, Lạp Lệ Sa cũng không mở miệng, thần sắc cùng phía trước giống nhau, nhàn nhạt thản nhiên.

Lạp Lệ Sa nói: "Tới rồi."

Phác Thái Anh gật đầu, sau khi xuống xe nhìn Lạp Lệ Sa khóa cửa xe, lúc lên thang máy có gia đình tầng lầu khác cũng đi lên, một nhà ba người, đứa nhỏ còn ngủ ở trong xe đẩy, xe đẩy đem không gian trong thang máy chia làm hai, Phác Thái Anh quay đầu nhìn thấy Lạp Lệ Sa đứng ở bên kia, hai người là cùng một góc độ, cúi đầu là có thể nhìn đứa bé đang ngủ trong xe đẩy, mặc áo bông dày, mang mũ bông, một khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt vừa to vừa sáng, nhìn về phía Phác Thái Anh, cười khanh khách.

Lạp Lệ Sa nói: "Nó rất thích cô."

Thân thể căng thẳng của Phác Thái Anh thoáng thả lỏng, mỉm cười với đứa nhỏ, nói: "Con bé thực thích cười."

Mẹ của đứa trẻ gật đầu: "Đặc biệt thích cười khúc khích."

Nói xong đứa nhỏ lại cười ra tiếng, không khí trong thang máy thoải mái, chờ một nhà ba người xuống lầu, Lạp Lệ Sa cũng không nhúc nhích bước chân, tựa hồ sợ Phác Thái Anh cảm thấy không được tự nhiên, cố tình bảo trì khoảng cách, tay Phác Thái Anh nắm chặt túi áo nới lỏng.

Xuống thang máy mở cửa, không phải là Hanh Hanh quen thuộc nhào tới, Phác Thái Anh còn có hai giây không quen, sau đó nàng nhớ đến Hanh Hanh bị mình nhốt trong phòng, nàng cởi áo khoác treo trên giá, nghe được cửa phòng mình truyền đến âm thanh, phỏng chừng là Hanh Hanh nghe nàng trở về, nàng nhanh hai bước mở cửa phòng, còn chưa mang theo Hanh Hanh đi vào liền nghe Lạp Lệ Sa nói: "Buổi tối tôi dẫn nó đi dạo một chút."

Thói quen sau khi đến đây của Hanh Hanh chính là buổi sáng và buổi tối đều phải ra ngoài, phát tiết tinh lực dư thừa, luôn nhốt Hanh Hanh ở trong nhà cũng không được, tối hôm qua nàng đem Hanh Hanh nhốt ở trong phòng, buổi sáng liền nhìn thấy cạnh cửa có vài vết móng vuốt, đến giờ khẳng định đóng không được, vốn muốn 10 giờ phát sóng xong lại mang Hanh Hanh ra ngoài, chính là sợ quá muộn, Phác Thái Anh mím môi.

Lạp Lệ Sa nói: "Buổi tối tôi dù sao cũng muốn ra ngoài tản bộ, thuận tiện mà thôi, cô không cần cảm thấy có gánh nặng."

Phác Thái Anh buồn bực, cúi đầu: "Cảm ơn Lạp lão sư."

Lạp Lệ Sa trả lời nàng: "Không có gì, tôi đi vào trước."

Cô vào phòng sách, tiện tay đóng cửa lại, Phác Thái Anh cũng mang theo Hanh Hanh vào phòng, Hanh Hanh không quen với không gian nhỏ như vậy, hiếm khi làm cho căn phòng trở nên lộn xộn, Phác Thái Anh sau khi vào cửa liền thu dọn quần áo, xong lại vuốt đầu Hanh Hanh, Hanh Hanh nhu thuận ngồi xổm bên chân nàng, há mồm hà hơi, ánh mắt còn liếc về phía cửa, tựa hồ hoài niệm phòng khách rộng rãi, Phác Thái Anh cũng không có khả năng vẫn luôn nhốt không cho nó đi ra ngoài, thừa dịp Lạp Lệ Sa không có ở phòng khách, nàng mang theo Hanh Hanh đến hành lang, Hanh Hanh hưng phấn kêu gâu gâu, Phác Thái Anh một phen che miệng nó lại, khẽ quát: "Hanh Hanh, âm thanh nhỏ một chút."

Hanh Hanh ô ô một tiếng, vẫn hưng phấn như cũ, không ngừng vây quanh nàng, nhìn nó cao hứng như vậy, tâm tình của Phác Thái Anh cũng tốt hơn một chút, nàng không chú ý phía sau cửa phòng sách mở ra một nửa, Lạp Lệ Sa đứng ở cửa, trên tay cầm một cái ly.

Lạp Lệ Sa đứng ở cửa nhìn Phác Thái Anh và Hanh Hanh, ánh mắt ôn nhu, khi Phác Thái Anh xoay người cô liền khép cửa lại, đến trước máy tính, ngoài cửa Phác Thái Anh đang gọi điện thoại cho Tiểu Ngư, Tiểu Ngư hỏi: "Cậu có tham dự họp thường niên của người dẫn chương trình không? Người phụ trách có gọi cho cậu không?"

Phác Thái Anh vuốt đầu Hanh Hanh nói: "Có, nhưng tôi còn đang do dự."

"Cái này có gì mà do dự." Tiểu Ngư nói: "Cậu không biết nền tảng Tam Thủy có lưu lượng lớn như thế nào sao? Tôi nói cho cậu biết, chỉ có một nghệ sĩ duy nhất ký hợp đồng với Mục giải trí mới được, họp thường niên của người dẫn chương trình là cơ hội rất tốt, tiền thưởng lại nhiều, khai mạc nền tảng năm nay lại là cậu, cậu không biết có bao nhiêu người muốn đoạt vị trí này đâu."

"Lộc Ngôn kia, năm trước vẫn là hối lộ người phụ trách mới có cơ hội."

Phác Thái Anh gật đầu: "Tôi biết, chính là Hanh Hanh......"

"Hoa Lạc bên kia đâu?"

Phác Thái Anh nói: "Không được, Hoa Lạc bên kia không thể nuôi thú cưng."

Tiểu Ngư nơi này càng không được, bạn cùng phòng của cô bị dị ứng, trước kia nếu nàng có việc, đều là Hoa Lạc đến phòng thuê của nàng hỗ trợ chiếu cố, nhưng hiện tại có Lạp Lệ Sa, lại không tiện để Hoa Lạc tới đây, hơn nữa tận nửa tháng, Phác Thái Anh nhíu nhíu mày.

"Thời gian không ngắn, không thể mang đến khách sạn sao?" Tiểu Ngư hỏi nàng, Phác Thái Anh không nghĩ tới khả năng mang đến khách sạn, nàng nói: "Để tôi hỏi người phụ trách thử xem."

Tiểu Ngư: "Cậu hỏi đi, nếu thật sự không được, liền để ở nhà, nhờ Lạp lão sư giúp đỡ một chút?"

Phác Thái Anh mím môi: "Tôi hỏi thăm trước đã."

Tiểu Ngư kêu: "Anh Anh."

Phác Thái Anh ừ một tiếng, Tiểu Ngư nói: "Cậu không phát hiện Lạp lão sư đối với cậu......"

"Tôi không có ý nghĩ này." Phác Thái Anh ngắt lời cô, nhẹ giọng nói: "Tiểu Ngư, tôi mới vừa chia tay."

"Mới vừa chia tay thì sao?" Tiểu Ngư lời lẽ chính đáng: "Mới vừa chia tay thì không thể tiếp xúc với người khác sao? Chẳng lẽ cậu chia tay xong còn chuẩn bị thủ thân mấy năm? Anh Anh, chia tay đại biểu cho cái gì, đại biểu một lần nữa bắt đầu lại, con người, muốn nhìn về phía trước không phải sao? Hơn nữa, tình cảm cũng không phải dựa vào thời gian dài ngắn để chứng minh, cậu chia tay ba năm không yêu đương, liền đại biểu cậu tình thâm? Tương tự, cậu chia tay rồi tiếp xúc với những người khác, cũng không có nghĩa là cậu bạc tình bạc nghĩa, trong khoảng thời gian yêu đương, chúng ta toàn tâm toàn ý là được, ai còn quan tâm đến việc sau chia tay!"

Tiểu Ngư luôn là như vậy, nghĩ sao nói đó, Phác Thái Anh bất đắc dĩ lắc đầu, trước khi cúp điện thoại bên tai còn đọng lại những lời nói của Tiểu Ngư, nàng buông điện thoại xuống suy nghĩ vài giây, gọi điện thoại cho người phụ trách nền tảng, đầu kia nghe được lời nàng nói liền nhíu mày: "Có thú cưng sao?"

Phác Thái Anh cắn môi: "Ừm, có thể mang đến khách sạn không?"

Người phụ trách nền tảng nhìn về phía tin nhắn bà chủ vừa gửi tới, lắc đầu nói: "Khách sạn là cấm mang theo thú cưng."

Nàng liền biết.

Phác Thái Anh hít sâu nói: "Được, tôi biết rồi."

Người phụ trách nền tảng theo sau hỏi: "Cô Phác, chuyện chủ trì họp thường niên......"

Phác Thái Anh nói: "Hai ngày nữa tôi sẽ liên lạc với anh."

"A, được."

Người phụ trách cúp điện thoại vội vàng liên lạc với bà chủ, gửi tin nhắn cho cô: [Đã nói với cô Phác khách sạn không cho mang theo thú cưng.]

Lạp Lệ Sa trả lời một dấu chấm kết thúc nói chuyện phiếm, ảnh đại diện lại nhấp nháy, cô mở ra, là tin nhắn của Bạch Miêu gửi tới: [Tôi đã lấy được hai vé cho cậu rồi, khi nào đưa cậu?]

Vé vào cửa xem buổi biểu diễn, nhanh như vậy đã lấy được, quan hệ giữa cô và Phác Thái Anh còn chưa có phá băng, Lạp Lệ Sa cười khổ, nhắn cho Bạch Miêu: [Cậu trực tiếp đưa cho Anh Anh đi.]

Bạch Miêu: [Trực tiếp đưa cho cô ấy?]

Bạch Miêu: [Cậu làm gì không tự mình đưa cho cô ấy, đây không phải là kinh hỉ tốt nhất sao?]

Kinh hỉ? Chỉ sợ Phác Thái Anh phát hiện ra, là kinh hách lớn nhất đi.

Lạp Lệ Sa không trả lời, chỉ thúc giục Bạch Miêu đưa vé cho Phác Thái Anh.

Bạch Miêu: [Được rồi, được rồi, tôi lập tức gửi cho cô ấy.]

Lạp Lệ Sa: [Ừm.]

Gửi đi, cô nhìn khung chat phát ngốc, Phác Thái Anh đã nhận được đi, nàng sẽ nhận lấy hai vé, hay là trả lại một vé, nếu nhận hai vé, nàng còn có thể mời mình đi sao? Lạp Lệ Sa bởi vì suy nghĩ này mà tinh thần không yên, đứng dậy rót nước, lại vội vàng trở về ngồi trước máy tính, ảnh đại diện ở góc dưới bên phải thuỷ chung không lóe lên, WeChat cũng không có bất kỳ tin nhắn gì, cô đứng ngồi không yên, làm bộ trấn định bấm điện thoại.

Đột nhiên, điện thoại đô đô hai tiếng, có tin nhắn của Wechat, tay Lạp Lệ Sa chấn động tê dại, tim đập đều tại một khắc này ngừng lại, là tin nhắn của Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh nhắn: [Lạp lão sư, buổi tối gọi đồ ăn của Cẩm Kỷ giao tới được không?]

Không đề cập đến chuyện vé vào cửa.

Lạp Lệ Sa tay điểm trên màn hình, dừng một chút, trở tay đặt điện thoại lên bàn, màn hình dán lên mặt bàn, phát ra tiếng vang thanh thúy, cô nghe thấy âm thanh chói tai kia hô hấp đều phát đau, vài giây sau cô cầm điện thoại lên, trả lời Phác Thái Anh: [Có thể.]


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip