Chương 100: Tỷ tỷ sẽ đối tốt với muội cả đời (H)



Tiễn Uyển Thanh Nhan đi rồi, hai người quyết định sống tại phủ Giang Ninh một đoạn thời gian. Buổi chiều ăn cơm xong, các nàng liền dẫn theo Ô Ô ra ngoài đi dạo, phủ Giang Ninh về đêm có họp chợ, thái dương rơi xuống phố phường cũng không hề quạnh quẽ, ngược lại là một loại náo nhiệt khác.

Những người bán rong bày quầy hàng la liệt dưới những dãy đèn l*иg đủ màu sắc ven sông, châu báu trang sức, đồ vật nhỏ trang trí, đồ thủ công, còn có hoa đăng đủ hình dạng, vô cùng phong phú.

Bởi vì mang theo Ô Ô, hai người không có đi xem náo nhiệt, chỉ là đi dạo dọc theo con kênh đào bảo vệ thành, vừa ngắm cảnh đêm vừa tiêu hóa thức ăn. Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa sóng vai đi tới, Lạp Lệ Sa tay phải dắt Ô Ô, tay trái liền rũ tại bên người.

Phác Thái Anh nhìn nhìn ngọn đèn l*иg phía sau, lại nhìn tay Lạp Lệ Sa bên người, cuối cùng lặng lẽ nắm đi lên.

Lạp Lệ Sa thoáng ngưng lại, cúi đầu nhìn xuống đôi bàn tay nàng cùng chính mình nắm ở bên nhau, ôn thanh cười cười, nắm quơ quơ. Phác Thái Anh trong lòng phát ngọt, túm túm nàng, ý bảo Lạp Lệ Sa dừng lại.

Lạp Lệ Sa dừng lại bước chân, có chút nghi hoặc nhìn nàng: "Làm sao vậy, đi mệt sao?"

Phác Thái Anh lắc đầu, sau đó duỗi tay bưng kín đôi mắt nàng, trước mắt Lạp Lệ Sa đột nhiên tối sầm, nàng cũng không có kéo xuống tay đối phương, chỉ là khóe môi cong lên: "Nàng làm gì che lại đôi mắt ta?"

Phác Thái Anh tự nhiên vô pháp trả lời, thay thế chính là tiếng vải vóc cọ xát, rất nhanh bàn tay của nàng liền chậm rãi dịch khai, trước mắt Lạp Lệ Sa ánh sáng mới xuất hiện, có thứ gì ôn nhuận lóe sáng trong tầm mắt nàng, tập trung nhìn vào, đây không phải khối ngọc trắng mà Phác Thái Anh từng bán đi sao?

Nàng sửng sốt một lúc lâu, yết hầu trượt động lại nói không nên lời, mà Phác Thái Anh cầm khối ngọc chỉ là an tĩnh đứng nhìn nàng.

Phác Thái Anh thần sắc thẹn thùng, con ngươi lại tràn đầy mong đợi, nâng nâng tay ý bảo.

Lạp Lệ Sa nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mắt hồi lâu, lúc này mới hơi hơi cúi đầu. Phác Thái Anh vui vẻ cực kỳ, cẩn thận đem ngọc đeo lên cho nàng, sau đó bỏ vào trong ngực áo nàng, ngượng ngùng ra dấu: Ta vốn là muốn tặng cho nàng vào đêm qua, nhưng lại chưa có cơ hội.

Lạp Lệ Sa tiếng nói hơi ngạnh: "Nàng chuộc nó về khi nào, ta còn nghĩ chờ đến vụ tằm mùa xuân sẽ đem nó chuộc lại."

Phác Thái Anh giơ lên cười, xấu hổ đáp: Nàng nói, muốn ta đền tín vật đính ước cho nàng, ta tự nhiên phải đích thân chuộc về tặng cho nàng rồi.

Lạp Lệ Sa duỗi tay sờ sờ mặt nàng: "Sao nàng lại nghe lời như vậy?"

Phác Thái Anh bị nàng sờ đến đỏ mặt, đánh giá xung quanh không ai chú ý các nàng, vì thế lôi kéo tay Lạp Lệ Sa đi trở về.

"Muốn về nhà sao?" Lạp Lệ Sa tùy nàng lôi kéo, trên mặt mang theo ý cười hỏi nàng.

Phác Thái Anh gật đầu, các nàng đi dạo lâu rồi, sắc trời cũng đã muộn, sớm chút trở về mới tốt.

Lạp Lệ Sa bị nàng lôi kéo, ra hiệu Ô Ô tự mình chạy theo, cúi đầu đem ngọc trên ngực nhìn kỹ, sau một lúc lâu mới trân trọng bỏ vào vạt áo, khóe miệng ý cười vẫn luôn không buông xuống.

Ban đêm hai người nằm ở trên giường, Lạp Lệ Sa ôm Phác Thái Anh hơi có chút xuất thần mà nhìn chữ song hỉ trên cửa sổ, lại nhìn hai cây nến cưới còn chưa châm hết, cảm giác có chút không chân thật.

Phác Thái Anh dựa vào trong lòng ngực nàng, thấy nàng xuất thần nhìn chằm chằm vào song cửa, duỗi tay đem mặt nàng xoay qua, dùng ánh mắt ý bảo: Nàng nhìn gì đấy?

Lạp Lệ Sa rũ mắt nhìn nàng, khóe miệng hơi hơi giơ lên, ôm sát nàng cọ cọ: "Chúng ta liền tại đây thành thân, ta cảm thấy có chút không chân thật."

Phác Thái Anh suy nghĩ một chút, khẽ lắc đầu.

Lạp Lệ Sa có chút buồn cười: "Nàng lắc đầu là có ý tứ gì?"

Phác Thái Anh đánh xuống tay thế: Ta cảm thấy rất chân thật, nàng không thể cảm thấy đây là giả.

Dáng vẻ nàng vô cùng nghiêm túc, ánh mắt cũng tràn đầy kiên định.

"Ha ha." Bị dáng vẻ nghiêm túc đáng yêu của nàng chọc cười, Lạp Lệ Sa nổi lên tâm tư xấu, hơi nheo mắt nói: "Nàng đều đem ta ăn sạch sẽ, đương nhiên chân thật."

Phác Thái Anh sắc mặt đột nhiên đỏ bừng, có chút không dám nhìn Lạp Lệ Sa, lại khắc chế không được nhớ lại những gì xảy ra đêm qua. Lúc đó các nàng cũng không có thổi tắt ánh nến, đêm động phòng hoa chúc sở hữu cảnh tượng đều thập phần rõ ràng, Phác Thái Anh ưm một tiếng chôn ở trong lòng ngực Lạp Lệ Sa, hừ hừ oán trách nàng chơi xấu.

Lạp Lệ Sa vuốt vành tai nóng bỏng của nàng, chọc đến Phác Thái Anh run rẩy rụt trở về. Sau một lúc lâu nàng chịu đựng túng quẫn, so đo thủ thế: Nàng muốn ăn ta, ta nguyện ý, kỳ thật ta tuổi mụ đều mười chín.

Thấy nàng nói xong lại trực tiếp súc vào trong chăn không ra, Lạp Lệ Sa vừa cảm động lại muốn cười, kỳ thật tối hôm qua lựa chọn trao cho nàng, Lạp Lệ Sa chính là từ thân thể cùng tâm lý đều tiếp nhận nàng rồi. Nàng hoàn toàn khác với thiếu nữ mười bảy tuổi ở thời đại của mình, đừng nói mười chín tuổi, chỉ sợ hơn hai mươi tuổi cũng không thể thành thục ổn trọng bằng nàng.

Bởi vì dĩ vãng trải qua, Phác Thái Anh tại đoạn tình cảm này đều ở vào thế yếu, càng nhiều là được Lạp Lệ Sa sủng nịch bảo hộ, nhưng như vậy cũng không đại biểu nàng hoàn toàn ỷ lại đối phương. Lúc Lạp Lệ Sa không thể ra sức, hoặc là cần nàng, biểu hiện của nàng so ai khác đều đáng giá dựa vào.

Lạp Lệ Sa ở trước mặt Phác Thái Anh có thể làm nũng chơi xấu, có thể lười biếng, bởi vì nàng vẫn luôn biết rõ, cho dù tính cách của mình trẻ con như vậy, Phác Thái Anh cũng có thể thay nàng làm tốt tất cả mọi chuyện, cho nàng sự ủng hộ cùng niềm tin vững chắc nhất.

Điểm này Lạp Lệ Sa chưa từng hoài nghi. Giống như chuyện vườn dâu, Lạp Lệ Sa áp lực cùng lo lắng rất nhiều việc, Phác Thái Anh ở phía sau luôn âm thầm chia sẻ cùng nàng. Tiểu cô nương ngày thường làm chuyện gì đều sẽ hỏi ý kiến nàng, nhưng lúc ấy lại tự mình đưa ra quyết định không chút nào hàm hồ.

Phác Thái Anh thay nàng điều tra chuyện Khâu Viễn Chân, giúp nàng nghĩ cách, bán ngọc bù tiền cho nàng, từ đó về sau giúp đỡ xử lý tơ tằm, ghi sổ quản tiền, cũng chưa từng phạm sai lầm, để Lạp Lệ Sa ý thức được, Phác Thái Anh ỷ lại vào nàng bất quá là ở mặt tinh thần cùng tình cảm mà thôi.

Một tình yêu tốt đẹp cần phải có sự đồng đều, hai bên chiếu cố lẫn nhau, dựa vào lẫn nhau, huống chi là giữa hai nữ tử, mà Lạp Lệ Sa thực chắc chắn Phác Thái Anh là linh hồn của nàng, nàng ấy hiểu nàng, cũng đau lòng nàng, đồng dạng cũng cần được nàng yêu thương thật nhiều.

Nghĩ đến đây, nàng liền chui vào trong chăn nhìn Phác Thái Anh, hai người nhìn nhau nửa ngày, cuối cùng đều nở nụ cười, Lạp Lệ Sa ôm chặt nàng chỉ cảm thấy tràn đầy hạnh phúc.

Hai người ôm nhau vừa ấm áp lại thoải mái, chóp mũi Phác Thái Anh là mùi hương quen thuộc, bên tai là nhịp tim mà đêm qua nàng đã nghe vô số lần, nàng nắm lấy ngón tay Lạp Lệ Sa, vô ý thức mà vuốt ve thưởng thức.

Không biết từ một khắc nào bắt đầu, nhịp tim trầm ổn bên tai nàng đập loạn cả lên, càng lúc càng nhanh giống như nhịp trống, Phác Thái Anh nhịn không được cảm thấy miệng khô lưỡi khô, tim đập cũng nhanh hơn.

Sau một lúc lâu nàng nhịn không được ngẩng đầu nhìn Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa cũng đang nhìn nàng, ánh mắt có loại ý vị nói không nên lời, làm Phác Thái Anh càng thêm khó nhịn.

Nàng nuốt một ngụm nước miếng, cổ đủ dũng khí thò lại gần chỉ chỉ môi chính mình, tiểu cô nương không thể nói lại có chút ngượng ngùng, nàng cảm thấy đây chính là phương thức tốt nhất và lớn gan nhất để đối phương hiểu được ý định của mình.

Nàng mắt trông mong nhìn, chính là không dám chủ động hôn lên. Lạp Lệ Sa thấp thấp cười ra tới, dựa thật sự gần: "Lại muốn hôn hôn? Hay là không chỉ muốn hôn hôn thôi?"

Phác Thái Anh lập tức cảm thấy tâm tư bí ẩn trong lòng mình bị chọc thủng, xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng. Kỳ thật cũng không phải nàng đắm chìm với loại chuyện này, chỉ là tân hôn yến nhĩ, vừa mới trải qua một đêm ân ái khó tránh khỏi thực tủy biết vị, lại đều là người tuổi trẻ khí thịnh, như vậy nằm ở bên nhau, thực sự khó có thể khống chế.

Lạp Lệ Sa thuận theo ý nguyện của nàng, cũng đồng dạng thuận theo lòng mình, nghiêng thân đến gần trực tiếp cúi đầu hôn xuống. Khẽ hàm cắn cánh môi nàng, đầu lưỡi đẩy ra nàng môi răng, thực mau tìm đến đồng bạn mềm mại đáng yêu bên trong, tri kỷ mà quấn quýt.

Đi theo nụ hôn sâu triền miên này, đai lưng các nàng rất nhanh được nới lỏng, y phục ngựa quen đường cũ mà lưu loát chảy xuống bên giường, đến tầng vải vóc cuối cùng cũng được cuộn lại ném ở một bên.

Lúc nụ hôn của nàng chuyển đến bên tai thiếu nữ, khoang miệng ấm áp bao bọc lấy vành tai nhỏ nhắn đỏ bừng kia, nàng rõ ràng nghe được Phác Thái Anh thấp thấp ân một tiếng.

Đại khái là tiểu cô nương thật sự phát ra âm thanh, cũng không phải là tiếng hừ hừ bình thường, phân biệt kỹ thì chính là một âm tiết hoàn chỉnh.

Lạp Lệ Sa có chút kinh hỉ mà rời ra, từ trên cao ngưng mắt âu yếm nhìn Phác Thái Anh, trêu đùa nói: "Lại ân một tiếng, tỷ tỷ liền hôn muội thêm một lần."

Đêm qua, tỷ tỷ đều kêu như vậy rất nhiều lần, kêu đến lợi hại. Phác Thái Anh thẹn thùng đáp, vừa ra dấu xong bàn tay liền không tiếng động mà bám vào bên eo Lạp Lệ Sa, có chút rụt rè theo đường cũ lướt xuống.

Lạp Lệ Sa: "......"

Nàng lập tức bắt lấy ngón tay đang làm loạn kia, ánh mắt khó có thể tưởng tượng mà nhìn Phác Thái Anh, thì ra trong lúc nàng sơ suất, tiểu cô nương ngoan hiền nhà nàng đã bị người dạy hư mất rồi.

Nhìn thiếu nữ nằm dưới thân nàng ánh mắt ướŧ áŧ, gò má đỏ bừng, nàng có chút nghẹn mà không thể nói, chỉ là gắt gao đem tay nàng ấy áp ở bên giường, không cho nàng ấy nửa cơ hội động đậy.

Lần đầu tiên bị Lạp Lệ Sa dùng lực giam cầm, Phác Thái Anh thật sự có chút kinh ngạc, dưới thân động vài lần nhưng không cách nào thoát khỏi, chỉ có thể cắn môi ẩn nhẫn ngưỡng đầu nhìn nàng.

"Tỷ tỷ ngày hôm qua dạy muội, còn chưa có dạy xong." Lạp Lệ Sa dán đến bên tai nàng, nhẹ nhàng thổi khí, "Cho dù không thể làm đến bước kia, nhưng tỷ tỷ có thể.....ngô....."

Thiếu nữ vốn đang ngoan ngoãn nằm bất động, đột nhiên dùng lực nâng lên vòng eo, dùng thân thể đi cọ xát lấy nàng, khiến cho Lạp Lệ Sa lời nói đến nửa chừng liền im bặt.

Cô vợ nhỏ của nàng quả nhiên băng tuyết thông minh, thực sự là học một biết mười, nàng làm lão sư đều hổ thẹn không bằng. Như vậy bị nàng ấy một cọ, khiến cho nàng toàn thân khô nóng khó nhịn, trong lòng kêu rên một tiếng, lý trí cùng thân thể của nàng đều đã hướng nữ nhân này đầu hàng.

Tuy rằng lúc này nàng không thể thật sự muốn Phác Thái Anh, nhưng các nàng đều đã như vậy, có chút chuyện thân mật là có thể làm, cho dù không thể làm đến bước cuối cùng kia, cũng đủ để cho Phác Thái Anh khó có thể chống đỡ.

Cho nên lúc bờ môi Lạp Lệ Sa dọc theo da thịt mềm mại một đường đi xuống, Phác Thái Anh vốn đã bị người trên thân hôn đến linh hồn xuất khiếu, hoàn toàn không đủ thanh minh để hiểu được đối phương muốn làm gì, thẳng đến khi Lạp Lệ Sa hôn đến giữa hai chân nàng, cúi đầu chôn đi vào, nàng mới hốt hoảng muốn đi ngăn nàng ấy, nhưng đã không kịp.

Lạp Lệ Sa tinh chuẩn mà ngậm lấy nàng, Phác Thái Anh trong nháy mắt toàn thân căng thẳng, thở cũng không dám thở, trước mắt nàng mọi thứ đều mơ hồ, ánh mắt cũng dần dần mất đi tiêu điểm.

Đợi thân thể Phác Thái Anh thả lỏng, Lạp Lệ Sa liền ở nơi ấm áp kia ôn nhu săn sóc, thân thể thiếu nữ xưa nay chưa từng được người đối đãi như vậy, rất nhanh liền run rẩy mà lên cao trào, kí©h thí©ɧ quá mãnh liệt khiến nàng nhịn không được lại lần nữa "Ân" lên một tiếng, làm cho nữ nhân bên dưới được như ý nguyện nghe thấy âm tiết nàng ấy mong chờ.

Nhìn Phác Thái Anh mềm nhũn vùi ở trong ngực mình, Lạp Lệ Sa thương tiếc vạn phần, cúi đầu không ngừng mà hôn lên sườn mặt của nàng, dưới tay không quên vỗ về an ủi, trong lòng tự trách vừa rồi bản thân đã quá nóng vội, chính mình thật sự là một lão bà đáng khinh, làm đến tiểu cô nương hôn mê bất tỉnh rồi.

Thế nhưng nàng đã đánh giá thấp Phác Thái Anh, tiểu cô nương thể lực rất tốt, chỉ mấy chốc thời gian liền đã khôi phục, cho dù trước bị nàng hảo hảo yêu thương một trận, như cũ có khí lực lăn lộn Lạp Lệ Sa, tới hai lần mới bỏ qua. Lần này chính là Lạp Lệ Sa bị đối phương làm đến mơ mơ hồ hồ, trực tiếp liền hôn mê bất tỉnh.

Náo loạn hồi lâu như vậy, hai người ngủ đến rất trầm, sáng hôm sau trời sáng choang các nàng còn chưa tỉnh dậy, Ô Ô đợi bên ngoài đều sốt ruột đến muốn cào cửa, nhưng là nó nhớ Phác Thái Anh dặn dò, vẫn không dám gây nhiễu đến người trong mộng đẹp, chỉ là nằm bên ngạch cửa bụng đói kêu vang.

Sau tân hôn đều có chút hoang đường, liên tiếp mấy ngày miệt mài trên giường ôn chuyện, eo của Lạp Lệ Sa gần như muốn rời ra. Phác Thái Anh quả nhiên như nàng ấy từng nói, trong đêm muốn nàng rất nhiều lần rất nhiều lần, hơn nữa tiến bộ thần tốc, chỉ mấy ngày ngắn ngủi nàng ấy kỹ xảo đã nâng lên một tầm cao mới, mỗi một lần trêu chọc đều có thể nắm giữ nơi mẫn cảm nhất của nàng, khiến cho nàng hoàn toàn trầm luân.

Nhưng là nàng cần phải tỉnh táo một chút, chuyện ân ái là chuyện cả đời, không thể quá sức miệt mài mà xao nhãng đại sự, nàng quyết định phải khắc chế lại, rốt cuộc nàng lớn hơn Phác Thái Anh rất nhiều, phải là người dẫn đường tốt cho nàng ấy.

Các nàng ở Giang Ninh cũng không quen thuộc, Lạp Lệ Sa ban ngày sẽ mang theo Phác Thái Anh đến các công xưởng lớn ở Giang Ninh, trước quan sát sau tìm hiểu một số phú thương nơi này, cũng hiểu biết một ít Giang Ninh sản nghiệp.

So với huyện Giang Âm, phủ Giang Ninh thương nghiệp kinh doanh càng thêm phồn hoa, điểm này không thể nghi ngờ. Mà Giang Ninh trồng dâu dưỡng tằm tuy rằng hơn xa huyện Giang Âm, nhưng còn kém xa so với lịch sử đời sau ghi lại, chuyện này cũng chứng thực Lạp Lệ Sa phỏng đoán. Trọng tâm của ngành tơ lụa trước mắt vẫn chưa hoàn toàn từ lưu vực sông Hoàng Hà chuyển dời đến Trường Giang, việc này đối Lạp Lệ Sa mà nói là chuyện tốt.

Sản lượng tơ lụa ở Giang Ninh còn thấp, nhu cầu lại không nhỏ, đều cần trải qua vận chuyển đường sông vượt ngàn dặm xa đến đây, bởi vậy hàng dệt tơ giá cả không rẻ, vấn đề này toàn bộ những vùng gần Giang Ninh đều tồn tại. Nếu có thể phát triển ngành nuôi tằm mạnh mẽ, chờ đến về sau nơi này thành kinh đô tơ lụa, các nàng sẽ có được thành tựu không nhỏ, cho nên trước mắt các nàng nên sớm đi đầu cơ.

Hơn nữa Lạp Lệ Sa rất giỏi lăn lộn, nàng hiện giờ suy xét không chỉ là tăng diện tích trồng dâu, càng muốn nâng cao phẩm chất lá dâu. Những cây dâu trong vườn của Khâu Viễn Chân phần nhiều là dâu đồng bằng, chịu không được sâu bệnh chưa nói, phiến lá mỏng và nhọn, phẩm chất trung bình. Nàng chiết một đám dâu kia chính là chọn cây gốc Sơn Đông, phiến lá đầy đặn nhiều nước, đem nuôi tằm cũng nhiều chất dinh dưỡng hơn, phun tơ cũng nhiều hơn.

Nhưng giống dâu Sơn Đông này không thể trồng lâu năm, chỉ có thể chiết cành. Một loại khác được lai tạo qua, gọi là dâu gốc Hồ. Lạp Lệ Sa vẫn chưa nhìn thấy nó, nếu có thể tìm được, lượng tơ tằm thu hoạch ít nhất có thể tăng thêm ba phần, còn có dâu tằm trắng cũng thích hợp nuôi tằm, bởi vậy nàng cố ý ở Giang Ninh tìm kiếm một trận.

Trời không phụ lòng người, công sức của nàng đã được đền đáp, tìm không thấy dâu gốc Hồ, nhưng dâu trắng lại không ít, nàng mua hạt giống chuẩn bị mang về ươm, lại suy nghĩ xem có thể bán đi hai mẫu ruộng trong thôn không, lấy bạc đó góp vào mua thêm đất đai ở trấn Thanh Dương.

Phác Thái Anh vẫn luôn bồi nàng, không ngại cực khổ cùng nàng khắp nơi bôn ba, hai người ở chỗ này như cũ bận rộn, lại không hề thiếu đi hạnh phúc.

Đảo mắt hơn hai mươi ngày đã trôi qua, hai người thu thập xong liền trả lại tiểu viện, dẫn theo Ô Ô khởi hành về nhà. Từ phủ Giang Ninh về huyện Giang Âm đi xe ngựa mất ba bốn ngày đường, lâu như vậy không trở về, lúc bước vào trấn Thanh Dương, hai người đều có chút hoảng hốt. Lẫn nhau liếc mắt, lặng lẽ nắm chặt tay, các nàng mang theo Ô Ô trở về nhà.

Gà trong sân đều được Lạp Lệ Sa gửi ở vườn dâu, giao cho La Võ trông nom. Hơn hai mươi ngày không có người tới lui, trong nhà tích một tầng bụi mỏng, sau khi nghỉ ngơi chốc lát, Lạp Lệ Sa liền cùng Phác Thái Anh quét tước sân, đem giường đệm một lần nữa phơi nắng, như vậy lăn lộn sắc trời cũng liền tối sầm.

Bởi vì quá mỏi mệt, hai người cơm chiều đơn giản làm hai phần mì tươi, ăn xong cơm sớm nghỉ ngơi.

Trên giường hai người hôn một lúc lâu cuối cùng mới tách ra, Lạp Lệ Sa vuốt ve sườn mặt người trong lòng, cười nói: "Quá mệt mỏi, ta cũng không cho nàng làm những chuyện khác."

Phác Thái Anh gương mặt đỏ lên, hơi mang xấu hổ mà nhẹ đánh Lạp Lệ Sa mấy cái, chính mình lại không phải tiểu sắc phôi, loại chuyện này tuy rằng nhiệt liệt kí©h thí©ɧ, nhưng kỳ thực nàng càng thích như vậy ôm Lạp Lệ Sa, nghe nàng ấy mềm nhẹ nói chuyện, cảm giác đặc biệt ấm áp.

Lạp Lệ Sa trong mắt mang cười, nghĩ chuyện ngày mai, thấp giọng nói: "Sáng mai chúng ta đi vườn dâu, nhìn xem chiết cành thế nào rồi. Những hạt giống dâu tằm trắng chúng ta mang về có thể trồng, cho nên cần đi thương lượng mua đất."

Nói xong nàng nhìn Phác Thái Anh, cười nói: "Vợ ngoan, chúng ta còn có bao nhiêu tiền dư?"

Phác Thái Anh nghe nàng gọi đến thực xấu hổ, suy nghĩ một chút liền viết lên lòng bàn tay Lạp Lệ Sa, Vườn dâu còn lại 180 quan, Uyển tỷ tỷ cấp chừng 280 quan nữa.

Lạp Lệ Sa nghe vậy sửng sốt, theo sau thở dài: "Uyển tỷ tỷ cho thật nhiều, ta đều là dính hào quang của Thái Anh nàng đấy."

Giọng nói của nàng mềm ấm mang theo ý cười trêu chọc, Phác Thái Anh thấy thế ngẩng đầu nhìn nàng, nghiêm trang nói: Nàng phải đối tốt với ta mới được.

Lạp Lệ Sa nghe vậy khó xử mà nhăn lại mi: "Đối tốt với nàng, làm sao mới tính là đối tốt với nàng đây? Tỷ tỷ hiện nay đối Thái Anh không tốt sao?"

Nàng thò qua tới ái muội hạ giọng, Phác Thái Anh nghe được hai chữ tỷ tỷ, trong lòng liền ngứa ngáy, nhịn không được nhớ tới một ít chuyện lung tung rối loạn kia, mỗi lần các nàng thân mật bên nhau Lạp Lệ Sa đều sẽ một hai để nàng xưng hô như vậy, đặc biệt là câu 'tỷ tỷ dạy muội' từ lần đầu tiên đến giờ nàng ấn tượng khắc sâu, vì thế tức khắc bùm một cái mặt đỏ tim đập.

Vì dời đi lực chú ý, nàng cười lắc đầu: Không đủ tốt.

Lạp Lệ Sa lập tức không thuận theo, ôm eo nàng uy hϊếp gãi gãi: "Lại cho muội một lần cơ hội, tỷ tỷ đối muội không tốt sao?"

Phác Thái Anh bị nàng cào ngứa đến liên tục lui về sau trốn, nhưng giường hơn một thước vuông nơi nào trốn được, cuối cùng cười liên tục gật đầu Lạp Lệ Sa mới buông tha nàng.

Nháo qua một hồi Phác Thái Anh sắc mặt hồng nhuận, đôi mắt mang ý cười, sợi tóc cũng có chút hỗn độn, Lạp Lệ Sa nhìn nàng, thò lại gần hôn hôn đôi mắt nàng, nhẹ nhàng nói: "Tỷ tỷ sẽ đối tốt với muội cả đời."

Một câu đối thoại đơn giản, nhưng lại mang theo trịnh trọng mà hứa hẹn, Phác Thái Anh ngước mắt nhìn nàng, lại ôm chặt nàng.

Hôm sau, nghỉ ngơi thật sự không tồi hai người cùng đi vườn dâu, biết được các nàng trở về, một nhà La Võ đặc biệt cao hứng, kỹ càng tỉ mỉ báo cùng các nàng những hạng mục đã hoàn thành.

Quả nhiên, La Võ hoàn thành rất khá, trên cơ bản đều đảm bảo chất lượng, chiết cành xong hai trăm gốc dâu trên cơ bản đều sống, đã mọc ra lá non, Lạp Lệ Sa thập phần vừa lòng. Cây dâu ươm giống lửa sém lông mày, Lạp Lệ Sa hiểu rõ muốn mua đất nên tìm ai, nàng trực tiếp đến Hoàng gia gặp quản sự nơi này.

Gần vườn dâu có một lối mòn, đất đai bên kia đều là của họ Hoàng, thổ nhưỡng nơi này rất dày chắc, nhưng do nhiều năm hoang phế không người khai khẩn, cỏ dại mọc thành cụm, trồng lương thực có chút cố sức, nhưng dùng để trồng dâu vẫn không tệ lắm.

Trước khi trồng dâu cần phải tiến hành thâm canh sau đó ủ phân, như vậy cây dâu mới có thể phát triển tốt. Phiến đất này tuy bỏ hoang nhưng phụ cận có lạch nước, không thiếu nước vừa vặn rất tốt. Lạp Lệ Sa thương lượng cùng quản sự họ Hoàng, rất nhanh liền định xuống giá cả.

Phiến đất này gần 50 mẫu, 38 quan có thể bắt lấy, bởi vì không phải ruộng tốt mà chỉ là núi hoang ruộng dốc, giá cả tiện nghi không ít.

Lạp Lệ Sa mua về liền bắt đầu bận rộn, thuê người khai hoang canh tác, phía trước các nàng liền điều tra qua, tuy rằng là đất hoang sườn núi nhưng chất đất tốt, không nhiều cát đá, cày lên không cần lo lắng va chạm đá cuội bên dưới.

Biết được Lạp Lệ Sa mua phiến đất hoang kia, Nghiêm Khiêm cũng không thấy mảnh đất này có điểm nào lạc quan.

"Giá cả tuy rẻ, nhưng vùng sườn đồi khó cải tạo, cày cấy càng gian khổ, 50 mẫu đất là một đại công trình, vạn nhất gặp phải vùng đá ẩn sẽ rất hao tổn."

"Không có việc gì, ta cải tạo dần dần. Ta cũng không cần dùng hết toàn bộ diện tích, bởi vì cây dâu ươm giống nơi đất núi không tốt, cho nên ta chỉ tăng cường xử lý trong đó hai mẫu ruộng tốt, dùng để trồng dâu tằm trắng. Chờ đến cây con có thể ra khỏi vườn ươm, hai mẫu ruộng này đã thâm canh cùng ủ phân không sai biệt lắm."

Lạp Lệ Sa tự nhiên sẽ suy xét mọi phương diện, sở dĩ chọn miếng đất này, không chỉ vì giá cả, mà nàng cảm thấy phiến thổ địa này phì nhiêu, có mương nước tự nhiên dồi dào, lại cách vườn dâu của nàng gần, đặc biệt thích hợp để dẫn nước tưới tiêu.

Hơn nữa năm trước nơi này cỏ cây tươi tốt, mùa thu địa phương khác cỏ cây khô vàng, duy độc vùng đất núi này màu xanh kéo dài, sẽ không uổng phí.

Nghe nàng giải thích xong, Nghiêm Khiêm ha ha cười: "Cô có suy tính là được, Thái Anh à, tỷ tỷ của cô tâm nhãn thật nhiều."

Phác Thái Anh nghe được mặt đỏ lên, Lạp Lệ Sa liếc nhìn nàng cười nói: "Trong chuyện này, tâm nhãn lớn nhất vẫn là muội muội ta."

----------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip