Chương 48: Ta có thể không lấy chồng sao?

Một khi ý niệm bắt đầu, hết thảy đều giống như chứng minh cho suy nghĩ của nàng. Những bông hoa mà Lạp Lệ Sa tặng, Phác Thái Anh tìm một cái bình gốm dùng nước nuôi chúng, một bó hoa đẹp như vậy, nàng nhìn đến trong lòng ngọt như mật, nhưng nghĩ đến ngọn nguồn loại cảm xúc này, chua xót lại dâng lên, thậm chí mang cho Phác Thái Anh sợ hãi khó có thể tiêu tan, chuyện này làm sao có thể.

Lạp Lệ Sa đối tốt với nàng như vậy, nàng lại vì thế mà sinh ra loại tình cảm vi phạm luân thường, chuyện này đối với lòng tốt của Lạp Lệ Sa mà nói, chính là một sự xúc phạm không thể tha thứ.

Phác Thái Anh ngơ ngác nhìn hoa, hoa đỗ quyên cắm ở trong nước vẫn sinh cơ bừng bừng, kiều diễm thật sự, mãn nhãn đều là nhiệt liệt.

Lạp Lệ Sa ra tới liền thấy nàng ở kia phát ngốc, duỗi tay ở trước mắt nàng huy động vài cái: "Sao lại ngẩn người, từ lúc trở về muội liền không thích hợp."

Phác Thái Anh lấy lại tinh thần, cuống quít lắc đầu, ánh mắt cũng có chút trốn tránh: Ta không có việc gì, có chút mệt mỏi.

Lạp Lệ Sa nhíu mày, nếu là lý do khác nàng còn có thể tin, nhưng mệt mỏi lại không phải điều Phác Thái Anh sẽ nói.

Nàng nghĩ tới nghĩ lui, lúc trở về tiểu cô nương vẫn còn vui vẻ, làm sao mới một buổi trưa liền thành như vậy. Nàng nhìn nhìn bụng nhỏ của nàng ấy, ôn thanh nói: "Bụng không thoải mái sao? Ta nấu chút trà gừng đường đỏ cho muội."

Phác Thái Anh giữ chặt nàng lắc đầu: Thật không có việc gì, chính là nghĩ đến một vài chuyện không vui.

Chuyện không vui? Lạp Lệ Sa băn khoăn không biết có phải nàng gặp Phác An Nhi, cho nên gợi lên một vài ký ức không vui hay không? Đặt hoa lên bàn, Lạp Lệ Sa thúc giục nàng đi tắm: "Được rồi, ta không hỏi nhiều, muội đi tắm rửa trước đi, đem những chuyện không vui kia đều tẩy sạch."

Phác Thái Anh ngoan ngoãn gật đầu, lúc xoay người rời đi lại thoáng nhìn Lạp Lệ Sa một cái, sau đó rũ mắt xuống, vô lực mà thở dài.

Ánh mắt Lạp Lệ Sa vẫn luôn nhìn theo nàng, có chút lo lắng, rồi lại có chút không biết làm sao. Đây là lần đầu, nàng có thể cảm giác được Phác Thái Anh không muốn nói cho nàng biết tâm sự trong lòng, đây rốt cuộc là làm sao vậy.

Ban đêm hai người đều có tâm sự, từng người an tĩnh mà ngủ, đêm mùa xuân rất náo nhiệt, một mảnh tiếng ếch kêu, rơi vào trong đêm tĩnh mịch có một phen tư vị, đây là một bản hòa tấu êm tai mà Lạp Lệ Sa không thể nghe được khi ở thành phố.

Trong đầu hỗn loạn quá nhiều thứ, gần nhất nàng ngủ không ngon, chìm vào giấc ngủ rất nhanh nhưng suốt đêm luôn ở trong giấc mơ kỳ lạ. Trong mộng cảnh tượng thập phần rõ ràng, nhưng khi nàng tỉnh lại cũng chỉ tàn lưu chút cảm giác mơ hồ, nhớ không nổi mình đã mơ thấy gì, nhiễu đến nàng rất không an bình.

Nàng không nói chuyện này cho Phác Thái Anh biết, tiểu cô nương đối nàng rất khẩn trương, ngày thường ho khan hắt xì nàng ấy đều sợ nàng nơi nào không khỏe, nếu nàng nói ra chuyện này, lại chọc đến nàng ấy lo lắng. Nghĩ vậy, một tia sầu lo liên quan đến Phác Thái Anh lại xông ra, nàng nhìn nhìn người bên gối, hai mắt khẽ khép hô hấp đều đều, chính là ngủ rồi.

Đưa tay ấn chăn bông cho nàng, Lạp Lệ Sa chậm rãi thở ra, cũng nhắm hai mắt lại, cuối cùng ở trong lúc miên man suy nghĩ ngủ rồi.

Thật lâu sau, tiểu cô nương bên cạnh mới mở bừng mắt, tối nay ánh trăng rất tốt, ánh sáng nhàn nhạt trong phòng đủ để cho nàng thấy rõ gương mặt ngủ say của Lạp Lệ Sa. Giờ khắc này nàng nhìn Lạp Lệ Sa, bộ dạng rõ ràng không có bất luận biến hóa gì, nhưng cảm giác lại hoàn toàn bất đồng.

Dù cho nàng ấy ngủ rồi, không có nụ cười khiến nàng tâm động, cũng không có sủng nịch cùng ấm áp làm nàng mê muội, nhưng mỗi một nhịp thở đều nắm lấy trái tim nàng, thật sâu hấp dẫn nàng.

Nhịn không được lặng lẽ tới gần, hơi thở mềm ấm của nàng ấy đều vỗ ở trên mặt Phác Thái Anh, khiến nàng kinh hoảng thất thố, vội vàng quay đầu đi, lặng lẽ nằm trở lại, nắm chặt chăn hô hấp dồn dập ngực phập phồng. Nàng muốn làm gì đây, hỗn trướng! Nàng thật sự hỗn trướng, không thể loạn tưởng, không nên loạn tưởng, đó là tỷ tỷ, là tỷ tỷ.

Mấy ngày nay Lạp Lệ Sa thực phiền muộn, tiểu cô nương nhà nàng không biết rốt cuộc làm sao vậy, luôn thỉnh thoảng phát ngốc, đặc biệt là thích nhìn nàng phát ngốc. Sau khi bị nàng bắt được thì sẽ tốt một chút, nhưng chẳng được bao lâu liền chứng nào tật nấy, vốn dĩ trước đó Lạp Lệ Sa đã thuyết phục bản thân rằng nàng ấy đến nguyệt sự, nhưng hiện nay rõ ràng là đang có tâm sự.

Mặc dù Lạp Lệ Sa rất lo lắng, nhưng nghĩ rằng thiếu nữ mười sáu tuổi có chút tâm sự cũng không sao cả, bất quá hiện tại nàng có chút đứng ngồi không yên. Sau khi dùng cơm, nàng nắm tay Phác Thái Anh ngồi ở bên bàn gỗ trong sân, nghiêm mặt nói: "Mấy ngày nay muội vẫn luôn không thích hợp, luôn là tâm thần không yên, có thể nói cho ta rốt cuộc phát sinh chuyện gì không?"

Nhìn nàng đánh ra thủ ngữ quen thuộc, Lạp Lệ Sa lần đầu đánh gãy lời nàng: "Thái Anh, ta lo lắng muội."

Phác Thái Anh nhìn giữa đôi lông mày Lạp Lệ Sa mang theo u sầu, trong đôi mắt màu hổ phách đó vẫn mang theo ôn nhu mà nàng thích, nhưng lại bởi vì nàng mà thêm lo âu.

Sống mũi nàng chua xót, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cỗ hối hận cùng ủy khuất, lại bị nàng mạnh mẽ ngăn chặn. Nàng không nên là bộ dáng này, thầm yêu Lạp Lệ Sa còn chưa tính, còn bởi vì chính mình bi xuân thương thu khiến nàng ấy thêm ưu phiền.

Nàng cúi đầu đôi tay xoắn lấy góc áo, đốt ngón tay đều có chút trắng bệch, thật lâu sau nàng mới giơ tay đối Lạp Lệ Sa nói: Nếu tỷ không nhớ nhà, tỷ sẽ lấy chồng sao?

Sau khi hỏi xong Phác Thái Anh tựa hồ lại hối hận, nàng làm gì lại hỏi vấn đề này. Phác Thái Anh cúi thấp đầu căn bản không dám nhìn Lạp Lệ Sa, nhẫn nại một hồi cũng không nghe được thanh âm của nàng ấy, lại ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng cùng bất an.

Lạp Lệ Sa hoàn toàn không dự liệu tiểu cô nương sẽ hỏi loại vấn đề này, lấy chồng? Hai chữ này cách nàng quá xa xôi, nàng không hề nghĩ ngợi qua. Thời đại này gặp được người mình thích là điều quá xa xỉ, làm nữ nhân có thể lựa chọn hôn nhân chính mình đều là hy vọng xa vời. Nàng sống ở thời đại kia hơn hai mươi năm, tư tưởng so người nơi này khác nhau như trời với đất, dù cho nàng đang nỗ lực sống và hòa nhập, nhưng nàng không thực sự có kế hoạch sống cả đời tại đây.

Nàng có chút mờ mịt mà nhìn Phác Thái Anh, từ khi nàng phát hiện mình xuyên không đến thời đại này, ý tưởng duy nhất của nàng chính là phải chăm sóc Phác Thái Anh thật tốt, nơi nào nghĩ tới chuyện lấy chồng.

Loại rối rắm này thực mau bị nàng xua đi, nàng không biết về sau sẽ thế nào, nhưng trước mắt nàng không có khả năng nghĩ đến chuyện kết hôn với một người nào đó.

Không phủ quyết hay né tránh, Lạp Lệ Sa chân thành nói với Phác Thái Anh những suy nghĩ của mình: "Lấy chồng là chuyện rất trọng yếu, có lẽ bởi vì hoàn cảnh, mỗi nữ nhân đều sẽ kết hôn đúng tuổi, nhưng Thái Anh, chuyện này không phải cần thiết. Nếu không gặp được người đáng giá để mình phó thác, chẳng sợ vẫn luôn một mình, chỉ cần có thể tay làm hàm nhai, không lập gia đình lại có vấn đề gì. Muội hiểu ý ta không?"

Phác Thái Anh đem từng lời từng chữ của nàng nghe thật kĩ, trong lòng bỗng nhiên có chút gấp: Ta đây cũng có thể không lấy chồng sao?

Lạp Lệ Sa có chút kinh ngạc, nàng có chút lo lắng bởi vì lý do chính mình bóp chết lựa chọn của Phác Thái Anh, trầm ngâm một lát, nghiêm túc nói: "Thái Anh có thể không cần lấy chồng, nhưng nhân sinh chính mình không nên kết luận vội vàng, gả hay là không gả, đều là tùy tâm ý của muội. Nếu gặp được người khiến muội nguyện ý làm bạn cả đời, muội vì cái gì không gả đây?"

Câu trả lời này cũng không làm Phác Thái Anh yên tâm, nhưng nàng cũng hiểu chính mình suy nghĩ như vậy quá ích kỷ, nàng không nên hy vọng xa vời Lạp Lệ Sa sẽ đưa ra đáp án mà nàng muốn.

Nghĩ vậy, Phác Thái Anh ngẩng đầu nhìn nàng, vẻ mặt nghiêm túc: Ta minh bạch, nhưng ta nghĩ, ta muốn ở bên tỷ cả đời, vô luận tỷ lựa chọn thế nào.

Lời như vậy quá nặng, Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh trong lúc nhất thời không nói nên lời, trong lòng sóng cuộn biển gầm. Nàng đột nhiên ý thức được, chính mình tựa hồ đã hạn chế sự lựa chọn của Phác Thái Anh.

Nàng đứng lên đi rồi vài bước, sau đó cúi xuống, một đôi con ngươi thẳng tắp nhìn Phác Thái Anh: "Thái Anh, ta hiểu ý của muội, nhưng muội tiếp xúc người quá ít, người đối tốt với muội, muội còn chưa gặp được bao nhiêu. Ta không phải muốn phủ quyết ý niệm của muội, chỉ là muốn nói cho muội, muội còn nhỏ, không cần trói buộc chính mình, có lẽ về sau muội sẽ gặp được người khiến muội nguyện ý ở bên cả đời."

Tiểu cô nương không nói được, cũng không làm động tác, chỉ là đồng dạng nhìn Lạp Lệ Sa, sự ủ dột trong mắt cũng không bởi vì lời của nàng mà tán đi, ngược lại càng thêm dày đặc chua xót.

Lạp Lệ Sa cảm thấy ngực khó chịu, nàng không biết chính mình nói sai cái gì, môi nhấp vài cái, trong đầu nhanh chóng tự hỏi nguyên nhân gì khiến Phác Thái Anh đau khổ, nàng mơ hồ nhận thấy được là bởi vì chính mình, lại không biết rốt cuộc là vì chuyện gì.

Ánh mắt Lạp Lệ Sa rũ xuống, trầm mặc hồi lâu, Phác Thái Anh nhìn nàng ấy như vậy, một cỗ đau ý bén nhọn đâm vào ngực khiến nàng lập tức hoàn hồn, nàng không muốn để Lạp Lệ Sa nhìn thấy dáng vẻ này của nàng.

Nàng bỗng nhiên đứng lên, Lạp Lệ Sa kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng. Phác Thái Anh duỗi tay nói: Ta biết, ta chỉ là nhìn thấy Phác An Nhi liền nghĩ đến tỷ, một ngày nào đó tỷ cũng sẽ có gia đình riêng, ta liền khó chịu.

Lời này là thật cũng là giả, Lạp Lệ Sa nhìn tiểu cô nương đã sắp khóc ra tới, nhẹ nhàng xoa xoa lên khóe mắt nàng: "Xin muội tin tưởng ta nhiều một chút, ta sẽ không bỏ lại muội, hiện tại ta không nghĩ gả chồng, đừng khóc."

Tiểu cô nương làm sao không có cảm giác an toàn đây? Lạp Lệ Sa chua xót lại bất đắc dĩ, đem nàng ấy nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, nàng chịu không nổi nhất chính là nhìn nàng ấy khóc.

Trận lăn lộn này qua mấy ngày dường như đã hạ xuống, nhưng Lạp Lệ Sa vẫn cảm thấy Phác Thái Anh khác với trước kia. Nơi nào bất đồng đây? Nàng ấy vẫn săn sóc ngoan ngoãn như vậy, trêu một chút liền đỏ mặt, nhưng tựa hồ không còn thân thiết với nàng như trước nữa.

Lạp Lệ Sa không biết có phải chính mình mẫn cảm quá không, nhưng trong lòng tránh không khỏi mất mát. Vì để thả lỏng bản thân, cũng muốn cho tiểu cô nương thay đổi tâm trạng, Lạp Lệ Sa nghĩ đến dòng suối từ trong sơn cốc hội tụ mà xuống, trong lòng có tính toán.

Tiết Thanh Minh măng bén rễ, tiết Cốc Vũ mọc thành rừng, lúc này măng mùa xuân đều đã khai quật. Bất quá Lạp Lệ Sa nhìn trúng không phải măng mùa xuân, mà là một loại khác càng thêm tinh tế mỹ vị, thủy măng (măng trúc).

Thượng nguồn dòng sông chảy qua Phác gia thôn là một cái mương khe, chảy qua đáy của hai ngọn núi, dựng dục một mảnh thủy trúc. Thủy trúc mỏng mà dày đặc, sau mùa xuân, dưới rặng thủy trúc sẽ mọc dày đặc những chồi thủy măng to bằng ngón tay cái, thực tươi non.

Buổi sáng ăn cơm xong, Lạp Lệ Sa nói với Phác Thái Anh đang cho gà ăn: "Thái Anh, hôm nay lên núi đi, dẫn muội đi hái măng."

Phác Thái Anh ngẩng đầu có chút kinh ngạc: Đào măng mùa xuân sao?

Lạp Lệ Sa lắc đầu cười nói: "Không phải đào, là hái, đi sẽ biết."

Lúc hai người đứng trước một mảnh thủy trúc ven dòng suối, Phác Thái Anh rốt cuộc đã biết cái gì là hái măng. Phía dưới rặng thủy trúc mảnh khảnh, nơi nơi đều có chồi măng, mấy ngày nay thời tiết tốt, măng mọc rất nhanh, hái xong lứa măng non này thực mau có thể mọc ra đám mới.

Phác Thái Anh biết loại măng này, trước kia nàng cũng sẽ hái một ít về phơi khô, măng khô có thể bảo quản được lâu, cũng là một món ăn ngon vào mùa khác, đặc biệt khi không có lương thực, nàng liền dựa vào nó để sống qua. Nếu có bao nhiêu cầm đi bán cũng rất tốt, giá cả còn không có trở ngại.

Mấy ngày nay lòng nàng miên man, đều quên mất đã đến mùa hái thủy măng rồi.

Rốt cuộc đã quen làm việc chăm chỉ, hơn nữa nàng vẫn nhớ Lạp Lệ Sa nói muốn tích cóp bạc làm ăn, lứa thủy măng này phơi khô cũng là một mẻ hàng giá tốt, vì thế nàng ép xuống một tia chua xót nữ nhi tình trường trong lòng, ra dấu nói: Có thể hái về phơi khô, mang đi bán rất có giá.

Rốt cuộc nhìn đến ý cười quen thuộc trong mắt nàng, Lạp Lệ Sa gật gật đầu, hai người cuốn lên tay áo, trực tiếp bắt đầu hái măng.

Thủy măng giòn mềm, chỉ cần vươn tay nắm lấy, dùng sức rút lên là được, hoàn toàn không cần dùng công cụ khác, hơn nữa mảnh thủy trúc này mọc rất khả quan, hai nàng cõng sọt ở ven suối thu thập, chỉ chốc lát sau mỗi người đều hái nửa sọt.

Mảnh thủy trúc này đều mọc trên sườn dốc, đi lại không dễ, hơn nữa có người tới nơi này chặt củi, để lại không ít cọc trúc bén nhọn.

Lạp Lệ Sa duỗi tay bắt lấy cây trúc, không yên tâm mà dặn dò Phác Thái Anh: "Thái Anh muội đi chậm một chút, đừng để sẫy chân, tránh giẫm phải đầu cọc nhọn."

Phác Thái Anh thấy nàng quay đầu cùng mình nói chuyện, vội vàng chỉ vào phía trước ý bảo nàng nhìn đường đi, Lạp Lệ Sa lúc này mới quay đầu tiếp tục đi phía trước.

Đất ven suối ẩm ướt và tơi xốp, Lạp Lệ Sa nhìn phía trước con dốc nhỏ, nàng nhấc châm giẫm lên một tảng đá, tảng đá kia thoạt nhìn bằng phẳng nằm vùi trong đất, Lạp Lệ Sa không để ý lắm, sau khi đứng vững nàng liền xoay người chuẩn bị vươn tay kéo Phác Thái Anh, biến cố cũng ngay trong nháy mắt này phát sinh.

Bùn đất bên dưới tảng đá đột nhiên suy sụp, khiến thân thể Lạp Lệ Sa mất thăng bằng, nàng chạy nhanh lùi tay về, vội vàng kêu một tiếng: "Tránh ra!"

Phác Thái Anh đồng tử phóng đại, trong mắt chỉ có Lạp Lệ Sa mất đi cân bằng sắp ngã xuống, nơi nào nghe được đến lời nàng.

Nàng bất chấp một cái tay khác còn bắt lấy cây trúc duy trì cân bằng, trực tiếp đôi tay mở ra muốn bắt lấy Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa từ trên dốc té xuống, Phác Thái Anh đứng ở dưới căn bản không có khả năng tiếp được nàng, nhìn sau lưng Phác Thái Anh cọc trúc bén nhọn, sống lưng Lạp Lệ Sa trong nháy mắt lạnh cả người!

------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Mọi người đều nói lúc nữ chính ôm được mỹ nhân về đều phải nằm liệt giữa đường, lần này các ngươi cảm thấy thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip