Chương 62: Sợ rằng nàng đã có phu quân

Từ lúc Uyển Thanh Nhan tới, cảm tình giữa hai người tựa hồ lại trở về lúc ban đầu, nhưng rõ ràng là đã khác. Đặc biệt trong mắt Lạp Lệ Sa, rốt cuộc nàng cũng xem Phác Thái Anh là một thiếu nữ cùng trang lứa với mình, loại rung động bị vùi lấp trong dày nặng ôn nhu bắt đầu vô thức bộc phát.

Phác Thái Anh mười sáu tuổi lớn nhanh, Tiểu Đậu Mầm nguyên bản giống một nữ hài mười ba tuổi, đã bắt đầu có mị lực độc đáo của thiếu nữ. Nàng vốn cao chưa tới cằm Lạp Lệ Sa, bây giờ đã đứng tới lỗ tai nàng ấy rồi. Từ lúc thân thể nàng được Lạp Lệ Sa điều trị tốt, nguyệt sự bình thường lại, đường cong tốt đẹp độc thuộc về nữ tính cũng bắt đầu càng thêm rõ ràng.

Lúc trước nàng còn nho nhỏ như đứa trẻ, ăn mặc áo yếm đều nhìn không ra manh mối, đến bây giờ nàng đã ngượng ngùng không dám mặc trung y lung lay trước mặt Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa hậu tri hậu giác phát hiện tiểu cô nương nhà mình đã trưởng thành, nguyên bản chỉ là ý vị trêu đùa, nhưng trạng thái mông lung ái muội giữa hai người lúc này khiến Lạp Lệ Sa cũng có chút ngượng ngùng.

Nhìn tiểu cô nương tắm rửa xong gương mặt đỏ bừng che lấy ngực trèo lên giường, Lạp Lệ Sa làm bộ sửa sang lại y phục các nàng phơi nắng xong, cũng không nhìn nàng ấy. Chỉ là trong tay vừa mới cầm lên cái yếm, nàng nhịn không được nhìn nhìn, Phác Thái Anh thật lâu không đổi yếm mới, này tựa hồ có điểm nhỏ.

Suy nghĩ của nàng bị mạnh mẽ gián đoạn, giờ phút này nàng thật không có tâm tư gì khác, nàng cầm cái yếm quay đầu nhìn Phác Thái Anh, đang muốn mở miệng hỏi nàng ấy: "Thái Anh, yếm này......"

Phác Thái Anh nghe nàng gọi chính mình, quay đầu nhìn Lạp Lệ Sa, lại thấy trong tay đối phương đang cầm cái yếm của mình, thoáng sửng sốt sau đó trực tiếp đỏ bừng mặt, hận không thể trực tiếp nhảy qua đoạt lấy.

Lạp Lệ Sa lúc này cũng phản ứng kịp, lời nói trong cổ họng trực tiếp nghẹn lại, thấy dáng vẻ tiểu cô nương xấu hổ sắp chết, gương mặt nhỏ nhắn kia cũng thẳng đỏ lên.

Nàng không thể đặt xuống mảnh vải vóc trong tay, mà tiếp tục cầm cũng không đúng, tư vị này thật khiến Lạp Lệ Sa mặt già bối rối. Nàng chân tay luống cuống, cuối cùng nhanh đem yếm nhét vào đống quần áo, ngón tay phủ phủ, thanh âm cũng có chút thấp: "Ta, ta chính là cảm thấy yếm này có chút nhỏ, muốn đổi cái mới cho nàng."

Lạp Lệ Sa vừa nói vừa nhìn nhìn Phác Thái Anh, Phác Thái Anh hiểu ý tứ nàng, cũng minh bạch Lạp Lệ Sa không tâm tư khác. Nhưng đây là người trong lòng nàng, cho dù đều là cô nương gia, nhưng bởi vì tầng tình tố không rõ này, khiến cho bầu không khí trở nên rất ái muội cùng xấu hổ.

Thậm chí nàng đều cảm thấy Lạp Lệ Sa vừa rồi vẫn luôn nhìn ngực nàng, lập tức liên tục gật đầu lùi về ổ chăn, so cái thủ thế: Ta muốn đi ngủ.

Lạp Lệ Sa đứng ở tại chỗ gương mặt vẫn là nóng lên, theo sau có chút ảo não mà vỗ vỗ đầu chính mình, Phác Thái Anh tránh ở trong chăn lặng lẽ vươn đầu nhìn lén, thấy thế lại lùi về, trong lòng vừa thẹn lại ngọt.

Lạp Lệ Sa tắt đèn nằm tiến trong chăn, nhìn nhìn Phác Thái Anh bên người, vẫn là một người một cái ổ chăn, nàng mở mắt ra nhìn chằm chằm mảnh hắc ám trên đỉnh đầu, không tiếng động thở dài, sớm biết như thế, hà tất lúc trước chia giường.

Hôm sau Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh chuẩn bị gieo hạt đậu, hai người cũng không tính toán trồng nhiều, mà chỉ sử dụng bờ ruộng để gieo trồng. Cỏ dại đã được các nàng dọn sạch sẽ, ruộng lúa đều đã cày bừa xong, chỉ chờ cấy mạ, bờ ruộng đầy đặn nước bùn đã khô lại, phù hợp trồng đậu nành, không để lãng phí một chút diện tích đất.

Lạp Lệ Sa dùng ống trúc ấn xuống tạo ra một cái lỗ, Phác Thái Anh cho hạt đậu vào rồi phủ phân tro lên, đơn giản lại mau lẹ.

Bận việc xong Lạp Lệ Sa giãn ra thắt lưng có chút nhức mỏi, đứng thẳng người nhìn một mảnh bờ ruộng uốn lượn, cười nói: "Chờ đậu kết trái, có thể xay đậu hủ, còn có thể làm tương đậu, ăn rất ngon và cũng là gia vị tốt nhất." Thời cổ đại gia vị hữu hạn, không có nước tương cũng không có bột ngọt hạt nêm, làm tương đậu là tốt nhất rồi.

Phác Thái Anh gật đầu, trước kia nàng cũng đã làm tương đậu, nhưng về sau cuộc sống quá túng quẫn, căn bản vô tâm tư dùng lương thực làm thứ khác. Sau khi Lạp Lệ Sa tới, trong nhà các loại đồ vật đều bắt đầu đầy đủ hết, cũng càng ngày càng có hương vị gia đình.

Trồng đậu xong canh giờ còn sớm, Lạp Lệ Sa chuẩn bị đi trên núi một chuyến, mục đích thực minh xác, chính là hôm trước đi đào dược liệu nàng phát hiện một bụi cây đặc biệt, kia chính là thứ tốt.

"Mấy ngày nay cũng chưa thời gian đi, không biết có bị ai hái rồi không." Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh vừa đi vừa nói.

Phác Thái Anh an ủi nàng: Nơi đó không dễ tìm, sẽ ít người chú ý.

Nơi đó đích xác hẻo lánh, Lạp Lệ Sa quả thực không nhớ được phương hướng, nếu không có Phác Thái Anh dẫn đường, nghĩ cũng đừng nghĩ.

Lạp Lệ Sa sẽ không bỏ lỡ cơ hội khích lệ Phác Thái Anh, lúc cầm đao chém rớt một nhánh cây gai cản đường, nàng gật gật đầu vẻ mặt nhận đồng: "Ta một người chính là không thể nhớ nổi, ngọn núi này lớn như vậy, ta rời đi liền tìm không đến vị trí, Thái Anh như thế nào có thể nhớ kỹ phương vị?"

Không ai không thích sự tán thưởng của người khác, huống chi là đến từ người mình một lòng yêu say đắm, nhưng niềm vui này cũng không che lấp được dáng vẻ thẹn thùng của nàng, Phác Thái Anh gương mặt phấn hồng, nghiêm túc ở kia giải thích: Ta đã chạy trong núi rất nhiều, đều quen thuộc mới có thể nhớ kỹ, nàng là người mới, từ từ sẽ quen thôi.

Lạp Lệ Sa không tỏ ý kiến, lúc lên đường nàng hơi chậm lại bước chân, ở phía sau ngắm nhìn Phác Thái Anh. Một tiểu cô nương thích thẹn thùng như vậy, lúc thừa nhận phần tình cảm kinh thế hãi tục kia, nàng ấy đã có bao nhiêu sợ hãi?

Chính là, hồi tưởng chuyện phát sinh mấy ngày nay, trừ bỏ lúc đầu thấp thỏm lo âu, về sau nàng ấy đều kiên định nói ra ý nghĩ của mình, dũng cảm cứng cỏi đến khiến nàng khó có thể hình dung.

Lạp Lệ Sa xuất thần nhìn Phác Thái Anh, không phát giác ánh mắt chính mình càng ngày càng ôn nhu, đến cuối cùng ngay cả Phác Thái Anh cũng vô pháp bỏ qua. Nhưng nàng cường tự nhẫn nại không đi nhìn Lạp Lệ Sa, sợ nàng ấy sẽ lập tức thu hồi loại ánh mắt khiến tim nàng đập nhanh.

Kỳ thật trước đó không lâu, nàng cũng giống như Lạp Lệ Sa, lui về phía sau nửa bước nhìn sườn mặt đối phương , lúc đó nàng còn ngây thơ không biết, hiện tại nghĩ đến thật lâu trước đây nàng đã bị Lạp Lệ Sa hấp dẫn.

Phác Thái Anh là một cô nương thông minh, cũng là một người kiên cường bền bỉ, Lạp Lệ Sa hy vọng cho nàng thời gian để nàng hiểu rõ lòng mình, nàng đồng dạng nguyện ý cấp Lạp Lệ Sa thời gian, sẽ không làm nàng ấy cảm thấy có gánh nặng.

Hai người đều ôm tâm tư riêng, thẳng đến Phác Thái Anh dừng lại bước chân kéo tay Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa vừa nhấc mắt liền nhịn không được thốt lên một tiếng, loại thanh âm tính trẻ con này lần đầu xuất hiện từ miệng Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh nhìn đôi mắt màu hổ phách của người kia đều mở to, nhịn không được bật cười.

Lạp Lệ Sa gương mặt đỏ lên, "Ta thật lâu chưa thấy qua nhiều như vậy, có phải đặc biệt đẹp hay không?" Nàng nói xong vẫn là nhịn không được vui vẻ.

Phác Thái Anh gật đầu, giờ phút này nàng cũng không bình tĩnh hơn Lạp Lệ Sa bao nhiêu, chỉ thấy trước mặt bụi cây cao hơn đầu người treo đầy quả đỏ mọng, còn xen lẫn một ít sắc cam vàng, từng quả nhỏ nhắn hình bầu dục no đủ mê người, đúng là các nàng phía trước phát hiện cây dương nãi (sữa dê). Nhìn thấy một cây dương nãi đầy ắp trái chín giữa núi rừng, kinh hỉ này chính là lễ vật tốt nhất mà thiên nhiên ban tặng, chắc chắn là khi hái xuống đặt ở nơi đó, những loại quả khác vô pháp sánh được.

Dương nãi là loại quả dại mê người nhất trên núi vào mùa này, từ khi Lạp Lệ Sa vào cao trung, nàng cũng không còn cơ hội tận mắt nhìn thấy loại cảnh tượng rực rỡ như vậy.

Quả chín đỏ màu sắc cực kỳ xinh đẹp, mọc thành đôi trên cành, thập phần đẹp mắt. Đây cũng là lần đầu Phác Thái Anh nhìn thấy nhiều quả như vậy, Lạp Lệ Sa tiến lên kéo cong một cành nhỏ, lắc đầu nói: "Ta đều luyến tiếc hái."

Đương nhiên trong miệng nói như vậy, nàng vẫn lập tức chọn những quả lớn nhất trên cành hái xuống. Trên quả đỏ còn nhô lên đầu màu trắng sữa, đây là đặc điểm riêng của quả dương nãi, đầu màu trắng làm nó có vẻ càng thêm có khuynh hướng cảm xúc. Nàng lấy khăn tay ra xoa xoa, trái cây rừng thực sạch sẽ, nàng thuận tay liền đút vào miệng Phác Thái Anh.

Trái dương nãi chín mọng thập phần ngọt, nước nhiều, tuy rằng quả chỉ lớn bằng đầu ngón tay cái còn có hạt bên trong, nhưng hương vị này hoàn toàn độc đáo.

Phác Thái Anh phun rớt hạt, liên tục gật đầu: Ăn ngon, thực ngọt.

Lạp Lệ Sa ném một viên đến trong miệng, cảm giác đã mất từ lâu trở về khiến trong lòng nàng trào ra một loại tư vị khó tả, sau khi đến thế giới này, ánh sáng tưởng chừng đã tắt từ khi ông nàng mất đi hiện giờ lại theo Phác Thái Anh mà trở lại.

Lần trước các nàng tới đây, gốc dương nãi này mới đơm bông, hiện tại quả chín mọng, nếu không hái kịp liền chín hỏng rồi, vì thế Lạp Lệ Sa trực tiếp đem vạt áo nhấc lên làm Phác Thái Anh hái, cuối cùng phủng nguyên một túi tràn đầy quả.

Đồ vật mang theo đều để ngoài ruộng, hai người phải quay về lấy trước, bởi vì Lạp Lệ Sa phủng một vạt trái cây không dễ đi đường, cho nên Phác Thái Anh dẫn nàng đi vòng một chút, từ nơi địa thế bằng phẳng đi xuống.

Lạp Lệ Sa đã quen tìm kiếm trên núi xem có thứ gì tốt hay không, lần này đi vòng, nhưng thật ra để nàng thấy được thứ mới. Nàng gọi Phác Thái Anh, nâng cằm hỏi nàng ấy: "Thái Anh thấy được bên kia có vài cọng dây leo không? Chính là loại dây leo có rất nhiều búp hoa giống như con bọ đấy."

Phác Thái Anh nhìn qua gật gật đầu, nàng lên núi cũng thường xuyên nhìn thấy loài dây leo này, gọi là Chử đào thụ. Qua một đoạn thời gian nó liền sẽ kết trái màu đỏ, ăn có chút ngọt nhưng lại kèm vị đắng, cho nên dù thực mê người cũng ít có ai thường xuyên ăn.

Nhưng quả Chử đào thụ có thể làm thuốc, Phác Thái Anh còn hái không ít. Hơn nữa lá cây có thể hái cho heo ăn, tăng trọng rất nhanh, vỏ cây là nguyên liệu tốt để làm giấy.

Lạp Lệ Sa nhìn nó trong mắt tràn đầy vui vẻ: "Đây là Chử đào thụ, cả thân đều quý giá. Không thấy được nó ta liền không nhớ tới, không ngờ hôm nay gặp, ây, lại có ăn ngon."

Phác Thái Anh sửng sốt, cẩn thận nói: Lá cây là heo ăn.

Lạp Lệ Sa vi lăng, nàng cho rằng Phác Thái Anh biết tác dụng chữa bệnh của nó, hẳn là biết như thế nào ăn, không nghĩ tới nàng ấy thế nhưng cũng không biết.

Nhưng nghĩ lại Phác Thái Anh một người sinh hoạt, nếu không phải người khác dạy cho nàng ấy, nàng ấy cũng không dám tùy tiện nếm thử loại trái cây này. Lập tức nàng chỉ vào trên cây kết thành búp hoa màu xám, nói: "Mùa xuân có tam bảo, quả du nhi, hoa hòe, quả chử đào thụ, Những búp hoa kia thực ra chính là hoa đực, sẽ không kết trái, nhưng nó giống như hoa tử đằng có thể dùng để hấp, cũng là đặc biệt ăn ngon."

Chử đào thụ còn gọi là cây dướng, ở trong Kinh Thi được ghi chép không ít, công dụng cầm máu, bồi bổ cơ thể, là một loại dược liệu quý.

Phác Thái Anh thật không nghĩ tới cái kia có thể ăn, chúng nó lớn lên thật xấu, xa xa nhìn tựa như con bọ, nhìn liền không thoải mái.

"Nàng đừng thấy nó xấu, nấm dương đỗ cũng khó nhìn, hương vị không phải rất ngon sao?" Mùa nấm dương đỗ còn dài, các nàng đã hái qua một đợt, nàng còn đem xào cùng thịt mấy lần, Phác Thái Anh thích cực kỳ, hiện tại thấy nấm đầu rắn cũng không chê xấu nữa.

Tuy rằng lòng tràn đầy ghét bỏ, nhưng Phác Thái Anh thực nghe lời, tiến lên đem một dây Chử đào thụ hái hơn phân nửa búp hoa, cuối cùng mỗi người phủng một túi hoa quả thắng lợi trở về. Cũng may các nàng đem theo hai cái sọt trúc để ngoài ruộng, lúc này một sọt đựng quả dương nãi, một sọt đựng búp hoa Chử đào thụ, xong đâu đấy hai nàng mới thu dọn đồ đạc trở về nhà.

Lạp Lệ Sa dùng rổ nhỏ đựng quả dương nãi, làm đồ ăn vặt cho Phác Thái Anh, lại mang một rổ đưa cho Lưu thẩm, nhà Lưu thẩm mấy đứa cháu mới năm sáu tuổi, bọn trẻ vô cùng vui vẻ khi thấy loại quả đỏ mọng này, vây quanh Lạp Lệ Sa kêu tỷ tỷ.

Lạp Lệ Sa cùng hai đứa trẻ vui đùa đến mặt mày hớn hở, Lưu Thị ở một bên nhìn nàng, vừa vui mừng lại có chút nuối tiếc. Cô nương tốt như vậy nhưng lại là người mất trí, cũng không biết tình huống trong nhà Lạp Lệ Sa thế nào, có hôn phối rồi hay chưa.

Phác Thái Anh bị trì hoãn bởi những lời đồn ác ý kia, hiện tại Lạp Lệ Sa thoạt nhìn đã qua mười tám, không thể tiếp tục như vậy, thôn nữ nơi này ai cũng mười lăm, mười sáu liền thành đôi, Lưu thẩm nghĩ đến đây liền thay các nàng sốt ruột, cuối cùng vẫn không nhịn xuống, mở miệng nói: "Lệ Sa, có câu này đại thẩm lắm miệng hỏi một chút, hiện giờ cô tới Phác gia thôn đã hơn nửa năm, vẫn không nhớ được chút gì về gia cảnh chính mình sao?"

Lạp Lệ Sa lắc đầu: "Trong mộng đôi khi ta mơ thấy chút chuyện, nhưng tỉnh lại như thế nào cũng nhớ không nổi."

Lưu Thị thở dài: "Phải làm sao cho tốt đây, cũng không biết cô có hôn phối hay chưa, nếu là chưa có, độ tuổi này chính là muốn chậm trễ."

Lạp Lệ Sa trong lòng nhảy dựng, thực sự có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng biết Lưu thẩm không phải ý xấu, vì thế đạm nhạt cười: "Kỳ thật có thể nhặt về tính mạng đã là vạn hạnh, những chuyện khác tùy duyên đi, hiện nay ta sống cùng Thái Anh cũng rất vui vẻ, như vậy là đủ rồi."

Nhắc tới chuyện này, Lưu Thị lại cảm khái nói: "May là có cô, bằng không Thái Anh nha đầu trôi qua thực lẻ loi hiu quạnh. Nhưng hai người đều là cô nương tốt, ông trời thực sự bất công, cô bộ dáng đẹp lại có học thức, vài vị công tử trấn trên đều nhờ người hỏi thăm. Cố tình đám người khua môi múa mép kia lại nói hươu nói vượn hãm hại cô." Cái gì là tiểu thϊếp nhà người đào tẩu, hoặc là nói bị nhà chồng đuổi ra ngoài, làm cho người khác không còn tâm tư.

Lạp Lệ Sa đầu tiên là sửng sốt, nàng thật không biết có người đối nàng có ý, lập tức vội vàng nói: "Thẩm thẩm, kệ bọn họ nói đi thôi, ta hiện nay cái gì đều không nhớ rõ, khẳng định là không có khả năng suy xét hôn sự, nếu ta thật cho phép nhân gia đến bàn chuyện cưới hỏi, thật là chuyện khiến hai bên khó xử."

Lưu Thị nghe xong thở dài, đây cũng không còn cách nào.

Lạp Lệ Sa đang cùng Lưu Thị nói chuyện, hai người cũng chưa chú ý Phác Thái Anh đứng ở phía sau, giờ phút này sắc mặt có chút trắng bệch, trong mắt ánh sáng cũng dần tắt đi. Nàng thật là hồ đồ, Lạp Lệ Sa biểu hiện quá bình thường, nàng thế nhưng đã quên nàng ấy mất trí nhớ, cho nên không chỉ có người nhà nàng ấy, có lẽ Lạp Lệ Sa đã có...... Có phu quân, vậy nàng lại tính là gì của nàng ấy đây?

----------------------------

*Tam bảo mùa xuân: quả du nhi ( mận rừng), hoa hoè, quả dướng (Chử đào thụ).

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip