Chương 96(+): Khó kìm lòng nổi
Thực mau tới rồi thời điểm ăn bữa cơm đoàn viên, bầu không khí vẫn ấm áp vui vẻ như năm trước, nhưng tâm tình các nàng lại có khác biệt rất lớn.
Lúc đó tình cảm giữa các nàng còn không rõ ràng, chỉ là cho nhau ấm áp cùng an ủi, nhưng trong lòng mỗi người đều có lo lắng cùng hoang mang, mà năm nay tình cảm các nàng đã gắn bó keo sơn, lẫn nhau chính là trong lòng lớn nhất an ủi cùng ỷ lại, những do dự mịt mờ kia đã tan thành mây khói.
Bếp lò lửa đang cháy vượng, trong phòng lò đốt than ngăn cách bên ngoài giá lạnh, trên bàn trừ bỏ hai bộ chén đũa, như cũ có rượu Đồ Tô, bất quá còn có một vò rượu dâu tằm do Lạp Lệ Sa nhưỡng.
Rượu làm phi thường thành công, trừ bỏ để lại một vò, mặt khác đều bán đi, Chung thúc cùng Nghiêm Khiêm mua không ít. Uống rượu Đồ Tô là phong tục, cho nên Phác Thái Anh trước rót cho mỗi người một chén.
Nhìn chén rượu, Lạp Lệ Sa nhịn không được nở nụ cười: "Ta tửu lượng quá kém, nàng không nên để ta uống quá nhiều, bằng không ta khi dễ nàng, nàng cũng không thể oán ta."
Nàng một khi say lý trí liền sẽ suy yếu biên độ lớn, bởi vậy đối mặt tiểu cô nương chính mình phá lệ thích, cầm lòng không đậu liền sẽ đi ôm ấp hôn hít, mỗi lần tỉnh lại đều là một hồi công khai xử tội.
Phác Thái Anh gương mặt đỏ bừng, ngước mắt giận liếc nàng một cái. Không để nàng bụng rỗng uống rượu, Phác Thái Anh thịnh một chén canh gà, nấm hương nổi lên trong canh là màu rượu đỏ, trong nhà trồng cải cúc hầm cùng thịt gà, lại xứng với nấm hương, một chén canh này mỹ vị không cần nói cũng biết.
Sau khi múc canh xong, Phác Thái Anh trực tiếp đem chén chính mình đưa cho Lạp Lệ Sa, lại đem chén không trước mặt nàng lấy lại đây.
Trên bếp lò nước súp lẩu cay đã sôi, Lạp Lệ Sa đem một ít nguyên liệu nấu ăn trước thả vào.
Hai người nếm một ngụm canh gà, vị tươi ngon này hoàn toàn là thịt gà cùng nấm mang đến, thanh hương mà không dầu mỡ, ngon đến làm người muốn nuốt đầu lưỡi. Nấm hương phơi khô sau khi nở ra, chất thịt vẫn duy trì nguyên bản giòn nộn, thơm ngọt ngon miệng, Phác Thái Anh thích cực kỳ.
Bữa cơm tất niên này chỉ một chén canh gà cũng đủ làm người thỏa mãn. Lạp Lệ Sa thả một ít bánh trôi khoai sọ vào canh gà, đây là Phác Thái Anh thích nhất.
Nhìn trong nồi lẩu nước súp quay cuồng, Lạp Lệ Sa mở miệng nói: "Thái Anh, có thể ăn, nàng nếm thử có thích hay không, cẩn thận nóng."
Vừa rồi nàng bỏ vào chính là củ cải cùng bí đao, Phác Thái Anh gắp một khối, nhúng vào nước chấm do Lạp Lệ Sa đặc chế, cắn một ngụm. Bí đao mềm lạn, hút đầy nước canh trong nồi, hương vị tươi ngon không nói, loại hương vị cay rất kí©h thí©ɧ đầu lưỡi, vị chua nhẹ của nước súp làm trong miệng càng thêm phong phú, nàng con ngươi tỏa sáng, nàng trước nay không ăn qua bí đao ngon như vậy!
Nếm ngụm củ cải đồng dạng tràn đầy hưởng thụ, ăn hơi gấp nên nàng bị nóng đến không ngừng hút khí, lại dừng không được.
Nàng quả nhiên thích, Lạp Lệ Sa nở nụ cười, duỗi tay thế nàng lau đi vệt nước súp trên cằm, bật cười nói: "Không cần gấp, ăn quá nóng không tốt, từ từ tới, lại không ai cùng nàng đoạt."
Nàng ánh mắt mềm ấm, thanh âm sủng nịch, Phác Thái Anh lỗ tai đều đỏ, trong lòng vừa thẹn thùng lại ngọt ngào, giống như nước súp kia ùng ục ùng ục dâng lên.
Phác Thái Anh thấy qua nhiều phương thức nấu nướng, lại chưa từng ăn qua loại lẩu cay này, hương vị thể nghiệm đặc biệt bổng, rất nhiều rau củ bình thường nhúng vào lẩu liền cho ra tư vị hoàn toàn bất đồng.
Để vào cá lát, sau khi nóng chín hoạt nộn ngon miệng hoàn toàn không có mùi tanh, rau dưa cũng sẽ không có vẻ nhạt nhẽo, ăn đến quá mức nghiện. Chỉ là đĩa khăn lông bò nàng còn không có ăn, thật sự nhìn qua có chút bất đắc dĩ, mấy năm trước Phác Thái Anh cũng ăn qua một lần, cũng vừa lúc gặp được hộ chăn nuôi bị chết bò đem bán, phần lòng bò này bị coi như đồ thừa ném bỏ.
Lúc ấy thời tiết vẫn luôn không tốt, Phác Thái Anh không hề thu hoạch được thứ gì, nàng đói đến không được mới nhặt lòng bò kia trở về ăn. Hương vị thật khó chịu, vừa dai lại nhạt nhẽo, nàng kỳ thật không lớn minh bạch Lạp Lệ Sa vì cái gì muốn ăn nó.
Lạp Lệ Sa sớm liền để dành cho nàng kinh hỉ, chỉ vào khăn lông bò màu xám cười nói: "Nàng có phải ghét bỏ nó lắm không?"
Phác Thái Anh thẹn thùng cười, lập tức lắc đầu.
Lạp Lệ Sa bật cười, "Thứ này ở thời đại của ta, chính là một đạo mồi bén trên bàn lẩu, cơ hồ không có ai ghét nó, giá cả cũng không rẻ. Bất quá trước khi món lẩu cay thịnh hành, không có bao nhiêu người ăn nó, lò sát sinh đều sẽ trực tiếp ném, cho nên nó hữu ích đều nhờ món lẩu cay này."
Nàng một bên cùng Phác Thái Anh nói, một bên dùng chiếc đũa gắp một miếng khăn bò nhúng vào nồi lẩu nóng, rất nhanh liền lấy ra, đem nó cuốn lại chấm vào chén nước tương, ý bảo: "Nàng ăn thử xem."
Phác Thái Anh nửa tin nửa ngờ đem khăn bò để vào trong miệng, vừa cắn ngụm đầu tiên nàng liền ngây ngẩn cả người, như thế nào sẽ giòn mềm như vậy? Lại tiếp tục nhấm nuốt, thật là vừa giòn lại sảng, vị ngon đến không được.
Thấy nàng vẻ mặt không thể tưởng tượng được, Lạp Lệ Sa vừa muốn cười, tiếp tục nhúng cho nàng ăn, "Nơi kia chúng ta nhúng khăn bò vào lẩu, liền có cái khẩu quyết, gọi là 'bất ổn'."
Phác Thái Anh không nghe minh bạch, bất ổn làm khẩu quyết dùng để ăn khăn bò? Nàng nghiêng đầu, đầy mặt nghi hoặc.
Lạp Lệ Sa nghẹn cười, không biết vì sao nàng liền cảm thấy hôm nay Phác Thái Anh giống một bảo bảo hiếu kỳ.
Nàng duỗi tay kẹp khăn bò nhúng lẩu, nhúng rồi lại nhúng, "Nàng xem, có phải bất ổn hay không? Nhúng mấy cái liền xù ra, đây là lúc tốt nhất ăn nó."
Cặp mắt to của Phác Thái Anh nhìn nàng, cuối cùng "Xì" một tiếng, che miệng cười đến cả người thẳng run lên, Lạp Lệ Sa bị nàng cười như vậy, cũng là cười đến mi mắt cong cong.
Phác Thái Anh cười đã lâu, lúc này mới đánh xuống thủ thế: Ta trước nay không nghĩ tới bất ổn còn có thể dùng như vậy.
Ăn cái lẩu muốn so ăn cơm càng thích ý, hơn nữa sau khi ăn xong ra một thân mồ hôi mỏng, cả người nóng hôi hổi một chút đều không cảm thấy lạnh, đặc biệt hăng hái.
Hai người một bên ăn một bên uống rượu, Lạp Lệ Sa nhưỡng rượu dâu tằm màu sắc phi thường xinh đẹp, rượu màu nâu đỏ sáng tỏ có ánh sáng, vào miệng mang theo hương dâu ngọt thanh cùng men rượu, vị thuần hậu ngon miệng, chua ngọt dễ uống, ngon hơn vị rượu trắng rất nhiều, cũng bớt đi một phần vị rượu cay nồng.
Lạp Lệ Sa chính mình liền rất thích, vừa dặn dò Phác Thái Anh không nên để nàng uống quá nhiều, lại vẫn uống lên mấy chén. Lạp Lệ Sa thích rượu lại không say rượu, thực khắc chế chính mình. Cho nên hiếm khi nàng uống đến say, hôm nay là ăn tết, không khí tốt đẹp lại vui vẻ cho nên nàng mới uống nhiều chút.
Phác Thái Anh cũng không ngăn cản nàng, chỉ là nhìn gò má nàng ửng hồng đã ngà ngà men say, sợ nàng khó chịu lúc này mới không cho nàng uống nữa.
Lạp Lệ Sa nhưng thật ra không đoạt không nháo, chính là ngồi ở kia dùng đôi mắt màu hổ phách mênh mông sương mù nhìn chằm chằm Phác Thái Anh, bộ dáng vừa ủy khuất lại đáng yêu.
Phác Thái Anh tâm đều tan chảy, duỗi tay sờ sờ gương mặt nóng bỏng của nàng, ra dấu dỗ dành: Lần sau lại uống, bằng không đau đầu.
Lạp Lệ Sa nghiêng đầu nhìn vò rượu trên bàn, mềm mại ứng thanh: "Được."
Phác Thái Anh cũng không biết nàng có thể xem hiểu bao nhiêu, tiếp tục nói: Nàng ngoan ngoãn ngồi đừng cử động, ta đi thu dọn bàn ăn.
Lạp Lệ Sa uống say không làm ầm ĩ, ngược lại thực ngoan. Liền ở nơi đó ba ba ngồi nhìn Phác Thái Anh thu thập chén đĩa.
Sợ con ma men không cẩn thận đυ.ng tới bếp lò nóng, Phác Thái Anh không dám trì hoãn lâu lắm, thỉnh thoảng dò đầu nhìn ra xem nàng đang làm cái gì. Như vậy nhất tâm nhị dụng đem chén đũa rửa sạch, lau khô tay lúc này mới đi ra ngoài.
Rượu lúc này mới thấm, gương mặt Lạp Lệ Sa thực hồng, Phác Thái Anh có chút hối hận không sớm một chút ngăn nàng, duỗi tay sờ sờ mặt nàng, thật nóng lên rồi.
Nàng mới rửa tay xong, ngón tay băng băng lương lương sờ ở trên mặt Lạp Lệ Sa thoải mái thật sự. Vì thế lúc nàng chuẩn bị thu hồi tay, Lạp Lệ Sa bất mãn hừ một tiếng, bắt lấy tay Phác Thái Anh, làm đôi tay nàng dán lên mặt chính mình, say hừ hừ nói: "Như vậy thoải mái."
Lòng bàn tay độ ấm thấp, vì thế độ ấm trên mặt Lạp Lệ Sa liền phá lệ rõ ràng, nơi đó da thịt tinh tế bóng loáng, giờ phút này lộ ra hồng nhạt đặc biệt có vẻ động lòng người.
Phác Thái Anh phủng gò má nàng, đôi tay nhịn không được xoa bóp vài cái, vì thế đôi môi thủy nhuận kia đã bị ép chu lên.
Mỗi khi Lạp Lệ Sa uống say liền sẽ phủng mặt nàng, khen nàng đáng yêu, hiện giờ Phác Thái Anh như vậy đối nàng ấy, trong lòng cuối cùng cảm nhận được loại cảm giác này, thật sự, thực đáng yêu.
Liền như vậy xoa trong chốc lát, Lạp Lệ Sa mới buông tay để Phác Thái Anh rời đi, nhưng người lại khuynh về phía đối phương, lẩm bẩm nói: "Thái Anh, ta muốn, ta muốn hôn hôn nàng."
Trái tim Phác Thái Anh đột nhiên lỡ mấy nhịp, loại cảm giác vừa ngượng ngùng vừa vui sướиɠ này làm nàng trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
Mà nữ nhân ngồi ở kia đã lảo đảo đứng dậy, ôm lấy Phác Thái Anh.
Thực mau ở bên bếp lò ấm áp, Phác Thái Anh nhấm nháp tới vị ngọt thanh của rượu dâu tằm, nàng đầu óc thực rõ ràng lại có chút mơ hồ, rõ ràng chính là nàng thích loại thân mật này, mơ hồ chính là, Lạp Lệ Sa tựa hồ quá nhiệt liệt.
Thế cho nên khi các nàng vừa hôn vừa tiến vào phòng ngủ, lăn đến trên giường nàng đều không thể suy nghĩ được gì. Chờ nàng hoảng hốt tìm về được một tia lý trí, Lạp Lệ Sa đã đem nàng áp xuống giường, thân thể phủ lên người nàng, ôn nhu hôn nàng.
Chuyện này đã vượt qua nàng đoán trước, chính là lý trí cùng tình cảm của nàng đều hướng người trên thân hàng, nàng chỉ có thể cam chịu, quần áo hỗn độn, cả người nóng bỏng mà khó nhịn, áp lực đè nén thanh âm nghe được cũng thực xấu hổ.
Đai lưng đã sớm bị giải rớt lúc các nàng hôn môi, ngoại bào đã sớm bị ném ở một bên, vạt áo trong rộng mở, trung y hệ mang bên eo đều bị xả rối loạn. Tùy theo mà đến là bờ môi lửa nóng của nữ nhân trên thân, nụ hôn của nàng nhiệt liệt theo vành tai lướt xuống cổ, sau đó dừng ở nơi mềm mại kia, ấm áp mà bao bọc lấy, đem một bên nụ hoa nhuộm thành đỏ thẫm, một bên ngón tay khẽ dùng lực xoa lấy, khiến người dưới thân rốt cuộc nhịn không được bật ra một tiếng ngâm trầm thấp.
Phác Thái Anh hô hấp hỗn loạn, nàng có chút choáng váng mà bắt lấy Lạp Lệ Sa, kí©h thí©ɧ liên tiếp như vậy khiến đầu óc nàng dần trở nên mờ mịt, cảm giác giống như trầm luân trong giấc mộng, xung quanh nàng đều là mềm mại xốp giòn, mà nữ nhân trên thân chính là một đoàn lửa nóng, dồn dập không ngừng bao phủ lấy nàng.
Nàng bị Lạp Lệ Sa hôn đến hóa thành nước, nâng tay ôm lấy cổ nàng ấy, chịu đựng run rẩy khi nàng ấy ngậm lấy xương quai xanh của nàng, mà đối phương một chút cũng không ngừng lại, nụ hôn nóng bỏng đã dời xuống bụng nhỏ, trằn trọc lưu luyến.
Phác Thái Anh cả người căng chặt, dưới thân cảm giác rõ ràng truyền đến để nàng toàn thân giống như một dây cung được giương đến cực hạn, chỉ một chút chạm vào liền sẽ vỡ tung.
Nhưng cuối cùng Lạp Lệ Sa cũng không có làm chuyện quá phận, chỉ là không biết mệt mỏi hôn lên thân thể nàng, tay dán nàng eo bụng không chịu rời đi.
Sau khi Lạp Lệ Sa chìm vào giấc ngủ, Phác Thái Anh nằm thật lâu mới có sức lực đứng dậy. Nàng gò má đỏ bừng, ngực lúc lên lúc xuống, vừa chỉnh đốn lại y phục vừa nghiêng đầu nhìn đầu xỏ gây tội đã ngủ ngon lành. Trải qua một lần như vậy, Phác Thái Anh loáng thoáng hiểu được cái gì gọi là viên phòng. Nhưng thực hiển nhiên, vừa rồi Lạp Lệ Sa không có muốn nàng, loại cảm giác khó chịu này ngược lại càng mãnh liệt.
Nhớ lại mới vừa rồi phát sinh hết thảy, Phác Thái Anh xấu hổ đến gương mặt nóng lên, trong lòng vừa vui sướиɠ lại có chút oán trách, duỗi tay nhéo nhéo cái mũi xinh đẹp của Lạp Lệ Sa.
Người này ngày thường dịu dàng lại đứng đắn, uống say liền sẽ trêu chọc nàng, mỗi lần đều làm nàng mặt đỏ tim đập không thôi, sau đó cứ thế liền ngủ, đại phôi đản.
Trong lòng oán trách đại phôi đản, nàng vẫn ngồi dậy đi nấu nước, lau người cho nàng ấy, mà chính nàng... cũng phải lau lau.
Phác Thái Anh buổi tối lại nằm mơ, khi tỉnh dậy nàng hô hấp đều có chút hỗn độn, nghĩ đến chuyện phát sinh trong mộng, nàng đỏ bừng mặt vẫn nhịn không được nhéo Lạp Lệ Sa, đều do nữ nhân này.
Hai người ngủ đến muộn hơn ngày thường rất nhiều, ngoài sân một mảnh nắng ấm, Lạp Lệ Sa bị người nhéo mà tỉnh lại, phát hiện chăn lọt gió, liền đem Phác Thái Anh hướng trong lòng ngực ôm chặt, còn chuẩn bị tiếp tục ngủ. Nhưng an tĩnh một lát, Lạp Lệ Sa bỗng nhiên mở mắt, lập tức liền đối diện Phác Thái Anh mặt đỏ bừng.
Hai người giờ phút này thật sự là mắt to trừng mắt nhỏ, Lạp Lệ Sa nhớ tới tối hôm qua chính mình giống như đem Phác Thái Anh ấn ở trên giường như vậy lại như vậy, lập tức bùm một cái ửng đỏ lan tràn.
Yên lặng đem mặt vùi vào trong chăn, sau một lúc lâu nàng mới ngẩng đầu ấp úng hỏi: "Ta tối hôm qua không, không có khi dễ nàng đi?" Nàng có chút hoảng, rõ ràng nói tốt muốn nhịn xuống không thể sớm như vậy, nàng sẽ không say rượu loạn tính, đem Phác Thái Anh ăn sạch rồi đi?
Phác Thái Anh nhìn nàng, chu lên miệng gật đầu: Nàng khi dễ ta.
Lạp Lệ Sa sắc mặt trắng nhợt, nàng đều nhớ không rõ tối hôm qua nàng như thế nào khi dễ nàng ấy, nàng uống say không nhẹ không nặng vạn nhất.......
Bất chấp ảo não ngượng ngùng, nàng trực tiếp ngồi dậy, bất chấp sợ lạnh mà vội vàng muốn xem xét trên người Phác Thái Anh, vạn nhất làm tiểu cô nương bị thương rồi, nàng đều hận không thể đánh chết chính mình.
Phác Thái Anh vốn là khí nàng tối hôm qua đối với chính mình một hồi hôn hôn sờ sờ liền ngủ rồi, liền trong mộng đều không buông tha chính mình lúc này mới hàm hồ hù dọa nàng. Thấy nàng sốt ruột, lại luyến tiếc trêu nàng, đem người kéo xuống dùng chăn bao bọc lấy, lại nhéo nàng một phen.
Sau đó muộn thanh nói: Nàng không khi dễ xong.
Lạp Lệ Sa nhìn nàng rầu rĩ không vui, nghĩ cho dù không khi dễ xong cũng khi dễ tàn nhẫn, thò lại gần xin lỗi: "Thái Anh nàng tha thứ ta, ta uống nhiều quá. Này không phải lấy cớ, là thật sự làm không tốt, về sau ta sẽ không loạn uống rượu."
Thấy tiểu cô nương vẫn tức giận không để ý tới mình, Lạp Lệ Sa ôm nàng hôn hôn quai hàm nàng, nói này đó lời âu yếm hống nàng, cuối cùng đem người chọc cười.
"Tha thứ ta?" Lạp Lệ Sa nhìn nàng, làm nũng hỏi.
Phác Thái Anh nơi nào thật sinh khí, giờ phút này chỉ có thể đỏ mặt gật đầu, nhưng trong lòng vẫn có chút mất mát. Cũng không phải nàng thật sự đắm chìm với loại chuyện này, chỉ là ở trong lòng nàng, đây là một loại nghi thức khẳng định các nàng thuộc về nhau. Các nàng rốt cuộc không giống như phu thê bình thường, không có danh phận, không thể quang minh chính đại ở bên nhau, duy nhất có thể chứng minh chính là các nàng bởi vì tình yêu mà phát sinh du͙© vọиɠ, làm những chuyện mà tình nhân đều có thể làm, giao phó lẫn nhau. Hơn nữa nàng cũng thích cùng Lạp Lệ Sa thân mật như vậy.
Tuy rằng biết có ý tưởng này không đúng, nhưng nàng luôn cảm thấy sau khi các nàng chân chính phó thác lẫn nhau, cho dù thế tục không cho nàng danh phận, nàng ở trong lòng Lạp Lệ Sa tất nhiên khác biệt với bất luận người nào trên đời này. Như vậy kỳ thật có chút không thể nói lý, mưu toan dùng phương thức này gắn bó tình cảm đặc thù của các nàng, có chút buồn cười, nhưng nàng chính là không bỏ xuống được, nàng có chút chán ghét bản thân như vậy, càng cảm thấy mình giống như không tín nhiệm Lạp Lệ Sa.
Mắt thấy Phác Thái Anh vừa cười rộ lên lại ủ rũ xuống, Lạp Lệ Sa thoáng sửng sốt, ôn nhu an ủi nói: "Nàng làm sao lại không vui?"
Phác Thái Anh nhìn nàng, cuối cùng có chút nghẹn nói: Ta như vậy, có phải hay không thực khiến người ghét.
Lạp Lệ Sa vẻ mặt kinh ngạc, không minh bạch nàng vì sao lại nói như thế, nghĩ nghĩ liền đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, thở dài một tiếng đem tiểu cô nương đang miên man suy nghĩ kéo vào trong ngực: "Ngốc cô nương, nàng sao có thể làm người ghét. Ta đã viết thư cho Uyển tỷ tỷ, chờ tỷ ấy cùng Mộ Dung Ly tới đây, chúng ta liền thành thân, được không?"
Phác Thái Anh đầy mặt khϊếp sợ, ngơ ngác nhìn nàng, trong lúc nhất thời căn bản phản ứng không kịp, bên tai cũng chỉ có hai chữ thành thân, đem nàng tạp đầu óc choáng váng.
------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip