Trả thù

Đào Nhu Mỹ kể từ ngày biết được bà Phác là mẹ của Trí Nghiên thì cô ta luôn tìm cách tiếp cận và thân thiết lấy lòng bà ấy. Ngày hôm nay chủ nhật cô ta không bận công việc liền đến nhà họ Phác hẹn mẹ của Trí Nghiên cùng đi leo núi

"Đào Tổng, cô đến rồi sao, mau ngồi xuống đây cùng uống trà một chút"

"Bác đừng gọi cháu là Đào Tổng nghe thật xa lạ. Bác cứ việc gọi cháu là Nhu Mỹ"

"Nhu Mỹ, con chỉ gặp ta vài lần vậy mà đã vô cùng thân thiết với ta"

"Thật sự cháu rất quý bác, cũng ngưỡng mộ Phó Tổng Phác xinh đẹp tài giỏi"

"Trí Nghiên đã được ta nuôi dạy từ nhỏ rất nghiêm khắc cho nên mới được như ngày hôm nay"

Hai người họ đang trò chuyện thì Hiếu Mẫn cũng đúng lúc xuống lầu nhìn thấy,nàng trong lòng đầy khó chịu, tâm trí nàng liền nhớ đến ngày hôm đó cô ta đã cùng Trí Nghiên từ trong phòng của Trí Nghiên bước ra, nàng làm sao có thể quên được

Phác Hiếu Mẫn cố gắng mặc kệ họ mà đi thẳng vào bếp để pha sữa. Đào Nhu Mỹ nhìn thấy nàng vào bếp, cô ta cũng muốn đến đó để chọc tức nàng

"Bác gái, cháu có mang đến gửi tặng Phác gia loại trà cha cháu mang từ nước ngoài về, loại trà mà cha cháu rất thích. Để cháu vào trong pha có được hay không?"

"Không cần đâu, những việc này sai người giúp việc là được. Cháu đâu nhất thiết phải làm"

"Loại trà này phải biết cách mới có thể pha ngon, không sao, bác gái đừng khách sáo"

Nói rồi Đào Nhu Mỹ chẳng ngại ngăn cản của bà Phác mà tiến thẳng vào bên trong bếp thản nhiên. Vào đến thì gặp được Phác Hiếu Mẫn, cô ta đến gần nàng nhếch môi cười tỏ vẻ thân thiện nhưng Hiếu Mẫn nàng vẫn không để tâm đến cũng không trả lời lấy một câu

"Tiểu thư Phác, cô gặp tôi sao lại khó chịu như vậy?"

"..."

"Hay là cô thấy tôi cùng Phó Tổng Phác thân thiết cho nên cô không được vui?"

Hiếu Mẫn nàng trong lòng khinh cô ta là một kẻ mặt dày, rõ ràng nàng đã không đáp ấy thế mà cô ta vẫn một mực bắt chuyện nói những điều nàng không muốn nghe. Đào Nhu Mỹ nói một hồi cũng cảm thấy tức giận vì Phác Hiếu Mẫn khinh thường cô ta không đáp lời lại. Hiếu Mẫn xoay lưng bước đi với vẻ mặt lạnh lùng, Đào Nhu Mỹ làm sao có thể để nàng đi an ổn, cô ta bây giờ cũng pha trà xong, trên tay cầm ấm trà, đi ngang nàng giả vờ trượt chân, nước trà nóng lập tức đổ vào cánh tay Hiếu Mẫn nàng

Phác Hiếu Mẫn vì quá nóng nên không thể giữ im lặng nữa mà hét toáng lên, ly sữa trên tay cũng đã rơi xuống sàn bể nát. Bà Phác ở bên ngoài nghe thấy rất nhanh chạy vào bên trong, đúng lúc này Phác Trí Nghiên cũng đi làm trở về, nghe thấy tiếng của Phác Hiếu Mẫn lòng cô vô cùng lo lắng, chạy thật nhanh vào xem nàng rốt cuộc có chuyện gì

Phác Trí Nghiên lúc này bắt gặp Hiếu Mẫn cau mày đau đớn, mắt lưng tròng, bàn tay đang giữ lấy vết bỏng, trái tim Trí Nghiên đập loạn không yên, cô chạy đến muốn quan tâm nàng thì nàng rất nhanh hiểu mà cự tuyệt. Chẳng một lời nói nào bỏ đi lên phòng không nhìn Trí Nghiên lấy một cái

Phác Trí Nghiên muốn đuổi theo nhưng bị bà Phác giữ tay lại, nhìn cô nghiêm nghị lên tiếng

"Phác Trí Nghiên con muốn làm gì?"

"Con hơi mệt, con muốn về phòng nghỉ ngơi"

Phác Trí Nghiên gạt tay bà Phác ra. Một mực đi lên phòng nhưng thực chất là đi theo Hiếu Mẫn. Bởi vì lúc này không có ai ở nhà cho nên Trí Nghiên không sợ gì mà quan tâm nàng

Bà Phác ở lại tức giận đến đỏ mặt vì Phác Trí Nghiên không còn nghe lời bà nữa mà chạy theo Hiếu Mẫn. Còn Đào Nhu Mỹ nhìn thấy Trí Nghiên quan tâm Phác Hiếu Mẫn như vậy càng khẳng định một điều giữa hai người họ chắc chắn có mối quan hệ không rõ ràng

Phác Trí Nghiên bây giờ đứng trước cửa phòng của Phác Hiếu Mẫn, cô gõ cửa liên tục nhưng Phác Hiếu Mẫn vẫn cương quyết không mở

"Hiếu Mẫn, chị rốt cuộc vẫn không chịu mở cửa sao?"

"Hiếu Mẫn, làm ơn mở cửa có được hay không?"

"Nếu chị cương quyết không mở, em sẽ phá cửa"

Trí Nghiên cứ như vậy đứng đó gọi Hiếu Mẫn rất lâu thế nhưng không có nhận lại hồi đáp. Cho đến khi Trí Nghiên không còn kiên nhẫn nữa, vừa định phá cửa vào trong thì Phác Tố Nghiên bất ngờ về đến. Trí Nghiên đứng hình

"Trí Nghiên, có chuyện tìm Hiếu Mẫn sao?"

Phác Trí Nghiên cố gắng giữ bình tĩnh, mở lời đáp lại Tố Nghiên

"Chị dâu hình như là không được khoẻ, người giúp việc nói cả ngày nay chị ấy không ra khỏi phòng. Em cảm thấy không ổn nên mới gọi chị ấy"

"Hiếu Mẫn không khoẻ sao?"

"Không sai"

Nghe Trí Nghiên nói cũng khiến cho Phác Tố Nghiên cảm thấy lo lắng mà gõ cửa gọi nàng. Nghe tiếng Phác Tố Nghiên gọi, Hiếu Mẫn nàng bây giờ mới chịu mở cửa. Phác Trí Nghiên nhìn thấy cánh cửa nàng mở, mắt liền sáng rỡ muốn đến bên cạnh nàng quan tâm nhưng lại không thể

Phác Hiếu Mẫn mặc dù nhìn thấy Trí Nghiên đứng đó nhưng nàng lại cũng không thèm nhìn, Phác Trí Nghiên lòng lại dâng lên một nỗi chua xót, ở phía sau Trí Nghiên nhìn nàng không chớp mắt

Phác Tố Nghiên nhìn xuống cánh tay nàng đỏ ửng vì bỏng, Cô liền nắm lấy, mở lời quan tâm nàng

"Hiếu Mẫn như thế nào lại để bỏng như vậy?"

"Em bất cẩn để nước nóng đổ vào, cho nên..."

"Sao không cẩn thân một chút nào vậy? Mau, vào trong chị thoa thuốc cho em nếu không sẽ để lại sẹo"

Phác Trí Nghiên tay nắm chặt, đau đớn vì vết thương cũng lại không được quan tâm nàng và bị nàng lạnh lùng cự tuyệt. Tố Nghiên rất nhanh dìu nàng vào trong, nhưng cũng không quên nhìn Trí Nghiên mở lời

"Trí Nghiên, cảm ơn em vừa rồi quan tâm Hiếu Mẫn. Việc còn lại để chị lo liệu cho em ấy là được"

"Được, vậy em về phòng trước"

Phác Trí Nghiên trở về phòng, tức giận ném túi xách xuống sàn, đồ đạc trên bàn làm việc cũng bị Trí Nghiên trút giận, đổ hết mọi thứ rơi xuống. Phác Trí Nghiên giọng nói nặng nề, đấm tay rất mạnh xuống bàn

"Đào Nhu Mỹ, cô đã vượt giới hạn chịu đựng của tôi. Tôi phải bắt cô trả giá vì đã động đến Hiếu Mẫn"

Dứt lời, Phác Trí Nghiên lấy điện thoại ra bấm gọi cho anh chàng trợ lý là Kai, ra lệnh

"Kai, đợi khi Đào Nhu Mỹ bước ra khỏi Phác gia, anh theo dõi nhất cử nhất động của cô ta cho tôi. Bằng mọi giá, anh phải bắt được cô ta. Nhớ, cẩn thận một chút"

"Phó Tổng tôi hiểu rồi, tôi sẽ làm theo lời cô dặn dò"

Đào Nhu Mỹ sau khi làm Phác Hiếu Mẫn bị thương, bà Phác cũng không mấy để tâm mà lên tiếng kêu Đào Nhu Mỹ cùng bà đi leo núi như kế hoạch đã định cũng nhằm để cô ta không ở đây thêm tránh biết chuyện giữa Hiếu Mẫn và Trí Nghiên. Đợi khi bà trở về, bà nhất định sẽ xử lý Phác Hiếu Mẫn vì tiếp tục dụ dỗ Trí Nghiên yêu nàng

Kai lúc này cũng nghe theo Trí Nghiên mà theo dõi Đào Nhu Mỹ đến nơi mà cô ta cùng bà Phác leo núi ngắm phong cảnh. Anh chàng Kai cùng thêm một vài người nữa chờ đợi thời cơ để ra tay bắt Đào Nhu Mỹ

Hai người họ đi một lúc thì Đào Nhu Mỹ mới nhớ ra còn để quên một số thứ nên quay trở lại xe lấy. Đúng lúc này thuộc hạ của Trí Nghiên có thể ra tay. Một người đi chầm chậm từ phía sau dùng khăn có tẩm thuốc mê bịt vào mũi miệng Đào Nhu Mỹ cho đến ngất đi. Họ làm việc rất nhanh gọn, xong lại dựng hiện trường giả rằng cô ta trượt chân ngã xuống núi để đánh lạc hướng

Phác Trí Nghiên khi biết được thuộc hạ đã bắt được Đào Nhu Mỹ, cô lập tức đến nơi để trút giận cho Hiếu Mẫn

Đào Nhu Mỹ trong cơn mơ hồ, nhìn thấy Trí Nghiên. Cô ta ngỡ tưởng Phác Trí Nghiên đến cứu cô ta nhưng nào ngờ được Phác Trí Nghiên ánh mắt nhìn cô ta không có một chút lương thiện

Vẫn còn lưu lại sự tức giận vì cô ta đã làm tổn thương Hiếu Mẫn, Phác Trí Nghiên không chờ đợi mà tát cô ta liền mấy cái đến đổ máu. Phác Trí Nghiên trừng mắt, ngồi xổm xuống bên cạnh cô ta, tùm cổ áo Đào Nhu Mỹ lên tiếng

"Tôi đã nói sức chịu đựng của tôi có giới hạn. Giới hạn chịu đựng của tôi là Phác Hiếu Mẫn, nếu ai làm tổn thương chị ấy thì Phác Trí Nghiên tôi nhất định sẽ trả thù!"

"Quả thực cô và Phác Hiếu Mẫn có mối quan hệ bất chính"

"Cái giá phải trả cho sự nhiều chuyện của cô đó chính là mạng sống của chính cô. Đào Nhu Mỹ, kể từ giây phút này, tôi sẽ khiến cho cô, sống cũng không được, chết cũng không toàn thây"

Nói rồi, Phác Trí Nghiên đẩy ngã Đào Nhu Mỹ ra sàn. Trí Nghiên đứng dậy phủi tay, nhìn thuộc hạ. Thuộc hạ của cô gật đầu hiểu ý, mang ấm nước sôi đổ chầm chậm xuống toàn thân Đào Nhu Mỹ, cô ta gào thét đau đớn

"Tha cho tôi, tha cho tôi. Tôi hứa sẽ không động vào Phác Hiếu Mẫn nữa. Tôi cũng sẽ không bám theo cô nữa"

Phác Trí Nghiên nhếch môi nhìn cô ta với ánh mắt vô cùng tàn nhẫn, Mở lời

"Tất cả đã muộn, tôi đã cho cô cơ hội để thoát chết nhưng cô vẫn muốn tìm đến đường chết. Cánh cửa tử thần đã đóng lại, cô mãi mãi cũng không thể thoát ra được nữa"

Phác Trí Nghiên nói xong thì rời đi, để lại Đào Nhu Mỹ một lần nữa bị đánh ngất xỉu, toàn thân cô ta vô số vết bỏng. Giờ phút này, cô ta không còn cách nào để trốn thoát

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip