Chương 23


Mặt trời mọc trên con đường từ biên quan về kinh thành, nhuộm vàng những cánh đồng lúa chín và tán lá thu rơi rụng. Thẩm Yến cưỡi ngựa dẫn đầu đội quân nhỏ còn lại, bộ giáp bạc loang lổ vết máu khô và bụi đất, nhưng ánh mắt nàng không còn đỏ ngầu vì giận dữ – thay vào đó là sự kiên định và ấm áp hiếm thấy. Vai trái và đùi phải của nàng vẫn đau nhức từ những vết thương trong trận chiến với Hung Nô, nhưng nàng không để tâm – ý nghĩ được trở về bên Vân Ca và Tô Dao là động lực duy nhất giữ nàng đứng vững.

Pheromone Alpha của nàng tỏa ra nhẹ nhàng, mang theo sự ổn định và lời hứa thầm lặng, lan tỏa trong không khí thu mát lành. Binh lính phía sau nàng đi trong im lặng, ánh mắt họ ánh lên sự kính nể với nữ tướng quân đã dẫn họ vượt qua tử thần. Một binh sĩ trẻ cưỡi ngựa bên cạnh, giọng run run: "Tướng quân, người không nghỉ ngơi sao? Vết thương của người..." Thẩm Yến quay lại, mỉm cười nhạt – nụ cười đầu tiên sau nhiều ngày: "Ta không sao. Ta cần về nhà."

"Nhà" – từ đó vang lên trong lòng nàng, không chỉ là phủ tướng quân, mà là nơi có Vân Ca và Tô Dao đang chờ. Sau trận chiến đẫm máu, nàng nhận ra rằng cả hai đều không thể thiếu trong cuộc đời mình – một người là tình yêu nàng từng nghi ngờ, một người là kẻ thù giờ trở thành ân nhân và hơn thế nữa.

Khi đội quân đến cổng kinh thành vào buổi trưa, tiếng chuông từ tháp canh vang lên, báo hiệu chiến thắng của Thẩm Yến trước Hung Nô. Dân chúng đổ ra đường, reo hò tên nàng, nhưng nàng không dừng lại – nàng phi ngựa thẳng về phủ tướng quân, lòng chỉ mong thấy hai người quan trọng nhất. Bụi đất bay mù mịt sau vó ngựa, nhưng ánh mắt nàng sáng lên, như một ngọn lửa không thể dập tắt.

Tại phủ tướng quân, Lâm Vân Ca đứng dưới gốc cây hoa quế trong sân, mặc y phục trắng tinh khôi, tay cầm chiếc trâm ngọc mà Thẩm Yến từng tặng. Đôi mắt hổ phách nhạt của nàng lấp lánh lo lắng và hy vọng, mỗi tiếng vó ngựa từ xa là một nhịp đập mạnh mẽ trong tim nàng. Pheromone Omega ngọt ngào của nàng tỏa ra, mang theo sự chờ đợi và tình yêu không lời.

Tô Dao đứng bên cạnh, mặc y phục xanh nhạt, đôi tay đan chặt vào nhau, ánh mắt hẹp dài nhìn về cổng phủ. Sau những ngày ở lại bảo vệ Vân Ca theo lời Thẩm Yến, nàng đã tìm thấy một vị trí mới trong mối quan hệ này – không còn là kẻ thù, mà là một phần không thể tách rời. Pheromone Omega cay nồng của nàng trộn lẫn với mùi hương của Vân Ca, tạo thành một sự hòa quyện kỳ lạ, như một lời khẳng định rằng họ cùng chờ một người.

Tiếng vó ngựa vang lên gần hơn, và khi Thẩm Yến xuất hiện ở cổng phủ, Vân Ca lao tới, nước mắt trào ra: "Người về rồi!" Nàng ôm chầm lấy nàng, không quan tâm đến giáp bạc đầy bụi và máu khô. Thẩm Yến xuống ngựa, ôm chặt Vân Ca, pheromone Alpha bùng lên ấm áp, bao bọc lấy nàng: "Ta đã hứa sẽ về mà..." Nàng hôn lên trán Vân Ca, rồi ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào Tô Dao đang đứng cách đó vài bước.

Tô Dao mím môi, ánh mắt dao động: "Ngươi... không sao chứ?" Thẩm Yến bước tới, kéo nàng vào một cái ôm bất ngờ, giọng khàn đặc: "Ngươi giữ lời bảo vệ nàng ấy. Ta nợ ngươi." Tô Dao khựng lại, nước mắt lặng lẽ rơi, nhưng nàng không đẩy nàng ra: "Ta không cần ngươi nợ... Ta chỉ muốn ngươi sống."

Dưới gốc cây hoa quế, Thẩm Yến ngồi giữa Vân Ca và Tô Dao, ánh nắng thu chiếu qua tán lá, rọi lên ba người như một bức tranh đoàn viên. Nàng nắm tay Vân Ca, ánh mắt mềm mại: "Ta đã làm ngươi tổn thương quá nhiều. Từ giờ, ta sẽ không để ngươi khóc nữa." Vân Ca tựa đầu vào vai nàng, thì thầm: "Ta chỉ cần người ở bên ta..."

Nàng quay sang Tô Dao, ánh mắt phức tạp nhưng chân thành: "Ngươi từng là kẻ thù của ta, nhưng giờ ta không thể tưởng tượng cuộc đời mình thiếu ngươi. Ngươi ở lại, được không?" Tô Dao cúi đầu, nước mắt rơi xuống tay nàng: "Ta không xứng... Ta đã làm quá nhiều điều sai trái." Thẩm Yến nâng cằm nàng lên, giọng trầm thấp: "Ngươi cứu Vân Ca, và cứu cả ta khỏi hận thù. Ngươi xứng đáng hơn ngươi nghĩ."

Vân Ca nắm tay Tô Dao, mỉm cười: "Ta không trách ngươi nữa. Nếu người ấy muốn ngươi ở lại, ta cũng muốn." Tô Dao nhìn cả hai, lòng nhẹ nhõm như trút bỏ một gánh nặng: "Ta sẽ ở lại... không phải để chuộc lỗi, mà vì ta cần cả hai." Pheromone của ba người – Alpha mạnh mẽ, Omega ngọt ngào, và Omega cay nồng – hòa quyện dưới ánh nắng thu, như một lời hứa không cần nói ra.

Thẩm Yến kéo cả hai vào lòng, ôm chặt họ, một cái ôm không mang dục vọng mà đầy cảm xúc. Nàng hôn lên trán Vân Ca, rồi quay sang hôn lên trán Tô Dao – hành động đơn giản nhưng mang ý nghĩa lớn lao, đánh dấu sự hòa giải hoàn toàn. Vân Ca và Tô Dao tựa vào nàng, nước mắt rơi nhưng kèm theo nụ cười, như thể mọi đau khổ của quá khứ đã tan biến.

Thẩm Lăng bước ra từ thư phòng, ánh mắt sắc bén quan sát cảnh tượng dưới cây hoa quế. Ông mỉm cười hiếm hoi, giọng trầm thấp: "Yến nhi, cuối cùng ngươi cũng tìm được hạnh phúc của mình." Thẩm Yến ngẩng đầu, ánh mắt thoáng xúc động: "Lăng thúc, cảm ơn người đã luôn ở bên ta." Thẩm Lăng gật đầu: "Gia tộc chúng ta từng mất tất cả, nhưng giờ ngươi đã xây lại nó – không bằng máu, mà bằng tình."

Ông quay sang Vân Ca và Tô Dao: "Hai đứa, chăm sóc nàng ấy cho tốt. Nàng ấy cứng đầu, nhưng trái tim nàng lớn hơn các ngươi nghĩ." Vân Ca mỉm cười: "Chúng ta sẽ, thúc." Tô Dao gật đầu: "Ta hứa." Thẩm Lăng rời đi, để lại ba người dưới gốc cây, ánh nắng thu rọi lên họ như một lời chúc phúc từ quá khứ.

Đêm đó, Thẩm Yến nằm trên giường trong tân phòng, Vân Ca và Tô Dao nằm hai bên nàng. Nàng nắm tay cả hai, ánh trăng rằm rọi qua cửa sổ, chiếu lên ba người như một bức tranh hoàn mỹ. Vân Ca tựa đầu vào ngực nàng, thì thầm: "Người sẽ không đi nữa, phải không?" Thẩm Yến hôn lên tóc nàng: "Ta sẽ ở đây, mãi mãi."

Tô Dao nằm bên kia, ánh mắt mềm mại nhìn Thẩm Yến: "Ta không ngờ mình lại ở đây... bên cạnh ngươi, như thế này." Thẩm Yến quay sang, mỉm cười: "Ngươi thuộc về nơi này, Tô Dao. Cả hai ngươi đều là nhà của ta." Nàng kéo họ sát hơn, hơi thở hòa quyện, pheromone của ba người trộn lẫn trong không gian – một sự gắn kết không thể phá vỡ.

Dưới ánh trăng, hương thu nhẹ nhàng lan tỏa từ cây hoa quế ngoài sân, mang theo sự đoàn viên và bình yên. Thẩm Yến nhắm mắt, lòng không còn nặng trĩu bởi hận thù hay nghi ngờ – chỉ còn tình yêu và lời hứa với Vân Ca và Tô Dao, những người đã cùng nàng vượt qua bóng tối để tìm thấy ánh sáng.

Truyện này thuộc quyền sở hữu của Kaito [@Kaito223344]. Không được sao chép, chỉnh sửa hay đăng lại trên bất kỳ nền tảng nào nếu không có sự cho phép của tác giả.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip