Vương Ngọc Hoài đi phía trước, một bước chân dài của nàng bằng hai bước chân ngắn của Vũ Tình Nhi, khoảng cách giữa hai người ngày càng xa.
Vũ Tình Nhi loạng choạng đi theo sau, nàng có điểm buồn bực hô lớn: "Chậm một xíu chị ơi!"
Vừa hô vừa chạy theo sau Vương Ngọc Hoài, nàng cứ nghĩ rằng nữ nhân kia không nghe nàng nói, nhưng không ngờ người kia dừng lại đợi nàng.
Vũ Tình Nhi khi đó chạy nhanh dừng không kịp, đầu choáng mắt hoa đâm sầm vào lưng Vương Ngọc Hoài, hai tay không tự giác ôm eo người ta.
Một tiếng rên nhẹ từ miệng Vương Ngọc Hoài phát ra, khàn khàn trầm thấp kêu lên, Vũ Tình Nhi nghe được mặt nhỏ đỏ bừng.
Thời gian giống như bị cố định lại, tiếng xì xào bàn tán xung quanh im bặt, Vương Ngọc Hoài cả người cứng đờ.
Cảm nhận hơi thở gấp của Vũ Tình Nhi phả sau lưng, eo của nàng cũng bị tay nhỏ đối phương ôm gọn, Vương Ngọc Hoài không thể tin được.
Mắt đen thăm thẳm cúi đầu nhìn cánh tay ôm bụng mình, Vương Ngọc Hoài mày nhíu lại. Cả người toát ra lạnh lẽo, khuôn mặt âm trầm.
"Còn ôm?"
Luống cuống buông tay lùi ra sau, Vũ Tình Nhi nửa xấu hổ nửa thấp thỏm nhìn bóng lưng cao gầy của Vương Ngọc Hoài.
Nữ nhân này sẽ không giết nàng rồi phi tang đi?
Vương Ngọc Hoài quay người, từ trên cao nhìn xuống Vũ Tình Nhi, mặt vẫn là vô biểu tình như vậy, nhưng nhìn cũng biết nàng đang cần một lời giải thích.
Vũ Tình Nhi có điểm chân mềm, sao lại có người khó ở như vậy chứ?
Chỉ lỡ ôm một cái thì có sao đâu? Cùng là nữ nhân với nhau mà còn phải như vậy?
Mặt lúc nào cũng chả có cảm xúc, mặt thối như ai đó thiếu nợ a!
Cơn giận trong lồng ngực bùm bùm bốc lên, Vũ Tình Nhi nhịn không được hô nhỏ:
"Đâu phải lỗi tại em đâu? Là do chị đi nhanh quá em theo không kịp. Nên em chạy theo kêu chị đi chậm lại, ai ngờ chị đột nhiên đứng im, em dừng không được a!"
Vương Ngọc Hoài lần đầu bị người ôm, cả người đều không thoải mái. Đừng nói là ôm, ngay cả chạm cũng không ai dám chạm nàng.
Vương Ngọc Hoài còn nhớ hồi trước có nữ nhân ăn gan hùm gan báo dám tiếp cận nàng, dám nắm tay nàng kêu nàng gả cho ả ta.
A, nữ nhân này dung mạo, tên tuổi là gì, nàng không nhớ rõ.
Nhưng là, kết cục của nữ nhân này Vương Ngọc Hoài cũng nhớ mang máng.
Hình như là bị nàng dạy dỗ, phá bỏ tiểu công ty của bố ả ta, đuổi ả ra khỏi nước.
Từ đó, chẳng một ai dám động tay động chân với nàng.
Nhưng còn với cô bé này.... Vương Ngọc Hoài lần đầu tiên không biết phải hành xử ra sao.
Mắng không được, nàng không phải loại người hay khẩu nghiệp, mắng chửi người khác.
Đánh không xong, nàng đâu mất nhân tính đến nỗi đánh một đứa bé chứ. Với lại, người này lại là con của bạn nàng, sao nàng có thể ra tay?
Càng nghĩ càng cảm thấy nghẹn khuất, Vương Ngọc Hoài lạnh mặt bước vào trong khu mua sắm.
Vũ Tình Nhi đã sớm chuẩn bị tâm lí bị đối phương nói cho một chầu, đâu ngờ tới đối phương đột nhiên quay đầu đi.
Nàng ngốc ngốc nhìn thân ảnh Vương Ngọc Hoài, đến khi có thanh âm lạnh lùng của ai đó vang lên:"Đi mau!"
Mới giật mình chạy theo, đi bên cạnh Vương Ngọc Hoài.
Cửa khu mua sắm là cửa tự động, chỗ đó có hai người máy đang chào hỏi khách.
Vũ Tình Nhi, Vương Ngọc Hoài đi song song với nhau, đi đến cửa khu.
Một trong hai người máy nở một nụ cười nhẹ nhàng, cúi người xuống một góc 45⁰, nhu hoà nói:
"Kính chào quý khách! Chào mừng đến với khu mua sắm MMK!"
Một người máy khác cũng cúi đầu chào hai người.
"Xin mời vào ạ!"
Hai người máy đều đồng thời vươn tay, lễ phép mời Vũ Tình Nhi, Vương Ngọc Hoài vào trong.
Vương Ngọc Hoài dẫn đầu đi vào, Vũ Tình Nhi hấp tấp bước theo sau. Trong lòng cảm thán: Người máy y như người thật, cách ăn nói, ứng xử không chê vào đâu được.
Nàng một bên tấm tắc khen không ngừng, một bên ngó nhìn xung quanh.
Khu mua sắm thực sự rất rộng lớn, đâu đâu cũng có người đi lại. Các gian hàng cách nhau không xa không gần, tạo cảm giác thoải mái vô cùng, không bị chật chội.
Người máy đâu đâu cũng có, có người máy hình dáng là động vật, đồ vật, nhân vật hoạt hình.... Tất cả đều đang giúp chủ nhân bán hàng.
Tại sao nói là chủ nhân ư? Bởi vì người máy được tạo ra để phục vụ cho còn người, nên gọi chủ nhân là chuyện đương nhiên. Ở thời đại này, không có chuyện để người máy đè đầu cưỡi cổ con người. Người máy phải phụ thuộc vào chủ nhân quá nhiều.
Cũng không có chuyện người máy sẽ nổi dậy chống lại con người trong mấy bộ phim vớ vẩn nàng từng nghe. Điều đó là bất khả thi. Chỉ cần bọn chúng nảy ra ý định phản lại, lập tức sẽ nổ tung con chíp điều khiển.
__________
Vũ Tình Nhi theo Vương Ngọc Hoài đến một gian hàng, trong đó có bán váy rất đa dạng.
Vương Ngọc Hoài dừng bước chân, mắt nhìn gian hàng, lạnh lạnh nói:"Chọn đi."
"Ừm."
Vũ Tình Nhi gật đầu, nàng không dám cãi lại người này nữa, động vào họng súng là dễ đi như chơi. Nàng từ tay bà chủ gian hàng nhận một số bộ váy phù hợp, ướm thử vào người.
"Vào phòng thử đồ đi cháu!"
Bà chủ phúc hậu cười nói.
"Vâng." Vũ Tình Nhi cười híp mắt với bà chủ, đi vào phòng thử đồ.
Đầu tiên nàng chọn một bộ váy công chúa màu hồng.
Ngắm ngắm, Vũ Tình Nhi để bộ váy sang một bên, nàng không hợp màu hồng tí nào. Tốt nhất là đổi bộ khác không xấu chết mất.
Tiếp theo, là bộ váy khá quyến rũ màu đen, là váy trễ vai phối voan. Vũ Tình Nhi mặc thử vào người. Có chút thất vọng thở dài, bộ váy thật sự rất đẹp, nhưng không phù hợp với nàng.
Quyến rũ quá, nếu Địch Hồ mà mặc thì không biết bao nhiêu người chết mê chết mệt vì chị ấy mất.
Vũ Tình Nhi đột nhiên nhớ đến Địch Hồ, nàng có chút buồn lắc đầu, tự nhủ hai năm nữa hai người sẽ gặp lại nhau, không có gì phải buồn hết, thời gian sẽ trôi qua nhanh thôi.
Bộ thứ ba, là bộ váy cổ yếm màu trắng, phần cổ áo giống như những chiếc yếm của phụ nữ thời xưa, còn phần thân váy được thiết kế theo kiểu váy hiện đại. Vũ Tình Nhi mặc thử bộ váy, đến khi kéo khoá lên lại gặp vấn đề. Khoá kéo bị mắc vào tóc nên nàng không kéo được.
Loay hoay suốt 10', vẫn không thấy có tác dụng, Vũ Tình Nhi mỏi cả tay lẫn cổ, không thể không gọi người vào giúp:
"Cô ơi, cô giúp cháu một chút được không?"
Bên ngoài, bà chủ và Vương Ngọc Hoài nghe được tiếng kêu, hai người đồng thời nhìn về cửa phòng thay đồ.
Bà chủ hô:"Đợi chút, cô tới liền!"
Bỗng bà bị một thân ảnh cản trước mặt, người đó ra hiệu cho bà không cần lên tiếng.
Bà chủ ngơ ngẩn một lúc, mới như nhận ra điều gì đó cười hiền hoà. A, hoá ra là đôi vợ trẻ đi chơi với nhau, thảo nào!
Vương Ngọc Hoài từng bước tiến gần, mở cửa phòng bước vào.
Bên trong Vũ Tình Nhi quay lưng lại với nàng, khoá kéo bị mắc với vài sợi tóc không kéo ra được, để lộ một phần tấm lưng trắng nõn, gầy guộc.
Vương Ngọc Hoài mặt vô biểu tình một tay cầm khoá kéo, tay kia dựt phắt mấy sợi tóc ra.
"A! Đau!"
Cơn đau bất ngờ ập tới, Vũ Tình Nhi kêu lên, hai tay không tự giác xoa đầu chỗ có mấy sợi tóc bị đứt. Nàng ủy khuất ba ba hít hít mũi, đau quá a!
Vương Ngọc Hoài tay dừng một chút, rồi tiếp tục kéo khoá lên. Làm xong, nàng đối với cô bé trước mặt nói:
"Quay lại!"
@@@@@
Cục súc x2 này :)))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip